Hướng tới cuộc sống đơn giản
← Ch.011 | Ch.013 → |
Tô Úy cúp điện thoại, vẫn đứng ở cạnh cửa số, nhìn bầu trời bên ngoài mới đột nhiên phát hiện đã sang thu rồi, cảnh sắc mọi thứ bên ngoài có vẻ hơi xơ xác, đìu hiu! Từ trên cao như vậy nhìn xuống, tất cả đều có vẻ mơ hồ và nhỏ bé như vậy, chỉ có thể nhìn thấy từng điểm nhỏ trên mặt đất.
Thật lâu sau, Tô Úy mới xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi.
Hạ Nam đứng dựa vào cửa híp mắt nhìn cô, cặp mắt kia nhìn dáng vẻ ủ dột của cô thì thoáng qua một tia không hiểu. Cô chỉ có thể ngẩng đầu cao ngạo mong rằng có thể đem nước mắt nuốt vào trong, lại phát hiện không thể ngăn cản được, nước mắt thi nhau chảy xuống, trong lòng giống như đang đè nặng một tảng đá vậy, cảm giác này thật khó chịu!
Trong mắt Hạ Nam, lúc này điều Tô Úy cần là có người giúp cô chữa lành những vết thương, bước mấy bước đến trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực, muốn cho cô một chút an ủi! Có lẽ cảm thấy rất uất ức, bi thương cùng khổ sở, lại có chút không cam lòng, liền không để ý đến hình tượng khóa òa lên trong lòng anh!
Hơi thở ấm áp bao quanh bọn họ, giống như một bức họa mỹ lệ: Một người đàn ông cưng chiều ôm một người phụ nữ, thái độ dịu dàng như nước, người phụ nữ trong lòng anh khóc òa lên như mưa, dù là vô hình nhưng có thể thấy cô đối với người đàn ông đang ôm mình trong ngực có một loại cảm giác an toàn cùng tin tưởng.
Có lẽ lúc này Tô Úy không biết: trong lúc lơ đãng, cô đã sinh ra một cảm giác tin tưởng với Hạ Nam, cho nên trước mặt anh cô mới có thể không có chút kiêng kị nào như thế.
Rất lâu sau đó, Hạ Nam mới phát hiện, thì ra vẻ mặt tràn đầy vẻ ưu thương cùng cô đơn của người phụ nữ kia đã khắc sâu tận đáy lòng mình, dù thế nào cũng không thể xóa đi.
Cũng rất lâu sau đó, anh mới phát hiện, gặp được Tô Úy chính là hạnh phúc của cả cuộc đời anh, cho dù có gian khổ đến mấy cũng muốn vượt qua để ở cạnh cô!
"Tông giám đốc, thật xin lỗi, là tôi vô ý." Rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại, Tô Úy luống cuống từ trong ngực Hạ Nam tránh ra, nhìn trước ngực anh bị nước mắt của mình thấm ướt, hướng về phía anh ngượng ngùng nói. Mắt cũng bởi vì khóc mà ửng đỏ, cả khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, cực kỳ giống con thỏ nhỏ đang xấu hổ!
"Không sao, coi như bây giờ là thù lao tôi trả em cho việc làm bạn nhảy trong buổi lễ ngày mai đi!" Hạ Nam cười xấu xa, ngón tay điểm nhẹ chóp mũi của cô, cưng chiều lại dịu dàng!
Cứ như vậy, bởi vì cảm thấy có lỗi, người mà luôn không thích tham gia mấy buổi dạ vũ với lễ hội như Tô Úy cuối cùng cũng đồng ý làm bạn nhảy của Hạ Nam.
Giữa trưa ngày thứ hau, Hạ Nam lại đi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Úy.
Đứng trước cửa thật lâu, phát hiện người ở bên trong vẫn đang gục đầu xuống bàn cắm cúi làm việc gì đó không phát hiện ra anh, anh đành gõ cửa, đợi cô ngẩng đầu lên, mới nói: "Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm đi!"
"Được thôi! Nhưng lần này đến cho ăn cơm tôi muốn, tôi mời anh!" Nói xong liền sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
Hạ Nam cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
"Cái này là cho em! Là lễ phục cho buổi tiệc hôm nay!" Hai người vừa mới ngồi vào xe, Hạ Nam liền lấy một cái hộp từ ghế sau đưa cho Tô Úy.
Tô Úy nhìn cái hộp cũng biết lễ phục của "Mị chi yêu" bởi vì hộp gói hàng là do chính tay cô thiết kế, cô có thể không biết sao?
Mở hộp ra, liền nhìn thấy một bộ lễ phục màu tím, là bộ lễ phục cô mới thiết kế mấy ngày hôm trước, bộ lễ phục này có một dải lụa dài làm thắt lưng, nơi ngực trái có một đóa Mạn Đà la, dùng màu tím làm chủ đạo tạo cho người mặc một cảm giác thần bí.
Tô Úy ngước lên thấy Hạ Nam đang nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là giả bộ kinh ngạc hỏi: "Đây là......." Cô còn chưa nói xong, Hạ Nam đã nói: "Đây là bộ lễ phục mới nhất của Mị chi yêu, tối nay em mặc nó đi! Tôi phát hiện trên người em lúc nào cũng mặc cái bộ y phục giống thế, nên đoán em sẽ thích. Hạ Nam nhàn nhạt giải thích lí do lựa chọn bộ trang phục này."Mị chi yêu" là một chuỗi cửa hàng bán quần áo có thương hiêu khắp cả nước, những bộ quần áo do FIR thiết kế đều tồn tại duy nhất một cái, rất nhiều con gái nhà giàu có đều rất yêu thích, rõ ràng anh đem Tô Úy thành loại này rồi.
Tô Úy bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói: "Bao nhiêu tiền, để tôi trả cho anh, không thì cũng không tiện!" cái bộ lễ phục này nhìn thế nhưng cũng đã hơn ba mươi mấy vạn, nếu như mình muốn, một phân tiền cũng không tốn kém, đó đều là y phục do cô thiết kế mà! Nhưng mà hiện tại....
"Không cần, coi như đây là quà quà tôi tặng em!" Nói xong liền chuyên tâm lái xe.
Thật hào phóng, cự nhiên lại có thể đem tặng một bộ lễ phục lên đến mấy chục vạn! Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra ngoài! Dù sao Tổng giám đốc người ta cũng nói muốn cho mình rồi, mình tốt nhất không nên nói thêm gì nữa! Huống chi đưa mình lễ phục là muốn mình tham gia dạ vũ cùng anh ta, thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu!
Chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc dừng lại trước một nhà hàng cổ, Tô Úy dẫn đầu mở cửa xuống xe, hạ Nam theo sau nhìn quán ăn chật ních người hơi hơi nhíu mày.
Bọn họ chọn một cái bàn tống ngồi xuống, Tô Úy có chút hưng phấn không chú ý Hạ Nam đang nhíu chặt chân mày, gọi một nồi lẩu thật cay cùng rất nhiều thức ăn.
"Nơi này có phải rất được không? Nhà hàng này buôn bán rất chạy, mùi vị cũng rất ngon!" Nói với Hạ Nam đang ngồi đối diện, sau đó hướng anh mở trừng hai mắt.
Hạ Nam không nói, cười nhạt một tiếng.
Bây giờ Tô Úy mới phát hiện ra, khi anh ta cười hóa ra lại đẹp mắt đến vậy, so với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày thật khác biệt quá xa, cả khuôn mặt trở nên nhu hòa, cặp mắt thâm thúy cũng thoáng một tia ánh sáng nhạt!
Một lát sau, lẩu cùng thức ăn đã lên đầy đủ, Tô Úy cẩn thận cho thức ăn vào nồi, sau đó chờ chín tự nhiên ăn.
"Sao anh lại không ăn?" Nhìn Hạ Nam không nhúc nhích đũa, Tô Úy nhẹ nói, gắp thêm một ít thức ăn vào trong bát anh.
Hạ Nam có chút đau đầu, cầm đôi đũa lên, gắp món ăn trong bát đưa lên miệng, vị cay tràn ngập trong miệng, thất khó nuốt muốn chết!
Trước kia bận rộn luôn không có thời gian ăn cơm, đã lâu dạ dày cũng không được tốt lắm, cho nên tối kỵ việc ăn cay.
"Anh không thể ăn cay?" Tô Úy hỏi. Nhìn thấy cảnh này, không phát hiện ra vấn đề thì cũng qua đần rồi, đối với mình cũng bất giác chép miệng. Thật ra cô cũng không thể ăn cay, bởi chính cô cũng có bệnh bao tử, nhưng cô lại rất thích ăn cay cho nên thỉnh thoảng cũng tới đây một hai lần, sau mỗi lần ăn cay lại đau bao tử một lần. Đây có phải là điển hình của việc tự làm khổ bản thân mình không?
Thấy Hạ Nam gật đầu, che miệng cười, kêu nhân viên phục vụ đến tính tiền, hai người đi ra ngoài: "Nói cho anh biết nha, thật ra tôi cũng không thể ăn cay, bác sĩ đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi, mà tôi nhất định không nghe!" Hai người ngồi lên xe, Tô Úy hướng Hạ Nam nháy mắt nói.
Hạ Nam cưng chiều vỗ vỗ tóc của cô, tuyệt không cảm thấy có chỗ nào không ổn, dịu dàng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Được rồi! Chúng ta tới chỗ khác đi!" Xuống xe, đứng ở trước cửa một quán ăn ven đường, hai người nhìn đối phương, trong nháy mắt không khí có chút quỷ dị.
Tô Úy lôi cánh tay anh hào hứng đi vào, nhìn Tô Úy như vậy trong nháy mắt làm anh mất hồn. Người phụ nữ này, khiến người ta có cảm giác rát ấm áp, rất chân thật.
"Như thế nào, sao quán bán hàng ven đường không thể so với đồ ăn trogn khách sạn lớn chứ? Chỉ là lần sau chúng ta vẫn nên đổi bọ quần áo đi làm này đi, tương đối khác quá, thật là làm người khác chúy ý mà!" Tô Úy vừa ăn vừa nói với người đàn ông đang ngồi đối diện. Thật ra cho dù bọn họ có đổi trang phục, tuấn nam mỹ nữ ngồi chung với nhau vẫn trở thành tiêu điểm cho người ta nhìn!
Hạ Nam cười gật đầu một cái, nghĩ cái gì liền hỏi: "Em thường xuyên đến nơi này ăn cơm?". Lúc vừa tới, liền phát hiện hình như chủ quán và nhân viên phục vụ đều biết cô.
"Đúng vậy a, những thứ này vừa tiện lợi lại ăn rất ngon, không phải sao?" Tô úy nói.
"Nhưng nhìn em không giống người thiếu tiền!" Mỗi bộ quần áo trên người cô đều có giá 6 chữ số lại có thể thiếu tiền sao?
"Chuyện này cùng thiếu tiền hay có tiền thì quan hệ gì đến nhau! Anh không cảm thấy ở chỗ này rất ấm áp sao? Người ăn cơm ở chỗ này, có lẽ không phải mặc quần áo hàng hiệu, không phải lái xe xin, thậm chí còn không có tiền nhưng bọn họ lại có một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc!" Tô Úy nhàn nhạt nói xong, mang theo ánh mắt có chút hâm mộ nhìn mọi người xung quanh."
Hạ Nam nhìn Tô Úy như vậy, lại có chút thương cô! Thân phận của cô chắc chắn không đơn giản, nếu không tại sao tất cả tài liều đều không tra ra được đây? Tựa như một con người trống rỗng xuất hiện. Trừ khi có người cố tình làm!
Đúng vậy! Cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc! Là thứ mà những người sống trong giàu có không bao giờ có, trong tranh tranh đấu đấu, người gạt ta ta gạt người, giấu giấu diếm diếm vĩnh viễn đều là đáng ghê tởm. Cho nên cũng phải mang mặt nạ mà sống, ai cũng vậy đến bọn họ cũng vậy!
← Ch. 011 | Ch. 013 → |