Vay nóng Tima

Truyện:Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn - Chương 059

Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn
Trọn bộ 145 chương
Chương 059
Mang Cô Rời Đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-145)

Siêu sale Shopee


Lận Khả Hân cười nhạt, cô xem bệnh cho Niệm Niệm ở trên giường, sau đó cô quay lại nhìn Thương Đồng: "Kết quả xét nghiệm máu tạm thời không có vấn đề gì, trẻ em bị cảm nên phát sốt vốn rất thường gặp, không cần lo lắng quá. Nhìn bộ dáng của cô bé, là bốn tuổi sao?"

Lòng Thương Đồng rốt cuộc nhẹ nhỏm, ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, bốn tuổi rưỡi."

Lận Khả Hân cười nói: "cô bé có dáng dấp rất giống cô, không giống Ngự Tây lắm."

Thương Đồng sợ hết hồn, có chút lắp bắp: "cô... cô hiểu lầm..."

"Hả? Hiểu lầm? Đứa bé không phải của Sở tổng?" Lận Khả Hân giật mình mở miệng, thấy nét mặt Thương Đồng rủ xuống, cô cười cười: "Xem ra tôi đã mạo muội, trước tiên cho cô bé uống thuốc hạ sốt này, sáng mai tôi sẽ đến kiểm tra một chút."

"Cảm ơn cô, bác sĩ."

Thương Đồng tiễn đến cửa, Lận Khả Hân quay đầu lại mỉm cười nói: "Tôi là bạn của Sở tổng, cô có thể gọi tôi là Khả Hân, không biết xưng hô với cô thế nào?"

"Thương Đồng."

Lận Khả Hân gật đầu, cười nhạt một tiếng rồi rời đi, sau khi cô trở lại phòng làm việc, từ trong túi đồng phục lấy ra một phần báo cáo xét nghiệm máu, nhìn chằm chằm số liệu phía trên, sắc mặt cô bất ổn, hồi lâu, cô bấm một dãy số quen thuộc, nửa ngày, cô mới nghe được giọng trầm ổn bên kia vang lên.

"Có chuyện gì sao?"

Lận Khả Hân cầm ống nghe, nét mặt nhẹ nhàng thoải mái, dường như đối phương cũng giống một dáng với cô, lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất: "Đông Khải, đang bận sao?"

"Ừ." Bên kia lạnh nhạt trả lời.

Lận Khả Hân hít một hơi thật sâu, tiếp tục mỉm cười nói: "không có gì, chỉ là vừa rồi Sở Ngự Tây mới đến chỗ em, còn mang theo một người phụ nữ và một đứa bé."

"Xảy ra chuyện gì, là ai bị bệnh?" Giọng của Nhiễm Đông Khải không tự chủ được cao lên.

Lận Khả Hân nắm ống nghe, trên mặt hoàn toàn không có vui vẻ, nhưng vẫn dịu dàng trả lời: "Là đứa bé có chút phát sốt, nhưng hiện tại đã không sao."

Điện thoại đột nhiên bị ngắt, Lận Khả Hân nhìn chằm chằm phần báo cáo kia, sau một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân dồn dập, cô nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng của Nhiễm Đông Khải đi đến phòng bệnh phía bên kia, trong mắt dần trở nên lạnh lẽo, nắm chặt phần báo cáo, nhét vào trong ngăn kéo thứ nhất.

--------Vũ Quy Lai--------

Ngoài phòng bệnh, Nhiễm Đông Khải sải bước đi đến, một loại là phòng bệnh khoa nhi của Lận Khả Hân, một loại khác cũng được sắp xếp ở tầng này, anh vốn đã đi ngang qua phòng bệnh số 3019, nhưng bóng người bên trong cửa sổ thuỷ tinh làm cho anh lùi lại.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của cô, nhưng anh theo bản năng dừng lại, cách kính mờ, anh nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, sau khi nghe được một tiếng đáp lại thật thấp, anh mới đẩy cửa ra, thì thấy Thương Đồng đưa lưng về phía cửa, tóc dài buông xuống ở phía sau, vẫn mặc bộ áo ngủ tơ tằm trong khách sạn kia, tay đang dùng khăn lông lau mồ hồi cho Niệm Niệm hơi cứng lại một chút, ánh mắt cô tràn đầy mẫu tính từ bi và dịu dàng, làm lòng anh hơi căng thẳng, bước lên mấy bước, khẽ giọng nói: "Đồng Đồng, thật xin lỗi." (mẫu tính= bản năng của người mẹ)

Thương Đồng tưởng là Sở Ngự Tây vừa đi đã quay lại, nghe được giọng thật thà kia mới nghiêng đầu lại, trông thấy Nhiễm Đông Khải thì ngẩn cả người: "Anh... sao anh tìm được đến đây?"

Nhiễm Đông Khải ngồi xổm xuống, đưa tay xoa trán Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: "Niệm Niệm thế nào?"

Đầu Thương Đồng hơi căng thẳng, thấp giọng nói: "Niệm Niệm không sao, bác sĩ Khả Hân nói chỉ là cảm cúm bình thường, uống thuốc hạ sốt rồi, bây giờ đã không sao."

"Khả Hân?" Đáy mắt Nhiễm Đông Khải thoáng qua một chút u ám, anh bỗng nhìn xung quanh xem chừng: "Sở Ngự Tây đâu? Anh ta mang hai người ném ở nơi này không quan tâm đến sao?"

"Anh ta..." Thương Đồng cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Nhiễm tổng, tôi... tôi thật không muốn gặp lại anh ta, tôi..." Lời còn chưa dứt, nước mắt cô đã rơi xuống, lần này cô thật sự có cảm giác kiên trì không nổi nữa, chỉ muốn ôm Niệm Niệm rời khỏi nơi này, nếu không anh lại một lần nữa chất vấn cô, có thể cô sẽ bị sụp đổ mất.

"Tôi dẫn em đi!" Nhiễm Đông Khải bước lên ôm lấy Niệm Niệm, một tay khác kéo Thương Đồng trốn đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-145)