Ở Trên…hai Người Phụ Nữ Mà Anh Quan Tâm Nhất
← Ch.073 | Ch.075 → |
Trong quán bar Mộng Sinh, tiếng người ồn ào, mười giờ tối bắt đầu sống về đêm, thành phố lớn luôn luôn như vậy, không biết bình thường đời sống có áp lực quá lớn, hay con người trời sinh thích theo đuổi kích thích, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với ánh đèn lập loè, chỉ nhìn thấy những khuôn mặt mơ mơ màng màng.
Lúc Sở Ngự Tây đến, Mạch Tử Long đang lôi kéo Sở Vân Hề đã uống say.
Sở Vân Hề vẫn mặc chiếc váy màu hồng nhạt sáng nay, nhoài nửa người lên quầy bar, trên mặt đất có ly rượu vỡ vụn, mặt cô đỏ bừng ướt át, trên mặt đầy nước mắt.
Bên trong quá ồn, nghe không được cô nói gì.
Sở Ngự Tây thấy vậy, tức giận bước lên, kéo Mạch Tử Long ra, nắm cổ tay Sở Vân Hề kéo đi.
"Đau..." Giọng Sở Vân Hề vang lên giống như mèo kêu, cái gì cô cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy khó chịu, cánh tay giống như bị người ta bóc ra, bước chân cũng lảo đảo.
"Sở đại thiếu, cậu nhẹ chút!" Mạch Tử Long đuổi tới hai bước, lắc đầu, đi lên trước trả tiền.
Vừa ra cửa, gió lạnh thổi đến, dạ dày Sở Vân Hề cuồn cuộn, cô khó chịu không biết làm sao, muốn đẩy Sở Ngự Tây ra, nhưng tay anh giống như cái kìm, căn bản không đẩy ra được, ngược lại khiến bản thân cô suýt nữa trượt xuống bậc thang.
Sở Ngự Tây vội vàng đỡ lấy cô, ai ngờ Sở Vân Hề "Oẹ" một tiếng, mang tất cả rượu đã uống nôn hết vào vạt áo trước của Sở Ngự Tây.
Mặc dù một ngày cô không ăn uống này nọ, nhưng người luôn thích sạch sẽ như Sở Ngự Tây nhìn thấy quần áo bị làm dơ, tức giận đến tột đỉnh, đẩy Sở Vân Hề ra, Tây trang trên người anh đã không thể mặc, cởi ném xuống đất, áo sơ mi cũng bị thấm ướt một mảng lớn.
"Đáng chết!"
Sở Vân Hề còn mình không biết phạm sai lầm gì, ngồi xổm xuống cạnh cửa, vịn tường, lại nôn một trận.
cô khó chịu đến mức hận không thể đem ngũ tạng đều nôn ra, tóc dài rơi rớt, cả người lộ ra bóng lưng đáng thương.
"Sở đại thiếu..." Mạch Tử Long vén màn, chạy đến, thấy Sở Ngự Tây đang cởi áo sơ mi, anh ta giật mình: "Em gái ruột của mình mà cũng đánh được sao?"
Sở Ngự Tây cởi áo sơ mi xuống, ném trên mặt đất, cầm nước đá bên cạnh đổ vào trên mặt Sở Vân Hề.
"Em tỉnh cho tôi, nhìn xem đức hạnh của em bây giờ thế nào!"
Sở Vân Hề bị tưới nước lạnh nên toàn thân run lên, tóc đều dính vào trên mặt, quần áo cũng ướt một mảng lớn, cô nhìn Sở Ngự Tây, đột nhiên khóc lớn lên: "Anh..."
Sau đó nhào vào trong lòng Sở Ngự Tây: "Tim của em, đau quá, em không muốn làm thế thân, hu hu..."
"không muốn..."
cô nói mập mờ không rõ, nhưng cả nước mắt và nước đá đều rơi vào trên người Sở Ngự Tây, tay anh cứng nhắc ở nơi đó, hận không thể lập tức đẩy cô ra, đột nhiên nghe được trong miệng cô kêu: "Đông Khải..."
Anh vốn đang kiềm nén phẫn nộ vào lúc này dâng cao trong đáy mắt, Nhiễm Đông Khải, lại là Nhiễm Đông Khải, anh đẩy mạnh Vân Hề ra, "Bốp" một bạt tay tát vào mặt Vân Hề.
Sở Vân Hề bị đánh lùi vài bước, lập tức ngã sấp xuống, trên mặt hiện lên năm dấu tay, bên tai ông ông, cô gần như đứng đó, không động đậy.
"không phải là mất một tình yêu thôi sao? Đàn ông toàn thế giới đều chết sạch, chỉ còn lại một mình anh ta phải không?"
"Sở đại thiếu!" Mạch Tử Long thấy anh thật sự nổi giận, vội vàng bước lên kéo lấy anh: "Cậu xuống tay quá tàn nhẫn."
"không tàn nhẫn nó không nhớ lâu, đau, đáng đời!"
Lúc này Nhiễm Đông Khải đẩy cửa xe ra, thấy Sở Vân Hề bị một cái tát ngã xuống đất, anh đi nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Sở Vân Hề: "Vân Hề..."
Sở Vân Hề chỉ khóc, cái gì cô cũng đều không nhìn thấy, mùi rượu mạnh mẽ kéo tới, Nhiễm Đông Khải chau mày, cô không biết uống rượu, tại sao có thể biến thành như vậy?
"Nhiễm Đông Khải, anh buông nó ra!" Sở Ngự Tây nhìn thấy Nhiễm Đông Khải đột nhiên xuất hiện, bước lên nắm cổ tay anh.
Nhiễm Đông Khải ôm Sở Vân Hề, nhìn thấy khóe môi cô tràn ra một chút máu tươi, cái tát kia đánh tàn nhẫn như thế, chỉ sợ răng cũng đều bị va đập, khuôn mặt anh tối lại: "Sở Ngự Tây, anh có còn là đàn ông hay không, tại sao lại ra tay đánh phụ nữ?"
Sở Ngự Tây thấy anh không buông tay, không muốn nói nhiều với anh, đi lên đấm một quyền, vào phía mặt bên trái của Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải ôm Sở Vân Hề lùi về sau hai bước, quả đấm của Sở Ngự Tây lại đuổi theo.
Nhiễm Đông Khải thấy thế, đành phải mang Sở Vân Hề đặt qua một bên, đá một cước trở lại.
Trong lòng hai người đều đã kìm nén lửa giận, lần trước ra tay là ở nhà của Thương Đồng, cả hai đều liều mạng, đánh khó phân cao thấp, người ngoài muốn nhúng tay cũng không dễ.
Cửa quán bar thường xuyên xảy ra đánh nhau, mọi người cũng luyện thành thói quen, chỉ coi chơi như vậy, vẫn khiến rất nhiều người dừng chân xem.
Mạch Tử không muốn bước lên giúp đỡ, đã bị Sở Ngự Tây đẩy ra: "Mình tôi đánh..."
Cằm rắn chắc của Nhiễm Đông Khải sau khi trúng một quyền, anh đột nhiên cười nói: "Sở Ngự Tây, khó trách Đồng Đồng không cần anh, anh là một người man rợ!"
Sở Ngự Tây nghe xong lời này, trong mắt xuất hiện tia máu, anh nắm áo Nhiễm Đông Khải, ra một đấm, lại bị Nhiễm Đông Khải tiếp được, mặc dù Nhiễm Đông Khải bị đánh thảm hại, nhưng ở lúc hai người đang lao vào nhau, dùng giọng cực thấp nói: "Hận tôi sao? Ở trên... hai người phụ nữ anh quan tâm nhất."
Sở Ngự Tây có chút sững sờ, anh ta nói cái gì? Hai người?
Nếu một người là Thương Đồng, người kia... chẳng phải là Vân Hề?
"Tên súc sinh này!" Sở Ngự Tây như điên bay lên đá một cước, đạp vào giữa ngực của Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải bị anh đá ngã trên mặt đất, khó chịu ôm ngực, lập tức thấy Sở Ngự Tây lại bay lên đá thêm một cước, khóe mắt anh lướt qua bóng dáng vừa chạy đến, lộ ra nụ cười nhạt.
"Đông Khải..."Thương Đồng đã đuổi đến, cô thấy Nhiễm Đông Khải ngồi trên mặt đất choáng váng, mà Sở Ngự Tây lại giống như liều mạng, không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhào vào trên người anh.
"A..." Đau đớn kịch liệt từ sau lưng Thương Đồng truyền đến, cô cảm giác ngũ tạng đều giống như bị đá nát, đau đứng thẳng lên không được.
Nụ cười trên mặt Nhiễm Đông Khải đột nhiên thu lại sau khi nghe tiếng thét chói tai, một tay anh ôm lấy Thương Đồng: "Đồng Đồng..."
Thương Đồng cố nén, nhưng khẽ hô hấp lại vô cùng đau đớn, cô nói khẽ: "Đừng đánh nữa."
"thật xin lỗi..." Nhiễm Đông Khải chỉ có thể nói những lời này, anh luôn bình tĩnh, lúc này lại sinh ra áy náy: "Đều do tôi."
Thương Đồng nghiêng đầu nhìn Sở Ngự Tây, chỉ thấy anh đứng ở nơi đó, giống như ngây người, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn cực điểm, hai tay tạo thành quả đấm, vừa nhìn mới phát hiện, trên mặt anh cũng có dấu vết xanh tím, thân trên để trần cũng cực kỳ nhếch nhác.
Sở Ngự Tây chỉ cảm thấy trong ngực ngột ngạt muốn nổ tung, anh hận không thể bóp chết đôi gian phu dâm phụ ân ái trước mắt, nhưng anh lại cố kiềm chế chính mình, quay sang Mạch Tử Long: "Mang nó lên xe!"
Thương Đồng thấy anh lạnh lùng xoay người, trái tim cũng thắt chặt, cô vừa muốn đuổi theo, mới phát hiện chính mình lại đang ở trong lòng của Nhiễm Đông Khải, vội vàng thấp giọng nói: "Anh buông ra."
"Em muốn bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển?" Nhiễm Đông Khải ôm cô không buông.
Thương Đồng lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi!"
cô đẩy Nhiễm Đông Khải ra, tiến lên giúp đỡ lấy Sở Vân Hề, thấy cô say bí tỉ như vậy, nhưng miệng vẫn trầm thấp kêu tên Nhiễm Đông Khải, đáy lòng không khỏi chua xót, cô quay đầu lại nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Đông Khải, anh đến đây một chút..."
Nhiễm Đông Khải chau mày, ánh mắt cũng dừng lại trên người Sở Vân Hề.
Nôn rượu ra, Sở Vân Hề dường như có chút khôi phục ý thức, cô nghe được tên Đông Khải, nước mắt trào ra: "Vì sao, đối với em như vậy..."
Sở Ngự Tây đi đến trước cửa xe, đột nhiên dừng bước, anh nhìn thấy Thương Đồng đỡ Sở Vân Hề, tức giận trong mắt càng tăng lên, anh tiến lên kéo Thương Đồng, nắm lấy cổ tay cô quát: "Em đến làm gì? Nhìn nó như thế này, em rất vui? Phải không?"
Thương Đồng bị anh nắm đau, cô không nói nên lời, tại sao có thể biến thành như vậy? Có lẽ cô vốn không nên đồng ý với Nhiễm Đông Khải, dùng cách này đến kích thích cô gái vô tội kia.
"Sở Ngự Tây, anh buông cô ấy ra!" Nhiễm Đông Khải đuổi theo lần nữa, vài người đứng song song ở trước xe.
Sở Ngự Tây nhìn chằm chằm vào Nhiễm Đông Khải và Thương Đồng, ngực anh lên xuống kịch liệt: "Tôi tuyệt đối không cho hai người sống dễ chịu!"
Nhiễm Đông Khải đứng đó, sắc bén trong mắt đông lại, anh kéo vai Thương Đồng qua, cười lạnh nói: "Tôi sẽ chờ xem."
Thương Đồng chỉ cảm thấy ánh mắt của Sở Ngự Tây giống như băng, từ đỉnh đầu cô nghiêng xuống, tưới đến trong lòng cô đều lạnh, cô chậm chạp quay đầu lại, nhìn Nhiễm Đông Khải, ánh mắt anh cũng lạnh băng, hai người bọn họ cuối cùng là có ân oán gì? Mà lại đến tình trạng này?
Sở Ngự Tây mở cửa xe, đẩy mạnh Sở Vân Hề vào, Mạch Tử Long cũng lên xe, Sở Ngự Tây mở cửa tay lái ra, lạnh lùng liếc qua Nhiễm Đông Khải, nghênh ngang rời đi.
Mãi đến khi bóng xe đi xa, Thương Đồng mới hồi phục lại tinh thần, cô mang tay của Nhiễm Đông Khải kéo mạnh xuống, quay đầu về phía anh: "Nhiễm Đông Khải, tại sao anh lại có thể đối xử với Vân Hề như vậy? cô ấy thích anh như thế, tại sao anh có thể lừa gạt cô ấy?"
Nhiễm Đông Khải chùi máu ở khóe môi, ánh mắt rơi vào trên mặt Thương Đồng, anh đột nhiên mở miệng nói: "không phải em cũng lừa gạt cô ấy sao?"
Thương Đồng ngẩn người: "Tôi... tôi không biết là cô ấy."
"Ý của em là, nếu biết là Sở Vân Hề, em sẽ không đáp ứng yêu cầu của tôi? Em khó chịu như vậy, là vì Sở Vân Hề, hay bởi vì Sở Ngự Tây?" Nhiễm Đông Khải có chút quyết liệt nói.
Nước mắt Thương Đồng tuôn ra, cô thét lên: "Anh căn bản không biết gì cả!"
"Là em không muốn nói cho tôi biết!" Nhiễm Đông Khải từng bước áp sát.
Thương Đồng ngây người nhìn anh, anh đâu biết rằng, cô khổ sở không chỉ vì Sở Ngự Tây, mà còn vì Sở Vân Hề! Cho dù cô không cách nào tiếp nhận, cũng không thể làm tổn thương cô gái vô tội kia!
"Vì sao anh không nói thẳng với Sở Vân Hề, anh không thích cô ấy, mà dùng phương thức cực đoan như vậy?"
Giọng của Nhiễm Đông Khải lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kích động của Thương Đồng: "Vậy tại sao em nói với Sở Ngự Tây, đứa bé là con của tôi?"
"Tôi..." Thương Đồng nghẹn lời, nếu đã không thể, chi bằng triệt để cắt đứt ý nghĩ của đối phương.
"Em nghĩ thế nào, tôi cũng giống em. Nếu em cảm thấy tôi tàn nhẫn, bây giờ tôi đi nói với Sở Ngự Tây, Niệm Niệm là con của anh ta!" Nhiễm Đông Khải nắm lấy cổ tay Thương Đồng, đi về phía xe bên kia.
"không cần..." Thương Đồng nóng nảy, hiện tại Sở Ngự Tây đã hận cô thấu xương, cô càng không thể cho anh biết!
← Ch. 073 | Ch. 075 → |