Hôn lễ sang trọng, hôn đi, hôn đi!
← Ch.063 | Ch.065 → |
Ngôn Mặc Bạch cắn răng chống đỡ, đi đến căn phòng khác, anh suýt nữa xụi lơ trên giường, động tác này hơi mạnh, đụng đến vết thương, anh kêu rên ra tiếng.
Cố Khuynh khinh bỉ nhìn người trên giường, sau đó lấy hộp cứu thương đã chuẩn bị từ trước ra.
"Nhìn đi, vết thương nứt ra rồi, hai ngày nằm trên giường cũng thành công cốc rồi." Cố Khuynh cởi quần áo Ngôn Mặc Bạch ra nhìn thấy băng gạc màu trắng đã chuyển thành màu đỏ, áo sơ mi cũng dính một ít máu, nếu không phải áo vest màu đen che đi thì mọi người đã nhìn thấy trêm quần áo anh có một mảng đỏ sẫm rồi.
May mà trước khi đến, anh đã chuẩn bị, nếu không vết thương thành ra như vậy, không chết do mất máu nhiều mới là lạ đó.
Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển: "Băng bó vết thương lại hộ em, chuẩn bị thêm thuốc giảm đau nữa."
Cố Khuynh rắc thuốc lên vết thương, sau đó im lặng một lúc lâu, mới cắn răng liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, căm hận nói: "Tiểu Bạch, có phải đầu óc em có vẫn đề gì không? Vì cái viên kim cương chó má kia mà lại hành hạ mình thành như vậy."
Ngôn Mặc Bạch đứng thứ ba trong tổ chức, thậm chí thân thủ còn giỏi hơn cả anh. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Thực hiện vô số nhiệm vụ, không hề bị thương, ngay cả vết thương nhỏ cũng cực ít.
Chỉ duy nhất một lần bị thương là vào nhiều năm trước. Lúc ấy Ngôn Mặc Bạch làm nhiệm vụ, bị một nhóm đặc công nước M đuổi giết, trúng một phát đạn vào đầu, nhưng vẫn cố chống đỡ cho đến khi các anh đến cứu viện mới té xuống, may mà cấp cứu kịp thời nhặt về được cái mạng, nhưng dây thần kinh lại bị thương, mất đi một phần nhỏ trí nhớ.
Từ đó về sau, Ngôn Mặc Bạch lại càng thận trọng khi làm việc.
Vì viên kim cương chó má lại đi trêu chọc lão đầu tử kia, nếu không phải đầu óc anh ta có vấn đề, thì sẽ tuyệt đối không làm chuyện đó.
Nếu như không phải bây giờ Ngôn Mặc Bạch bị thương nặng, Cố Khuynh rất muốn treo ngược anh ta lên đánh cho một trận. Dù muốn chém chết người cũng nên kêu mấy anh em họ đi cùng! Với năng lực của họ trực tiếp giết chết lão đầu kia cũng chẳng xem là gì cả! Nhưng tên tiểu tử này lại một mình một ngựa xông trận, không bị đám tinh anh của người ta đuổi giết mới là lạ, bộ lão đầu kia nuôi một đám phế vật sao?
Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt, không lên tiếng.
Anh biết anh em quan tâm anh, trong lòng cũng thầm mắng chính mình, quá khinh địch rồi!
Cố Khuynh vừa giúp anh băng bó vết thương vừa luyên thuyên quở trách anh một phen, xác định đối phương băng bó gần xong, anh mới thúc giục: "Nhanh lên!"
Cố Khuynh tức muốn hộc máu, mình quan tâm nó, vật mà nó không thèm để ý!
Thật là có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú!
Không phân biệt tốt xấu không nhìn thấy lòng tốt của người khác.
Có lòng tốt mà không được báo đáp! ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Trái tim Cố Khuynh vỡ nát như thủy tinh, âm thầm tự châm chọc mình.
Tay hành động liền mạch dứt khoát, băng bó vết thương không muốn bận tâm đến những điều đó nữa. Nhưng trong lòng vẫn buồn bực nghĩ, thật ra thì anh em như quần áo, bà xã như tay chân! Tiểu tử này cưới vợ là lại bắt đầu không coi anh em kết nghĩa ra gì hết.
Tất nhiên Ngôn Mặc Bạch không biết suy nghĩ này của Cố Khuynh, anh chỉ muốn băng bó nhanh, cô vợ nhỏ của anh đang bị ném ở phòng bên kia chờ đấy!
Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch cũng rất khó hiểu chính bản thân mình.
Vốn dĩ mình bài xích phụ nữ như vậy, tại sao kể từ khi gặp được cô, rồi xảy ra tình một đêm, lại không tự chủ được bắt đầu tiếp nhận cô, thậm chí còn có khát vọng muốn đến gần cô.
Chẳng lẽ đây gọi là nếu ăn tủy trong xương thì liếm nó cũng ngon?
Từ trước đến giờ Ngôn Mặc Bạch không phải người tích cực. Vấn đề mà mình nghĩ không ra, anh sẽ không nghĩ nữa, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn chỉ cần làm theo cảm giác của bản thân là được.
Cảm giác lúc này của anh chính là: Mình không bài xích cô bé kia, thậm chí còn mong đợi cuộc hôn nhân này.
Vậy là đủ rồi!
Mặc dù hai từ "kết hôn" rất xa lại với anh, anh không biết khái niệm của "hôn nhân", nhưng mà anh rất mong đợi cuộc sống chung của hai người.
Tình yêu là gì? Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng trải nghiệm thậm chí chưa từng nghĩ đến.
Trước kia anh chỉ cho rằng tình yêu chỉ là sự dây dưa giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, mà anh cho là dây dưa ở đây cũng chỉ dây dưa về mặt thân thể.
Khi đó Ngôn Mặc Bạch chỉ chú tâm rèn luyện, nghĩ rằng phụ nữ có gì tốt? Có thể theo anh học bắn súng, luyện võ không? Cơ thể nhỏ bé yếu ớt như vậy còn không chịu được một đấm, anh mới không cần tìm phụ nữ để chơi đùa!
Nhưng mà buổi tối đó, thân thể mềm mại nằm dưới người anh, tiếp nhận những cú nhấp tàn nhẫn của anh, cũng không vỡ vụn giống như trong suy nghĩ của anh, mà là mềm mại hóa thành một vũng nước, dịu dàng bao trùm lấy toàn người anh.
Đó là cảm giác bị nuốt.
Trước đây Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị phụ nữ nuốt, mềm mại, ấm áp như vậy, bao quanh, nuốt lấy anh.
Từ trước đến giờ anh sống rất tùy tiện phóng khoáng, thích nắm trong tay mọi chuyện, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ khi mình bị người khác nuốt?
Nhưng mà, nhớ lại đêm đó, mình chôn sâu trong cơ thể cô, anh lại có cảm giác bị nuốt, chẳng những anh không bài xích ngược lại còn thích thú hơn nữa còn chưa thỏa mãn!
Anh chưa từng trải qua cảm thụ này, cảm giác giống như mình đang bay trên mây, mỗi bước chân đều không dẫm lên vật thật nào cả, khiến cả người run nhẹ.
Cho nên, anh mới lưu luyến cảm thụ này.
Ngôn Mặc Bạch ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt Tư Mộ đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Người chủ trì hôn lễ đã mấy lần đến đây ra hiệu cho cô dâu chú rể ra cửa tiếp khách. Hiện tại rất nhiều khách mời đã đến, nếu không có người đứng ở cửa đón khách thì không giống hôn lễ rồi.
Này, tại sao chỉ có mình cô dâu ngồi trong phòng, phù rể thiếu mất một người, không thấy bóng dáng chú rể đâu cả. Cô cũng không dám nói gì, chẳng qua khách mời đến không ngừng, thời gian tổ chức tiệc cũng sắp đến.
Tư Mộ buồn bực ứng phó, thái tử gia nhà các người đang bận thâu hoan, các người đến thúc giục tôi có tác dụng hả?
Cô không nhịn được khoát khoát tay: "Cô đi tìm chú rể đến đây đi!"
Người chủ trì hôn lễ sững sờ, nghe giọng cô dâu không được tốt lắm, chắc trong lòng cô dâu cũng không chịu nổi, chú rể không có ở đây, nên cô dâu phát hỏa sao?
Vì thế cô không dám nói tiếp, yên lặng đi ra ngoài.
Về phần chú rể đang ở đâu, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cô không biết, cho dù biết cũng không dám đi tìm!
Cô là nhân viên bộ phận PR của YT Quốc Tế, nên biết rõ tính tình của thái tử gia nhà mình, lạnh lùng không nên đến gần, chỉ ánh mắt thôi đã làm người ta đông lạnh, làm sao cô dám đi tìm đây?
Cô im lặng đứng chờ ở cửa, chỉ hy vọng thái tử nhà mình anh chóng xuất hiện.
May mà, lúc chuẩn bị rướn cổ lên chờ thì Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh xuất hiện.
Người đẹp chủ trì hôn lễ thấy thái tử và một người đàn ông khôi ngô tuấn tú cùng bước ra từ một căn phòng, thậm chí người đàn ông khôi ngô tuấn tú kia còn đi sát bên thái tử, cô thầm rơi nước mắt đồng tình với cô dâu.
Ngay hôm cử hành hôn lễ lại xuất hiện "tiểu tam", hơn nữa "tiểu tam" này là một tòa thành rất khó công phá, khó trách cô dâu khó chịu như vậy!
Người đẹp thu hồi suy nghĩ của mình, tiến lên cung kính nói với Ngôn Mặc Bạch: "Ngôn Thiếu, khách mời đã đến rồi, các người... Có phải nên, ách, đi ra cửa chào khách không?"
Người đẹp nhỏ nhẹ nói, ánh mắt vô tội, chỉ hy vọng Ngôn Thiếu không tức giận với cô. Cô cũng có nỗi khổ trong lòng, lúc ở lầu chủ tịch đã bắt cô nói: "Khách khứa đều đã tới, tại sao không có người đón?" Cho nên chủ tịch mới phái cô đi gọi người xuống.
Ngôn Mặc Bạch hơi ngẩng đầu nhìn cô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu nhớ lại những phong tục, lễ nghi có trong hôn lễ, hình như cô dâu, chú rể phải ra cửa đón khách.
Anh khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi, cô xuống trước đi!" Sau đó lại nói thêm một câu "Chiêu đãi khách bên nhà gái chu đáo vào."
Ngôn Mặc Bạch đồng ý ra cửa đón khách, cũng do hoàn toàn nghĩ cho nhà gái, nếu như không phải thân thích của cô dâu, ah sẽ không ra cửa tiếp đón.
Loại ý nghĩ này cũng khiến cho Cố Khuynh né mắt.
Tiểu Bạch lại nghĩ đến những chuyện này?
Lúc hai người đẩy cửa đi vào, thì thấy Tư Mộ ở mép giường nói chuyện với mấy phù dâu.
Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời cũng vậy, cửa sổ mở ra, cả căn phòng tràn đầy ấm áp. Mà cô gái mặc áo cưới trắng noãn kia, khuôn mặt vô cùng tinh sảo, nụ cười rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời, quanh cô tỏa ra vần sáng vàng óng ánh, rất chói mắt, giống như thiên sứ.
Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến, ánh sáng tươi đẹp chiếu xa ngàn dặm, có người mang theo nụ cười ấm áp, mặc dù bạn chỉ nhìn cô ở xa, cũng khiến bạn mềm lòng, bị cô lây nhiễm, cho nên tâm anh rất ấm.
Có lẽ trước kia Ngôn Mặc Bạch sẽ nghĩ, nếu như anh mà mềm lòng thì coi như anh đã xong đời, thử nghĩ coi người giống như anh mà mềm lòng, vậy đồng nghĩ với việc chịu chết. Nhưng mà bây giờ, anh lại rất hưởng thụ cảm giác đó, lại còn rất thích.
Tư Mộ đang nói những chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong những hôn lễ với bạn tốt, cô cười rất vui vẻ, sau đó thầm nghĩ phải chú ý để lát nữa tránh những tình huống đó.
Cô đang cười vui vẻ, thì Ngôn Mặc Bạch đẩy cửa đi vào, lúc cô quay mặt ra cửa thì trên mặt vẫn giữ nụ cười lay động lòng người, ánh mắt nóng cháy khóa chặt lấy cô. Tư Mộ nhìn thấy ánh lửa sáng chói trong đôi mắt đen của anh.
Cô hơi kinh ngạc, lập tức quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với bạn tốt của mình để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng.
Phải công nhận, Ngôn Mặc Bạch rất khôi ngô tuấn tú, anh đứng im, dáng người cao to, anh không cần làm gì cả chỉ là ánh mắt giao nhau cũng đã quấy nhiễu suy nghĩ của Tư Mộ.
Người đàn ông này, quá hấp dẫn!
Người đàn ông này, cũng quá nguy hiểm!
Tư Mộ im lặng nhìn lướt qua Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh phía sau anh, thở dài đáng tiếc nghĩ: Đúng là nghiệp chướng mà, người đàn ông tốt đều bị đảo lộn giới tính hết rồi!
Ngôn Mặc Bạch đứng thẳng bên cạnh cửa, nhỏ nhẹ nói: "Nên xuống lầu đón khách rồi."
Anh có cảm giác nếu mình lớn tiếng sẽ phá tan ấm ấp trong phòng, và nụ cười rực rỡ của cô gái bé bỏng kia.
Tư Mộ đứng dậy, Thanh Thần im lặng sửa sang lại váy cưới cho cô, lại nhìn lớp trang điểm một lần nữa xem có ổn không, rồi mới ra dấu ý bảo cô có thể đi.
Ngôn Mặc Bạch cau mày, nhàn nhạt nói nhưng không cho người nghe kháng cự: "Mặc thêm áo vào."
Anh nói thế, mấy phù rể cũng hết sức kinh ngạc nhíu mày. Nghĩ thầm cuối cùng cái cọc gỗ lạnh như băng này cũng thông suốt, đang đau lòng thay cô dâu nhỏ đây mà!
Tư Mộ đang buồn phiền về chuyện khi xuống lầu sẽ bị lạnh mà chết, cô thầm nghĩ: mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài, nhưng lại sợ người nhà họ Ngôn thấy cô không trang trọng. Hôn lễ long trọng như vậy, nếu như bị nói xấu, thì vừa mất mặt nhà họ Phó lại mất mặt nhà họ Ngôn.
Hiện tại cho dù Ngôn Mặc Bạch nói vậy, cô vẫn kiên trì không mặc, nếu không sẽ khiến những nhà giàu có kia chê cười, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn làm mất mặt cha mẹ.
Cô đứng dậy đi ra cửa, mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức trầm xuống. Vỗn dĩ mặt anh đã không còn chút máu, bây giờ lại âm trầm càng dọa người.
Lúc Tư Mộ đi tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, tay giơ lên, định khoát tay anh đi ra ngoài. Dù sao bây giờ bọn họ đang cử hành hôn lễ, phải biểu hiện thân mật một chút.
Nhưng mà ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt đen như than của Ngôn Mặc Bạch, tay cô run lên, ngoan ngoãn bỏ tay xuống, cúi đầu nói: "Đi thôi!"
Ngôn Mặc Bạch đứng im, anh rất cao, Tư Mộ cúi đầu đứng bên cạnh anh, anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
Cô có một mái tóc đen nhánh mềm mại, nhưng nhà tạo mẫu lại quấn tóc lên, mái tóc dài xinh đẹp được quấn lên sau đó lại được xịt keo giữ nếp, nhìn rất quy củ lại tỉ mỉ.
Ngôn Mặc Bạch nhìn tóc của cô, lại nhớ đến đêm hôm đó, anh ôm cô, nâng người cô lên, hung hăng tiến vào, mái tóc dài của cô xõa tung, hàng vạn hàng nghìn sợi tóc như một tấm lưới mịn màng, bao bọc lấy hai người.
Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch nghĩ, kiểu tóc này quá kém, tại sao lại hành hạ bộ tóc đẹp thành như vậy. Phải trừ tiền của anh ta mới được!
Anh nhìn Tư Mộ, lại nói một lần nữa: "Mặc thêm áo vào."
Tư Mộ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
"Một là mặc thêm áo khoác, hai là thay bộ váy khác!"
Tư Mộ không biết Ngôn Mặc Bạch nói vậy có tính là đang quan tâm cô hay không, tạm thời cứ cho là anh đang quan tâm mình đi!
Nhưng mà cái loại quan tâm cố chấp này, là sao?
"Anh không hy vọng vợ anh mặc đồ mà lại lộ nhiều da thịt để cho người khác xem." Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tư Mộ, cũng hơi bực. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Anh quay mặt đi, nói với giọng điệu khó chịu.
Tư Mộ sửng sốt, nghĩ đến áo cưới mình đang mặc trên người, trễ ngực hở lưng, quả thật lộ quá nhiều. Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch lại nói trực tiếp như thế, khiến cô hơi khó chịu, mặt cô lúc đỏ lúc trắng, trợn mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, xoay người lại đi tìm bộ váy khác.
Trong lòng vừa tức giận vừa bất bình nghĩ, đem hình của cô phát lên ti vi, còn treo ở trên đường để người người cùng xem, khi đó sao không nghĩ đến vấn đề này?
Mà ba phù rể nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói vậy, con người cũng muốn rớt ra ngoài. Đây là Ngôn Mặc Bạch sao?
Mấy phù dâu lại vội vàng tìm đồ cho Tư Mộ.
Nếu mặc áo cưới mà lại khoác áo khoác thì.... đúng là không trang trọng, lôi thôi lếch thếch. Cho nên Tư Mộ muốn đổi áo cưới khác.
Lúc chọn trang phục cưới cũng đã nghĩ đến thời tiết lạnh, cho nên đặc biệt chọn cho cô dâu mấy bộ sườn xám, tay áo và tài đều dài, còn lót thêm vải, mặc cũng không cảm thấy lạnh.
Tư Mộ thay xong sườn xám rồi đi ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua, sắc mặt lại trầm xuống. So với vẻ mặt lúc trước thì... khó coi hơn nhiều.
Những bộ sườn xám được đặt may từ một người nổi tiếng, nên sẽ không tầm thường.
Sườn xám bao bọc lấy vóc người lung linh của cô, tất cả đường cong hoàn mỹ đều lộ ra ngoài, sườn xám ôm sát lấy cơ thể cô, không rộng hơn một phân. Mà mặt cô lại đỏ bừng, làm nổi bật hai gò má hồng hào như hoa đào, lại còn thẹn thùng nhìn rất mê người.
Yếu hầu của Ngôn Mặc Bạch trượt lên trượt xuống, ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu cất bước đi ra cửa.
Cho nên cô dâu chú rể mới như vầy, một người mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, một người mặc lễ phục phương Tây, đi xuống cửa đón khách.
"Hắc, anh hai, có phải em bị hoa mắt rồi không? Hình như vừa nãy em thấy anh ba đỏ mặt." Nhậm Phẩm đi phía Cố Khuynh, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn trợn mắt hốc mồm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Khuynh hỏi.
Vừa rồi Cố Khuynh đứng gần Ngôn Mặc Bạch nhất, cho nên chắc canh anh ấy sẽ nhìn thấy rõ nhất.
Cố Khuynh bình tĩnh nhìn anh nói: "Em không hoa mắt. Bởi vì vừa rồi anh cũng thấy "tiểu bạch kiểm" đỏ mặt."
Lôi Ngạo lại gần hỏi: "Hai người có cảm thấy anh ba bây giờ không giống lúc trước không?"
Nhậm Phẩm quăng cho ánh mắt "Cậu đang nói nhảm sao", "Dĩ nhiên không giống, anh ấy ăn mặn rồi, không còn là một tên hòa thượng xuất gia nữa."
Lôi Ngạo lại quăng lại ánh mắt "Cậu đang nói nhảm sao?" "Cậu chỉ có thể nghĩ như vậy!"
Cho nên hai người ở phía sau ánh mắt có giở thì đến đây nhìn nhau, cuối cùng bị Ngôn Mặc Bạch lườm cho mới không dùng ánh mắt để công kích nhau nữa. Nhà họ Ngôn và nhà họ Phó đều là nhà giàu ở thành phố A, nhà họ Ngôn là nhà giàu trong nhà giàu, mặc dù nhà họ Phó gặp vấn đề về tài chính, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, dù thế nào cũng vẫn còn tiếng tăm.
(* lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường. )
Cho nên lễ cưới của hai nhà, không chỉ có nhà giàu của thành phố A đến chúc mừng, ngay cả những người có quen biết với hai nhà ở các thành phố khác cũng tới.
Lúc trước nhà họ Phó gặp khó khăn thì không chịu đưa tay ra giúp đỡ, hiện tại mặt dày mày dạn tới chúc mừng, mặc dù không thể hàn gắn tình nghĩa như lúc trước, nhưng chỉ cần Phó Minh Vũ không oán hận là được rồi. Nếu không bây giờ nhà họ Phó có nhà họ Ngôn chống lưng, muốn giết người cũng là việc đơn giản.
Vì thế những người đến dự lễ cưới hôn nay nhiều hơn rất nhiều so với số thiệp mời được gửi đi.
Không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười của người khác, nên người ta mang theo quà đến chúc mừng, bạn cũng không thể không nể mặt người ta.
Phần lớn những người này là người mà trước đó Tư Mộ đến nhờ vả, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn lúc đó họ máu lạnh vô tình, bây giờ thì mang theo vẻ mặt nịnh hót, Tư Mộ cảm thấy nịnh nọt là tính đặc trưng của giới thương nhân.
Cô vẫn đứng nở nụ cười, mặt cũng cứng ngắc rồi. Mà Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh khuôn mặt không có biểu cảm, giống như một bức tượng, lạnh lùng đứng ở một bên.
Tư Mộ luôn cảm thấy, tác phong vương giả của Ngôn Mặc Bạch là tự nhiên mà có, anh không cần nói gì và làm gì chỉ đứng một chỗ cũng cũng luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Cha mẹ Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch cử tài xế đi đón, nên họ không đi cùng đoàn xe rước dâu.
Lúc này Tô San nhìn con gái và con trể đứng ở đó, bà kéo tay áo chồng, nhẹ nói: "Con gái chúng ta sẽ hạnh phúc."
Trai đẹp, gái đẹp, rất xứng đôi, họ đứng chung một chỗ mỉm cười, nhận lời chúc phúc của bạn bè và người thân, họ có lý do gì để không hạnh phúc?
Phó Minh Vũ nhìn con gái cười như hoa, trong lòng cảm thấy chua, người làm cha gả con gái ai cũng như vậy cả! Ông đứng xa nhìn con gái, nói: "Hạnh phúc là tốt rồi!"
Cầm lấy tay vợ, từ từ đi về phía con gái.
Mặc dù Tư Mộ mặc bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, nhưng hôn lễ được tổ chức theo kiểu phương Tây.
Cho dù không có mục sư, nhưng mà người chủ trì nhưng mà vẫn theo lệ cũ hỏi: "Cô dâu (chú rể), chị (anh) có nguyện ý lấy chú rể (cô dâu) trở thành vợ chồng hợp pháp, từ giờ cho đến cuối đười, vô luôn là cuộc sống suông sẻ hay khó khăn, nghèo khó hoặc giàu có, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay lo buồn, đều yêu thương anh ấy (cô ấy), thành thật với anh ấy (cô ấy), cho đến cuối đời."
Lời thề như vậy, nhìn bài đều như vậy, mỗi một đôi kết hôn đều bị hỏi như vậy. Mà lúc cô dâu trả "Tôi đồng ý", mỗi cô dâu đều cười hạnh phúc trả lời hoặc, cảm động rơi nước mắt mà trả lời.
Nhưng mà đến phiên Tư Mộ thì sau khi người chủ trì đọc xong, cô trố mắt nhìn hồi lâu, nhìn thoáng qua ba mẹ, mới bình tĩnh trả lời "Tôi nguyện ý".
Trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.
Dĩ nhiên những người trẻ tuổi kêu lên: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi...."
Trong nháy mắt mặt Tư Mộ đỏ bừng.
Các người cho rằng Ngôn Mặc Bạch muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của vợ mình sao?
Không có đâu!
Đôi mắt đen của Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua những người đang hô kia, sau đó lẳng lặng đứng im, sáng quắc mà tao nhã, nhưng lại tản ra hơi thở nguy hiểm.
Anh mất hứng hừ lạnh, muốn tôi thân mật với cô vợ nhỏ của mình ở đây để mọi người xem sao, nằm mơ đi!
Người chủ trì thấy khuôn mặt buồn rười rượi của thái tử nhà mình, lập tức dừng lại, sao dám ồn ào? Liền nói sang chuyện khác mà bỏ qua chuyện này.
Mà những người thanh niên đang ngồi dưới kêu kêu hò, bị ánh mắt như đao của Ngôn Mặc Bạch liếc qua tất cả đều không dám lên tiếng.
Hôn lễ là một việc dày vò người mà!
Theo lý thuyết nhiều người như vậy, mà phải mời rượu từng bàn sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch đã nói trước với cha mình, lúc sắp chỗ ngồi thì sắp cho họ hàng nhà gái ngồi chung một chỗ, sau đó họ chỉ kính rượu nhà gái.
Nhà họ ngôn mấy đời chỉ có con một nên họ hàng rất ít, hơn nữa cũng là họ hàng rất xa, còn lại đều là bạn làm ăn.
Cho nên Ngôn Mặc Bạch sẽ không mời rượu những người đó.
Nếu như đổi lại là người khác, người thân tới nhiều, hơn nữa nhiều ngườ trẻ tuổi, nhất định sẽ có nhiều chiêu để hành hạ cô dâu chú rể.
Thế nhưng chú rể lần này là thái tử của nhà họ Ngôn, mới về nước được nửa năm, cũng không giao thiệp với những con nhà giàu của thành phố A, vừa rồi những người đó nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch trầm mặt, nhất thời đều cúi đầu ăn tiệc, không dám nói gì đến chuyện hành hạ người.
Ba người phù dâu đi phía sau. Vốn dĩ họ còn đang lo lắng có nhiều khách như vậy sợ rằng sẽ phải uống rượu đến chết.
Nhưng mà sau khi kính rượu một vòng, suýt nữa không đến lượt các cô ra sân.
Bên nhà gái có mấy người to gan, dám cụm ly với Tư Mộ, mà rượu mà Tư Mộ uống là rượu nho, dĩ nhiên là dễ dàng ứng phó rồi.
Phía sau có sáu người giúp đỡ, thế nhưng lại không có đất dụng võ. Phù rể cảm thấy đây là chuyện bình thường, dựa vào hơi thở như băng ngàn năm của Ngôn Mặc Bạch, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng của anh đảo qua, những người có ý chí chiến đấu cao liền cúi đầu ăn cơm, không có mấy người có cam đảm trêu trọc.
Mà phù dâu thì lại thầm nhủ, các cô là phù dâu nhàn nhã nhất trên thế giới! Không cần ra tay ngăn chặn, một mình cô dâu cũng xử xong.
Mà khách mời cũng buồn bực nhìn trần nhà cảm khái, đây là hôn lễ ngột ngạt nhất mà họ từng tham gia, ngay cả dũng khí trêu chọc cô dâu chú rể cũng không có.
Cuối cùng khi đến kính rượu cha mẹ hai bên, Ngôn Diệu Thiên vung tay lên, "Cha không muốn nói nhiều về lễ nghĩa, hai người các con hãy sống hạnh phúc, nhanh chóng sinh cháu nội cho cha là được!"
Một câu nói như vậy, người ngoài nghe thấy cũng phải khen: Cha chồng vô cùng phóng khoáng, vô cùng đáng tin, đúng là đã tích phúc ba đời mớicó thể làm con dâu nhà họ Ngôn!
Phó Minh Vũ và Tô San nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mặc dù nhà họ Ngôn có địa vị cao quý, Ngôn Diệu Thiên kinh doanh lớn, là người hiền hòa, không sĩ diện, sau này con gái sẽ không chịu khổ.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Thế nhưng Tư Mộ nghe vậy, giống như đang nghe tiếng chuông báo động.
Ngôn Diệu Thiên đang nhắc nhở, không nên quên hợp đồng!
Trong vòng một năm sinh con trai...
Tư Mộ cắn răng, nở nụ cười cứng ngắc, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi đầy yên lặng nuốt máu tươi, thầm mắng nhà họ Ngôn không có ai tốt.
Người bên cạnh lại cho rằng da mặt cô dâu mỏng, đang thẹn thùng nên cười ha ha.
Sau khi kính rượu một vòng, Tư Mộ mệt đến ngất ngơ, cho dù mỗi bàn chỉ uống tượng trưng một chút, nhưng nhiều bàn như vậy, bung cũng no căng.
Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch trắng bệch, cũng đi theo. Vết thương vẫn đau đớn, trán rịn đầy mồ hôi hột.
Bọn Cố Khuynh nhiều lần muốn uống rượu giúp anh, nhưng mà mỗi lần nhìn cái ly có chút xíu rượu kia, nếu mà nói uống thay anh... , thì mọi người có mặt ở đây sẽ nghĩ như thế nào?
Tý rượu như vậy cũng không uống được, quá vô dụng rồi!
Lúc còn mấy bàn nữa, Tư Mộ liền phát hiện Ngôn Mặc Bạch khác thường. Môi anh tái nhợt, trán đầy mồ hôi, cặp mắt u ám, dáng vẻ đó cô chưa từng thấy qua, tim giống như bị người khác bóp chặt, rất đau.
cô lo lắng nghiêng đầu qua hỏi nhỏ: "Anh không sao chứ!"
Tư Mộ cho rằng anh uống nhiều rượu, vì thế rất nghĩa khí nắm lấy tay anh nói: "Còn mấy bàn nữa anh đừng uống, để mình em uống cho."
Ngôn Mặc Bạch đang nhíu mày, nhưng nghe cô nói như vậy, chân mày khẽ nhướng, anh buồn cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Vóc người của cô rất nhỏ, nhưng rất dũng cảm. cô còn nói anh đừng uống nữa, để em uống cho. Trái tim nguội lạnh của Ngôn Mặc Bạch bị cái gì đó đâm vào, mềm nhũn đi.
Đó là cảm giác trái tim bị giam giữ, cảm giác được bảo vệ. Cảm giác rất xa lạ, anh cũng không ghét cảm giác này.
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cười, hiếm khi dịu dàng nói: "Anh không sao, còn mấy bàn, có thể chịu được."
Tư Mộ uống thật nhiều rượu, gương mặt ửng hồng, ánh đèn màu da cam chiếu lên gương mặt cô, tỏa ra một màu ấm áp.
Con mắt đen u ám, thâm thúy của Ngôn Mặc Bạch nhìn cô chằm chằm, không dời mắt được.
Tư Mộ cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, nhìn ngọn lửa trong đôi mắt ấy, cô càng đỏ mặt.
cô vội quay mặt đi, không dám nhìn anh nữa, im lặng nhìn mặt đất, trong lòng thầm mắng chính mình: Phó Tư Mộ, mày nên có tiền đồ chứ, không nên vì một người đẹp trai mà chảy nước miếng!
"đi thôi, chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!" Tư Mộ cúi đầu giọng nói cũng rất nhỏ, bắt đầu đi trước.
Ngôn Mặc Bạch đi phía sau cô, khóe môi khẽ cong lên.
Mấy bàn còn lại nhà người thân của nhà Phó, mọi người nịnh bợ Ngôn Mặc Bạch còn không kịp nữa, chứ nào dám này nọ chứ?
Nhưng mà Tư Mộ uống thay Ngôn Mặc Bạch, thì không thoát khỏi sự trêu chọc của những người lớn, sau đó mặt cô đỏ chót.
Ngôn Mặc Bạch cũng không cản Tư Mộ. Lúc trước Cố Khuynh cũng dặn anh không được uống nhiều rượu, mà hiện tại bụng anh cũng hơi no, cảm giác như vết thương ở bụng đang nứt ra.
thật ra thì uống nữa cũng không chết được, nhưng được cô gái này che chở, anh liền ấm lòng, cũng rất thích.
Cuối cùng thì cũng kính rượu xong nhà gái, Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ, nói nhỏ với cô: "Uống nhiều rượu như vậy, qua bên kia ngồi xuống, ăn chút gì để lót dạ đi!"
Giọng nói dịu dàng như nước, khiến bọn Cố Khuynh trong khét ngoài sống. Bọn họ không nghĩ rằng sẽ có ngày Ngôn Mặc Bạch nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với một cô gái.
một bàn được giữ lại cho cô dâu chú rể và phù rể phù dâu, lúc mấy người sang đó ngồi. Vưu Ưu cũng ôm Vưu Ngư đến, vẻ mặt rất quỷ dị, Vưu Ngư mắt đỏ thút tha thút thít cúi đầu khóc.
Vưu Ngư làm hoa đồng, giọng nói ngọt ngào đáng yêu, bé con vừa bước vào mọi người liền chết ngay lập tức, một bé trai khác cũng là hoa đồng luôn đòi cùng chơi với Vưu Ngư, người còn rất nhỏ nhưng vẫn nắm tay Vưu Ngư. không cho nắm liền hít hít lỗ mũi, rơ chậc chậc rơi nước mắt.
Dù sao cũng là một bé trai xinh đẹp, bé vừa khóc, Vưu Ưu cũng mềm lòng, liền gọi Vưu Ngư đến dạy dỗ một hồi, dặn bé không được phép làm bé trai khóc, phải ngoan ngoãn chơi cùng bé trai xinh đẹp.
Kết quả Tiểu Hoa mẹ của bé trai đứng bên nhìn dáng vẻ méo miệng của Vưu Ngư, thì cực kỳ yêu thích, lập tức đề nghị, "Nếu không làm cô dâu nhỏ đi, cô nhìn xem, bé với con trai tôi rất xứng đôi đó!"
Vưu Ngư vừa nghe xong liền không vui, thút tha thút thít khóc, chỉ vào bé trai nói: "Mình không cần tiểu quỷ như cậu làm bạn trai của mình, cậu không đẹp trai chút nào. Còn thích khóc nhè, ô ô ô..."
Vưu Ưu dở khóc dở cười lúng túng nhìn mẹ bé trai.
Nhìn thấy Tư Mộ đã kính rượu xong, Vưu Ưu ôm Vưu Ngư đến, nếu còn tiếp tục ở đây, chắc còn phải đào một cái hố để chui vào, con gái trưởng thành sớm, thật không thể trêu ghẹo!
Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ dắt đi, người này lại không có ý định buông tay. Tư Mộ biết anh cố tình giả bộ thân mật trước mặt người lớn hai nhà. Nhưng anh cũng không cần nhập vai như vậy chứ, cô cũng ngồi vào chỗ rồi nhưng anh vẫn không chịu buống tay.
Tư Mộ đã giãy dụa hai lần, nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không rút tay ra được. Cũng không dám làm ra độn tác quá lớn, nên mặc cho anh nắm. Trong lòng nghĩ thầm có phải mới vừa rồi cãi nhau với người tình bé nhỏ của anh, nên giờ mang tôi ra làm bia đỡ đạn không?
Lúc này lại nhìn thấy Vưu Ưu ôm Vưu Ngư đi tới, cô lập tức nắm chặt cơ hội, cười nói: "Hoa đồng vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của chúng ta làm sao vậy? Mắt hồng hồng còn có nước mắt nữa. Bảo bối đến đây với dì, nói cho dì nghe ai bắt nạt con? Có phải bé trai vừa rồi không? Dì sẽ trừng trị nó thay con."
Tư Mộ vừa nói như vậy, liền muốn rút tay ra ôm Vưu Ngư.
Trước mặt nhiều người như vậy, Ngôn Mặc Bạch cũng không làm khó cô, tròng mắt đen nhánh nhìn cô một cái. Sau đó nhìn Tư Mộ rút tay ra khỏi tay anh, cô còn thở phào nhẹ nhõm nữa chứ, anh vừa trợn mắt nhìn Tư Mộ vừa hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Ôm Vưu Ngư vào ngực nhỏ nhẹ dụ dỗ, nhưng vẫn không yên lòng, mắt khẽ liếc đánh giá những người xung quanh.
Ngôn Mặc Bạch vừa quay mặt sang nhìn thấy ba người anh em nhìn mình như nhìn quái vật, trong lòng anh cũng đoán được nguyên nhân.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh đang nhỏ giọng dỗ đứa bé, hình ảnh này rất ấm áp, khắc sâu vào lòng Ngôn Mặc Bạch. Anh mỉm cười nghĩ: Sau này tốt nhất họ nên sinh con gái, bé sẽ đáng yêu hơn so với Vưu Ngư.
Thu lại nụ cười nhận chén súp mà phục vụ đưa lên, chậm rãi uống một thìa, mới hỏi Cố Khuynh: "Anh hai đâu? Không phải anh ấy nói hôm nay sẽ đến sao, sao giờ vẫn chưa thấy người?"
Anh hai Lâu Diệc Sâm có một số việc phải xử lý, nhưng mà anh em kết hôn, dù có việc lớn đến đâu đi nữa cũng bớt chút thời gian đến dự.
Cho nên khi Ngôn Mặc Bạch vừa nói xong, đã nhìn thấy một đoàn người vào đại sảnh. Phương thức ra sân như vậy rất hay thu hút sự chú ý của người khác, khách mời rối rít rỉ tai nhau thì thầm, người này giống như là đại ca xã hội đen, nhưng cũng giống vương tử quý tộc, rốt cuộc anh ta là ai có thân phận gì?
Lôi Ngạo quay đầu nhìn người đi mà tạo ra gió, lộ vẻ ngang ngược đó chính là anh hai nhà mình, anh liền huýt sáo, chậc lưỡi nói: "Anh hai lúc nào ra sân cũng luôn... kiêm tốn!" Khiến ba người còn lại cũng bệt cười.
Lâu Diệc Sâm cũng rất muốn thật sự khiêm tốn ra sân, nhưng điều kiện không cho phép!
Thử nghĩ xem luôn có bảy tám người cường tráng mặc áo đen theo sau, đi đâu cũng khiến người khác chú ý. Thân là người đứng đầu tổ chức thần bí, vì an toàn của các nhân nên luôn có người đi theo bảo vệ.
Ngôn Mặc Bạch ngoắt ngoắt tay với đại ca, lôi kéo Tư Mộ đứng dậy chào. Chuẩn bị chính thức giới thiệu cô dâu của mình cho anh ha biết.
Lâu Diệc Sâm cũng biết Ngôn Mặc Bạch bị thương rất nặng, nên thấy Ngôn Mặc Bạch đứng dậy, anh bước nhanh đến, đè Ngôn Mặc Bạch xuống, giọng nói có chút bất đắc dĩ và trách cứ: "Tiểu Bạch, anh chưa bao giờ biết em là người hiểu lễ nghi như vậy đó."
Tư Mộ chưa từng gặp Lâu Diệc Sâm, đang âm thầm cảm thán Lâu Diệc Sâm đẹp trai, đúng là vật hợp theo loài người chia theo nhóm. Trai đẹp cũng thích tụ tập với trai đẹp. Ngôn Mặc Bạch nắm lấy bả vai cô, giới thiệu: "Đây là vợ em, Phó Tư Mộ."
Lâu Diệc Sâm khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, toát ra khí thế vương giả, khiến người khác sợ hãi.
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nói với Tư Mộ: "Đây là anh hai anh, mau chào anh ấy đi."
Tư Mộ sớm đã bị cái khí thế trên người Lâu Diệc Sâm làm sợ hãi, ngoan ngoãn gọi anh hai, giọng nói dịu dàng mang theo sợ hãi và xấu hổ.
Tư Mộ run rẩy trái tim bé nhỏ không chịu được chuyện này, nghĩ anh hai chính là vách đá dựng đứng trong xã hội đen, hơn nữa lại là người đứng đầu trong giới xã hội đen.
Vưu Ngư ở trong ngực cô lộ ra cái đầu, cặp mắt to đen đen lúng liếng nhìn quanh một vòng, hưng phấn kêu to: "Chú đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt!"
Nhất thời người trên bàn cũng kinh ngạc nhìn Vưu Ngư, đặc biệt là bốn người bọn Ngôn Mặc Bạch, âm thầm nghĩ, sao anh hai lại biết cô bé này?
Bình thường anh hai luôn có dáng vẻ lạnh lùng, mấy năm nay cũng không thấy có phụ nữ bên cạnh, cô bé không phải con gái riêng của anh hai chứ?
Không thể nào, mẹ người ta còn ở đây đó!
Mẹ...
Mọi người đồng loạt quay đầu tìm mẹ đứa bé, kinh ngạc phát hiện, Vưu Ưu không biết đã rời đi từ lúc nào?
"Ngày đó ở sân bay con có gặp chú đẹp trai, chú có nhớ không?" Vưu Ngư chớp mắt nhìn Lâu Diệc Sâm, cố gắng muốn nhìn thấy đáp án trên khuôn mặt đẹp trai, nhưng Lâu Diệc Sâm chỉ mím môi, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia kinh ngạc, nhanh đến nỗi không ai thấy cả.
Vưu Ngư thất vọng nhìn Lâu Diệc Sâm, gương mặt tròn trịa rất oan ức: "Chú không nhớ con sao? Lúc đó con và mẹ gặp chú ở sân bay. không tin chú có thể hỏi mẹ."
Nhưng mà Vưu Ưu đã còn ngồi trên ghế nữa. Khiến bé càng oan ức, nước mắt thi nhau rớt xuống.
Tư Mộ ôm Vưu Ngư ngồi xuống, dỗ bé: "Ngoan, Vưu Ngư đừng khóc nữa. Chắc mẹ đi rửa tay, sẽ quay lại ngay thôi."
Nhậm Phẩm kéo cái ghế bên cạnh ra, mời anh hai ngồi xuống, sau đó cười như không cười nhìn Lâu Diệc Sâm trêu ghẹo: "Anh hai ơi anh hai, mị lực của anh rất lớn đó, ngay đứa bé cũng bị anh mê hoặc!" Lại còn không sợ chết, giơ ngón tay cái lên với Lâu Diệc Sâm.
Lâu Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn anh, Nhậm Phẩm lập tức câm như hến. Im lặng nghĩ muốn tự vả miệng, ai bảo mày miệng rộng!
Nếu anh hai tức giận, phái mình đi Châu Phi, vậy thì cuộc đời anh coi như xong.
Các châu lục khác còn đỡ, chứ cô gái Châu Phi da đen thui, một chút kích tình cũng không có.
Mấy phù dâu len lén nhìn chăm chú vào Lâu Diệc Sâm, hai mắt nổi lên trái tim màu hồng, mê mẩn nhìn Lâu Diệc Sâm. Sở Kỳ cũng cho rằng đâu là đại ca xã hội đen, rất khí phách!
Người đàn ông này rất đẹp trai!
Sở Kỳ đá chân Tư Mộ, ý bảo đi ra ngoài nói chuyện.
Tư Mộ nhận được ám hiệu, ôm Vưu Ngư đứng dậy nói với Ngôn Mặc Bạch: "Các anh cứ ăn trước đi, em đưa bé đi tìm mẹ."
Người đàn ông sao, ở trước mặt anh em rất sĩ diện, Tư Mộ biết điều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn động lòng người, cho Ngôn Mặc Bạch đủ sĩ diện.
Mặc dù Ngôn Mặc Bạch hơi bất mãn với vợ vì anh hai vừa đến cô lại rời khỏi bàn, nhưng nghe lời giải thích dịu dàng lại hợp tình hợp lý, cho nên gật đầu đồng ý: "đi nhanh về nhanh đó!"
Tư Mộ mỉm cười gật đầu, trong lòng kinh thường hừ hừ, còn nói thêm. Tôi sẽ không nhanh trở về đó, cho anh tức chết!
Vưu Ngư giùng giằng không muốn đi, bé thiện cảm với chú đẹp trai này, bé muốn ở chung với chú đẹp trai. Nhưng không thấy mẹ đâu, bé muốn đi tìm mẹ.
Cho nên bé rất rối rắm, trơ mắt nhìn Lâu Diệc Sâm, lẩm bẩm cái gì đó, để mặc Tư Mộ ôm đi.
Tư Mộ vừa đi, ba người phù dâu cũng đứng dậy. Lấy lý do như nhau, "Xin lỗi, xin lỗi không tiếp đón được, tôi đi rửa tay. Mọi người từ từ dùng."
Những người khác dĩ nhiên không có lý do gì để giữ người.
Mấy người chạy như điên lên lầu, khi vào phòng nghỉ của Tư Mộ lúc sáng thì quả nhiên thấy Vưu Ưu đi đi lại lại trong phòng, nôn nóng bất an, bối rối, giống như gặp vấn đề khó giải quyết.
Vưu Ngư vừa nhìn thấy mẹ của mình, liền giãy giụa đòi xuống đất, chạy về phía mẹ mình.
"Mẹ, sao mẹ không gọi Vưu Ngư đi cùng? Con tưởng rằng mẹ bỏ con lại bỏ trốn cùng người khác rồi chứ, ô ô ô..." Vưu Ngư ôm bắp đùi mẹ mình khóc lóc kể lể, lên án mạnh mẽ hành động của mẹ.
Tư Mộ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa liếc nhìn Vưu Ưu, trên mặt viết vài chữ thật to "Thẳng thắn được khoan hồng nói đi"
Ba người đi theo phía sau thì cậu một câu mình một câu.
"Vưu Ưu, cậu rời khỏi bàn khi nào?"
"Tại sao lại chạy?"
"Có phải cậu đang trốn ai không?"
Mồm năm miệng mười hỏi Vưu Ưu tới tấp, khiến cô đau cả đầu.
Cuối cùng nhìn thấy tư thế của bốn người chị em kia cô biết nếu cô không nhận tội thì họ sẽ thi hành bạo lực với cô, cô vô cùng buồn bực nói: "Người kia, rất giống với người đàn ông trước đây của mình."
"Người nào? Đại ca xã hội đen vừa nãy sao?" Bốn người đồng thời hoảng sợ, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tư Mộ đi tới gõ đầu Vưu Ưu, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cao giọng quát lớn: "Cái gì rất giống? Người đàn ông của cậu cũng không nhận ra? Trả lời chắc chắn! Yes or not đây là dạng đề thi lựa chọn."
Vưu Ưu buồn bã nhìn Tư Mộ, nói lại liền: "Nếu ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch mà cậu có khí thế như vậy, mình liền phục cậu!"
Tư Mộ lập tức ỉu xìu.
Sở Kỳ thấy tuyển thủ đầu tiên đã bại hoàn toàn, vô cùng đau đớn khinh bỉ nhìn Tư Mộ, rất thô lỗ vỗ bả vai Vưu Ưu mấy cái, ép hỏi: "Đừng đổi chủ đề, nghiêm túc đi, nên thành thật khai báo."
Vưu Ưu ôm chặt con gái, oan ức nói, "Mình cũng không biết đúng không nữa. Nhìn tướng mạo thì rất giống, nhưng khi gặp thoáng qua ở sân bay, anh ấy làm như mình là người xa lạ, hoàn toàn không nhận ra mình."
Năm người phụ nữ và một cô bé trốn ở trong phòng thảo luận, không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Ngôn Mặc Bạch thấy vợ mình đi gần một tiếng rồi còn chưa về, ba người phù dâu kia cũng một đi không trở lại.
Anh gọi phục vụ, bắt người ta đi tìm cô dâu về.
Một bữa tiệc ăn trong bao lâu? Khách mời cũng lục tục đi về, nhưng không thấy cô dâu đâu, Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu.
Cố Khuynh nhìn dáng vẻ Ngôn Mặc Bạch khó chịu không như muốn ăn thịt người, lườm anh trêu trọc: "Quả nhiên ông cha ta nói không sai mà, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn dáng vẻ này của Tiểu Bạch, chỉ sợ là đã rơi vào ôn hương nhuyễn ngọc rồi."
Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo cười khúc khích, Lâu Diệc Sâm giống như đang suy nghĩ điều gì đó, mặt không biểu cảm.
Mặt Ngôn Mặc Bạch ửng hồng, Cố Khuynh thấy vậy lại càng kêu lên không dứt.
Anh uống một hớp rượu, chép chép miệng nghĩ: Quả nhiên, quả nhiên, trên thế giới lại thêm một người ngu ngốc vì yêu.
Nhậm Phẩm liền lại gần, trên mặt nở nụ cười hèn mọn, hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Anh ba, vết thương trên người anh nghiêm trọng như vậy, đêm tân hôn phải làm sao đây?"
Cố Khuynh vừa uống một ngụm rượu, thiếu chút nữa cười phun ra. Lôi Ngạo cũng không sợ chết, vô cùng đồng ý nói tiếp: "Đúng, anh nhìn Hmm, vết thương lại ở ngay bụng. Người đàn ông phải dựa vào eo mới lên được, anh là công*, chắc lần này vết thương lại nứt ra."
(*Công: trong truyện đam mỹ chỉ những người khi quan hệ họ là người chủ động, là người ở trên)
Cố Khuynh sặc rượu, ho khan vài tiếng, nén cười, nặn ra vẻ mặt lo lắng và đồng tình, nói: "Vết thương của em rất nghiêm trọng, chắc phải cả tháng mới khỏi."
Ý tứ chính là, muốn động phòng, chờ một tháng sau đi!
Mặt Ngôn Mặc Bạch đen như Bao công nhìn ba người anh em, nghiến răng nghiến lợi.
Yên lặng nuốt máu tươi, trong lòng suy nghĩ: Các người ba tên khốn kiếp, dám trêu trọc tôi, các người nhớ kỹ cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại!
Lâu Diệc Sâm nhếch mày nhìn Ngôn Mặc Bạch, mắt không còn sắc bén như đao nữa, nhìn anh em nói cười, giọng nói cũng mang theo ý cười nói: "Em có thể nằm, để cô dâu ở phía trên! Như vậy vẹn cả đôi đường, em vừa không mất sức, vừa hưởng thụ."
Trong lúc nhất thời, bốn người đàn ông trên bàn đều sửng sốt, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được những lời này của anh hai.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc ở huớng tây, hay hôm nay là ngày hạ mưa đỏ? Anh hai mặt lạnh ngàn năm cũng biết nói giỡn?
A! Cái thế giới này loạn rồi!
Trái tim Ngôn Mặc Bạch tan nát, mặt tái mét.
Lúc phục vụ tìm được Tư Mộ thì mấy người phụ nữ đã đổi chủ đề rồi.
Cái phòng này rất rộng, một phòng ngủ một phòng khách, Vưu Ngư bị mẹ cho vào phòng ngủ mở "Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang*" trong máy tính lên cho bé xem. Mà năm người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách tham khảo vấn đề của một người khác.
(*Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: là một bộ phim hoạt hình. )
Đầu tiên là Vưu Ưu vì muốn thoát khỏi sự tra khảo của những người phụ nữ này, nên đã quăng ra một câu: "Mộ Mộ, chồng cậu bị gay, vậy tối nay cậu phải làm sao?"
Cái đề tài này vừa tung ra ba người còn lại cũng rất hứng thú. Cái thế giới này thật đẹp, khắp nơi đều là chuyện thú vị hấp dẫn người khác.
Tư Mộ cúi đầu, hơi xấu hổ nói: "Vậy thì không làm thôi!"
Vưu Ưu lạnh nhạt nói: "Nhưng mà cậu đã ký hợp đồng với Ngôn Diệu Thiên, trong đó viết gì cậu quên rồi sao? Cậu phải nhanh chóng mang thai, một năm sẽ qua rất nhanh."
Sở Kỳ cũng nói: "Cậu cưỡng hiếp anh ta không được sao?"
Lỗ tai Tư Mộ cũng đỏ, "Anh ta là gay, mình cưỡng bức anh ta cũng có tác dụng sao? Hơn nữa, anh ta là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu anh ta cương quyết chống cự, mình làm sao địch được?"
Diêu Dao hứ một tiếng, sáp đến nói: "Gay không có nghĩa là bất lực."
An Thanh Thần rất phối hợp gật đầu.
An Thanh Thần học, sinh ra trong một gia đình đời đời làm bác sĩ, bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố A là của nhà cô ấy, hơn nữa dì nhỏ của cô là trưởng khoa phụ sản ở đó.
Cho nên ở phương diện này, An Thanh Thần gật đầu thì rất đáng tin.
Sở Kỳ lại tiếp tục đề nghị: "Nếu không đợi lát nữa bọn mình ra ngoài mời rượu anh ra, khiến anh ta say, sauđó cậu không cần tốn nhiều sức cũng thực hiện được kế hoạch cưỡng hiếp được anh ta. không phải có câu 'sau rượu loạn tính' sao, mình cho rằng câu nàyrất chính xác, nói không chừng đếnlúcđó anh ta từ bị động chuyển thành chủđộng."
Sở Kỳ đã dùng bản thân mình trải nghiệm nên mới nói. Mấy ngày trước, cô đã trải qua chuyện máu chó "say rượu loạn tính'. Máu chó hơn nữa đó chính là lần đầu tiên của cô, mà diện mạo người đàn ông kia như thế nào cỗ cũng không nhìn rõ.
Chuyện mất mặt như vậy, khẳng định cô không dám nói, nói ra không bị cười chết mới là lạ đó.
Tư Mộ trước đây cũng đã từng "say rượu loạn tính', bây giờ vừa nghe cái từ này, cô giật bắn mình.
Nhưng mà, quả nhiên rất chính xác.
Về việc Tư Mộ 'say rượu loạn tính", Vưu Ưu cũng biết. Cho nên cô cười như không cười nhìn Tư Mộ, vẻ mặt sâu xa không biết đang nghĩ gì.
Tư Mộ trợn mắt nhìn Vưu Ưu, dùng ánh mắt cảnh cáo côkhông được nói chuyện đó ra. Sau đó bắt đầu tự hỏi cái kế hoạch này có đáng tin không?
Thanh Thần vô cùng chuyên nghiệp phân tích: "Nếu như chỉ sinh một đứa con trai để đổi lấy sự giúp đỡ về tài chính, những chuyện khác cũng không cần suy nghĩ, vậy thì cậu có thể làm vậy. Nhưng mà cậu phải nghĩ rằng, sinh một đứa con, cậu phải có trách nhiệm với nó. Nếu như cậu chuốc say Ngôn Mặc Bạch, sau đó bắt buộc thụ thai, có thể t*ng trùng sẽ không khỏe mạnh, dẫn đến đứa trẻsau này cũng không khỏe mạnh. Vậy cậu đã tổn thương đứa bé đến mức nào? Dĩ nhiên không phải là say rượu sẽkhông khỏe, đó chỉ là phòng ngừa thôi!"
Tư Mộ lộ ra vẻ mặt lo lắng, nếu nói như vậy, cái kế hoạch chuốc say rượucưỡng hiếp anh ta không thể thực hiện được. Vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Kỳ vỗ vai An Thanh Thần, đột nhiên nghĩ đếu gì đó kêu to: "Ai nha. hiện tại y học phát triển như vậy, không phải còn có phương pháp thụ tinh nhân tạo sao? Cái nàyThanh Thần có thể giúp cậu!"
An Thanh Thần liếc Sở Kỳ, thầm nói thụ tính nhân tạo không dễ thành công như vậy đâu, điều kiện chủ yếu là cậu phải có t*ng trùng trong tay, hơn nữa phải có sức sống cao, nếu không rất khó thành công. Riêng vấn đề này cũng gặp không ít khó khăn.
An Thanh Thần nhìn thấy hai mắt Tư Mộ đột nhiên sáng lên nhìn mình, cô cười khổ nói: "Cậu có thể lấy được tinhtrùng có độ sống sót cao không?"
Tư Mộ ỉu xùi, đúng vậy, lấy được rồi cũng không biết cách giữ cho nó sống, người ta lấy ngay ở bệnh viện tỷ lệ thành công cũng không cao.
Tư Mộ thở dài, thật sự quá khó mà!
Diêu Dao đánh giá Tư Mộ, rồi nói: "Cậu tin có người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ sao? Đó là chuyện nói chuyện vở vẩn! Vì anh ta không gặp đúng người. Cậu nói Ngôn Mặc Bạch là gay, nhưng anh ấy cũng không bài xích cậu. Dù sao mình tin rằng 'cong đến đầu giường tự nhiên thẳng' cho dù là gay nhưng gặp người mình có cảm tình tốt, cũng sẽ kích thích dục vọng của anh ta. Lại nói bên trong mỗi người đàn ông đều ẩn chứa một con thú có thể làm anh ta nổi thú tính."
Tư Mộ giống như đứa bé hỏi ý kiến cô giáo: "Vậy làm sao để tìm được điểm này?"
Diêu Dao nhìn vóc người Tư Mộ, thân cao một mét sáu mấy, ngực tròn đầy đặn, eo nhỏ đủ một vòng ôm, mông vểnh cao, chân thon dài kếthợp với gương mặt thanh thuần cặp mắt to ướtnhẹp, đầy là tiêu chuẩn nữ thần của trạch nam. Đây chính là vũ khí, người đàn ông nào có thể chống cự được?
Cho nên Diêu cười phi thường tà ác.
Lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, nói đon giản mấy câu, sau đó cúp điện thoại, nháy mắt với Tư Mộ:"Mình có lễ vật cho cậu, vô cùng tăng lực!"
Tư Mộ thấy cô gọi điện thoại chỉ hỏi cái gì mà hàng đãtới chưa, nghe không hiểu gì cả, đang muốn hỏi thì thấy Sở Kỳ cười phá lên.
"Dao Dao, chiêu này của cậu, xem ra được à!. Ha ha ha - - chỉ tăng lực sao! Quả thực muốnphun máu mà! Ha ha ha - -"
Tư Mộ nhìn Sở Kỳ cười mà chẳng hiểu gì, sau đó Diêu Daonói, "Đợi lát nữa mình sẽ kêu người ta mang đồ đến, cậu nhìnsẽ biết."
đang nói đến đây, thì phục vụ gõ cửa, cắt đứt mưu đồ bí mật của các cô.
BiếtNgôn Mặc Bạch đang tìm cô khắp nơi, lúc nàp mới giật mình. thì ra mình đang kết hôn ở đây!
Nghĩ tới mình đã đi lâu như vậy, chắc Ngộ Mặc Bạch chắc cũng tức bể phổi rồi, thật vất vả mới có dũng khí cưỡng hiếp anh ta, thì bây giờ đã bị cảm giác sợ hãi làm giảm đi một ít.
Nêu Vưu Ưu đã nói lúc Lâu Diệc Sâm nhìn thấy thì như đang nhìn người xa lạ, vậy cô cũng không cần trốn nữa, dứt khoát thoải mái đi xuống.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |