Sao anh kháng cự được? (nhộn nhạo)
← Ch.204 | Ch.206 → |
Nhóc con kia hai mắt sáng lên, hai tay càng vỗ hăng say, miệng nhỏ y y nha nha còn chậc chậc nhỏ giọt nước miếng.
Ngôn Mặc Bạch vô cùng ghét bỏ cau mày, nghĩ thầm chẳng lẽ tính cách con trai hoàn toàn không giống mình? Dù là chỉ một chút!
Trước kia Ngôn Mặc Bạch bài trừ phụ nữ, mãi cho đến gặp được Tư Mộ, mới bắt đầu cùng cô tiếp xúc, cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhóc con này khi ở cùng người nhà thì vui vui mừng mừng, nhưng khi đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn không lộ vẻ gì, phụng phịu giống như ông cụ non.
Đây không phải là kế thừa từ Ngôn Mặc Bạch sao? Cho nên nhóc phải nên ghét bỏ bé gái chứ, đến khi sinh mệnh cô bé kia xuất hiện mới đúng?
Trừ phi nhóc con này nhận định cô bé kia là con gái bảo bối nhà đại ca anh.
Thế nhưng chỉ mới là một đứa bé ngay cả ý trí còn chưa chính chắn làm sao đã có thể nhận định một người con gái chứ?
Ngôn Mặc Bạch càng muốn dỗ con ngủ, nhóc con kia càng cười vui vẻ, Ngôn Mặc Bạch tức giận đến mức nghiến răng trừng nhóc.
Tư Mộ vào trong phòng tắm đã hơn mười phút rồi, không có nghe được tiếng nước chảy, đại khái là đang nằm trong bồn tắm.
Chỉ cần nghĩ đến cô vợ nhỏ của anh nằm trong bồn tắm, da thịt trắng nõn trơn mềm đều thấm trong nước, máu nóng trong thân thể của anh liền làn ra toàn thân, máu nóng sục sôi, hận không thể lập tức xông vào trong phòng tắm, rồi nhảy vào trong bồn tắm ôm cô cùng tắm.
Nhưng mà trước mắt anh là đôi mắt đen lúng liếng của con trai nhìn anh chằm chằm, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, tinh khiết, vui vẻ... Ngôn Mặc Bạch nỗ lực nhắm mắt lại, cố gắng quên hình ảnh trong đầu, trước hết phải dỗ nhóc con này ngủ đã rồi mới có thể làm việc.
Anh ngồi chồm hổm ở bên giường nên chân hơi tê, nhưng mà nhóc con này lại vẫn vui vẻ như, thậm chí đôi mắt còn sáng ngời chói mắt hơn so với vừa rồi.
"Tiểu Tổ Tông, con nhanh ngủ đi được không? Con muốn ép ba quỳ xuống xin con sao?" Ngôn Mặc Bạch vừa vừa mới chuẩn bị đứng lên, kết quả đùi tê rần, suýt chút nữa thì cả người quỳ xuống đất. Nhóc con kia cho rằng ba đang đùa với mình, rất phối hợp bật cười thật to, vì vậy chỉ có thể giận giữ nhìn con chằm chằm, kìm nén cảm xúc, cắn răng nói từng chữ.
Không phải là muốn anh quỳ thật chứ?
Đẫ qua nửa tiếng, Ngôn Mặc Bạch đã làm tất cả mọi thứ mà anh có thể làm được, nhưng nhóc con này không nể mặt chút nào, vẫn không ngủ?
Bây giờ anh đã hết cách!
Lúc Tư Mộ ra khỏi phòng tắm, kéo kéo váy ngủ của mình, vẻ mặt không được tự nhiên.
Lúc lấy áo ngủ, cô không hề phát hiện cái mình cầm là váy ngủ, ngắn như vậy... Mỏng như lụa.
Rõ ràng cô không có mang váy ngủ như vậy đến.
Chắc do Diêu Dao mới mua trong của hàng bán nội y sexy.
Tư Mộ nhớ bản thân có một bộ áo ngủ, hoa văn và màu sắc giống cái này như đúc, nhưng cái đó thiết kế được rất bảo thủ, sao có thể trở thành sexy như thế này chứ?
Lúc lấy đồ đi tắm hoàn toàn không để ý, chỉ tùy tiện cầm một bộ. Đợi đến lúc mặc đồ, mới phát hiện điều này.
Khăn tắm cũng không có, chỉ có một cái khăn lông, nhưng mà nó rất nhỏ có thể che được gì chứ?
Đáng lẽ cô muốn gọi Ngôn Mặc Bạch tìm một đồ đồ ngủ khác trong rương hành lý để cô thay, nhưng cô nghĩ con trai đang ngủ, nếu cô gọi to con trai sẽ giật mình thức giấc. Ngẫm lại thì mặc cái này đi, dù sao ở đây cũng chỉ có Ngôn Mặc Bạch, thân thể của mình anh đã nhìn thấy ngàn vạn lần rồi, cũng không phải chuyện gì mới.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lúc chân chính bước ra, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng đem hai tay che trước ngực, tận lực co người, mở nhje của phòng tắm bước ra ngoài, muốn tận dụng khi Ngôn Mặc Bạch không chú ý, thay quần áo.
Ai ngờ cô vừa đi ra, cục cưng chẳng những không ngủ, ngược lại hết sức có tinh thần, tinh mắt phát hiện mẹ, vỗ tay hướng về phía mẹ y y nha nha hưng phấn kêu.
Chắc chắn Ngôn Mặc Bạch đã sớm chú ý tới cô! Tư Mộ nghĩ thầm, mặt đỏ bừng, cũng cảm thấy hết sức không được tự nhiên, hình như có một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô biết đó là ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch.
"Tại sao cục cưng còn chưa ngủ a?" Tư Mộ miễn cưỡng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi. Đôi mắt vừa nhìn lên, thì đối mặt với tầm mắt nóng bỏng của Ngôn Mặc Bạch, cô lập tức khép hờ mắt tránh tầm mắt của anh.
Ngôn Mặc Bạch cũng cảm thấy khó chịu, đơn giản chỉ liếc một cái, liền giống như con ngựa hoang nóng nảy, thoát khỏi dây cương, nổi điên chạy lung tung.
Cuống họng khô khốc, yết hầu liên xuống không ngừng, đôi mắt sáng quắc dính trên người cô, không rời.
"Chờ em..." Ngôn Mặc Bạch nói ra, nói xong mới biết được bà xã nhà mình đang hỏi bảo bảo, đột nhiên cười ngốc nghếch.
Ngôn Mặc Bạch ngây ngốc nhìn Tư Mộ, mà bạn nhỏ Ngôn Dự đang nằm ở trên giường cũng nhìn mẹ, nỗ lực vươn tay muốn Tư Mộ ôm, thấy mẹ chậm chạp đều không để ý đến mình, liền mím môi hừ hừ chuẩn bị khóc lớn.
Lúc này lý trí của Ngôn Mặc Bạch mới bị con trai của mình kéo lại, cúi đầu nhìn về phía nhóc con trên giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ làm bộ đáng thương, ra vẻ chuẩn bị mở miệng khóc, lập tức Ngôn Mặc Bạch liền giận tái mặt.
Nhóc con này, rõ ràng đã sớm nên ngủ, nhưng đến bây giờ vẫn còn vô cùng hưng phấn. Nếu nhóc sớm ngủ, vậy mình đã có thể vào phòng tắm cùng bà xã tắm uyên ương. Nghĩ đến hình ảnh Tư Mộ tắm, anh hận không thể hóa thành nước ấm, vây quanh toàn thân cô.
Tư Mộ thấy con trai chuẩn bị khóc, mà mặt sắc Ngôn Mặc Bạch cũng khó coi, cũng không quan tâm nhiều, hai ba bước đi đến bên giường, xoay người ôm cục cưng vào trong ngực, đung đưa dỗ dành.
Ngôn Mặc Bạch sững sờ nhìn động tác của cô, cô ngay bên cạnh anh, dùng phương thức mê người như vậy xuất hiện, dù thế nào đi nữa Ngôn Mặc Bạch cũng không nhịn được nữa.
Vương tay ra, ôm Tư Mộ cùng đứa nhỏ vào trong ngực. Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên giường lớn, cho nên dù Tư Mộ bị ôm vào lòng, cũng vững vàng ngồi ở trên giường, nhưng vẫn bị động tác của anh hù sợ.
"Này, trước đừng làm loạn..." Tư Mộ vùng vẫy vài cái, không cho Ngôn Mặc Bạch đụng, nhưng lòng bàn tay ấm áp của anh đã dán chặt lên phía trên thứ mềm mại của cô.
Ngôn Mặc Bạch hô hấp dồn dập nói bên tai cô, "Nhưng mà hiện tại anh không nhịn được bà xã ah—— em nhanh dỗ dành nhóc con này ngủ, cho em một phút."
Một phút đồng hồ, thật ra anh đã ngại lâu.
"Anh như vậy gấp làm gì?" Tư Mộ thật sự hết chỗ nói rồi, nhưng dù có làm kiểu gì Ngôn Mặc Bạch luôn có thể uy hiếp cô, không cần lập tức khiến toàn thân cô nhũn ra, co quắp trong lòng anh giống như dòn suối trong vắt hô hấp như tiếng nước róc rách, giờ cấp bách lắm mới hoãn lại.
"Em ăn mặc như vậy, không phải là muốn mê hoặc anh sao? Sao anh kháng cự được?" Ngôn Mặc Bạch có chút uất ức cắn lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm.
Nàng mặc váy ngắn trong suốt như vậy, trêu chọc người khác; huống hồ sau khi sinh con, thân hình của cô càng thêm đầy đặn, ngực to lớn cùng cái eo nhỏ bé, chỉ cần liếc mắt nhìn, anh liền chịu không được.
"Bà xã... Đem nhóc con này ném trên giường, để nó tự ngủ, chúng ta đi ghế sô pha." Bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch nâng khối mềm mại của Tư Mộ ở lòng bàn tay, hung hăng nắn bóp, quét mắt về phía nhóc con thấy rõ ràng nó chưa có ngủ, hơn nữa còn hết sức tò mò đang nhìn hai người bọn họ... thân thể Ngôn Mặc Bạch run lên, hận hận trừng con mình.
Sao Tư Mộ có thể làm theo lời anh chứ? Lỡ như ném cục cưng trên giường, nhóc khóc to bị người ở ngoài nghe thấy, không chừng sẽ đến gõ cửa. Hơn nữa cục cưng còn chưa ngủ, đánh chết cô cũng không dám thân mật cùng anh trước mặt cục cưng.
"Ngôn, Mặc, Bạch!" Tư Mộ cắn răng từng chữ từng chữ kêu tên anh, nhắc nhở anh đừng quá táo bạo, cũng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, "Cho em mười phút!"
Mười phút cô có thể dỗ cục cưng ngủ, đến lúc đó tùy anh làm.
Ở trong nhà người khác làm chuyện này, đã ngại rồi, làm sao có thể làm trước mặt con trai nữa chứ.
Ngôn Mặc Bạch hung hăng cắn bờ vai của cô, thở dốc trầm trọng xoay người ngã xuống giường, nhắm chặt hai mắt, nắm chặt tay đến nỗi các đốt xương kêu kẽo kẹt, bởi vì anh ẩn nhẫn và dồn nén mà âm thanh hơi run rẩy, nhưng mà, chết tiệt cái cảm giác này.
"Mười phút, không thể nhiều hơn một giây!"
Tư Mộ biết đây là bước lui lớn nhất của anh, tự mình mặc bộ đồ này vốn đã mê hoặc; lúc ôm cục cưng đi tắm, cô còn đùa giỡn bảo anh tắm rửa sạch sẽ lê giường đợi cô; hiện tại cô dùng trang phục như vậy xuất hiện, mặc cho cô cố gắng giải thích không phải cô cố ý, anh cũng sẽ không tin tưởng!
Tư Mộ lập tức ôm cục cưng xuống giường dỗ dành.
Bạn nhỏ Ngôn Dự quả thật cũng muốn ngủ, mới vừa rồi chẳng qua chỉ là xốc lại tinh thần ứng phó với ba ba, hiện tại mẹ đến dỗ bé ngủ, nhóc liền lịch sự ưu nhã ngáp một cái, chẳng được bao lâu, thì nhắm mắt lại ngủ.
Tư Mộ mới vừa đặt cục cưng xuống giường, Ngôn Mặc Bạch liền nhảy xuống giường, một tay bế Tư Mộ lên, đi đến ghế.
Tư Mộ ngăn anh: "Đừng ở chỗ này... Đi phòng tắm đi!"
Biết hiện tại Ngôn Mặc Bạch giống như thú hoang, chờ một lát động tình nhất định là không khống chế được sức mạnh, nếu âm thanh lớn đến mức đánh thức con, vậy làm sao bây giờ? Hơn nữa dù sao nơi này cũng là nhà người khác, làm dơ thì không tốt?
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy đề nghị của Tư Mộ, cả người hưng phấn đến máu nóng liền vọt tới não, ôm Tư Mộ đi nhanh đến phòng tắm.
Lách mình đi vào, ngay cả cánh cửa đều chưa kịp đóng, anh liền ép Tư Mộ ở trên tường hung hăng hôn, tay di chuyển khắp người cô, tùy ý nắn bóp, không chút dịu dàng.
Một buổi tối này, hơi thở mập mờ phóng đãng đều có trong rất nhiều gian phòng khách khác, chỉ có Lệ Hỏa ôm chăn mền ngủ nhưng tim gan biệt run sợ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Ngôn Mặc Bạch một thân nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, Ngôn Mặc Bạch rõ ràng ôm con của anh, hơn nữa cười hết sức dịu dàng, đang trêu chọc con của anh cười.
Ngôn Dự trải qua đêm qua, đã có một chút thích ứng với khuôn mặt thỉnh thoảng tươi cười của ba ba, sẽ không sợ quá mà khóc. Nhưng vẫn không muốn cho ba ba ôm, dù sao nhóc thích mẹ, trên người mềm mềm mại thơm thơm, người ba ba cứng rắn, ôm không thoải mái.
Ngôn Dự trông thấy Vưu Ngư nhún nhảy với bé thì bé vỗ bàn tay nhỏ bé cười khanh khách.
Sau khi ăn điểm tâm sáng, mọi người kế hoạch bắt đầu ngày hôm qua.
Bốn người Tư Mộ gọi Vưu Ưu, len lén nháy mắt với cô ấy.
Ngôn Mặc Bạch đảo mắt bắt gặp cô nháy mắt một cái, liền đi đến, đưa tay kéo cô, hỏi: "Bọn em định đi nơi đâu chơi?"
Las Vegas là nổi danh là thánh địa nghỉ phép, rất nhiều nơi đều đáng giá đi một lần.
Tư Mộ liếc mắt nhìn sắc mặt Ngôn Mặc Bạch, trong lòng phỏng đoán ý tứ của anh, chắc anh không phản đối, liền nói: "Bọn em chuẩn bị đi sòng bạc chơi."
"Không được đi!" Trên mặt Ngôn Mặc Bạch không còn chút dịu dàng, hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng.
"Tại sao?" Tư Mộ nghĩ lại chắc vì sòng bạc phức, vì vậy nói: "Vưu Ưu nói bên kia mới mở một sòng bạc hoàn cảnh rất tốt, quản lý nghiêm ngặt, không ai dám gây chuyện."
Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nghiêm mặt, thái độ kiên định nói: "Vậy cũng không cho đi!"
Tư Mộ liếc nhìn anh một lúc lâu, "Tại sao chứ? Chúng ta tới đây không phải để chơi sao? Las Vegas nổi tiếng nhất chính là sòng bạc, không đi chỗ đó trong chơi vậy đến đây làm gì?"
Anh không cho đi? Sở Kỳ, Diêu Dao, Thanh Thần cùng Vưu Ưu vẫn đi, không có khả năng Ngôn Mặc Bạch một câu không được đi, cô sẽ không đi. Người khác đều có thể đi, tại sao không cho cô đi?
"Muốn để anh dẫn em đi." Ngôn Mặc Bạch day day thái dương, miễn cưỡng lui bước.
Tư Mộ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Có anh cùng đi, cô cũng không cố kỵ gì nữa.
"Cũng không nói không cho anh đi cùng a?" Tư Mộ cười kéo cánh tay của anh.
"Nhưng hôm nay không được, hôm khác đi." Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái, nói.
Ngày hôm qua họp trong thư phòng đại ca, đã quyết định được hôm nay năm người sẽ đến gia tộc Tư Khắc Tư kiểm tra xem tác dụng thuốc ra sao. Hơn nữa lần trước để Alan thoát, Ngôn Mặc Bạch nhận được tin của cấp dưới, anh ta đã trở về Las Vegas rồi.
Mấy năm trước các bốn chị em các cô gặp Alan trong sòng bạc, khó tránh hôm nay đi sẽ không gặp lại ở chỗ đó.
Hôm nay Ngôn Mặc Bạch muốn tiêu diệt toàn bộ những người kia, trừ hậu hoạn sau này. Hơn nữa, anh không muốn cô đi ra ngoài, không muốn cô gặp chút nguy hiểm nào cả.
"Nhưng năm người bọn em đã hẹn đi..." Tư Mộ vừa dứt lời, mấy người Vưu Ưu liền đi qua, dừng lại ngay cạnh Tư Mộ, khoát tay với Tư Mộ, nói: "Hôm nay chúng ta đi chơi chỗ khác, ngày mai lại đi sòng bạc."
Mới vừa rồi Vưu Ưu bị Lâu Diệc Sâm kéo vào trong phòng, bảo cô hôm nay theo sát mấy chị em, đừng có đi ra ngoài.
Biệt thự này của Lâu Diệc Sâm coi như an toàn, không người nào dám đi vào nơi này làm hại các cô, nhưng ở bên ngoài, thì không nhất định.
Vưu Ưu cũng không biết hôm nay Lâu Diệc Sâm có sắp xếp gì, nhưng nếu anh nói như vậy, chứng minh sự tình tương đối nghiêm trọng, vì an toàn của mấy chị em, Vưu Ưu đương nhiên không dám không nghe. Cho nên chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch hôm nay.
"Làm sao vậy?" Tư Mộ nghe Vưu Ưu nói xong nghi ngờ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, thầm nghĩ không phải Ngôn Mặc Bạch không muốn làm cho cô đi ra ngoài, cho nên mới bảo Vưu Ưu đến nói với cô?
"Hôm nay chúng ta ở nhà thịt nướng, ngày mai đi cũng được sòng bạc cũng được! Dù sao mọi người còn ở chỗ này vài ngày, có nhiều thời gian." Vưu Ưu vỗ vỗ bả vai Tư Mộ, xoay người đi. Cô còn muốn đi nói với ba người kia chuyện này.
Diêu Dao nghe thấy Vưu Ưu nói, không ngừng lắc tay Vưu Ưu, mặt mũi làm bộ đáng thương hỏi: "Tại sao không hôm nay đi? Tại sao tại sao tại sao tại sao?"
Biểu hiện Thanh Thần và Sở Kỳ rất bình tĩnh, đối với quyết định này cũng không có dị nghị gì. Hôm nay đi hay ngày mai đi, dù sao sớm muộn cuối cùng sẽ đi, Vưu Ưu dời kế hoạch, chắc chắn là có nguyên nhân của cô ấy, cho nên không cần phải gấp gáp.
Vưu Ưu suýt chút nữa bị Diêu Dao lắc đến ngất, giữ lấy tay Diêu Dao, nói: "Hôm nay cánh đàn ông đều có chuyện cần làm, cho nên không để cho chúng ta đi ra ngoài."
"Hỗn đản, tên khốn kiếp! Đều là khốn kiếp!" Diêu Dao giận dữ dậm chân, tỏ vẻ tự mình rất tức giận. Dựa vào cái gì các đàn ông có chuyện, thì không cho các cô đi chơi? Quá bá đạo quá chuyên chế quá độc tài quá chủ nghĩa đàn ông!
Diêu Dao phát tiết được một nửa, đôi mắt thì liếc thấy Tiểu Cửu đang đi về phía mình, cô lập tức im lặng.
Giỡn sao, ở đây Tiểu Cửu là lớn nhất, cô dám nói nửa câu không đưuọc, chắc hẳn cô lập tức sẽ bị anh chỉnh chết.
Tiểu Cửu đem Diêu Dao kéo đi, nửa giờ sau trở về, Diêu Dao lập tức dễ bảo, nửa câu oán hận cũng không có.
Đần ông đều đã ra ngoài, mà trước khi đi còn cố ý dặn, không thể đi ra ngoài, thậm chí còn lưu lại ba tầng vệ sĩ trong ba tầng vệ sĩ ngoài coi chừng các cô, chỉ cần các cô không ra, ai cũng không dám tới nơi này làm loạn.
Lúc này Tư Mộ và Vưu Ưu cùng mọi người ở chung một chỗ, nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của Diêu Dao, không thể không bội phục năng lực của Tiểu Cửu, rõ ràng chỉ mất nửa tiếng, là có thể mài phẳng tính nóng nảy của Diêu Dao.
"Dao Dao, Tiểu Cửu nhà của cậu kéo cậu đi đâu hả?" Tư Mộ đến bên cạnh Diêu Dao, lấy cùi chỏ đụng đụng cô, cười gian trá.
"Nửa giờ đêm cậu áp trên giường, cũng không đủ đi?" Vưu Ưu sờ cằm, cười đến mập mờ.
"Hôn môi nửa tiếng?" Thanh Thần nắm cằm Diêu Dao, quan sát đôi môi đỏ mọng hơi sưng của cô ấy.
"Nhất định là đốt ít lửa đi!" trong lúc Thanh Thần nắm cằm Diêu Dao, Sở Kỳ cũng đánh giá gò má ửng hồng của Diêu Dao.
Diêu Dao lấy hai tay che mặt, mắc cỡ đến nỗi hận không thể tìm cái động chui vào.
"Hì? Còn thẹn thùng! Có phỉa là chị em không? Nhanh chóng chia sẻ một chút!" Tư Mộ giật tay Diêu Dao ra, cười ép hỏi cô.
"Không nói! Trừ phi các người tường người một chia sẽ tối qua mọi người làm những gì, nếu không mình kiên quyết không nói!" Diêu Dao dứt khoát chơi xấu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Đừng tưởng rằng cách âm hiệu quả cô không biết gì, bằng chứng nhận đều ở trên cổ của các cô ấy đó!
Lại nói Tư Mộ là nghiêm trọng nhất, trên cổ có mẫy chỗ đỏ thẫm, trên tay cũng có. Này chứng tỏ Ngôn Mặc Bạch rất tàn bạo a? Cũng quá độc ác, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Diêu Dao nói một câu như vậy, bốn người đều đỏ mặt, tối hôm qua đã làm chuyện gì trong lòng đều biết rõ!
"Hôm nay chúng ta nướng thịt tại nhà đi! Nguyên liệu nấu ăn đã kêu người đi mua về rồi, lửa than cũng có người đang đốt, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi qua." Vưu Ưu ho một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Ừm, phải chuẩn bị thêm một chút cá với mực? Mình thích nhất cá với mực!" Trên mặt Tư Mộ cũng có chút mất tự nhiên, nhưng cũng giả bộ như như không chuyện gì tiếp lời Vưu Ưu.
Thanh Thần cùng Sở Kỳ cũng phối hợp cười cười.
Diêu Dao nhìn vẻ mặt của các cô ấy, liền biết mình đoán không sai, tối hôm qua chắc chắn mỗi người đều có đêm xuân rồi. Diêu Dao nghĩ thầm, đều nói vầng trăng nước ngoài tương đối tròn, cô còn cảm thấy ở nước ngoài làm chuyện kia, cũng tương đối sướng, tối thiểu Tiểu Cửu tối hôm qua nhiệt tình đến nỗi làm cho cô không thể chóng chọi.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |