Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Chương 193

Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Hiện có 210 chương (chưa hoàn)
Chương 193
0.00
(0 votes)


Chương (1-210 )

Siêu sale Lazada


Editor: Helen Thuong

Tiểu Trang vừa nghĩ đến hành động của cô, mình thì lại nhiều lần bị cô làm cho thấy cả người bối rối, chính mình kiêu ngạo ngây ngốc đưa thông minh xuống mức thấp nhất, không khỏi liền muốn cười.

"Anh không biết là không nên nhìn bề ngoài của người khác sao? Còn nữa, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, vật họp theo loài, những thứ này anh nên hiểu mới phải chứ? Bọn em là bốn chị em tốt của nhau, tính tình không khác nhau mấy, chỉ là cách thể hiện không giống nhau mà thôi." Thanh Thần đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt hông anh, đầu ở trong lòng anh cọ xát, nhắm mắt lại áp chế nội tâm khổ sở, hết sức ngọt ngào nói: "Thật ra thì chúng em đều tà ác giống nhau!"

"Thừa dịp bây giờ còn kịp, anh không chịu được thí còn có thể buông tay, chờ khi tất cả đã định, liền không cho trả lại hàng." Thanh Thần nắm thật chặt vòng eo anh, khẽ cười nói.

Trong lòng mềm mại, bàn tay anh ôm chặt, hận không được khảm vào trong cơ thể mình, vừa cúi đầu, trong hơi thở tất cả đều là mùi thơm nước hoa của cô, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên có từng làn sóng kích động.

Lòng anh tràn đầy vui mừng ôm chặt lấy cô, cho phép cô ở trong lòng đùa giỡn, khóe môi anh ngọt ngào hỏi: "Làm thế nào là tà ác đây?"

Thanh Thần cũng chỉ thuận miệng đùa giỡn anh một chút thôi, nghĩ đến lúc anh bị chính mình chọc cho đỏ mặt, trông hết sức đáng yêu. Nhưng ngược lại bây giờ lại đùa giỡn mình, trong tim cô chạy loạn rồi.

Hít sâu một hơi, Thanh Thần cố gắng gỡ tay anh đang bóp cái mông, cảm giác có vật cứng rắn đâm vào làm cô đỏ mặt, nhưng trên mặt cô bình tĩnh liếc nhìn anh, tận lực biến mình thành nữ lưu manh đang đùa giỡn thiếu niên nhà lành. Cô dẫu môi vô lại nói: "Giống như, giống như vậy...."ddleqdddddđ

Tiểu Trang hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc cười nhạt, vô tội tiếp tục hỏi: "Vậy làm sao để tiếp tục đây?"

Thanh Thần sững sờ một chút, thật sự bị ánh mắt ngây thơ vô hại lừa gạt rồi, đưa tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng, linh hoạt nhảy lên trên người anh.

Động tác này cô cùng với Tư Mộ, Sở Kỳ và Diêu Dao xem phim bom tấn Âu Mỹ thấy qua vô số lần, trong đầu cũng luyện qua rất nhiều, cho là đã vô cùng thuần thục tự nhiên rồi, nhưng bây giờ làm thực tế, thì hoàn toàn không giống như vậy nữa.

Động tác của cô nhẹ nhàng linh hoạt, tay gắt gao ôm cổ anh, nhưng hai chân vòng qua eo to của anh thì không linh hoạt như vậy, làm hại cô suýt bị ngã xuống đất.

Bàn tay Tiểu Trang đang nắm cái mông của cô, buông lỏng để cô bám trên người mình, trong mắt một mảng u ám.

"Tiếp tục thế nào đây?" Tiểu Trang nhẹ nhàng hỏi, động tác nhảy lên trên người anh của cô giống như một đứa bé muốn leo cây nhưng lực bất tòng tâm, anh cũng chỉ tốt bụng muốn giúp một tay mà thôi.

Lần này Thanh Thần không thể bình tĩnh nổi nữa!

Cô đã làm như vậy rồi, chẳng lẽ anh không biết kế tiếp phải làm như thế nào sao?

Thanh Thần vật lộn có chút tức giận, muốn rời khỏi người anh: "Kế tiếp là muốn về nhà."

"Hứ!" Tiểu Trang ung dung cười một tiếng, nói: "Em về nhà, vậy anh phải làm thế nào đây?"

Anh cố gắng tạo cho mình có phần bình tĩnh, thoải mái, nhưng sâu ở bên trong cơ thể vô cùng nặng nề, cố gắng khắc chế nhu cầu kích động khẩn cấp, tất cả sự tỉnh táo giữ vào giây phút này đã sụp đổ, không muốn nhịn nữa, cũng không cần phải nhịn nữa.

Bàn tay nắm lấy cái mông của cô ép vào người anh, để cho cô cảm thụ được vật cứng rắn nóng nực của anh, hơi thở phun trên làn da trắng ngần của cô "Em nói nên làm cái gì đây?"

Anh cố ý để cho cô cảm nhận được thân thể biến hóa của anh, mà anh thì nhìn chằm chằm vào biến hóa trên khuôn mặt cô.

Thanh Thần rõ ràng cảm nhận được vật nào đó từ từ lớn lên và cứng rắn, mặt của cô đỏ bừng có thể chảy tan thành nước.

"Lưu manh!" Không nhịn được mắng một câu.

Tiểu Trang xoay ngược lại, ôm cô để trên ghế sopha, đè cô xuống dưới mình, để cho cô không thể động đậy, không thể lui được nữa.

"Không cần...." Thanh Thần có thể đoán được động tác tiếp theo của anh, không khỏi lên tiếng sợ hãi, đưa tay chống đỡ trước ngực anh, nghĩ đẩy anh ra nói: "không nên ở chỗ này...."

Hội Tư Mộ đang ở bên ngoài, ngộ nhỡ họ mở cửa đi vào, bị nhìn thấy, mất thể diện đó nha!

Tiểu Trang cúi đầu hôn đôi môi cô, ngậm tiếng kháng nghị của cô vào trong miệng.

Chưa bao giờ cùng phụ nữ thân mật giống như vậy, đây là nụ hôn đầu của anh. Chỉ nhè nhẹ bú liếm mấy lần, anh liền hoàn toàn trầm luân, hãm sâu vào....

Một khi người con gái đã động tình, cô liền giống như một đoán hoa anh túc, trong cơ thể bày ra tư thế xinh đẹp và nở rộ, càng làm cho trái tim con người trầm luân, không cách nào kiềm chế....

Thật ra thì, không phải không có cách nào để kiềm chế, chính là bản thân mình không muốn rút ra. Bởi vì sau lần chia ly cô lần đó, có cô là sống; không cô, sống cũng không ý nghĩa.

Trong trí nhớ của Thanh Thần, đây cũng là lần đầu tiên cô hôn môi.

Trong sách cũng như trong vi deo đã nhìn qua không ít, những kiểu hôn sâu, hôn lưỡi, hôn hít.... Giờ phút này toàn bộ đều bị ném đi sau gáy, chỉ theo bản năng nguyên thủy, bú, ngậm lấy, câu dây dưa, gặm nuốt, dùng tất cả phương pháp để biểu đạt tình cảm dành cho anh.

Trước kia Tiểu Trang không nhìn những thứ đó, nhưng trời sanh anh đầu óc linh hoạt, một chút liền thông, học theo cách Thanh Thần, trong chốc lát liền quen thuộc hôn Thanh Thần đầu óc mơ mơ màng màng.

Hồi lâu, hai người cùng thở hổn hển ôm chặt lấy nhau, Tiểu Trang gầm nhẹ một tiếng ôm cô càng chặt hơn, hận không được khảm cô vào trong thân thể.

Tay Thanh Thần nhũn ra, cũng biết anh vô cùng khó chịu, liền đưa tay cởi quần áo anh ra, liền bị Tiểu Trang ngăn cản lại. ddleqdddddđ

"Đừng động! Để cho anh ôm em, cứ ôm như vậy...." Giọng Tiểu Trang khàn khàn, ở bên tai cô làm cho cô cũng động tình rồi.

"Em nguyện ý." Thanh Thần chủ động lôi kéo tay anh đặt trước ngực mình, cặp mắt trong trẻo mê hoặc nhìn về phía anh.

"Anh không muốn!" Tiểu Trang gầm nhẹ mạnh mẽ hôn lên môi cô, hồi lâu mới thả ra, nói: "Anh không muốn để cho em uất ức, đây đều là lần đầu tiên của chúng ta, anh muốn dành cho em điều tốt nhất, hạnh phúc nhất...."

Thời gian và địa điểm không đúng.

Thanh Thần chôn sâu vào trong ngực anh nức nở.

Lần đầu tiên.... Lần đầu tiên của chúng ta....

A, anh là lần đầu tiên sao? Đáng tiếc em không phải nha?

Thanh Thần cắn chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng, chỉ là khổ sở trong lòng dần dần lan tràn khuếch tán, đau khổ không chịu nổi.

Anh tốt đẹp như vậy? Mình không xứng với anh!

Hình như Tiểu Trang biết đột nhiên cô đau lòng vì cái gì, anh ôm cô thật chặt vào lòng, dịu dàng hôn môi của cô, không nói gì thêm nữa.

Đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, tiếp theo là giọng Tư Mộ: "Tiểu Trang, anh cùng Thanh Thần của chúng ta nhận lỗi xong rồi sao? Nhanh lên còn đi ra ăn cơm!"

Tiểu Trang đi vào cũng hơn một giờ, họ cũng canh giữ cửa một giờ, len lén dán lỗ tai ở trên cửa, muốn nghe một chút tình huống ở bên trong như thế nào, nhưng cửa của Thu Tính cách âm quá tốt, coi như mấy cô có nằm cả trên cánh cửa cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Ách, không có động tĩnh là tình trạng tốt. Ít nhất Tiểu Trang đi vào một giờ, còn không bị Thanh Thần đẩy ra.

Xem ra là có hy vọng?

Ba người bên ngoài suy đoán tình hình bên trong, chờ sau khi Tư Mộ gõ cửa, bày ra khuôn mặt cười giả tạo chờ đợi ngoài cửa nhìn tình hình bên trong.

Thật ra thì cửa không có khóa trái, họ ở bên ngoài có thể mở ra dễ dàng, nhưng lo lắng đột nhiên mở cửa, ngộ nhỡ Tiểu Trang và Thanh Thần bên trong thân thiết, vậy không phải dọa hai người này à.

Thanh Thần bị dọa sợ không quan trọng, nếu Tiểu Trang bị dọa sợ, từ đó cũng không thể uy vũ và hùng tráng rồi, vậy sau này sẽ uất ức Thanh Thần, như vậy quá thiếu đạo đức rồi.

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, họ quyết định cứ đợi như vậy!ddleqdddddđ

Vì vậy một lần đợi liền hơn một giờ đồng hồ, rốt cuộc bụng kêu rừ...ừ...ừ.... Lúc này, đạo đức cũng không thắng nổi sự thèm ăn của bọn họ, ba người ở ngoài cửa thương lượng một chút làm thế nào để thông báo cho hai người là đến giờ ăn cơm rồi, thuận lợi thảo luận một chút xem người nào đi thông báo. Cuối cùng dùng đao búa kéo quyết định, ai thua người đó sẽ gõ cửa.

Cho nên Tư Mộ thua đành phải nhắm mắt gõ cửa.

Hồi lâu bên trong cửa không thấy có người trả lời, Tư Mộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lỗ tai cũng dính lên cánh cửa, Sở Kỳ và Diêu Dao nhỏ giọng hỏi: "Theo cậu bên trong hai người đó đang làm gì? Sao lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì?"

Trước đó họ cũng ép hỏi Thanh Thần, Thanh Thần cũng bảo có tình cảm với Tiểu Trang, mà theo họ chỉ cho Thanh Thần cách làm, nếu Tiểu Trang có tình cảm với Thanh Thần, tuyệt đối sẽ không cầm lòng được.

Như vậy, thật sự hai người bên trong đang thân thiết với nhau sao?

Nếu quả thật như vậy, họ cần một chút thời gian mới có thể mở cửa ra ngoài.

Diêu Dao dán lên cửa nín thở suy nghĩ nghe một lát, vẻ mặt thần bí khó đoán, nói: "Bây giờ chắc đang mặc quần áo."

Fuck!

Tư Mộ và Sở Kỳ vừa lau lỗ mũi, vừa âm thầm văng tục, cảnh tượng đó thật sự làm cho người ta phun máu phải không? Chỉ tưởng tượng thôi là nóng cả người rồi.

"Cậu nghe được cái gì?" Tư Mộ ngước mũi hỏi Diêu Dao.

Cái bộ dáng này của cô, giống như lúc đi học, cùng chị em xem mấy thứ phim tình yêu của Âu Mỹ, là bộ dáng hot girl lưu manh háo sắc mà Ngôn Mặc Bạch chưa từng thấy trước đây.

Sở Kỳ nghe Diêu Dao nói như vậy, hưng phấn dán chặt lỗ tai vào cửa hơn, cắn răng nổ lực nghe một chút âm thanh mặc quần áo như thế nào.

Diêu Dao vừa chuẩn bị mở miệng, liền nghe được Sở Kỳ kêu lên một tiếng, lao vào bên trong.

"Ai yêu, thật là chết đói mà, đứng cũng không vững nữa. Hai người các cậu mè nheo cả nửa ngày, làm hại tôi đói đến té ngã!" Sở Kỳ mặt tỉnh bơ bò dậy, một bên vỗ quần, một bên đưa ra lời trách Tiểu Trang ở cửa.

Vốn họ nghe lén là không đúng, lần này biến thành Tiểu Trang và Thanh Thần không đúng rồi.

Tư Mộ và Diêu Dao cũng mím môi cười trộm, ánh mắt luôn nghiêng nhìn Thanh Thần, thấy trên người cô mặc áo của Tiểu Trang, liền làm như biết rồi cười đến vô cùng thần bí.

"Mọi người chọn món ăn rồi hả?" Tiểu Trang khẽ cười, hoàn toàn không giống như người bị phá hư chuyện tốt. Trên người anh chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, lộ ra dáng người vô cùng hoàn hảo.

"Gọi rồi." Tư Mộ gật đầu nói.

Sở Kỳ liếc Thanh Thần một cái, lại chuyển tầm mắt sang nhìn trên ngườiTiểu Trang, huýt sáo trông giống vô lại, nói: "Chơi vui vẻ nữa chứ!"

Khóe miệng Tiểu Trang giật giật, hướng Tư Mộ nói: "Chị dâu, em ra ngoài trước một chuyến."

Tư Mộ kéo lấy anh "Anh định mua quần áo cho Thanh Thần sao? Biết cô ấy mặc Size bao nhiêu sao? Nếu không buổi chiều hai người cùng đi. Tôi thấy trên tầng có quần áo, lấy trước cho Thanh Thần mặc, dù sao hai chúng tôi cũng thường đổi quần áo cho nhau."

Tiểu Trang gãi gãi đầu, có chút luống cuống, quay đầu liếc nhìn Thanh Thần, thấy cô gật đầu, lúc này mới cười nói: "Vậy làm phiền chị dâu đi lên cầm xuống."

Tư Mộ phì cười một tiếng: "Cô ấy là chị em tốt của tôi, thế nào àm hai người lại tốt hơn rồi, ngược lại cảm thấy xa lạ với tôi sao?"

Tiểu Trang vội vàng khoát tay, miệng giật giật, cuối cùng là không nói gì nữa, nói nhiều sai nhiều.

"Ha ha ha! Tiểu Trang, tôi phát hiện anh thật đáng yêu." Tư Mộ cười to ba tiếng, thấy vẻ mặt luống cuống của Tiểu Trang, mới tha cho anh, quay người lên lầu lấy quần áo.

Trong phòng bao thay quần áo cũng không dễ dàng, Tư Mộ liền gọi Thanh Thần cùng đi lên.

Tiểu Trang liền nghĩ đến có lẽ Tư Mộ muốn cho Thanh Thần lên phòng 1818 thay quần áo, liền lập tức đi theo, đưa tay ôm Thanh Thần vào ngực, xác định quần áo cô che phủ toàn bộ không lọt ra ngoài, mới nhắm mắt theo sau Tư Mộ vào thang máy.

"Tôi đây đưua cô ấy đi thay quần áo, anh cũng muốn đi theo sao, chẳng lẽ lo lắng tôi dẫn cô ấy đi à?" Tư Mộ nhìn Tiểu Trang lại có ý muốn trêu chọc anh.

"Mộ Mộ...." Thanh Thần thẹn đỏ bừng mặt, hoàn toàn không có bộ dáng xinh đẹp to gan trước mặt Tiểu Trang.

Tiểu Trang tay ôm chặt Thanh Thần, cười lắc đầu: "Tôi lo lo lắng hai đại mỹ nữ trong thang máy gặp phải sắc lang, cho nên đi theo làm Hộ Hoa Sứ Giả."

Anh mới không muốn nói cho Tư Mộ, thật ra thì trong phòng 1818 đại ca có cất video theo dõi. Cái đó chỉ có đại ca mới có thể nhìn thấy, nếu Thanh Thần vào bên trong thay quần áo, bị đại ca trong lúc lơ đãng nhìn thấy được thì anh là người thua thiệt nha!

"Hứ!" Tư Mộ nghe Tiểu Trang nói như vậy, cho là vì an nguy của các cô, dù sao Alan còn chưa giải quyết xong, nhưng lời này mà nói trước mặt Thanh Thần, sợ cô ấy lại đau lòng.

Tư Mộ chê cuwoif ra tiếng, mắt nhìn Thanh Thần nói: "Thanh Thần, cậu xem sắc lang chân chính có phải bên cạnh cậu hay không?"

Thanh Thần một tay nắm chặt tay Tiểu Trang, hướng Tư Mộ đang cười trừng mắt nhìn.

Tư Mộ mím môi cười.

Thang máy lên đến lầu 18, Tư Mộ đi phía trước, lúc đến phòng 1818, bảo Tiểu Trang mở cửa, cô đi vào lấy quần áo.

Gian phòng này bình thường là nơi Ngôn Mặc Bạch làm việc, mấy người Tiểu Trang, Tiểu Cửu, Lệ Hỏa đều có chìa khóa. Cũng chỉ là thiết bị khóa cửa, nếu Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ ở bên trong, thì coi như mấy người có chìa khóa cũng không thể vào được. Hiện tại Ngôn Mặc Bạch không ở chỗ này, Tư Mộ không có chìa khóa, không thể làm gì khác là bảo Tiểu Trang mở cửa đi vào.

Sau khi mở cửa, Tư Mộ đẩy cửa đi vào, nhìn Thanh Thần trốn dưới cánh tay Tiểu Trang nói một tiếng: "Vào đi."

"Chị dâu, chị có thể lấy quần áo ra, tôi sẽ đưa Thanh Thần sang phòng bên cạnh thay là được." Tiểu trang vừa ôm Thanh Thần vừa nói.

Nhìn vẻ mặt thành thật của anh, Tư Mộ nghĩ rằng phòng này không thể để cho người khác tùy ý đi vào, cô cũng biết đây là chỗ Ngôn Mặc Bạch và mọi người làm việc. Nếu Tiểu Trang nói như vậy, cô cũng không có kiên quyết nữa.

Bước nhanh đi vào trong phòng ngủ tìm bộ quần áo đưa cho Thanh Thần, nói: "Tôi xuống chờ cậu, cậu nhanh một chút. Tất cả mọi người đang đói bụng, ước chừng bây giờ đang tập trung chờ thức ăn rồi."

Thanh Thần gật đầu: "ừ, tôi thay quần áo sẽ xuống ngay."

Tư Mộ nhìn Tiểu Trang một cái, lại nhìn Thanh Thần, cười, trong lúc cười hình như đang chất vấn Thanh Thần, không tin cô sẽ thay quần áo nhanh đi xuống.

Thanh Thần liền lập tức đỏ mặt, cúi đầu, dắt Tiểu Trang hỏi: "Anh bảo phòng nào vậy? Nhanh dẫn em đi thay quần áo."

Cô dĩ nhiên biết Tư Mộ đang nghĩ gì lúc ở dưới phòng bao, họ ở bên trong hơn một giờ, làm cho ba cô chờ bên ngoài hơn một tiếng.

Tư mộ đi xuống lầu, quả nhiên đã bắt đầu dọn thức ăn lên.

Sở Kỳ và Diêu Dao đã sớm đói bụng không chịu được, hai món ăn đưa lên, trong đó có một bát canh, hai gười liền lấy chén của mình múc canh ăn trước lót bụng.

Lúc này nhìn thấy một mình Tư Mộ đi xuống, Sở Kỳ đưa tay lấy giúp Tư Mộ chén canh, hỏi: "Lại đẻ hai người bọn họ ở phía trên, cơm này liệu bọn họ có xuống ăn không?"

"Mình nghĩ là không cần ăn, hai người tôi ăn anh, anh ăn tôi đã đủ no rồi." Diêu Dao bên cạnh uống canh, chép chép miệng, vừa nói.

"Phốc...." Tư Mộ vừa ngồi xuống uống chén canh, liền bị lời nói của Diêu Dao làm cho cười phun hết ra ngoài. Dừng lại ho khan, liền cười nhìn Diêu Dao: "Ơ kìa.... Cảm giác có người hâm mộ ghen tị đó nha? Có phải hay không gần đây Tiểu Cửu quá bận rộn, lạnh nhạt cậu, nên không muốn cho người khác thỏa mãn nha?

Sở Kỳ cũng hùa theo, xen vào nói: "Đại khái là như vậy! Cậu xem rõ ràng trên mặt viết bốn chữa lớn Chưa thỏa mãn dục vọng đó sao! Ai nha, tiểu tử này cũng thiệt là, không biết dạo này bận rộn cái gì, thế nhưng để người phụ nữ của mình tịch michij trống không thành ra như vậy!"

Diêu Dao cắn răng trừng hai cô gái đang cười đến amwtj cũng rút gân, hung hăng uống một ngụm canh, mới nói: "Tư Mộ cậu còn cười tôi! Đều tại Ngôn Mặc Bạch nhà cậu, cả ngày sai Tiểu Cửu như siêu nhân đến dùng, mấy ngày nay cũng laoy hoay chân không chạm đất, muốn gặp anh ấy cũng khó khắn."

Cô và Tiểu Cửu không có ở chung, ban ngày gặp mặt một lần, buổi tối đều ở nhà, gọi một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng bây giờ Tiểu Cửu loay hoay căn bản không có thời gian gặp mặt cô, chứ đừng nói thỏa mãn cô. Vừa nhìn bộ mặt tắm gió xuân của cô gái, và khuôn mặt dịu dàng của chàn trai, Diêu Dao có thẻ không hâm mộ ghen tị sao?

Hiện tại Cố Khuynh cũng thường cùng Sở Kỳ ở chung một chỗ, hơn nữa anh gần đây cũng không biết có chuyện gì nhưng vội vàng. Nhưng cũng không thể so được với Ngôn Mặc Bạch, anh vừa quản lý chuyện buôn bán vũ khí bên kia, vừa phải xử lý công ty YT quốc tế.

Mấy ngày nay còn phải xử lý gấp những chuyện lớn, xong đi Las Vegas chơi, cho nên càng thêm bận rộn.

Tư Mộ cười gắp cho Diêu Dao khối đường thố cô thích nhất, mới nói: "Hai ngày nay tương đối bận rộn, Ngôn Mặc Bạch cũng đi sớm về trễ. Buổi sáng tôi còn chưa tỉnh ngủ anh liền rời giường đi làm, buổi tối tôi gnur thiếp đi anh mới tan việc trở về; nếu không phải ngủ trên một chiếc giường, tôi căn bản không biết anh ý có về nhà. Chỉ là cậu yên tâm, vội không được mấy ngày nữa. Mấy ngày nay cũng giải quyết xong công việc, có thể nghỉ đi Las Vegas chơi. Đến lúc đó các cậu còn không ở chung một chỗ đến phát ngán sao?"

"Có thật không?' Diêu Dao vui mừng trợn hai mắt "Đi Las Vegas sao? Thật sự quá tốt, tớ vẫn muốn đi! Vưu Ưu đâu? Chúng ta sẽ gọi cho Vưu Ưu cùng đi, không phải cô ấy chơi bài vô cùng lợi hại sao? Chúng ta đi chơi rung chuyển Las Vegas."

Mấy năm trước mặc dù đi qua, nhưng trí nhớ bị tẩy sạc, hôm nay cũng không nhớ nổi những năm đó đã đi những đâu, rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ vẫn còn tâm trí muốn hướng về.

"Bây giờ Vưu Ưu đang ở bên đó, chỉ là ước chừng đại ca cũng không có nhiều thời gian, đợi không được mấy ngỳ thì phải đi, cho nen Ngôn Mặc Bạch cố gắng giải quyết chuyện từ tối qua, chính lầ nhanh để họp mặt bọn họ." Tư Mộ liếc nhìn Diêu Dao.

"Ồ ồ ồ!" Diêu Dao vội vàng gật đầu, lúc vừa rồi mới oán trách Ngôn Mặc Bạch không có tình người, thì ra là hiểu lầm anh.

"Bây giờ không oán giận nữa hả?" Tư Mộ nhíu mày.

"Ha ha ha...." Diêu Dao cười vài tiếng giòn tan, liền cùng Tư Mộ và Sở Kỳ thảo luận đến lúc qua bên kia sẽ chơi những gì.

Thanh Thần cầm bộ quần áo vào phòng Tiểu Trang, vốn tưởng Tiểu Trang cho cô vào phòng của anh thay quần áo là có dụng ý khác, thì ra là cô nghĩ nhiều.

Tiểu Trang đẩy cô vào phòng ngủ, liền giúp cô đóng cửa lại, sau đó yên vị trên ghế so pha trong phòng khách, giả bộ cầm quyển tạp chí nhìn.

Thật ra thì xem tạp chí cũng chỉ để che giấu khát vọng cùng kích động của mình, thật muốn đi vào lột sạch quần áo cô rồi ăn sạch sành sanh sau đó tự tay giúp cô mặc vào.

Chỉ là, bây giờ địa điểm thì có, thời gian không được.

Chờ Thanh Thần thay quần áo xong ra ngoài, Tiểu Trang chậm rãi đứng lên, cái trán đã rịn đầy mồ hôi, đây cũng là hậu quả của việc nhẫn nhịn khổ sở mà.

"Đi thôi! Bọn Tư Mộ chắc đợi không kịp đã ăn rồi." Thanh Thần đi đến kéo cánh tay Tiểu Trang, cười nói.

Động tác tự nhiên, giống như đôi tình nhân nhiều năm, mà không phải vừa mới xác nhận quan hệ.

Tiểu Trang cười nhẹ nhàng quan sát cô một cái, nói: "Em và chị dâu vóc dáng không khác nhau lắn, có khác là hơi gầy, về sau ăn nhiều một chút, nuôi cho béo một chút."

Thanh Thần đỏ mặt, đẩy anh một cái, đưa tay bóp thịt nơi eo anh, thấy anh tránh được, chỉ mới hừ hừ bỏ qua cho anh.

Hai người xuống lầu, quả nhiên ba người Tư Mộ đang ăn.

"Ơ, tớ tưởng rằng các cậu không xuống ăn cơm!" Diêu dao vừa nhìn thấy Thanh Thần và Tiểu Trang đẩy cửa đi vào, bên mặt nở nụ cười giả tạo mà nói.

"Sáng nay không có ăn sáng, có thể không đói sao?" Sau khi lôi kéo Tiểu Trang ngồi xuống, vừa giúpTiểu Trang lấy canh vừa nói.

"Mới nãy không phải uống ly nước trà sao? Có tình uống nước no bụng!" Diêu Dao liếc mắt nhìn Tiểu Trang lại tiếp tục trêu ghẹo bọn họ.

"Vậy cậu còn ăn cơm làm gì nha? Ngày ngày ôm Tiểu Cửu đã đủ no!" Hôm nay Thanh Thần có chút khác, lời nói cũng nhiều hơn, điều này làm cho Tư Mộ cùng Sở Kỳ có chút giật mình. Nếu đổi là bình thường Diêu Dao nói như vậy, Thanh Thần nhất định sẽ mím môi cười sau đó sẽ yên lặng không lên tiếng, hôm nay thậm chí còn đối đáp lại vài câu, thật đúng là ly kỳ nah! Tình yêu thật quá vĩ đại rồi!

Tiểu Trang liếc mắt nhìn Thanh Thần, thoáng qua một tia sáng trong mắt, liền cũng nở nụ cười.

Sau khi mấy người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm, Tiểu Trang bị Ngôn Mặc Bạch gọi về công ty cùng nhau bận rộn.

"Tiểu Trang, tôi bảo nhà bếp làm cơm, anh đưa qua cho Ngôn Mặc Bạch và Tiểu Cửu ăn đi!" Tiểu Trang nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, lúc chuẩn bị đi Tư Mộ gọi anh lại.

Mấy ngày nay bận rộn như vậy không biết Ngôn Mặc Bạch có ăn cơm đúng giờ không, chỉ nhớ lúc về nhà buổi tối chỉ thấy sắc mặt chỉ muốn ngủ của anh thật làm cô đau lòng. Ngay cả khi biết Ngôn Mặc Bạch lợi hại, nhưng cũng không nhịn được như vậy mà nấu cơm cho anh.

Vốn cô định đưa đến công ty cho anh, nhưng mỗi lần đi cô đều không giúp được gì, ngược lại luôn làm ảnh hưởng công việc của anh. Tốt hơn để Tiểu Trang đưa cơm thôi.

Diêu Dao mấy ngày cũng không nhìn thấy Tiểu Cửu rồi cũng muốn đi theo Tiểu Trang, nhưng bên kai các anh bận rộn làm việc, không nên quấy rầy, nếu chuyện không xong, còn phải bỏ qua thời gian đi Las Vegas, đến lúc đó Vưu Ưu không chờ được đi về trước, vậy thì còn gì để chơi.

"Anh cầm lấy cơm đi, để cho anh ấy ăn, đừng để anh ấy phải đặt cơm." Tư Mộ không nhịn được dặn dò, cô lo lắng Ngôn Mặc Bạch vội vàng xử lý công việc, đại khái quên ăn cơm.

Sau khi Tiểu Trang đi, bốn cô gái chuẩn bị dạo phố, thật lâu không đi dạo cùng nhau rồi. Mặc dù trang phục trên người đều là hàng độc quyền đưa qua, nhưng họ vẫn thích dạo phố, nhìn một chút đồ trang sức nhỏ....

Cách Thu Tính không xa là khu phố buôn bán, cho nên bốn người không lái xe, trực tiếp xuống lầu đi bộ.

"Lần trước nhìn thấy một chuỗi ngọc châu lắc tay, hết sức xinh đẹp, hôm nay chúng ta đi xem một chút còn ở đó hay không, ở đây, chúng ta mua mỗi người một chuỗi." Tư Mộ đề nghị.

Lúc bốn người vừa đi đến cửa hàng phía trước, xa xa nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tóc vàng, mắt xanh.

Tư Mộ kéo chị em bên cạnh, ý bảo co cẳng chạy!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-210 )