Chuẩn bị trước khi chiến đấu (1)
← Ch.180 | Ch.182 → |
Editor: Helen Thuong
Vẻ mặt nhẫn nhịn của Ngôn Mặc Bạch thật dọa người, nhưng trên mặt anh đầy giọt nước, Tư Mộ chỉ cần nghĩ đến anh mới vừa bị nước tắm bắn vào miệng và trên mặt, liền không nhịn được buồn cười.
"Bé cũng là con trai của anh không phải sao?" Trên tay Tư Mộ đều là bọt xà phòng, cười chảy cả nước mắt, cũng không dám dùng tay lau.
"Anh không quan tâm! Ai cho em hôn con mà không hôn anh hả? Nhìn cô cười nước ngập tràn mắt, Ngôn Mặc Bạch không thể không ngồi xuống, một tay giữ Bảo Bảo, dùng một tay sạch lau nước mắt cho cô. Mặc dù động tác cực kỳ dịu dàng, nhưng lời nói ra vẫn vô lại như vậy.
"Sao lại không hôn anh nhiều hơn?" Tư Mộ nhìn vẻ mặt anh ghen, liền cả gan muốn đi trêu chọc anh."Không phải trên đường về mới hôn sao?"
Hơn nữa hôn rất nhiều nơi.....
Nghe cô nói như vậy, Ngôn Mặc Bạch liền nghĩ đến hoàn cảnh lúc trên xe, thân thể lại nóng ran. Anh liếm đôi môi khô, âm thanh khàn khàn nói: "Chưa đủ! Tốt, tối nhớ còn phải quay lại nhé!"
Thật là một đứa bé lớn ngây thơ và tham lam!
Tư Mộ cúi đầu không để ý đến anh, rất nhanh đã tắm xong cho bảo bảo, cầm khăn lông lên bọc bé lại, lau khô, từ từ mặc quần áo.
Ngôn Mặc Bạch nhìn xem, Tư Mộ để anh giúp một tay cầm quần áo, anh liền giúp một tay, để cho anh đi lấy bỉm, anh cũng không nói tiếng nào đi lấy.
Sau khi chờ Tư Mộ giúp bảo bảo mặc quần áo tử tế, Ngôn Mặc Bạch liền dựa vào tường một bên nhìn cô.
Tư Mộ ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Sao anh không đi tắm để đi ngủ?"
Mới vừa bị bảo bảo làm ướt khắp người, nãy không phải nhảy dựng lên còn gì?
Bản thân Ngôn Mặc Bạch từ nhỏ có tính thích sạch sẽ, vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Tư Mộ nháy mắt nhìn về phía anh, thấy Ngôn Mặc Bạch nhún nhún vai một cái: "Em dỗ tên nhóc này ngủ, chúng ta cùng nhau tắm rửa."
Anh vừa chuẩn bị nước tắm rồi, chính là chờ cô cùng tắm!
Tư Mộ hất anh một cái, thầm mắng đầu nh toàn chứa những thứ này.
Nhưng bảo bảo rất cho mặt mũi, vốn là ban ngày náo một ngày, giờ cũng mệt mỏi, uống sữa tươi ấm, , tắm rửa, vừa mặc quần áo tử tế, bảo bảo liền lăn ra ngủ mất.
Lần đầu tiên Ngôn Mặc Bạch đi tới con trai ngủ say bên cạnh, bàn tay véo nhẹ khuôn mặt bé, cười híp mắt khen "Con trai thật nghe lời."
................
Mấy ngày gần đây, hình như Ngôn Mặc Bạch rất bận rộn, phải nói là bận rộn hơn.
Mỗi tối tan việc về nhà cũng muộn hơn ba tiếng so với bình thường, thường lúc Ngôn Mặc Bạch về đến nhà thì thấy Tư Mộ và bảo bảo đều đã đi ngủ.
Ngày đó lúc bảo bảo khóc rống suốt một ngày, ông cụ đã sử dụng hết vốn liếng cũng không có cách nào dụ dỗ bé tốt hơn, kết quả lúc Tư Mộ trở về, bảo bảo liền không khóc, điều này làm ông cụ không khỏi đau lòng. Nhưng cũng chỉ mất có một buổi tối, sáng ngày thứ hai, ông cụ cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, lại theo dụ dỗ bảo bảo.
Đứa bé nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, chẳng lẻ ông cũng trên năm mươi tuổi rồi lại cùng với đứa bé mấy tháng tuổi so đo sao?
Ông cụ tự suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười. Nếu chỉ có vậy mà tức đứa bé, chỉ ợ làm mình tức chết, cũng là mình thật đáng đời.
Trong phòng làm việc của chủ tịch YT quốc tế tầng cao nhất, Ngôn Mặc Bạch vừa vùi đầu vào công việc, vừa nghe Tiểu Cửu gọi điện tới.
"Chuyện đưa cậu đi điều tra như thế nào rồi?" Ngôn Mặc Bạch ký tài liệu, trầm giọng hỏi.
"Gia tộc kia đang nghiên cứu một lại thuốc tại trung tâm, sản xuất một lượng lớn thuốc, tất cả đều xuất khẩu phi pháp sang các nước trên thế giới." Tiểu Cửu dừng lại một chút, nói: "Gần đây bọn họ đang nghiên cứu chế tạo một loại nghe nói là thuốc cải tử hoàn đồng, đã bắt không ít cô gái và trẻ em đi làm thí nghiệm."
Vào lúc Tiểu Cửu đang điều tra, tức giận hận không thể qua bên trung tâm nghiên cứu thuốc đó cho một ngọn đuốc.
Vốn nghiên cứu chế thuốc là để chữa bệnh, thế nhưng những người này vì giành lợi ich mà chế thuốc, nhưng lại giết hại phụ nữ, hơn nữa nghe nói trước đây phần lớn trong số thuốc được sản xuất đều là thuốc cấm.
Những thuốc này đều được xuất khẩu sang các nước trên thế giới, không biết tạo thành những tệ nạn nào đối với xã hội đây?
Ngay cả những thứ này mà trà trộn vào xã hội đen, những sát thủ lãnh huyết như bọn anh cũng cảm thấy những chuyện như vậy đến súc sinh cũng không bằng.
Mâu quang Ngôn Mặc Bạch run lên, giọng nói càng thê lạnh lẽo mấy phần, hỏi: "Có phải hắn đến gần Thanh Thần chính là muốn nghiên cứu chế tạo loại thuốc này không?"dđlqd
Ngôn Mặc Bạch biết gia đình Thanh Thần là những thầy thuốc có danh tiếng, đối với việc nghiên cứu chế tạo thuốc có nhiều kinh nghiệm phong phú, nói không chừng sẽ có nhiều đột phá tuyệt vời.
Thì ra là vì vậy, cho nên mới đến tìm Thanh Thần sao?
"Nghe nói là muốn lấy một bộ phận trên người cô An...." Khi nói lời này, Tiểu Cửu cơ hồ cắn ra nặn từng chữ.
"Hả?" Ngôn Mặc Bạch có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ lại giống như thời xưakhi các phù thủy luyện thần đan sao? Còn phải dùng bột bộ phận trên cơ thể cùng luyện sao?
"Dạ, tôi...." Bên đầu kia điện thoại Tiểu Cửu nhắm mắt lại, quả đấm vang lên.
Kể từ khi đại ca kết hôn, Tiểu Cửu cùng với chị em của Tư Mộ gặp gỡ nhiều hơn, đặc biệt là cùng Diêu Dao chung một chỗ, mấy cô gái kia trở thành bạn tốt của anh.
Năm đó khi anh gặp Thanh Thần cho đến nay, nhìn thấy cô gái lạnh nhạt, tĩnh lặng, anh không khỏi bội phục cô. Nếu là cô gái khác, khẳng định là không chịu nổi, không phải sẽ muốn đi tìm cái chết sao? Mà cái người đã từng hại cô, bây giờ lại muốn tìm cô, hãm hạ hoàn toàn.
Tiểu Cửu không khỏi tức cười.
Tại sao những người đó lại đối xử như vậy với người vô tội đây? Không có thù oán, tại sao hại người ta một lần không bỏ qua đi, lại muốn một lần nữa đến hại triệt để?
Tiểu Cửu còn tra ra năm đó Alan làm hại thân thể Thanh Thần, chính là lấy máu xử nữ của cô để chế thuốc. Nhưng không phải máu xử nữ nào cũng có thể dùng, yêu cầu rất nghiêm khắc, không may Thanh Thần lại phù hợp với những điều kiện đó, vì vậy trở thành vật hi sinh.
Lúc đó, bốn người bọn họ đều bị bắt đi, nói cách khác người nào phù hợp sẽ phá thân người đó. Mà lúc biết Thanh Thần là người phù hợp, tất nhiên ba người còn lại đều đã được kiểm tra.
Mặc dù Tiểu Cửu không biết phương pháp kiểm tra thế nào, nhưng nhất định không phải rút máu đơn giản.
Anh trầm mặc chờ Ngôn Mặc Bạch thông báo, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải phá hủy trung tâm chế tạo thuốc này. Không chừng Diêu Dao của anh cũng bị những thứ kia sờ hoặc nhìn vào một lần. Mặc dù khi đó Diêu Dao chưa phải là cô gái của anh, nhưng giờ đây cô ý là cô gái của anh, Tiểu Cửu hiểu thật sâu cảm giác đau thương khi cô gái của mình bị người ta sờ hoặc nhìn vào.
Bên này sắc mặt Ngôn Mặc Bạch âm trầm dọa người, cây bút máy trên tay dùng để ký cũng bị anh bẻ gãy, mực văng khắp nơi, trên tài liệu cũng bị mực văng lên.
So với sắc mặt dọa người hơn chính là mắt anh, giận dữ và thô bạo đáng sợ, thỉnh thoảng thoáng qua ánh sáng ngoan tuyệt, giống ác ma mười phần.
"Vị trí Trung tâm nghiên cứu thuốc chỗ nào?" Ngôn Mặc Bạch lạnh nhạt văng ra câu nói.
"Ở Las Vegas." Tiểu Cửu nói qua điện thoại, rõ ràng cảm nhận được sát khí cùng sự tức giận của đại ca, anh cũng nhiệt huyết sôi trào theo: "Đại ca, lúc nào thì hành động vậy? Tôi xin được tham gia."
"Hiện tại bên kia có động tĩnh gì không?" Ngôn Mặc Bạch không trực tiếp trả lời Tiểu Cửu, mà như có điều gì suy nghĩ hỏi.
Tiểu Cửu ngừng lại một chút, biết lão đại nói bên kia là chỉ gia tộc Alan, mà anh hai ngày nay điều ta được, các trưởng bối trong gia tộc Alan biết Alan bên này hành động thất bại, đang định ra tay tham dự.
"Nhận được tin tức, bên kia đã bắt đầu hành động." Tiểu Cửu trầm giọng trả lời.
Gia tộc Alan nổi danh là trùm buôn bán, cùng với hắc đạo có mối quan hệ sâu sắc, hơn nữa là đế quốc buôn bán khổng lồ, thân là người nắm quyền, thủ đoạn không thể không tàn nhẫn. Nếu là người bên đó ra tay, chỉ sợ là không dễ dàng đối phó.
Mà tin tình báo mới nhận được, đã có một nhóm sát thủ tinh anh nhập cảnh. Số lượng và số trang bị cụ thể đều không tra ra được, thậm chí nhập cảnh lúc nào, thông qua con đường nào, cái này cũng không tra ra được.
Kể từ đó, những người này đề có vẻ xuát quỷ nhập thần, càng thêm khó đối phó rồi.
Ta ngoài sáng, địch trong tối, tình huống của bọn họ quả thật không lạc quan. Trước mắt trừ tăng cường phòng ngự, tăng cường canh gác, hình như không còn biện pháp nào khác.
Nhưng ngồi chờ chết, không phải là phong cách làm việc của Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng dựa vào phía sau, ngón tau thon dài, một ngón gõ trên mặt bàn, anh nhắm mắt lại, mặt mũi nhàn nhạt, nhưng giọng nói ra rét lạnh thấu xương: "Trước tiên xử lý những người đưa đến cửa, một người cũng không được bỏ qua."
Những người đó đều là người có thực lực, một mình anh cũng không có biện pháp chăm sóc quá nhiều.
Chỉ là trước tiên đối phó với những người đưa tới cửa, không có nghĩa là bỏ qua Las Vegas bên kia.
Sau khi Ngôn Mặc Bạch cùng Tiểu Cửu nói chuyện xong, liền gọi điện cho Lâu Diệc Sâm.
"Đại ca, bây giờ anh đang ở đâu?" Ngôn Mặc Bạch nói chuyện với Lâu Diệc Sâm, cuối cùng trên mặt cũng ôn hòa một chút.
"Ở Las Vegas." Giọng nói bên kia của Lâu Diệc Sâm cũng có chút bất đắc dĩ, hơn nữa giọng này dừng một chút mới truyền đến.
Ở Las Vegas sao?
Thật là đúng dịp.
Hình như giọng nói của đại ca không vui vẻ cho lắm nha!
Ngôn Mặc Bạch bên này nhíu mày, nghĩ thầm lâu nay đại ca tính cách lạnh nhạt cỡ nào, có thể qua điện thoại cho người ta nghe ra cảm xúc sao? Còn là bất đắc dĩ?
Ngôn Mặc Bạch có chút nghi ngờ tai của mình, có phải nghe nhầm không?
Đại ca nha, cũng có lúc bất đắc dĩ sao?
Đây là một người có thể làm mây làm mưa, Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ có cái gì có thể làm anh ta không làm được.
Chỉ chốc lát sau bên kia truyền đến giọng hét chói tai: "Ba, người xem, chúng ta thắng thật nhiều tiền nha....."
Lâu Diệc Sâm cùng với mẹ con Vưu Ưu hai người kéo tới Las Vegas chơi, mà khi trời tối hai cô gái này liền chạy tới sòng bạc Las Vegas chơi.
Hai mẹ con còn mang theo hai hộ vệ, vả lại với bản lĩnh Lâu Diệc Sâm thì hộ vệ cũng đứng đầu. Vốn là hai người này đi theo hai mẹ con dạo phố, nhưng thế nào lại bị Vưu Ưu đưa theo vào sòng bạc.
Hai hộ vệ thấy ngăn không được, liền lập tức gọi điện cho Lâu Diệc Sâm báo cáo, xin chỉ thị.
Lâu Diệc Sâm lần này tới Las Vegas cũng có nhiều việc phải xử lý. Vốn là định xong việc liền dành thời gian cho hai mẹ con, dẫn mẹ con đi chơi.
Chỉ là không ngờ vợ với con gái thế nhưng lại chạy đi sòng bạc.
Mà lúc Ngôn Mặc Bạch gọi điện đến đúng lúc Lâu Diệc Sâm vừa chạy đến sòng bạc.
Bên trong khách đông nghịt, nhưng vô cùng hốn tạp, loại người nào cũng có. Nhưng hai mẹ con lại không sợ, đến sòng bạc chơi một lần.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của hai mẹ con, anh cũng không có cách nào ngăn các cô được.
Mặc dù đã phái hai hộ vệ theo họ, nhưng lúc Lâu Diệc Sâm đến nơi này liền phát hiện, ít nhất có ba nhóm người nhìn chằm chằm vào vợ con anh rồi. Nếu như anh đến chậm một chút, sợ rằng họ sẽ gặp phiền phức.
"Đại ca là đi du lich sao? Thuận tiện giúp tôi một chuyện đi!" Ngôn Mặc Bạch cười giống như hồ ly, nói: "Giúp tôi đi, tôi sẽ để lại cho một tòa nhà."
Lâu Diệc Sâm cũng hếch mày, nói: "Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm cũng ở bên này, cậu gọi hai bọn họ cùng làm đi."
Trên tay anh hiện tại cũng không giúp được chuyện gì, nếu lại ôm thêm chuyện, vậy anh đoán chừng sẽ không có thời gian cùng vợ con rồi. Hơn nữa hai mẹ con càng chơi càng điên rồi, nếu anh không dành một chút thời gian bên cạnh các cô, đoán chừng hai người này làm đảo lộn một ngày.
Thật ra Ngôn Mặc Bạch cũng biết đại ca vội, biết hai tên nhóc Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm tương đối có thời gian, nhưng mà anh nếu gọi điện thoại qua gọi họ hỗ trợ, đoán chừng sẽ phải mang chiếc xe thể thao thích nhất kia đem đi trao đổi.
Nhưng bây giờ để đại ca nói lời này, vậy thì không giống nhau. Hai tên nhóc đó chẳng những không giúp anh làm việc mà hiệu suất lại phải cao.
"Đại ca, giúp tôi sắp xếp một chút thôi." Ngôn Mặc Bạch hạ thấp giọng, rõ ràng có ý cầu xin.
Lâu Diệc Sâm sao lại không biết trong lòng Ngôn Mặc Bạch tâm địa gian sảo? Nhưng mà anh cũng biết gần đây Ngôn Mặc Bạch lo nhiều việc, Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm hai tên nhóc này quả thật rất nhàn rỗi, sai khiến bọn hắn cũng tốt. Bởi vậy không nói gì đồng ý.
Bên này, Ngôn Mặc Bạch cười híp mắt, cảm ơn, còn nói: "Đại ca, mọi người ở Las Vegas mấy ngày vậy? Tôi cần hai ngày để xử lý mấy chuyện trên tay, rồi cũng chuẩn bị qua đó."
Cũng lâu rồi không gặp mặt, khó có cơ hội ở chung một chỗ, nếu thời gian này có thể phối hợp được, anh em gặp mặt cũng tốt.
"Bây giờ còn chưa xác định, đến lúc đó rồi hãy nói." Lâu Diệc Sâm liếc mắt nhìn bên kia xem vợ con chơi như thế nào, tùy ý nói mấy câu, liền cất điện thoại, sải bước hướng bọn họ đi tới.
Vưu Ngư nhìn thấy ba của mình đi đến, liền cầm vật trên tay thắng được đưa cho ba xem, cười ngọt ngào híp cả mắt, giọng nói vui sướng giống như chim non trong núi: "Ba, ba xem chúng ta thắng thật nhiều tiền. Con với mẹ có lợi hại không?"
Lâu Diệc Sâm đã từng cùng con gái sáu tuổi của mình nói chuyện, hỏi cuộc sống ở nước ngoài của họ. Vưu Ngư nói toàn bộ cho ba nghe, nói mẹ toàn đnahs bài, còn rất lợi hại, giống như trên ti vi diễn Thần Bài, gặp trận đánh cần phải thắng, nếu họ không có tiền, mẹ sẽ đi đánh bài, mang thật nhiều tiền thắng quay về.
Thật ra khi đó Tư Mộ ở sòng bạc Las Vegas cũng không phải thắng nhiều tiền, cô là một cô gái, nếu thắng quá nhiều, sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác, nếu có kẻ xấu đuổi theo..., không phải cô rất thảm sao?
Cho nên mỗi lần đi cũng sẽ không thắng nhiều tiền, một lần cầm mấy vạn là được. Sòng bạc giống như là ngân hàng tư nhân của cô, lúc nào cần tiền thì trực tiếp đến lấy.
Những thứ này đối với Vưu Ngư thì mẹ vô cùng lợi hại, thậm chí cô bé còn mang theo giọng khích lệ mẹ, hơn nữa vì bộ dạng của mẹ mà kiêu ngạo, nhưng Lâu Diệc Sâm nghe được, tim giống như bị con dao cùn nặng nề đam vào rất đau.
Bây giờ nhìn đến mẹ con quả thật giống Vưu Ngư nói, ở trong sòng bạc đánh bài hay cùng dạo phố trên đường, khuôn mặt hưng phấn, không nhìn ra được vẻ khẩn trương và sợ hãi.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |