Em có muốn xem video về lần đầu tiên của chúng mình không? (2)
← Ch.161 | Ch.163 → |
Tư Mộ im lặng rơi nước mắt một lát, sau đó thút tha thút thít, tay nhỏ bé níu chặt ngực áo Ngôn Mặc Bạch, ngón tay lạnh như băng. Giọng khàn khàn nói: "Cái người ngoại quốc chết tiệt kia, anh ta bắt bốn người bọn em, còn cho bọn em uống thuốc, cho nên chúng em không nhớ rõ. Thanh Thần là bác sĩ, cô ấy biết làm sao tránh khỏi trúng độc. Nhưng mà, nhưng mà Thanh Thần bị đánh bất tỉnh, sau khi cô tỉnh lại phát hiện cô bị người ngoại quốc kia cưỡng bức......"
Ngôn Mặc Bạch nghe, vỗ vỗ lưng cô, tay nắm chặt, gân mạch trên mu bàn tay cũng nổi lên, mà vẻ lạnh lùng ở đáy mắt càng hiện rõ, làm cho người ta sợ hãi.
"Thật ra thì, thật ra thì em còn muốn biết lúc ấy xảy ra chuyện gì......" Tư Mộ hít mũi một cái, nói tiếp: "Thanh Thần nói ngày thứ hai bị bắt cô ấy chỉ thấy Sở Kỳ và Diêu Dao ở trên xe, sau đó em mới bị người đưa đến...."
Trái tim Ngôn Mặc Bạch giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vô cùng đau đớn. Mà mắt của anh đã hiện ra ngọn lửa hừng hực, giống như muốn thiêu đốt toàn bị thế giới.
Lại có người dám tổn thương cô như vậy!
"Ông xã, lần đầu tiên của em là cho anh..." Tư Mộ nói mình mất tích một ngày, lo lắng sợ Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ cô bị cưỡng bức như Thanh Thần, cho nên vội vàng giải thích.
Tay Ngôn Mặc Bạch vỗ về môi Tư Mộ, cười khẽ: "Dĩ nhiên anh biết lần đầu tiên của em là cho anh, mỗi lần của em đều cho anh... Anh còn quay video làm bằng chứng, em có muốn xem không?"
Gì?
Một giây trước Tư Mộ còn đắm chìm trong bi thương, nhưng một giây sau đã bị lời của anh doạ cho ngây ngẩn cả người.
Ngôn Mặc Bạch có nắm được trọng điểm không vậy?
Nhưng lời này của Ngôn Mặc Bạch, rất hiệu quả, đã khiến Tư Mộ không nghĩ đến chuyện kia nữa. Cô sửng sốt một hồi lâu, sau đó lập tức nhào về phía anh, níu lấy cổ áo anh, hết sức thô bạo nhìn anh chằm chằm: "Anh mới vừa nói cái gì? Anh có video lần đầu tiên của chúng ta ở khách sạn.... . . Cái video kia?"
Hình ảnh cô nhào đến ôm chặt lấy anh trong tháng máy cũng bị anh cài làm hình nền điện thoại. Bây giờ anh nói anh có video lần đầu của bọn họ, cũng rất có thể là thật.
Tư Mộ vừa tức vừa thẹn. Loại chuyện này còn dám quay video?
Ngôn Mặc Bạch nhìn mặt của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt loang lổ, ánh mắt sưng đỏ, mà cô tức giận đang nhe răng trợn mắt, hết sức tức cười.
Chỉ thấy anh mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói của sói xám lớn nói với cô bé quàng khăn đỏ: "Đúng vậy, Em muốn xem không?"
Tư Mộ thật muốn cắn anh!
"A a a a a -- Ngôn, Mặc, Bạch!" Tư Mộ che lỗ tai kêu to: "Anh đi chết! Cái đó mà anh cũng dám quay, còn lưu lại? Tốt nhất anh mau xóa đi! Xóa đi!"
Tư Mộ sắp phát điên, say rượu loạn tính đã rất mất mặt, cô không dám nghĩ... cuối cùng đêm đó mình sẽ có hình dạng như thế nào cơ chứ.
Ngôn Mặc Bạch cười tà: "Ban đầu là anh bị em cưỡng ép! Anh muốn giữ lại chứng cớ, sau này nếu em không giữ lời hứa, anh sẽ lấy chứng cơ ra bắt em chịu trách nhiệm. Nếu hiện tại em đã là bà xã của anh rồi, anh đây giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt, cũng không có việc gì lấy ra nhìn một chút, để nhớ lại."
Nói xong, Ngôn Mặc Bạch đưa tay về phía bắp đùi của cô, mơn trớn rồi nói: "Bà xã, em thật chặt!"
"Anh!"Mặt Tư Mộ đỏ bừng.
Người này, thật là không có giới hạn.
Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch nhếch lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, nhìn biến hóa trên mặt cô, Ngôn Mặc Bạch cười càng thêm tà tứ. Nhưng tim càng thêm lạnh lùng.
Alan!
Ngôn Mặc Bạch thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nói sang chuyện khác như vậy, cũng không còn nhớ đến cái chuyện kia rồi.
Vừa lúc Ngôn Mặc Bạch tan việc, hai người liền về nhà.
Ăn xong cơm chiều, Tư Mộ ôm con trai chơi đùa, Ngôn Mặc Bạch vào thư phòng, gọi điện thoại choTiểu Cửu.
"Tra được Alan ở nơi nào không?" Ngôn Mặc Bạch trầm giọng hỏi.
"Buổi trưa hôm nay mới vừa vào biên giới, bây giờ đang khách sạn Houston ở quảng trường Thời Đại." Tiểu Cửu cố ý nói nhỏ tránh bị lộ.
"Chỉ có một mình anh ta?" Ngôn Mặc Bạch đứng trước bàn gỗ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Anh trầm tư chốc lát, mới hỏi.
"Không phải, bên cạnh anh ta có không ít người, hơn nữa tất cả đều rất tinh nhuệ, em đi theo suýt nữa bị phát hiện." Tiểu Cửu ẩn mình trong một góc tối, cách phòng Alan khoảng 50m.
Người của bọn họ vô cùng cẩn thận, hơn nữa cũng rất nhạy bén, động tĩnh rất nhỏ cũng có thể khiến cho bọn họ phát hiện. Cho nên cậu không đến quá gần.
"Cậu tiếp tục ở đó quan sát, tôi sẽ kêu Lệ Hỏa và Tiểu Trang dẫn người đến." Giọng Ngôn Mặc Bạch rất nghiêm trọng hơn nữa còn lộ ra tia ngoan lệ lạnh thấu xương, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Dạ!" Tiểu Cửu trầm giọng lĩnh mệnh, mới ngắt điện thoại. Tiếp tục ẩn mình, toàn tâm chú ý đến căn phòng cách 50m kia, một giây cũng không dám rời khỏi.
Sau khi Ngôn Mặc Bạch cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Trang, để cậu và Lệ Hỏa dẫn người đi khách sạn Houston.
Đã an bài tốt mọi việc, Ngôn Mặc Bạch ngồi xuống ghế, cầm điện thoại ở trên tay thưởng thức.
Trên bàn là tài liệu về Alan mà tiểu Cửu Trọng mới điều tra, Ngôn Mặc Bạch cầm lên lật xem một lần. Trong phòng làm việc chỉ có mỗi ngọn đèn trên bàn làm việc là sáng, ánh sánh mờ mờ không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Ngôn Mặc Bạch buông tài liệu trong tay, cầm điện thoại di động đứng dậy hướng đi ra ngoài.
Lúc này Tư Mộ đang cùng ông cụ chơi với con ở phòng khách, vết thương của cục cưng cũng khỏi, tinh thần rất tốt, hơn nữa lại hoạt bát hay cười, Tư Mộ chỉ cần vỗ tay hoặc là nháy mắt thì bé con sẽ cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Ngôn Mặc Bạch đi tới, nhìn cục cưng, anh nhíu nhíu mày: "Bẩn chết! Nước miếng cũng nhỏ giọt trên ghế sa lon rồi, còn cười!"
Tư Mộ không để ý tới anh, tiếp tục trêu chọc con trai.
Ông cụ cũng mất vui.
Đây là cháu trai bảo bối của ông, làm sao cho phép người khác ghét bỏ cơ chứ? Cho dù người này là ba cục cưng, là nhi tử của ông, cũng không được!
Ngôn Diệu Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái gì kêu là bẩn? Con còn không biếtlúc nhỏcon còn bẩn hơn! Đặt con ngồi trên so pha, nhưng khi đi tiểu con cũng không khóc, còn dùng tay vỗ nước tiểu chơi đùa!"
Mặt Ngôn Mặc Bạch đen lại, Tư Mộ ở một bên cười lớn, lúc này bị Ngôn Mặc Bạch hung hăng nhìn chằm chằm. Nhưng Tư Mộ không sợ, còn mở to mắt trừng lại anh, hỏi Ngôn Diệu Thiên: "Ba, trong nhà có hình khi còn bé của Mặc Bạch không? Con muốn nhìn!"
"Sao lại không có? Hình lúc mới ra sinh, hình trăm ngày, còn có lúc tròn một tuổi, đều có. Lát nữa ba lấy cho con xem!" Ngôn Diệu Thiên cười híp mắt nhìn con trai mặt đã đen một nửa của mình, nhưng khi nghe ông nói xong thì khuôn mặt đã đen toàn bộ.
Tư Mộ cười rực rỡ gật đầu, rồi nói với con trai: "Chờ một lát mẹ với ông nội đem hình ba con ra so sánh xem con với ba ai đáng yêu hơn, cục cưng có đồng ý không?"
Không nhìn Ngôn Mặc Bạch mặt đã đen nhưi đáy nồi, ông cụ ác ý nói: "Ngôn Mặc Bạch khi bé không mặc quần con trai, mà mặc váy của con gái đó!"
Người đàn ông đẹp trai như Ngôn Mặc Bạch khẳng định khi còn bé rất dễ thương. Nếu như mặc quần áo của loli nhất định càng đáng yêu hơn.
Ngôn Mặc Bạch không thể nhịn được nữa cắn răng nặn ra mấy chữ: "Phó, Tư, Mộ, lá gan của em cũng rất lớn đó!"
Ở trước mặt Ngôn Diệu Thiên, Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch không dám làm gì cô, cho nên không có sợ hãi cười gật đầu: "Chính anh nuôi em mập lên, ngay cả gan cũng nuôi lớn rồi. Ông xã, cũng là công lao của anh đó!"
Nói như vậy, Tư Mộ còn muốn đưa tay vỗ vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch, kết quả bị tia lửa ở đáy mắt dọa, lập tức thu tay lại.
Cái ánh mắt này cô rất quen thuộc, cái tín hiệu này rất mãnh liệt, tối nay cô lại gặp họa rồi!
Tư Mộ co cổ lại, ôm cục cưng cười khúc khích.
Ngôn Diệu Thiên dĩ nhiên cũng thấy tai lửa ở đáy mắt con mình, ông ho khụ, nói: "Tối nay cục cưng ngủ với các con đi! Thỉnh thoảng cũng cho thằng bé cùng ngủ với các con, nếu không sau này sẽ xa lạ."
Tư Mộ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng, nói: "Dạ được! Lâu rồi chưa ngủ với cục cưng, cũng nhớ nó."
Chỉ có sắc mặt Ngôn Mặc Bạch khó coi nhất.
Mắt cục cưng trong suốt sáng ngời nhìn thoáng qua ba của mình, dùng bài học vỗ tay mới vừa học xong vỗ chào hỏi ba mình, còn cười đến hết sức rực rỡ, nước miếng vương ở khóe miệng.
Ngôn Mặc Bạch bỗng nhiên đứng lên, bỏ lại một câu: "Anh đi tắm trước." Liền xoay người bước nhanh lên lầu.
Tư Mộ nhìn khuôn mặt béo mập của cục cưng rồi hôn lên đó một cái, cười đến thở không ra hơi. Mà cục cưng thì mắt to vô tội nhìn lên lầu, y y a a.
Bé con còn nhỏ, chơi một chút liền ngủ thiếp đi.
Tư Mộ ôm con lên lầu, nói với Ngôn Diệu Thiên: "Ba cũng đi ngủ sớm đi! Hai tối nay ba ôm cục cưng chắc canh ngủ không ngon. Đứa nhỏ này buổi tối đặc biệt thích khóc, khẳng định đã quậy ba. Sau này để nó ngủ với con đi, ba nghỉ ngôi là được rồi, ban người cũng có tinh thần chơi cùng bé."
Con trai rất thích chơi cùng ba ông xã, mỗi lần ông chọc bé, bé đều cười khanh khách.
Nhưng ông đã già rồi, buổi tối con trai lại đòi bú sữa, sao có thể ông ôm bé ngủ chứ?
Chắc mấy ngày nay ông cũng mệt lắm rồi, tinh thần không được tốt lắm, Tư Mộ nói như vậy, ông không có nói gì, cười híp mắt gật đầu.
Tư Mộ ôm con lên lầu, mới vừa vào đi phòng ngủ, đã nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch lõa thể nằm dang tay dang chân trên giường, thấy Tư Mộ quả nhiên ôm con lên, anh phiền não trở mình mấy cái.
Tư Mộ vẫn mỉm cười, ôm cục cưng đi tới bên giường, sợ đánh thức cục cưng, liền nói nhỏ: "Cục cưng mới vừa ngủ."
Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn cô, thấy đôi mắt vì cười mà cong cong, hung hăng đấm đấm giường, mới bất đắc dĩ trở mình, lăn qua một bên, chừa ra một chỗ trống.
Tư Mộ cẩn thận để cục cưng nằm xuống, cầm lấy đồ ngủ chuẩn bị vào phòng tắm tắm. Quay đầu lại nhìn thoáng qua người trên giường đang buồn bực, Tư Mộ quay đầu lại dặn dò: "Anh xem cục cưng một chút, đừng làm cho cục cưng lăn xuống giường."
Ngôn Mặc Bạch nghiến răng nghiến lợi hừ hừ: "Nếu là anh không cẩn thận đạp phải cục cưng thì sao?"
"Vậy anh cút ngay xuống đất ngủ đi!" Tư Mộ bình tĩnh trả lời, liền cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Ngôn Mặc Bạch đành giương mắt nhìn cậu con trai ngủ ngon bên cạnh.
Ngôn Mặc Bạch phiền não trở mình, anh không thể chấp nhận được chuyện tối nay không có thịt ăn, càng không thân thiện với vật nhỏ gây họa kia
Nhàm chán cầm điện thoại lên vuốt vuốt, liếc nhìn video trong điện thoại.
Đó là hai năm trước trong khách sạn Autumn, Tư Mộ xông đi vào thang máy, nhào vào trong ngực anh. Video này anh lấy từ camera giám sát của khách sạn sau đó lưu vào điện thoại.
Ngôn Mặc Bạch xem video, tâm tình không nhịn được mà hưng phấn, thì Tiểu Cửu gọi tới, Ngôn Mặc Bạch rùng mình, nhìn thoáng qua hướng phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Anh bắt máy, hỏi nhỏ: "Làm xong rồi hả?"
Tiểu Cửu tự trách nói: "Đại ca, lúc bọn em đi vào, phát hiện Alan không có trong phòng, chỉ có mấy thuộc hạ của anh ta ở đó thôi."
Hiển nhiên là Tiểu Cửu bị phát hiện rồi, anh ta lén chạy mất. Chẳng qua có thể chạy khỏi tầm mắt của Tiểu Cửu, người này quả thật không đơn giản.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |