Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Chương 158

Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Hiện có 210 chương (chưa hoàn)
Chương 158
Bà xã, chúng ta ở trong phòng khách (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-210 )

Siêu sale Shopee


"Ngày hôm đó nhìn biểu hiện khi anh ta nhìn chúng ta, giống như thật sự quen biết chúng ta vậy, nhưng mà mình nhớ rõ chúng ta chưa từng đi nước Mỹ... Chẳng lẽ anh ta nhớ lầm, hay là ở nước Pháp đã từng gặp qua chúng ta? Nhưng anh ta lại nói ở sòng bạc... Cũng thật là kỳ lạ, nếu không chúng ta gọi điện hỏi Diêu Dao và Thanh Thần đi?" Sở Kỳ suy nghĩ một phen, sau đó đề nghị hỏi hai vị chị em còn lại.

"Được! Vậy cậu gọi cho Diêu Dao, mình gọi cho Thanh Thần." Tư Mộ nói xong liền cúp điện thoại.

Theo như lời nói vừa rồi của người đàn ông kia, hình như là anh ta muốn tìm Thanh Thần, nói không chừng Thanh Thần có thể nhớ rõ.

Khi điện thoại Tư Mộ gọi cho Thanh Thần được thông, cô ấy đang bận điều chế dược phẩm.

"Thanh Thần, cậu đang bận sao?" Tư Mộ hỏi.

"Ừ, không phải rất bận, làm sao vậy?" Một tay Thanh Thần nắm điện thoại, ánh mắt nhìn số liệu hiển thị trên thiết bị thí nghiệm.

"Là như vầy, hôm nay mình chạm mặt một người ngoại quốc, anh ta nói anh ta biết chúng ta, hơn nữa còn nói là quen biết ở sòng bạc Las Vegas, còn nói lúc đó bốn người chúng ta cùng đi du lịch, cậu có nhớ hay không có chuyện này?" Tư Mộ hỏi.

Bàn tay cầm di động của Thanh Thần run một phen, dừng một lát mới chần chừ nói: "Hình như chưa từng đi?"

"Nhưng người kia anh ta nói anh ta tìm cậu..." Tư Mộ nghe ra giọng nói của Thanh Thần có hơi khác thường, liền lại nói một câu.

Cái giọng điệu này của Thanh Thần rõ ràng cho thấy cô ấy đang qua loa trốn tránh vấn đề của cô. Nghi ngờ trong lòng Tư Mộ càng tăng thêm.

Chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến 'Bốp' một tiếng, là âm thanh thứ gì đó ngã trên mặt đất. Tư Mộ lập tức hỏi: "Thanh Thần, cậu làm sao vậy?"

"A... Không có việc gì, vừa mới không cẩn thận đụng rơi cái ly. Còn có việc gì sao? Không có chuyện gì nữa thì mình cúp mình bận rồi." Nói xong không đợi Tư Mộ đáp lại, liền cúp điện thoại.

Lần này Tư Mộ hoàn toàn có thể xác định, trong này khẳng định có kỳ quặc.

Vì sao người ngoại quốc kia muốn tìm Thanh Thần? Mà Thanh Thần vì cái gì nghe xong chuyện này lại khẩn trương như thế, khẩn trương đến cô ấy luôn luôn trầm ổn tỉnh táo lại sẽ làm rơi cái ly xuống đất?

Nhưng đáp án này sợ chỉ có Thanh Thần mới biết được.

Tư Mộ cầm điện thoại, mặt trầm xuống suy nghĩ.

Bảo bảo bị mẹ đặt nằm trên ghế sô fa, thấy mẹ chỉ lo gọi điện thoại, nói chuyện điện thoại xong còn ngẩn người cũng không có chơi cùng bé, bé ở trên ghế sofa lăn qua hai lần, mắt to trở mình xoay xoay, sau đó miệng quắt một cái, lại bắt đầu gào khóc.

Tư Mộ đang suy nghĩ bị tiếng khóc của bảo bảo kéo lại, sau đó vội vàng quay người qua ôm bảo bảo dỗ.

Chỉ một lát sau, Sở Kỳ gọi điện thoại tới, nói cô ấy hỏi Diêu Dao, Diêu Dao cũng nói không nhớ rõ, hẳn là chưa từng đi.

Tư Mộ một bên dỗ bảo bảo, vừa hướng Sở Kỳ nói: "Mình vừa mới gọi điện thoại cho Thanh Thần, hình như cô ấy có biết chuyện này, nhưng cô ấy có ý muốn né tránh, không muốn nói."

Tư Mộ mấp máy môi, lại tiếp tục nói: "Hôm nay khi gặp được người đàn ông kia, anh ta nói anh ta muốn tìm Ann, Ann không phải là Thanh Thần sao, đúng không?"

Sở Kỳ càng nhíu mày, giống như cũng cảm thấy được chuyện này có chút phức tạp, vì thế trầm giọng nói: "Lát nữa mình đi tìm Thanh Thần, hỏi một chút chuyện này. Sau đó cho người điều tra người đàn ông ngoại quốc này, đúng rồi, lần trước hình như anh ta nói, anh ta tên Alan phải không?"

"Ừ, anh ta đã nói mình tên Alan. Cậu cũng đừng ép Thanh Thần quá, tính cô ấy cậu cũng biết, nếu cô ấy không muốn nói chuyện này, cậu có ép cô ấy tiếp, cô ấy cũng sẽ không nói nửa chữ, đến lúc đó ngược lại huyên náo không vui." Dù sao Sở Kỳ cũng nóng tính, trực lai trực vãng, mà tính tình của Thanh Thần thì trầm ổn an tĩnh, hai người này một hỏa một thủy, nếu như cãi vả, đó cũng thật không có cách nào dọn dẹp. Cho nên Tư Mộ không thể không dặn cô ấy trước.

"Ôi chao, cái này còn cần cậu nói sao? Mình phát hiện cậu gả cho người sinh con cái, không có thành hiền thê lương mẫu, lại càng lúc càng giống lão thái bà dong dài rồi." Sở Kỳ trêu chọc.

"Này —— cậu đừng có quá đáng, cậu còn dám nói mình là lão thái bà, cẩn thận ngày nào đó mình bắt cậu dài dòng, phiền chết cậu!" Tư Mộ hừ hừ, cô phun ra vài câu mới cúp điện thoại.

Chơi đùa với bảo bảo một lát, bảo bảo liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tư Mộ mới vừa đặt cậu nhóc đến trên giường ngủ, liền nghe thấy tiếng mở cửa, là Ngôn Mặc Bạch đã trở về.

Bởi vì bảo bảo nằm viện, chuyện công ty Ngôn Mặc Bạch bị chậm trễ không ít, cho nên anh về công ty đi làm mấy ngày nay, mỗi ngày đều có chuyện bận bịu không xong, sau khi tan tầm vẫn thường xuyên tăng ca một hai tiếng.

Hiện tại vào giờ này, theo lý thuyết thì Ngôn Mặc Bạch còn đang đi làm ở công ty mới đúng, như thế nào lại tới đây rồi?

Tư Mộ từ trong phòng ngủ đi ra, nói với Ngôn Mặc Bạch: "Làm sao anh tới đây sớm như vậy? Không phải là về sớm chứ?"

Ngôn Mặc Bạch lơ đễnh nhíu mày, nhìn cô, ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, không đáp hỏi lại: "Tiểu Cửu nói em bị một người nước ngoài theo dõi? Sao lại có chuyện này?"

"Chính là người ngoại quốc có con mắt xanh lam mà lần trước gặp phải trong nhà hàng, hôm nay lại gặp phải anh ta, anh ta không chỉ nói biết em, còn nói với em về Thanh Thần." Tư Mộ vừa đưa tay cởi cà vạt cho anh, vừa cười nói: "Ông xã, anh nói em sẽ không mất trí nhớ giống anh chứ? Người kia nói em và Sở Kỳ, Thanh Thần, Diêu Dao, bốn người cùng đi nước Mỹ, quen biết anh ta tại sòng bạc Las Vegas, hơn nữa còn chơi với nhau rất vui vẻ, xem ra không giống như là nói dối! Mà anh ta còn nói anh ta muốn tìm Thanh Thần, khi em gọi điện cho Thanh Thần hỏi chuyện này, phản ứng của cô ấy cũng rất kỳ lạ. Như vậy xem ra dường như là có quen biết. Nhưng em quả thật không nhớ rõ đã từng xảy ra chuyện như vậy, mà chẳng những em không nhớ rõ, Sở Kỳ và Diêu Dao cũng không nhớ rõ. Anh nói xem có phải là rất kỳ lạ không?"

Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch chợt sa sầm, sau đó rất nhanh khôi phục lại, bắt lấy tay cô đang cởi cà vạt giúp anh, đưa tới bên miệng hôn một cái, cười nói: "Làm sao có nhiều người mất trí nhớ như vậy hả? Chắc là nhận nhầm người?"

Vừa nãy lúc Tiểu Cửu báo cho anh, anh còn không quá để ý tới, nhưng hiện tại nghe cô nói như vậy, lại cảm thấy chuyện này quả thật có phần khả nghi.

Nhưng Ngôn Mặc Bạch cũng không có nói ra, chỉ là âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, nhất định phải để Tiểu Cửu đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, người kia tới cùng là có mục đích gì, hoặc là tìm ai, anh cần phải biết rõ.

"Nhưng... Ưm..." Tư Mộ vừa mới chuẩn bị nói cái gì, miệng đã bị môi của Ngôn Mặc Bạch phủ kín lại.

Nụ hôn của Ngôn Mặc Bạch dịu dàng điên cuồng tới mức tận cùng, tay cũng bắt đầu chiếm hữu trước ngực cô.

"Bà xã, mấy ngày nay đi làm mệt chết được..." Ngôn Mặc Bạch hôn lên bên tai của cô, ở bên cạnh cô nỉ non, giọng nói mang theo ý vị nũng nịu, giống như là đang giả bộ đáng thương cầu xin an ủi.

"Vậy anh tắm rửa rồi nghĩ ngơi đi... Đừng, đừng náo loạn..."Tư Mộ thật sự không chịu nổi nhu cầu không giới hạn của anh. Thì ra làm việc này không giống như công việc dùng thể lực, biết mệt mỏi như vậy, cư nhiên còn trêu chọc cô.

"Không cần nghỉ ngơi, anh chỉ muốn em... Ở trong cơ thể em nghỉ ngơi..." Ngôn Mặc Bạch thì thầm, khóe miệng gợi lên nụ cười tà tứ, nói ra lời tà ác khiến Tư Mộ đỏ mặt.

"Bảo bảo ở trong phòng ngủ..." Tư Mộ đẩy anh, nhưng khi tay vừa mới chống lên ngực anh, thì giống như đã bị một lực lượng nào đó trên người anh hấp thụ giữ lại, cư nhiên liền không muốn lấy ra, lại như thế nào còn có thể đẩy anh ra được, cự tuyệt được cầu ái của anh?

"Chúng ta không vào phòng... liền ở trên ghế sofa... Ghế dựa... Trên bàn làm việc lớn..." Hơi thở cả người Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng nóng, nóng tới da thịt Tư Mộ đều đã bốc cháy lên theo. Mà cô vô lực phản kháng, chỉ có thể suy yếu mà mềm mại đáng yêu tại trong lòng anh hừ hừ.

Ngôn Mặc Bạch muốn, cho tới bây giờ đều chưa từng thất vọng, hơn nữa Tư Mộ hoài thai mấy tháng đến khi sinh con, làm xong trong tháng (tháng đầu tiên sau khi sinh, ở cữ), Ngôn Mặc Bạch gần một năm này không có phóng túng làm, mấy ngày nay dù là công ty bận rộn đi nữa, làm thêm nhiều giờ mệt mỏi, anh đều nhất quyết quấn lấy không buông tha, mỗi lúc trời tối đều triền miên tới hơn nửa đêm mới buông tay.

Bây giờ lại có cơ hội, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Hơn nữa sau khi trở lại Ngôn gia, bọn họ cũng một mực ở trên giường, trong phòng tắm, cũng chưa có thử qua trên ghế sofa trong phòng khách, hoặc là trên bàn ghế, những thứ kích thích này, toàn bộ anh đều muốn tới thử một lần.

"Sẽ đánh thức bảo bảo..." Tư Mộ cắn môi hừ hừ, làm giãy giụa cuối cùng, nhưng thân thể so với tâm nhanh hơn liền làm ra quyết định, thân thể mềm mại đã dán lên, ở trong lồng ngực của anh nhẹ nhàng cọ xát, tận tình đốt lửa.

Ngôn Mặc Bạch làm sao chịu được cô như vậy? Một tay giữ eo của cô, tay nhanh chóng kéo quần cô xuống, đôi chân thon dài của cô liền lộ ra, Tư Mộ cũng đã sớm ẩm ướt, làm xong chuẩn bị tùy thời nghênh đón anh, Ngôn Mặc Bạch dùng lực một cái, đã vào sâu bên trong.

Trong nháy mắt đó, hai người đều cảm thấy linh hồn cũng được mềm mại an ủi, đó là một loại cực hạn tuyệt vời mất hồn.

Mà Ngôn Mặc Bạch không cho Tư Mộ có cơ hội thở, nắm lấy thắt lưng của cô mạnh mẽ động.

Giống như con thú bị giam cầm lâu, rất không dễ dàng mới được phóng thích, càng kịch liệt, càng hưng phấn, càng sảng khoái!

Tư Mộ gắt gao cắn môi, lo lắng mình kêu ra tiếng, đánh thức bảo bảo, nhưng Ngôn Mặc Bạch ngoan độc, dù cho cô cắn chặt môi, cũng vẫn phát ra tiếng.

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn môi cô, động tác không có tạm dừng, đầu lưỡi linh hoạt cậy mở hàm răng của cô, dịu dàng dụ dỗ: "Bảo bối, đừng cắn chính mình, sẽ chảy máu——"

Mà khi cô vừa buông môi ra, tất cả âm thanh từ trong miệng phát ra, cũng đều bị anh nuốt hết.

Cả phòng triền miên kiều diễm, hai người chìm đắm trong đó, lắc lư đung đưa đung đưa giống như con thuyền nhỏ đang trôi ở biển khơi, trên biển sóng lớn mãnh liệt, mà bọn họ chảy theo sóng, không lo lắng sẽ chết chìm trong nơi biển cả không biên giới này, chỉ cảm thấy đấy là loại kích thích không nói nên lời.

Kích thích chỉ nghĩ muốn thét chói tai...

Giữa lúc bọn họ bị kích thích không phân rõ Thiên Nam Địa Bắc, đột nhiên truyền tới một trận tiếng khóc của trẻ sơ sinh...

Hai người triền miên cùng một chỗ đầu óc mông lung trống rỗng, nhưng mẹ con liên tâm, cuối cùng là Tư Mộ phản ứng kịp, khi Ngôn Mặc Bạch còn đang ra sức, cô hừ hừ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, tay mềm vô lực, đẩy anh lại như là chủ động leo lên cơ thể anh.

Tư Mộ cắn chặt răng giọng nói bị anh đâm cho phá thành mảnh nhỏ: "Ông, xã —— bảo bảo —— tỉnh ——"

Ngôn Mặc Bạch cắn chặt răng, hung hăng tới mấy chục cái, sau một trận trời đất quay cuồng bạch quang lóng lánh, mới dừng lại.

Ngôn Mặc Bạch không dừng được, nhưng ở bên tai truyền tới một trận so với một trận lại lớn hơn nữa, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh càng chói tai, khiến cho Ngôn Mặc Bạch không cách nào tiếp tục, bởi vì người dưới thân một mực đẩy anh ra.

Ngôn Mặc Bạch thở ra một hơi, xoay người xuống dưới nằm ngửa trên ghế sofa, Tư Mộ liền quần áo cũng không kịp mặc, cơ thể 'xích lõa' liền chạy vào phòng ngủ.

Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua, tiện tay cầm lấy áo sơ mi của mình đứng dậy đi tới, kéo cô lại, nhanh chóng mặc áo sơ mi vào người cô, mới để cho cô đi vào.

Áo sơ mi của Ngôn Mặc Bạch mặc trên người cô quả thật giống như váy, Ngôn Mặc Bạch hài lòng vỗ vỗ tay, đẩy cô đi vào, chính mình mới 'xích lõa' nghênh ngang đi vào phòng tắm.

Bộ dạng khỏa thân của bà xã mình, chỉ có mình mới có thể nhìn, người đàn ông khác đừng mơ tưởng! Cho dù người đàn ông này là con trai của mình cũng không được! Cho dù con trai mới được năm tháng tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, cái kia cũng không được!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-210 )