Biết vậy chẳng làm
← Ch.151 | Ch.153 → |
Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy người trong ngực thay đổi sắc mặt, tay âm thầm nắm chặt, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái, nói: "Chớ suy nghĩ lung tung."
Tư Mộ ngẩn đầu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, ánh mắt đều đỏ cả lên, âm thanh khàn khàn nói: "Chồng, người tình cảm như vậy, chúng ta trả như thế nào đây?"
Lúc trước nghe Cố Khuynh nói phả thay tim cho bảo bảo mới có cơ hội sống sót, cho nên khi nhìn thấy Diệp Nham ở chỗ này, nghĩ rằng Diệp Nham đem trái tim của đứa bé kia cho con trai mình.
Đều là bậc làm cha mẹ, cô không thể ỷ vào Diệp Nham đã từng là bạn trai cũ của cô, bởi vì phản bội cô, cảm thấy thiếu nợ cô, liền lấy đứa bé để trả lại, cô không có cách nào thoải mái tiếp nhận.
Cô tình nguyện đó là người bất kỳ không liên quan nào, sau đó bị Ngôn Mặc Bạch cưỡng ép cướp đoạt cũng được, dùng tiền thu mua cũng được, có được như vậy, cô đều nguyện ý tiếp nhận.
Nhưng mà, nếu đứa bé này là của Diệp Nham, cô nên dùng cái gì để báo đáp lại hả?
Ngôn Mặc Bach sờ đầu của cô, bế cô đến ngồi trên ghế dài, nâng mặt cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta không nợ nhân tình của anh ta, bảo bảo không cần thay tim. Trái tim bảo bảo của anh ta cũng có vấn đề, hai bảo bảo này cứu lẫn nhau, chúng ta huề nhau."
Tư Mộ có chút mờ mịt nhìn Ngôn Mặc Bạch, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không giống như là đang lừa cô. Sau đó đưa ánh mắt chuyển qua khuôn mặt của Diệp Nham cách đó không xa, thấy anh ta vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Tư Mộ cau mày, cảm thấy lúc này Diệp Nham cười giống như là đang đeo mặt nạ.
Trước kia khi đi chung với nhau, tại sao lại cảm thấy nụ cười của anh ta thanh nhã ấm áp đây? Quả nhiên là vì trong mắt tình nhân hóa Tây Thi sao?
Tư Mộ kéo về tầm mắt, lần nữa nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, kéo anh đến bên cạnh mình.
Phó Minh Vũ với Tô San ngồi ở bên ghế kế bên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẩu, nhìn thấy Diệp Nham đứng dựa vào tường, liền kêu anh ta cùng ngồi xuống.
Cái loại ánh mắt mà Diệp Nham nhìn Tư Mộ, bị Phó Minh Vũ cùng Tô San nhìn thấy, cùng liên hệ với câu chào hỏi của anh ta với Tư Mộ, làm cho bọn họ không thể không hoài nghi rốt cục giữa anh ta và Tư Mộ có quan hệ gì.
Nhưng mà lại nghĩ đến anh ta nguyện ý lấy đứa bé của mình đến cứu bảo bảo, cần bao nhieu tình cảm sâu đậm hả?
"Tiểu Diệp, đi lại đây ngồi đi!" Mới vừa rồi Diệp Nham tự giới thiệu mình, Phó Minh Vũ liền gọi anh ta là Tiểu Diệp.
Diệp Nham gật đầu một cái, đi tới bên cạnh bọn họ ngồi xuống.
Thật ra thì Tô San muốn hỏi anh ta có quan hệ gì với con gái nhà mình, nhưng mà ở trước mặt con gái và con rễ, quả thật không cách nào hỏi được vấn đề này. Vì không khí có chút bế tắc, liền nói nhăng nói cuội hàn huyên một lát.
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều lo lắng hai đứa bé bên trong, cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm. Chỉ là tùy tiện hàn huyên mấy câu, liền an tĩnh lại.
Mà Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ ngồi ở ghế bên kia, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào trong ngực, tay vỗ lưng của cô, giống như dỗ đứa bé ngủ mà dỗ Tư Mộ.
"Vợ, em ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi em tỉnh lại, cuộc giải phẫu liền kết thúc, em mở mắt là có thể nhìn thấy bảo bảo......" Amm thanh Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng dụ dỗ cô.
Thật ra trong thời gian Tư Mộ hôn mê nhiều ngày, mặc dù ở trạng thái hôn mê, nhưng đầu óc của co lại càng nghĩ nhiều, rất nhiều cảm mãnh liệt xúc quấn lấy nhau, càng làm cho cô mệt mỏi.
Nhìn sắc mặt cô không được tốt, Ngôn Mặc Bạch liền đau lòng dụ dỗ cô một lát, huống chi mở to mắt chờ đợi như thế, thời gian lại rất dài, anh đau lòng khi thấy cô lo lắng chờ đợi.
Tư Mộ làm sao ngủ được?
Vùi ở trong ngực anh, tay gắt gao ôm lấy hông anh, đầu tựa vào ngực của anh, nhỏ giọng hỏi: "Chồng, anh nói cho em nghe chuyện anh tìm được Diệp Nham được không?"
Chẳng lẽ thật sự không phải oan gia không đụng nhau sao? Lúc nào có chuyện cũng đụng nhau.
Ngôn Mặc Bạch ngắt lỗ mũi Tư Mộ, "Em hỏi cái này làm gì?"
"Em chính là muốn biết, anh làm thế nào để anh ta đem đứa bé tới?" Người giống như Diệp Nham, rốt cuộc là bởi vì sao, mới nguyện ý đưa ra tính mạng của con mình đây?
"Là anh ta đến tìm anh đấy." Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói.
Đúng là Diệp Nham chủ động tới tìm anh, chỉ là anh không nói cho Tư Mộ biết, dù Diệp Nham không đến tìm anh, anh cũng sẽ lập tức đi tìm Diệp Nham, thu đứa bé này vào tay mình.
Dĩ nhiên là Tư Mộ không tin, cho rằng anh trả lời qua loa, liền mặt lạnh hừ hừ, bày tỏ mình tức giận.
Ngôn Mặc Bạch áp chế gương mặt tức giận của cô, thở dài, đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm túc: "Anh ta nói, annh ta nguyện ý đem đứa bé đến cứu con trai chúng ta, nhưng điều kiện là —— muốn em trở về bên cạnh anh ta......"
Ngôn Mặc Bạch còn chưa nói hết, liền bị Tư Mộ cao giọng cắt ngang, "Anh đồng ý?"
Hiện tại đầu óc Tư Mộ không được tốt lắm, cô chỉ đơn thuần nghĩ, nếu đó là điều kiện Diệp Nham nói ra, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của anh ta, anh ta mới đáp ứng đem đứa bé đến cứu người. Rất dễ nhận thấy Ngôn Mặc Bạch đã đáp ứng, bằng không Diệp Nham cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng cô căn bản lại quên mất chồng mình là hạng người gì. Ngay cả cô cũng là do Ngôn Mặc Bạch sử dụng mưu kế hoặc là bắt buộc có được, huống chi là một đứa bé? Mạnh mẽ cướp đoạt là chuyện Ngôn Mặc bạch luôn luôn làm được.
Ngôn Mặc Bạch lạnh nhạt liếc nhìn cô, nói: "Chẳng lẽ em nghĩ muốn trở lại bên cạnh anh ta?"
"Ngôn, Mặc, Bạch!" Tư Mộ cắc răng nghiến lợi trừng anh, hận không được xé nát anh. Cư nhiên đến bây giờ còn nghi ngờ cô!
Ngôn mặc Bạch nhìn bộ dạng phát cáu của cô, cười nhẹ ra tiếng, bàn tay xoa mặt của cô, hôn một cái lên miệng cô, tròng mắt đen bóng phát sáng rực rỡ, "Vợ, làm sao anh có thể đáp ứng? Cho dù em nguyện ý trở về bên cạnh anh ta, anh cũng sẽ không đồng ý. Chỉ là, annh vẫn muốn biết, nếu như anh ta dùng đứa bé làm lợi thế, yêu cầu em trở lại bên cạnh anh ta, em sẽ đáp ứng sao?"
Cho dù ánh mắt anh đen bóng, nụ cười mang theo ba phần dịu dàng, nhưng Tư Mộ vẫn có thể cảm thấy vẻ mặt anh có bảy phần nguy hiểm, giống như nếu cô dám gật đầu đồng ý, anh sẽ lập tức hóa thân thành ác ma, đem cô bóp chết.
Tư Mộ nuốt nước miếng một cái, tránh né ánh mắt của anh, hắc hắc cười gượng, "Chồng, em làm sao có thể đáp ứng đây?"
Cái loại tình huống giả thuyết đó sẽ không thể xảy ra, dĩ nhiên Tư Mộ cũng sẽ không ngu ngốc mà đi trêu chọc Ngôn Mặc Bạch phát bảo. Coi như chuyện lần này đặt ở trước mặt cô, để cho cô lựa chọn, cô cũng không thể không chút do dự mà đồng ý yêu cầu của Diệp Nham. Nếu Ngôn Mặc Bạch là nam nhân cô chọn, như vậy những chuyện này đều do anh xử lí, mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì, cô sẽ kiên quyết đứng về phía anh.
"Anh muốn nghe lời thật lòng!" Ngôn Mặc Bạch đưa tay kéo Tư Mộ qua, bắt cô nhìn mình.
Ánh mắt Tư Mộ đen tuyền nhìn anh, trong mắt lóe nụ cười, vẻ mặt vô cùng kiên định mà nói: "Em sẽ không đồng ý trở lại bên cạnh anh ta! Sẽ không! Anh có nghe rõ không? Dù là vì đứa bé, em cũng se không dễ dàng rời bỏ anh. Em tin tưởng người em yêu, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ được người mà anh ấy yêu sâu đậm. Cho nên, dù anh ta không đồng đưa đứa bé tới cứu bảo bảo, em tin tưởng anh nhất định có biện phát cứu bảo bảo."
Trong lòng Ngôn Mặc bạch như sóng lớn cuồng cuộng, chưa bao giờ có kích động. Từ lúc kết hôn đến khi sanh con, ở chung với nhau đã 2 năm rồi, Tư Mộ chưa bao giờ kiên định như vậy nói lên tình cảm của bản thân mình, bây giờ nghe được, dù là tiếng leng keng, cũng không khỏi cảm thấy chóp mũi có vị chua.
Ngôn Mặc Bạch bỏ qua vành mắt đỏ lên của mình mà nhìn Tư Mộ, nói: "Vợ, ánh mắt em thật tốt!"
Tư Mộ thổi phù một tiếng bật cười, đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cô cười rạng rỡ, trong ánh mắt là một mảng ngôi sao sáng rực. Ngôn Mặc Bạch vui mừng sờ đầu cô.
Tư Mộ ngăn lấy tay của anh, nhạo báng: "Anh thật không biết xấu hổ, tự khen bản thân mình!"
"Có vợ, còn cần mặt mũi để làm gì?" Ngôn Mặc Bạch không quan tâm nhíu mày nói.
Vợ chồng son bên này cười nhẹ vui vẻ, Diệp Nham ngồi cùng với Nhị lão gia Phó gia bên kia, anh ta cúi đầu, ánh sáng bao phủ, thần sắc không rõ.
Lúc này thời gian giải phẫu đã qua được một giờ.
Lúc đầu Ngôn Mặc Bạch hết sức trêu chọc Tư Mộ vui vẻ, để cho cô thả lỏng một chút, nhưng sau khi Tư Mộ từ từ an tĩnh lại, bàn tay cầm lấy Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng gấp, mặc kệ Ngôn Mặc Bạch trêu chọc cô nói chuyện, trêu chọc cô cười, cô đều chỉ giật giật khóe miệng không yên lòng.
Thật ra thì Ngôn mặc bạch biết trong lòng cô sợ hãi cùng khẩn trương, cô cũng hết sức khắc chế tinh thần của mình, không ở trước mặt Ngôn mặc Bạch lộ vẻ lo sợ, để tránh cho anh lo lắng vì cô.
Nhưng cô càng ẩn nhẫn như vậy, Ngôn Mặc Bạch càng đau lòng.
Thời gian giải phẫu càng ngày càng dài, người ở ngoài phòng mổ chờ đợi ngày càng lo lắng.
Diệp Nham và Ngôn Mặc Bạch biết cuộc giải phẫu này có bao nhiêu nguy hiểm, cho nên mặc dù hai người bọn họ có vẻ tỉnh táo nhất, nhưng trong lòng lại gấp gáp nhất.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ đi ra, vẻ mặt có chút gấp gáp, trực tiếp đi đến trước mặt của Ngôn Mặc Bạch, nói: "Ngôn thiếu, chuẩn bị truyền máu."
Ngôn Mặc Bạch bắt đầu lo lắng, đáp một tiếng. Tư Mộ lập tức nắm chặt quần áo của Ngôn Mặc Bạch, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là cần truyền máu, không có chuyện gì!" Ngôn Mặc Bạch đè lại tay Tư Mộ, nói: "Em ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, anh truyền máu xong lập tức quay lại."
Anh cố làm dáng vẻ thoải mái, đơn giản giống như là đi uống một ly trà, mà sắc mặt của mấy người bên cạnh cũng lập tức thay đổi.
Tình hình đã đến nỗi truyền máu rồi? Vậy có phải đại biểu đứa bé mất quá nhiều máu hay không? Tình huống có phải rất nguy hiểm hay không?
Đại não Tư Mộ một vùng ánh sáng trắng, nhưng cô biết máu của Ngôn Mặc Bạch và bảo bảo đều là loại máu hiếm, cả cô cũng vậy. Vì vậy vội vàng kéo tay Ngôn Mặc Bạch, nói: "Em cũng đi truyền máu, nhóm máu của em cũng là loại máu hiếm."
Cũng không quan tâm có dùng được hay không, dù sao có phòng bị trước thì sẽ tránh tay họa. Tư Mộ nghĩ như vậy, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại lạnh lùng nhìn cô, nói: "Ngoan ngoãn ở lại nơi này."
Thân thể cô kém như vậy, mới hôn mê suốt một ngày, đều ở đâu truyền dịch dinh dưỡng, chẳng lẽ cô không biết sao? Lại còn dám truyền máu?
Phó Minh Vũ cùng Tô San đi tới, sắc mặt đều rất không tốt, nghĩ đến cháu ngoại đang trong phòng phẫu thuật, trong lòng khó an. Tô San nhìn Tư Mộ nói: "Khiến Mặc bạch đi truyền máu trước đi, nếu không đủ, liền lấy của mẹ."
Máu Tô San cũng là loại hiếm. Phó Minh Vũ lo lắng thân thể bà quá mức suy yếu, nhưng mà vừa nghĩ tới cháu ngoại đang ở trong phòng phẫu thuật, ông liền đòng ý đề nghị này. Rút ra một chút máu, nhiều nhất cũng suy yếu một chút, torwr về sẽ bồi dưỡng, mà nếu như cháu ngoại trong phòng phẫu thuật thiếu máu, vậy chắc chắn sẽ mất mạng.
Ai nặng ai nhẹ, ông dĩ nhiên phân biệt được.
Mà lúc này Diệp Nham chỉ có thể siết chặt quả đấm đứng ở một bên. Anh ta trừ việc ở ngoài đợi tin tức ra, cái gì cũng không làm được.
Vô luận là lúc nào, mặc kệ là trước kia anh là học sinh nghèo hay bậy giờ là lão địa Hắn Bang, anh luôn cảm thấy mình vô năng khi ở trước mặt Tư Mộ, không phải cô không cần trợ giúp, mà là cái gì anh cũng không giúp được.
Bác sĩ trực tiếp mang Ngôn Mặc Bạch vào phòng phẫu thuật, bởi vì hết sức gấp gáp nên liền trực tiếp đi vào.
Khử trùng toàn thân trước, sau đó rút lấy dịch (chất lỏng, dung dịch) máu làm xét nghiệm, xác định không có khác thường, liền bắt đầu rút ra.
Cố Khuyng đứng ở bên bàn phẫu thuật, chuyên chú tiến hành giải phẫu.
Ngôn Mặc Bạch nhifnt hoáng qua tình hình trên bàn mổ, cũng không dám hỏi Cố Khuynh, sợ quấy rầy đến anh ta.
Có lẽ trước đó Cố Khuynh đã nói là cần bao nhiêu máu, cho nên khi bác sĩ đang giúp Ngôn Mặc Bạch rút máu, nói: "Ngôn thiếu, lượng máu cần vượt qua qui định hiến máu bình thường, không có vấn đề chứ?"
Ngôn Mặc Bạch sững sờ, liếc mắt nhìn Cố Khuynh ở bên kia đang tập trung tinh thần, sau đó kéo tầm mắt về, nhàn nhạt nói: "Không thành vấn đề, rút đi!"
Sau khi rút máu, sắc mặt Ngôn mặc Bạch có chút trắng, anh tùy ý dùng bông băng đè lên, liền chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài. Nếu ở trong này quá lâu, người bên ngoài sẽ lo lắng hơn tình huống bên trong.
Bác sĩ vôi vàng đè anh lại, nói: "Ngôn thiếu, trước hết anh hãy nằm lại đây nghĩ một lát."
Mới vừa rút nhiều máu như vậy lại vội vã đi ra ngoài, dù là người mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ ngất xỉu.
Ngôn Mặc Bạch mới vừa đứng dậy, liền hoa mắt, vì vậy ngoan ngoãn nhắm mắt nằm nghỉ ngơi một hồi.
Bác sĩ để cho anh nghĩ ngơi 20 phút, nhưng Ngôn mặc bạch vừ anghix ngơi năm phút liền đứng dậy đi ra ngoài. Bác sĩ đang bận, cũng không có thời gian quan tâm đến anh.
Nói mực Bạch Mặc Bạch mới vừa đứng dậy đi ra ngoài, Tư Mộ liền đi tới, ôm lấy hông của anh, hỏi: "Phẫu thuật như thế nào?"
Phó Minh Vũ cùng Tô San cũng vây quanh, bộ mặt lo lắng nhìn về phía anh, chờ câu trả lời của anh.
Mặc dù Diệp Nham không có vây quanh, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch vừa mới ra ngoài, anh ta lập tức từ trên ghế đứng dậy, cách xa vài mét, nhìn Ngôn Mặc Bạch, hi vọng từ trong miệng của anh nghe được tin tức tốt.
Ngôn Mặc Bạch vừa mới rút máu, sắc mặt hơi trắng bệch, anh vỗ vỗ lưng Tư Mộ, trấn an mà nói: "Phẫu thuật còn đang tiến hành, bảo bảo nhất định sẽ không có chuyện gì."
Mặc dù có lời Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng trấn an, nhưng trong lòng Tư Mộ vẫn hoảng loạn, chỉ sợ đứa bé không qua nổi.
Cơ thể phát run của cô bị Ngôn Mặc Bạch ôm lên, trong nháy mắt cất bước, cơ thể Ngôn Mặc Bạch khẽ lung lay một cái, chỉ là một giây sau, Ngôn Mặc Bạch liền vững vàng nện bước, ôm Tư Mộ đi đến ghế ngồi xuống.
Diệp Nham vẫn nhìn Ngôn Mặc Bạch, lại chú ý tới anh thoáng nhoáng lên một cái, vì vậy sắc mặt càng thêm tối tăm.
Bàn tay rũ xuống của Diệp Nham nắm chặt, đại khái có thể đoán ra tình huống bên trong không phải rất lạc quan. Từ thân thể thoáng lay nhẹ của Ngôn Mặc Bạch, anh khẳng định Ngôn Mặc Bạch vừa rút không ít máu.
Tại sao cần nhiều máu như vậy? Chẳng lẽ là máu chảy không ngừng?
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Diệp Nham cũng trắng ba phần.
Mấy người một mực ngồi trên hành lang dài, phẫu thuật vẫn tiến hành đến gần tối, sắc trời u ám, mới kết thúc.
Thời điểm cửa phòng phẫu thuật mở ra, thậm chí ngay cả dung khí lên hỏi Tư Mộ cũng không dám.
Diệp Nham cùng Phó nhị lão gia xông lên trước, đem Cố Khuynh vây quanh.
Ngôn Mặc Bạch cũng ôm Tư Mộ đứng dậy đi đến.
Tư Mộ nắm chặt áo của Ngôn Mặc Bạch, thân thể run rẩy lợi hại hơn.
Thời gian chờ đợi khá là dài, nhưng trong nháy mắt kết quả công bố, cô lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Sợ nghe được kết quả không tốt......
Nhưng mà dù cô tránh né, Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm cô đi hai bước ba bước đến bên cạnh Cố Khuynh, bên tai chỉ nghe âm thanh mệt mỏi của Cố Khuynh: "Phẫu thuật trên tổng thể coi như là thành công, chỉ là tối nay còn phải quan sát một buổi."
Cho tới bây giờ anh cũng không có làm qua phẫu thuật như vậy, mặc dù trước đó đem tư liệu ghi nhớ, nhưng thời điểm đến bàn mổ, nhưng vẫn có những bước không đủ thuần thục. Cho nên khi giải phẫu xong, mới có thể mệt mỏi như vậy, truyền máu tiếp tế đầy đủ, cho anh thời gian nguyên vẹn, bằng không hai đứa bé này cũng không thể cứu.
Chỉ là có thể chân chính thành công hay không còn phải chờ vào tối nay.
Bơm máu vào trong tim, dù là cùng một loại máu, cũng sẽ có bài xích. Nếu như không có biện pháp dung hợp, vậy thì đồng nghĩa với phẫu thuật thất bại rồi.
Nếu đứa bé có thể qua khỏi tối nay, vậy nói rằng đứa bé không sao rồi.
Nghe được nữa câu đầu của Cố Khuynh, tản đá lớn trong lòng vừa mới buông xuống, nhưng đến nửa câu sau, lại thành công đem tâm của mọi người nâng lên.
Còn phải quan sát một buổi tối......
Hai đứa bé được bác sĩ tách ra đưa vào phòng vô khuẩn quan sát.
Bây giờ đã gần sáu giờ tối rồi, Cố Khuynh còn phải trở về biệt thự ở lưng chừng núi làm trị liệu cho Ngôn Diệu Thiên, không thể trì hoãn thời gian.
Cho nên vừa mới trải qua năm tiếng phẫu thuật, cả người đã mệt mỏi không chịu nổi, tinh thần không phấn chấn, anh còn phải lái máy bay trở về.
Cho dù Ngôn Diệu Thiên bên kia đang trong giai đoạn hồi phục, trị liệu này cũng không thể ngừng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Ngôn Mặc Bạch biết Cố Khuynh còn phải chạy trở về, nhưng hiện tại tinh thần anh ta không được tốt, nếu lại lái máy bay trực thăng chạy trở về, anh lo lắng sẽ gặp sự cố.
"Tôi đưa anh qua đó." Ngôn Mặc Bạch giao Tư Mộ cho Phó Minh Vũ chăm sóc, anh lái máy bay trực thăng cùng Cố Khuynh quay về biệt thự ở lưng chừng núi một chuyến. Dù sao một lát Cố Khuynh còn phải quay về bệnh viện. Bên này càng không thể thiếu anh ta, nếu tối nay xảy ra tình trạng đột xuất gì, Cố Khuynh không có ở đây, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Mặt mày Cố Khuynh mệt mỏi sâu kín quét qua Ngôn Mặc Bạch một cái, tựa hồ đang cảnh cáo anh, vừa mới rút nhiều máu như vậy, ít phô trương đi!
Diệp Nham bên kia chủ động mở miệng: "Muốn đi đâu? Tôi đưa anh!"
Cố Khuynh nhướng mày nhìn Diệp Nham, hỏi: "Biết lái máy bay sao?"
Không phải Cố Khuynh khi dễ Diệp Nham, mà là không yên lòng đem sinh mệnh mình giao trên tay anh ta.
Trước kia Diệp Nham cũng chỉ là một học sinh nghèo, .... . Có thể sẽ biết lái máy bay sao? Rồi sau đó cho dù anh ta làm lão đại Hắc Bang ở thành phố A, cũng không có năng lực mua được máy bay trực thăng.
Sắc mặt Diệp Nham cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt, khẽ gật đầu một cái, nói: "Biết."
Lúc trước cùng Dany hợp tác, có đi nước Mĩ mấy tháng, ở nơi đó liền học lái máy bay trực thăng, mặc dù không có giấy chứng nhận thi đậu, nhưng cũng có thể lái thuần thục.
Diệp Nham nhàn nhạt nói một chữ, lại làm cho Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bach kinh ngạc. Trước kia Phó Minh Vũ cùng Tô San không biết Diệp Nham, nên cũng không cảm thấy kì quái khi anh ta nói có thể lái được máy bay trực thăng, nhưng Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch lại hiểu rõ.
Đặc biệt là Tư Mộ, trong lòng cô, Diệp Nham có thể lái được xe hơi đều là dựa vào Dư Hinh, cư nhiên bây giờ còn biết lái máy bay?
Cố Khuynh nhìn Diệp Nham mấy giây, sau đó gật đầu một cái, nói: "Được rồi!"
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn Cố Khuynh, nói: "Hay là để tôi đi đi." Khi nói, anh có chút không tin Diệp Nham, huống chi nơi đó là cứ điểm bí ẩn của Cố Khuynh, sao có thể để cho người ngoài đi vào, hơn nữa đó còn là Diệp Nham.
"Cậu ở lại chỗ này." Cố Khuynh khoát tay áo, cự tuyệt Ngôn Mặc Bạch. Nói xong liền nâng bước đi về phía trước.
Diệp Nham đi theo sau Cố Khuynh hai bước, quay đầu lại nhìn về phía Tư Mộ, nói: "Mộ mộ, thuận tiện giúp anh chăm sóc đứa bé một chút."
Tư Mộ gật đầu một cái.
Nếu hai đứa bé vận mệnh tương liên, cô giúp chăm sóc một tay cũng là chuyện phải làm.
Sau khi Diệp Nham cùng Cố Khuynh đi, Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch còn có Phó nhị lão gia một mực ở bên ngoài phòng vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nho nhỏ nhìn đứa bé bên trong.
Tư Mộ nhìn một chút, nước mắt lại chảy xuống.
Ngôn Mặc Bạch ôm lấy cô, nói: "Anh đưa em về phòng bệnh nghĩ ngơi trước."
Sau đó quay đầu nhìn ba mẹ vợ, nói: "Ba mẹ cũng đi gnhir ngơi một lát, chỗ này có con đợi là được rồi. Hai người đã một ngày không có nghĩ ngơi, cònchịu đựng như vậy, thân thể sẽ suy sụp."
Thấy trên mặt ba mẹ vợ mình hiện rõ thần sắc tiều tụy mệt mỏi, mà Tư Mộ còn kiên trì ở lại chỗ này, Ngôn Mặc Bạch giận tái mặt, thái độ kiên định nói: "Em không mệt mỏi, nhưng ba mẹ cũng cần nghỉ ngơi. Anh gọi điện thoại để Thu Ý bên kia đưa thức ăn tới đây, mọi người ăn cơm tắm xong, phải đi ngủ một giấc."
Tư Mộ nhìn thấy mặt Ngôn Mặc Bạch đen xuống, cô cũng không hề kiên trì, nữa, huống chi ba mẹ mình cũng ở đây hai ngày, cô cũng đau lòng. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, mang theo ba mẹ của mình đến khu nội trú bên cạnh.
Một mình Ngôn Mặc Bạch đứng ở trước cửa phòng bệnh vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nho nhỏ, nhìn hai đứa bé bên trong, trong lòng cảm khái cực kỳ.
Nếu như có thể bình an vượt qua tối nay, hai đứa bé cũng có thể khôi phục khỏe mạnh, chính là kết quả hạnh phúc nhất.
Ban đầu vì cứu con trai mình, thiếu chút nữa làm mất đi sinh mệnh của một đứa trẻ khác. Mà bây giờ bọn họ trợ giúp lẫn nhau, trong tim đều có máu của nhau, thân như anh em, nếu như sau này Ngôn Mặc Bạch cùng Diệp Nham tiếp tục đối đầu, hai đứa bé kia nên chung đụng như thế nào?
Ngôn Mặc Bạch nhìn một khối gầy yếu bên cạnh con trai mình, sâu kín mở miệng.
......
Cố Khuynh cùng Diệp Nham trên đường lái xe đến sân đánh Golf, Cố Khuynh trêu chọc Diệp Nham nói: "Sẽ không bởi vì ghi hận Tiểu Bạch hoành đao đoạt ái, cảm thấy mất đi người yêu, sống không thể yêu, tìm tôi đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) chứ?"
"Yên tâm, tôi còn không muốn chết!" Diệp Nham nhìn xe, nhàn nhạt nói.
"Vậy cậu sao lại để vợ tiểu Bạch chăm sóc đứa bé? Lời nói kia giống như di ngôn giao phó." Cố Khuynh nhún vai.
Diệp Nham trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: "Tôi vẫn không muốn thừa nhận, thật ra thì tự tay tôi đẩy Tư Mộ đến bên cạnh nam nhân khác. Ban đầu vì có thể cho cô ấy tốt nhất, liền dùng mọi thủ đoạn làm bản thân mạnh lên, nhưng cho tới bây giờ, có quyền cùng tiền, mới biết cái gì gọi là biết vậy chẳng làm."
Trên mặt Diệp Nham thủy chung là nhàn nhạt, nhưng trong con mắt tiết lộ sầu bi. Anh ta nhìn cây xanh ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Hối hận quyết định ban đầu của mình, tự cho rằng cuộc sống cô cần là sự phú quý, chỉ cần mình có tài phú, mới có thể cho cô vui vẻ. Nhưng khi tôi có những điều này, một chút cũng không vui mừng, bởi vì bên canh tôi không còn cô ấy để chia sẻ."
Anh cố gắng phấn đấu như vậy, cũng chỉ muốn cô sống một cuộc sống vô ưu, hưởng thụ tất cả hạnh phúc anh mang đến.
Nhưng đảo mắt lại phát hiện cô đã không còn ở trong lòng của mình, ẩn náu bên cạnh người khác, sau đó nhìn thấy cô cùng người khác trải qua gian khổ, cũng cười đến hạnh phúc, anh mới biết tất cả những điều mình làm đã sai rồi.
Thật sự là biết vậy chẳng làm!
Cố Khuynh nghe, trầm mặc một hồi, liền cười anh ta: "Biết vậy chẳng làm cũng không có tác dụng. Đây là con đường cậu lựa chọn."
Nếu là con đường mình chọn, liền quỳ như vậy, cũng phải dũng cảm đi tiếp.
Cho nên, đoạn đường này, có bao nhiêu đau, anh đều phải cắn răng chịu đựng.
May mắn anh biết đạo lí này, cho nên tình cảm đối với Sở Kỳ, liền bất chấp tất cả đuổi tới Italy, sau đó đuổi trở về, cuối cùng chưa từng bỏ qua.
Diệp Nham làm sao không biết cái đạo lý này? Nhưng mỗi một lần thấy cô, trong lòng anh liền thêm một phần hối hận, thật lo lắng một ngày sẽ không kiên trì nổi, liền liều lĩnh muốn đoạt lại.
Nhưng dựa vào năng lực của mình, dù là bất chấp tất cả, cũng chỉ là Ngọc Thạch Câu Phần (ngọc nát đá tan).
Hình như Cố Khuynh nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Diệp Nham, nhìn anh ta chằm chằm mấy giây, nói: "Hiện tại cô ấy đã có một cuộc sống yên ổn hạnh phúc, nếu như cậu thật lòng yêu cô ấy, thì không nên quấy rầy, đứng xa xa nhìn cô hạnh phúc là tốt rồi. Chỉ là, đây không phải là điều mỗi người đàn ông có thể làm được."
"A ——" Diệp Nham lái xe, cười khẽ một tiếng, nói: "Anh không cần phải dùng phép khích tướng kích thích tôi. Đứng xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc...... Tôi tự nhận không làm được."
Anh làm sao cam tâm chỉ đứng từ xa nhìn cô hạnh phúc? Anh hi vọng người cho cô hạnh phúc là anh.
Nhưng mà, nếu như bây giờ cô hạnh phúc...... Như vậy thì để cho cô tạm thời hạnh phúc đi!
Nếu như Ngôn Mặc Bạch để cho cô đau lòng thất vọng, vậy anh sẽ không chút do dự xuất hiện bên cạnh cô, đem cô đoạt lại.
Cố Khuynh nhìn thấy đáy mắt anh chỉ có cô đơn, mà không phải là không cam lòng cùng oán giận, liền biết được suy nghĩ trong lòng anh.
Hai người xuống xe, máy bay trực thăng đang ở trước mắt, Cố Khuynh huýt gió một tiếng, cười đến bất cần đời: "Nếu không biết lái, vậy tôi tự lái được rồi. Yên tâm, tôi sẽ không giễu cợt cậu!"
Mí mắt Diệp Nham cũng không nâng lên một chút, đi theo qua.
Anh quả thật không có nói láo, không chỉ là biết lái, còn hết sức quen thuộc. Cố Khuynh chỉ cần nói địa điểm, trong tiếng nổ vang cánh quạt, máy bay trực thăng bay về phía biệt thự lưng chừng núi.
Dĩ nhiên Cố Khuynh sẽ không sơ xuất làm lộ cứ điểm bí mật, thời điểm máy bay hạ xuống, Diệp Nham bị lưu lại trong máy bay trực thăng, phòng ngừa anh ta đi ra ngoài, Cố Khuynh còn cho người canh chừng.
Diệp Nham không có ý tứ theo dõi, dù Cố Khuynh để cho anh đi xuống, anh cũng không muốn đi xuống, người có thân phận như Cố Khuynh, nhất định là có một ít căn cứ bí mật, biết được càng nhiều sẽ chết càng nhanh hơn. Anh khoogn muốn cùng bọn họ đối nghịch.
Trị liệu hồi phục cho Ngôn Diệu Thiên chỉ cần nữa giờ là xong. Sau khi làm xong trị liệu, Cố Khuynh cùng Diệp Nham trở lại bệnh viện trong nội thành.
Má Ngô sau hai ngày nghỉ trở lại, phát hiện Tư Mộ cùng bảo bảo đều không ở nhà. Liền cho rằng đứa bé đem đến Phó gia, liền gọi điện thoại cho Tư Mộ, hỏi cô khi nào thì trở về ăn cơm.
Điện thoại của Tư Mộ ở trong phòng làm việc của Ngôn Mặc Bạch, ngày hôm qua từ công ty đến bệnh viện thăm Tư Mộ, giúp cô lấy điện thoại đi qua.
Khi má Ngô gọi điện thoại đến, lúc Tư Mộ vừa nhận được. Lo lắng má Ngô sẽ lỡ miệng nói chuyện đứa bé với Ngôn Diệu Thiêm, liền gạt bà, nói ở nhà mẹ mấy ngày, một nhà ba người đều ở nhà mẹ, mấy ngày nay cũng sẽ không trở về ăn cơm.
Má Ngô biết bọn họ thường về nhà mẹ đẻ, cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng không có hỏi bọn họ khi nào trở lại.
Cố Khuynh cùng Diệp Nham sau hai giờ chạy về bệnh viện, chỉ có một mình Ngôn Mặc Bạch ở trước cửa sổ phòng bệnh vô khuẩn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Bây giờ đã là buổi tối rồi, trong hành lang ánh sáng đèn chân không rơi vào trên người của anh, càng tô thêm một phần bi thương.
Bước chân của Cố Khuynh dừng một chút, mới tiếp tục đi về phía Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch nghe được tiếng bước chân, quay đầu liền nhìn thấy Cố Khuynh cùng Diệp Nham đi tới, kéo ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó hỏi: "Các người ăn cơm chưa?"
Cố Khuynh nhún vai, "Ngựa không ngừng chạy ở hai nơi, ngay cả thời gian đi vệ sinh tôi còn không có, chứ đừng nói ăn cơm."
Ngôn Mặc Bạch vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười nói: "Vậy tôi gọi Thu Ý bên kia đem đồ ăn tới đây!"
"Hứ! Tôi còn tưởng rằng là má Ngô đem thức ăn tới!" Cố Khuynh chu mỏ nói. Vào thời khắc này anh còn nhớ rõ tay nghề má Ngô đó.
"Bảo bảo ở bệnh viện, không dám để má Ngô biết, ông cụ lo lắng gọi điện thoại về hỏi, sợ bà lỡ miệng." Ngôn Mặc Bạch nói.
Anh em tốt là vào thời điểm cần thiết, bất cứ lúc nào cũng đứng ra, không cần bất kỳ hồi báo, cũng không cần nói cảm ơn.
Lúc này, Tư Mộ cùng ba mẹ mình đi tới. Khi Tư Mộ nhìn ba người đứng trước của phòng bệnh thì trố mắt một chút.
Ngôn Mặc Bạch cùng Diệp Nham lại có thể bình tĩnh như vậy nói chuyện phiếm?
Cô không có hoa mắt chứ?
Dù trước kia Ngôn Mặc Bạch cùng Diệp Nham gặp nhau, trên mặt là bình tĩnh, nhưng không chừng trong lòng là đao quang kiếm ảnh đấy? Nhưng mà bây giờ nhìn bộ dáng bọn họ cười cười nói nói, thật giống như là an hem giao tình không tệ.
Ngôn Mặc Bạch nghe tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy vợ cùng ba mẹ vợ của mình thì chân mày không tự chủ cau lại, nói: "Không phải nói mọi người đi ngủ sao, sao lại tới đây?"
Dĩ nhiên là đã tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, sau đó ăn cơm rồi lại tới.
Phó Minh Vũ cười cười, nói: "Không ngủ được, liền muốn tới đây."
Tiểu ngoại tôn vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, ông sao có thể nghỉ ngơi?
Tư Mộ đi đến bên người Ngôn Mặc Bạch, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Ngôn Mặc Bạch kêu người đem cơm đến phòng bệnh, một mình anh ở chỗ này, cũng không biết đã ăn chưa.
Ngôn Mặc Bạch sửng sốt một chút, mới phát giác thì ra mình còn chưa có ăn cơm, miệng mấp máy, hừ một tiếng.
Tư Mộ thấy anh như vậy, khẳng định anh chưa ăn cơm, liền nắm lấy cơ hội dạy dỗ anh: "Anh biết nói mọi người, chính mình lại không có ăn cơm, giờ sao? Anh không có ý định ăn cơm sao?"
Ngôn Mặc Bạch có chút xấu hổ ho khan một cái, nói: "Đã kêu Thu Ý đưa tới rồi."
Thật ra thì anh mới vừa gọi điện thoại, chỉ làm hai phần, hơn nữa cũng là gọi cho Cố Khuynh cùng Diệp Nham, căn bản cũng không có phần của mình.
Cố khuynh cùng Diệp Nham nghiêng đầu cười cười, Tư Mộ liền biết Ngôn Mặc Bạch nói láo.
Trợn lên giận dữ nhìn anh một cái, mới nói: "Em đi mua thức ăn làm vài món thức ăn đây!"
Ngôn Mặc Bạch đau lòng ngăn cản cô, Cố Khuynh lại vui vẻ cười gật đầu, mà Diệp Nham...... thì thần sắc phức tạp.
Tư Mộ lại kiên trì tự thân động thủ nấu cơm cho anh. Khẳng định hai ngày nay anh cũng không có ăn cơm ngon, thân thể khỏe mạnh cũng không chịu được như vậy.
Ngôn Mặc Bạch không có biện pháp với cô, còn có Tô San cũng nói giúp làm, anh liền đồng ý. Chỉ là nguyên liệu nấu ăn để Tiểu Cửu từ Thu Ý đem tới, tránh cho cô đi mua. Cũng thuận tiện để Tiểu Cửu nói cho khách sạn bên kia không cần đưa cơm tới.
Tư mộ là muốn tìm một chút chuyện để làm, để cho bận rộn lên, liền sẽ không cảm thấy buổi tối này quá dài.
Mỗi một món ăn đều được làm một cách tỉ mỉ, canh hầm trong ba giờ, nếu không phải lo lắng ba người Ngôn Mặc Bạch đói đến chóng mặt, đoán chừng cô còn muốn nấu một buổi tối.
Cố Khuynh chưa từng ăn cơm Tư Mộ làm, Diệp Nham cũng không có ăn. Cho nên khi hai người bọn họ nghe được Tư Mộ nói muốn tự nấu cơm, tâm tình của hai người đều có điểm bất đồng.
Cố Khuynh nghe nói tài nghệ của mẹ vợ Ngôn Mặc Bạch rất tốt, vì vậy đoán trước bữa ăn có Tô San ở bên chủ đạo, cũng sẽ không khó ăn, cho nên anh rất chờ mong.
Mà vẻ mặt Diệp Nham lại có chút hốt hoảng. Thì ra Tư Mộ còn có thể nấu cơm? Anh cho rằng cô giống như những thiên kim nhà giàu khác, tay mảnh, nhất định là mười ngón tay không dính nước, sao lại biết nấu cơm đây? Mà mình ở bên cô ấy thời gian lâu như vậy, ngay cả một bữa cơm cũng chưa ăn. Lúc này nghe cô chủ động vì Ngôn Mặc Bạch nấu cơm, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh cũng bắt đầu mong đợi, rốt cuộc tay nghề Tư Mộ như thế nào.
Chỉ là một bữa cơm đợi thật khổ sở. Mất ba giờ, mới nghe được mùi thức ăn.
Cố Khuynh ăn được nhiều nhất, vừa ăn vừa tính toán lúc nào thì đem Sở Kỳ dạy dỗ thành như vậy"Đi vào phòng bếp, ra được phòng khách" liền hoàn mỹ.
Diệp Nham ăn một miếng, mỹ vị thức ăn ngon miệng, nhưng anh lại không dám ăn nhiều, sợ chìm trong cái tư vị này. Lòng chua xót nghĩ, nếu ban đầu anh không chọn Dư Hinh, ham tài phú, như vậy có phải anh và Tư Mộ có thể trải qua cuộc sống gia đình bình thường ấm áp này không?
"Ba mẹ, các người cũng đến uống một chút canh đi!" Ngôn Mặc Bạch múc cho Tô San cùng Phó Minh Vũ chén canh, đoán trước ba người bọn họ ở trong phòng bệnh ăn đồ ăn khác sạng đưa tới, nhất định là không có ăn bao nhiêu.
Phó Minh Vũ cùng Tô San cũng không từ chối, canh đầy một nồi, mỗi người ít nhất cũng có thể chia hai chén lớn. Huống chi mới vừa rồi đúng là không thể nào ăn, hiện tại nhiều người ăn, cũng ăn ngon một chút.
Về phần Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch liền đem chén của mình đến đúc cô uống, càng làm cho tâm của Diệp Nham chua đến nát, không đành lòng nhìn lại, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu yên lặng ăn.
Sau khi cơm nước xong, Cố Khuynh liền mặc vào áo khử trùng đi vào phòng bệnh vô khuẩn, làm kiểm tra đơn giản cho hai đứa bé, bọn họ nhìn tình huống trước mắt, coi như bình thường, cũng không có xuất hiện hiện tượng máu bài xích.
Sau khi kiểm tra xong, Cố Khuynh không dám buông lỏng một chút, không dám rời phòng bệnh nửa bước, càng không dám ngủ, vẫn ở trong phòng vô khuẩn.
Đến nửa đêm, đứa bé xuất hiện dấu hiệu phát sốt, Cố Khuynh lập tức cho họ thuốc hạ nhiệt, rất nhanh liền hạ sốt, mãi cho đến trời sáng, bao nhiêu người chờ ở ngoài mới thở phào nhẹ nhỏm.
Buổi tối này đã qua, có phải là đại biểu đứa bé đã vượt qua hay không?
Tư Mộ nằm bên cửa sổ nhìn vào trong, khuôn mặt buồn ngủ của Cố Khuynh đi ra ngoài, nói: "Đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, buổi trưa có thể chuyển tới trong phòng bệnh bình thường."
Tận đến giờ phút này, tản đá lớn trong lòng bọn họ mới chân chính rơi xuống.
"Tôi thật sự là không được rồi, trước tiên tìm một nơi ngủ một giấc." Cố Khuynh khoát tay áo, đi bộ cũng có thể ngủ thiếp đi.
"Tôi gọi người đưa anh đến Thu Ý?" Ngôn Mặc Bạch đi theo phía sau anh hỏi.
Cố Khuynh ngáp một cái, nói: "Không cần, ở bệnh viện tìm một chỗ nằm một cái là được, buổi trưa còn trở lại làm trị liệu cho ông cụ."
Mấy ngày nay vẫn bận chuyện đứa nhỏ, Ngôn Mặc bạch vẫn không hỏi Cố Khuynh tình trạng của ông cụ, trong lòng có chút áy náy, hỏi: "Ông cụ hiện tại như thế nào? Đại khái lúc nào thì có thể tốt?"
"Hiện tại mỗi ngày trị liệu hồi phục, trước mặt một đợt trị liệu là một tuần lễ, mỗi ngày hai lần, đợt trị liệu thứ hai là một tháng, một tuần lễ hai lần. Sau đợt trị liệu thứ hay có thể trở về nhà, mỗi tuần trở lại hai lần là được." Cố Khuynh hơi híp mắt lại, âm thanh có chút khàn khàn.
Ngôn Mặc Bạch gật đầu, lại hỏi: "Bảo bảo thì sao? Đại khái lúc nào thì có thể xuất viện?"
"Cái này phải xem tình trạng hồi phục của đứa trẻ, chỉ là ít nhất cũng phải một tuần lễ!" Đứa bé nhỏ như vậy, từ lồng ngực khai đao, còn đổi máu trong tim, nguyên khí tổn thương nặng nề, cần quá trình khôi phục nha.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, lão gia tử kia làm xong lần trị liệu đầu tiên sẽ về nhà, bảo bảo vẫn không thể xuất viện, đến lúc đó nhất định sẽ biết chuyện này, nếu không chịu nổi kích thích, tái phát bệnh thì phải làm thế nào?
Ngôn Mặc Bạch hỏi những đều này, khẳng định Cố Khuynh biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Liền miễn cưỡng nói: "Chuyện như vậy có thể lừa gạt được nhất thời không lừa được một đời, coi như hiện tại ông không biết, sau này sẽ biết. Yên tâm đi, năng lực chịu đựng ông cụ nhà cậu không có yếu như vậy."
Ngôn Mặc Bạch thở dài, hi vọng ông thật không có yếu như vậy!
Cố Khuynh ở trong phòng bệnh cao cấp mà ngủ. Mà Tư Mộ cũng để cho ba mẹ của mình về nhà nghỉ ngơi. Hiện tại đứa bé cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhịn mấy ngày, quả thật bọn họ cần nghỉ ngơi.
Phó Minh Vũ cùng Tô San không có nói gì, liền đi về. Bây giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà khẳng định còn phải nằm viện một đoạn thời gian mới có thể ra viện, bọn họ cần nghỉ ngơi tốt, buổi tối tới đổi với con gái của mình.
Phó Minh Vũ cùng Tô San sau khi trở về, Tư Mộ liếc nhìn Diệp Nham một bên, nói: "Diệp Nham, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, đứa bé tôi giúp chăm sóc là được, có chuyện gì thì tôi gọi điện thông báo cho anh."
Diệp Nham trầm mặc không nói, nhìn Tư Mộ thật sâu, suy nghĩ trở lại mấy năm trước, bọn họ gặp nhau yêu nhau, mà lại nghĩ đến tình trạng hiện tại, lòng anh lập tức như là bị lưỡi dao sắc bén đâm đến mấy lần, đau lòng không chịu nổi!
"Mộ mộ, chúng ta hàn huyên một chút đi!" Diệp Nham nhìn cô, hồi lâu mới thở ra mấy chữ.
Tư Mộ trố mắt một chút, sau đó cúi đầu, âm thanh cũng thấp xuống, lẩm bẩm nói: "Tán gẫu cái gì chứ?"
Chúng ta, còn có cái gì tốt để nói chuyện đây?
Giờ khắc này Tư Mộ cũng nghĩ đến quá khứ, đoạn thời gian bọn họ mến nhau kia.
Hôm nay nghĩ đến, giật mình như cách một thế hệ!
Tư Mộ lắc đầu một cái, giương mắt nhìn về ánh mắt của Diệp Nham, nói: "Diệp Nham, anh tốt nhất tìm cô gái kết hôn đi! Thật, mặc dù chúng ta chia tay, nhưng mà tôi hi vọng anh có thể hạnh phúc!"
Thân thể Diệp Nham cứng đờ, hai bên tay rũ xuống dần dần nắm chặt, trong lòng khổ sở xoay chuyển ngàn lần.
Đời này chỉ muốn cùng em kết hôn, chỉ có cùng với em mới có thể hạnh phúc. Nếu như không thể ở cùng nhau, như vậy anh liền độc thân, anh đứng xa xa nhìn em cười, xin đừng để cho người trong lòng anh khóc, bằng không anh sẽ dùng hết tất cả cướp em trở lại, nhất định!
← Ch. 151 | Ch. 153 → |