Đứa bé này, chúng ta không cần!
← Ch.107 | Ch.109 → |
Ngôn Mặc Bạch vừa đặt điện thoại xuống, Tư Mộ lập tức nắm lấy tay anh, hỏi: "Cố Khuynh sao? Anh ta nói gì?"
Giọng nói của cô gấp gáp, vẻ mặt lo lắng, giống như chỉ cần Ngôn Mặc Bạch nói ra tin tức xấu, cô sẽ lập tức ngất đi.
Ngôn Mặc Bạch có chút không đành lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Cố Khuynh bảo chúng ta đi tới bệnh viện một chuyến."
Lòng của Tư Mộ lập tức treo lên.
Hôm qua mới đi bệnh viện kiểm tra, Tư Mộ nhớ lại mỗi lần nhìn xong kết quả kiểm tra, sắc mặt của chủ nhiệm chuyên khoa liền khó coi một phần. Lông mày Cố Khuynh cũng càng nhíu lại.
Tư Mộ biết, nhất định là tình hình của mình càng ngày càng xấu đi.
Bây giờ, đột nhiên bị Cố Khuynh bảo tới bệnh viện, làm sao Tư Mộ có thể không lo lắng, sợ hãi.
Cô nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, móng tay đã muốn đâm vào trong da thịt anh rồi.
Xe chạy thẳng một đường, Tư Mộ chỉ muốn Ngôn Mặc Bạch lái xe chậm hơn tí nữa, chạy chậm một chút, còn hận không thể bò qua. Tâm tình khi chờ đợi tin xấu chính là rất lo lắng, lần này bị hành hạ trực tiếp như vậy, còn không bằng dứt khoát giải quyết, chết sớm siêu sinh sớm.
"Ngoan, không có việc gì." Ngôn Mặc Bạch vừa lái xe vừa dịu dàng an ủi người bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt cô ửng hồng, sắc mặt trắng bệch, lòng anh rất đau. Cố Khuynh gọi điện tới cũng không có nói rõ là chuyện gì, anh cũng chỉ thông qua điện thoại nghe giọng nói bên kia có chút nặng nề, dường như tình hình không được tốt.
Đến cửa bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch dừng xe, quay người sang giúp Tư Mộ tháo dây an toàn, hôn lên miệng cô một cái, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: "Ngoan, cho dù là tình huống gì, cũng đều có anh ở bên cạnh."
Nước mắt giấu bên trong cũng đã rơi xuống, Tư Mộ gật đầu, trong hốc mắt ngập đầy nước nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, tầm mắt ngừng ở trên mặt anh mơ hồ không rõ. Tư Mộ đưa tay ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt tràn đầy nước mắt cố gắng cười nói: "Ừ, nếu như không thể giữ lại, em sẽ ngoan ngoãn phá bỏ, tuyệt đối không làm loạn."
Nhìn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Ngôn Mặc Bạch lại càng thấy đau lòng.
Vỗ vỗ đầu cô, nói: "Chúng ta đi vào tìm Cố Khuynh trước."
Thật ra thì chuyện này vẫn chưa có kết luận, bọn họ cũng chỉ là chuẩn bị tâm lí đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Đi tới phòng làm việc, Cố Khuynh và vị chủ nhiệm chuyên khoa kia đều đã chờ ở đây.
Nhìn Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch nửa ôm đi vào, hai người đều thở dài trong lòng.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Cố Khuynh một cái, ý tứ chính là hỏi thăm vấn đề kia có nghiêm trọng không, có muốn Tư Mộ tránh đi, nói riêng với anh không?
Cố Khuynh né tránh tầm mắt của Tư Mộ, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch lắc đầu một cái. Ngôn Mặc Bạch hiểu ý, liền nắm thật chặt tay người bên cạnh, hỏi: "Cậu gọi điện thoại cho chúng tôi đến là có chuyện gì?"
"Cậu nói đi!" Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn qua Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, sau đó quay sang nói với Cố Khuynh.
Cố Khuynh khẽ gật đầu, sắc mặt bình thường, không nhìn ra có gì khác lạ, giọng nói nhàn nhạt: "Hôm nay tôi đem các bản báo cáo kết quả kiểm tra trong khoảng thời gian này tới nghiên cứu, so sánh phát hiện, kết quả kiểm tra hai lần trước, có một ít thay đổi nhỏ, nhưng mà do thay đổi không rõ ràng, cho nên lúc mới có kết quả, không kịp phát hiện."
Mỗi một chữ Cố Khuynh nói ra, giống như cây tơ mỏng, trói chặt Tư Mộ lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không có nói đến trọng điểm, Tư Mộ có chút gấp gáp và khó chịu. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không có bình tĩnh nghe anh dài dòng, vì vậy trực tiếp hỏi: "Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu phát hiện ra cái gì?"
Cố Khuynh ho khan một cái, trợn mắt nhìn bọn họ, đây là anh đang tạo ra không khí khẩn trương có được hay không hả?
Nhưng mà nhìn sắc mặt của hai vợ chồng này, anh cũng không dám đùa nữa, vì vậy nói: "Phát hiện được số liệu đang dần phát triển theo hướng bình thường, nhưng cũng không chắc lắm, tạm thời vẫn chưa thể xác định. Tôi đã liên lạc với chuyên gia uy tín, bọn họ chuyên môn nghiên cứu về những vấn đề này. Tôi đã gửi các bản báo cáo của mỗi lần kiểm tra cho bọn họ. Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần chờ kết quả thôi."
Khi Cố Khuynh vừa mở miệng, tâm trạng của Tư Mộ giống như chiếc lá vàng khô trên cây đang chờ đợi một trận cuồng phong (gió lớn) cuốn đi, hoặc là hy vọng có kì tích vẫn được giữ lại trên cây. Mà khi vừa dứt lời, lòng của Tư Mộ vẫn còn bất an lo sợ, gió chưa có tới, mà kì tích cũng chưa xảy ra.
Những lời như thế này, nói hay không nói cũng giống nhau! Đều là chưa xác định! Vẫn còn tiếp tục chờ! Tư Mộ cũng muốn điên rồi!
Ngôn Mặc Bạch hung hăng liếc Cố Khuynh một cái, giọng nói âm trầm lạnh lùng: "Cậu muốn đùa giỡn với chúng tôi sao?"
Cố Khuynh giơ tay lên làm bộ dạng cầu xin, uất ức la lên: "Tôi nào dám đùa giỡn hai người?"
"Vậy những lời cậu vừa nói không phải thúi lắm sao? Còn chưa có kết luận? Tình hình không có chút tiến triển nào!"
Thật ra thì sau khi nghe lời nói của Cố Khuynh, trong lòng Ngôn Mặc Bạch âm thầm thở dài một hơi. Ban đầu lo lắng tình hình xấu đi, không thể giữ đứa bé. Bây giờ có liên lạc với chuyên gia uy tín, như vậy cũng có nhiều hi vọng hơn, mà Cố Khuynh còn nói, so sánh các kết quả mỗi lần kiểm tra, dường như tình hình đã có chuyển biến tốt. Mặc dù chưa thể xác định, nhưng ít nhất vẫn mang lại hi vọng cho bọn họ.
"Hắc hắc——" Cố Khuynh cười gượng, anh mới không nói cho cậu ta biết, thật ra thì anh cố ý chơi cậu ta!
"Thật ra tôi đã sớm gửi kết quả kiểm tra sang bên đó, mới vừa trò chuyện qua video, ông ta có nhìn kết quả, bước đầu có kết luận là——nếu như muốn giữ đứa bé, cũng không phải là việc khó!" Cố Khuynh đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ nói: "Bản báo cáo kết quả của các người, bọn họ đã xem qua, cũng có nghiên cứu kĩ qua. Ông ta nói, nếu muốn giữ được đứa bé thì thai phụ cần phải phối hợp vô điều kiện, thậm chí vào lúc cần thiết, cần phải bỏ ra một chút hy sinh."
"Vậy thì không cần đứa bé!" Ngôn Mặc Bạch dứt khoát nói.
"Tôi có thể phối hợp vô điều kiện!" Tư Mộ nói. Sau khi Cố Khuynh nói xong, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch gần như đưa ra quyết định ngay lập tức, đồng thời lên tiếng.
"Mộ Mộ, " Ngôn Mặc Bạch ôm chặt Tư Mộ, sắc mặt khó coi, mà người trong ngực anh đã khóc không ra tiếng "em phải nghe lời, đứa bé này, chúng ta không cần. Không phải trước đó em đã đồng ý rồi sao? Nếu như tình hình không tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bỏ đứa bé."
Anh làm sao có thể để Tư Mộ sinh con ra được? Chỉ cần vừa nghĩ tới cô có thể vì đứa bé này mà hy sinh, anh đã cảm thấy không thở được. Đứa bé, lần này không thể giữ, chăm sóc cơ thể thật tốt thì có thể có lại, cho dù không thể sinh, cũng có thể đi nhận nuôi, hoặc là coi như không có đứa bé, anh càng muốn được ở cùng cô, thế giới hai người cho tới già.
Nếu như cô vì đứa bé mà gặp bất trắc, không có cô, anh cần đứa bé để làm gì?
Tư Mộ liều mạng lắc đầu, không thể khống chế cảm xúc, trong đôi mắt mê man có tia sáng quật cường. Nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghiêm túc nói: "Em muốn giữ đứa bé này. Em không sợ hy sinh cái gì cả, cho dù là tính mạng. Trước đó nói nếu như tình hình không tốt, đó là nếu đứa bé sinh ra có khả năng bị dị dạng hoặc bệnh tật gì đó, vậy thì em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh phá thai, bởi vì để cho đứa nhỏ sống mà bị dị tật, vậy thà rằng không để nó được sinh ra thì tốt hơn. Nhưng mà, tình huống bây giờ không giống, đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời, em là một người mẹ, có cái gì không thể hy sinh?"
Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng đen, nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ, nói từng câu từng chữ: "Vì đứa bé, em tình nguyện hy sinh tất cả, vậy em có từng nghĩ đến anh không? Nếu như em xảy ra chuyện gì, em định để đứa nhỏ này lại cho anh nuôi dưỡng? Phó Tư Mộ, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới!" Mấy chữ cuối cùng, anh gần như muốn hét lên.
Tư Mộ sững sờ, sau đó liền đánh vào lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, lớn tiếng quát về phía anh: "Ngôn Mặc Bạch, đó cũng là con trai của anh! Làm sao anh có thể máu lạnh vô tình như vậy? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn con chết sao?"
Ngôn Mặc Bạch bắt được tay của cô, khống chế được cô: "Mặc kệ em muốn nghĩ sao, chính là không thể sinh đứa bé ra."
Nhìn hai vợ chồng này như sắp đánh nhau, chủ nhiệm chuyên khoa thật sự là nhịn không nổi nữa, trợn mắt nhìn sang Cố Khuynh, trách cậu ta sao chỉ nói có một nửa, làm cho vợ chồng son người ta gây gổ thậm chí đánh nhau, cậu ta thì ngược lại ngồi ở một bên cười hả hê.
"Trước tiên hai người đừng kích động, tình hình không có xấu như vậy. Các chuyên gia quốc tế cũng không có nói phải hy sinh cái gì, chỉ nói nếu muốn giữ được đứa bé, cần thai phụ phối hợp. Vì vậy, trong quá trình trị liệu có hơi khó khăn." Chủ nhiệm chuyên khoa nhìn Tư Mộ cười nói: "Về sau không được kích động tức giận như vậy, đối với đứa bé không tốt."
Mặt Tư Mộ lập tức đỏ như cà chua. Trên mặt vẫn tràn đầy nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Cố Khuynh, cắn răng nghiến lợi nói: "Cố, Khuynh!"
Hừ hừ, lại dám đùa giỡn bọn họ như vậy, quá ghê tởm!
Mà Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là liếc Cố Khuynh một cái, ngược lại làm cho Cố Khuynh cảm thấy rùng mình. Trong mắt người khác, Ngôn Mặc Bạch lãnh diễm cao quý không dễ đến gần, ở trong mắt mấy anh em cũng là lạnh lùng, tàn nhẫn, bình thường không có gì, có thể thoải mái đùa giỡn, nhưng khi anh dùng loại ánh mắt này nhìn người, vậy thì phải cẩn thận, báo hiệu bão táp sấm sét sắp tới!
Cố Khuynh anh chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, cậu ta đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh! Anh thật sự bị dọa tới nỗi muốn đái ra quần rồi!
Tiểu Bạch, nhị ca không có cố ý, cậu hãy bỏ qua, đừng có mang thù!
Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua, coi như không thấy ánh mắt cầu xin của Cố Khuynh, cúi đầu nhìn vợ của mình, trên mặt xuất hiện một tia dịu dàng. Anh giữ mặt của Tư Mộ, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi thắm thiết nhìn cô, nói: "Nếu như em có thể bình an vô sự, em kiên trì muốn sinh đứa bé, anh không phản đối. Nhưng mà một khi em có nguy hiểm gì, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Tư Mộ vừa mới vui mừng, đã bị những lời nói này của anh dội cho gáo nước lạnh, xuyên tim.
"Em muốn sinh!" Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, hừ hừ, cứng đầu nói.
Mắt thấy Ngôn Mặc Bạch lại bắt đầu nổi đóa, Cố Khuynh bên cạnh liền chạy tới khuyên giải, rất có tinh thần lấy công chuộc tội, ở giữa Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ, cười nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có nhị ca ở đây, đứa bé cùng cô vợ nhỏ mang thai của cậu sẽ không có chuyện gì!"
Ngôn Mặc Bạch nổi giận đùng đùng, quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.
Tư Mộ trợn mắt nhìn Cố Khuynh một cái rồi cũng cúi đầu.
Chỉ có Cố Khuynh làm người hòa giải thất bại lúng túng đứng ở giữa, cười gượng hai tiếng.
"Khi nào bắt đầu trị liệu." Một lát sau, bỗng nhiên Tư Mộ nghĩ tới lời nói của Cố Khuynh, liền mở miệng hỏi.
"Ba tháng sau, cần phải ra nước ngoài trị liệu." Cố Khuynh nhìn sang Ngôn Mặc Bạch, có chút thận trọng nói: "Người bên kia không muốn tới thành phố A."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |