Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ - Chương 079

Hào Môn Quyền Thế – Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Hiện có 210 chương (chưa hoàn)
Chương 079
Phòng cậu ở đâu? Mình đến tìm cậu
0.00
(0 votes)


Chương (1-210 )

Siêu sale Shopee


"Cách vách... cậu ở phòng nào?" Tư Mộ nghe được giọng nói run rẩy của mình.

"À... nơi này là 1817. bên cạnh tức là 1818!" Sở Kì nhìn sắc mặt Tư Mộ trắng bệch mỏng manh, giọng nói phát run, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Tư Mộ ở phòng bên cạnh xảy ra chuyện, chỉ có Vưu Ưu biết

, nhưng không nói ra.

Thấy Tư Mộ thành như vậy, Vưu Ưu nghĩ đến chuyện đêm đó. Hơn nữa đến bây giờ phòng bên cạnh, ngay cả nói cũng thấy sợ phát run.

Vưu Ưu đi đến cầm tay Tư Mộ, nhỏ giọng ôn hòa nói: "Đừng sợ! Không có việc gì đâu."

Sở Kì không rõ chuyện nên chỉ đứng nhìn các cô, rất muốn hỏi các cô đã xảy ra chuyện gì."Có chuyện gì mà đừng sợ? Mộ Mộ, cậu có chuyện gì à?"

Sáng sớm Hòa Diêu Dao cũng cảm thấy Tư Mộ có vấn đề, vì thế cũng quan tâm hỏi: "Mộ Mộ có chuyện gì à? Sắc mặt lại kém như thế?"

Vưu Ưu biết Tư Mộ không muốn đem việc kia nói ra cho cả nhóm biết.

Không phải vì cô cố ý giấu giếm chuyện gì, nhưng sự tình cũng đã xảy ra, nói ra cũng không thể quay lại, cũng không cứu vãn được cái gì, chẳng qua là bạn tốt vì mình lo lắng thôi.

Vưu Ưu dùng sức cầm tay Tư Mộ, nhắc nhở cô tỉnh táo lại.

Tư Mộ bị Vưu Ưu nắm chặt mà bình tĩnh trở lại, giương mắt nhìn về phía cô, nhưng không thể che dấu được sự hoảng loạn trong mắt.

Vỗ vỗ trên lưng cô trấn an, cho cô một ánh mắt an tâm.

"Tư Mộ vừa thấy ở ven đường có người kéo bè kéo lũ đánh nhau, hai phe đều vài chục người, cầm gậy dài dao lớn chém nhau, máu me rất bạo lực, cậu ấy nhát gan, bị dọa sợ. Bây giờ lại nghe nói đó không phải người tốt, sợ đến phát run." Vưu Ưu cười giải thích.

Bọn Sở Kì hoài nghi nhìn Tư Mộ, có chút không tin, "Đúng là như vậy sao?"

Tư Mộ lúc này đã tỉnh táo lại, đối với ánh mắt của ba người bạn tốt, gượng cười nó: "Đúng vậy! Những người đó chém nhau cả người toàn máu, nhìn thật ghê tởm. Mọi người cũng biết, mình có chút sợ máu, vừa thấy máu, đầu mình liền choáng váng, sợ chết!"

Sở Kì liếc cô một cái: "Không biết là cậu có bệnh này! Còn choáng váng hôn mê? Vậy dì cả đến thì làm sao?"

"Cái đó... dì cả là máu, không nhiều lắm! Máu rất nhiều, mình liền hôn mê!" Tư Mộ giải thích.

"Nhưng mà mình cùng cậu đều rong kinh giống nhau, lượng máu nhiều kinh người." Như Thanh bên cạnh nói.

"À, mình đoán, dáng người cậu mảnh khảnh, mỗi tháng đều nhiều máu như thế, có phải là mất nhiều máu quá không?" Diêu Dao nắm eo nhỏ của Tư Mộ cười hì hì.

Tư Mộ đầu đầy vạch đen.

Sao bọn họ lại lấy vấn đề lượng máy ít nhiều của dì cả để bàn vậy?

Lấy tay đẩy hông Diêu Dao, cố ý hé mặt ra nói: "Hôm qua dì cả của mình mới đến. Mọi người còn nói mình như vậy, cẩn thận mình đem máu của dì cả phun lên mặt mọi người. !"

"Phốc!" Vài người lập tức bật cười, cùng véo mặt Tư Mộ: "Cậu đúng là tâm địa độc ác. Lời như thế cũng nói được, xem bọn tớ dạy dỗ cậu thế nào!"

"Này này, dì cả của mình đến thật a a a, mọi người nhẹ một chút, đừng quá kịch liệt, mình bị tràn mất." Tư Mộ bị các cô bắt lấy ném lên giường, một đám lăn lộn cười đùa.

Đều là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, lâu rồi không được cười đùa náo loạn như trẻ con, tự nhiên vui vẻ thét chói tai. Tuy rằng phòng này cách âm rất tốt, nhưng trời sinh là người có lỗ tai cực kỳ nhạy bén, vấn có thể nghe thấy động tĩnh của các cô.

Trong phòng 1818, đầu Tiểu Trang đầy vạch đen nhìn

Boss cau mày.

Đều là những người có tai mắt cực kỳ nhạy bén, Tiểu Trang cùng Ngôn Mặc Bạch lỗ tai không ngừng run rẩy, nghe được phòng bên cạnh cười đùa ầm ầm.

Tiểu Trang nhìn biểu hiện của lão Đại, thầm nghĩ có phải sắp có bão nổi hay không? Sắc mặt không tốt lắm. Tuy rằng lão Đại thay đổi không ít, còn có thể nở nụ cười, có lúc lơ đãng lộ ra vẻ dịu dàng. Nhưng mà những tính cách khác, rất khó khống chế, chuyện giông bão nổi lên là bình thường.

Vì thế Tiểu Trang thay chị dâu phòng bên lo lắng, lão Đại nhà mình tính cách biến thái, nổi khùng lên như tra tấn người khác, thân hình chị dâu nhỏ bé như vậy, nhất định là chịu không nổi.

Ngôn Mặc Bạch sắc mặt bất động cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tư Mộ, lúc lâu sau mới thấy nhấc máy. Bên kia tiếng cười đùa đã ngừng, qua điện thoại có thể thấy có tiếng nói chuyện cũng không có, thực im lặng.

"Này?" Tư mộ nhận điện thoại, hơi kinh ngạc, nhanh như vậy có thể làm xong việc sao?

"Anh làm xong chuyện rồi sao?" Cô cẩn thận hỏi.

Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay day day thái dương một lúc, mới nói: "Chưa."

"Vậy anh..." Không phải xong việc thì gọi điện thoại cho cô sao? Bây giờ còn chưa xong, gọi điện thoại cho cô làm gì?

"Công việc hơi nhiều, có lẽ về hơi muộn. Cơm chiều ăn tại nơi này đi, chờ anh kêu phía dưới chuẩn bị một chút, cùng các bạn của em ăn!"

Giọng nói Ngôn Mặc Bạch trầm thấp như đàn vi-ô-lông, qua điện thoại truyền đến, giống như một bản nhạc du dương. Ít nhất lúc này Tư Mộ cảm thấy như vậy.

Nghe lời Ngôn Mặc Bạch nói, cô cực kỳ cao hứng. Nếu anh ở đây, Tư Mộ nghĩ, có lẽ cô không khống chế được muốn hôn anh một cái. Thật tốt quá!

Vội vàng gật đầu đồng ý, không quên nói lời cảm ơn với anh.

Cám ơn anh đã cho cô tiếp tục chơi cùng bạn bè, còn cám ơn anh đã cố ý chiêu đãi bạn bè của mình. Những lời này Tư Mộ đương nhiên sẽ không nói ra, chỉ đơn giản là một câu cảm ơn, trong lòng hai người đều hiểu.

Ngôn Mặc Bạch cúp điện thoại, trầm tư nhìn màn hình.

Không chú ý theo dõi camera, kết quả vài người trong phòng đi ra ngoài đúng đúng lúc nhìn thấy ba người bọn Sở Kì. Tuy rằng Ngôn Mặc Bạch không dám khẳng định bọn Sở Kì không biết những người này, thấy trong mắt cô ta có sự soi mói khiến Ngôn Mặc Bạch lo lắng. Chỉ sợ cô ra nhìn ra điểm gì, sau đó nói với Tư Mộ.

Cô bé kia rất mẫn cảm, vừa mới đứng ở đây nhìn cửa phòng này liền sợ đến phát run, , nếu cô biết anh ở đây, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Trong lòng lo lắng về cô, liền nghe thấy phòng bên cạnh có âm thanh cười đùa, vì thế anh cũng an tâm.

Cô khó mới có được cơ hội vui vẻ như trẻ thơ, mọi chuyện đã giải quyết, những thứ khác giao cho bọn Tiểu Trang xử lý là tốt rồi, nghe âm thanh bên kia, anh mềm lòng.

Trong đầu hiện ra hình ảnh cô khao khát muốn gặp mặt bạn tốt, liền chiều cô vậy! Ở nơi này, địa bàn của mình, không có việc gì phải lo!

Về việc buổi tối mời bạn bè của cô cùng ăn cơm, coi như là cám ơn các cô đã làm cho bà xã mình vui vẻ!

Ngôn Mặc Bạch nói với Tiểu Trang: "Còn văn kiện gì chưa xử lý, mang lại đây đi!"

Dù sao bây giờ cũng không vội về, thời gian dùng cơm chiều còn dài.

Lúc trước mình nằm viện, mọi công việc đều giao cho Tiểu Trang, chắc tiểu tử này mừng lắm, nghe được anh bảo lấy văn kiện, liền phóng đi lấy như điên.

Tư Mộ nói với các chị em việc Ngôn Mặc Bạch mời cơm, sau đó một lúc lại hưng phấn thét chói tai.

Cũng không phải chưa từng tới khách sạn Autumn ăn cơm, cho dù có đắt, gia đình các cô cũng chi tiêu rất dư dả. Nhưng Ngôn Mặc Bạch nói mời khách ăn cơm, ý nghĩa không giống nhau.

Giống như thời còn đi học ở chung phòng

, người nào có bạn trai, đều phải mời tất cả chị em trong ký túc xá đi ăn một bữa. Mọi người cảm thấy ai được bạn trai làm như vậy, anh ta mới đối với người đó thực lòng.

Ngôn Mặc Bạch bây giờ phải mời các cô ăn cơm, tâm trạng các cô giờ phút này chính là như vậy.

Vừa rồi Tư Mộ cầm lấy điện thoại, vươn ngón trỏ bên miệng kéo dài âm, ý bảo các cô im lặng, trong lòng cũng không quá cao hứng.

Ngôn Mặc Bạch cũng quản chặt hơn, chẳng lẽ mới đi lại gọi trở về?

Nhìn thái độ hơi sợ của Tư Mộ, đúng là rèn sắt không thành thép, khinh bỉ cô yếu đuối, bị Ngôn Mặc Bạch gắt gao ăn hết không trả tiền.

Nhưng khi cô vui vẻ cúp điện thoại, cao hứng tuyên bố tin tức này, các cô không để ý nhiều lắm. Nếu Ngôn Mặc Bạch mời các nàng ăn cơm, tỏ ra hắn tôn trọng Tư Mộ.

Một người đàn ông, hắn bằng lòng cho người bên cạnh mình thể diện với bạn bè, chính là cho người đó tôn trọng.

Lúc mọi người cùng nhau đùa nghịch, không biết thế nào vết thương trên tay Tư Mộ bị huých vào, đau đến cô phải kêu ra tiếng.

Ngày đó cô

Bị tai nạn xe cô cũng bị hỏi cung rõ ràng.

Ngày hôm qua Vưu Ưu ở viện đã biết, lúc ấy được đi, Vưu Ưu nói không có việc gì, cô cũng không hỏi thêm. Bây giờ, chắc hẳn là có chuyện, it nhất là có vế thương trên tay, không biết chừng còn có vết thương ở chỗ nào khác.

Sáng sớm đưa Tư Mộ đi kiểm tra, Tư Mộ nhất định không chịu.

Nếu mọi người nhìn thấy trên người cô có vết thương, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

"Cậu nhanh chóng, cởi quần áo, để mình kiểm tra toàn thân, nhìn xem trên người cậu còn mấy vết thương." Mấy người nói xong liền muốn lên cởi đồ.

"Không cần! mình hôm qua có đi bệnh viện kiểm tra qua, các người một đám thực ra mượn kiểm tra để ăn đậu hủ của mình chứ gì! Mình không cho cậu kiểm tra đâu!" Tay Tư Mộ cầm lấy vạt áo, không chịu phục tùng.

Vì thế ở trên giường đánh lộn kịch liệt, thậm chí Vưu Ưu ở bên cạnh ôm máy tính xem kịch vui thiếu chút nữa vô tội bị đạp xuống giường. ở trên giường bổ nhào, theo đó tiến vào cuộc chiến.

Chờ vài người mệt mỏi thở hổn hiển nằm vật ra giường, Sở Kì quan tâm hỏi: "Mộ Mộ, cậu nói cậu phá chiếc xe đó rồi?"

"Ừ, đền tiền xe bị phá." Tư Mộ khóc ra mặt, nghĩ Ngôn Mặc Bạch tính toán bồi thường, cô liền buồn bực.

"Trời ơi! Mộ Mộ, cậu có biết cái xe kia quý như thế nào không? Có thể nói là vô giá. Đó là số lượng có hạn, có tiền cũng không mua được." Sở Kì cả kinh lặp tức ngồi dậy, nghĩ chiếc xe kia bị phá hư, thịt đau như cắt.

Đắt tiền.

Đương nhiên đắt.

Đền bù bao nhiêu năm mới trả hết nợ đây?

"Cậu nghĩ rằng mình và cậu muốn phá hư nó sao? Mình là tránh chiếc xe khác mới bị như thế." Tư Mộ nghĩ đến liền phiền lòng, nếu ngày đó không vội vàng trở về, cô cũng không bị tai nạn xe cộ. nhìn Sở Kì bĩu môi căm phẫn, buồn cười nói: "Mình cảm thấy mình phá chiếc xe kia giống như cậu phá vậy? nhìn cậu đau lòng như vậy, ôi, Ngôn Mặc Bạch cũng không như vậy."

Ngôn Mặc Bạch chỉ nhíu mày nhìn, không nói gì.

"Này! Mình là thay cậu đau lòng được chưa? Xe đắt tiền như thế bị phá, dù có đến xưởng bảo dưỡng, cũng không được như ban đầu. nói như thế nào đây, không phải nói tính năng không nwh trước, liền trong người cảm thấy khó chịu. việc này cùng với người con gái là cùng một dạng giống nhau, bây giờ y học phát triển, màng trinh cũng có thể vá, tái tạo lại rất tốt." Sở Kì đấm lên giường, nhìn Tư Mộ nghĩ muốn giáo huấn cô một chút, thế nào lái xe lại không cẩn thận như vậy, xe tốt như thế, vào tay Tư Mộ liền bị hư

"Phốc, cậu có thể so sánh thế sao? Ai không có văn hóa đáng sợ thật!" Một bên đã sớm ngoác miệng ra cười to.

Nhưng là Tư Mộ bị những lời này làm cho lòng có chút phiền muộn.

Ngôn Mặc Bạch, anh để ý cô không phải vì cô trẻ sao?

Cảm giác này rất kì quái, cô không biết tại sao mình đột nhiên để ý điều này, anh thật không ngại có mối quan hệ với cô sao? Cô chỉ là thực hiện hiệp nghị cho nhà họ Ngôn sinh con trai mà thôi, cũng không nói rõ ràng nhất định là một cô gái trẻ.

Trong lòng Tư Mộ có chút không yên. Sợ rằng bẳn thân đối với Ngôn Mặc Bạch nảy sinh tình cảm thật. Anh là gay mà, nam nữ điều ăn, tại sao có thể thích được?

Sở Kì nhìn Tư Mộ ngẩn người, biết lòng nàng không yên, chế nhạo nói: "Đúng rồi, bãi đỗ xe dưới lầu có một chiếc lamborghini là của chồng cậu hả?"

Bọn cô vừa mới dùng xe tại bão đỗ xe, kinh ngạc tại sao lại có nhiều xe sang như vậy.

Tư Mộ bừng tỉnh cười cười: "đúng vậy! xe màu xanh lam chính là của anh ấy." Tư Mộ cũng không biết Ngôn Mặc Bạch rút cuộc có bao nhiêu siêu xe, chỉ biết là mỗi lần đi một loại.

"Trâu bò thật!" Sở Kì hai mắt tỏa sang bổ nhào vào Tư Mộ, giọng nói không che giấu được kích động."Mộ Mộ, cậu bảo chồng cậu mang xe đến nha, , chúng ta đi hóng gió! Mình cho tới bây giờ còn chưa được chạm vào dòng xe này."

Tư Mộ đầu đầy vạch đen, người này luôn như vậy, đối với xe liền yêu tha thiết, đúng xe mình muốn càng yêu hơn.

Vưu Ưu ngồi bên kia nói tiếp: "cậu chưa từng đi qua xe của Ngôn Mặc Bạch, vậy ngày hôm qua đi xe thể thao màu hồng, xe đó phong cách cực kì, mình cũng chưa thấy qua."

"A a a a, thật vây sai? Nhanh lên nhanh lên, cậu tìm Ngôn Mặc Bạch lấy chìa khóa xe, chúng ta xem thử chiếc Lamborghini." Sở Kì túm lấy Tư Mộ đi ra ngoài.

Thấy Sở Kì đầy khát vọng nhìn mình, Tư Mộ khẽ cắn môi, thử xem vậy.

Điện thoại kết nối, bên kia rất nhanh nhấc máy: "Hửm? có chuyện gì sao?"

Tuy rằng biết anh không nhìn thấy, nhưng Tư Mộ cũng có chút chột dạ cúi đầu, chân cọ lên sàn nhà có chút không yên, nhỏ giọng mở miệng: "anh ở phòng nào? Em đi tìm anh, anh cho em mượn xe đi chơi một lát."

Âm thanh của cô ngày càng thấp, hai bên điều im lặng. Ngôn Mặc Bach có thể rõ ràng nghe thấy lời cô nói, trong lòng chợt có chút bất an.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-210 )