Bị bắt tại trận
← Ch.5 | Ch.7 → |
Thượng Thẩm Thư hoài nghi nhìn bốn phía, xác định là người tiếp tân này là đang nói về Tử Khinh, miệng cười tới mang tai: " Hì hì, cậu thật là, cũng không phải là hiền à"
Tử Khinh sợ ở lâu thêm chút nửa sẽ gặp mặt Ô Lãng: " Tí nữa tớ sẽ nói cho cậu biết" sau đó trực tiếp lôi kéo Thượng Thẩm Thư vào phòng bao
Diêu Tử Khinh không tránh được bị thẩm vấn, tra hỏi bởi Thượng Thẩm Thư nên đành nói tất cả sự việc cho cô ấy biết, nhưng những cảnh cô cùng Ô Lãng đánh nhau mà cô còn bị chiếm tiện nghi kia, cô dấu đi hết
Hai người ngồi ở ghế ăn vài thứ, buồn chán nên Thượng Thẩm Thư kéo Tử Khinh xuống dưới sàn để nhảy. Tử Khinh đối với mấy cái này đã mất hết hứng, nhưng lại không đành lòng phá vỡ sự hưng phấn của cô nàng đang bày cái vẻ háo hức kia, miễn cưỡng cùng nhau đi, trong lòng đag cầu nguyện ngàn vạn lần đừng cho cô gặp tên cầm thú kia (luna: ảnh là nam 9 mà k gặp thì k còn là truyện nha!_!)
Một người tiếp tân dẫn hai cô đến một nơi, sau đó dừng lại tước cửa kính, hai tay cung kính đầ cửa mời hai cô bước vào
Theo cửa kính mở ra một khe hở nhỏ, trong đại sảnh lớn có tiếng nhạc mạnh mẽ truyền đến khiến người khác đinh tai nhức óc, ngoài cửa thì tĩnh mà bên trong lại vô cùng náo nhiệt, hình ảnh rõ ràng đối lập, quả nhiên là cách âm vô cùng tốt
Sàn nhảy là hình tròn, bên trên là muôn hình muôn vẻ lẫn lộn cả nam lẫn nữ, họ theo nhạc DJ mà uốn éo theo nhịp điệu, lâu lâu lại có một tiếng hét chói tai hoặc là một tiêng huýt sáo vang vọng. Mà bên ngoài sàn nhảy lại có hàng loạt ghế ngồi, kể cả cũng có những khách quý, ....
Diêu Tử Khinh thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi thích hợp, sau đó lại kêu thức uống đến
Thượng Thẩm Thư không chịu ngồi yên, vô cùng hứng thú lại lôi kéo Tử khinh ra sàn nhảy, Tử Khinh lại xin tha cho kẻ bất tài này: " Cậu cứ nhảy đi, ha ha, tớ nhìn cậu nhảy là được rồi"
Không thấy Tử Khinh nhúc nhích, cô mới tự chính mình đi. Cởi chiếc áo hoác mỏng bên ngoài lộ ra một bộ quần áo bó sát người
Tử Khinh đi em cô ấy nhảy, thân thể uốn éo như rắn, tiếng trầm trồ vang xung quanh khiến cô cũng khẽ nhếch miệng cười khoái chí
Mà lúc này, có hai người trên gác xép, từ đó có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra ở dưới vì vậy đem tình huống mới nãy thu hết vào mắt
Ngồi chính giữa là một người nam nhân có một mái tóc ngắn mà mật, đôi mắt hẹp nhỏ, khuôn mặt đang nhìn người phụ nữ kia. Không phải là Ô Lãng thì còn ai vào đây??
Diêu Tử Khinh vừa mới ngồi xuống, Ô Lãng tựa như phát hiện được con mồi, giống như thú dữ phát hiện được thức ăn, ngón trỏ của hắn đặt trên môi, cách xa như vậy hắn cũng có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô, nó mang theo một ánh sáng mê người
"Biết" Người đàn ông bên cạnh theo tầm mắt của Ô Lãng nhìn theo, bởi vì hiệu ứng ánh sáng nên hắn không nhìn thấy rõ dung mạo của cô nhưng hắn nắm chắc một điều ánh mắt Ô Lãng nhìn trúng một người phụ nữ
Ô Lãng bưng cốc có chân dài lên, tầm mắt cũng không có rời đi: " Đâu chỉ?"
Người đàn ông ngầm hiểu, hướng Ô Lãng nâng ly rượu lên (luna: nhưng em k hiếu a~)
Diêu Tử Khinh ngồi im một chỗ bỗng dưng cảm thấy quái lạ, giống như là có ai theo dõi cô, nhìn xung quanh cũng chằng có ai khả nghi, cô nhíu mày, không lẽ là do cô quá đa nghi
Bỗng dưng trong sàn nhảy có một tiếng kêu gào vang lên, Tử Khinh mới kéo tầm mắt về, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh Thượng Thẩm Thư đã xuất hiện thêm nhiều người phụ nữ lạ, bộ dáng ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thân hình dù không phải có lồi có lõm, nhưng khi lại nhảy họ mềm mãi như không xương (luna: hà hà.... . bả là động vật không xương à)
Kinh nghiệm nói cho Tử Khinh biết, người phụ nữ này là hướng tới Thương Thẩm Thư khiêu chiến, mà tình hình tiếp theo lại ở cho dự liệu của cô, trong sàn nhảy, mọi người rốt rít lại xem, người thì gào thét điên cuồng, đem người phụ nữ kia cùng Thương Thầm Thư vây lại thành một cái vòng
Bởi vì động tác quá lớn, sàn nhảy liền trở thành nơi gây sự chú ý, ngay cả Ô Lãng cũng phải xem chuyện
Đồng dạng Tử Khinh cũng không thoát khỏi hình dáng hai người đang điên cuồng nhảy kia, không thể di chuyển tầm mắt ra chỗ khác
Đang tthi đấu, không ai chịu nhường ai, nhảy tới bảy vòng eo, có lẽ vì Thương Thầm Thư trẻ hơn nên có sức sống và tứ chi linh hoạt hơn, cũng có thể người phụ nữ kia lại có nhiều kinh nghiệm hơn, động tác rõ ràng dứt khoát, ai cũng chiếm được thế thượng phong, quanh mình có tiếng hét cỗ vũ và tiếng huýt sáo nhiệt liệt, nhưng trước mặt Tử Khinh liền hóa thành hư vô, cô không thấy cũng không nghe
Diêu Tử Khinh chỉ là không thể dời lực chú ý của mình cho một người đàn ông cách đó không xa, trước đây không lâu người đàn ông đó đã nói là sẽ đi công tác lâu dài
Mà dường như Ô Lãng cũng phát hiện ra điều gì, ánh mắt bí hiếm, tầm mắt chuyển hướng Diêu Tử Khinh, chỉ thấy cô đang hướng trên sàn nhảy đi lên
Ô Lãng không thể thấy thần sắc của cô, cũng không biết là tại sao, hành động của cô làm cho hắn có một chút tức giận không thể nói lên lời
Đôi mắt âm u, đôi môi đỏ mộng của Tử Khinh thành một đường thẳng, trực tiếp hướng vào đám đông đi vào, mọi người ing quanh dường như đã biến mất trong mắt cô, trong đầu cô chỉ tồn tại người đàn ông có tên Vương Mãnh Liệt
Cô mới đi vào sàn nhảy, không biết chuyện gì xảy ra, Thượng Thẩm Thư đột nhiên trực tiếp nghiêng qua một bên như muốn té, đám người kia lập tức tản ra đem Tử Khinh lên trước, Thượng Thẫm Thư ngã ngay trước chân cô, lúc này Tử Khinh mới tỉnh mộng, vội vàng đỡ cô
"Tử Khinh..." Vương Mãnh Liệt ấp úng gọi cô, tay còn duy trì tư thế đẩy Thượng Thẩm Thư ngã xuống
Tử Khinh nghe thấy lời gọi liền đáp trả hắn bằng ánh mắt hững hờ, cô cái gì cũng chưa nói, rồi lại phảng phất một cái gì đó mà không thể nói lên lời
Người phụ nữ bên cạnh Vương Mãnh Liệt bất mãn trách cứ: " Ai da, thì ra anh biết cô ấy ". Sau đó, một phen khoát ở cách tay Vương Mãnh Liệt, tuyên bố chiếm hữu
Vương Mãnh Liệt không biết đáp ứng thế nào cũng không ám rút tay ra
Tử Khinh không nói chuyện
Thượng Thẩm Thư nhìn ra manh mối:"Tử Khinh" Mặc dù cô biết Tử Khinh rất nhiều năm, nhưng cô và Vương Mãnh Liệt chưa gặp mặt qua một lần vì vậy cô mới không nhận ra
Tử Khinh nở lên một nụ cười đau xót, lúc này hắn không dám nói từ nào đại diện cho hàm ý nào không cần nói ra thì người ngu cũng biết, cô và hắn năm năm tình cảm thì sao, rốt cuộc cũng đến bước này:"Hiểu lầm" Cô sợ nói thêm một chữ nữa thì cô sẽ không kiềm chế mà rơi nước mắt
Vương Mãnh Liệt nghe vậy dường như trút được gánh nặng, bắt đầu suy nghĩ cách giải thích: " Hiểu lầm, mọi chuyện đều là hiểu lầm"
Người phụ nữ bên cạnh Vương Mãnh Liệt kéo mạnh cách tay hắn: " Thật mất hứng, đi thôi" Nói xong, cô ta liền tỏ ra thái độ kiêu ngạo bước đi
Vương Mãnh Liệt không biết làm gì, bất ngờ lên tiếng: " Lý... Lý tổng " Lại cuối cùng coi như cái gì cũng chưa nói
Trái tim của Tử Khinh lại như ngàn con dao găm vào, đau đớn đến khó thở, cô cắn răng chống đỡ:"Chúng ta đi thôi"
Thượng Thẩm Thi dường như lúc nãy bị Vương Mãnh đã bị trật chân, mới đi hai bước thì không thể đi được nữa, lúc này bỗng dưng xuất hiện một người lạ mặt lại đỡ Thượng Thẩm Thư vào một chỗ ngồi cố định
Sàn nhảy lúc này lại trở lại lúc ban đầu, mọi chuyện cứ như là chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra hoặc là nó coi như là một món khai vị để mọi người xem vui, sẽ không một ai nhớ đến chuyện vừa rồi
Các cô ngồi đây nhưng nhàm chán, còn chưa tới hai phút thì Vương Mãnh Liệt dẫn cái người mà hắn lúc nãy mới gọi là Lý tổng hương hai cô mà đi tới. Người phụ nữ kia ngẩng cầm thật cao, như con khổng tước kiêu ngạo (luna: đi như vậy, ước gì vấp đá té bị hủy dung nhan.... haha... ^_^). Nhưng Vương Mãnh Liệt thì ngược lại, hắn cúi thấp đầu xuống, tầm mắt cũng không dám nhìn lung tung hay nhìn ra chỗ khác, đi gần tới Tử Khinh hắn hắn do dự nên dừng lại một nhịp bước chân
Lý tổng dường như cảm nhận được cái gì đó cùng lúc đứng lại cùng Vương Mãnh Liệt: " Đúng như cậu nói thì đây là Diêu Tử Khinh?"
Tử Khinh nhìn mấy người bọn họ lại không hề mở miệng
"Tên của cô như sấm bên tai, Vương Mãnh Liệt đã cùng tôi nhắc tới cô " Lý tổng cười bừa bãi, cố ý sửa lại xưng hô: " Đúng không, Tiểu Vương"
"Ách... Lý tồng" Vương Mãnh Liệt bị điểm tên mà không biết làm như thế nào mà đáp lại
Lúc này Lý Tổng liên tục kéo cánh tay của Vương Mãnh Liệt, từ trong túi lấy ra tấm bưu thiếp, hai tay đưa cho Tử Khinh: " Đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh cô liên lạc bất cứ lúc nào. Tiểu Vương ở trong công ty tôi rất ra sức làm việc, nên không thể chăm sóc người em gái như cô"
Tử Khinh liếc mắt qua tấm danh thiếp vô cùng khinh thường, . Cũng không đưa tay ra nhận
Lý Tâm Khiết nhún nhún vai, thu hồi danh thiếp, "Tiểu Vương, cậu có muốn đưa Diêu Tử Khinh về trước, sau đó quay trở lại "
Vương Mãnh Liệt khúm núm: " Lý tổng, ... không cần.... . việc công ty quan trọng hơn..."
Lý Tâm Khiết như nghe được lời nói vừa lòng hắn, kéo môi cười một tiếng: " Vậy được, chúng ta đi trước"
Vương Mãnh Liệt từ đầu đến cúi còn không dám nhìn Tử Khinh lấy một lần huống chi là mở miệng nói chuyện, cắn răng một cái sau đó đi theo Lý tồng
Nhìn thấy những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô làm cho cô tan nát cõi lòng, tâm bị nghiền thành bột phấn
Thượng Thẩm Thư chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Tử Khinh, cả người giống như bị lấy đi sinh lực. Có lẽ cô cũng đoán được phần nào, cũng rất muốn giúp Tử Khinh trút giận, nhưng nhìn người phụ nữ kia được bảo vệ như vậy, một cơ hội nhỏ cho cô cũng không có
Thượng Thẩm Thư lôi tay Tử Khinh, cánh tay lạnh buốt dọa người của Tử Khinh đã dọa cô: " Tử Khinh...."
Tử Khinh nhìn bóng dáng kia khuất đi mới lấy lại thần sắc, nhưng cô chỉ họi: " Có thể đi rồi sao?"
Thẩm Thư áy náy gật đầu
Tử Khinh dấu kính tâm tình tỏ ra bình thường đi đến gần cô, cầm tay cô mà đứng dậy
Hai người khập khễnh đi chậm rãi về phía cánh cửa chính làm bẳng thủy tinh,
"Tử Khinh, thật xin lỗi"
Tử Khinh cúi thấp đầu lắc lắc:" Đừng nói chuyện với tớ" Nước mắt bắt đầu lộp độp rơi xuống
Cô đẩy cửa thủy tinh ra, lúc đó vừa vặn có người từ ngoài đi vào trong
Hai người không ai có sự chuẩn bị, ...
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, hai mắt đã đẫm lệ
Đau nhói, đó là nội tâm của ai?
← Ch. 5 | Ch. 7 → |