Giải quyết sự cố
← Ch.052 | Ch.054 → |
Sáng sớm hôm sau.
Biệt thự nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn cả đêm ngủ rất thoải mái, cho nên lúc rời giường cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Rửa mặt đơn giản xong, đi ra khỏi cửa phòng.
Cố đại thiếu chẳng biết không có ở trong phòng từ lúc nào, nhưng cô cũng không quan tâm.
Bước chân vừa mới đi đến đầu bậc thang lầu hai, đã nhìn thấy Ngôn Hân Đồng cũng ra khỏi phòng, thời điểm nhìn Kiều Tịch Hoàn thì khóe miệng cong lên, cố ý nói:
"Chị dâu, chị nói xem, ba sẽ trả lại công bằng cho em gái tôi như thế nào?"
"Ba luôn luôn là người công bằng, nhất định sẽ làm rõ chuyện này, em dâu không cần lo lắng."
"Tôi không lo lắng, tôi chỉ sợ chị dâu lo lắng thôi. Hơn nữa em gái tôi cũng không kém, khi đứng chung với anh cả..." Ngôn Hân Đồng nói một nửa, lại cười đến mức âm hiểm.
Kiều Tịch Hoàn làm bộ như nghe không hiểu, nói đơn thuần: "Hân Nghiên quả thực là một cô gái tốt, tôi thấy tiếc cho cô ấy."
Ngôn Hân Đồng nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm thấy Kiều Tịch Hoàn quả thực là đồ ngu ngốc, đã như vậy rồi lại không cảm thấy chút nguy cơ, cô đã sớm nói với người nhà họ Ngôn, hôm nay dẫu bất luận như thế nào, cũng phải dành cho Ngôn Hân Nghiên một danh phận, một danh phận ở nhà họ Cố, cho dù chỉ là một người vợ bé cũng được, đến lúc đó có thêm người ở bên cạnh của Cố Tử Thần, cô không tin Kiều Tịch Hoàn không bị chèn ép chết!
Cô nhất định phải huyết tẩy những ủy khuất mà Kiều Tịch Hoàn đã gây ra cho mình, trong lòng cười lạnh lùng, không muốn nói những lời vô nghĩa với Kiều Tịch Hoàn, đi thẳng xuống lầu.
Kiều Tịch Hoàn dùng ngón chân cũng biết Ngôn Hân Đồng đang nghĩ cái gì, khóe miệng cô cong lên, trò hay vẫn còn ở phía sau!
Lúc xế chiều.
Phòng khách nhà họ Cố có thêm rất nhiều người.
Nhà họ Ngôn, bao gồm cha của Ngôn Hân Đồng, Ngôn Cử Trọng, mẹ Trương Tiểu Quần, và Ngôn Hân Nghiên điềm đạm đáng yêu ngồi trên sofa trong phòng khách, mà Cố Diệu, Tề Tuệ Phân, Cố Tử Thần, Cố Tử Hàn, Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng đều ngồi ở đây, người hầu rất tự giác tránh né, bầu không khí trong đại sảnh không tốt, cho dù hai bên là thông gia, nhưng gặp phải chuyện vậy, phỏng chừng cũng không có ai có thể tâm bình khí hòa.
Không gian im lặng, sắc mặt Ngôn Cử Trọng không tốt, nhà họ Ngôn tuy rằng không danh vọng bằng nhà họ Cố, trên thương trường cũng kém hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là nhà quý tộc giàu có, đương nhiên không thể chịu một chút ủy khuất, Ngôn Cử Trọng nặng nề nói:
"Ngôn Cử Trọng tôi có hai đứa con gái, con gái lớn đã gả cho nhà họ Cố nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, tôi tự nhận Ngôn mỗ tôi đã giao thứ tốt nhất của mình cho các người, nay con gái thứ hai của tôi xảy ra chuyện như vậy ở nhà họ Cố, ông bà thông gia bất luận như thế nào cũng phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."
Cố Diệu thở dài, gật đầu nói: "Gọi các người qua đây, chủ yếu là để giải quyết chuyện này, nhà họ Cố chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi Hân Nghiên."
"Thế nào là không bạc đãi?" Ngôn Cử Trọng nhướng mày, khí thế rất mãnh liệt.
"Ông thông gia, ông có cao kiến gì không? Nếu ông có ý kiến gì, thì cứ nói ra đi, chúng ta từ từ thương lượng." Cố Diệu tỏ ra hiền hòa, nhưng lão hồ ly, càng hiền hòa càng khiến cho người ta rùng mình.
Ánh mắt Ngôn Cử Trọng nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, quay đầu nói: "Tôi nói ra sẽ có người mất hứng."
"Đều là người một nhà, không câu nệ nhiều như vậy, ông cứ nói thẳng đi."
"Tôi đây xin nói thẳng, con gái của tôi năm nay mặc dù mới 23 tuổi nhưng chưa nói chuyện yêu đương lần nào, vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, lần này bị Cố Tử Thần nhà các người chà đạp như vậy, con gái của tôi cứ ở nhà khóc suốt, nếu không phải chúng tôi khuyên nhủ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng không cầu cái gì khác, ông thông gia, ông giải quyết chuyện chung thân đại sự về sau của con bé cho tốt là được rồi."
Lời nói của Ngôn Cử Trọng cơ hồ đã quá rõ ràng, chuyện của Ngôn Hân Nghiên hoàn toàn dựa vào quyết định của nhà họ Cố.
Cố Diệu gật đầu, tựa hồ đã hiểu ý của Ngôn Cử Trọng, cũng không có phản bác, khóe miệng Ngôn Hân Đồng nhếch lên, trong lòng càng lúc càng đắc ý.
Tất cả mọi người đang chờ đáp án của Cố Diệu, trong phòng khách của nhà họ Cố một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Chợt, một giọng nữ thanh thanh đạm đạm chậm rãi mở miệng: "Chú Ngôn, với tư cách là vợ của Cố Tử Thần, cháu có thể nói hai câu không?"
Ánh mắt của Ngôn Cử Trọng trầm xuống, đối với loại trưởng bối đang nói chuyện nhưng tiểu bối lại xen mồm vào, ông chẳng thèm ngó tới, nhưng ngại là đang ở nhà họ Ngôn, lại quả thực liên quan đến chuyện của cô ta, cho nên cho dù không vui, nhưng cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài:
"Có gì cháu cứ nói."
Kiều Tịch Hoàn cười cảm kích, nhưng rất nghiêm túc nói: "Chú Ngôn, Tử Thần và Hân Nghiên xảy ra chuyện như thế, tối hôm qua cháu cũng suy nghĩ rất nhiều, bất kể như thế nào, Hân Nghiên cũng không thể chịu ủy khuất."
"Cháu biết là được." Ngôn Cử Trọng tỏ ra 'đương nhiên là thế rồi'
"Chẳng qua là..." Kiều Tịch Hoàn muốn nói lại thôi.
"Chẳng qua cái gì?! Cháu, cái con bé này, có chuyện gì thì cứ nói, ấp a ấp úng, có chuyện gì ngại ngùng muốn giấu giếm sao?" Ngôn Cử Trọng nghiêm khắc nói.
"Nếu chú Ngôn đã nói không quan trọng, vậy cháu cũng không muốn giấu giếm gia đình, trong tay cháu có một videoclip, phiền mọi người xem vài phút vậy." Nói xong, Kiều Tịch Hoàn đem laptop đã chuẩn bị sẵn mở ra, ấn vào nút play trên màn hình.
Trên màn hình, trong nháy mắt đã hiện ra cảnh nóng không chịu nổi, tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng, vô cùng ái muội.
Hình ảnh vừa hiện lên, sắc mặt Ngôn Cử Trọng thoáng cái đã thay đổi
Sắc mặt Ngôn Hân Nghiên cũng trở nên trắng bệch, videoclip của cô và Cố Tử Tuấn ngày hôm qua tại sao lại xuất hiện trên màn hình. Cả người nháy mắt cũng hơi luống cuống:
"Không, không phải.... Ba.... Chị... Em..."
Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười, âm thầm tắt màn hình không để lại dấu vết, nhìn như thờ ơ nói:
"Ban đầu, con định để cho em Hân Nghiên và Tử Thần.... Nhưng mà, lại không biết, một nữ có thể lấy hay chồng."
"Ngôn Hân Nghiên!" Ngôn Hân Đồng trong nháy mắt muốn nổi điên: "Cô..... Cô...."
Tức giận đến mức không nói nên lời.
Rõ ràng tất cả đã thành kết cục đã định, nhưng bây giờ lại xuất hiện đoạn videoclip này, cô ta tức giận đến mặt cũng đỏ lên, hận không thể tát vào mặt Ngôn Hân Nghiên.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |