Âm mưu thay nhau nổi lên (6) Lại bắt đầu không yên ổn
← Ch.301 | Ch.303 → |
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Bóng đêm yên tĩnh, trăng non treo cao, sóng biển lên xuống dập dềnh đập trên bờ cát, ướt chân người nào đó. Gió đêm mùa hè khẽ phất, mang theo mùi tanh đặc biệt của nước biển, dinh dính ẩm ướt đánh vào trên mặt, bầu trời và mặt biển cách xa tạo thành một đường thị giác rộng lớn, duy mỹ như vẽ.
Trong cảnh đẹp rộng lớn như vậy, hai thân thể dán chặt, môi lưỡi dây dưa, trong hơi thở truyền đến tiếng hô hấp nặng nề, giống như hôn môi cá, tách ra, rồi lại dán chặt chung một chỗ.
Bóng đêm sâu hơn.
Chung quanh càng ngày càng trở nên yên tĩnh.
Thật lâu thật lâu.
Không biết là ai đột nhiên buông ai ra, dưới ánh trăng sáng nhàn nhạt, hai người đỏ ửng mặt, trong mắt say lòng người, hiện lên dục vọng không hề che giấu, nhưng một khắc kia, hình như đang né tránh điều gì, cả hai đều chỉ lẳng lặng thở.
Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, tròng mắt nhìn lên khoảng trời.
Kiều Tịch Hoàn ngồi chồm hổm trên bờ cát, ôm hai chân trắng nõn của mình, sóng biển có lúc sẽ lướt qua đầu ngón chân của cô, ẩm ướt, hơi nhột.
Hô hấp từ từ khôi phục vững vàng trong sóng biển.
Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, quay đầu, nhìn Cố Tử Thần cao cao tại thượng ngồi bên người cô.
Luôn cảm thấy, Cố Tử Thần thích hợp với độ cao như vậy, không thích hợp ngồi trên xe lăn, làm cho người ta cúi mắt xuống. dieendaanleequuydonn
Cô nói, "Đói bụng chưa?"
Cố Tử Thần nhìn cô, "Ừ."
"Ăn cơm tối thôi." Kiều Tịch Hoàn đề nghị.
Cố Tử Thần khẽ gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn đứng lên cầm giày cao gót của mình, rất tự nhiên đưa cho Cố Tử Thần, "Cầm giúp em, em đẩy anh."
Cố Tử Thần nhận lấy, xách theo giày cao gót của cô.
Hai người đi trên bờ cát, đi về phía đường cái bên bờ.
Càng ngày càng chung đụng hài hòa, có lẽ vào một ngày nào đó, biến thành lịch sử.
Cố Tử Thần mím môi, hai người cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Giống như đều sợ chạm vào nơi sâu nhất của đối phương, tránh né, như vậy sẽ không dễ bị thương.
Trở lại trên xe con, Kiều Tịch Hoàn phủi hạt cát trên người, ngồi bên cạnh Cố Tử Thần.
Xe một đường đến nơi, một gian nhà hàng tây thượng đẳng mà Kiều Tịch Hoàn rất thích ăn.
Hai người chọn một góc tương đối yên tĩnh, chọn món ăn, sau đó hai bên lẳng lặng ăn thịt bò bít tết.
"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn lấp đầy bụng mình xong, lau môi miệng, ngước mắt nhìn anh.
Cố Tử Thần vẫn tao nhã ăn thịt bò bít tết, đầu chân mày đẹp khẽ nâng một chút, ý bảo cô nói tiếp.
"Anh cảm thấy em đối với Ngôn Hân Đồng như vậy, có thể quá phận không?"
"Sẽ không." Lời ít mà ý nhiều.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm ánh đèn sáng chói trên đường Thượng Hải, sâu kín nói, "Luôn cảm thấy lòng mình quá độc ác." die~nd a4nle^q u21ydo^n
Tay Cố Tử Thần đang cắt thịt bò bít tết khựng lại một chú, chậm rãi, giọng nói vẫn như cũ hơi lạnh lùng nói, "Tôi cảm thấy thật hoàn hảo."
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần hình như cảm nhận được tầm mắt của Kiều Tịch Hoàn, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Cố Tử Thần dùng giọng nói thật bình tĩnh, "Tôi cảm thấy thật hoàn hảo."
Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên nở nụ cười, "Ý của anh là em có thể tiếp tục?"
Cố Tử Thần cúi thấp đầu ăn thịt bò bít tết.
Ý tứ của anh chính là, có thể tệ hại hơn.
Hai người vốn có chút lúng túng hoặc là chảy xuôi không khí đè nén nào đó không nói ra được, giờ phút này hình như chậm rãi hóa giải, sau khi ăn cơm tối xong, hai người trở lại biệt thự nhà họ Cố.
Đi vào phòng khách, Tề Tuệ Phân vẫn còn ở đó, nhìn dáng dấp là đặc biệt chờ bọn họ.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, cung kính gọi Tề Tuệ Phân, "Mẹ."
"Hoàn Hoàn, mẹ có chuyện muốn nói với con, Tử Thần, con trở về phòng trước." Tề Tuệ Phân kêu.
Cố Tử Thần mím môi, đẩy xe lăn rời đi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Cố Tử Thần, con mẹ nó người đàn ông này quả nhiên cái quái gì cũng không đáng tin! Cô khống chế cảm xúc, khóe miệng xẹt qua một nụ cười đẹp mắt, thân mật ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân, nói, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"
"Từ sau khi từ trong tù trở lại, con trở nên thay đổi rất nhiều, con hãy thành thật nói cho mẹ, tại sao con lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?" Tề Tuệ Phân đột nhiên hỏi rất nghiêm túc. die nda nle equ ydo nn
Thật ra thì bà vẫn luôn nghi ngờ, nhưng luôn không biểu đạt ra ngoài, cảm giác khả năng của Kiều Tịch Hoàn chẳng qua chỉ lật ra một đợt sóng nho nhỏ trong nhà mà thôi, còn không đến mức có thể giày vò ra chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng từ khi sự cố hôm nay xảy ra cho đến bây giờ, bà càng ngày càng cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này không đơn giản, không đơn giản đến thậm chí hơi uy hiếp.
Uy hiếp mà mình không nắm được trong vòng kiểm soát, không thể xuất hiện ở nhà họ Cố!
Kiều Tịch Hoàn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tề Tuệ Phân, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Con đã nói với mẹ, con cảm thấy vài năm trước bản thân con quá không hiểu chuyện, hơn nữa cũng khiến cho cha mẹ và Tử Thần mất rất nhiều thể diện, cho nên khoảng thời gian ở trong tù liền đặc biệt khắc khổ. Sau khi trở về nhà liền muốn bản thân cố gắng một chút, chia sẻ cho trong nhà nhiều một chút, con làm nhiều như vậy, thật sự cũng chỉ muốn sống những ngày hạnh phúc với Tử Thần, muốn để cho nhà chúng ta sống tốt hơn mà thôi."
Tề Tuệ Phân nhìn vẻ mặt thành khẩn của Kiều Tịch Hoàn, trong lòng vẫn hiện lên nghi ngờ và chất vấn.
Một người có chuyển biến lớn như vậy... Không phải đã gặp đả kích gì, chính là tuyệt đối che giấu âm mưu gì đó.
Bà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, giống như muốn từ trong một khắc nơi này nhìn thấy bí mật của Kiều Tịch Hoàn, nhưng mà Kiều Tịch Hoàn giờ khắc này, chỉ mang theo mỉm cười, vô hại như vậy nhìn mình, biểu hiện được vô cùng khéo léo.
"Từ sau khi con từ trong ngục ra đến bây giờ, tin tức về người nhà họ Cố chúng ta vẫn không ngừng gia tăng, mà một vài tin tức, cho dù là mặt tích cực hay mặt tiêu cực, cẩn thận ngẫm lại hình như cũng có liên quan đến con. Kiều Tịch Hoàn, con tốt nhất an phận thủ thường ở trong nhà sống cuộc sống yên bình của con, đừng rút gân làm cho trong nhà không được yên bình, nếu không, Ngôn Hân Đồng sẽ là vết xe đổ của con." Tề Tuệ Phân hung hăng nói. d1en d4nl 3q21y d0n
Kiều Tịch Hoàn nhếch khóe môi lên cười, trong lòng lại vô cùng châm chọc.
Qua sông rút cầu, có thể trên thế giới này, không ai có thể chuyển đổi nhanh như Tề Tuệ Phân được.
Xế chiều hôm nay mới khiến cho Tề Tuệ Phân xả được cơn giận, nhưng bây giờ ngược lại chất vấn cô không tốt.
Đây đều là chút bản tính mà phu nhân hào môn đều có sao? Một bản tính làm cho người ta cảm thấy thật lòng chán ngán.
Nụ cười trên khóe miệng Kiều Tịch Hoàn vẫn rất ngọt ngào, "Mẹ, trong khoảng thời gian này quan hệ giữa con và Tử Thần càng ngày càng tốt, không phải nói rõ hiện giờ con ở trong nhà làm tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt sao? Con không biết mẹ đang lo lắng về con chuyện gì, nhưng mà con là một người như thế, mẹ cũng biết cha con và mẹ kế con đều vào tù rồi, em mẹ kế của con hiện giờ cũng gặp tai ương lao ngục, con cũng không có bạn bè gì, người cô đơn như vậy, con làm cái gì còn không phải muốn phát triển thật tốt ở nhà sao? Con không biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng mà con có thể nói cho mẹ, tất cả lo lắng của mẹ đều là dư thừa, từ khi con bắt đầu gả vào nhà họ Cố, đã nhận định cái nhà này."
Kiều Tịch Hoàn nhìn qua rất chân thành, nói cũng rất khiến cho người ta có sức thuyết phục.
Tề Tuệ Phân nhìn cô, hình như không tin hết lời nói một phía của cô, hơn nữa dường như đã nhận định, từ sau khi ra tù, cô liền mang lòng khác.
Nhưng mà suy nghĩ một chút Tề Tuệ Phân quả nhiên cũng không ngốc.
Cô làm được như hiện giờ, luôn có mục đích của mình.
Nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm gì người nhà họ Cố, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên chính là những người đó không nhằm vào cô.
Cho dù như thế nào, kết quả sau cùng chính là, cô sẽ không động đến Cố thị, một xu cũng sẽ không muốn!
Cô hướng về phía công ty này, thật ra thì cũng không quá để vào trong mắt, cho tới bây giờ cô đều không phải là một người có lòng tham, cô chỉ cần cầm lại một ít phần thuộc về mình, sau đó cô có thể dựa vào chính đôi tay của mình nhận lấy được ích lợi cô cần có, không cần dựa vào bất cứ kẻ nào!
"Hoàn Hoàn, mẹ một mực hoài nghi, con vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngộ sát người giúp việc đến ở tù." Tề Tuệ Phân đột nhiên nói thẳng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân.
Ngộ sát người giúp việc đến bỏ tù?!
← Ch. 301 | Ch. 303 → |