Ma cao một thước, đạo cao một trượng (3)
← Ch.266 | Ch.268 → |
Kiều Tịch Hoàn đến phòng giúp tiểu hầu tử thay quần áo, sau đó đưa cậu đến cửa lớn đợi Cố Tử Thần.
Cô gọi điện thoại cho Vũ Đại, cô gái này còn nói hôm nay có chút việc.
Thật sự là lần đầu tiên không phải gọi là đến ngay.
Cô nghĩ một chút, cũng không bắt buộc, cảm thấy cô nàng này khó khăn lắm mới có cuộc sống riêng tư của mình, thật là đáng mừng.
Nghĩ như vậy, liền gọi điện thoại cho tài xế của tiểu hầu tử, bởi vì không biết đột nhiên dùng xe, tài xế trong biệt thự hơi xa, vội vàng xin lỗi nói đợi một chút, Kiều Tịch Hoàn lúc này sao cũng được, Cố đại thiếu gia đi ra không nhìn thấy xe, sắc mặt liền thay đổi.
"Dù sao anh cả ngày đều nhàm chán như vậy, đợi một chút thì chết à." - Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần, khó chịu nói.
Cố Tử Thần giương mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn: "Cô không biết lái xe sao?"
"Tôi..." - Kiều Tịch Hoàn cắn răng.
Đương nhiên cô biết lái xe.
Chỉ có điều từ sau tai nạn lần trước, cô không muốn đụng đến xe nữa.
Có đôi lúc là một cái bóng, thực sự nói không rõ, đáng sợ.
"Trong nhà nhiều xe như vậy, cô lấy một chiếc lái đi." - Cố Tử Thần tiếp tục nói.
"Không lái, không muốn lái." - Kiều Tịch Hoàn trực tiếp phản bác.
Cố Tử Thần nhíu mày.
"Tôi là đại gia, tôi không muốn làm tài xế. Anh khó chịu như vậy, có bản lĩnh thì lái đi!" - Kiều Tịch Hoàn mặt dày mày dạn nói.
Cố Tử Thần siết chặt mấy ngón tay.
"Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người!" - Kiều Tịch Hoàn biểu cảm không chút sợ hãi, còn cố ý quay người nói vơi tiểu hầu tử: "Con giải thích cho cha con nghe, câu ngày nghĩa là gì."
Tiểu hầu tử nhìn bọn họ: "Mẹ, thầy giáo chưa dạy cho con."
"Vậy mẹ nói cho con biết, chính là việc bản thân không muốn làm, thì đừng bảo người khác làm."
"Ồ." - Tiểu hầu tử chợt hiểu ra: "Ý nghĩa là, nếu cha không muốn hôn mẹ, cũng không thể để mẹ hôn cha?"
"..." - Cái này, logic gì chứ.
Kiều Tịch Hoàn sững sờ, ngẩn người nhìn tiểu hầu tử.
Tiểu hầu tử có chút kì lạ, cậu đã nói sai gì sao?
"Lời nói này, đương nhiên không phải." - Kiều Tịch Hoàn phủ định: "Nếu cha con không hôn mẹ, mẹ không hôn cha con, thì nhà chúng ta xong rồi."
"Tại sao?" - Tiểu hầu tử không hiểu.
"Con lớn lên sẽ hiều." - Kiều Tịch Hoàn nói.
"Lớn đến chừng nào."
"Lớn đến..."
"Con biết rồi." - Tiểu hầu tử vội vàng hỏi: "Lớn đến lúc có thể hưởng thụ được khoái lạc của đời người!"
Kiều Tịch Hoàn giật mình, mất một lúc mới nghĩ ra được tiểu hầu tử đang nói gì, miệng cong lại, xoa đầu tiểu hầu tử: "Trẻ con dễ dạy."
"Dễ dạy cái gì?" - Tiểu hàu tử lại mơ hồ rồi.
"Chính là, con thông minh hơn cha con gấp trăm lần." - Kiều Tịch Hoàn khoa trương nói.
Tiểu hầu tử đột nhiên được khen ngợi, có chút ngại ngùng đỏ mặt: "Con thông minh hơn cha sao?"
"Một số phương diện thông minh hơn nhiều." - Kiều Tịch Hoàn khẳng định nói.
Tiểu hầu tử cười càng vui sướng hơn.
Hai người cứ cười nói như vậy, hầu như đã quên mất bến người còn có một người đàn ông tối sầm mặt.
Xe của tiểu hầu tử đến cửa lớn, cả nhà lên xe.
"Ăn gì?" - Kiều Tịch Hoàn hỏi Cố Trường Thanh.
"Cô thông minh như vậy, cô còn không biết?" - Lời nói, rõ ràng rất mỉa mai.
Người đàn ông nhỏ mọn này.
Kiều Tịch Hoàn cắn răng, quay đầu nhìn tiểu hầu tử: "Con muốn ăn gì?"
"Đều có thể sao?"
"Ừ."
"Con muốn ăn bò bít tết và mỳ Ý."
"Được, vậy chúng ta đi ăn đồ Tây." - Kiều Tịch Hoàn cũng không quan tâm Cố Tử Thần ăn hay không, lập tức đáp ứng.
Tiểu hầu tử vui sướng hoan hô.
Vậy là trên đường cãi nhau đến đạt được mục đích.
Mấy người ngồi ở góc một nhà hàng yên tĩnh trang nhã, ăn bò bít tết.
Tiều hầu tử vẫn chưa thật giỏi dùng dao, Kiều Tịch Hoàn liền cắt từng miếng ra, cậu chỉ cần lây ở đĩa ăn là được.
Tiểu hầu tử cười ngọt ngào với Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn quay lại dáng vẻ tươi cười.
Rất hiếm có, quan hệ của hai người họ, dường như đã thực sự trở nên rất tốt rồi.
Cố Tử Thần ngồi ở trước mặt, lẳng lặng như vậy nhìn hai người trước mặt.
Kiều Tịch Hoàn trước đây rất xa lánh tiểu hầu tử.
Anh ta quả thực rất thấu hiểu.
Đối với một đứa con không phải bản thân mình chờ đợi, không thích cũng là lẽ thường tình, trước đây anh ta chưa từng yêu cầu Kiều Tịch Hoàn phải bỏ ra cái gì cho tiểu hầu tử, lại sau khi Kiều Tịch Hoàn ra tù, có một hình tượng một trời một vực như vậy.
Sự yêu thích và ỷ lại của tiểu hầu tử cũng có vẻ càng ngày càng rõ ràng rồi.
Anh ta cau mày, có điều cần phải suy nghĩ.
"Anh ngây người ra làm gì? Cũng muốn giúp tôi cắt bò bít tết?" - Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Cố Tử Thần hoàn hồn, cúi đầu, mặt không biểu cảm gì, tao nhã cầm dao nĩa.
Kiều Tịch Hoàn nhìn biểu cảm của Cố Tử Thần.
Người đàn ông này biến đổi nhiều.
Vừa mới nhìn mình, còn chảy nước miếng?
Bản năng của người mẹ có phải cũng rất hơn người!
Khóe miệng nở nụ cười, cả nhà ba người ăn rất hòa hợp, còn rất ấm áp.
"Rất khéo." - Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía trên.
Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu.
Tề Lăng Phong cười nhã nhặn, nhìn mấy người nhà họ.
Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn một cái, rất tự nhiên cúi đầu tiếp tục ăn.
"Anh vẫn luôn âm hồn bất tán như vậy." - Kiều Tịch Hoàn có chút mỉa mai nói.
"Có trẻ con ở đây, dùng thành ngữ như vậy có lẽ không tốt đâu." - Tề Lăng Phong không đồng ý nói.
Kiều Tịch Hoàn cau mày.
"Lúc trước luôn cảm thấy anh họ không thích ra ngoài, có lẽ là bởi vì chưa gặp đúng người. Không làm phiền nhà ba người ăn cơm nữa, tôi đi trước đây." - Tề Lăng Phong nói, dáng vẻ rất thân sĩ, bước đi hai bước, Tề Lăng Phong đột nhiên dừng lại, nói với Kiều Tịch Hoàn: "Đúng rồi, tôi đang ăn cơm với người của cục quy hoạch thị chính, em có hứng thú cùng đi không?"
"Không có hứng thú." - Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn nói.
"Hà tất phải hành động theo cảm xúc như vậy."
"Tôi không có nhiều tính toán như anh." - Kiều Tịch Hoàn tức giận nói.
"Được rồi, anh lại tiểu nhân rồi." - Tề Lăng Phong bất đắc dĩ nhún vai: "Mọi người cứ từ từ dùng bữa, tạm biệt."
Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Tề Lăng Phong.
Tên đàn ông khó ưa này, thật là khiến người khác tức giận đến ngứa răng!
Cố Tử Thần nhìn bộ dạng Kiều Tịch Hoàn, bỏ dao dĩa xuốn, chậm rãi lau miệng: "Cô và anh ta đang nói về một cái hạng mục?"
"Một hạng mục cạnh tranh." - Kiều Tịch Hoàn cường điệu.
"Có vấn đề?" - Cố Tử Thần hỏi.
"Có vấn đề anh sẽ giúp tôi?" - Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.
"Tôi có thể cân nhắc."
"Anh thì có năng lực gì mà giúp tôi?" - Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, giọng có chút nặng nề.
Cố Tử Thần nhướng mày: "Cô có thể thử xem."
"Cố Tử Thần, anh đừng lòng vòng với tôi. Thời gian này thực sự tôi rất sụp đổ!" - Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút gắt gỏng.
Tiểu hầu tử kinh ngạc nhìn bọn họ.
Cha mẹ đang cãi nhau sao?
Hai người hình như cũng phát hiện ra sự khác thường của tiểu hầu tử.
Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, nói ra cảm xúc bị đè nén trong lòng, giọng nói cũng hạ thấp đi nhiều: "Thời gian này tâm trạng của tôi không được tốt, vì việc cần phải suy nghĩ rất nhiều, thứ muốn đạt được rất nhiều, nếu anh chỉ muốn đùa với tôi, thì đừng đến quấy rầy tôi."
"Tôi không nói đùa." - Cố Tử Thần nói.
Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Cố Tử Thần đã cầm dao nĩa lên, tiếp tục ăn.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi, giận dữ nhìn Cố Tử Thần.
Người đàn ông này, rốt cuộc có thể tin tưởng không?
Cô thực sự không chắc chắn.
Ở kiếp trước bản thân đã tin tưởng một người đàn ông như vậy, vô cùng tin tưởng.
Kết quả cuối cùng là, cô gặp phải khó khăn thảm hại.
Nhưng mà hiện tại, cô nhìn Cố Tử Thần.
Cô thừa nhận, người đàn ông này trong lúc này lại cho cô hi vọng.
Không biết gì sao, không hiểu sao khiến bản thân từng bước từng bước đi vào thế giới của anh ta, đi vào thế giới có anh ta, cô thậm chí bây giờ không biết phải làm sao, bản thân sẽ đột nhiên tiếp nhận người đàn ông này như một lẽ đương nhiên, không ngừng thay đổi, thay đổi có chút long trời lở đất.
Cô nhếch môi, khống chế các cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình.
Cô không chủ động, không chủ động để bản thân buông ra.
Nhưng cô cũng không chối bỏ, không muốn chối bỏ.
Cô không muốn trong lòng mình mệt mỏi như vậy.
Cả nhà cứ suy nghĩ như vậy mà ăn cơm xong.
Ba người đi về phía của nhà hàng.
Tiểu hầu tử đột nhiên nhìn thấy đài phun nước đầy màu sắc ở quảng trường đối diện, lòng ham chơi của trẻ con nổi lên, vội vàng kéo Kiều Tịch Hoàn nói: "Mẹ, con muốn đi xem suối nước nóng bên đó."
"Được." - Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Đối với yêu cầu của tiều hầu tử, bình thường cô không hề từ chối.
Cô cảm thấy đây là tính cách mà trẻ con nên có.
Cô ôm tiểu hầu tử đi lên trước.
Cố Tử Thần đứng ở cửa ra vào.
Hai người này chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh ta sao?
Từ trước đến giờ đều không cần hỏi ý kiến của anh ta?
Sắc mặt hơi tối lại nhìn hai người đang vui vẻ đi được một khúc xa rồi.
Anh ta khó chịu đẩy xe lăn, đuổi theo.
Tiểu hầu tử vừa nhìn thấy đài phun, liền kích động nhảy lên, bên trong vòi phun có rất nhiều đứa trẻ đùa nghịch, người ướt đầy nước.
Tiểu hầu tử muốn vào đó, lại có chút không dám, cậu nhìn Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt đầy vẻ đáng thương.
"Đừng biểu cảm như vậy, mẹ sẽ chịu không được mà chiếm tiện nghi của con đấy." - Kiều Tịch Hoàn vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hầu tử: "Mẹ sẽ đi cùng con."
"Được." - Tiểu hầu tử vội vàng gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn cởi giày ra, tiểu hầu tử cũng học theo cởi giày ra.
Sau đó xắn ống quần lên cao, hai người điên cuồng chạy vào.
Giống như mấy người điên cuồng ở trong vậy, la hét liên tục.
Cố Tử Thần ngồi bên cạnh đài phun, nước đột nhiên bắn vào người anh ta, anh ta có chút kho chịu nhíu mày, lại vẫn ngồi ở đó, nhìn hai người đang đùa nghịch ở bên trong, ngước trong đài phun không ngừng bắn vào người bọn họ, không lâu sau đã ướt đẫm rồi.
Chơi khoảng được 20 phút.
Hai người hạnh phúc kéo ống quần đi tới, trên đường không ngừng cười đùa.
Cố Tử Thần nhìn Cố Minh Lộ.
Cố Minh Lộ lớn như vậy đến bây giờ, rất ít khi cười như vậy.
Tính cách trẻ con lúc này, hầu như hoàn toàn được giải phóng ra.
Lại nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Cô trên đường vẫn luôn nhìn Cố Minh Lộ, nụ cười trên mặt không chút che dấu, giống như đứa trẻ nhận được kẹo vậy, tươi sáng rực rỡ. Mà cả người cô đều đã ướt hết, chiếc áo T-shirt đã trở thành trong suốt, chiếc áo ngực đen bên trong lúc ẩn lúc hiện, áo quần ôm sát cơ thể khiến cơ thể cô nhìn rất gợi cảm và xinh đẹp.
Cố Tử Thần liếm môi.
Kiều Tịch Hoàn dắt tay tiểu hầu tử đến trước mặt Cố Tử Thần, trên người bọn họ thấm đầy nước.
"Đi thôi, về nhà." - Kiều Tịch Hoàn nói với Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhướng mày nhìn cô, không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn nhận tội: "Tôi biết không nên đem tiểu hầu tử đi điên cuồng như vậy, mặc dù thời tiết rất tốt, nhưng đi thế này ngấm nước rất dễ cảm lạnh, là tôi không tốt, về nhà tôi lập tức tắm rửa cho nó, anh đừng biểu cảm như vậy được không?"
Kiều Tịch Hoàn biết rõ Cố Tử Thần nhất định sẽ không vui.
Biết rõ anh ta sẽ nói cô lớn như vậy rồi còn như một đứa trẻ, không có chút chừng mực nào.
Nhất định sẽ nói, tiểu hầu tử nếu cảm lạnh, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Cô không cần nghĩ cũng biết, tư tưởng người già này của Cố Tử Thần, sẽ trách cứ cô như thế nào.
Nhưng biết thế nào được, cô cũng ham chơi như vậy.
Cô thì cảm thấy vui vẻ là được rồi, có lúc cơ thể bị chút vết thương nhỏ đổi lại tâm trạng vui vẻ có gì không tốt.
Không bằng.
Trên giường.
Lần đầu tiên không chảy máu sao?
Nhưng có nhiều người không phải như vậy, trước sau như một.
Cái này, là nhân tính.
Nhân tính trời sinh chính là theo đuổi những niềm vui trong lòng, trong lòng được thỏa mãn.
Được rồi.
Cô biết những quan điểm này nói ra, Cố Tử Thần sẽ khinh thường, vì thế, cô nhất quyết không nói ra, chấp nhận đợi bị Cố Tử Thần trách cứ.
"Cô ngồi xuống đi." - Cố Tử Thần không chút biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn cảnh giác nhìn anh ta.
Cố Tử Thần nhướng lông mày.
Kiều Tịch Hoàn bỏ tiểu hầu tử ra, cắn răng ngồi xổm xuống.
Dù sao thì đánh hay mắng cô đều chịu được, tiểu hầu tử vô tội.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đưa tay ra.
Kiều Tịch Hoàn suýt chút nữa là nhảy lên, cô lớn tiếng hô: "Anh nhẹ tay chút, tôi sợ đau."
Cố Tử Thần nhíu mày.
Có một số ánh mắt khác thường xung quanh đã chú ý tới.
Kiều Tịch Hoàn đương nhiên không nhận ra, vẻ mặt phòng bị, tập trung chú ý lên người Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần thu tay về không chút dấu vết, anh ta cởi từng cúc của chiếc sơ mi trắng mình đang mặc.
Kiều Tịch Hoàn khó hiểu nhìn hành động kì lạ của Cố Tử Thần.
Người này, đang làm gì vậy?
Cố Tử Thần cởi áo sơ mi ra, trong người còn lại một cái áo ba lỗ bó sát, bó sát vào người của anh ta, vốn dĩ nghĩ rằng Cố Tử Thần có chút gầy yếu, không ngờ, như vậy xem ra, còn có chút hàng.
Cô liền trợn mắt nhìn những đường cơ bắp lộ ra trong chiếc áo bó sát trắng của người đàn ông có lòng dạ đen tối này, đột nhiên cảm nhận được có áo choàng lên người cô, trên đầu vang lên giọng nói nam tính: "Mặc vào."
Có chút lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn trợn mắt há hốc mồm.
Cố Tử Thần đã đẩy xe lăn đi khỏi.
Tiểu hầu tử nhìn bọn họ: "Mẹ, không đi sao?"
Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn, khẽ giật mình.
Vội vàng mặc chiếc áo sơ mi trắng lên người mình, vắt nó thật chặt.
Cảm giác trên áo còn có mùi vị của Cố Tử Thần.
Cô cắn nhẹ môi.
Người đàn ông này, sao lại kì lạ như vậy?
Trong lòng nói thầm, miệng nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Cô bước nhanh qua, nắm tay tiểu hầu tử, sau đó dần dần, đi đến bên Cố Trường Thanh.
Cả nhà ba người.
Một ánh mắt sắc sảo, xuyên qua khung cửa sổ cao cao nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy ba bóng người.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Tại sao càng ngày càng có cảm giác muốn xé xác khung cảnh này?
Kiều Tịch Hoàn, cô nói, tôi xé sao?
← Ch. 266 | Ch. 268 → |