Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 252

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 252
Người xấu, không phải trời sinh chính là người xấu! 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

"Hiện giờ cô còn có thời gian hỏi tôi tại sao? Tôi không có tâm tình nói cho cô biết tại sao. Tôi chỉ để cho cô hiểu, Hoắc Tiểu Khê cả đời này của cô, trước khi cô chết, từng câu từng chữ nói chô cô biết, tôi sẽ đón lấy công ty của cô sau khi cô và người một nhà của cô chết, chiếm đoạt tài sản của cô, còn có thể như hình với bóng với người bạn tốt nhất của cô. Tất cả cô đau khổ cay đắng sáng lập nên, đều sẽ là của tôi."

Hoắc Tiểu Khê cắn môi, hung hăng cắn.

Cô không tin tưởng những gì lỗ tai mình nghe được, cô không tin tưởng rằng Tề Lăng Phong sẽ nói ra như vậy.

Cô cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.

"Lăng Phong, có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Không phải chúng ta sẽ lập tức kết hôn sao? Đồ của em không phải đều là của anh sao?" Hoắc Tiểu Khê nói, cố hết sức để cho mình giữ vững cảm xúc tốt đẹp.

Tề Lăng Phong cười, cười đến rất khoa trương, "Cô không phải là của tôi, tôi càng không phải là của cô. Tôi chính là muốn cướp đồ của cô, biết không, là cướp, là chiếm đoạt, chết rồi đều thuộc về một mình tôi, không liên quan gì đến cô!"

"Lăng Phong, anh đừng như vậy, em lập tức trở lại, có chuyện gì, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, em nghĩ giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?" Hoắc Tiểu Khê vội vàng nói.

Đến giờ phút này rồi, cô vẫn không tin chuyện Tề Lăng Phong đột nhiên thay đổi.

Cho dù trong lòng vô cùng khủng hoảng.

"Cô không thể trở lại." Tề Lăng Phong nói, rất khẳng định, "Bây giờ cô lái xe tốc độ bao nhiêu?"

"Một trăm bốn mươi." Hoắc Tiểu Khê nhìn đồng hồ công tơ mét, vội vàng trả lời.

"Cô thử đạp thắng xe một chút." Bên kia thật bình tĩnh.

Hoắc Tiểu Khê nghe lời thử đạp thắng xe, mới bắt đầu cô chỉ nhẹ nhàng đạp một chút, cô phát hiện không hề có bất cứ phản ứng nào, cô khẽ dùng sức, sau đó một cước mạnh mẽ đạp tới cùng, thắng xe vốn không hề có chút phản ứng, xe không hề có một chút ý tứ dừng lại.

Mặt, trong nháy mắt biến trắng.

"Có phải hơi sợ không?" Tề Lăng Phong nói, "Tiếp theo sẽ không sợ, bởi vì..."

"Không, Tề Lăng Phong, không..." Một khắc kia, Hoắc Tiểu Khê giống như mới tin tưởng, Tề Lăng Phong nói tất cả đều là thật.

Tất cả đều là thật.

"Cha nợ con trả, ngày càng nghiêm trọng!" Tề Lăng Phong ném lại một câu.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh "Rầm rầm rầm rầm..."

Tề Lăng Phong khẽ đưa điện thoại di động ra xa tai một chút, khóe miệng cười một tiếng xấu xa, nói từng câu từng chữ vào micro, "See you!"

Từ đó về sau, Hoắc Tiểu Khê và cha mẹ Hoắc Tiểu Khê biến mất ở thế giới này.

Tập đoàn Hoàn Vũ từng có một khoảng thời gian rung chuyển, đó là bởi vì anh cố tình làm, sau đó trong thời gian rất nhanh, được anh ổn định. Anh thuận lợi tiếp nhận tập đoàn Hoàn Vũ, bắt đầu không để lại dấu vết đá đám nhân viên trung thành đến chết với Hoắc Tiểu Khê kia ra, không phải bởi vì sợ bọn họ không phục, mà không ưa, không ưa nhìn ngoài miệng những nhân viên này luôn luôn nhắc tới tên Hoắc Tiểu Khê, anh sẽ cảm thấy, không hài lòng. @

Hoàn Vũ bị tiếp nhận.

Tất cả đều nắm trong lòng bàn tay mình phát triển.

Mà anh, cũng không cho Cố Diệu Kỳ cổ phần.

Không phải hoàn toàn chưa cho, mà cùng lúc ấy giá trị thị trường của 10% cổ phần Hoàn Vũ đổi thành, đổi thành đến bây giờ chỉ có 0, 0%, Cố Diệu Kỳ dĩ nhiên tức đến phun máu, nhưng bởi vì đây là hiệp nghị lén lút, vả lại nếu như quả thật bùng nổ ra, liên quan đến không chỉ tội phạm kinh doanh, còn có thể liên lụy đến nhân viên tử vong, Cố Diệu Kỳ không dám chọc ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cho nên, bây giờ Cố Diệu Kỳ đối với anh, ngược lại thật sự, chèn ép anh khắp nơi, hận không thể khiến anh thân bại danh liệt!

Anh hiện giờ cũng không sợ Cố Diệu Kỳ chèn ép, Cố Tử Hàn cũng bị anh đùa giỡn xoay quanh, Cố Diệu Kỳ bộ xương già này cũng không có bao nhiêu khả năng.

Ngược lại Kiều Tịch Hoàn bây giờ, khiến cho anh cảnh giác.

Thật ra sau khi anh tiếp nhận Hoàn Vũ, cũng có tính toán khiến Cố thị nếm mùi đau khổ, nhưng bởi vì căn cơ chưa đủ, mình cũng không dám tùy tiện làm việc, Cố thị ở Thượng Hải dây dưa sâu như vậy, không để ý sẽ kéo cả mình vào.

Cho nên lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa.

Nhưng bị từng người nhà họ Cố tổn thương thân thể anh sao có thể chịu đựng tiếp được.

Cho nên.

Kế hoạch của anh chậm rãi, bắt đầu không biến sắc biến thành hành động.

Anh định lôi kéo Kiều Tịch Hoàn, sau đó kết hợp lại giết chết Cố thị.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn không có lý do giúp anh.

Cô làm con dâu cả nhà họ Cố, cô không ngu xuẩn đến đưa đồ đạc của mình cho anh ăn như vậy.

Cho nên phương thức duy nhất anh có thể nghĩ tới chính là, biến Kiều Tịch Hoàn trở thành người của anh.

Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này khiến cho người ta tính toán không ra.

Vốn cảm thấy cô có cảm giác với mình, lại hoảng hốt cảm thấy người phụ nữ này rất bài xích anh.

Anh mím chặt môi, anh đến bây giờ còn không tìm được nhược điểm của Kiều Tịch Hoàn, cũng không tìm được nhu cầu của Kiều Tịch Hoàn, cho nên bây giờ anh chỉ có thể không ngừng dây dưa với Kiều Tịch Hoàn, khi dây dưa, dễ dàng cho anh quan sát cô tìm ra vật mình cần tìm...

Khóe miệng anh cười một tiếng xấu xa, anh thật sự không tin, Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này, thật sự không hề có chỗ sơ hở!

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn ở dưới lầu uống nước xong, nằm trong phòng của mình, nằm bên cạnh Cố Tử Thần.

Cô nhìn trần nhà, không ngủ được.

Tề Lăng Phong ngủ trong phòng bên cạnh bọn họ.

Cô nghĩ đến người đàn ông kia cùng chung một mái nhà với cô, cô lại chỉ có thể nhìn anh ta diễu võ giương oai ngay dưới mí mắt cô, trong lòng liền sợ hãi một trận.

Đến bây giờ cô vẫn còn có thể nhớ rõ ràng tai nạn xe cộ kiếp trước, lời nói của Tề Lăng Phong lặp lại bên tai cô, từng câu từng chữ kia, lời nói dữ tợn.

Mới đầu mình còn cho rằng anh ta đùa, lừa mình dối người cảm thấy, giữa bọn họ nhất định có hiểu lầm. di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Không có hiểu lầm.

Giữa bọn họ, Tề Lăng Phong vẫn luôn thận trọng, âm mưu tính toán kỹ lưỡng!

"Cha nợ con trả, ngày càng nghiêm trọng."

Khóe miệng cô cười lạnh.

Đây là tám chữ cuối cùng mà Tề Lăng Phong nói cho cô năm đó.

Cô cảm thấy cô thật sự cần thiết biết được mục đích Tề Lăng Phong điên cuồng với cô như vậy vào kiếp trước.

Cô vốn chỉ từng nghĩ, đời này khiến Tề Lăng Phong ác giả ác báo, không cần có lý do, để cho anh ta đi tìm chết khó chịu như thế nào!

Nhưng mà bây giờ.

Dưới tình huống hai bên cứng ngắc như thế, hai bên đều không có cách nào lay chuyển lẫn nhau, cô cần có lực lượng bên ngoài giúp mình hiểu rõ tình huống chân thật, có lẽ, sẽ có thu hoạch không tưởng!

Cô lật người, đối mặt với mặt của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ.

Hành động đêm nay của Tề Lăng phong, anh tức giận sao?!

Không biết vì sao, cô chính là cảm thấy, Cố Tử Thần chắc đã sớm nhận ra, hễ là chuyện liên quan tới Tề Lăng Phong, cô đều sẽ thay đổi rất kỳ quái, cho nên, anh chắc chắn tương đối để ý Tề Lăng Phong.

Cô cắn cắn môi, mở miệng, "Cố Tử Thần, anh nghĩ tới chuyện người sống lại không?"

Chân mày Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích, 'Chưa từng nghĩ, tôi không nhàm chán giống như cô, nghĩ chút chuyện lung tung gì đâu."

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, "Nhưng mà, trên thế giới này thật sự tồn tại."

Cố Tử Thần không nói gì.

"Trên thế giới này thật sự tồn tại, rất nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích."

"Cô định nói gì"

"Em muốn nói, em chính là chuyện mà khoa học không cách nào giải thích." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Cố Tử Thần mở to mắt, nhìn cô.

"Không tin phải không?" Kiều Tịch Hoàn cười nói, "Em đoán anh cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có điều ngược lại."

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại một chút, nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần mím môi.

"Giữa em và Tề Lăng Phong, em không có tình cảm với anh ta, nếu như có, cũng chỉ là hận, vô cùng hận, mà thôi." Kiều Tịch Hoàn nói, nhấn mạnh thật sâu.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn cô.

"Anh không tò mò vì sao em phải hận anh ta sao? Em nhìn qua không thù không oán anh ta." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Tôi không có hứng thú."

"Anh không phải không có hứng thú, mà không mở miệng được." Giọng Kiều Tịch Hoàn rất chắc chắn, nói, "Em cho anh biết, cho dù anh tin hay không, em nghĩ em cũng nên nói cho anh biết, bởi vì em là, chuyện mà khoa học không giải thích được."

Kiều Tịch Hoàn lặp lại, từng chữ từng câu, không nhanh không chậm lặp lại.

Cố Tử Thần cau mày.

"Anh thông minh như vậy, nên biết em đang nói cái gì. Về phần anh tin hay không, nhìn chính anh." Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lật người, xoay mông về phía anh.

Cô không muốn giữa mình và Cố Tử Thần có hiểu lầm gì.

Nhưng cũng không muốn vạch trần tất cả mọi chuyện của mình ra.

Bởi vì, chính mình cũng không nói ra miệng.

Cô sợ, cảm giác đau khổ tột cùng.

Cho nên cô lảng tránh ngu xuẩn trong quá khứ của mình, chỉ muốn đi lên phía trước trả thù mà thôi.

Cố Tử Thần nhìn gáy Kiều Tịch Hoàn.

Chuyện khoa học không giải thích được?!

Người chết sống lại, sao?!

Anh không phải không tin, mà là, làm một người bình thường, đều không cách nào tin tưởng.

Anh mím môi, một lần nữa lựa chọn, yên lặng theo dõi biến hóa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-313 )