Một nụ cười xóa hết thù hận
← Ch.233 | Ch.235 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
"Tôi không cần người phụ nữ có công phu trên giường rất tốt." Giọng Tiêu Dạ, từng câu từng chữ truyền vào trong màng nhĩ của Diêu Bối Địch.
Cả khuôn mặt Diêu Bối Địch đột nhiên, đỏ ửng.
Người đàn ông này, đi lên khi nào?!
Đối thoại mới vừa rồi giữa cô và Kiều Tịch Hoàn, anh nghe được bao nhiêu?!
Nghĩ tới đây, mặt càng đỏ hơn.
Lời nói riêng tư giữa phụ nữ, tại sao có thể để cho đàn ông nghe được chứ?!
Cô cảm thấy cả người cũng không tốt.
Hung hăng cắn môi, nhìn Tiêu Dạ đứng ngoài cửa phòng cô, sắc mặt lạnh lùng.
"Tôi nói, tôi không cần người phụ nữ có công phu trên giường rất tốt." Tiêu Dạ lặp lại, một lần nữa gằn từng tiếng.
Diêu Bối Địch khẽ cúi đầu, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, lại nói không ra một chữ.
Tiêu Dạ dường như đợi trong chốc lát, đợi một lúc lâu, Diêu Bối Địch cũng cúi thấp đầu, giống như đứa bé, sau khi làm sai chuyện, liền cúi thấp đầu chờ bị dạy dỗ.
Tiêu Dạ mím mím môi, tròng mắt hơi đổi, "Đỡ tôi trở về phòng."
Diêu Bối Địch vội ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Dạ dường như đã khôi phục vẻ mặt tự nhiên như thường ngày. Bản thân liền vội vàng nhảy từ trên giường xuống, mang dép đi tới cửa, đỡ anh.
Lại nói.
Nếu anh co thể để cho mình đi từ dưới lầu lên, tại sao không thể tự mình trở về phòng?!
Nghi ngờ trong lòng, cuối cùng không hỏi ra ngoài miệng.
Diêu Bối Địch đỡ Tiêu Dạ lên giường, khẽ thở hổn hển, hô hấp rất nhanh.
Tiêu Dạ nhìn cái miệng nhỏ nhắn khẽ đóng khẽ mở, gương mặt ửng đỏ của cô, chỗ cổ họng không tự chủ phập phồng trên dưới.
Trong khoảng thời gian này anh thật sự cấm dục quá lâu sao?!
Mỗi lần đều có rối loạn khác thường với người phụ nữ này.
Diêu Bối Địch nghỉ ngơi một lát, nói với Tiêu Dạ, "Tôi đi rót cho anh ly nước." die nd da nl e q uu ydo n
"Đợi chút." Tiêu Dạ đột nhiên gọi cô lại.
Diêu Bối Địch nhìn anh.
"Cô qua đây." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch nghe lời, lại một lần nữa ngồi bên giường Tiêu Dạ, khoảng cách không gần không xa.
"Lại qua một chút nữa." Tiêu Dạ tiếp tục nói.
Diêu Bối Địch hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn qua ngồi.
"Đi lên chút." Tiêu Dạ lạnh lùng nói.
Diêu Bối Địch càng thêm nghi ngờ.
Cô nhỏ nhắn hơi Tiêu Dạ nhiều, khi cô và anh ngồi, cô rõ ràng thấp hơn rất nhiều.
Nhưng mà.
Tuy khoảng cách như vậy, cũng không trở ngại hai người nói chuyện với nhau đi.
Diêu Bối Địch hơi buồn bực, để cho thân thể vốn đang ngồi của mình, biến thành kiểu nửa quỳ, mặt gần như đối diện với mặt Tiêu Dạ.
"Đến gần một chút." Tiêu Dạ nói.
Diêu Bối Địch cắn môi, gương mặt lại bắt đầu hơi ửng đỏ, để cho mặt mình đến gần mặt Tiêu Dạ.
Giờ phút này khoảng cách giữa hai người, thân mật đến dường như đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
"Mở miệng ra." Câu này, trong giọng nói của Tiêu Dạ dường như mang theo mờ ám có phần không nói ra được, khiến cho giọng nói có chút lạnh lùng nhiễm vào vẻ sắc dục không cách nào nói rõ được.
Hàm răng đang cắn môi của Diêu Bối Địch thả lỏng ra, đang ở trong trạng thái ngạc nhiên.
Một cánh môi hơi nóng đã nhích tới gần cánh môi của cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Bối Địch trừng lớn mắt nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh nhắm mắt lại, có hàng mi dài mà dày như vậy, ở trong tầm mắt cô, lẳng lặng, lay động.
Trái tim đã bắt đầu không ổn nhảy lên không ngừng, khiến cho cả người cô khẩn trương đến không xong. @
Một khắc kia cô giống như chỉ có thể cảm thấy Tiêu Dạ hôn môi cô, nhẹ nhàng, ấm áp, từng bước xâm nhập.
Cô ngừng thở, siết ngón tay cảm nhận nhiệt độ trên cánh môi anh, cùng với độ mạnh yếu của nhẹ nhàng cắn xé.
"Hô hấp." Nụ hôn của người đàn ông đột nhiên dừng lại một chút, trong giọng nói có chút nghiêm nghị.
Diêu Bối Địch giật bắn người, hồi hồn.
Cô nghe lời Tiêu Dạ nói, thở ra hít vào từng hơi từng hơi.
Hơi thở nóng một chút đánh thẳng tắp về phía Tiêu Dạ như vậy, khiến giữa hai người càng thêm mập mờ, làm cho không khí cả gian phòng giống như cũng ấm lên theo.
"Khi hôn tiếp, phải hô hấp." Tiêu Dạ nói xong, môi một lần nữa lại tiến vào.
So với dịu dàng lần trước, lần này mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Giữa răng và môi đều là mùi vị của anh, khiến cho trong lòng cô không ngừng rung động, từng lớp sóng, triền miên không dứt, khi dồn dập, khi lại chậm chạp.
Diêu Bối Địch mặc cho Tiêu Dạ hôn, hôn không ngừng.
Một khắc kia giống như cảm thấy, anh đang dạy mình hôn môi. Có kiên nhẫn như vậy, từng chút từng chút một dẫn dắt cô, dẫn dắt cô khiến cho cô dần dần bắt đầu biết đáp lại...
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc.
Một ngày mệt mỏi, cả người mệt mỏi đến không xong.
Cô nhìn thời gian, đã đến lúc tan việc.
Duỗi lưng mỏi, đứng lên từ trên chỗ ngồi, tan việc.
Ngày mai Doãn Tường phỏng vân, cô có thể nghĩ tới nhiều như vậy, có thể thành hay không, liền nghe theo mệnh trời.
Cô đẩy cửa phòng làm việc ra, trực tiếp xuống lầu, đi ra khỏi tòa nhà Cố thị.
Ngoài ý muốn đụng phải Cố Tử Hàn ở sảnh chính.
Cố Tử Hàn người này bình thường đều có thói quen làm thêm giờ, hôm nay ngược lại xưa nay chưa từng thấy tan việc sớm, hơn nữa nhìn khuynh hướng này, giày tây, bước chân vững vàng, bên cạnh còn mang theo Diệp Mị, là đi ra ngoài xã giao.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, chỉ cười cười, coi như chào hỏi.
Cố Tử Hàn không tỏ vẻ gì bước qua bên cạnh cô, hoàn toàn biểu hiện ra cho người ta thấy, không để cô vào trong mắt.
Cô cũng lười phản ứng lại người đàn ông này.
Trực tiếp đi vào trong xe con do Vũ Đại dừng trước cửa.
Vũ Đại lái xe, chạy về phía đại viện nhà họ Cố.
"Vũ Đại, bình thường cô giải trí như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi cô ấy. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Cảm giác người phụ nữ này, cho dù bất cứ lúc nào cô cần xe, cô ấy đều sẽ ngay lập tức xuất hiện, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều chờ đợi cô phát hiệu lệnh, chuẩn bị xong hoàn toàn.
"Mỗi tuần luyện quyền vào cuối tuần, lúc khác không tiêu khiển." Vũ Đại liếc mắt một cái.
"Luyện quyền?"
"Ừ, luyện quyền với a Bưu."
"A Bưu bên cạnh Tiêu Dạ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Ừ." Vũ Đại gật đầu.
"Quyền pháp của anh ta như thế nào?"
"Rất tốt." Vũ Đại nói qua.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ cũng cảm thấy đúng, nếu như quyền pháp của a Bưu không tốt, sao có thể khiến cho Vũ Đại luôn luyện quyền với anh ta.
"Trừ luyện quyền ra, cô thật sự không có việc tiêu khiển khác sao?" Kiều Tịch Hoàn cau mày hỏi cô ấy.
"Cô định hỏi tôi cái gì?" Vũ Đại nghiêm túc lái xe, trên mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một.
"Cô là xử nữ sao?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.
Vũ Đại thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, trong nháy mắt ho khan kịch liệt, ngay cả xe cũng bởi vì hành động của cô mà tròng trành hai cái.
Kiều Tịch Hoàn bị sốc nhìn thời kỳ tan việc cao điểm hơi chật chội chung quanh, quay đầu nói với Vũ Đại, "Thật ra thì đề tài này rất nhạy cảm đối với cô?"
Vũ Đại mím môi.
"Thật ra thì tôi chỉ muốn chứng thực, có phải đàn ông đều thích người phụ nữ có công phu trên giường rất tốt không, hôm nay một người bạn thân của tôi đột nhiên hỏi như vậy, hỏi tôi, lại nói tôi không thể nhớ rằng tôi có lên giường với đàn ông không!"
"Không lên giường với Cố Tử Thần sao?" Vũ Đại hỏi, giọng thật bình tĩnh, nhưng trên mặt lại đỏ ửng nhẹ đến không dễ phát hiện.
"Không biết." Kiều Tịch Hoàn lắc đầu, "Chuyện trước khi vào tù, đều mơ mơ hồ hồ, nhớ không đủ chân thật. Sau khi ra tù, người kia liền không giải thích được không để cho tôi chạm vào!" Nói xong, còn có vẻ hơi cắn răng nghiến lợi.
"Nếu như không có, khỉ con thật sự từ trong tảng đá nứt ra?" Vũ Đại cười giỡn.
Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.
Cô lại bị người phụ nữ này đùa giỡn.
Chỉ có điều cô ngược lại thật sự hoài nghi thân phận của khỉ con.
Thằng nhóc con này, rốt cuộc có phải từ trong bụng cô đi ra hay không, cô rõ ràng nhìn thay bụng nhỏ của mình một chút cũng không có dấu hiệu của người từng sinh con, bằng phẳng không nói, còn vô cùng đẹp đẽ, bụng người phụ nữ đã sinh đứa bé, đều bằng phẳng trơn mềm như vậy sao?!
Hay là nói, thân thể của Kiều Tịch Hoàn này có chức năng khôi phục thân thể rất tốt, là báu vật trời sinh?! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Không chỉ Kiều Tịch Hoàn, ngay cả vóc người Ngôn Hân Đồng cũng giữ được không tệ.
Cô hít vào một hơi thật sâu, thân thể người phụ nữ này ngay cả chính cô cũng cảm thấy say mê.
"Cô thật sự vẫn là một xử nữ?" Kiều Tịch Hoàn không nhịn được, lại hỏi.
Vũ Đại siết chặt tay lái, mặt hơi đỏ ửng không nói gì.
"Người đàn ông trong lòng cô, không coi trọng cô?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi tới.
"Anh ấy có người khác ở trong lòng." Vũ Đại nói.
"Cô tương tư đơn phương?!" Kiều Tịch Hoàn kêu lên.
Vũ Đại gật đầu.
Chính là đơn phương mà thôi.
Chỉ có điều không oán giận không hối hận.
Trên thế giới này chưa thấy ai nói, bạn yêu một người, người đó liền cũng phải yêu bạn.
Cô chính là như vậy, chỉ cần mình thích là được, nhìn anh hạnh phúc thật ra cũng tốt, hơn nữa cô cảm thấy người như cô, thế nào cũng không thể được người thích, không có nhỏ nhắn xinh xắn như phụ nữ, cũng không nũng nịu, càng sẽ không lấy lòng đàn ông, thậm chí cô cảm thấy thân thể của mình cũng sẽ không được đàn ông yêu thích, cho nên, cô cứ thích đơn phương như vậy là được, không cần lấy được bất kỳ đáp lại gì.
Kiều Tịch Hoàn hơi không có hứng thú dựa vào ghế sau, nhìn trời chiều trên đường Thượng Hải, bất đắc dĩ nói, "Vốn định trêu ghẹo cô một chút, phát hiện cô không thú vị như tôi tưởng tượng."
Vũ Đại cũng không phản bác.
Cô vốn chính là một người không thú vị, không có sở thích gì của phụ nữ, ngược lại thích chìm trong một đám đàn ông, sau đó phát huy tiềm lực thân thể mình.
Nếu như không phải gặp được người đàn ông kia, cô nghĩ có thể cô sẽ quên luôn cả giới tính của mình.
Hai người cứ theo đuổi tâm tư riêng của mình dọc đường về tới đại viện nhà họ Cố.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe đi vào, Vũ Đại lái xe rời đi.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng khách nhà họ Cố.
Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng ở trong phòng khách xem ti vi.
Hai người thấy cô trở về, Ngôn Hân Đồng tùy ý nói, "Chị dâu trở lại thật sớm."
"Là trở về sớm hơn chú hai." Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt nói, "Em dâu, trong khoảng thời gian này chú hai đều trở về rất muộn đi."
"Công việc của anh ấy bận rộn." Ngôn Hân Đồng gằn từng tiếng.
"Đúng là công việc rất bận, chiều nay lúc chị tan việc mới nhìn thấy chú hai và thư ký của chú ấy cùng đi ra ngoài xã giao, buổi tối không tránh được lại say khướt, em dâu chăm sóc tốt cho chú hai mới đúng. Chú hai vì công việc, thật sự lao tâm lao sức." Kiều Tịch Hoàn nói tỏ vẻ rất bội phục.
Trong giong nói mang theo châm chọc gì, Ngôn Hân Đồng không phải không biết.
Trong nháy mắt sắc mặt Ngôn Hân Đồng thay đổi, hung hăng nói về phía Kiều Tịch Hoàn, "Tử Hàn của chúng ta vốn là người cuồng công việc."
Giống như vì che giấu gì đó, ví dụ như "Thư ký của chú ấy", cho nên mới mở miệng nói như vậy.
Kiều Tịch Hoàn cười nói, "Đúng vậy, người công ty đều biết rõ, cha cũng biết, cũng biết chú hai là một người điên cuồng trong công việc, vì công việc, chậm trễ gia đình, tất cả mọi người đều nói ở sau lưng, em dâu thật vĩ đại."
Đổi thành người khác nói ra những lời này, có lẽ Ngôn Hân Đồng sẽ tin tưởng, nhưng mà là do Kiều Tịch Hoàn nói ra, cô tuyệt đối sẽ không thể nào cảm thấy là lời nói tốt đẹp.
Trong miệng nói vĩ đại, thật ra trong lòng sớm châm chọc đi, châm chọc cô là một người nội trợ, thế nào cũng không có cách gì nắm được ông xã trong tay! Trong cảm nhận của người ngoài, không biết cô rốt cuộc bi thảm bao nhiêu!
← Ch. 233 | Ch. 235 → |