Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 230

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 230
Có tin em sẽ cho anh đội nón xanh không! 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

Anh buông Dụ Lạc Vi ra, toàn bộ bữa tiệc sau đó cũng có phần hấp tấp không yên.

Đợi đến khó khăn lắm hai người mới có không gian riêng, anh liền muốn bỏ ra chút hành động...

Chỉ có điều.

Anh không quen dùng phương thức sức mạnh, chưa bao giờ thích.

Mỗi một người phụ nữ ngoài kia đều tự nguyện leo lên giường của anh, có vài người thích tiền của anh, có vài người thích người anh, dù sao mọi người theo như nhu cầu, sung sướng của mình.

Đêm nay bị Kiều Tịch Hoàn từ chối.

Anh không có vẻ khó chịu của lần đầu tiên bị người từ chối, chỉ có mất mát rất rõ ràng.

Thật ra lấy lần trước, trước khi Kiều Tịch Hoàn còn chưa đi tù, anh cũng từng cố ý đi trêu chọc Kiều Tịch Hoàn, khi đó chẳng qua cảm thấy Kiều Tịch Hoàn rất dễ bắt nạt, cho dù anh làm gì cô, cô đều không dám lớn tiếng cãi lại một câu, cho dù trong lòng sợ đến muốn chết, cũng không có một chút chối từ anh, anh cảm thấy chơi thật hay, chơi đến sau đó cảm thấy rất không có ý tứ, rất nhiều khi chính là nhàm chán quá nên làm một trò đùa ác mà thôi.

Dĩ nhiên.

Anh ngược lại xác thực không muốn ăn nằm với người phụ nữ này.

Nhất định là bà xã của anh cả, anh cũng không vì mình cảm thấy chơi thật hay mà làm trò gì.

Nhưng bây giờ.

Anh thừa nhận, nếu như Kiều Tịch Hoàn còn giống như trước đây, chịu đựng cái gì cũng không chịu nói, có lẽ anh làm thật.

Khống chế không được dục vọng của thân thể, phải làm tiếp.

Anh hít sâu.

Dựa vào vách tường nhìn bóng đêm tối nay khó có được.

Anh cũng không muốn đặt tình cảm mình gìn giữ hơn hai mươi năm ở đây, ở trên người phụ nữ hoàn toàn không có khả năng báo đáp lại anh!

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn một đường lảo đảo nghiêng ngả trở lại phòng của Cố Tử Thần.

Đã muộn rồi, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, mơ mơ màng màng tắm rửa sạch sẽ cho mình, toàn thân dường như cũng không lau khô, một thân ướt át liền chui vào trong chăn, vẫn còn rất tự giác, rúc toàn bộ cả người lên người Cố Tử Thần, cảm thấy rất ấm áp.

Người đàn ông này nhìn qua lạnh như băng đến vô cùng, nhưng thân thể thực sự rất ấm áp, cho dù là môi, hay là sau lưng, hay là lồng ngực, hay là... Được rồi, cô cũng không biết chỗ kia như thế nào?!

Cô dựa vào rất gần Cố Tử Thần, cả người gần như đều dán lên.

Cố Tử Thần không thoải mái xê dịch thân thể một cái.

Người phụ nữ này bây giờ càng ngày càng được voi đòi tiên, mỗi đêm ngủ đều ôm anh thật chặt, hơn nữa càng ngày càng không chút kiêng kỵ, dùng toàn bộ cả tay cả chân đặt ở trên người anh, gần như đè nửa người lên người anh. die nd da nl e q uu ydo n

"Cô ngủ yên ổn chút." Khi Kiều Tịch Hoàn không ngừng leo lên thân thể anh thì Cố Tử Thần cuối cùng không nhịn được, gầm nhẹ.

Kiều Tịch Hoàn ngừng một chút, hơi không vui lòng, miệng mím lại, lật người trực tiếp đặt mình đè lên trên người Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn đè hít một hơi.

Thiếu chút nữa không hô hấp được.

"Cô lại nổi cơn gì." Cố Tử Thần điều chỉnh hô hấp của mình, từng câu từng chữ hỏi.

"Em đè ông xã em, không thể được sao?!" Kiều Tịch Hoàn tức giận hét lên.

Anh không đè em, em đè anh còn không được!

Cố Tử Thần nhíu chặt mày.

"Em luôn rất khó hiểu, nhiều người đàn ông muốn đè lên em như vậy, anh lại cứ coi bà đây là không khí sao?! Em đây sao xinh đẹp, vóc người đẹp như vậy, có ngực có mông, dáng vẻ cũng hoàn mỹ, anh còn ghét bỏ cái gì!" Kiều Tịch Hoàn tức giận oán trách.

Chân mày Cố Tử Thần nhíu chặt hơn.

"Đàn ông đều không phải thứ không biết đủ, có lẽ ngày nào đó em rời khỏi anh, anh sẽ cảm thấy em là bảo bối, hừ!" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục khó chịu.

Cố Tử Thần xoay đầu sang bên cạnh.

Khi Kiều Tịch Hoàn nói chuyện, toàn bộ hơi thở đều phun lên mặt anh, khiến cho anh hơi mất tự nhiên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ không để ý tới mình của Cố Tử Thần, tâm tình càng tồi tệ hơn, cô cúi đầu, mặt chôn trên cổ anh, há mồm, chợt cắn một miếng.

"Ừm." Trên cổ bất ngờ truyền tới đau đớn khiến cho anh không nhịn được rên lên một tiếng.

Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên lặng đi.

Âm thanh này, nghe thật thoải mái.

Vì vậy, lại cắn một cái.

"Ừ..." Cố Tử Thần nhịn đau.

Người phụ nữ này cắn người hoàn toàn không có nặng nhẹ sao?!

Cố Tử Thần siết ngón tay, chuẩn bị gào lên giận dữ.

Lại truyền đến một trận đau đớn.

"Kiều Tịch Hoàn, cô lại cắn tôi thử xem." Cố Tử Thần gầm thét.

Kiều Tịch Hoàn cười "Khanh khách", "Anh lại 'ừ' hai tiếng, em sẽ không cắn nữa."

Trong nháy mắt sắc mặt Cố Tử Thần liền thay đổi.

"Anh 'ừ' thật dễ nghe, cảm giác giống như người đàn ông rên rỉ vậy." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.

Sắc mặt của Cố Tử Thần trở nên càng triệt để thay đổi rồi.

"Em vẫn buồn bực, người bình thường bị cắn đều kêu to 'a a a a', anh lại 'ừm ừ ừ ừ'..." Nói còn chưa dứt.

"A!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kêu to, lập tức nghiệm chứng lời nói vừa rồi, "Cố Tử Thần, đau chết!"

Trên cổ của mình, bị người đàn ông này hung hăng cắn một phát, thật đau!

Giọng Cố Tử Thần rất lạnh, "Đi xuống! Bằng không, tôi cũng không ngại chúng ta cứ cắn nhau như vậy!"

Kiều Tịch Hoàn vuốt cổ của mình, lòng không phục từ trên người Cố Tử Thần bò xuống.

Người đàn ông này bị cắn liền "Ừ", cô thì kêu "A", rất rõ ràng, năng lực nhịn đau của cô không mạnh như vậy, cho nên chuyện cắn xé lẫn nhau, cô rõ ràng không có lợi lắm. @

Chỉ có điều.

Cô xoay người đối mặt với Cố Tử Thần, nhìn dáng vẻ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ của anh, "Cố Tử Thần, anh cho em một mốc thời gian đi, khi nào lên giường với em?"

Chân mày Cố Tử Thần khẽ động.

"Anh đừng nói em điên, đó là nhu cầu sinh lý bình thường, em làm một người phụ nữ thành thục, vì sao em không thể có nhu cầu cơ bản?!" Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Cố Tử Thần vẫn trầm mặc không nói.

Kiều Tịch Hoàn hơi nổi giận, "Em nói cho anh biết Cố Tử Thần, nếu anh không lên giường với em, đến lúc đó đừng trách em đội nón xanh lên đầu anh!"

Không gian trầm mặc.

Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng, từng câu từng chữ, cắn răng nghiến lợi, thậm chí mang theo chút âm trầm, "Kiều Tịch Hoàn, cô dám cứ thử xem!"

Kiều Tịch Hoàn, cô dám cứ thử xem!

Cố Tử Thần tức giận?!

Cố Tử Thần xoay người, đưa lưng về phía cô.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần.

Người đàn ông này lại sẽ tức giận, có phải đã nói lên, thật ra thì ở trong suy nghĩ của anh, cũng không phải như anh biểu hiện ra, không phải cô không đáng giá một xu không, dù thế nào cũng phải một đồng hai đồng đi...

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Sáng sớm hôm sau.

Cả người Kiều Tịch Hoàn vẫn còn hơi tái nhợt.

Tối hôm qua uống say, sáng nay rõ ràng chưa khôi phục tinh lực.

Cô hơi mềm nhũn đi vào phòng tắm, rửa mặt.

Tròng mắt đột nhiên căng thẳng.

Lại là một trái dâu tây.

Cái này không gọi là vết hôn, cái này gọi là, vết cắn.

Cô xoa xoa, biết rõ ràng xoa xoa không hết còn xoa xoa.

Phù.

Cô rửa mặt xong, lại cột khăn lụa kia lên, sau đó đi ra ngoài.

Cửa chính đại viện nhà họ Cố, Cố Tử Tuấn rõ ràng có dáng vẻ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, sắc mặt kém đến kỳ lạ, cả người ấm ức đứng ở đó, nhìn thấy cô xuất hiện, nói, "Em đi nhờ xe."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cố Tử Tuấn và Kiều Tịch Hoàn ngồi vào trong xe con.

Kiều Tịch Hoàn tiện tay cởi khăn lụa mỏng, dấu vết trên cổ kia rõ ràng xuất hiện trước mặt Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn khựng một chút.

Hình như Kiều Tịch Hoàn cũng phát hiện ra ánh mắt của Cố Tử Tuấn, không chút để ý nói, "Cuộc sống về đêm bình thường của vợ chồng đã kết hôn."

"Em cũng không nói gì." Cố Tử Tuấn méo miệng, quay đầu sang bên cạnh.

Trong lòng, ngứa ngáy khó chịu.

Tối hôm qua rõ ràng đã say đến không xong, nhưng chính là không ngủ được, mới có thể khiến cho sắc mặt của anh hôm nay kém đến kỳ lạ.

Rõ ràng tối hôm qua anh đã nghĩ thông suốt, anh vốn không thể tồn tại bất kỳ tia tình cảm nào đối với Kiều Tịch Hoàn, anh chỉ nhàm chán, người nhàm chán chỉ thích không có chuyện gì đi tìm thú vui, Kiều Tịch Hoàn chính là thú vui của anh mà thôi. di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Khó khăn lắm mới khiến cho tâm tình của mình khá hơn một chút ngủ thiếp đi, bây giờ nhìn thấy dấu vết này, lại đủ kiểu ngứa ngáy khó chịu rồi!

Mẹ nó.

Sao lại ngứa ngáy khó chịu như vậy, sao lại hận không thể tự mình đi lên cắn một phát!

Anh túm tóc của mình.

Lần sau có đánh chết cũng không đi nhờ xe của người phụ nữ này.

Người phụ nữ này chính là cố ý để cho anh, nổi điên đi.

Trên thực tế, đoán chừng không có ai phúc hắc hơn người phụ nữ này rồi!

Bởi vì tối hôm qua say rượu nên Kiều Tịch Hoàn vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, nào biết được Cố Tử Tuấn suy nghĩ cái gì, cô rất bình tĩnh dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Kiều Tịch Hoàn một đường yên tĩnh, Cố Tử Tuấn vô cùng điên cuồng, xe tới tòa nhà Cố thị.

Cố Tử Tuấn vừa xuống xe liền như một làn khói bay đi, Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Cố Tử Tuấn kia.

Tinh lực của người đàn ông này cũng quá tốt chút đi.

Cô mím môi, cột khăn lụa lại, đi vào phòng làm việc.

Milk đuổi theo bước chân của cô, đứng ở trước mặt cô, như thường ngày chuẩn bị báo cáo công việc.

Kiều Tịch Hoàn liền cởi khăn lụa ra.

Milk nhìn dấu vết trên cổ cô, khóe miệng nhếch lên cười, "Sau khi say rượu có phải cảm thấy có tư vị khác không?"

Kiều Tịch Hoàn sờ sờ cổ mình một cái, "Là rất có tư vị."

Tư vị đau.

Milk hơi hâm mộ nói, "Đáng tiếc em một mình cô đơn, không biết đã bao lâu rồi chưa được trải nghiệm tốt đẹp này?!"

Kiều Tịch Hoàn nhếch khóe miệng lên, không nói gì.

Milk cũng khôi phục trạng thái làm việc trong nháy mắt, "Hai giờ chiều nay, bắt đầu cạnh tranh chức vị trưởng phòng ban, Doãn Tường đã ghi danh, xếp thứ năm, em cầm tài liệu của phòng nhân sự nhìn một chút, cạnh tranh với Doãn Tường có ba người, thực lực cũng không tệ, tư chất, trình độ học vấn và biểu hiện ở công ty mà nói, Doãn Tường có chỗ hơi thua kém, muốn để cho chủ tịch và phó tổng bổ nhiệm Doãn Tường, có thể có chút khó khăn, chị xem hồ sơ của ba người khác đi."

Nói xong, Milk đưa tập hồ sơ cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn mở tập hồ sơ, cau mày.

Năng lực của Doãn Tường không yếu, ánh mắt nhìn người của cô luôn không kém.

Nhưng vì sao, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng được người đề bạt.

Dựa vào lý lịch và năng lực của cậu ta, chắc đã sớm làm lên chức trưởng phòng, đâu cần cô đến thúc đẩy, là có người cố ý nhằm vào cậu ta, hay là đã ra sai lầm gì khác?!

Cô cẩn thận nhìn coi thực lực và biểu hiện ở công ty nhiều năm như vậy của ba người khác, lại so sánh với hồ sơ của Doãn Tường.

Thành tích của Doãn Tường quả thật rất ít.

Trên căn bản vốn không có cống hiến gì đáng giá để lấy ra khoe.

Là Doãn Tường lúc trước không muốn biểu hiện bản thân?!

Nhưng không đúng, từ sau khi có tư cách, mỗi một năm khi cạnh tranh chức vị trưởng phòng Doãn Tường đều có ghi danh, chỉ có điều mỗi một lần đều vô tình bị gạt đi mà thôi.

Cô cau mày, để phần hồ sơ kia xuống, nói với Milk, "Em đi gọi Doãn Tường, kêu cậu ta tới phòng làm việc tìm chị."

"Vâng." Milk liền vội vã gật đầu, rời đi.

Kiều Tịch Hoàn cau mày, là mình nghĩ nhiều sao?!

Về chuyện của Doãn Tường.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-313 )