Càng thông minh, càng thất bại thảm hại 2
← Ch.224 | Ch.226 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Nụ cười của Tề Lăng Phong kéo ra càng thêm rõ ràng rồi, "Không chỉ cố ý quyến rũ cô, cô còn chưa phát hiện thân thể thân thể của cô rối loạn là do như thế nào đưa tới sao?"
Lôi Lôi giật bắn mình, đột nhiên, "Tề Lăng Phong, anh bỏ thuốc tôi!"
Tề Lăng Phong gật đầu.
"Tại sao?! Tề Lăng Phong, anh điên rồi sao? Sở Dĩ Huân mới chết, anh cứ như vậy, anh bảo Dĩ Huân ở dưới mặt đất làm sao có thể nghỉ ngơi?! Anh nhất định chính là đánh mất tính người! Thua thiệt Dĩ Huân vẫn đối xử với anh như thế, anh thật sự làm hại cô ấy một phen khổ tâm!" Lôi Lôi không nhịn được gào lên giận dữ, cô thật sự chưa bao giờ thấy một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy!
Đối lập với Lôi Lôi kích động, Tề Lăng Phong càng lộ vẻ nước chảy mây trôi, giống như không muốn giải thích một phen vì mình, chỉ lạnh nhạt nhìn Lôi Lôi, cười như không cười, ý vị sâu xa.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?! Tề Lăng Phong, anh đừng nói với tôi rằng anh coi tôi như thế thân của Dĩ Huân! Anh làm như vậy cũng quá hèn hạ, anh chỉ muốn thỏa mãn chính anh, nhưng không nghĩ tới cảm nhận của người khác, anh không cảm thấy anh rất ghê tởm sao?!" Nhìn Tề Lăng Phong không nói lời nào, Lôi Lôi lại không nhìn được gào lên giận dữ.
Tề Lăng Phong từ trên giường đứng lên.
Cảm giác trên thế giới này trừ Kiều Tịch Hoàn ra, suy nghĩ của những người phụ nữ khác vĩnh viễn sẽ không cùng trên một điểm với anh.
Ngu xuẩn và ngốc nghếch như vậy.
Anh xoay người đi về phía ti vi LCD mở ra. Sau đó lấy một chiếc usb màu đen ở trong túi áo choàng tắm, cắm vào ổ tiếp nối usb trên ti vi, tiếp theo dùng điều khiển mở ti vi lên, bên trong đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh khiến cho người ta phun máu mũi, những hình ảnh kia, là tất cả hành động điên cuồng của bọn họ ở trong căn phòng này...
Lôi Lôi vừa nhìn thấy hình ảnh điên cuồng ở trong ti vi, trong nháy mắt sắc mặt cả người trở nên trắng bệch, cô nhìn Tề Lăng Phong, hung hăng nhìn, "Anh có bệnh, có bệnh rồi, anh ghi lại làm cái gì, anh có ham mê đặc biệt sao?!" die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
Tề Lăng Phong bật những hình ảnh kia lên, bản thân lại bình tĩnh đi về phía Lôi Lôi.
"Tắt đi, Tề Lăng Phong, anh tắt đi cho tôi!" Lôi Lôi ở trên giường nổi trận lôi đình, hung hăng điên cuồng quát Tề Lăng Phong.
Khóe miệng Tề Lăng Phong nhếch lên, "Mới vừa rồi nhiệt tình như vậy, bây giờ liền trở mặt rồi."
"Tề Lăng Phong, anh rốt cuộc muốn như thế nào?! Anh chính là một ác ma!" Lôi Lôi cắn răng nghiến lợi.
"Nói xong rồi. Lôi Lôi, mới vừa rồi cô nói nhiều như thế, ở đây có một câu đúng." Nụ cười xấu xa trên khóe miệng Tề Lăng Phong nâng lên, một khắc kia không chút kiêng kỵ kiến cho Lôi Lôi hoảng hốt cảm thấy, thật sự có quỷ sa tăng trên đời, mang theo độ cong dữ tợn.
"Anh có ý gì..."
"Lôi Lôi, bây giờ cô nghe cho rõ ràng, tôi có bản gốc video clip này, nếu như cô không cẩn thận làm theo lời tôi nói, tôi cũn không biết video này có thể được gửi tới cho Tiêu Dạ hay không..."
"Tề Lăng Phong, anh dám?!"
"Không có chuyện gì tôi không dám làm." Tròng mắt Tề Lăng Phong sâu hơn, ánh mắt khát máu chợt lóe lên, "Lôi Lôi, cô nên thấy may mắn, bây giờ cô còn có giá trị lợi dụng, nếu không, có lẽ cô sẽ có chung một kết quả với cô bạn thân nhất của cô..."
"Có ý gì?" Lôi Lôi nhìn ánh mắt Tề Lăng Phong, có một khắc kinh hãi.
"Có ý tứ gì cô cứ từ từ trải nghiệm, cô chỉ cần nhớ, bây giờ trên tay tôi có nhược điểm quan trọng nhất của cô, về sau tôi muốn làm cái gì... Hừ, nếu như cô có phản kháng gì, kết quả như thế nào, ha ha, ai biết được?!"
"Tề Lăng Phong!"
"Suỵt." Ngón tay thon dài của Tề Lăng Phong đặt trên bờ môi cô.
Lôi Lôi chán ghét quay đầu đi.
"Mới vừa rồi tiêu tốn nhiều thể lực như vậy, bây giờ nghỉ ngơi nhiều một chút biết không? Tổn thương thân thể tôi cũng sẽ đau lòng." Tề Lăng Phong bình tĩnh duỗi người một cái, thong thả ung dung cởi áo choàng tắm màu trắng trên người xuống.
Ánh mắt Lôi Lôi dời đi.
Tề Lăng Phong mặc bộ âu phục màu đen kia của mình vào, dường như có lẽ nhân viên phục vụ khách sạn đã giặt sạch sẽ, đã ủi đến thẳng tắp, mặc vào không hề vì phát sinh chuyện này mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Người đàn ông này dường như làm bất cứ chuyện gì, đều có thể không chê vào đâu được như vậy, chuyện đương nhiên.
Anh chỉnh lại xong cho mình, quay đầu lại nói với Lôi Lôi, "Cô ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi về Thượng Hải trước."
Lôi Lôi hung hăng ôm mền.
"Video này trước hết để lại cho cô từ từ thưởng thức đi, chỗ tôi còn rất nhiều." Nói xong, mang theo nụ cười xấu xa, phong độ hiên ngang rời đi.
Lôi Lôi hung hăng nhìn bóng lưng Tề Lăng Phong.
Người đàn ông này, thật sự là ác ma!
Quá âm hiểm, quá xảo trá!
Cô ngước mắt nhìn cảnh tượng không thể chịu nổi của mình trên LCD, cả người vô cùng nóng nảy bò dậy, cầm chiếc ghế một cái đập tới, TV vang lên âm thanh kịch liệt, trong nháy mắt đen thui.
Tất cả đều yên tĩnh.
Cô hung hăng rút usb đó xuống, ngồi bẹp dí dưới đất, nước mắt một lần nữa chảy xuống.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!
Cô chưa bao giờ biết rằng Tề Lăng Phong ác độc như vậy.
Sao Sở Dĩ Huân lại gặp phải người đàn ông này, người đàn ông ghê tởm đến không nói được lời gì!
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ bị người tính toán tới nước này?!
Chưa từng có!
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Tề Lăng Phong rời khỏi khách sạn, gọi taxi đến thẳng sân bay.
Nắm được chuôi của Lôi Lôi, có quân cờ Lôi Lôi này, chuyện sau này có lẽ sẽ suôn sẻ rất nhiều.
Khóe miệng anh một lần nữa kéo ra nụ cười xấu xa, mím môi ấn một chuỗi dãy số điện thoại.
Bên kia vang lên một hồi lâu, mới tiếp thông, "Tề Lăng Phong."
"Kiều Tịch Hoàn, bây giờ tôi đang ở Thẩm Dương, lập tức trở về Thượng Hải."
"Có liên quan gì tới tôi sao?"
"Giữa chúng ta cần gì lạnh nhạt như vậy."
"Vốn không quen thuộc." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.
"Em vẫn có hứng thú với tôi như vậy." Tề Lăng Phong cười lớn nói.
Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn thay đổi.
Giờ phút này cô đang đứng ngoài ban công lớn trong phòng Cố Tử Thần, trước khi ngủ nhận được điện thoại của Tề Lăng Phong, sắc mặt tự nhiên không hề tốt chút nào. dieendaanleequuydonn
"Ngày mai gặp mặt được không, tôi có chuyện muốn nói với em?"
"Chuyện gì?"
"Về một vài lời trước khi chết Sở Dĩ Huân nói, tôi muốn nói với em một chút."
"Chuyện giữa anh và Sở Dĩ Huân, có liên quan tới tôi sao?" Kiều Tịch Hoàn không mang theo một chút tình cảm nào hỏi.
Khóe miệng Tề Lăng Phong nhếch lên cười, "Đương nhiên có liên quan, không có cô ấy, tôi liền có thể càng thêm không chút kiêng kỵ theo đuổi em."
"Phải không?" Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, "Đợi không có Cố đại thiếu rồi nói."
"Em muốn tôi giết Cố Tử Thần, chuyện phạm pháp này, tôi không làm được!"
"Anh có gì không làm được, chỉ nhìn xem anh có năng lực này hay không."
"Độc nhất lòng dạ đàn bà, Kiều Tịch Hoàn, tôi càng ngày càng thích thẳng thắn trực tiếp của em."
"Anh thích cứ thích. Tôi không hề có một chút tình cảm với anh, cứ như vậy, cúp." Kiều Tịch Hoàn có phần không nhịn được.
"Mười giờ sáng ngày mai, ở quán cà phê Minor bên ngoài công ty em, chúng ta không gặp không về."
Một khắc cuối cùng trước khi Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, Tề Lăng Phong ném ra một câu.
Không gặp không về?!
Tròng mắt cô hơi đổi, để điện thoại di động xuống.
Tề Lăng Phong người đàn ông đáng ghét này.
Chỉ có điều.
Cô nhìn Cố Tử Thần trên giường lớn.
Nếu để cho Tề Lăng Phong đi đối phó Cố Tử Thần, có thể sẽ phát hiện ra bí mật kinh người gì của Cố Tử Thần không...
Nhưng mà.
Nếu như Cố Tử Thần cứ thế mà chết đi?!
Trong lòng chợt rùng mình.
Cho dù như thế nào, bên trong đoạn ân oán tình thù này giữa cô và Tề Lăng Phong, Cố Tử Thần là một nhân vật vô tội, cô thật sự không nên liên lụy người đàn ông này vào trong đó, hơn nữa cho dù cuối cùng, cô sẽ biến thành như thế nào, ít nhất khỉ con cần chăm sóc.
Mím mím môi, cô leo lên giường của Cố Tử Thần, nằm ở bên cạnh anh, bởi vì lời nói vừa rồi có phần không có đầu óc mà hối hận, Tề Lăng Phong người đàn ông này, không gì không làm được, lỡ như có một ngày thật sự...
Cô lật người, từ phía sau ôm hông Cố Tử Thần, vùi đầu vào sau lưng anh.
Thân thể Cố Tử Thần cứng ngắc, sau đó, vẫn trầm mặc.
"Cố Tử Thần, anh đừng chết." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.
Cố Tử Thần nhíu chặt chân mày.
Người phụ nữ này, đêm hôm khuya khoắt, không nói được một lời hay sao?!
"Em không muốn anh chết." Kiều Tịch Hoàn nói, đầu chôn chặt hơn.
"Tôi sẽ không chết." Cố Tử Thần gằn từng tiếng.
"Lỡ như sẽ chết thì sao?" Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói.
"Kiều Tịch Hoàn, cô đang nguyền rủa tôi?" Cố Tử Thần hung hăng nói.
Nghe làm sao, lại cảm thấy dường như người phụ nữ này có lòng mong đợi sao anh không chết?!
Càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
← Ch. 224 | Ch. 226 → |