Mượn đao giết người (5) Chọc giận nữ cặn bã!
← Ch.213 | Ch.215 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
"Cô rốt cuộc là ai?!" Sở Dĩ Huân thét chói tai.
"Tôi nói tôi là Hoắc Tiểu Khê, cô tin không?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta.
"Không..." Sắc mặt của Sở Dĩ Huân lập tức trắng bệch, trắng đến hoàn toàn, giống như đột nhiên bị người hút hết, cả người cũng hoảng hốt đến không xong, "Hoắc Tiểu Khê chết rồi, cô không thể là Hoắc Tiểu Khê, không thể nào..."
"Sao lại không thể, không phải cô cũng đang hoài nghi sao?!" Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, cười khoe khoang, không chút kiêng kỵ như thế.
Sở Dĩ Huân nhìn người phụ nữ trước mặt, một khắc kia dường như chồng chéo lên khuôn mặt cười đến rực rỡ không tim không phổi của Hoắc Tiểu Khê...
Làm sao có thể?!
Không thể nào.
Người chết không thể sống lại, cô tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ thê thảm không ai thấy của Hoắc Tiểu Khê, cô tận mắt nhìn thấy hình dáng đã hoàn toàn biến dạng của Hoắc Tiểu Khê bị đưa vào lò hỏa táng, sau đó lấy ra một hộp tro cốt, mai táng dưới mặt đất... Cô chưa bao giờ tin tưởng chuyện hoang đường quỷ quái gì.
"Cô rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Hoắc Tiểu Khê?" Sở Dĩ Huân khôi phục chút lý trí, cho dù sắc mặt vẫn trắng bệch đến không xong như trước, cô nỗ lực siết ngón tay, không để cho mình bị người phụ nữ này lừa gạt. die ennd kdan/le eequhyd onnn
"Nói cô cũng không tin tưởng, cô cần gì phải khổ sở dây dưa." Đối với Sở Dĩ Huân, Kiều Tịch Hoàn có vẻ gió nhẹ nước chảy như thế, giống như đối với người khác mà nói, chuyện quan tâm đến vô cùng quan trọng, đối với cô mà nói, lại giống như cái rắm, hoàn toàn không coi là gì.
Càng như vậy, cũng càng giày vò.
Sở Dĩ Huân thật sự chịu đủ dáng vẻ của người phụ nữ trước mắt rồi, cô hận không thể xé khuôn mặt tươi cười như hoa của cô ta ra.
"Cô rốt cuộc có mục đích gì, cô nói đi!" Sở Dĩ Huân không nghĩ đến chuyện gì khác, hôm nay cô chỉ vì đuổi người phụ nữ này đi!
"Mục đích sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, "Mục đích rất đơn giản, tôi muốn ở chung một chỗ với Tề Lăng Phong mà thôi."
"Cô mơ đi!" Sở Dĩ Huân gào lên giận dữ, "Cô là người phụ nữ đã kết hôn, sao cô có thể không biết vô liêm sỉ đến vậy?!"
"Vừa đúng hợp với Tề Lăng Phong, không phải sao?" Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, "Trong mắt của tôi, Tề Lăng Phong là người đàn ông không biết liêm sỉ nhất, anh ta có thể trọn vẹn trong thời gian sáu năm ở sau lưng Hoắc Tiểu Khê trộm người, trừ không có liêm sỉ, năng lực còn kinh người. Sở Dĩ Huân, cô biết thiếu phụ giống như chúng tôi, bình thường đều thích tìm kiếm kích thích, Tề Lăng Phong loại người đàn ông này có khả năng thỏa mãn suy nghĩ của tôi nhất."
"Cô đủ rồi."
"Dĩ nhiên không đủ. Bây giờ mới chỉ phát triển tới hôn môi mà thôi, còn chưa lên giường đấy." Kiều Tịch Hoàn nói, "Tôi luôn rất hiếu kỳ, công phu trên giường của Tề Lăng Phong như thế nào, nhớ năm đó Hoắc Tiểu Khê liều cái mạng già cũng chưa từng được, làm không tốt làm Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy chiếm được đâu?! Cô nhìn vóc người tôi khuôn mặt tôi, không chỉ ưu việt hơn Hoắc Tiểu Khê gấp đôi, còn cao hơn cô rất nhiều đi, đàn ông đều giác quan động vật, tôi tin tưởng mắt Tề Lăng Phong không mù, anh ta có thể đầy đủ cảm thấy."
"Kiều Tịch Hoàn." Cả người Sở Dĩ Huân hung hăng nhìn cô, "Sao cô không biết xấu hổ như vậy!"
"Sao lại không biết xấu hổ?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta, "Cô giấu Hoắc Tiểu Khê nằm dưới người Tề Lăng Phong thì cô có từng nghĩ tới thể diện sao? Chưa từng nghĩ đi, có lẽ còn cực kỳ hưng phấn hơn, có lẽ còn vừa hưởng thụ vui vẻ mà Tề Lăng Phong mang đến cho cô, vừa hài lòng! Cô nói đúng không?" dfienddn lieqiudoon
"Tôi không có!" Sở Dĩ Huân một mực phủ nhận, "Tôi và Tề Lăng Phong có thể ở chung một chỗ, tất cả đều do Hoắc Tiểu Khê quá ngu xuẩn, cô ta quá tự cao tự đại tự cho là đúng, cô ta cho rằng cô ta có đều là tốt nhất, là cô ta quá mức tin tưởng người khác, gieo gió gặt bão!"
"Thì ra, dưới cái nhìn của các người, Hoắc Tiểu Khê quá tin tưởng các người cũng là sai lầm rồi. Coi các người thành người quan trọng nhất trên thế giới này, đều là sai lầm rồi. Đều là Hoắc Tiểu Khê xui xẻo đụng phải các người, tự cho rằng bỏ ra thật tâm, đổi lấy lại là phân chó, không, ngay cả phân chó cũng không bằng." Kiều Tịch Hoàn nói, nghe không ra bất cứ giọng điệu gì, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Dĩ Huân nhàn nhạt nói, "Cho nên Hoắc Tiểu Khê mới có thể chết không nhắm mắt, lại một lần nữa mở mắt."
"Cô đừng cho rằng cô nói cô là Hoắc Tiểu Khê thì có thể lừa gạt được tôi, Kiều Tịch Hoàn, tôi không ngu như vậy, tôi có đầu óc sẽ suy nghĩ, cô rốt cuộc có lai lịch gì lúc này tôi không rõ ràng lắm, nhưng sẽ có một ngày tôi sẽ điều tra rõ, tôi sẽ khiến Tề Lăng Phong thấy rõ diện mạo thật của cô!"
"Biết diện mạo thật thì phải làm thế nào đây?" Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta, "Như vậy cô ắt có niềm tin bảo vệ Tề Lăng Phong rồi hả? Sở Dĩ Huân cô có phải quá ngây thơ rồi không? Cô có khả năng giải quyết xong một người phụ nữ, cô có thể bảo đảm có thể giải quyết tất cả người phụ nữ ở bên cạnh Tề Lăng Phong sao? Đến lúc này giờ phút này rồi mà cô vẫn không rõ, Tề Lăng Phong đối với cô chẳng qua chính là một công cụ để anh ta đạt tới mục đích mà thôi, khi cô chẳng hề còn tác dụng nữa thì cô có từng nghĩ đến kết quả của cô, có thể giống như Hoắc Tiểu Khê không? Cửa tan nhà nát!"
"Không thể nào!" Sở Dĩ Huân lắc đầu, sắc mặt đã vô cùng trắng bệch, "Không thể nào, Tề Lăng Phong yêu là tôi, anh ấy không thể như vậy với tôi! Bây giờ anh ấy ở cùng cô nhất định là có nguyên nhân của anh ấy, anh ấy nhất định vì lấy được lợi ích gì đó trên người cô, anh ấy từng nói đời này chỉ yêu một mình tôi." die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
"Anh ta cũng đã từng nói với Hoắc Tiểu Khê, anh ta sẽ chỉ yêu một mình cô ấy." Kiều Tịch Hoàn cười nói.
Ngoài mặt cười, lòng đang rỉ máu.
Tề Lăng Phong chính là sử dụng bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó của anh ta, lừa gạt cô, để cho cô đắm chìm trong hạnh phúc do anh ta tạo ra, rồi đột ngột, long trời lở đất.
"Vậy không giống nhau, anh ấy là vì trả thù Hoắc Tiểu Khê lấy được tin tưởng của Hoắc Tiểu Khê cho nên mới nói như vậy! Anh ấy chỉ vì trả thù nhà họ Hoắc, anh ấy và nhà họ Hoắc có mối thù không đội trời chung, mới có thể khiến một nhà Hoắc Tiểu Khê chôn theo, anh ấy có nỗi khổ tâm!" Sở Dĩ Huân giải thích, thậm chí bật thốt lên.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên sâu xuống.
Thù không đội trời chung?!
Hình như Sở Dĩ Huân cũng cảm thấy mình nói lỡ miệng, không hề lặp lại đề tài kia nữa, lời nói thay đổi, cô hướng về Kiều Tịch Hoàn, "Đừng tìm Tề Lăng Phong dây dưa, cô không phải là đối thủ của anh ấy!"
"Chưa từng thử làm sao biết?!" Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
"Cho nên nói, cô thật sự không nghe tôi khuyên can, vẫn định dây dưa Tề Lăng Phong như vậy rồi hả?!"
"Có gì không thể?"
"Kiều Tịch Hoàn, cô sẽ phải hối hận!" Sở Dĩ Huân nói từng câu từng chữ.
"Có gì hay mà hối hận." Kiều Tịch Hoàn, từng câu từng chữ âm trầm vô cùng, "Chuyện hối hận nhất đời tôi chính là tin tưởng cô và Tề Lăng Phong, tôi muốn không có chuyện gì khác, có thể khiến cho tôi hối hận hơn! Huống chi, là vì trả thù, chuyện sảng khoái như vậy!"
Sở Dĩ Huân hung hăng nhìn cô, "Tôi không tin cô là Hoắc Tiểu Khê!"
Mặc dù từng câu từng chữ người phụ nữ này nói đều tiết lộ ra, cô ta chính là Hoắc Tiểu Khê, chính là Hoắc Tiểu Khê này, người phụ nữ đã chết.
"Không tin phải không?" Tròng mắt đen nhánh của Kiều Tịch Hoàn chăm chú nhìn chằm chằm vào cô ta, "Vốn không muốn để cho cô tin tưởng, bởi vì cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ cũng không ngại để cho cô biết. Sở Dĩ Huân, ngày sáu tháng ba năm X cô đã từng nói với Hoắc Tiểu Khê, cô nói Hoắc Tiểu Khê là người bạn tốt nhất của cô. Sở Dĩ Huân, ba giờ chiều ngày mười lăm tháng tư năm X cô bị phát bệnh ruột thừa, là Hoắc Tiểu Khê đưa cô đi bệnh viện, bên cạnh một ngày một đêm. Sở Dĩ Huân, sau lưng bên hông cô có một vết bớt hình trái tim, lần đó bởi vì cô mang vật nặng bị trật eo để Hoắc Tiểu Khê thoa rượu thuốc giúp cô nên Hoắc Tiểu Khê phát hiện, còn trêu ghẹo cô thật lâu, nói đàn ông thấy nhất định sẽ thích. Sở Dĩ Huân, buổi tối ngày tám tháng năm năm X cô tròn hai mươi sáu tuổi, Hoắc Tiểu Khê gạt cô chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho cô, cô cảm động đến khóc be bét..."
"Đủ rồi! Hoắc Tiểu Khê, đủ rồi!" Sở Dĩ Huân sắp hỏng mất.
Nhiều chuyện riêng tư như vậy, nhiều chuyện chỉ có cô và Hoắc Tiểu Khê biết như vậy, người phụ nữ này biết toàn bộ.
Cô không khống chế được gào to.
Không biết vì sao người phụ nữ trước mắt có dáng dấp hoàn toàn khác Hoắc Tiểu Khê, sao lại là Hoắc Tiểu Khê rồi, sao lại là cô ta rồi?!
So sánh với Sở Dĩ Huân hỏng mất, Kiều Tịch Hoàn rõ ràng tỉnh táo nhiều lắm.
Cho dù tâm tình của cô cũng mơ hồ hơi phập phồng vì mình vừa mới nói.
Đã từng, cô thật sự làm nhiều như vậy vì Sở Dĩ Huân, móc tim móc phổi, đổi trở lại, rốt cuộc đều là những thứ gì?!
Cô bỗng nhiên nhìn Sở Dĩ Huân, từ trên ghế đứng lên, "Nói cho cô biết, lần này tôi chính là vì trả thù cô và Tề Lăng Phong, tôi quyến rũ hôn Tề Lăng Phong chính là để cho anh ta nếm kết cục anh ta nên có. Cô có khả năng thì khuyên Tề Lăng Phong, nếu không, chờ xem kịch vui đi."
← Ch. 213 | Ch. 215 → |