Mượn dao giết người (1) (tt)
← Ch.182 | Ch.184 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Tiểu đệ bị đe dọa, lập tức yên tĩnh quy củ, cung kính khom lưng, "Đại ca, em sẽ chăm sóc tốt cho anh."
Diêu Bối Địch nén cười, quay đầu lại nhìn Tiêu Dạ.
Hình như Tiêu Dạ bị nhìn chằm chằm như vậy cực kỳ không được tự nhiên, "Tôi muốn đi ngủ rồi."
Lệnh đuổi khách rõ ràng.
Diêu Bối Địch cũng không nhiều lời, lúc ôm Tiêu Tiếu chuẩn bị rời đi, lại dừng chân một chút, "Đúng rồi, em thay Bối Khôn cám ơn anh."
Không cần phải nói rõ ràng nhiều, Tiêu Dạ biết cô đang cám ơn điều gì.
Tiêu Dạ nhắm mắt lại, không lạnh không nóng nói, "Chỉ không muốn dính vào chuyện nhà họ Diêu các người."
Diêu Bối Địch cắn cắn môi, "Dù thế nào, cám ơn."
Nói xong, liền ôm Tiêu Tiếu sải bước rời đi.
Tiêu Dạ mở mắt ra nhìn theo phương hướng cửa phòng bệnh, lại ngoái đầu nhìn lại, "Bón cơm."
Tiểu đệ sợ run một hồi lâu.
Hoàn toàn không cản nổi tiết tấu thay đổi sắc mặt của đại ca!
...
Diêu Bối Địch ôm Tiêu Tiếu rời đi.
Tiêu Tiếu ôm cổ Diêu Bối Địch, chăm chú hỏi, "Cha thật sự yêu thương con sao? Mới vừa rồi bác sỹ nói." Bởi vì không dám xác định, còn mạnh hơn lời bác sỹ nói. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười, gật đầu.
"Ha ha, con cảm thấy thật vui mừng, về sau con ở bên cạnh cha nhiều hơn được không?" Tiêu Tiếu nói.
Diêu Bối Địch vẫn cười như cũ, gật đầu.
Cô không biết từ chối con gái mình như thế nào, rất lâu Tiêu Tiếu hiểu cô, hình như biết cô không muốn để cho con bé ở chung một chỗ với cha bé, rất ít yêu cầu, thỉnh thoảng sẽ oán trách, cũng chỉ là, hỏi một chút đã vượt qua.
Biểu hiện mới vừa rồi của Tiêu Dạ... Rốt cuộc có phải...
Cô cắn môi, ngước mắt chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh của Diêu Bối Khôn ra thì chạm mặt một người phụ nữ đang vội vội vàng vàng cất bước chân.
Hình như người phụ nữ này cũng nhìn thấy cô, cả khuôn mặt lập tức trở nên thay đổi, "Diêu Bối Địch, sao cô lại ở đây?!"
"Tại sao cô ở đây, tôi ở đây vì như thế." Diêu Bối Địch gằn từng chữ.
Lôi Lôi giận đến cả người muốn nổ tung.
Cô mới vừa đi "Đỉnh Hạo Hãn" tìm Tiêu Dạ mới biết được Tiêu Dạ xảy ra tai nạn xe cộ, vừa nghe đến mấy chữ tai nạn xe cộ thì cả người cô giống như sét đánh giữa trời quang đến đòi mạng, nghe nói đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm mới hơi thả lỏng một chút, nhưng lúc đó vô cùng tức giận, tại sao Tiêu Dạ xảy ra chuyện lớn như vậy mà không có ai thông báo cho cô, cô là người thân nhất của Tiêu Dạ, tại sao không nói cho cô! Cô bùng phát một trận tức giận ở "Đỉnh Hạo Hãn", sau khi hung hăng mắng một lũ mắt chó không dài này xong, mới vội vã chạy tới.
Vừa tới đây liền nhìn thấy Diêu Bối Địch ôm một con nhóc xuất hiện, cả người càng thêm khó chịu.
Không cần nghĩ cũng biết, Diêu Bối Địch nhận được thông báo sớm hơn cô, Diêu Bối Địch làm không tốt sẽ biết được từ khi xảy ra tai nạn xe cộ! Cho nên ở trong mắt người ngoài, có phải cô không quan trọng bằng Diêu Bối Địch không?! di1enda4nle3qu21ydo0n
Càng nghĩ càng giận.
Rõ ràng mình mới là người quan trọng nhất của Tiêu Dạ! Rõ ràng chỉ có Lôi Lôi cô mới là người phụ nữ quan trọng nhất của Tiêu Dạ!
"Diêu Bối Địch, cô nhớ cho tôi!" Lôi Lôi hung ác gằn từng câu từng chữ nói.
Nói cho hết lời, tiến trước một bước đẩy cửa phòng bệnh mà Diêu Bối Địch chuẩn bị tiến vào, cũng không nhìn người ở bên trong đã vội vàng đi tới giường bệnh, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Dạ, em tới thăm anh, anh có khỏe hơn một chút..."
Đột nhiên giọng nói nghẹn lại, cả khuôn mặt lập tức chuyển thành xanh lá.
Rất rõ ràng, cô nhìn thấy rất rõ ràng người trên giường bệnh.
"Tiếp tục đi, nghe giọng nói mềm mại của cô tôi cảm thấy cả người cũng mềm nhũn, giống như lên cao triều vậy." Diêu Bối Khôn cười xấu xa, nháy mắt về phía Lôi Lôi.
"Cút!" Lôi Lôi chán ghét kêu to, "Mày là thứ gì, tại sao lại nằm ở đó?!"
Giọng nói rất lớn.
Ngay cả mẹ Diêu nằm trên giường điều dưỡng cũng bị tiếng gào làm tỉnh.
"Cô là ai?!" Cha Diêu nhìn Lôi Loi, nhìn cô có dáng vẻ không có giáo dưỡng như thế, lại đánh thức vợ mình, giọng nói vô cùng nghiêm khắc, "Lại là người phụ nữ không đứng đắn của con?!"
Diêu Bối Khôn không phản bác, còn tiếp tục liếc mắt đưa tình.
"Mày đủ rồi!" Lôi Lôi bị Diêu Bối Khôn làm cho muốn điên lên rồi, thật ra thì Diêu Bối Khôn không hề làm cái gì, ngay cả chạm cũng không chạm vào cô, nhưng cô lại cảm giác mình bị ánh mắt của Diêu Bối Khôn hung hăng cưỡng gian rồi, ghê tởm đến phát nôn.
Diêu Bối Khôn chính là có khả năng, cho dù nằm thoi thóp trên giường bệnh, cũng có thể khiến cho người ta đang sống sờ sờ mà tức chết!
"Cô mới đủ rồi! Ở đây không hoan nghênh cô, đi ra ngoài cho tôi!" Cha Diêu đứng lên, tức giận đùng đùng đi về phía Lôi Lôi.
Lôi Lôi nhìn cha Diêu, nhìn Diêu Bối Khôn, lại nhìn những người khác trong phòng này, mới dường như biết được mình đi nhầm phòng, cô tức giận đến thét chói tai, sải bước chạy ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Diêu Bối Địch nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, không nhịn được cười.
Tiêu Tiếu nhìn dáng vẻ Lôi Lôi, hơi hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, dì vừa rồi thật kỳ quái, giống như điên rồi vậy?"
Thật ra thì giọng nói của Tiêu Tiếu không lớn.
Nhưng mà Lôi Lôi đi không được xa.
Cho nên hoàn toàn nghe thấy.
Cô tức giận đến dậm chân.
Tâm tình Diêu Bối Địch tốt hơn, "Ừ, mẹ cũng cảm thấy cô ta điên rồi."
Tiêu Tiếu được tán thành, vui mừng nở nụ cười.
"Nào Tiếu Tiếu, xuống đi chỗ bà ngoại." Diêu Bối Địch để Tiêu Tiếu xuống.
Tiêu Tiếu vui mừng nhào vào trong lòng bà ngoại.
Cha Diêu vẫn còn đang dùng ngôn từ chính nghĩa giáo dục Diêu Bối Khôn, "Con còn tìm người phụ nữ không đứng đắn, nhìn xem cha có đánh gãy chân con không."
Mắt Diêu Bối Khôn trợn trắng, nhưng không thể chống lại được quyền uy của cha Diêu.
Đây là định luật nhà bọn họ.
Cho nên, trầm mặc không dám nói lời nào.
Diêu Bối Địch đi tới, "Cha, cha đừng tức giận, về sau con sẽ khuyên nhủ Bối Khôn."
Cha Diêu "Hừ" một tiếng, đi về phía bên chỗ mẹ Diêu.
Diêu Bối Địch ngồi bên cạnh Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Khôn tỏ vẻ khó chịu, "Cũng không biết là vì ai, nói những lời vô ích!"
"Một người lớn rồi, nhỏ mọn như vậy làm gì. Huống chi mới vừa rồi chị còn đi chỗ Tiêu Dạ cám ơn anh ấy thay em." Diêu Bối Địch cầm trái táo bên cạnh, dùng dao trái cây gọt vỏ. die nd da nl e q uu ydo n
"Anh ấy nói gì?" Diêu Bối Khôn hỏi.
Diêu Bối Địch trầm mặc một giây, lại không chút để ý đáp lại, "Cũng không nói gì."
Tròng mắt Diêu Bối Khôn hơi căng thẳng.
Dáng vẻ không có gì để bàn luận.
Chỉ có điều thôi đi.
Không cần nghĩ cũng biết không phải lời nói có ích gì, anh cũng không muốn kích thích chị mình nữa.
Anh vặn eo bẻ cổ, nói sang chuyện khác, "Bác sỹ nói khi nào có thể xuống đất?"
"Ngày mai."
"Nằm như vậy thật nhàm chán chết được." Diêu Bối Khôn oán trách.
Diêu Bối Địch dùng trái táo mới gọt xong chặn miệng Diêu Bối Khôn lại, "Đừng làm rộn, chị đây cả một ngày với em, chị cũng nhàm chán vậy."
"Ưmh ưmh." Diêu Bối Khôn bị chặn nói không ra lời, một hồi lâu sau mới ăn hết, nói, "Chị không phải đi với Tiêu Dạ?!"
"..."
"Sau đó tiện thể theo em." Diêu Bối Khôn rất bất ngờ nói, "Cho nên nói phụ nữ là động vật vô tình nhất, không có nhân tính với người khác phái!"
"Em còn nói vậy, chị lại nhét một trái nữa vào trong miệng em?!" Diêu Bối Địch uy hiếp.
Diêu Bối Khôn nhìn một đống táo lớn như vậy, khó chịu, "Em là bệnh nhân."
"Cho nên để cho em nghỉ ngơi nhiều, bớt nói."
"..." Diêu Bối Khôn cắn răng nghiến lợi, "Chị có lý!"
"Đó là đương nhiên." Diêu Bối Địch cười cười.
Diêu Bối Khôn nhìn trái táo trên tay Diêu Bối Địch, lại chỉ nói: "Chị bổ táo thành nhiều phần nhỏ, dùng từng miếng nhỏ đút cho em, cả trái cả trái như vậy, em ăn không ngon."
"Em còn có thể kiểu cách một chút nữa?"
"Em là bệnh nhân." Diêu Bối Khôn nói như chuyện đương nhiên.
Diêu Bối Địch cắn răng, không muốn chấp nhặt với thằng nhóc thúi này nữa. Cô bổ từng phần nhỏ bỏ vào trong khay, sau đó tìm cây tăm, chuẩn bị đút cho Diêu Bối Khôn thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Diêu Bối Địch quay đầu, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện ngoài cửa.
"Không quấy rầy đi." Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười.
Diêu Bối Địch đặt đĩa trái cây trên tay xuống, đứng lên đi về phía cô ấy, "Sao cô lại tới đây?"
"Tới nhìn một chút, không được?" Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.
Diêu Bối Địch mím mím môi, người phụ nữ này nói chuyện vẫn thẳng thắn, đả kích người như vậy.
Kiều Tịch Hoàn không rảnh nhiều lời với Diêu Bối Địch, đảo mắt về phía cha Diêu và mẹ Diêu lễ phép chào hỏi, "Chào chú dì, cháu là Kiều Tịch Hoàn, là bạn của Diêu Bối Địch."
"Chào cháu." Hai người đều vô cùng hữu nghị với Kiều Tịch Hoàn.
"Tiếu Tiếu, dì là dì Kiều?" Kiều Tịch Hoàn khom lưng sờ mặt Tiêu Tiếu.
"Chào dì Kiều." Tiêu Tiếu ngọt ngào gọi.
"Quá ngoan, có thể yêu quý hơn cha mẹ con." Kiều Tịch Hoàn tán dương.
Cô gái nhỏ vừa nghe được khen ngợi, gương mặt đều cười lên.
"Trói được như xác ướp bên này, chính là Diêu Bối Khôn hả?"
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, nhìn người đàn ông trên giường bệnh đang ngước mắt nhìn mình chằm chằm.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |