Bùng nổ toàn diện (3)
← Ch.136 | Ch.138 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Cô bị sợ đến chui lên giường.
Cậu của cô đã bắt đầu cởi quần áo rồi.
Cậu của cô vừa cởi quần áo vừa nói, "Hoàn Hoàn, đừng trách cậu độc ác, là cha của cháu làm chuyện tốt, cậu chỉ trả thù ông ta mà thôi. Ông ta không cho cậu tiền, cậu liền cưỡng gian con gái ông ta, như vậy mới gọi là công bằng."
"Không, không phải như thế..." Kiều Tịch Hoàn đã bị sợ đến không biết làm sao.
Năm ấy cô mới mười bảy tuổi, chưa từng cảm nhận qua, chưa từng trải qua, thời gian tao nhã nhất.
"Đừng sợ. Đợi lát nữa cậu sẽ để cho cháu thoải mái, cháu ngoan ngoãn..." Cậu của cô cởi đồ chỉ còn lại quần lót, leo lên giường của cô.
Trong video xử lý hình ảnh rất hay.
Vốn không hoàn toàn trần truồng, xử lý như vậy, giống như thật sự không có mảnh vải che thân.
Kiều Tịch Hoàn chống lại, nhưng bởi vì quá sợ, không dám chống lại quá mức kịch liệt, trong video nhìn qua có thể có cảm giác dây dây dưa dưa, bởi vì video quá mơ hồ, vốn không nhìn rõ lúc ấy cô có bao nhiêu sợ hãi.
"Cháu gái ngoan, cháu sinh ra xinh đẹp như vậy, cậu thật sự yêu chết rồi..." Cậu của cô kéo chăn đi, cả người liền nhào tới.
Cô không ngừng chống lại, cả người bị sợ đến muốn chết.
Cậu của cô hung hăng giam cầm thân thể cô, nắm kéo quần áo của cô.
Cô thật sự cho rằng khoảnh khắc kia một chút năng lực chống cự của mình cũng không có, cô thật sự cảm giác một khắc kia mình sẽ như vậy, vừa vặn mấy người Kiều Vu Huy trở lại, phát hiện trong nhà có khác thường, chạy vào ngăn cản hành động điên cuồng của cậu cô.
Thật sự còn thiếu một bước.
Cô ôm thân thể của mình, run lẩy bẩy.
Cho dù là người cha như thế nào, phát hiện tình huống như thế cũng bị giận đến phát run đi! di1enda4nle3qu21ydo0n
Đó là lần đầu tiên cô nhìn Kiều Vu Huy tức giận bởi vì cô bị thương, hung hăng đánh cậu cô ngã trên đất, chuẩn bị báo cảnh sát đưa đến đồn công an.
Dụ Tĩnh kéo lại, nói sự việc ám muội như vậy, nhà họ Kiều chúng ta cũng có uy tín danh dự, không thể bị người nhìn chê cười như thế, cuối cùng còn cho cậu của cô một khoản tiền để ông ta câm miệng cút luôn, cũng không cần xuất hiện.
Kiều Tịch Hoàn nghĩ, năm đó Dụ Tĩnh hành động xử lý như vậy, chỉ có điều nguyên nhân gây ra và quá trình như thế nào, kết quả chính là, cậu của cô cưỡng gian cô, mẹ kế của cô cho cậu cô một khoản tiền.
Bao nhiêu châm chọc.
Sau khi cậu của cô rời đi, cô không hề được an ủi chút nào, một giây tiếp theo, dưới khích bác của Dụ Tĩnh, một lần nữa bị Kiều Vu Huy hung hăng đánh cho một trận.
Khi đó cô đã mười bảy tuổi, bị đánh đến cả người đều là vết thương, giống như chuyện bị cưỡng gian, tất cả đều là lỗi của cô.
Mà Dụ Tĩnh, không chỉ có giễu cợt nhìn xem, chắc còn hối hận vì về nhà quá sớm, bằng không, Kiều Tịch Hoàn thật sự bị làm cho hư hỏng như vậy, mới hả lòng hả dạ!
Ngày ấy, cô bị đánh đến không chịu nổi phải rời khỏi nhà.
Cả người cô đều là vết thương, khắp nơi đều đau muốn chết.
Hơn nữa mười bảy tuổi cũng có tự tôn, cô không muốn để cho người ta nhìn thấy vết thương trên người cô, cho nên cho dù trong thời tiết rất nóng cô vẫn mặc quần áo thật dài, cô đi chẳng có mục đích trên ngã tư đường, nhiều lần đi tới nhà ga. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Cô không có bao nhiêu tiền, bởi vì ở trường, Kiều Vu Huy sẽ cho cô một chút tiền tiêu vặt, nhưng không nhiều lắm, cô ăn mặc thật tiết kiệm mới được mấy trăm đồng, nếu như bây giờ mua vé tàu rời đi, trên người cô còn mấy trăm đồng cô không biết cô có thể sống bao lâu?!
Năm đó Kiều Tịch Hoàn đúng là vẫn còn rất hèn nhát, cô không bước ra một bước kia, cô không dám rời đi.
Cô chỉ yên lặng ngồi ở nhà ga, nhìn từng đợt người tới lại đi, cô liền tự núp mình trong đám người, quên mình là ai, quên đi không sung sướng của mình.
Không biết ngồi bao lâu, sắc trời dần tối.
Cô chuẩn bị rời đi, nhà ga đột nhiên xảy ra xảy ra kinh động.
Cô quay đầu, đột nhiên phát hiện một người đàn ông cầm một cây dao bầu gây chuyện khắp nơi, cả nhà ga đột nhiên rơi vào hỗn loạn như điên, cô cũng ở trong đám người này, theo bản năng sợ, chạy trốn.
Lúc ấy thật ra thì cô đang nghĩ, có lẽ cả đời cô chính là sao bi thảm như vậy, luôn sẽ gặp phải chuyện này chuyện kia, người bình thường có thể cả đời cũng không gặp phải chuyện gì.
Tiếng thét chói tai liên tiếp.
Dao bầu đã chém bị thương rất nhiều người.
Đột nhiên, có một người đàn ông khác ở trong đám người đang kinh hoảng có vẻ cực kỳ anh dũng, anh tiến lên nhanh nhẹn đạp rơi dao bầu, một cước hung hăng đạp người đàn ông cầm dao ngã trên đất, ngồi xổm người xuống, giữ chặt dao bầu, tất cả mọi chuyện làm liền một mạch, làm cho người ta sợ ngây người. die nd da nl e q uu ydo n
Lúc ấy Kiều Tịch Hoàn trơ mắt nhìn một màn này, trơ mắt nhìn người đàn ông kia, trong lòng chứa cảm giác khác thường.
Đây là tuổi dễ dàng biết yêu.
Trong một ngày luống cuống vô dụng chịu hết khổ sở, Kiều Tịch Hoàn vừa thấy người đàn ông kia đã yêu.
Thậm chí về sau thật lâu rất lâu trong giấc mộng, đều là bóng dáng người đàn ông này.
Cô rất hy vọng, trong đời cô có thể chân chính xuất hiện một người đàn ông tới bảo vệ cô, yêu cô như vậy.
Cô thật sự chỉ cho rằng, hy vọng.
Năm nhất đại học.
Kiều Vu Huy nói với cô, đã tìm một người đàn ông cho cô, cô phải lấy chồng rồi.
Lấy chồng.
Lúc nhỏ đã mong đợi mình lấy chồng, sau khi lấy chồng rồi, sẽ không cần chịu đựng đủ thứ bọn họ cho cô.
Nhưng mà khoảnh khắc kia thật sự tới, khi con chữ chân thật xuất hiện, cô lại đột nhiên không vui mừng nổi.
Cô không biết Kiều Vu Huy tìm cho cô tuýp người đàn ông như thế nào, cô nghĩ, vậy cũng không phải là người đàn ông tốt bao nhiêu, thậm chí cảm thấy, phải là một ông già đi, Kiều Vu Huy chuyện gì cũng làm được.
Mặc kệ như thế nào, cô không có năng lực chống lại.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy cái gọi là "Đàn ông", cô sợ ngây người.
Đó là hai năm sau, cô lại một lần nữa chân thật nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong mộng. @
Nhưng mà.
Tại sao lại tàn tật.
Cô vẫn nhìn chân anh, anh không đứng lên nổi sao?!
Là bởi vì nguyên nhân gì, khiến cho anh đột nhiên không đứng lên nổi đây!
Ánh mắt lúc đó của cô quá tận tâm, tận tâm đến mức khiến cho cha mẹ của đối phương đã hơi không thoải mái.
Dụ Tĩnh thầm nhéo một cái ở trong bóng tối, cô đau đến nước mắt cũng sắp rớt xuống, nhịn đau, chuyển mắt sang hướng khác, yên lặng nghe sắp xếp của bọn họ.
Hôn lễ rất gấp gáp.
Sau lần gặp mặt đầu tiên đó một tháng, liền cừ hành hôn lễ.
Hôn lễ rất đơn giản, bởi vì tàn tật, cái gì cũng giảm bớt.
Cô không có ai đến đón, tự mình ngồi lên xe hoa.
Cũng không cử hành nghi thức, bởi vì không tiện.
Thậm chí không có tiệc rượu gì đó, hôn lễ tổ chức ở biệt thự nhà họ Cố, mời chút họ hàng bên vợ, liền hoàn thành hôn lễ.
Cũng chính vào trong ngày cử hành hôn lễ, cô mới phát hiện, thì ra người đàn ông anh dũng ở nhà ga đó không phải là chồng của cô Cố Tử Thần, mà là người em trai sinh đôi với chồng Cố Tử Hàn, cô cũng biết, cuộc đời của cô sẽ không có khả năng may mắn như vậy.
Cô cũng biết, tất cả chuyện tốt cũng sẽ không xảy ra trên người cô, cho dù ngẫu nhiên nhớ đến, cũng sẽ gặp thoáng qua. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
...
Phòng làm việc tòa nhà Cố thị.
Milk quy củ đứng trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô đột nhiên rơi vào trạng thái trầm tư.
Hiện giờ ở dưới lầu đã có không ít phóng viên.
Bây giờ người ta thích bát quái, giống như không đào móc ra tất cả các chuyện mà người khác không chịu nổi thì không phải là một phóng viên xứng chức.
Đúng lúc này.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn hồi hồn, nhìn điện thoại gọi tới.
Nhớ lại chuyện cũ thật sự không phải là chuyện vui vẻ gì, khiến cho cô vốn không phải là người đã từng trải qua, đã có một xúc động muốn giết người. Cô khôi phục tự nhiên, rất bình tĩnh cầm điện thoại di động lên, điều chỉnh tâm tình của mình rồi nhận, "Chủ tịch."
"Kiều Tịch Hoàn, mày xem chuyện tốt mà mày làm đi!" Cố Diệu Kỳ gào lên giận dữ.
Kiều Tịch Hoàn xoa xoa màng nhĩ của mình, chuyện gì cô cũng không làm, những chuyện kia đều là chuyện năm xưa tháng cũ rồi, hiện giờ tới chất vấn cô, có phải hơi cố tình gây sự không. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Dĩ nhiên, cô vẫn không tính là ngu xuẩn, lúc này không cần thiết làm ngược với ông ta, cô nói, "Con sẽ xử lý tốt."
"Mày xử lý như thế nào?! Buổi chiều nay mày đi nước Anh ký hợp đồng, trong hai giờ mày phải xử lý sạch sẽ toàn bộ cho tao!" Hình như Cố Diệu Kỳ rất giận, giọng nói với Kiều Tịch Hoàn đương nhiên không tốt.
"Cha, cha phải tin tưởng con." Kiều Tịch Hoàn gọi ông ta là cha.
Ở công ty Cố Diệu Kỳ có yêu cầu gọi ông ta là chủ tịch, mà giờ khắc này, cô gọi ông ta là cha, cũng hy vọng ông có thể để ý đến tình thân, không nên quá cực đoan.
Hiển nhiên, Cố Diệu Kỳ hình như trầm mặc một giây, cho dù bây giờ tức gần chết, tự nhiên thu lại chút giọng điệu, "Tự con xử lý cho tốt, cha không muốn vì những chuyện này mà phiền lòng."
"Con biết rõ."
Bên kia chợt cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, để cho mình dựa vào ghế làm việc suy nghĩ trong chốc lát.
Suy nghĩ rất nhiều.
Ở vào thời điểm mấu chốt này gặp phải loại chuyện như vậy, Dụ Tĩnh quả nhiên nắm chắc thời gian.
Cô chuyển động cái ghế, giống như đang dùng phương thức này để cho mình tỉnh táo lại. dfienddn lieqiudoon
Milk cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh tự nhiên như vậy, vẻ mặt giống như không xảy ra chuyện gì, cô nhịn nhiều lần định mở miệng lại đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, giống như sợ mình càng nói càng hỏng bét, nhìn qua quản lý Kiều, rõ ràng không có gì khác thường.
Đợi như vậy ít nhất mười phút, quản lý Kiều giống như tỉnh hồn, đột nhiên ngừng chuyển động ghế làm việc, thân thể cũng ngồi ngay ngắn chút, "Milk, làm giúp chị một chuyện."
"Vâng, quản lý Kiều." Milk vội vàng đồng ý, giống như chờ được bổ nhiệm.
"Phương án ngày hôm qua của chúng ta, bây giờ em lập tức copy toàn bộ một bản nữa giao cho tài xế Vũ Đại của chị, thậm chí là bố trí hành trình lần này của chúng ta."
"Hả?" Milk hơi khựng lại rồi.
Lúc này còn cần liều mạng lo lắng làm việc như vậy sao?! Phải nên xử lý chuyện riêng chứ?! Suy nghĩ của quản lý Kiều quả nhiên không giống như người bình thường.
"Không cần có bất kỳ nghi vấn gì, làm theo lời chị nói là được."
"A." Milk gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, vội vàng cầm điện thoại lên, "Vũ Đại, bây giờ cô đã đi chưa?"
"Mới vừa đi."
"Cô trở lại trước, bỏ phần tài liệu đó lại, đợi lát nữa tôi để Milk cầm bản kế hoạch cuối cùng đưa cho cô, sau đó sẽ đưa cho Diệp Mị."
"Được."
Sau khi Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Diệp Mị, điện thoại vừa kết nối, liền nghe được giọng nói hơi âm dương quái khí * ở đầu bên kia.
(*) âm dương quái khí: Giọng điệu thái độ châm biếm
"Lúc này còn có ý định gọi điện thoại cho tôi?" Diệp Mị cười lạnh.
"Nửa tiếng nữa tôi sẽ kêu người đưa phương án hợp tác cho cô." Kiều Tịch Hoàn không muốn nói nhảm, nói thẳng luôn.
"Tôi còn tưởng cô quên chuyện này không chuẩn bị làm! Chỉ có điều nếu như cô quyết định phải làm thì tranh thủ thời gian, Cố Tử Hàn đã gọi mấy cú điện thoại cho tôi, tôi không có lý do kéo dài nữa!"
"Nửa giờ." Kiều Tịch Hoàn lặp lại.
"Nhiều nhất nửa giờ?! Nếu không, tôi không thể làm gì khác hơn là đưa bản này." Diệp Mị lạnh lùng nói.
"Ừ."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Muốn chơi, cũng phải kéo theo một chôn theo!
← Ch. 136 | Ch. 138 → |