← Ch.083 | Ch.085 → |
Tiễn bước Trương Trung Hoa, Cố Diệu nói với Kiều Tịch Hoàn: "Hôm nay biểu hiện của con không tệ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hạng mục này chắc không thành vấn đề. Kế tiếp, con nên dồn sự chú ý vào James tiên sinh, đợi sau khi Trương Trung Hoa phê duyệt dự án khai phá, tốt nhất là có thể chuyển phương án thực hiện xây dựng."
"Con biết rồi, ba." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Thời gian không còn sớm, con cũng nên về sớm một chút."
"Được."
Cố Diệu ngồi vào xe chuyên dụng của mình rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn bảo Doãn Tường lái xe đến đón cô và Milk.
Milk đã ói suốt buổi chiều, con bé này bình thường nhìn qua rất tùy tiện, không làm việc đàng hoàng, nhưng khi lao đầu vào công việc lại tỏ ra rất chuyên nghiệp.
Cô nói với Doãn Tường: "Trên đường về, cậu đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử xem, tuổi còn trẻ không nên để ảnh hưởng đến dạ dày."
"Được." Doãn Tường vội vã đáp ứng.
"Các người thả tôi ở chỗ giao lộ đi, tôi tự bắt xe về."
"Tôi đưa cô đi." Doãn Tường vội vàng nói.
"Cậu đưa Milk về trước đi."
"Được rồi." Doãn Tường gật đầu.
Bình thường nhìn Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, không ngờ cũng là người trong nóng ngoài lạnh.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe ở giao lộ, một mình đi ở trên đường cái.
Cô chỉ thích đi vòng vòng một lát mà thôi.
Thật ra chỗ này, cách nghĩa trang không xa.
Thậm chí, khi cô dừng lại, nhìn theo hướng đông nam cũng có thể nhìn thấy mộ bia của mình.
Nhưng bây giờ cô lại cúi đầu, liên tục đi về phía trước.
Cô đã từng nói, nếu không đạt được kết quả mong muốn cô sẽ không có mặt mũi để đi gặp bố mẹ của mình.
Cô cắn môi, càng bước nhanh hơn.
Bỗng, có một chiếc BMW dừng lại bên cạnh cô.
Cô quay đầu, sắc mặt hơi ngưng lại.
Cửa sổ thủy tinh hạ xuống, hiện lên gương mặt quen thuộc cho dù có cháy thành tro cô cũng nhận ra: "Một mình sao?"
Anh ta cười hỏi cô, vẫn vẻ ôn tồn, lễ độ.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
"Lên xe, tôi đưa cô đi." Anh ta cười nói.
Kiều Tịch Hoàn im lặng một lát: "Không cần, tôi tự bắt xe."
"Đừng phiền phức nữa, mau lên xe đi." Anh ta lại tiếp tục cười, mời mọc.
Kiều Tịch Hoàn đã từng không thể cự tuyệt nụ cười của Tề Lăng Phong, không thể từ chối yêu cầu của anh ta.
Nhưng bây giờ.
Cô hơi siết chặt ngón tay, sau đó mở cửa ngồi vào trong xe.
Không phải cô không thể cự tuyệt, mà chẳng qua cô đang tập cho bản thân thích ứng với sự thay đổi cảm xúc trong lòng.
Xe chạy không nhanh không chậm, vẫn là tác phong của anh ta.
Cô đã từng phàn nàn nói: "Tề Lăng Phong! Tại sao anh lại sợ chết như vậy, lái xe giống như một ông cụ, anh xem, xe ở phía sau đang thúc giục chúng ta đấy!"
Anh ta vĩnh viễn cười, rồi xoa đầu cô nói: "Không phải anh sợ chết, mà vì em đang ngồi ở ghế phụ của anh."
Cô dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ xe, dần dần nuốt những giọt nước mắt xuống.
"Đi đâu một mình?" Tề Lăng Phong lên tiếng, phá vỡ yên lặng bên trong xe.
"Chỉ đi dạo thôi." Kiều Tịch Hoàn hờ hững đáp.
Tề Lăng Phong dường như cũng không để ý, anh ta lái xe, khóe miệng mang theo ý cười: "Tôi đi gặp một người bạn của tôi."
"Ồ." Kiều Tịch Hoàn chỉ lên tiếng xem như trả lời, cũng không tỏ ra hứng thú với hành tung của anh ta.
"Một người bạn đã từng rất quan trọng, được chôn ở vị trí trung tâm trên núi, bởi vì cô ấy thích náo nhiệt, cho nên tôi lựa cho cô ấy một chỗ, bốn phía đều có người sinh sống." Tề Lăng Phong nói bằng giọng tự nhiên.
Kiều Tịch Hoàn bắt đầu xiết chặt ngón tay.
"Đôi khi tôi cảm thấy tính cách cô và cô ấy rất giống nhau." Tề Lăng Phong mở miệng.
"Vậy trong lòng anh có bóng ma sao?" Kiều Tịch Hoàn quay đầu hỏi anh ta.
Tề Lăng Phong ngẩn ra.
Có bóng ma sao? Giữa đêm khuya, bị việc làm của mình dọa đến toát mồ hôi lạnh.
"Chưa nói tới bóng ma. Chỉ cảm thấy có chút thân thiết." Tề Lăng Phong nói.
Thân thiết?
Kiều Tịch Hoàn lộ ra nụ cười châm chọc.
"Đúng rồi, về dự án hợp tác với James tiên sinh, chúng ta hãy bàn luận đàng hoàng với nhau đi. Dù sao chúng ta cũng là thân thích, nếu làm quá đáng cũng không tốt lắm. Cô mới đi làm không hiểu những chuyện ở trên thương trường, đôi khi, lời đồn nhảm có thể chết người." Tề Lăng Phong quay lại chủ đề chính.
"Anh nghĩ muốn bàn như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh ta, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
"Nghe nói cô từng vì một vài nguyên nhân mà phải ngồi tù, sau khi ra tù, hẳn là gấp gáp muốn được người nhà họ Cố thừa nhận. Kỳ thật, không cần phải vất vả như thế, tôi còn có rất nhiều hạng mục có thể bàn bạc với Cố thị, đến lúc đó mọi công lao đều có thể thuộc về cô." Tề Lăng Phong dụ dỗ.
"Thật sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Đương nhiên."
"Tôi sẽ suy nghĩ." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Được, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi." Tề Lăng Phong vội vã nói.
Kiều Tịch Hoàn cười tà ác.
Đừng tưởng rằng cô dễ lừa như vậy cô chỉ dùng thuật che mắt mà thôi.
Dù thế nào, chơi đùa với anh ta một chút cô cũng không mất miếng thịt.
Tề Lăng Phong đưa Kiều Tịch Hoàn đến biệt thự nhà họ Cố, Kiều Tịch Hoàn nói lời cảm ơn rồi xoay người đi vào nhà.
Hiếm khi, Cố Tử Hàn lại về nhà sớm.
Tối hôm đó bị Ngôn Hân Đồng nắm được nhược điểm, bị Cố Diệu và Tề Tuệ Phân mắng cho một trận, anh ta liền bắt đầu biểu hiện tích cực. Hơn nữa vì chuyện tối hôm đó, nếu Cố Tử Hàn không cố gắng khuyên nhủ, Cố Diệu đã sai thải Diệp Mị rồi, cho nên hai ngày nay Cố Tử Hàn rất thành thật.
Cố Tử Hàn nhìn Kiều Tịch Hoàn trở về, chỉ nhướng mày một cái nhưng không nói chuyện.
Ngôn Hân Đồng luôn đứng ở bên cạnh Cố Tử Hàn, dù sao Cố Tử Hàn cũng về sớm với cô ta, nên cô ta cảm thấy rất hài lòng.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hai người, không có biểu cảm gì, đi thẳng lên lầu hai về phòng của mình.
Cô mệt chết đi được.
Cô nhắm mắt lại, dường như trong phút chốc đã ngủ thiếp đi.
Cô nghĩ may là mình không ngủ trên giường Cố Tử Thần, nếu không, không tắm rửa thay quần áo, lúc này cô đã bị tống xuống giường rồi.
Nhưng, Cố Tử Thần.
Rốt cuộc cô phải làm như thế nào để lấy lòng người đàn ông này!
Cô thật sự đã quên mất mình đã làm gì, khiến anh ta ghét cay ghét đắng rồi!
← Ch. 083 | Ch. 085 → |