Thu thập nữ cặn bã (4)
← Ch.075 | Ch.077 → |
Edit: Tịnh An
Cổ Nguyên đưa Kiều Tịch Hoàn rời khỏi, hai người ngồi bên trong xe, bỗng nhiên có phần im lặng.
Trong ấn tượng của Cổ Nguyên, Kiều Tịch Hoàn không phải mẫu người thích im lặng, với hiểu biết của anh, sau khi chuyện hôm nay thành công, cô nhất định rất vui vẻ, nhưng không ngờ cô gái này lại ngồi bên tay lái phụ của anh, im ắng giống như không khí.
Anh nhíu mày, tựa hồ không chịu được khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn như thế, nhịn không được mở miệng nói: "Tại sao lại không nói chuyện?"
"Không muốn nói." Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô thật sự không phải là người đa sầu đa cảm, kiếp trước cô sống không tim không phổi, bất kể là yêu một người hay hận một người cũng được, vẫn luôn gọn gàng dứt khoát, tuyệt đối không giống như bây giờ, trong đầu chứa đầy những chuyện, những hình ảnh, cảm xúc mà bản thân nói không nên lời.
Cô thật sự cảm thấy bực tức thay cho kiếp trước của mình, không cam lòng, nhưng cũng rất đau lòng.
Những người từng tốt với cô, khoảnh khắc biết tin cô đã chết, họ sẽ cảm thấy như thế nào?
Trước đây cô sẽ không suy nghĩ cho người khác, nhưng hiện nay cô lại cảm thấy khó chịu!
Cảm xúc ưu thương trên mặt, thật sự rất rõ ràng!
"Cô muốn ông nội tôi tổ chức buổi giám định đồ cổ, thật ra có mục đích gì?" Cổ Nguyên chủ động tìm đề tài.
Xem như anh bị coi thường đi!
Như rất nhiều năm trước đối với Hoắc Tiểu Khê.
Người phụ nữ đó ác độc hơn cô gấp trăm nghìn lần, nhưng anh lại xem cô ấy như 'mối tình đầu'
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ ưu thương của cô, khiến anh không nhịn được muốn che chở.
Che chở sao?!
Trong phút chốc, anh bị từ ngữ đó của bản thân làm cho giật mình!
Chính anh cũng không rõ bắt đầu từ lúc nào, anh muốn quan tâm cảm giác của một người, sợ cô bị tổn thương, dù chỉ là một chút.
"Muốn bàn một cuộc làm ăn." Kiều Tịch Hoàn bất mãn nói.
Cô không cần phải nói dối Cổ Nguyên.
Đôi mắt anh hiện lên tia hiểu rõ.
Cô gái này! Thật sự quá thực tế!
"Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?" Cổ Nguyên hỏi cô.
Không thể thoát khỏi cảm xúc trong lòng nhưng cũng không thể chấp nhận một cách thanh thản.
Thời gian trước, vì Kiều Tịch Hoàn anh gần như thức trắng đêm, vì quá chăm chỉ.
Đến bây giờ, tất cả đều thuận theo tự nhiên, không cố gắng bài xích, cũng không chủ động theo đuổi, cuộc sống của anh vốn là như thế, như năm đó khi anh biết Hoắc Tiểu Khê đã có người đàn ông khác, tâm tình anh cũng thay đổi.
Mặc dù hơi đau đớn, nhưng cũng không đến nỗi, quá khó để chịu đựng.
"Đưa cho tôi hai tấm thẻ VIP là được."
"Ừ, ngày mai tôi sẽ gửi cho cô."
"Còn nữa, nếu như Tề Lăng Phong muốn có, tuyệt đối không cho." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói.
"Vì sao?"
"Không thích nhìn thấy người đàn ông đó, tôi sợ sẽ làm bẩn mắt của mình." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cổ Nguyên cong khóe môi...
Hoắc Tiểu Khê đã từng yêu Tề Lăng Phong như vậy, yêu như thế...
Mà hiện nay...Trên đời này, có lẽ có hai người ghét Tề Lăng Phong, chính là anh và cô!
"Quyết định thời gian khi nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.
"Thứ bảy."
"Nhanh như vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh: "Là ngày kia."
"Ừ, mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ ông nội của tôi gật đầu." Cổ Nguyên nói.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"Đi đâu?"Cổ Nguyên hỏi.
"Đến cao ốc Cố thị."
"Bây giờ đã hơn 6 giờ rồi."
"Ừ, tôi tăng ca." Kiều Tịch Hoàn nhàn nhạt nói.
Cổ Nguyên chuyển tay lái, đi theo hướng cao ốc Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại gọi: "A Miêu, thông báo với tất cả mọi người 7 giờ đến công ty họp, tôi có chuyện muốn nói."
"Được." Bên kia không có nghi vấn, chỉ trả lời một cách sảng khoái.
"Không ăn cơm sao?" Cổ Nguyên hỏi.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
Thời điểm có chuyện, cũng không có khẩu vị để ăn.
Cổ Nguyên giật giật môi, cuối cùng vẫn nuốt lại câu nói: "Hay là cùng nhau ăn cơm đi rồi hãy tăng ca."
Anh đưa Kiều Tịch Hoàn trở về cao ốc Cố thị, nhìn cô đi vào trong mới chậm rãi rời đi.
Xe chạy vòng vòng trên đường phố Thượng Hải, hình như lúc này không có mục tiêu, chỉ dựa vào cảm giác mà đi về phía trước, khi xe đến đích, trước mặt đã là nghĩa trang.
Anh từ trên xe bước xuống, đi vào nghĩa trang, dừng bước trước một mộ bia.
Trên mộ bia có bức ảnh chụp trắng đen, người con gái trong hình còn rất trẻ tuổi, cười hết sức sáng lạn.
Nụ cười của Hoắc Tiểu Khê luôn có sức hút, mỗi lần tâm trạng không tốt chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, sẽ vơi đi rất nhiều, thậm chí vài năm Hoắc Tiểu Khê đi Pháp, anh cũng đem ảnh lúc tốt nghiệp của cô đóng khung lại, thời điểm tâm trạng không tốt, lại lấy ra xem...
Nhìn một chút.
Nhìn đến lòng cảm thấy khó chịu.
Anh đặt mông ngồi ở trước mộ của Hoắc Tiểu Khê, lẳng lặng nói: "Có một người con gái rất giống em, nhưng cô ấy không phải là em, bởi vì cô ấy không yêu Tề Lăng Phong. Không biết vì sao, có khoảnh khắc anh cảm thấy rất được an ủi, bởi vì cuối cùng không phải chỉ có mình anh chán ghét Tề Lăng Phong. Kỳ thật, một mình anh, cô đơn đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi không biết giải phóng cảm xúc của mình như thế nào nữa, cuộc sống mỗi ngày thật vô vị."
"Tiểu Khê, nếu như anh nói anh thích người con gái ấy, làm sao bây giờ?" Cổ Nguyên nở nụ cười, có phần chua xót nói: "Cổ Nguyên, anh có thể khá lên một chút không? Đừng thích người phụ nữ của người khác."
Đúng vậy a!
Lúc nào cũng thích người phụ nữ của người khác.
Bao giờ cũng thích Hoắc Tiểu Khê, và những người con gái có đặc điểm tương tự em, lúc nào cũng không thoát khỏi lốc xoáy của em!
"Thượng đế đôi khi đối xử với anh không tốt lắm, em có cảm thấy vậy không, Tiểu Khê?" Cổ Nguyên hỏi cô.
Mãi mãi không có đáp án nữa rồi!
Anh nhìn mặt trời đã xuống núi, sau đó lẳng lặng ở đây, lẳng lặng ngồi một lúc....
...
Kiều Tịch Hoàn trở lại cao ốc Cố thị.
10 phút sau, mọi người trong tổ hạng mục đều xuất hiện trong phòng họp.
Kiều Tịch Hoàn không nói nhiều lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: "Thời gian này, mọi người hẳn cảm thấy rất mệt với hạng mục, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, phương án sửa chữa nhiều lần nhưng vẫn không đạt hiệu quả. Hôm nay, tôi, Milk, Doãn Tường đã đi gặp James tiên sinh nhưng kết quả không như ý muốn. Cho nên muốn giật miếng thịt từ trong miệng người khác không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy tôi hy vọng mọi người không cảm thấy sa sút tinh thần, tôi không nói không phía trước, mà tất cả chỉ có Yes."
"Vâng." Những người khác vội vàng phụ họa.
"Không có cách nào đánh chính diện, tình huống của James tiên sinh, chúng ta cần tìm người thứ ba tiến hành đột phá. Trước mắt chúng ta đã biết, Tề Lăng Phong vẫn chưa bàn bạc ổn thỏa với bên cục dự án, nhưng với tiến độ hiện nay, việc bàn thành công cũng không phải khó khăn. Vì thế, trước khi Tề Lăng Phong chưa có tiến triển gì, chúng ta phải đi trước anh ta một bước."
"Chúng ta nên làm như thế nào?" Doãn Tường vội vàng hỏi.
"Ngày mai tôi sẽ mời cục trưởng cục quy hoạch tham gia buổi giám định đồ cổ, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội để tạo quan hệ với ông ta. Doãn Tường, anh phụ trách nghe ngóng tin tức từ người của cục quy hoạch, nếu Tề Lăng Phong và người của cục quy hoạch có động tĩnh gì phải lập tức báo cho tôi biết. Âu Dương và A Miêu, hai người phụ trách điều tra dự án khai phá giữa khu bảo tồn, và khu sinh thái, tìm thêm những dự án khai phá của các khu bảo tồn khác, tìm ra sơ hở cung cấp sự thật mới có thể bàn điều kiện với người của cục quy hoạch."
"Còn tôi thì sao?" Milk hỏi.
"Cô chỉ cần bồi dưỡng thân thể cho tốt, đến lúc đó khi mở cuộc họp với người của cục quy hoạch, không được say rượu đến bất tỉnh là được."
"À, được."
Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ: "Con người của tôi làm việc đều có mục đích nhất định, cho nên sẽ không ăn mừng giữa đường. Đêm nay tôi sẽ không mời mọi người ăn cơm. Đợi sau khi hạng mục thành công, nên chúc mừng như thế nào thì chúc mừng. Tan họp."
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Tịch Hoàn rời đi trước.
Khi làm việc, cô rất nghiêm túc.
Những người khác dường như đã quen với tính cách của Kiều Tịch Hoàn, tụm năm tụm ba kéo nhau rời khỏi.
Cô tựa vào trên ghế làm việc, suy nghĩ một số chuyện.
Kiếp trước, cô cũng không lo lắng khi tiếp nhận một vài hạng mục, có những cái khó giải quyết cũng có những cái rất dễ dàng, bởi vì kiếp trước có Tề Lăng Phong ở bên cạnh còn hiện nay cô chỉ chiến đấu một mình.
Không những như thế, người bây giờ mà cô phải đối phó chính là người đã từng cùng cô kề vai sát cánh Tề Lăng Phong.
Năng lực của Tề Lăng Phong đến đâu, cô cười chua sót, cô thực sự không biết.
Không nói đến những sức mạnh mà anh ta che giấu ở sau lưng, cho dù không có, cô cũng chưa từng cố gắng chú ý, đầy đủ mọi thứ, tuy rằng bọn họ đều cùng nhau thảo luận, nhưng Tề Lăng Phong luôn đặt mình vào vị trí giúp đỡ công việc cho cô, không bao giờ bộc lộ tài năng, lúc nào cũng âm thầm ở bên cạnh cô, cô từng cảm thấy anh không thích hợp tồn tại trong giới thương trường, bởi vì anh quá ôn hòa.
Nhưng bây giờ thì sao?!
Câu nói kia quả nhiên không sai, chó cắn người sẽ không sủa!
Lúc cô thu dọn xong đồ đạc của mình thì thời gian cũng không còn sớm.
Cô đi vào thang máy, xuống lầu.
Đi ra khỏi cao ốc Cố thị.
Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô nhìn chiếc Ferrari màu đỏ cách đó không xa, đó là xe của Diệp Mị, cô đã từng ngồi nên cũng không cảm thấy xa lạ, nhưng điều kinh ngạc là Cố Tử Hàn lại ngồi vào trong xe.
Đã trễ thế này, Cố Tử Hàn không có xe, cần Diệp Mị đưa?!
Thì ra, bản lĩnh của Cố Tử Hàn thật lớn.
Cô cầm điện thoại lên, chụp mấy tấm hình.
Chuyện tốt như thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?!
Tâm tình tốt hơn, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách rồi đi về hướng khác.
Chỉ là, không biết Ngôn Hân Đồng nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ như thế nào?
Hẳn là sẽ tức giận muốn chết!
Cô không phải là một người thích xem náo nhiệt, cũng không có nhiều thời gian như thế, nhưng bây giờ không hiểu sao cô lại muốn nhìn thấy nét mặt méo mó của cô ta, cho nên cô rất tiêu sái đi vào một tiệm net, thông qua một email nặc danh gửi đến địa chỉ email của Ngôn Hân Đồng.
Chí ít, mấy ngày nay cô vẫn chưa bàn được hợp đồng, thì gây phiền phức cho anh ta một chút, để tránh mấy ngày tới anh ta lại tới tìm cô gây phiền phức!
← Ch. 075 | Ch. 077 → |