Cuộc chiến giao phong (1)
← Ch.061 | Ch.063 → |
Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng của Cố Diệu đi về phòng của mình.
Trên hành lang yên tĩnh, Cố Tử Hàn dựa vào trên tường một cách tùy ý, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên gò má góc cạnh rõ ràng của anh ta, ánh sang như ẩn như hiện lại làm tăng thêm sức quyến rũ nam tính, tay anh ta kẹp điếu thuốc, giọng nói từ tính, mở miệng nói:
"Cô muốn đối chọi với tôi như vậy sao?"
"Bằng không, sao có thể thu hút ánh mắt của anh chứ, anh nói có phải không?" Kiều Tịch Hoàn cười hỏi anh ta.
"Kiều Tịch Hoàn." Cố Tử Hàn nắm lấy cánh tay cô đang muốn đi, sắc mặt trầm xuống: "Tôi khuyên cô hiện tại nên buông tay."
"Tôi nói không." Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn chợt lóe lên tia sắc bén.
Không phải là ảo giác.
Cố Tử Hàn hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, người phụ nữ có thể lóe lên ánh sang như vậy với người phụ nữ yếu đuối chỉ cố gắng bò lên, đón ý nói hùa theo người khác, hoàn toàn là 2 người khác nhau, Kiều Tịch Hoàn có thể l
Anh từng hoài nghi chuyện này do Cố Tử Thần quấy phá từ bên trong, nhưng giờ, trong phút chốc anh lại cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi, cô đã thay đổi thành một người không phải nhờ sự dạy dỗ của người khác, mà là sự sắc bén ấy phát ra từ nội tâm!
Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay của anh ta ra:
"Đừng như vậy, bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, nhất là vợ của anh, Ngôn Hân Đồng."
Tầm mắt Kiều Tịch Hoàn dừng lại ở phía sau.
Mặt Cố Tử Hàn biến sắc một chút, sau đó buông tay Kiều Tịch Hoàn, xoay người rời khỏi.
Khi xoay người, thì Ngôn Hân Đồng đã đứng ở đó.
Cố Tử Hàn mặt không biểu cảm trực tiếp đi lướt qua cô, ngay cả một câu giải thích cũng không có, rời khỏi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mắt Ngôn Hân Đồng, trong phút chốc cũng cảm thấy cô gái này rất đáng thương, gả vào nhà họ Cố giúp chồng dạy con nhưng vẫn không có được địa vị nên có, ngược lại còn bị người ta coi thường như vậy.
"Kiều Tịch Hoàn, cô làm việc này không cảm thấy xấu hổ sao? Cô không sợ bị thiên lôi đánh sao?" Ngôn Hân Đồng đi về phía cô, trên mặt mang theo vẻ phẫn hận.
"Việc này? Là chuyện nào?" Kiều Tịch Hoàn biểu hiện vô cùng bình tĩnh: "Ngôn Hân Đồng, người cô cần phòng bị không phải là tôi."
"Kiều Tịch Hoàn!" Thanh âm của Ngôn Hân Đồng to hơn.
"Hử?" Kiều Tịch Hoàn nhìn hai bên một chút: "Cô muốn để người trong nhà biết hai chúng ta đang cãi nhau sao? Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Ngôn Hân Đồng tức giận đến toàn bộ cơ thể đều phát run: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không bỏ qua cho cô."
"Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không mất lý trí như vậy." Kiều Tịch Hoàn nói một cách sâu xa: "Cẩn thận suy nghĩ, đừng tìm lầm đối tượng trả thù, sẽ không nếm trải thất bại."
Nói xong, Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.
Đối với Ngôn Hân Đồng, cô cũng không có lòng tốt để đi an ủi.
Cô cảm thấy người phụ nữ từ sau khi gả cho Cố Tử Hàn, chính là bi kịch.
Cô trở lại phòng của Cố Tử Thần, anh đã lên giường ngủ rồi.
Cố Tử Thần có cuộc sống sinh hoạt khiến cho người ta tin phục, đúng giờ thức dậy, đúng giờ đi ngủ, khi nào làm cái gì cũng đều có giờ giấc, cô để ý ngay cả khi đi tiểu tiện, đại tiện cũng đúng giờ.
....
Ngôn Hân Đồng trở lại phòng ngủ, Cố Tử Hàn đang tắm.
Hôm nay cô trở về nhà họ Ngôn một chuyến, cô thử que, đúng là cô đã có thai rồi.
Chuyện buổi tối ngày hôm đó cô có phần mơ hồ, chỉ cảm thấy mình uống quá nhiều rượu cho nên không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, sáng ngày thứ hai thứ hai, nằm bên cạnh người đàn ông xa lạ, cả phòng hỗn độn, cô vội vã rời khỏi khách sạn, quên cả việc uống thuốc ngừa, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ xảy ra chuyện bất ngờ rồi.
Cô không biết làm sao, mẹ cô nói dụ Cố Tử Hàn lên giường, sau đó lại thiết kế màn sinh non, đứa bé này tuyệt đối không thể sinh ra.
Lên giường sao?!
Cô thật sự không muốn, hai vợ chồng ở chung một phòng lại phải dùng đến thuốc trong chuyện chăn gối?
Trên người cô có thuốc, mẹ cô chuẩn bị cho Ngôn Hân Nghiên, sợ con bé lên giường không đủ tích cực, cho nên cho nó uống thuốc trước, bây giờ không ngờ rằng cô lại phải dùng nó trên người người đàn ông của mình.
Cô im lặng, lặng lẽ chờ Cố Tử Hàn từ phòng tắm đi ra.
Kết hôn nhiều năm, sau khi sinh Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt, thời gian Cố Tử Hàn và cô ở chung phòng càng ngày càng ít, dường như chỉ là giao phối với cô, thật sự chỉ vì nghĩa vụ nối dõi tông đường mà thôi! Cô không thể không thừa nhận, chuyện đêm đó tuy rằng không nên phát sinh, nhưng mà đối với thân thể phụ nữ thành thục như cô mà nói, buổi tối hôm đó thỏa mãn nhu cầu và khát vọng của cô, cô nghĩ nếu như không phải tính kiềm chế của mình tốt, có lẽ cô thật sự đã hồng hạnh vượt tường rồi.
Cô nhịn không được, cười lạnh.
Mấy năm nay, rốt cuộc cô đã nhịn đến mức nào?! Và phải nhịn đến khi nào?!
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Cố Tử Hàn đi ra, nhìn Ngôn Hân Đồng ngồi ở đầu giường: "Còn chưa ngủ?"
"Tử Hàn, chúng ta bao lâu rồi chưa làm chuyện vợ chồng?" Ngôn Hân Đồng nhìn anh ta hỏi.
Cố Tử Hàn không chút biểu tình nói: "Tôi bận rộn."
"Lại bận, em là vợ của anh, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không phải là chuyện nên làm sao?" Ngôn Hân Đồng hỏi anh ta: "Hay là anh đã quen người ta thực hiện cho anh rồi?"
"Ngôn Hân Đồng, cô đừng rảnh rỗi bới móc chuyện không đâu!"
"Vậy cảnh tượng lúc nãy trên hành lang, là tôi nhìn lầm?" Ngôn Hân Đồng châm chọc, tự giễu nói
Sắc mặt Cố Tử Hàn trầm xuống, lạnh lùng nói với Ngôn Hân Đồng: "Đêm nay cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Lên giường, chỉ thế thôi."
Vừa dứt lời.
Cố Tử Hàn trực tiếp cởi bỏ khăn tắm trên người, đi đến chỗ Ngôn Hân Đồng, đè cô ở dưới thân, không có khúc dạo đầu, gọn gàng dứt khoát.
Ngôn Hân Đồng cảm thấy có chút đau, có chút chết lặng cảm nhận độ mạnh yếu của anh ta.
Cô kỳ thật rất hiểu Cố Tử Hàn, anh không giải thích với cô, thậm chí có phần khinh thường, nhưng như vậy lại giúp cô đạt mục đích.
Cô nhìn trần nhà, ánh mắt dần dần trở nên lạnh.
Cô nhất định phải khiến cho Kiều Tịch Hoàn, trả giá thật nhiều!
...
Hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn tới cao ốc Cố thị.
Buổi sáng, tổng hợp lại những văn kiện đã phát cho cấp dưới, Cố Diệu ký văn bản quyết định thành lập tổ khai phá dự án 'Khách sạn suối nước nóng và sân golf' những thành viên được điều động từ các tổ khác nhau, tổng cộng có 5 người do Kiều Tịch Hoàn làm tổ trưởng, hạng mục này không được vượt quá ba tháng, ba tháng sau nếu vẫn chưa có tiến triển hữu hiệu, tổ dự án sẽ hủy bỏ, nếu như có hiệu quả xuất sắc thì sẽ khen thưởng cho những tổ viên khoảng xứng đáng.
Kiều Tịch Hoàn sau khi nhận được thông báo, lập tức gửi lệnh triệu tập hội nghị khẩn cấp đến bốn người trong nhóm.
Cao ốc Cố thị, một văn phòng nhỏ trong phòng thị trường.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí trung tâm trong phòng họp, 4 người khác ngồi phân ra hai bên.
"Trước tiên tôi xin giới thiệu với mọi người, tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, tôi là người phụ trách dự án lần này, người đàn ông ngồi bên trái tôi là anh Âu Dương đến từ phòng thị trường tiêu thụ, người thứ hai là anh Doãn Tường đến từ bộ phận quan hệ khách hàng. Bên phải là cô Milk, phòng quan hệ thị trường, người thứ hai là A Miêu người của phòng kế hoạch." Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, tạm dừng một chút rồi nói:
"Mọi người ở đây, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nhiều lời, trên văn bản đã biết hết sức rõ ràng, dự án của chúng ta lần này chủ yếu là hạng mục khách sạn suối nước nóng và sân golf hợp tác với James tiên sinh. Về dự án này tôi cũng không giới thiệu lại, bởi vì sau đó tất cả mọi người sẽ tập trung tinh thần để cùng làm dự án này, trước tiên tôi chỉ nói về những ưu thế mà chúng ta có được."
Bốn người khác nhìn Kiều Tịch Hoàn, từ khi công văn gửi đi đến khi ngồi ở chỗ này, bọn họ đều lâm vào trạng thái mờ mịt, trước đây hoàn toàn không có tin đồn nào, hơn nữa, Kiều Tịch Hoàn này từ đâu xuất hiện mọi người cũng không biết, nhưng những người trên đều hiểu nói càng nhiều thì càng dễ gặp chuyện không may, im lặng là vàng.
"Mục đích của tôi rất đơn giản cũng rất trực tiếp, nắm lấy dự án này để có cơ hội phát triển ở công ty, tôi cần một chức vị, còn các người...Âu Dương." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi tên người đàn ông bên trái, nhìn anh: "Nghe nói anh chuẩn bị kết hôn với bạn gái, sau khi dành được dự án này, cấp trên sẽ khen thưởng cho anh, tôi hứa sẽ tặng anh và bạn gái một chuyến du lịch tuần trăng mật xa hoa ở Maldives."
"Thật sự?" Trong ánh mắt Âu Dương lấp lánh ánh sao.
"Đương nhiên."
← Ch. 061 | Ch. 063 → |