Truyện:Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 60

Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Trọn bộ 69 chương
Chương 60
Tình mở không gặp lúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một năm sau, tại San Francisco.

Bang California, bờ Tây bán đảo Thánh Phất Lãng Tây Tư Khoa (37°48'0"N, 122°25'0" W), diện tích 47 mét vuông, ba mặt giáp biển, phong cảnh tuyệt đẹp, là một tòa nhà lớn, thuộc kiểu khí hậu nhiệt đới địa trung hải, khí hậu đông ấm hạ mát, ánh mặt trời đầy đủ, được khen là "Thành phố lớn nhất nước mỹ".

Đây là những điều sách giáo khoa miêu tả về San Francisco. Thời gian lưu chuyển như nước chảy, đầu ngón tay cũng lơ đãng tựa nước trôi.

Có thể dùng từ tháng ngày bình yên để miêu tả, Tình Tình hai mươi mốt tuổi đảo mắt đã trở thành một sinh viên mới, cô thi đậu vào đại học thiết kế khoa trang trí – thiết kế tại San Francisco.

Đại học nghệ thuật San Francisco được chính phủ công nhận là đại học tư nhân tốt nhất. Trường học đã có lịch sử gần trăm năm; lấy thiết kế hoạt hình (animation), Graphic Design chuyên nghiệp nổi tiếng, vì vậy thiết kế thời trang, đồng phục, lưu hành tin tức, truyền thông truyền bá, điêu khắc, thiết kế nội thất, hoạt hình 3D (animation), quản lý tin tức, điện ảnh, chụp ảnh, thiết kế đồ chơi đều được đầu tư kỹ với đội ngũ giáo viên ưu tú. Cùng những thứ xinh đẹp kia, không có bất cứ bất đồng nào với cô gái châu Á xinh đẹp, Tình Tình có vẻ trầm mặc và khiêm tốn, luôn cột tóc đuôi ngựa, mặc áo T shirt quần jean đơn giản và mộc mạc, thỉnh thoảng cũng bị những bạn học, lớp trưởng, và đám chị em rũ đi đâu đó chơi, nhưng cô luôn từ chối khéo.

Tình Tình muốn làm tròn bổn phận làm con, trong lòng cô hiểu tình cảnh của mình, trên danh nghĩa cô vẫn là con dâu nhà Mộ Dung, nhưng một năm qua, cô chưa từng trở về cái nhà đó, Mộ Dung Trần cũng chưa từng tới San Francisco để gặp cô, điện thoại cũng le que, dùng năm đầu ngón tay cũng đếm được

Có lẽ anh đã quên cô? Dù là hiện tại không có quên, cũng sẽ có một ngày anh quên? Ha ha...... Ngày anh ở bên cô yêu cô sâu sắc, cô ước gì có thể sớm một chút rời khỏi anh, nhưng hiện tại anh cố gắng cách xa cô, cô mới phát hiện, thật ra thì cô và anh chưa từng đến gần nhau.

Nhiều hơn nữa là thân thể quấn quít, nhiệt độ đều biến mất. Một người đàn ông đối với thân thể một cô gái, thì sự nhẫn nãi và kiên trì là bao lâu? Huống chi lấy thân phận của anh, căn bản sẽ không thiếu phụ nữ, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp.

Như bây giờ vậy, anh đã chán ghét cô rồi?

Một năm qua, mặc dù bọn họ càng ngày càng ít liên lạc, nhưng có một số việc tự nhiên thông qua Thẩm Diệu Dương mà biết được, nhà Mộ Dung quả thật xảy ra thật nhiều chuyện, người kế thừa nhà Mộ Dung - Mộ Dung Kiệt đã kết hôn, Mộ Dung Cầm và Berlin đã dời ngày kết hôn xuống, để cho người ta không thể ngờ nhất chính là, Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca, trong hôn lễ long trọng của Mộ Dung Kiệt, trước đông đảo báo chí Phó Cảnh Ca đã tuyên bố đã cùng Mộ Dung Khiêm ly hôn, từ đó Phó Gia và nhà Mộ Dung không liên quan, chuyện một đôi kim đồng ngọc nữ chia tay khiến cho xã hội xôn xao

Sau hàng chục tin đồn, kỳ quái là nhà Mộ Dung cũng không lên tiếng bác bỏ tin đồn.

Một năm qua này, cô đã trải nghiệm cuộc sống ấm áp mà 21 năm qua chưa từng trải nghiệm, coi như giờ khắc này đã muộn hai mươi năm, nhưng cuối cùng cũng tới, không phải sao? Trừ đi học, cô chỉ ở nhà, dù là trở về, chỉ để nhìn thấy mẹ cô và Tiết Thiệu Trạch mà thôi. Dư thừa thời gian thì cô dùng để học tập.

Mặc dù trò chuyện và học tập cũng rất thuận lợi, nhưng trước mắt cô vẫn duy nhất việc đọc sách, cô không so được chuyện mình có phải là thiên tài hay không, về mặt học cô phải cố gắng rất nhiều mới có được thành tích tốt, nhưng cô toàn tâm toàn ý muốn học xong đại học, sau khi có được bằng tốt nghiệp, tìm một công việc thích hợp để làm, không muốn dựa vào bất luận kẻ nào.

Có lẽ chỉ có một ngày, cô thoát khỏi nhà cái danh con dâu nhà Mộ Dung, thoát khỏi dư âm của Tiết tiểu thư, cô mới là một Tình Tình chân chính.

Mặc dù cô nỗ lực như vậy, nhưng với dung mạo cô gái Phương Đông xinh đẹp hơn người, còn hấp dẫn con mắt rất nhiều người.

Đại học San Francisco tin tức rất nhanh; có người học ở học viện Raul, là một thanh viên trẻ tuổi đến từ Tây Ban Nha, bởi vì em gái của anh ta cũng học ở đây, lần thứ nhất anh đến bởi vì có chuyện đi tìm Lisa, trong lúc vô tình thấy được Tình Tình, lúc này giật nảy mình.

Đáng tiếc giai nhân khó gặp, vô luận anh chủ động như thế nào, còn cố thông qua Lisa, nhờ cô hẹn giúp với cô gái có tên tiếng anh là Emily, đều chỉ nhận được cái lắc đầu cử tuyệt.

"Emily, anh tớ cực kỳ tốt, anh ấy rất thích người Phương Đông, cậu cho anh ấy một cơ hội đi, mọi người kết giao bạn bè!" Lisa cũng rất thích Tình Tình, cô vừa chịu học hỏi lại xinh đẹp và đáng yêu!

Da của cô trắng noãn như sữa tươi, một chút vết đen cũng không có, phơi nắng lâu ngày cũng không bị đen, thân hình thon thả, mái tóc đen và dài, là người châu Á với mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngạch tuyến hết sức xinh đẹp, cộng thêm đôi mắt to tròn như hạnh nhân, lỗ mũi dọc dừa, đôi môi giống một cánh hoa, cằm hoàn mỹ, thật là đẹp ngây người!

Mặc dù cô gái phương Đông này không thích trang điểm, luôn chọn những bộ quần áo phổ thông, nhưng tại sao có thể giấu giếm được những vẻ đẹp ấy trước mặt người con trai?

Hơn nữa chính là người phương Đông rất khó nhìn ra tuổi, thấy thế nào cũng là thiếu nữ vừa trưởng thành, còn mang theo vẻ ngại ngần và tự chủ, trở thành một cô gái thoát lệ, theo Lisa biết, cũng đã có không ít người đàn ông giàu có chú ý cô đã lâu, đáng tiếc người trong cuộc quá ngu ngốc, một chút cũng không phát hiện.

"Cậu đừng lo lắng... , chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, hiện tại nữ sinh trong lớp, có người nào không có bạn trai chứ? Chủ nhật này cùng tớ đi xem phim đi, được không?"

Nhưng khi cô gái kia lên tiếng chỉ là xin lỗi, một đôi mắt trong veo có thể nhìn thấy đáy, giọng nói dịu dàng và nhu mì, còn mang theo chút hi vọng cho lòng người: "Thật xin lỗi Lisa, hết giờ học tớ còn phải về chăm sóc mẹ, không có thời gian đi đâu. Hơn nữa tớ cũng nói với cậu rồi, tớ đã kết hôn."

Mặc dù cô đã cầm nhẫn cưới ra, nhưng vì không ai thấy mặt người đàn ông kia nên không ai nguyện ý tin lời cô, nhưng nếu giữa bọn họ còn có một hôn ước, cô dĩ nhiên sẽ không hổ thẹn để nói ra.

Hơn nữa, kể từ sau khi kết hôn, mặc dù lúc ban đầu cô bị ép buộc, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn.

"Emily, cậu kết hôn? Không nên gạt tớ như thế?" Lisa trợn to đôi mắt màu xám lên, nói lời không tin, "cậu còn trẻ thế làm sao sẽ kết hôn? Hơn nữa còn không mang nhẫn nữa kia mà?"

"Lisa, tớ thực sự đã kết hôn". Không mang chiếc nhẫn chỉ là bởi vì tớ đã vứt bỏ." Cô sợ tim mình đánh mất không thể tìm về được!

"Emily, vậy chúng ta có thể cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm không?" Giọng nói ôn hòa của một người con trai vang lên, chính là cái người không màn sĩ diễn cố gắng theo đuổi người phụ nữ Đông Phương.

Ai cũng nói người đàn ông học nghệ thuật thì vô cùng lãng mạn, cái đó con trai kia đầu tóc màu vàng kim, lúc này đứng ở trước mặt của Tình Tình, thậm chí có một tia ngượng ngùng.

"Đúng vậy, cho dù đã kết hôn, cũng có thể kết bạn mà. Tớ biết có một quán ăn rất ngon, hơn nữa còn là món Trung Quốc a! Cùng tớ đi ăn có được không?"

"Chị, cùng đi chứ, không ngại nhiều người chứ?" Vốn là Thẩm Diệu Dương mới vừa xuống xe liền thấy cảnh chị bị người ta quấn lấy.

Chỉ là, cuộc sống của chị hai quá đơn thuần, trừ đi học ra là về nhà, như vậy sẽ khiến cuộc sống của cô càng ngày càng nhàm chán mà thôi. Mặc dù cậu không hiểu chị hai và anh rể đang đóng phim gì, nhưng anh rể giao phó cho cậu, phải chăm sóc tốt cho vợ anh ấy, không được để cho chị không vui, vậy nên anh đương nhiên phải cố gắng một chút.

Muốn cô vui vẻ một chút thì ở nhà là vô ích. Quan hệ của ba mẹ ngày tối, tốt đến độ bọn họ là con cái cũng không thể chen vào, mặc dù mẹ vẫn như vậy, ý thức vẫn mơ hồ, trong mắt trong lòng đều chỉ có Tiết Thiệu Trạch, nhưng thấy người đàn ông kia đối tốt với mẹ như thế, cậu cũng không cấm đoán nữa.

Vốn hôm nay cậu định rủ chị hai ra ngoài ăn cơm, bởi vì cha mẹ bọn họ đã đi chơi rồi, trong một tuần lễ sẽ không trở về.

Bộ dáng như vậy, coi như là tất cả đều vui vẻ, ai cũng không cự tuyệt được.

*****

Xế chiều mỗi ngày, sau khi tan học, nếu như Thẩm Diệu Dương không rảnh đến đón cô... , cô sẽ đi xe bus về nhà. Thật ra thì ngược cô lại thích cảm giác như thế, đơn giản mà vui vẻ.

Mùa xuân ở San Francisco tới rất sớm, mây cao không khí mát mẻ, xuân ý dồi dào. Mùa xuân ở San Francisco rất đẹp, ánh nắng ấm áp, cây lá xanh tươi, những nụ hoa dần mọc, nụ hoa hé nở đầy những con đường, ngay cả trong bầu trời cũng tràn ngập hương hoa; Tình Tình đeo balo từ trong trường học ra ngoài, cùng mấy người bạn bên cạnh nói lời tạm biệt, mau hơn nữa bước hướng trạm xe bus đi tới.

Ai ngờ còn chưa đi đến trạm xe bus, một chiếc xe thể thao lại đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, còn "bíp bíp" nhấn kèn inh ỏi.

Cô sợ hết hồn, vừa mở mắt ra, đã thấy Mộ Dung Kỳ một thân hàng hiệu từ trên xe ưu nhã đi xuống, khóe môi nhếch lên nhìn cô nở một nụ cười.

Làm sao anh biết cô sẽ xuất hiện ở đây? Tình Tình nhìn trong xe một chút, chỉ có một mình anh.

"Thế nào? Nhìn thấy tôi như nhìn thấy quỷ lắm à?" gương mặt Mộ Dung Kỳ cười, lại làm cho người ta không cảm thấy cậu đang cười, "Đừng nói cô nghĩ anh tư đi cùng tôi nhé?"

"Tôi không biết cậu đang nói gì, thật xin lỗi, tôi phải chờ xe." Tình Tình muốn tránh khỏi cậu ta, lại bị cậu ta ngăn cản.

"Đường đường là con dâu nhà Mộ Dung sao phải đi xe bus về nhà, nghe rất buồn cười có phải không?" Mộ Dung Kỳ kéo ra một nụ cười.

"Mộ Dung Kỳ, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" Tình Tình không thể nhìn thẳng vào người đàn ông này. Cũng không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm cái trò gì. Giống như câu ta không nhìn cô vừa mắt vậy.

"Lên xe."

"Tôi nghĩ chúng ta chẳng có chuyện gì để nói. Cậu có gì hãy nói tại nơi này luôn đi." Tình Tình đề phòng nhìn cậu ta, dáng vẻ của cậu cho thấy cậu là con người bụng dạ xấu xa, cô không muốn đơn độc đi theo cậu.

"Tiết Tình Tình, rốt cuộc cô có chịu lên xe hay không? Tôi không ngại ôm cô lên đi, nếu như cô không sợ anh tư biết." Mộ Dung Kỳ sẽ không biết cậu còn cách nào để giải quyết cô gái này nữa.

"Rốt cuộc cậu có chuyện gì?" Bất đắc dĩ, Tình Tình không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Mộ Dung Kỳ là em trai của Mộ Dung Trần, cô cũng chẳng tin cậu ta dám làm chuyện gì.

Ngồi lên xe, Tình Tình không nhịn được mở miệng nói.

"Đợi lát nữa cô sẽ biết." Mộ Dung Kỳ đeo lên đeo mắt kính lên, không nói thêm gì nữa.

Cho đến khi xe ngừng lại trước một khách sạn, Tình Tình mới lên tiếng lần nữa, "Mộ Dung Kỳ, cậu muốn cái gì?"

"Tôi dẫn cô đến khách sạn rất bình thường. Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, chỉ muốn mời cô một ly cà phê và ăn ít đồ ăn nhẹ mà thôi."

Mộ Dung Kỳ xuống xe, giúp Tình Tình mở cửa xe và thuận miệng trả lời.

Quán cà phê trong khách sạn vào giờ phút nào không có nhiều người, Tình Tình không hiểu Mộ Dung Kỳ rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể đi theo cậu ta vào trong.

"Rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Không có chuyện gì thì tôi về." Bọn họ ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ, đợi người đem cà phê ra, Mộ Dung Kỳ chỉ lo loay hoay làm cái gì đó không chú ý đến cô.

"Gấp cái gì, nhìn xong rồi đi về cũng không muộn!" Mộ Dung Kỳ cười đem đem hình chuyển để trước mặt cô.

Đó là anh?

Trong màn hình nhỏ, những thứ kia vô cùng rõ ràng, anh ôm một cô gái cùng khiêu vũ trong sàn nhảy, cô gái kia thoạt nhìn rất quen thuộc, nữa điểm tiếp theo, mặt của cô gái kia rất quen thuộc, dường như đã gặp một lần - Đơn Tuệ Ngữ, những tấm hình sau hai người càng lúc càng thân mật.

Mộ Dung Kỳ là có ý gì? tay Tình Tình đang cầm con chuột ngừng lại, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt.

Mộ Dung Kỳ nhìn nét mặt của Tình Tình, không buông tha một giây nào, "Tiếp tục nhìn xuống đi, đặc sắc còn ở phía sao."

Nhìn thì nhìn, ai sợ ai?

Đó là tin tức chứ? Phó Tổng giám đốc Mộ Dung Trần của Tập đoàn tài chính Mộ Dung cùng thiên kim tiểu thư nhà họ Đơn liên tiếp qua lại, tin đồn Mộ Dung Trần cùng vợ đã chia tay một năm, nhà Mộ Dung cùng nhà họ Đan đang cố định kết thân lần nữa...... Sau đó là một đống hình ảnh họ cùng ngồi ăn cơm, cùng nhau tham gia tiệc, đây coi là cái gì đây?

Anh lạnh lùng với cô như thế là vì Đơn Tuệ Ngữ sao?

Mộ Dung Kỳ cho là tùy tiện lấy ra những hình này có thể lừa gạt cô sao? Truyền thông vẽ rắn thêm chân rất lợi hại, cô sẽ không chịu vũ nhục cùng tổn thương như thế, làm sao cô lại tin tưởng đây là sự thật?

Nhưng chứng kiến cảnh anh ôm cô gái gái khiến lòng cô đau, không biết nó xông ra từ đâu, đem lòng cô cắt thành trăm mảnh.

Cô lựa chọn tin tưởng anh, nhưng thật ra thì trong lòng vẫn hoài nghi. Nếu như những thứ này đều không phải là thật, vậy tại sao anh cứ để mặc cô ở San Francisco lâu như vậy, cũng không quan tâm cô?

Cái tiểu thư Đơn gì đó, quả thật tốt hơn cô rất nhiều không phải sao? Có lẽ anh không tìm được tấm lòng của cô, thì muốn lấy nó từ Đơn Tuệ Ngữ? Tại sao lại không chứ? Bọn họ còn là thanh mai trúc mã, bạn bè thân thiết nữa kia mà? Bọn họ mới xứng đáng bên cạnh nhau không phải là cô!

"Cô không yêu anh tư, vậy thì rời khỏi anh ấy đi." Giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Kỳ vang lên, dừng lại một chút mới nói tiếp: "Hôn nhân của các người vốn là sai lầm, bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc mình mong muốn, đúng lúc nên chấm dứt sai lầm còn xót, nếu không cuộc đời của anh tư tôi sẽ bị cô phá hủy? Anh ấy có quyền có hạnh phúc, mà cô đã không cho anh ấy hạnh phúc được thì cũng không nên kéo mất cuộc đời anh ấy."

*****

"Chuyện tình cảm của tôi và anh ấy không cần cậu nhúng tay vào, nếu như anh ấy tự mình nói ra, bằng không tôi sẽ không cùng anh ấy ly hôn. Nếu như đây chính là mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi, vậy có thể đã khiến cậu thật vọng. Tôi không biết tại sao cậu vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng chuyện của tôi và anh tư của cậu, về sau không cần cậu nhiều chuyện. Hẹn gặp lại."

Tình Tình cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường, ngay trước mặt Mộ Dung Kỳ cô đem màn hình máy tính bảng đóng lại, đứng lên, ngẩng cao đầu, đi ra khỏi quán cà phê.

Cái người Mộ Dung Kỳ thật sự là quá đáng, cậu ta cho là cậu ta là ai? Tại sao có quyền được yêu cầu cô như thế?

Nhưng tại sao? Lòng của cô lại càng ngày càng đau?

Đi ra quán cà phê, lần đầu tiên Tình Tình không muốn nhanh như vậy về nhà, điện thoại di động bị cô cầm chắc trong tay mặc niệm một số điện thoại quen thuộc.

Đúng vậy, cô thật rất vô dụng, đến gọi điện thoại cũng không dám gọi, cô còn có thể làm cái gì đấy?

Mộ Dung Kỳ lạnh lùng nhìn Tình Tình đi ra ngoài, cậu không nghĩ Tiết Tình Tình khi nhìn thấy hình ảnh kia vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thế.

Nếu như có thể để cho anh tư chủ động mà đưa đơn ly hôn, thì có lẽ anh đã không phí tâm như thế? Mặc kệ như thế nào, chuyện làm được hiện tại chỉ là như thế này, cũng không bằng làm đến cùng. Dù sao sự kiện trên du thuyền kia, anh tư sẽ không bỏ qua cho cậu, một năm này không có truy tìm hành tung cậu, cũng chỉ vì anh tư tạm thời không rãnh thôi.

Hừ!

Chuông điện thoại vào lúc này vang lên, thấy số điện thoạia kia, Mộ Dung Kỳ không chút nghĩ ngợi liền nhận, "Chuyện gì?"

"Thiếu gia, thứ cậu muốn đã làm xong." Một giọng nam cung kính truyền đến.

"Chỗ cũ chờ ta, không để cho Nhân Phát phát hiện." Sau khi tỉnh táo phân phó, Mộ Dung Kỳ rất nhanh cúp điện thoại.

Mười một giờ đêm, Mộ Dung Kỳ mới trở lại, bước chân không nhanh không chậm đi vào khách sạn, anh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, khách sạn có nhân viên bảo vệ, anh đã sớm quen việc này rồi, bất đồng là đêm nay khách sạn có rất nhiều bảo việc, mọi người đứng tại kia, giống như là trải qua huấn luyện đặc chủng lâu rồi, không giống như nhân viên bảo an bình thường.

Chẳng lẽ khách sạn đã xảy ra chuyện gì sao?

Mộ Dung Kỳ đeo kính đen, mắt sắc bén quét chung quanh một vòng, hai tay đặt trong túi quần chậm rãi đi vào, quả nhiên, người còn chưa tới cửa chính, đám bảo vệ xông tớ bao vây xung quanh người anh, anh lạnh lùng cười một tiếng, thái độ bình thản và ung dung như cũ.

"Các ngươi muốn làm gì?" Mộ Dung Kỳ đứng lại nhìn mọi người, sắc mặt hiền hòa tươi cười, ánh mắt lại mang theo vẻ thâm hiểm làm cho người ta lo lắng.

"Đại Thiếu Gia, xin cậu lập tức theo chúng tôi trở về nước." Người nói chuyện dáng dấp cao lớn lịch sự, khí thế tôn quý một chút cũng không giống như kẻ thuộc hạ cấp thấp, ngược lại tương đối giống như một cậu chủ, vì vậy lời nói kia giống như đang diễn kịch, làm cho người nghe có chút cảm thấy kỳ lạ.

"Cậu là ai? Tôi không biết cậu." Mộ Dung Kỳ liếc người đang nói chuyện một chút, nhíu mày.

"Chúng tôi nhận lệnh của Đại thiếu gia, đưa cậu sáu trở về." Người nói chuyện lười biếng nhìn anh, cũng không tính giới thiệu tên của mình.

"Cậu cho rằng cậu là ai? Bản thiếu gia sẽ không cùng các người trở về, tránh ra!" Cho là mang đại ca ra sẽ khiến anh sợ sao? Nếu một năm qua đại ca cũng không tìm cậu, hiện tại không thể nào tìm đến cậu trở về.

Nói cách khác, từ lần trên thuyền muốn tính toán với anh tư, anh đến trường học cũng không trở về, mà đi khắp nơi trên thế giới, tự làm việc tự sinh sống, cũng có thể nói là anh không vui đi chơi cũng chả sao.

Muốn cậu đi vào tập đoàn Mộ Dung, anh muốn chơi cho thỏa thích tuổi trẻ của mình. Chừng hai năm nữa, cậu sẽ trở về hoàn thành việc học, mặc kệ mọi người có nguyện ý hay không, cũng về nhà.

"Thứ lỗi cho chúng tôi khi kinh xuất." Người đàn ông đang nói chuyện tiến lên một bước ngăn trở trước mặt Mộ Dung Kỳ.

"Đáng chết! khốn kiếp! Cút!" Mộ Dung Kỳ vung tay muốn hạ xuống một quả đấm, lại làm cho đối phương dễ dàng vọt tới.

"Lục thiếu gia, cậu sẽ không muốn tôi trước mặt mọi người bắt cậu lên xe chứ? Tôi không ngại thất lễ tự mình đưa tiễn cậu lên xe, nhưng tôi muốn lục thiếu gia nên để ý sĩ diện, tôi nói đúng không? Đã như vậy, tôi hi vọng lục thiếu gia sẽ hợp tác theo tôi lên xe, tất cả mọi người đều đẹp mắt." Người thanh niên kia cười nheo mắt, nụ cười tự tin tương đối mê người.

"Cậu dám uy hiếp ta?" Mộ Dung Kỳ thu lại khuôn mặt tươi cười, hết sức không vui. Thậm chí có người dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của cậu? Đáng chết! Đại ca tìm ở đâu những thuộc hạ không biết ai là chủ ai là tớ vô pháp như thế chứ?

"Không dám." Người đàn ông kia trả lời không kiêu ngạo không tự ti.

"Không dám thì lập tức tránh ra cho tôi!" Mộ Dung Kỳ quát nhẹ. Mặc dù tuổi nhỏ hơn người trước mặt vài tuổi, nhưng khí thế không thua nha.

"Tôi nói rồi, rất khó sai lệnh."

Mộ Dung Kỳ giận đến nheo mắt, nhưng còn không đến mức mất trí, thức thời mới là tranh tuấn kiệt - đạo lý đó cậu hiểu được, nhìn nhóm người này rõ ràng không đem cậu đặt ở trong mắt, nói gì cậu cũng không cần tự mình chuốc lấy cực khổ theo chân bọn họ liều mạng, ít nhất cũng giữ mặt mũi của cậu sáu là Mộ Dung, có lệnh của đại ca, đám người này mới đến đây để bắt cậu.

Hừ, anh tư không phiền toái đến tìm anh, anh cả ngược lại tới trước."Tốt, tôi đi với các người, chỉ là, tôi phải về phòng dọn dẹp hành lý của mình." Chỉ cần có cơ hội thoát khỏi đám người này, anh sẽ không từ biện pháp nào.

"Không cần, cậu tư đã phái người giúp cậu thu thập rồi ạ."

"Cái gì?!" Mộ Dung Kỳ lúc này mới giật mình, trên mặt âm u không chừng, "anh tư tới? Anh ấy đang đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Ngay bây giờ!"

"Lục thiếu gia, chúng tôi chính là muốn dẫn ngươi đi gặp Tứ thiếu gia."

"Đã như vậy, vậy ngươi còn đứng ở đây làm gì?" Mộ Dung Kỳ tìm về khí thế sảng khoái của một thiếu gia, không vui nói. Anh tư luôn luôn yêu thương cậu, đã đến như vậy rồi, anh cũng chẳng cần thiết đem hình gửi cho anh ấy.

*****

Thù này không báo không phải là quân tử, tiểu tử này nhìn tốt lắm, anh cả và anh tư thì cậu không động được, cũng không đại biểu là cậu không động được vào tiểu tử kia."Lục thiếu gia, mời lên xe." Đối phương thay cậu mở cửa xe, hình như đối với cậu vênh mặt hất hàm, sai khiến thờ ơ.

"Anh tư, làm sao anh rãnh rỗi tới đây vậy?" Mộ Dung Kỳ thoải mái đi tới phòng khách sạn, tìm một chỗ thoải mái chỗ ngồi xuống, "Anh tìm em có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Trần xoay người lại, trên mặt không có một bất kỳ nụ cười nào, "A Kỳ, em không phải không biết mình đã rời nhà lâu rồi chứ? Nghe nói em gần đây em rất rãnh! Không phải chơi đến quên mất mọi người luôn rồi chứ?"

Nhìn cậu em trai này, hơn một năm không thấy, nụ cười trên mặt anh tuấn bỗng lui đi, trở thành một gương mặt lạnh lùng và vô tình.

Nghe vậy, Mộ Dung Kỳ khẽ nhíu mày, "Về nhà dĩ nhiên không có vấn đề, về phần anh thì sao...... Anh tư, anh nói cho em chút đi, từ nhỏ đến lớn điều như thế, anh không nhớ rõ nữa rồi?"

"Anh cũng đã nói với em, chuyện của anh và Tình Tình không cho em nhúng tay vào, cũng đã cảnh cáo em không được đến gần cô ấy, vậy bây giờ em đến San Francisco vì chuyện gì, chơi sao?" Mộ Dung Trần hờ hững nhíu mày, "Đừng tưởng rằng anh không đến bắt em, cũng không biết em đang ở đâu làm cái gì? Em cho rằng mình thoát được mắt anh sao? Lần trước chuyện Lam Chỉ Nông anh đã không tính sổ với em, nhưng về sau anh không hy vọng em làm như thế với Tình Tình nữa."

"Anh tư, em có làm gì đâu. Chỉ là nói với cô ta chân tướng mà thôi." Mộ Dung Kỳ nhướng mày, anh ghét Tiết Tình Tình. Không muốn nhìn thấy anh tư đem tinh lực lãng phí ở trên người một cô gái. Huống chi hiện tại bọn họ đang ở trạng thái rời xa nhau

Không ly hôn thì còn chờ gì nữa?

Nhìn Tiết Tình Tình cho tới bây giờ cũng không có để ý đến anh tư, cô vui vẻ qua ngày với đám người kia.

"A Kỳ, từ nhỏ anh đã nhìn em lớn lên, chưa bao giờ biết em chưa học chữ xong đã học người ta nói láo." Châm một điếu thuốc, Mộ Dung Trần mắt lạnh nhìn cậu, "Vì sao chiều hôm qua em tìm cô ấy?"

"Anh tư, em làm tất cả cũng vì anh làm thôi. Anh cầm những thứ này lên xem đi, xem một chút cô gái kia đối xử ra sao với anh. Căn bản cô ấy không thích anh, không quan tâm nhà Mộ Dung."

Mộ Dung Kỳ cầm túi tài liệu to ném cho Mộ Dung Trần, hừ, nếu quả thật quan tâm đến anh tư, làm sao có thể biết chuyện anh cả kết hôn cũng không trở về? Mặc dù cậu cũng không có trở về, nhưng mà ai cũng biết lục thiếu gia nhà Mộ Dung rất ít về nhà?

Một năm nay, người ngoài không ít ý kiến về hôn nhân của bọn họ, chẳng lẽ anh tư vẫn chưa rõ sao? Tại sao còn có thể tiếp tục như vậy?

"A Kỳ, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây, đây là chuyện của anh với cô ấy, em không có tư cách nói vào. Còn nữa, anh hỏi em, đoạn thời gian trước, em cùng con gái Triển gia đã xảy ra chuyện gì?"

Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất anh cả gọi cậu về.

Nghe vậy, Mộ Dung Kỳ lần nữa cau mày, "Anh tư, đây là chuyện riêng của em." Người trong nhà sẽ không trông nom vào chuyện này của cậu chứ?

"Em cùng cô ta như thế nào, trong nhà không quản được. Nhưng em và tiểu thư Triển gia mở ra quan hệ, vậy cũng đừng trách người trong nhà hỏi chuyện." Triển Thơm là ai? Là người cậu có thể tùy tiện vui đùa sao? Cậu cùng cô ta trở thành một đôi thường xuyên ra vào khách sạn, loại chuyện như vậy làm sao có thể lừa gạt ánh mắt mọi người?

"Anh, chuyện này em sẽ tự giải quyết với Triển gia."

"Ý của ông nội là để cho hai người lập tức đính hôn, em cho rằng em phá hủy sự thanh bạch của con gái người ta, mà cứ ngồi thế được hả? Em dùng tư cách gì để nói chuyện với Triển gia?"

"Anh tư, bây giờ là thời đại nào? Anh cho rằng phụ nữ phải tam tòng tứ đức mới tìm được chồng sao? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, biết cái gì có thể chơi, cái gì không thể." Mộ Dung Kỳ hờ hững nhíu mày. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lấy vợ sớm như thế, cho dù là đính hôn cũng chưa từng nằm trong kế hoạch của cậu, hơn nữa cậu chỉ coi cô gái kia là bạn chơi đùa?

"Cái vấn đề này, em không cần nói với anh, mà em hãy đi về nói rõ ràng với ông nội đi." Mộ Dung Trần đã không dám tin tưởng trước mắt chính là người em trai luôn biết nghe lời, bây giờ cậu ta biến thành như thế nào rồi?

"Đính hôn là ý của ông nội? Còn là chủ ý của ba?" Mộ Dung Kỳ lạnh lùng hỏi. Người đứng đầu Triển gia và nhà Mộ Dung có giao tình không tệ.

"Rất xin lỗi, đây là suy nghĩ của mọi người, con gái Triển gia không phải là không thể cưới, nhà Mộ Dung cũng mong có một cuộc đính hôn náo nhiệt, đây là điều có thể mong đợi."

"Anh tư, các người không thể ép em! Em có quyền lựa chọn"

"Em có thể có lựa chọn. Sự lựa chọn của em chính là tự nguyện trở về, hoặc anh áp giải em trở về."

"Anh tư, hôn nhân không phải trò đùa, em không muốn trở thành công cụ của các anh." Thật là nói giỡn, lúc nào cậu -Mộ Dung Kỳ đã trở thành công cụ kết thân của hai gia tộc rồi?

"Em cũng biết hôn nhân không phải trò đùa, em lại dám khích bác để hôn nhân của anh và vợ kết thúc, em thật nghĩ hôn nhân không phải trò đùa sao? Sao anh nghe chẳng thuận tay lên?"

Mộ Dung Trần nắm chặt túi hồ sơ trong tay, bên trong là cái gì anh rất rõ ràng. Lần này, không để cho cậu tiếp nhận chút dạy dỗ cũng không được.

"Anh tư còn có chuyện gì không? Em đi trước đây." Mộ Dung Kỳ thấy gương mặt tức giận của anh tư, trong lòng bắt đầu có chút sợ, anh tư chưa từng tức giận như vậy, cậu cũng không nên làm quá mức?

"Rất đáng tiếc, em không đi dễ dàng như thế, em lập tức về nhà." Mộ Dung Trần không muốn lại phải để ý đến người em trai này nữa."Đem lục thiếu gia ấn xuống, lập tức đưa lên chuyên cơ trở về nước."

"Anh tư! Triển Thơm vẫn còn ở đó chờ em!"

"Cô ấy đang đợi em trên chuyên cơ." Mộ Dung Trần quay lưng lại.

"Anh tư, anh không phải có thể làm như vậy!" Mộ Dung Kỳ tức giận quát.

"Anh đã làm như vậy." Mộ Dung Trần hờ hững nói.

A Kỳ thật sự nên chịu chút dạy dỗ, để cậu biết rằng mình sẽ không tùy hứng như vậy.

Cho đến trong phòng khôi phục yên tĩnh, Mộ Dung Trần mới mở túi tài liệu của em trai để lại ra, trong đó có một sấp hình lớn, anh càng xem càng căm tức.

Tiết Tình Tình, xem ra anh để mặc cho em quá lâu! Lâu đến quên mất người đàn ông của em rốt cuộc là ai rồi sao?

Lần này, Mộ Dung Trần đặc biệt đến Mĩ, trừ dọn dẹp những chuyện bậy bạ của em trai, còn muốn còn cô sửa chữa lại quan hệ của bọn họ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)