Truyện:Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 36

Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Trọn bộ 69 chương
Chương 36
Phong ba (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tiết Tình Tình, không phải em đã quên mất, bây giờ em là vợ tôi, là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, sau này đừng nhắc lại những chuyện này trước mặt tôi" Nếu như cô còn nói về tên họ Dương, lại vì hắn mà nói giúp, anh nhất định sẽ dùng hết sức mình để hủy diệt nhà họ Dương, khiến cho bọn họ mãi mãi biến mất khỏi thương trường.

"Tại sao, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp" Tâm tình hỗn loạn, muốn đi cũng không được, Tình Tình hé miệng cắn lên cổ tay của Mộ Dung Trần.

Nhưng, sức lực nho nhỏ của cô làm sao có thể khiến anh buông tay? Mộ Dung Trần chỉ dùng một chút sức đã đẩy được mặt cô ra, hai tay của anh đã bắt được bả vai của cô: "Tiết Tình Tình, tôi cho em biết, đời này kiếp này, em đã là người của tôi, ai cũng không thể tranh giành. Em đừng hòng nghĩ đến người đàn ông khác"

"A!"

Bị hắc lay đến choáng váng đầu óc, cô thét lên lần nữa há mồm dùng sức cắn lên bờ vai của anh, hàm răng sắc nhọn phá hỏng áo sơ mi màu xanh dương nhạt của anh, nặng nề cắn lên bả vai bền chắc của anh.

Đau, rất đau! Nhưng không sánh bằng nỗi đau mà cô mang đến cho anh, cô hận anh, khiến anh không chịu được. Anh thất bại sao? Cố gắng cùng thâm tình bấy lâu nay xem như uổng phí.

Vẫn là vì người đàn ông kia, bọn họ lại trở về vạch xuất phát, thậm chí còn tệ hơn so với ban đầu, bây giờ cô nhất định rất hận anh? Anh có hối hận không? Không, anh không hối hận.

Một chút anh cũng không hối hận vì đã gây khó khăn cho Dương Bách Lâm, người đàn ông kia giống như gai nhọn đâm vào thịt của anh, không rút ra được. Anh muốn trong mắt cô chỉ có thể có một mình anh.

Một người đơn phương bỏ ra tình cảm, có lúc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Lúc trong miệng cô nếm được mùi máu tươi, còn có vị ngọt, oán hận trong lòng càng sâu đậm, dùng bao nhiêu sức để cắn, cắn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô đau đến tê dại còn chưa muốn buông ra. Rất nhanh, trên người anh đã nhiễm một mảng đỏ ửng.

"Hài lòng chưa hả?"

Đôi tay nắm lấy vai của cô, lôi cô ra, nhìn vào mắt của cô.

"Hài lòng? Tôi không hài lòng, trừ phi anh chết nếu không tôi vĩnh viễn cũng không hài lòng. Anh dám không? Anh dám từ nơi này nhảy xuống không?" Cô lau khóe miệng dính máu của mình, lạnh lùng trả lời.

Cô chưa từng hận người nào như vậy. Ngay cả Tiết Thiệu Trạch, dù cô hận nhưng vẫn có thể tỉnh táo để đối diện. Nhưng, đối mặt với người đàn ông này, tất cả tâm tình bị đè nén của cô cũng sẽ bị bộc phát ra.

"Em thật sự yêu anh ta như vậy?" Yêu đến mức dù anh làm như thế nào đều không thể thay thế được vị trí của Dương Bách Lâm trong lòng cô sao? Yêu đến mức thậm chí muốn anh chết đi? Tim của cô rốt cuộc làm bằng gì? Tại sao có thể vô tình như vậy.

"Đúng, tôi yêu anh ấy, rất yêu anh ấy" Tình Tình không ngại nói cho anh biết cô yêu Dương Bách Lâm như thế nào: "Đời này, ngoại trừ anh ấy ra, tôi sẽ không yêu ai hết, tôi đã nói rõ ràng rồi đấy. Anh hài lòng chưa?"

Ngoại trừ anh ấy ra ai cũng không yêu? Lửa giận lại bị những lời nói này của cô châm ngòi, một tay lôi cô đến, anh cúi đầu, nâng cằm rắng noãn của cô lên, ngón tay cơ hồ bấm vào da thịt mềm mại của cô, mặt của hai người rất gần, rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau trong không khí, anh rít từ trong kẽ răng:

"Nói lại lần nữa!"

"Tôi yêu anh ấy, thương anh ấy, ưhm...." Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị anh cuồng nộ ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn, muốn cố gắng cắn anh một cái nhưng cằm đã bị anh kiềm chế, không thể thoát ra được, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh.

Anh đè áp cô xuống bàn hội nghị, kéo gương mặt của cô qua, mang theo ác ý dịu dàng, nói nhỏ ở bên tai của cô: "Nói cho tôi biết, em thương anh ta nhiều không?"

"Mộ Dung Trần, anh dám, anh lại..... A..." Lời còn lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được.

Tại sao anh có thể như vậy?

"Chỉ vì em, tôi có thể làm được những gì, xem ra em không thể nào tưởng tượng được đâu" Áp trán của mình lên trán của cô, nguy hiểm thì thầm bên tai cô: "Em đã nói em yêu tên họ Dương đó, như vậy hôm nay, để tôi dạy cho em biết, làm sao có thể làm một người vợ tốt"

.....

"Ưmh......"

Cô dùng sức cắn môi của mình, không muốn đau đến mức rên rỉ thành tiếng ở trước mặt anh, không muốn yếu thế trước anh, anh ta tại sao lại đối xử với cô như thế? (Tại sao lại nói anh ấy đối xử với cô như thế, mà lại không nhìn xem mình đã nói gì và làm gì)

Uất ức cùng phẫn hận không nói được đồng thời xông thẳng lên đầu, khiến cô cắn nát cánh môi của mình.

Uất ức khiến nước mắt lại rơi đầy mặt.

Đúng vậy, Tình Tình cảm thấy uất ức cực kì. Kể từ sau khi cùng hắn ở chung một chỗ, anh đối với cô đều nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay. Nhưng lúc này anh lại thô lỗ với cô như vậy? Cứ xem như, là hôm nay cô khiêu khích anh, nhưng anh cũng không nên đối xử với cô như vậy, còn nói yêu cô, cô đúng là không nên tin tưởng anh.

Sở dĩ cô khiêu khích anh, cũng bởi vì anh đã làm sai trước. (Đã điều tra chưa mà nói người ta làm sai, chỉ là nhận định một phía rồi đổ hết lỗi lên đầu ngta) Anh không nên không giữ lời hứa.

"Thương anh ấy? Tiết Tình Tình, em nói cho tôi biết, em yêu anh ta sao?"

Bàn làm việc rắn chắc giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng trong tình huống như thế, anh vẫn có thể nói lời làm tổn thương cô sao?

"Khuất phục dưới thân thể của tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại luôn miệng nói yêu hắn? Nếu như hắn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, sẽ nghĩ như thế nào đây?" Vừa nghĩ tới những lời cô vừa nói, anh tức giận.

Quá đáng! Quá đáng! Tại sao anh có thể nói khó nghe như vậy? Nước mắt lăn dài trên gò má. Cô cảm thấy thật hận bản thân mình.

Tại sao bị anh ta đối xử ác liệt như vậy, nhưng thân thể đã sớm quen thuộc với anh ta, thế nhưng......

Đau đớn, uất ức, bao nhiêu cảm xúc không nói hết nên lời không lặng lẽ rơi lệ nữa mà thanh âm khóc rống cứ như thế vang vọng ở trong phòng hội nghị rộng lớn.

Hôm nay, Mộ Dung Trần vô cùng tức giận, cũng không để ý đến sự đau đớn của cô, lúc này anh chỉ hung hăng muốn cô, như vậy mới khiến một ít đau đớn trong lòng anh khá hơn một chút.

Đúng vậy, anh muốn phá hủy cô, muốn cô chết ở trong ngực của cô, khiến cho cô không thể đi khỏi anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.

Vào lúc này, có người không thức thời gõ cửa.

"Phó tổng"

Một giọng nữ tựa hồ không tin pha lẫn chút tức giận vang lên ở bên ngoài cửa phòng hội nghị vẫn đóng chặt.

Cách cửa gỗ bền chắc, truyền vào bên trong, thanh âm đã giảm bớt rất nhiều, nhưng với Tình Tình mà nói lại giống như tiếng sấm rền bổ vào trong đầu cô, thanh âm vốn đang nức nở chợt ngừng lại, lại sợ, cô vội vàng nghĩ muốn đẩy người đàn ông phía trên cô ra: "Có người, uhm.... Có người tới. Anh mau buông tôi ra"

Quả thực là muốn tìm chết. Vào lúc này lại dám quấy rầy, tâm trạng của Mộ Dung Trần không tốt chút nào.

*****

"Cút!"

Lạnh lùng ném ra một chữ, anh vẫn truy tìm cao triều của mình.

Tại sao anh ta lại hung dữ như vậy. Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ngoan độc và dữ dội của Mộ Dung Trần, Lam Chỉ Nông đứng ở bên ngoài, hít vào một hơi khí lạnh. Anh với người phụ nữ đó làm gì ở trong phòng họp công ty?

Mặc dù hiệu quả cách âm của cửa gỗ rất tốt, thế nhưng lần đầu gõ cửa cô không nghe tiếng trả lời, nên áp tai lại gần cánh cửa, lại nghe được âm thanh chỉ có khi nam nữ hoan ái mới phát ra, làm cô nhất thời vừa đỏ mặt vừa tức giận.

Nếu như không phải Mộ Dung Nghiễn từ trên lầu đi xuống nói tìm anh có việc để cô đi thông báo một tiếng, cô căn bản không biết sẽ đụng phải trường hợp như vậy.

Suy nghĩ đến nụ cười khả nghi vừa rồi của Mộ Dung Nghiễn, Lam Chỉ Nông nghi ngờ anh ta đã sớm biết trường hợp bên trong phòng họp rồi.

Tại sao anh ta có thể không biết? Anh ta chính là phó tổng bộ phận an toàn của tập đoàn, mỗi góc ngách trong công ty anh đều có thể theo dõi thông qua hệ thống trong phòng làm việc của mình. Vậy anh ta nói đến có chuyện tìm Mộ Dung Trần chẳng lẽ là giả? Vì để xem kịch vui sao?

Nhưng, màn kịch như vậy khiến cô ghen ghét không thôi, cô vào tập đoàn Mộ Dung làm việc chính là vì Mộ Dung Trần. Mặc dù biết anh đối với cô chưa từng có tình yêu nam nữ, cũng chưa từng có tình cảm qua lại lén lút.

Cô luôn nghĩ, chỉ cần một ngày anh không kết hôn, một ngày nào đó anh sẽ chú ý đến điểm ưu tú của cô. Nhưng cô sai rồi, đồng thoại chim sẻ biến thành phượng hoàng đều là gạt người.

Anh kết hôn. Hơn nữa lại cùng một thiên kim tiểu thư vô dụng kết hôn. Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng. Chẳng lẽ, cô chỉ thua về gia thế, bối cảnh thôi ư?

"Phó tổng, Mộ Dung phó tổng bộ phận an toàn có việc gấp tìm ngài"

Mặc dù biết nghe chuyện riêng tư của người ta như vậy rất không tốt, nhưng, cô chưa muốn đi như vậy.

"Mộ Dung Trần, anh mau dừng lại ngay...."

Tình Tình bị đâm đến choáng váng, ai biết người đàn ông đột nhiên bị tinh trùng xông lên não này cư nhiên lại không chịu dừng lại, điều này làm cho cô.....

"Đều cút xa một chút cho tôi"

Tâm tình anh vốn đang không tốt, còn bị một đám đến gây phiền phức, lòng anh tràn đầy tức giận cùng bất bình....

Mây mưa hoan ái qua đi, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Anh ôm cô gái nhỏ vì hoan ái kịch liệt mà bất tỉnh, cái trán tì lên trán của cô ôm cả người đè nằm ở trên bàn.

Sau hồi lâu, anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của cô vì kích tình mà đỏ ửng, nước mắt vẫn còn chưa khô, anh cắn răng....

Hôm nay, bọn họ thật sự rất giống dã thú, điên cuồng mất đi lý trí.... Nhìn toàn thân cô nhếch nhác, trong lòng anh chỉ biết im lặng cười khổ. Cõi đời này, chỉ có cô mới có thể khiến anh kích động mất hết lý trí, thậm chí ngay cả quần áo của cô cũng không cởi ra, chỉ bỏ quần của cô......

Mà quần áo trên người anh cũng không kịp cởi ra, hoàn toàn mặc chỉnh tề trên người, ảnh hưởng của cô đối với anh, thật sâu.

Tiết Tình Tình, em biết không, có nhiều lúc em rất biết làm tổn thương người khác, nói không yêu sẽ không yêu, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho. Đối tốt với cô, làm nhiều chuyện vì cô, nhưng cô không hề cảm động.

Rốt cuộc phải làm sao mới đúng? Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có được lòng em?

**

"Lam thư ký, sao cô vẫn còn ở đây?" Mộ Dung Trần ôm Tình Tình đi ra khỏi phòng họp, lại thấy Lam Chỉ Nông mới vừa rồi đến quấy rầy anh, lại đứng cách cửa phòng không tới một mét, giống như đang đợi anh ra ngoài.

"Phó tổng, Phó tổng bộ phận an toàn đang ở phòng làm việc chờ ngài lâu rồi"

Đôi tay của Lam Chỉ Nông nắm chặt thành quyền, nhìn người phụ nữ quần áo xốc xếch ở trong ngực Mộ Dung Trần, cũng biết mới vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì. Rõ ràng Mộ Dung Trần còn dùng áo khoác quấn lấy eo và đùi của cô, có thể biết tình huống kịch liệt đến cỡ nào.

"Lam thư ký, giúp tôi chuẩn bị một bộ váy mang đến phòng làm việc của tôi"

Mộ Dung Trần nhàn nhạt phân phó, Lam Chỉ Nông này càng ngày càng to gan, dám quấy rầy anh không nói, còn dám đứng ở ngoài cửa chờ. Cô ta cho là cô ta lộ ra dáng vẻ bắt gian muốn cho ai xem? Anh ghét nhất chính là loại phụ nữ không phân biệt được việc chung, việc riêng. Trong công ty, bao nhiêu phụ nữ nhìn anh lom lom nhưng không có người nào giống như cô ta.

Trước kia, anh không kết hôn, không có người yêu, anh không ngại ánh mắt ái mộ của phụ nữ. Nếu như không phải năng lực làm việc của cô ta không tệ, anh lập tức đã bảo cô ta thu dọn đồ đạc ra khỏi đây rồi.

"Dạ, tổng giám đốc, còn có chuyện gì khác không?"

Nhìn thấy bất mãn trong mắt Mộ Dung Trần, Lam Chỉ Nông thu lại cảm xúc lộ ra ngoài quá nhiều, khôi phục lại dáng vẻ thư ký có năng lực. Dù sao, cuộc sống sau này còn rất dài, chỉ cần có thể tiếp tục làm việc bên cạnh anh, cô cũng không tin, thiên kim tiểu thư vô dụng đó đấu thắng được cô.

"Còn nữa, Lam thư ký, sau này khi phu nhân tới tìm tôi, tôi không hy vọng bị bất luận kẻ nào quấy rầy vì bất cứ chuyện gì" Sau khi nhàn nhạt để lại lời cảnh cáo, Mộ Dung Trần trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.

"Dạ, phó tổng" Cắn răng, Lam Chỉ Nông nhìn bóng lưng người đàn ông cô ái mộ ôm người phụ nữ khác biến mất trước mặt cô.

Không ngoài ý muốn, Mộ dung Nghiễn đang ở trong phòng làm việc của anh nhàn nhạt uống cà phê, thấy Mộ Dung Trần ôm Tình Tình đi vào, trên mặt duy trì nụ cười đáng hận, khiến người ta muốn một đấm đánh vỡ mặt hắn.

"Chú tư, làm việc xong rồi?" Nửa tỉnh nửa mê, Tình Tình nghe được thanh âm của một người đàn ông khác, mắc cỡ khiến cô không dám mở mắt ra. Dáng vẻ này của cô thật xấu hổ chết đi được, vô thức vùi mặt vào trong ngực của Mộ Dung Trần.

Mặc dù người đàn ông này dùng phương thức cường bạo muốn cô trong phòng hội nghị, nhưng nếu so khi đối mặt với người khác, Tình Tình thà ở trong ngực của anh.

Không để ý đến Mộ Dung Nghiễn đến xem trò vui. Mộ Dung Trần trực tiếp ôm người đẹp đi vào phòng phía sau của anh nghỉ ngơi.

*****

Bởi vì Mộ Dung Trần rất ít khi qua đêm ở công ty, trong phòng chỉ có một cái giường lớn, một tủ treo quần áo và cộng thêm một phòng tắm, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

"Có muốn tắm hay không?" Mộ Dung Trần sau khi đặt cô lên giường, lên tiếng hỏi. Mặc dù, mới vừa rồi anh rất giận, nhưng bây giờ thấy cô như vậy, tim của anh cũng mềm nhũn.

Tình Tình nhắm 2 mắt không nhúc nhích, không muốn trả lời anh ta, cũng không muốn đối mặt với anh ta nữa. Cô mệt chết đi được, toàn thân như sắp rã rời, nhưng mà lúc không có người ngoài, cô không muốn có bất kì tiếp xúc gì với anh.

"Tiết Tình Tình, em nhất định phải như vậy sao?" Dáng vẻ thái độ của cô lại lần nữa khơi dậy sự tức giận của anh. Mẹ kiếp, vì người đàn ông chết tiệt kia, cô đối xử với anh như vậy sao?

"Tôi biết em không ngủ, nói chuyện" Một phen nâng cằm của cô lên, ép cô phải mở mắt nhìn anh. Anh không chịu nổi dáng vẻ xa cách của cô.

"Tiết Tình Tình, em không muốn nói chuyện đúng không? Tôi lập tức dặn dò, khiến cho Dương gia lập tức phá sản" Anh uy hiếp, dù bây giờ, họ cách giới hạn phá sản cũng không xa.

"Nếu như anh chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đạt mục đích của mình, anh làm được rồi" Tình Tình không có cách nào không mở mắt, nhưng trong thanh âm không có một chút tức giận.

Dù cô có tức giận thì như thế nào đây? Hoàn toàn không giúp được Dương gia một chút nào. Việc người đàn ông này muốn làm, ai có thể ngăn cản được? Cô như thế nào lại cho rằng bản thân có thể làm đấng cứu thế, ngay cả bản thân mình, cô còn không cứu được.

"Em không phải rất quan tâm người đàn ông kia sao? Em không nghĩ thử xem, nếu như Dương gia phá sản, còn có thể chịu kiện cáo, Dương Bách Lâm đời này coi như xong, thật đúng là một trò chơi thú vị, không phải sao?"

Muốn dùng thái độ thờ ơ này đối với anh đúng không? Anh cố tình khiêu khích cô, cũng không quan tâm Mộ Dung Nghiễn có còn chờ ở bên ngoài hay không? Anh muốn dùng phương thức này để khuất phục cô.

Dù sao đối xử tốt với cô như thế nào, cô cũng sẽ không không tiếp nhận!

"Mộ Dung Trần, anh muốn chơi như thế nào, tùy anh" Tình Tình lần nữa nhắm mắt lại, cô thật sự rất mệt mỏi. Không còn hơi sức nào để cãi cọ với anh nữa. Cãi như thế nào cũng không thắng, vậy tranh cãi để làm gì.

"Em cho rằng như vậy là có thể trốn tránh sao?" Không do dự nữa, anh lần nữa hôn lên môi của cô.

Tức giận lan tràn, mưa gió lại hồi sinh.

Động tác thô lỗ của anh khiến Tình Tình đã mệt mỏi rã rời, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, cũng không chịu nổi nữa ngất đi.

Chờ anh rốt cuộc đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi cũng đã là xế chiều, Mộ Dung Trần cho là Mộ Dung Nghiễn đã đi rồi, nhưng không ngờ, anh ta vẫn kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn bảo thư ký đem máy tính chuyên dụng của hắn tới, thảnh thơi xử lý công việc trong phòng làm việc của anh.

Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn hắn một cái, trực tiếp đi tới bàn làm việc nhấn số điện thoại.

"Cố quản gia, lập tức sai người đến phòng làm việc của tôi"

"Đương nhiên là muốn nữ" Cơn tức càng lúc càng lớn, khiến anh lên tiếng rống to. Mộ Dung Trần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cúp điện thoại. Tốt hơn nữa thì thế nào? Ngọn lửa trong lòng chỉ càng cháy càng cao.

Đơn thuần dây dưa thân thể không thể thỏa mãn được anh, nhưng trong lúc đó anh cùng cô tựa hồ càng lúc càng cao. Mới vừa rồi, cô không nhúc nhích nằm yên trên giường, mặc anh muốn làm gì thì làm, khiến anh nóng nảy chỉ muốn tổn thương cô.

Nhìn cô bị anh làm cho toàn thân bị thương nằm bất tỉnh ở trên giường, đột nhiên anh cảm thấy mình thật sự giống cầm thú. Nhưng, ngoại trừ như vậy, anh không biết làm thế nào mới có thể lấp đầy lỗ hỏng càng ngày càng lớn trong lòng mình.

Vào giờ phút này, anh không muốn gặp lại cô, cho nên mới bảo Cố quản gia phái nữ giúp việc đến mang cô về.

Sau khi cúp điện thoại của Cố quản gia, Mộ Dung Trần lập tức gọi một cuộc điện thoại khác, nhưng đối phương cũng không nhanh nghe máy như vậy. Không biết chuông vang lên bao lâu, đến nỗi mặt của Mộ Dung Trần ngày càng tối đen muốn đem điện thoại ném từ tầng 42 xuống thì bên kia mới nhận.

"Xin chào, tứ thiếu gia, lúc này tìm tôi có việc gì gấp sao?" Đầu kia truyền đến giọng nói trêu chọc của Âu Thánh Nguyên.

"Cậu chết ở chỗ nào mà nửa ngày không nhận điện thoai, mang 10 chai thuốc lần trước cậu cho tôi đến phòng làm việc của tôi, vậy đi" Mộ Dung Trần hét lớn về phía điện thoại, tâm tình của anh đang không tốt, dù làm thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

"Đại thiếu gia, thuốc tôi cho cậu cũng không phải chỉ có một loại nha" Lớn tiếng thôi, ai sợ ai, cũng không nhìn xem bây giờ là người nào đang cầu xin người nào? Hắn cũng rất bận có được không? Vừa đi dạy học vừa đi sở nghiên cứu, hận không thể có thuật phân thân luôn. Cũng không phải là đặc biệt ở nhà chờ điện thoại của Mộ Dung tứ thiếu hắn.

"Âu Thánh Nguyên!"

Tức giận rống như sư tử, Mộ Dung Nghiễn vừa nghe tiếng rống vừa phải làm bộ trấn tĩnh ngồi trước màn hình máy tính của mình, tay cầm con chuột chợt buông lỏng, hắn không phải nên rời khỏi nơi này sao?

"Chai thuốc dán màu xanh lá, trong vòng nửa giờ, cậu bảo người mang đến phòng làm việc cho tôi" Sau lần rống này, điện thoại trên bàn chính thức tuyên bố án tử của mình, và chết tại chỗ (=)))

Người đàn ông dục vọng chưa thỏa mãn, bình thường không thể dừng lại, nhưng mà chú tư từ phòng họp về đến phòng nghỉ ngơi, làm lâu như vậy còn chưa thỏa mãn sao?

"Mộ Dung Nghiễn, không có việc gì thì anh cút cho tôi" Tức giận ngồi trở lại ghế da, ngón tay thon dài của Mộ Dung Trần day day huyệt thái dương.

"A Trần, cậu có phải không thoải mái hay không? Tình Tình đâu?" Mộ Dung Nghiễn quan sát Mộ Dung Trần. Thật sự là cơn giận hiếm có nha! Em dâu thật có khả năng!

"Anh đừng có làm bộ. Đùa giỡn, xem xong rồi còn không đi?" Bây giờ anh không muốn nhiều lời nói cái gì.

"Chú cường bạo cô ấy?" Mộ Dung Nghiễn đứng lên, đi tới ghế trước mặt hắn ngồi xuống, ném một bao thuốc cho hắn.

Thời điểm buổi sáng, nếu như không phải hắn tinh mắt nhìn thấy Tình Tình vào phòng họp, đoán chừng mọi người trong công ty đều biết phó tổng giám đốc bộ phận tài chính sự nghiệp cùng với phụ nữ ở trong phòng họp làm chuyện phong lưu rồi.

Dĩ nhiên, khi hắn ở trong phòng làm việc nhìn thấy một màn đặc sắc này. Mặc dù có thể sao chép lại, nhưng hắn lại hy sinh thời gian quý báu của mình, tới đây.

Anh thích xem đùa giỡn, nhưng việc của người khác cũng không cần xem.

"...." Mộ Dung Trần nhận lấy điếu thuốc, đốt lên, không nói gì. Anh nên xem đó là cường bạo cô chứ?

"Chậc, chậc..." Mộ Dung Nghiễn lần nữa thở dài: "A Trần, đây không phải là tác phong của chú."

"Dương gia có thù oán gì với cậu, tại sao cậu phải làm vậy?"

Không có việc gì ngay cả một Dương gia nho nhỏ cũng gây chuyện, không phải tác phong của Mộ Dung Nghiễn. Mặc dù hắn đã sớm muốn làm chuyện này, chỉ là đã có người thay mặt hắn ra tay trước rồi.

Măc dù anh đã biết cũng xem như là ngầm cho phép. Anh đối phó với Dương gia mục đích rất rõ ràng. Nhưng còn Mộ Dung Nghiễn?

*****

"A Trần, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi" Mộ Dung Nghiễn khẽ thở ra một hơi thuốc, thuận tiện cũng vì một vị khác nhà Mộ Dung cũng khổ sở vì tình.

Lúc Mộ dung Trần nghỉ phép hưởng tuần trăng mật, hắn tạm thời thay thế chức vụ của hắn. Thật khéo để anh nhìn thấy phần báo cáo thẩm hạch được phong kín này.

Cộng thêm ngày đó buổi tiệc cưới trong vườn hoa, con gái nhỏ nhất của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Cầm khóc sướt mướt, Mộ Dung Nghiễn không phải là người nhiều chuyện, nhưng cũng lần đầu tiên lấy việc công để xử lý việc riêng.

Vừa đúng lúc, công ty cũng tính độc lập khai thác dự án B11, bằng không nếu như hắn làm vậy, cha với anh cả không lột da của hắn sao.

Thanh Vinh thực phẩm cũng được xem như một công ty lớn, nhưng nếu so với tập đoàn Mộ Dung, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, không có tài lực và gia thế ủng hộ vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi.

"Vì tốt cho tôi?" Mộ Dung Trần nhịn không được nhếch mày lên:

"Vì tiểu Thất thôi" Tâm tư nhỏ của Mộ Dung Cầm làm sao anh không biết? Chỉ là, nếu như Mộ Dung Nghiễn vì lý do này mà làm vậy, hắn không đồng ý.

Anh làm sao có thể để cho tên tình địch đó làm rể nhà Mộ Dung? Nằm mơ?

"Nếu như anh dùng phương pháp này, thì không cần phí sức tôi sẽ không đồng ý"

Chẳng qua, nếu có thể xử lý tốt, cũng không phải không có biện pháp để bọn họ triệt để mất hết hy vọng.

"Không ai cần cậu đồng ý" Người trong cuộc đồng ý là được rồi. Đương nhiên chỉ cần ông nội cho phép là ok rồi.

"Mộ Dung Nghiễn, anh cút xa một chút cho tôi" Thật vất vả mới kiềm chế sự nóng nảy, lại lần nữa bộc phát, Mộ Dung Trần đứng lên chồm qua mặt bàn nắm lấy cổ áo của anh hai anh.

"Này, A Trần, cậu đối xử với anh hai cậu như vậy sao?" Mộ Dung Nghiễn gạt tay của hắn ra, sửa sang lại quần áo bất mãn nói. Nếu như không phải thấy tâm trạng của hắn không thoải mái, hắn thật sẽ ra tay. Luôn luôn không biết lớn nhỏ còn chưa tính, bây giờ còn muốn ra tay đánh anh.

"Anh có đi hay không?" Mộ Dung Trần nhìn Mộ Dung Nghiễn chằm chằm, tựa hồ nếu như hắn còn nói thêm câu nào anh sẽ cho hắn một trận.

"Tôi có thể đi sao?" Mộ Dung Nghiễn cười cười, nhìn cánh cửa phòng nghỉ vẫn đang khép chặt: "Chỉ sợ là có người không muốn bị làm phiền. Người ta dù sao vẫn còn là một cô sinh viên, tại sao cậu lại không biết kiềm chế thú tính như vậy chứ?"

"Nói xong chưa?" Đôi bàn tay để trên bàn của Mộ Dung Trần đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm.

"Những điều nên nói, không nên nói, tôi đã nói xong rồi" Vừa nói vừa không để lại dấu vết lui về phía sau mấy bước.

"Vậy thì cút đi" Mang theo âm thanh sư tử hống, tay đấm mạnh xuống mặt bàn.

Tứ thiếu gia nhà Mộ Dung luôn luôn cao quý, ưu nhã, cũng có ngày biến thành bộ dạng này? Thức thời là trang tuấn kiệt, anh nên đi nhanh một chút, nếu không sẽ gặp nạn!

**

Đã 3 ngày Mộ Dung Trần chưa có về nhà, vừa mới bước vào cửa thì mẹ Thái Chi Lan bước lên đón, nhìn thấy con trai lập tức quở trách một trận.

"A Trần, mấy ngày nay con rốt cuộc làm sao vậy? Công việc bận như vậy sao? Có phải cãi nhau với Tình Tình không?"

Mấy ngày trước nghe Cổ quản gia nói sáng sớm Tình Tình đã đến công ty tìm con trai, kết quả đến buổi chiều người lại do Cổ quản gia phái đi đón trở về, hơn nữa còn trong tình trạng hôn mê, kì quái hơn là, người luôn luôn yêu thương vợ như con trai cũng không trở về.

Hơn nữa, mãi cho đến buổi tối, Tình Tình cũng không tỉnh lại, chờ đến lúc người giúp việc đi lên mới phát hiện nàng sốt cao. Lúc bà lên thăm Tình Tình, sau khi nghe người giúp việc kể lại tình huống nhìn thấy ở công ty, lại nhìn những dấu vết phơi bày trên cánh tay của cô, những dấu vết trên cổ, đại khái bà cũng biết đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Đứa nhỏ này bình thường làm càn cũng không sao, tại sao dám làm chuyện như thế ở công ty? Nhưng lúc Tình Tình tỉnh lại, cũng không muốn bà gọi điện cho anh quay lại.

Hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?, Cô lại lắc đầu nói không có việc gì.

Không có việc gì tại sao có thể như vậy chứ? Nhưng mà muốn biết chuyện gì từ miệng của cô e rằng rất khó. Sau đó, A Nghiễn trở về nói, bà mới hiểu được một số việc.

Tình Tình, đứa nhỏ này vừa quật cường vừa nặng tình, chuyện của Dương gia cũng không thể hoàn toàn trách cô, nếu muốn trách chỉ có thể trách con trai nhà mình không có chừng mực, đã cưới nhau rồi, còn không biết kiên nhẫn một chút sao?

Lúc đầu, bà cũng cho bằng vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, kết quả, 3 ngày con trai không trở về nhà, con dâu cũng phát sốt liên tục, bà không thể không gọi điện gọi con trai về.

Còn tiếp tục tình trạng như vậy thật không hay!

"Mẹ, con về phòng trước" Mộ Dung Trần không muốn nhiều lời về chuyện của bọn họ. Hơn nữa, anh cũng vội vã muốn lên xem cô một chút. Làm sao có thể phát sốt 3 ngày không bớt?

Tại sao đến bây giờ mới thông báo cho anh biết?

"A Trần, bác sĩ đã cho truyền nước biển, đợi Tình Tình tỉnh lại, con không nên kích động nó, có nghe không? Con là đàn ông, đừng hơn thua với nó, nếu có thể thì nên nhường nhịn nó một chút!"

Thái Chi Lan sau khi gả vào nhà Mộ Dung liên tục sinh 3 đứa con trai, vốn là Mộ Dung Hàng Nhậm không muốn bà tiếp tục sinh, nhưng vì muốn có con gái nên bà mang thai lần thứ tư, kết quả vẫn là con trai.

Bây giờ, không dễ dàng gì, con trai mới có thể cưới được một con dâu vừa an tĩnh nhu thuận như vậy, mặc dù không giống quý phu nhân danh môn có tài giao tiếp cao siêu, nhưng lại thỏa mãn ước muốn không có con gái nhiều năm của bà.

"Mẹ, con biết rồi" Không để ý đến Thái Chi Lan nữa, Mộ Dung Trần trực tiếp lên lầu.

Đi vào phòng mà 3 ngày anh chưa về, bước chân của Mộ Dung Trần trở nên nhẹ hẳn.

Ngày đó, sau khi Âu Thánh Nguyên mang thuốc đến, anh để nữ giúp việc đứng chờ ở ngoài, sau đó anh tự mình tắm rửa cho cô, thoa thuốc rồi ôm cô đang ngủ mê man lên xe để người giúp việc đưa về.

Ngày đó cãi nhau, đột nhiên làm cho anh cảm thấy mệt mỏi, mà cô bị anh tổn thương như vậy nhất định sau này sẽ không muốn gặp anh. Nếu như nhìn thấy anh, chỉ làm cho tâm trạng của cô càng thêm kích động, vậy không bằng yên tĩnh một chút.

Anh không dám cam đoan, lúc cô kích động, anh có thể giữ được tỉnh táo. Chỉ là, vốn mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao cô lại bị sốt?

"Tứ thiếu gia!" Y tá ngồi ở bên giường nhìn bình nước biển nhỏ từng giọt một thấy Mộ Dung Trần đi vào, lập tức đứng dậy.

"Cô ấy sao rồi?"

Mộ Dung Trần ngồi ở bên mép giường, nhìn thân thể nho nhỏ co rút thành một cục nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay hoàn toàn nhọn, trắng bệch, mỏi mệt, mái tóc đen nhánh giống như hải tảo phủ đầy trên gối, lại khiến cô trông càng mảnh mai hơn.

Cặp mắt to trong veo như nước bây giờ đang nhắm thật chặt, đôi môi đỏ thẳm vì mấy ngày sốt cao mà trở nên tái nhợt thiếu sức sống

Đưa tay sờ trán của cô, nhiệt độ hơi cao, nhưng không còn dáng vẻ sốt cao nữa, nhưng tay nhỏ bé của cô tại sao lại lạnh như vậy?

Đáng chết! Tại sao có thể như vậy?

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)