Truyện:Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 29

Hào Môn Đoạt Tình – Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Trọn bộ 69 chương
Chương 29
Đám cưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cho dù không cam tâm hay không tình nguyện thì ngày đám cưới cũng đến rất nhanh.

Ngày đó, sau khi anh tức giận ở trước cổng biệt thự, đêm đó vẫn trở lại. Vừa về tới phòng, liền đi đến bên giường yên lặng nhìn cô thật lâu rồi mới bước vào phòng tắm.

Tình Tình biết anh trở lại, cũng biết anh nhìn cô, sau đó lên giường ôm cô, trước khi cô tiến vào mộng đẹp, hình như cô nghe anh thở dài một tiếng, nói:

"Anh nên làm gì với em đây?"

Hôn lễ được cử hành ở đại trạch nhà Mộ Dung. Hôm đó, sáng sớm, cô bị kéo đi làm tóc, trang điểm, thử lễ phục, vội vàng đến ngay cả thời gian để thở cũng không có.

Trong sân nhà Mộ Dung sớm đã được trang hoàng hoa tươi xa hoa, tao nhã, ngay cả góc nhỏ nhất cũng tràn ngập vui mừng. Lúc này, ở bên trong sảnh, âm nhạc du dương, khách khứa đến cửa, mấy vạn đóa hoa hồng sâm banh cùng với hoa bách hợp thuần trắng tô điểm cho sân càng thêm xa hoa lộng lẫy. Đèn thủy tinh thật lớn chiếu xuống, bữa tiệc linh đình, ly tách chiếu ánh sáng lấp lánh.

Ban ngày, ở chủ trạch nhà Mộ Dung tổ chức theo hôn lễ phương tây, người đến tham dự đều là người trong họ thân cận nhất với nhà Mộ Dung, hoặc là những bạn thân lâu năm, buổi tối mới đến khách sạn chiêu đãi những vị khách khác.

Sáng sớm khi tắm xong sẽ đến từ đường nhà Mộ Dung để tế tổ, sau một loạt quy củ, bây giờ anh cuối cùng có thể đứng ở trước cửa lớn, đợi xe hoa anh luôn tâm niệm đến.

Chú rể anh tuấn xuất sắc, một thân tây trang phẳng phiu, làm nổi bật lên vẻ xuất chúng phi phàm, người có mắt cũng có thể nhìn ra, trên mặt anh lúc này đang tràn ngập mong đợi cùng vui vẻ.

Xem ra, Mộ Dung tứ thiếu rất mong đợi cô dâu mới này nha!

Mộ Dung Trần bình tĩnh đứng ở đó, nhìn cô dâu của anh dưới sự vây chặt của mọi người từ từ đi tới, cảm xúc xúc động cùng hạnh phúc đang dâng trào lên trong lòng anh và đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được điều này.

Dù bọn họ đã từng trải qua vô số lần nam nữ hoan ái, nhưng cũng không xúc động chân thật như giờ phút này. Bắt đầu từ bây giờ, cô mới thật sự thuộc về anh, chỉ là người phụ nữ của Mộ Dung Trần anh.

Người đàn ông to lớn, bàn tay to rắn chắc, có lực nắm lấy bàn tay trắng noãn nhỏ bé, trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người đem chiếc nhẫn kim cương đại diện cho tình yêu vĩnh cửu đeo lên ngón tay của cô.

Tay của cô cầm chiếc nhẫn kết hôn cùng kiểu dáng với cô nhưng lại lớn hơn, tay hơi run run, tay của anh không giống với những ngón tay thon dài, trắng noãn, lịch sự của Dương Bách Lâm, những ngón tay của anh mạnh mẽ, mang theo khí thế xâm lược, tựa như bị anh nắm như vậy, sau này cô sẽ không có cơ hội thoát khỏi.

Giữa lúc hoảng hốt, khăn voan che mặt của cô được xốc lên, một đôi mắt như nước thoáng tia u buồn đối diện với đôi mắt thâm tình như nước của anh, trong mắt anh, cô nhìn thấy tia ôn nhu.

Cô không hiểu, tại sao mấy ngày nay cô lạnh nhạt với anh, nhưng anh thậm chí vẫn bao dung, cô có cái gì đáng để anh yêu thích như vậy chứ? Đối với người phụ nữ chỉ mới gặp một hai lần đã yêu như thế sao? Anh đối với cô tốt, không phải cô không thấy, không cảm nhận được, nhưng cô không có cách nào tiếp nhận được.

Nếu như cô đón nhận, vậy tình cảm nhiều năm với Dương Bách Lâm sẽ như thế nào? Anh ấy là vô tội, nếu như trời định kiếp này bọn họ vô duyên, thân thể của cô không thể thuộc về anh ấy, như vậy ít nhất cô cũng giữ trái tim mình lại cho anh, được không?

"Em rốt cuộc cũng thuộc về anh" Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn khuôn mặt của cô vì trang điểm mà trở nên phong tình quyến rũ, trong lòng, dâng lên nhu tình như thủy triều, không phải anh không nhìn thấy tia bi thương và kháng cự trong mắt của cô, không phải không biết cô mang tâm trạng gì để kết hôn với anh, nhưng anh không muốn buông tay, anh muốn cô, dù anh phải trả bất cứ giá nào cũng phải có được cô.

Mà cô, chính là người phụ nữ mà anh tình nguyện trả giá để có được.

Tiếng cười vui vẻ của mọi người truyền đến bên tai, cô không muốn nghe nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không dám nhìn vào tròng mắt tràn đầy tình ý của anh, bởi vì như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, rất áy náy và có cảm giác chột dạ, đối với người nào cảm thấy đau lòng, đối với người nào cảm thấy chột dạ, cô không biết và cũng không muốn biết.

Hôm nay là ngày cô đợi suốt 10 năm, nhưng người vốn sẽ cùng cô nắm tay để ngắm mặt trời mọc, thưởng thức mặt trời lặn đã không còn là anh.

Bách Lâm, xin lỗi. Phụ anh, là lỗi của em, nhưng em không có biện pháp nào khác.

Mẹ, mẹ biết con kết hôn rồi chứ? Mẹ có thấy dáng vẻ của con khi mặc áo cưới không? Có phải mẹ vẫn còn tiếc nuối vì năm đó không có được hôn lễ như vậy?

Cho dù là khẽ nhắm mắt suy nghĩ nhưng nước mắt của cô vẫn lặng lẽ rơi xuống.

Môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ, trước mặt rất nhiều khách mời, Mộ Dung Trần hôn lên môi của cô, cũng hôn lên môi người phụ nữ đời này anh yêu nhất.

Nước mắt theo gương mặt của cô rơi xuống, trượt vào miệng của anh, hòa lẫn vào nụ hôn của họ.

"Bảo bối, đừng khóc!"

Hai tay nâng mặt của cô, hôn lên từng giọt nước mắt của cô, sau đó hôn lên ánh mắt đã khép chặt của cô.

"Anh sẽ chăm sóc em cả đời, được không? Tình Tình?"

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai, khiến cho lòng của cô tựa như bị thứ gì đó hung hăng nện vào.

Cả đời thật dài, thật dài, ngày mai như thế nào cũng không ai biết được, tại sao từ trong miệng anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy?

Lời như vậy từ miệng người đàn ông này nói ra, cô không phải cũng có thể ảo tưởng một đồng thoại tốt đẹp sẽ diễn ra với mình?

"Có được hay không? Hả? Có được hay không?"

Mỗi một câu hỏi anh sẽ hôn lên gò má của cô, biểu hiện quan tâm cô ở trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng từ "Được" cô không thể nào thốt ra được.

Có thể không? Thật có thể không?

*****

Sau khi lễ nghi kết thúc, tất cả những người thân bạn bè đều tới chúc mừng họ, đại trạch nhà Mộ Dung rộng rãi đã lâu không được náo nhiệt như vậy, sóng người nối liền không dứt, tiếng nói tiếng cười, chúc phúc liên tục không ngừng.

Thời tiết rất tốt, trên không trung, nhiều khinh khí cầu màu sắc rực rỡ được thả bay, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên cỏ xanh mơn mởn, cho ngày lãng mạn này càng tăng thêm vài phần vui mừng.

"Chúc mừng hai vị."

Trong lúc cấp bách, Cố thị trưởng, hôm nay là phụ rể Cố Kỳ Nam, lướt qua đám đông bưng sâm banh hướng đôi tân nhân mời rượu.

"Cám ơn." Mộ Dung Trần ôm kiều thê cùng hắn cụng ly, Tình Tình thận trọng lại khách khí mỉm cười đối với hắn. May là Âu Thánh Nguyên cùng Trầm Ngôn mới vừa rồi sau khi mời rượu bị người khác lôi đi, nếu không Tình Tình nhất định không biết đối mặt với bọn họ ra sao.

Áo cưới đã bị thay bằng một bộ lễ phục truyền thống, cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, mái tóc đen nhánh được thợ trang điểm vén lên cao, lộ ra một mảng lưng trắng như ngọc.

Một bàn tay to nam tính giống như là bị dính nhựa cao su, làm thế nào cũng không thoát khỏi tay anh, có lúc cô còn cảm thấy tay anh mang theo lửa ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho cô đứng ngồi không yên, xấu hổ đỏ cả mặt.

Kiễng chân lên, cô nhỏ giọng nói bên tai của Mộ Dung Trần: "Tôi muốn đi toilet"

"Có muốn anh đi cùng em không?" Anh săn sóc tỉ mỉ hỏi.

"Không cần, tôi lập tức về ngay" Cô vội vàng lắc đầu, xốc váy thật dài lên, vội vã đi. Mà 2 dâu phụ bên cạnh cô hoàn toàn không quen, lập tức đi theo phía sau cô.

"Tiết tiểu thư là một cô gái tốt." Cố Kỳ Nam đưa mắt nhìn bóng lưng của của người đẹp, ca ngợi không thôi.

"Vị hôn thê của cậu, Lương gia nhị tiểu thư không tốt sao?" Mộ Dung Trần thu hồi tầm mắt, anh nhíu mày nhìn Cố Kỳ Nam, mắt sáng như đuốc:

"Khi nào thì kết hôn?"

"Bộ dáng này của cậu là thật tâm chúc phúc cho tôi hay là chế giễu tôi?" Cố Kỳ Nam cong nhẹ khóe miệng, không muốn bàn luận chuyện của mình:

"Tôi đi chào lão thái gia một tiếng. Chúc 2 người vĩnh kết đồng tâm, bách niêm giai lão"

"Cảm ơn" Mộ Dung Trần đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Sau khi Cố Kỳ Nam rời khỏi, một đám người khác cầm rượu tới, tán gẫu với Mộ Dung Trần.

Trong phòng rửa mặt trống rỗng, chỉ có một mình Tiết Tình Tình, cô đứng ở trước bồn rửa mặt làm bằng đá cẩm thạch màu đen, để 2 tay đặt ở dưới vòi nước, mặc cho nước mát tẩy rửa 2 tay của mình, như vậy làm cho cô có thể lấy lại tinh thần.

Nhìn cô gái trong gương vì trang điểm mà không giống người thật mà than thở. Cuộc đời của cô, đã định rồi. Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là Tiết Tình Tình của lúc trước mà cô là vợ của Mộ Dung Trần, là tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung.

Tiết Thiệu Trạch hôm nay cũng đến, đáng tiếc còn mang theo 2 mẹ con mà cô không muốn nhìn thấy, lúc mời rượu cô thậm chí cũng không nhìn họ một cái.

Cậu cũng đến nhưng chỉ đến một mình. Ông ngoại bà ngoại vẫn không thể tha thứ cho mẹ của cô sao? Nhưng dù có tha thứ hay không cũng không thay đổi được sự thật.

Cô không phải là đứa con gái tốt, đối với bố ruột của mình trước giờ chưa hề thật lòng gọi một tiếng "Bố", nghĩ đến mẹ và em trai đang ở nơi đất khách quê người, dù là lúc vui vẻ hay đau khổ cũng không thể cùng bọn họ vượt qua, bây giờ, kết hôn rồi cũng không cách nào hòa nhập được.

Làm thế nào mới có thể trở thành người vợ tốt đây?

Lần nữa nhìn lại gương mặt của mình trong gương, cô tự nhắc nhở mình phải mỉm cười, phải mỉm cười. Hôm nay là ngày vui của cô, nhưng cô thực sự cười không nổi.

Thật ra thì cô nên ghét anh, anh dùng thủ đoạn bỉ ổi làm cô gả cho anh. Hết thảy trước mắt đều do anh mong muốn, nguyện vọng của cô, có phải cũng có thể thực hiện được hay không?!

Việc hôn nhân này, có thể nhìn thấy mẹ và em trai cũng là mong chờ duy nhất của cô.

Anh đối với cô coi như rất tốt, thế nhưng cho dù tốt, cũng không có ý nghĩa.

Xoay người đang muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh, cửa đúng lúc bị người khác đẩy vào.

Là Phó Cảnh Ca.

Toàn thân mặc lễ phục màu đen càng làm cho vóc người của cô ta trở nên hấp dẫn, mê người hơn, nhìn thấy Tình Tình, cô ta cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô.

"Tôi đi ra ngoài trước"

Luôn luôn không cùng người không quen biết lui tới, Tình Tình không hiểu vì sao Phó Cảnh Ca lại dùng ánh mắt quái dị đó nhìn chằm chằm cô.

Mà họ thật sự không tính rất quen thuộc, dù sau này sớm chiều gì cũng gặp nhau, nhưng lúc này cô cũng không biết nói gì.

"Chúc mừng!"

Nhìn thấy Tình Tình sắp đi, Phó Cảnh Ca đến gần 2 bước, nhìn Tình Tình mặc lễ phục đỏ thẳm của cô dâu, nhưng, vì sao trên mặt cô không có nét vui sướng của cô dâu thường có?

Vào hôm nay, ngoại trừ nói tiếng chúc mừng cô còn có thể làm gì khác nữa chứ? Dù cô có làm gì cũng đều không thay đổi được sự thật. Cô nên nhìn thấu ngay từ đầu mới đúng.

Cho dù không cam tâm nhưng cũng đáng đời mình

"Cám ơn!"

Kéo làn váy thật dài, Tình Tình không biết giữa các cô còn có chuyện gì để nói, nhưng Phó Cảnh Ca hình như có chuyện muốn nói với cô.

"Tiết Tình Tình..."

Lúc cô muốn đi ra, Phó Cảnh Ca gọi tên cô, điều này làm cho Tình Tình kinh ngạc.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Đêm hôm đó, thuốc trong rượu của cô là do tôi hạ" Vặn mở vòi nước tinh xảo, Phó Cảnh Ca không nhìn Tình Tình, chỉ nhìn mình trong gương.

Dung nhan của cô gái 25 tuổi, dù vẫn đẹp, nhưng nét u sầu cùng buồn bã giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu cũng không làm cách nào xóa đi được

Cô ta nói gì? Thuốc là do cô ta hạ? Tay Tình Tình vốn đang lôi kéo làn váy, bỗng chốc buông ra, cô không thể tin được vào tai của mình. Rõ rang rượu là do Mộ Dung Cầm với Tiết Tinh Tinh đưa cho cô uống, cũng là họ đưa cô vào phòng của Mộ Dung Trần, tại sao lại liên quan đến cô ta?

Tiết Tinh Tinh cùng Mộ Dung Cầm muốn hại cô mục đích rất rõ ràng, một người vẫn không ưa cô, một người thích Dương Bách Lâm, vậy mục đích của Phó Cảnh Ca là gì?

*****

"Tại sao?"

Cô biết rất rõ mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không cách nào cứu vãn được những chuyện cô đã bỏ lỡ, nhưng Tình Tình rất muốn biết. Quay đầu nhìn Phó Cảnh Ca ở trong gương, ánh mắt của cô ta ở trong gương rất kì quái, trong đó có thương cảm, không cam lòng cùng với u oán, những tia ấy đan xen vào nhau tạo thành tư vị nói không nên lời

"Bởi vì, Mộ Dung Trần là người đàn ông tôi yêu suốt 8 năm"

Từ năm 17 tuổi năm ấy, ở tiệc rượu nhà Mộ Dung nhìn thấy anh, cô đã say mê anh thật sâu. Vì đuổi theo bước chân anh, cô đã dốc sức học tập, thi đại học cũng chọn chuyên ngành tài chính mà cô ghét nhất, chỉ vì muốn có thể cùng anh sánh vai cùng tiến cùng lùi.

Cô vẫn cho rằng cô sẽ có cơ hội, nhưng ông trời vẫn không quan tâm cô. Khiến cho mọi thứ trong cuộc sống của cô trở nên rối loạn.

"Các người...."

Tình Tình cảm thấy kinh ngạc. Thì ra bọn họ là tình nhân cũ, khó trách lần đầu tiên đến nhà Mộ Dung gặp mặt thì ánh mắt của cô ta nhìn cô lại quái dị như vậy.

Nhưng, không phải cô ta đã kết hôn với Mộ Dung Khiêm sao? Nếu như bọn họ thật sự yêu nhau tại sao không ở bên nhau? Với tính cương quyết của Mộ Dung Trần mà nói, làm sao có thể để cô ta trở thành em dâu của mình?

Quá nhiều vấn đề ở trong đầu, Tình Tình không có cách nào mở miệng hỏi. Bởi vì sau khi nghe cô ta nói, cô ta yêu người đàn ông đó suốt 8 năm, sao lòng cô lại cảm thấy chua xót ngư vậy?

Một người phụ nữ, yêu một người đàn ông suốt 8 năm, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn dắt tay người khác đi vào lễ đường, sẽ có cảm giác như thế nào?

"Chúng tôi không có quan hệ gì cả"

Một người yêu một người suốt 8 năm nhưng không được đáp lại, thì nhiều lắm chỉ có thể là yêu đơn phương mà thôi.

"A?"

Không có quan hệ, nếu như không có quan hệ, vì sao cô ta lại muốn nói chuyện này với cô?

"Kỳ quái sao?"

Giống như là nụ cười tự giễu, Phó Cảnh Ca rút khăn giấy bên cạnh lau nước trên tay:

"Ngày đó, các người ở vườn hoa, tôi thấy được, ánh mắt khi Mộ Dung Trần nhìn cô, không giống như nhìn những người phụ nữ khác. Ánh mắt ấy tôi chưa từng thấy, tôi nghĩ là anh ấy chỉ muốn đùa giỡn một chút. Tôi không cam lòng, tôi muốn biết sau khi anh ấy dễ dàng chiếm được thân thể của cô, có thể vứt bỏ cô hay không? Kết quả, lại nằm ngoài dự định của tất cả mọi người, anh ấy lại muốn kết hôn với cô"

"Số của cô thật tốt, anh ấy là người đàn ông tốt"

Đáng tiếc, người đàn ông đó chưa từng thuộc về cô. Bây giờ cô mới biết, thì ra Mộ Dung Trần cũng có thể cưng chiều, cũng có thể dịu dàng, lưu luyến si mê, khẩn trương vì một người phụ nữ.

Tình Tình không thể tưởng tượng được, buổi tối ngoài ý muốn hôm đó lại có một đáp án khác, đây là điều cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng Phó Cảnh Ca hôm nay nói ra chuyện này, vì cái gì?

Chỉ đơn giản, muốn cho cô biết thôi sao? Dù đáp án như thế nào, đối với cô kết quả chỉ có một, chính là Mộ Dung Trần muốn kết hôn với cô.

Cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Anh ấy có phải người đàn ông tốt hay không cũng không quan trọng, cô không muốn tiếp tục ở lại không gian chật hẹp này nữa, vì sẽ khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Không để ý đến Phó Cảnh Ca, Tình Tình xoay lưng, kéo cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa không có ai, hai phụ dâu có lẽ đợi lâu quá, cho nên trở lại phòng khách cách đó không xa, hoặc đi nói chuyện với bạn bè của mình rồi.

Hai cô gái kia chắc bằng tuổi với cô, nhiệt tình, cởi mở hơn so với cô nhiều, cô đứng ở chỗ này còn mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng cười như chuông bạc..... Không muốn quấy rầy sự hứng thú của các cô ấy, Tình Tình nhấc làn váy, nhẹ nhàng rời đi, đi về phía đại sảnh.

Đi qua hành lang thật dài đầy dây nho màu xanh biếc, Tình Tình đang định xuyên qua đại sảnh để tìm Mộ Dung Trần, hôm nay như thế nào cũng là hôn lễ của bọn họ. Làm cô dâu, dù không tình nguyện cô cũng phải ra ngoài.

Nhưng, sau một giây cô lại nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch cùng Thẩm Tính Hoa đi về phía vườn hoa. Cô không tự chủ được dừng bước. Cậu nhất định khinh thường không muốn nói chuyện với Tiết Thiệu Trạch, cho dù là một ngày như hôm nay, bọn họ cũng đều không nói chuyện với nhau.

Vậy bây giờ, bọn họ có chuyện gì không muốn cho người khác nghe thấy sao? Lý trí nói cho cô biết không nên nhiều chuyện, bọn họ nói gì cũng không liên quan đến cô, nhưng bước chân lại không nghe theo lý trí của cô, ý thức đi theo sau lưng bọn họ.

Ở trước đình, sau khi cùng bạn bè tán gẫu vài câu, Mộ Dung Trần nhìn cô dâu của anh thật lâu vẫn chưa trở lại, đang cùng bạn bè nói lời xin lỗi, anh muốn đích thân đi tìm người.

"Anh tư, chờ một chút" Một giọng nam trẻ tuổi khiến anh dừng bước chân lại.

"A Kỳ" Giọng nói tiết lộ rằng anh đang vui vẻ:

"Sao em lại tới đây?" Mộ Dung Trần cưng chiều nhìn đứa em trai nhỏ nhất.

"Em có một câu muốn hỏi anh tư một chút" Mộ Dung Kỳ nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên nhìn anh tư.

"Có chuyện gì em nói đi"

Không muốn lãng phí nhiều thời gian, Mộ Dung Trần trực tiếp nói, cho dù yêu thương em trai, nhưng bây giờ anh vẫn có chút không bình tĩnh. Cô dâu của anh biến mất lâu như vậy, điều này làm cho anh cảm thấy lo lắng.

"Tại sao muốn cưới chị dâu?"

Tính Tình của Mộ Dung Kỳ không phải tốt, tâm cao khí ngạo, có chuyện gì thì nói thẳng. Nếu như không phải vì tham dự hôn lễ của anh tư, bây giờ chắc anh còn ở nước ngoài, Trở về mấy ngày nay, anh tư luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ, buổi tối cũng không ở nhà ăn cơm, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội trò chuyện với anh.

Câu hỏi này khiến Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn vẻ mặt bất mãn của em trai.

"Anh tư, với thân phận và địa vị của anh, muốn kết hôn với dạng phụ nữ nào mà không được, vì sao lại muốn miễn cưỡng một cô gái?"

Từ khi nhìn thấy cô gái anh phải gọi là chị dâu, là anh biết cô gái đó hoàn toàn không quan tâm đến anh tư.

Anh nhìn thấy thái độ nhúng nhường của anh tư khi hôn cô ta, dáng vẻ khổ sở và bất đắc dĩ của cô giống như hôn lễ này là do anh tư cưỡng cầu cô mà có.

Đường đường là đàn ông của nhà Mộ Dung, nhưng phải dùng đến cách hèn mọn như vậy sao? Anh không hiểu.

"A Kỳ."

Cười khổ vỗ vỗ bả vai của em trai, bởi vì số tuổi khác biệt khiến anh luôn yêu thương đứa em trai này.

"Em chưa yêu cô gái nào đúng không?" Trên căn bản là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.

"Hừ, em mới không cần yêu sinh vật hở một chút là khóc đó" Mộ Dung Kỳ anh là người nào, cho dù muốn yêu cũng là người khác yêu anh.

"Cho nên em sẽ không hiểu tâm trạng của anh tư"

Một khi tình yêu đến, thân phận, địa vị, tôn nghiêm tất cả đều không quan trọng, trong lòng anh, trong mắt anh, chỉ muốn có người con gái đó, không biết vì sao, cô có thể chạm vào trái tim anh, nhưng nếu quả thật có thể nói ra lý do, thì anh cũng không cần yên khổ sở và đau khổ như vậy.

Anh đối tốt với cô, tất cả yêu thương, điều mong muốn duy nhất chính là cô có thể cười vui vẻ trước mặt anh mà thôi.

*****

"Em làm sao có thể không hiểu?" Suy cho cùng vẫn là tác phong tuổi trẻ:

"Anh tư nếu như thích cô ấy, đại khái có thể để cho cô ấy làm tình nhân, tại sao muốn cưới cô ấy?"

Hơn nữa người phụ nữ kia bề ngoài cũng bình thường, nhưng anh thông minh cũng không nói ra, và cũng không ngốc đến nỗi nói xấu cô ta trước mặt anh tư

Quá rõ ràng, thật sự quá rõ ràng, anh tư đối với cô ấy cưng chiều và yêu thương, chỉ cần thoáng nhìn thôi người ta cũng nhìn ra được. Nhưng anh chỉ không quen nhìn mà thôi.

"Tình nhân và vợ mãi mãi là 2 khái niệm không giống nhau"

Gặp gỡ cô, đời này của anh, không bao giờ muốn có người phụ nữ thứ 2, anh đồng ý dùng cả đời của anh, để nỗ lực yêu cô, chăm sóc cô và làm cô yêu anh

Bất quá, những thứ này đối với đứa con trai mới 18 tuổi mà nói, sẽ không hiểu rõ, ở tuổi này hoàn toàn không biết tình yêu ngọt đắng như thế này, nó sẽ không hiểu.

"Được rồi, A Kỳ" Lần nữa vỗ vỗ vai của em trai: "Đi đi"

Không để ý đến nó nữa, Mộ Dung Trần vừa định đi vào đại sảnh để tìm Tình Tình, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh xách làn váy thật dài đi về phía sau vườn hoa.

Cô muốn đi làm gì vậy? Không có lên tiếng, Mộ Dung Trần trực tiếp đi theo.

Chỗ sâu nhất trong vườn hoa, rời xa đại sảnh hôn lễ huyên náo, không khí im lặng.

"Tiết Thiệu Trạch, ông muốn nói gì có thể nói được rồi đấy." Thẩm Tính Hoa đối mặt với bể phun nước đưa lưng về phía ông ấy.

"Tính Hoa, những năm gần đây cảm ơn cậu" Ông biết mỗi năm Tình Tình thường liên lạc với Thẩm Tính Hoa. Cũng biết con gái có quan hệ tốt với người làm cậu này.

"Không có gì cần cảm ơn" Thẩm Tính Hoa mặt lạnh nói

"Hôm nay Tình Tình rốt cuộc cũng kết hôn, tôi cũng giải quyết xong mối bận tâm trong lòng" Tiết Thiệu Trạch thở dài nói. Mộ Dung Trần đối với con gái ông tốt không phải ông không nhận ra.

"Tiết Thiệu Trạch, ông xác định không phải vì lợi ích mà gả Tình Tình sao?" Mặc kệ như thế nào, ông đối với Tiết Thiệu Trạch không có hảo cảm.

"Tôi là cha của nó, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hạnh phúc của Tình Tình mới là điều tôi xem trọng nhất"

"Hạnh phúc? Ban đầu, không phải ông đã thề với tôi, đảm bảo sẽ yêu thương và chăm sóc chị tôi cả đời sao? Ông biết khi tôi nhìn thấy chị mình thì chị ấy trong hoàn cảnh như thế nào không? Chị một mình bụng mang dạ chữa đứng ở ngoài cửa, toàn thân bị mưa làm ướt, ba mẹ tôi làm thế nào cũng không đồng ý cho chị ấy vào cửa, ông có biết khi chị ấy xoay người đi, bóng lưng tịch mịch, tuyệt vọng như thế nào? Ông nói cho tôi biết, hạnh phúc, vậy hạnh phúc đó ở đâu?"

Thẩm Tính Hoa biết không thể so sánh Tình Tình & Mộ Dung Trần cùng với Tiết Thiệu Trạch & chị gái, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy, ông không tài nào nuốt nổi. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của chị ông năm đó, ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, chị của ông từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng bất kì đau khổ nào, những năm gần đây, chị cũng không hề đề cập bất kì chuyện gì liên quan đến người đàn ông này. Mà ông chỉ có thể nhìn người chị hoạt bát, sáng sủa của mình năm nào, từng ngày từng ngày trở nên khô héo.

Cho dù ông có nói cho chị ấy biết chân tướng, nhưng bà vẫn không muốn cho Tiết Thiệu Trạch biết bà với Thẩm Diệu Dương vẫn còn sống, năm đó Tiết Thiệu Trạch làm tổn thương bà, khiến bà hoàn toàn cắt đứt tình cảm với ông, với tính cách của ông, bà không cách nào tha thứ cho ông ta vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh bà.

Thân thể của Tiết Thiệu Trach lảo đảo, ông biết bà từng về nhà mẹ ruột, nhưng không biết bà bị ép buộc phải rời khỏi, trái tim của ông dường như bị đao đâm vào một dao.

"Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy? Cô ấy không phải là con gái Thẩm gia sao?"

Đầu óc Tiết Thiệu Trạch trống rỗng. Thẩm gia mặc dù không phải là nhà tỷ phú, nhưng cũng xem như là gia đình trung thượng tư sản, ông cho là năm đó bà rời khỏi ông, cuộc sống sẽ không có khó khăn, không nghĩ đến lại đau khổ nhiều như vậy.

Thẩm Tính Hoa chê cười:

"Ông có tư cách gì nói như vậy?"

Từ lúc chị của ông bỏ theo hắn thì đã từ bỏ tất cả, kể cả địa vị con gái nhà Thẩm gia

"Tính Hoa, cậu biết. Tôi vẫn muốn đền bù cho cô ấy, nhưng cô ấy đã mất rồi, ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi, cô ấy biết tôi yêu cô ấy, tại sao cô ấy lại rời khỏi thế gian sớm như vậy? Cô ấy còn trẻ, chúng tôi còn rất nhiều thời gian muốn cùng nhau trải qua...."

Rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, cũng không bù đắp được nữa, Tiết Thiệu Trạch khổ sở nỉ non.

"Ông còn muốn cùng Lữ Bích Viện dây dưa tới khi nào? Trương Trọng Khải gì đó không phải đã đoạt lại rồi sao, ông còn muốn làm gì nữa?"

Ông ta còn muốn chị của ông tha thứ cho ông ta như thế nào đây? Người có thể làm cho chị ông nở nụ cười cũng chỉ có mình ông ta, nhưng ông ta lại để cho người phụ nữ khác theo bên cạnh mình, hơn nữa còn nán lại nhiều năm như vậy?

Ông không hiểu tình yêu của Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là gì?

Tiết Thiệu Trạch ngước mắt, bất giác nắm chặt quả đấm, đời này, ông không quên dáng vẻ tuyệt vọng của bố ông khi nhảy lầu tự sát trước mặt ông, liều mạng chạy nhanh đến nhưng ông vẫn không bắt được thân thể của bố, trơ mắt nhìn bố của mình chết trong vũng máu.

"Tôi nghĩ, ông thích nuôi con của người khác lắm nhỉ?"

Thẩm Tính Hoa nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Tiết Thiệu Trạch, nổi giận, vung nắm đấm lên.

"Tiết Tinh Tinh là con át chủ bài để đối phó với Trương Trọng Khải, Tính Hoa, những thứ mà người khác đã lấy của tôi, tôi sẽ bắt họ trả lại gấp bội"

Tiết Thiệu Trạch nhanh tay lẹ mắt đã chặn lại nắm đấm của Thẩm Tính Hoa.

"Tiết Thiệu Trạch, ông đừng vì ham muốn cá nhân của mình mà viện cớ" Thẩm Tính Hoa lại ra tay lần nữa.

"Cậu, đừng....."

Tình Tình vẫn theo phía sau không nhịn được lên tiếng. Đúng vậy, cô đều nghe được.

Trong mắt Tình Tình mù mờ ngỡ ngàng đi tới, hốc mắt ướt át đã làm mơ hồ tầm mắt của cô, mới vừa rồi bọn họ nói gì? Tiết Tinh Tinh không phải là con gái của Tiết Thiệu Trạch sao?

Những hy sinh của mẹ trong những năm gần đây được xem là gì? Rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu bí mật mà cô không biết? Ban đầu không phải vì Lữ Bích Viện mang thai đứa con của ông nên ông mới đón bà về Tiết gia sao?

Tại sao, chuyện này với những chuyện cô biết lại không giống?

"Tình Tình......"

Thẩm Tính Hoa cùng Tiết Thiệu trạch đồng thời quay đầu lại, kinh hãi khi cô xuất hiện ở chỗ này.

"Tiết Tinh Tinh có phải con gái của ông hay không?"

Tình Tình đến gần Tiết Thiệu Trạch, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ông như vậy.

"Không phải." Tiết Thiệu Trạch hồi đáp không chút do dự.

"Tình Tình......"

"Vậy tại sao năm đó ông lại đuổi mẹ đi? Ông biết mẹ căn bản..." Tâm tình của Tình Tình kích động, trong nhất thời nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trước đây cô không biết mẹ lại chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Tình Tình...... Tại sao em lại chạy ra đây? Làm anh tìm thật lâu" Vẫn đuổi ở phía sau, Mộ Dung Trần kịp thời ôm lấy Tình Tình do mang giày cao gót mà đứng không vững, cũng cắt đứt kịp thời chân tướng cô sắp nói ra.

"Tình Tình, bố không có đuổi mẹ con đi, chỉ là..."

Tiết Thiệu Trạch đau lòng mà nghĩ giải thích, Thẩm Tính Hoa cũng không muốn ông nói thêm gì nữa.

"Đủ rồi, Tiết Thiệu Trạch, hôm nay là ngày vui của Tình Tình, những thứ chuyện không vui kia cũng không cần nhắc lại nữa."

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)