Siêu thị
← Ch.69 | Ch.71 → |
Theo khe cửa sổ, ánh nắng len lỏi vào căn phòng rộng lớn, chiếu lên khuôn mặt của đôi uyên ương đang còn say giấc. Bên trên chiếc giường trắng muốt, hai người ôm lấy nhau, cơ thể dán chặt tựa như không thể tìm ra kẽ hở.
Có lẽ bị ánh nắng quấy nhiễu, đôi mày thanh tú của Trần Viện khẽ nhíu lại, mơ màng mở mắt ra. Cô đưa tay lên xoa vầng trán, cảm giác đầu tiên chính là đầu đau như búa bổ. Cũng đúng thôi, hôm qua cô uống nhiều như vậy, say đến cả đi đường cũng phải dựa vào Lý Gia Thành dìu, sáng nay không nhức đầu mới là chuyện không bình thường. Khoan đã, cô ở đây, vậy còn bạn trai cô đâu?
Trần Viện lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ, cô ngây người khi phát hiện ra có một bàn tay to lớn đang bá đạo đặt trên ngực mình, hơn nữa...hơn nữa chủ nhân của nó còn nằm dán sát vào cô, ôm chặt lấy cô.
"A!!!!" Trần Viện thét lên. Cô phải làm gì đây, phải làm gì đây? Đúng rồi, theo kịch bản, lúc này cô nên cho Lý Gia Thành một đạp để anh lăn xuống giường.
Chỉ có điều, xét về giá trị thể lực, Trần Viện hoàn toàn không đấu lại Lý Gia Thành, huống chi đêm qua cô còn uống nhiều rượu như vậy. Lý Gia Thành cau mày mở mắt ra, giữ lấy cái chân đang đạp loạn của cô lại, dùng chân của mình đè lên, một bàn tay đặt bên ngực Trần Viện theo bản năng nhẹ nhàng xoa nắn. Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, bất đăc dĩ nói: "Ngoan, nằm thêm chút nữa đi, cả đêm qua anh chẳng ngủ được gì cả." Nói xong liền nhắm mắt lại.
Trần Viện hút một ngụm khí lạnh, cả người như bị điểm huyệt. Hình như bạn trai cô cầm nhầm kịch bản thì phải, chẳng phải lúc này anh nên nói là: 'Đừng lo lắng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em' hay sao. Sau tất cả những những gì anh làm với cô, câu đầu tiên anh thốt lên chính là bảo cô nằm yên cho anh ngủ. Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy, lúc chưa chiếm được thì khát cầu, chiếm được rồi liền vứt bỏ, ngay cả nam phụ si tình như Lý Gia Thành cũng không ngoại lệ sao? Chưa đến năm giây, trong lòng Trần Viện đã ngỗn ngang trăm bề cảm xúc, giật mình, mờ mịt, bi thương, đau khổ. Chỉ cần nghĩ đến việc Lý Gia Thành đã làm với cô tối qua, Trần Viện không thể che dấu trái tim hốt hoảng của mình.
Chờ một chút! Tối qua cô và anh đã làm gì nhỉ? Trần Viện cố gắng nhớ lại, cuối cùng thở phào một hơi. May quá, chưa làm gì cả! Không đúng, như thế cũng không tính là chưa làm, phải gọi là làm nửa vời mới đúng. Trần Viện càng nghĩ thì mặt càng đỏ, hận không thể độn thổ ngay tức khắc. Cô vậy mà lại chủ động đi quyến rũ Lý Gia Thành, ký ức của cô không phải bị ai thay thế chứ? Một người cao quý lãnh diễm như cô lại đi làm chuyện dụ dỗ con trai nhà lành, thật là không khoa học nha. Trần Viện xấu hổ trùm chăn kín đầu, rúc sâu vào lòng Lý Gia Thành, không dám đối mặt với sự thật động trời này, nhưng không ngờ rằng mình phải đối mặt đến một sự thật động trời khác.
"A...!!!!" Trần Viện một lần nữa thét lên, cố vùng vẫy thoát khỏi gọng kiềm của Lý Gia Thành. Cha mẹ ơi, anh ấy hoàn toàn khỏa thân, đây chính là trắng trợn dùng sắc dụ người nha, hành động này không thể tha thứ được.
Lý Gia Thành đôi mắt đầy ý cười nhìn cô. Thật ra anh đã thức từ sớm, chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, anh cũng rất tò mò về phản ứng của Trần Viện sau khi tỉnh lại. Quả thật không để anh thất vọng, sắc mặt của cô còn phong phú hơn cả những gì anh tưởng tượng. Không để Trần Viện nguyện ý, anh càng ôm lấy cô chặt hơn, khiến cô không thể làm loạn được nữa.
"Sao vậy?" Lý Gia Thành tỏ vẻ vừa thức dậy hỏi.
"Anh...anh buông em ra." Trần Viện lắp bắp đáp lại.
Lý Gia Thành cười hôn lên mũi cô một cái: "Ôm thêm một chút nữa."
"Anh...mặc quần áo vào rồi hãy nói." Trần Viện đỏ mặt. Mặc dù đêm qua là cô chủ động, nhưng anh phải biết cô là người say, không thể chiếm tiện nghi cô được. Trần Viện vừa nghĩ, vừa nhìn lại bản thân một thân váy ngủ chỉnh tề, thôi được rồi, mặc dù người chiếm tiện nghi là cô, nhưng anh cũng phải biết rụt rè một chút mới được chứ.
Lý Gia Thành nhếch miệng cười gian: "Đêm qua sờ em cũng đã sờ, sáng nay còn xấu hổ làm gì."
"Anh...anh câm miệng." Trần Viện túng quẫn đưa tay lên bịt miệng anh lại.
"Sao vậy, chẳng phải đêm qua chúng ta chơi rất high sao?" Anh vừa nói, vừa liếm vào lòng bàn tay của Trần Viện.
Trần Viện giật mình rụt tay lại, cảm giác như chụp phải lửa nóng. High, high cái đầu anh đó! Trần Viện thẹn quá hóa giận, đá mạnh vào chân Lý Gia Thành, vùng vẫy hòng thoát khỏi ma trảo của anh, nhưng chưa phản kháng được bao lâu, cô liền cảm thấy một vật cứng rắn cọ xát vào bụng mình. Trần Viện đứng hình, ngẩng đầu nhìn lên Lý Gia Thành, người đang có vẻ rất cực lực khắc chế xúc động.
Trần Viện bối rối, không biết phải làm thế nào. Lý Gia Thành vẫn ôm chặt cô, cô trốn đi không được, mà cứ thế này lại không xong. Không lâu sau, anh cúi xuống, thầm thì bên tai cô: "Giúp anh lần nữa nhé?"
Trần Viện mặt đỏ đến mức có thể cắt ra máu, cô cúi đầu, một lát sau mới khẽ gật một cái. Không thể phủ nhận một điều, từ một góc sâu thẳm bên trong tâm hồn, cô cùng rất muốn được gần gũi anh, muốn cho anh những điều tốt đẹp nhất. Lý Gia Thành như nhận được thánh chỉ, ngay tức khắc cầm lấy tay cô áp lên bộ bị kiêu ngạo của mình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lý Gia Thành lôi kéo Trần Viện một buổi sáng, hai người mệt mỏi lăn ra ngủ tiếp, đến 11 giờ trưa mới chịu rời khỏi giường. Lúc này Trần Viện chợt nhớ ra một chuyện: "Ủa Nhã Hân đâu anh?"
Lý Gia Thành lắc đầu: "Ở trong phòng, không biết đã thức dậy chưa."
Trần Viện rùng mình, theo tính cách của Lý Nhã Hân, chắc chắn sau khi gặp cậu ấy, cô sẽ bị tra khảo, dù gì tối qua Trần Viện cũng ngủ cùng với Lý Gia Thành cả đêm, hơn nữa cả hai cũng không chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Ra khỏi phòng, được người giúp việc báo lại là Lý Nhã Hân đã ra ngoài, cô liền thở dài một hơi, xem như hôm nay may mắn.
"Hôm nay anh không đi làm sao?"
Lý Gia Thành lắc đầu: "Hôm nay ở nhà với em."
Trần Viện trong lòng ngọt như ăn mật, vốn dĩ cô định chiều nay đến trường xem một chút, nhưng thôi, nghỉ nhiều rồi, nghỉ thêm một ngày nữa cũng chẳng sao.
"Trưa nay em muốn ăn gì?" Lý Gia Thành ân cần hỏi.
Trần Viện dường như nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi Lý Gia Thành: "Anh biết nấu ăn không?"
Lý Gia Thành im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh... nấu mì gói ăn cũng được lắm."
Trần Viện câm nín, không biết phải trả lời như thế nào. Thôi được rồi, làm người không ai hoàn hảo, bạn trai cô đã tuyệt vời đến như thế, nếu anh còn biết nấu ăn nữa thì cô sẽ bị người khác ghen tị đến chết mất thôi. Một mình cô hoàn hảo đã đủ rồi, còn thêm một bạn trai hoàn hảo nữa thì quá nghịch thiên đi.
"Được rồi, hôm nay em sẽ trổ tài nấu nướng cho anh mở rộng tầm mắt."
Lý Gia Thành nghe Trần Viện nói xong, hai mắt sáng rực nhìn cô, không nghĩ đến Trần Viện lại biết nấu ăn, anh thật sự rất nóng lòng muốn thử.
Trần Viện không tránh khỏi có chút háo hức, hôm nay cô nhất định phải thể hiện tốt một chút. Không phải người ta hay nói muốn nắm bắt trái tim đàn ông, trước hết phải nắm bắt dạ dày của họ hay sao: "Nhanh thôi, chúng ta đi siêu thị."
"Được!" Lý Gia Thành vui vẻ đáp ứng, cùng vợ đi siêu thị, cảnh này anh đã thấy trong phim truyền hình tám giờ, trông có vẻ rất ấm áp, đây hẳn là tiêu chuẩn của một gia đình hạnh phúc.
Quản gia nhìn theo bóng lưng xa dần của hay người, mấp máy miệng một chút rồi tôi. Thật ra ông muốn nói với cậu chủ là trong phòng bếp đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn.
Đến siêu thị, hai người càn quét một vòng lớn, Lý Gia Thành phụ trách đẩy xe, Trần Viện thì phụ trách chất đồ vào, không khí giữa hai người hài hòa đến mức không ai có thể chen lọt vào. Mua xong những thứ cần thiết, cả hai cùng nhau ra quầy thanh toán. Hôm nay không phải là cuối tuần nên lượt người đến siêu thị không đông lắm, hai người chỉ xếp hàng một chút đã đến lượt thanh toán của mình. Trần Viện nhanh tay chất đồ vật trong xe lên quầy, nào cá, nào thịt, nào rau xanh... Bỗng dưng hành động của cô dừng lại khi bốc lên một vật nho nhỏ.
Trần Viện nhìn sang Lý Gia Thành đang đứng bên cạnh mình, cô cầm hộp bao cao su lên chất vấn: "Cái này là anh lấy?"
Lý Gia Thành gật đầu xem như câu trả lời.
"Anh lấy thứ này để làm gì?" Trần Viện nhíu mày nói.
"Để chúng ta sử dụng." Anh trả lời một cách rất đương nhiên.
Trần Viện đỏ mặt xấu hổ: "Đã nói với anh là em sẽ không dùng cái này mà." Thứ này chỉ nên sử dụng vào ngày kết hôn thôi.
Lý Gia Thành im lặng chốc lát mới trả lời: "Nếu không dùng thì sẽ không an toàn đâu. Em còn nhỏ lắm, anh không muốn có con sớm." Hưởng thụ không khí của hai người vài năm rồi có con cũng không muộn.
Trần Viện nổi đóa, Lý Gia Thành lại hiểu sai ý của cô, không biết có phải là anh cố ý hay không nữa: "Đó không phải là điều mà em muốn nói, anh lại cố tình hiểu sai ý em phải không?"
Lý Gia Thành đưa tay lên sờ mũi rồi nói: "Em xem hạn sử dụng của nó còn đến bốn năm, mua trước để dành, đến lúc đó cũng không sợ hỏng."
Trần Viện vốn định phản bác, nhưng lại nhận ra rằng cô và Lý Gia Thành đang trở thành trung tâm của những người xung quanh, thậm chí cô nhân viên thu ngân còn dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn bọn họ. Trần Viện đỏ mặt tía tai, hận không thể trở thành người vô hình trong tích tắc. Cô thẹn quá hóa giận, đẩy xe vào người Lý Gia Thành rồi bỏ ra ngoài.
Vì vẫn chưa tính tiền xong, Lý Gia Thành đành phải ở lại mà không đuổi theo cô. Một anh chàng đang xếp hàng phía sau tiến lên, đập vào vai anh rồi nói: "Cách mạng còn dài, cố lên anh bạn."
Lý Gia Thành gật đầu nhận lời cổ vũ hảo ý của người kia, trong lòng thầm tính toán. Muốn anh nhịn đến lúc Trần Viện ra trường sao? Đúng là mơ tưởng. Chỉ cần hai người đính hôn xong anh sẽ đem cô ăn từ đầu đến cuối, ngày đó rất nhanh sẽ đến thôi.
Về đến nhà, Lý Gia Thành phải dỗ Trần Viện một buổi trời cô mới hết giận, đồng ý xuống bếp làm cơm trưa cho anh. Lý Gia Thành cũng không chịu rãnh rỗi, đi theo sau muốn làm phụ bếp. Cho đến khi cái đĩa thứ ba bị vỡ, anh bị Trần Viện một cước đá ra ngoài mới an phận đến phòng khách ngồi đợi. Nhìn theo bóng dáng rầu rĩ của Lý Gia Thành, Trần Viện bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng lại ngọt ngào như uống mật. Có lẽ Lý Gia Thành sẽ là người biến cô trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới này.
← Ch. 69 | Ch. 71 → |