Bước đệm
← Ch.20 | Ch.22 → |
Phía bên kia
"Không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào đây. Thật thú vị"_Ly Bách cười nhạt, thở dài, nâng lên chung trà lạnh, chậm rãi uống
"Việc gì??"_một người ngồi cùng bàn lên tiếng hỏi khiến hắn có chút bất ngờ, dường như vẫn không hay biết có ai đang ngồi cùng bàn với mình
Ly Bách liếc nhìn qua người kia rồi lại trở lại tầm nhìn xuống dưới lầu, thờ ơ đáp trả_"Không phải việc của đệ"
Hắn vẻ mặt đôi chút tổn thương nhưng rất nhanh lại vỗ nhẹ bàn, thay chung trà khác cho Ly Bách_"Được thôi, nào uống"
Hắn cũng không để tâm nhiều đến người bên cạnh, chung trà cũng không đụng tới mà lại xòe quạt, che nữa mặt, nháy mắt với người bên dưới_"Đệ không phải bận việc sao?"
"Đệ sao? Đệ còn một canh giờ, hiện tại huynh có muốn cùng đệ nói vài chuyện triều chính không?"
"Thứ lỗi ta không hứng thú, mà ta cũng không muốn đi. Ta còn phải đợi một người, một đáp án"
"Biểu cảm này của huynh thật lạ lùng"
"Nó vốn luôn như thế"
"Được thôi, nếu huynh đã nói vậy thì đệ cũng lui, cáo lỗi vì đã làm phiền Ly huynh"
"Lần sau đừng có mà chặn đường hay theo dõi ta nữa, ta chỉ nể tình ngươi là bạn thiếu thời, giờ thì hết rồi, lần sau đừng trách ta không nương tay"
"Ly huynh, tội gì phải làm khổ mình như vậy, Vân tam vương cũng là..."
"Được rồi, ta, không liên quan. Tốt nhất đừng để Trịnh Lương biết ngươi đến làm chuyện này với ta, hắn chắc chắn giết ngươi"
Hắn nhìn Ly Bách thở dài_"Ly Bách, huynh có thể suy nghĩ"
"Vốn không cần"
"..."_hắn thở dài, chắp tay cúi chào Ly Bách rồi rời đi
***
Hắn nghe được điều kiện kia của Hàn Diễm mà mày khẽ chau, tay cũng hạ xuống quyển tập, cứ như vậy đứng yên một chỗ, mắt nhìn sang nơi khác
"Sao, cho ta xem mặt ngươi, biết đâu ngươi lại là người ta quen. Tốt thì tính theo tốt, xấu thì giải quyết theo xấu"
Hắn vẫn yên lặng không động đậy, cũng không nhìn thẳng vào mắt của Hàn Diễm, chỉ là nắm tay đã siết chặt. Hàn Dễm thu hết vào mắt tất cả biểu hiện kia, nhắm lại mắt hít một hơi thật sâu, rất nhanh mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, quay lưng chậm chạp bước tới_"Ta không có ích lợi đâu, ngươi tìm người khác đi. Ly Bách chỉ là đang làm trò khiến ngươi mất thời gian thôi"
Hắn ở phía sau mím môi, quyển tâp trắng cũng bắt đầu bị nhăn nheo lại bởi lực xiết ở tay của hắn
"Không phải là ta không kiên nhẫn mà ta vốn không thể kiên nhẫn. Ngay cả việc giận ai đó ta cũng không có kiên nhẫn mà kéo dài. Cho nên, ngươi đi đi, lát nữa tiểu Thi trở lại đây rồi. Ta lần nữa không có năng lực cùng kiên nhẫn để giúp ngươi trả thù. Được chứ"_Hàn Diễm đi đến gần, nghiêng mặt để nhìn vào gương mặt lạnh giá kia, cười nụ cười nàng cho là an ủi, sau đó lùi trở lạ, nhìn quanh, cúi người nhặt lên vài sợi cỏ, chậm rãi cột cúng lại với nhau, sau đó cầm lên ống tay áo, quấn quanh tay, đặt sợi dây lên, muốn cột lại cho gọn nhưng lại không được. Đang lúc nàng định cúi người, đặt cánh tay cùng cổ tay lên chân thì có một bàn tay đến nắm lại
Hàn Diễm ngạc nhiên nhìn lên, đồng tử đột nhiên mở rộng. Người kia cũng không giúp nàng cột lại mà lại chậm rãi tháo ra sợi cỏ ra, sau đó thả nó rơi xuống đất, thả ra cánh tay của nàng, chậm rãi cúi người nhặt lên dù đỏ, bung ra, đưa đến trước mặt nàng
Hàn Diễm nhìn thẳng gương mặt kia, chậm rãi chuyển tầm nhìn xuống bàn tay đang nắm thân dù, run run đưa tay lên nắm cán dù, mắt lại lần nữa nhìn đến người trước mặt, môi mím chặt, mắt ửng đỏ
Ngay lúc cảm thấy người trước mặt đã nắm cán dù thì hắn liền buông tay, quay lưng nên không thể thấy được biểu cảm của người phía sau, cứ như vậy đi đến cánh cửa, thật gọn gàng dạt ngọn cỏ, tán cây qua một bên, chậm rãi đưa tay đẩy nó ra. Trong lúc đó Hàn Diễm vẫn cầm ô, quay đầu nhìn xuống nền tuyết, thật chậm chạp đi đến. Cắn chặt môi cố gắng xếp lại ô, khuỵu xuống quỳ trên nền tuyết, tay run rẩy chạm đến quyển tập nhăn nheo bị đánh rơi kia, lần đầu chính tay lật nó.
Tên hộ vệ làm xong việc nàng muốn ban đầu, quay trở lại thì lại thấy nàng đang quỳ trên nền tuyết, vẻ mặt cũng không đổi đeo trở lại mặt nạ của mình, nhấc chân đi đến đối diện nàng, đăt tay định lấy lại cuốn tập thìHàn Diễm liền nắm chặt cổ tay của hắn, nghẹn ngào, cố gằng lại giọng mà thốt ra_"Ngươi không cần viết gì nữa"
Một khoảng không yên lặng kéo dài giữa hai người. Hắn không thể lên tiếng, cũng không được viết, cũng không biết bản thân phải làm gì trông khi Hàn Diễm cứ mãi cúi đầu, lâu lâu lại cố dùng lực hít sâu một hơi
Đến lúc cảm thấy bản thân đã lấy lại được bình tĩnh thì Hàn Diễm cố nơi lỏng lực ở tay thì người kia cũng liền thu tay trở về.
Nàng bất ngờ bởi hành động kia, bàn tay trước đó đang nắm lấy cổ tay hắn giờ đây lại trơ trọi không chút chở che, không chút hơi ấm trong không gian lạnh lẽo này. Cứ ngỡ bản thân mạnh mẽ đủ để đối mặt với thực tế, cố kiềm nén tất cả vào trong, cứ ngỡ mọi thứ sẽ ổn, bản thân sẽ có thể lại bình thường mà trò chuyện.
Nhưng rồi lại chỉ vì một hành động nhỏ kia mà không kiềm được lòng, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm nổi nữa, tuôn trào ra bất chấp lý trí đang rất tỉnh táo và ngờ vực cảm xúc của con tim. Giọt đầu tiên rơi xuống, chạm lên nền tuyết lạnh băng.
Có lẽ hắn có thể thấy được giọt nước kia nhưng biểu cảm thì nàng lại che dấu đi, cứ mãi cúi gầm mặt xuống nền tuyết. Gương mặt được che giấu ấy lúc này trông rất đáng thương, nó biệu hiện đau đớn của tuyệt vọng, mọi giác quan trên mặt đều là biểu thị của nổi đau. Nàng đưa lên một tay ôm lấy ngực, một tay chống lên nền tuyết, ngón tay xiết lại, thu nắm tuyết nhỏ lạnh lẽo vào lòng bàn tay
Lúc hắn đang đứng lên thì nàng lại lần nữa lên tiếng_"Ta sẽ giúp ngươi"
"...."_tên hộ vệ đứng lên thẳng người, hạ mắt nhìn Hàn Diễm vẫn quỳ trên nền tuyết, ánh mắt xẹt qua tia bất ngờ nhưng rất nhanh lại là không cảm xúc, không một tia dao động
" Giúp ngươi bằng mọi giá, kể cả mạng sống của ta"_nói đến đây, nước mắt cũng đã ngừng rơi, Hàn Diễm cố thở bằng miệng, nghĩ lại mọi chuyện thì lại mỉm cười, đưa tay quẹt nước mắt, nhìn sang ngang_"Ly Bách ngươi là tên khốn may mắn, hahahaha"
Nàng cố thở sâu, dừng lại đôi chút, thẩn thờ vô định nhìn phía trước rồi lại cúi đầu nhìn nền tuyết, lắc đầu_"Không nghĩ tới hắn may mắn đến vậy"_nàng dùng vẻ mặt khóc đến đau lòng người với biểu cảm điên cuồng của mình nhìn tên hộ vệ vẫn đang ánh mắt lạnh lẽo như ban đầu nhìn nàng_"Ngươi có biết một ai đó từng sống cùng một hồn ma và một tên giả mạo thần linh không?"
Hắn không trả lời, cũng không làm bất cứ động tác gì, ánh mắt cũng không biểu thị là hắn cảm thấy khó hiểu, chỉ đơn giản yên lặng đứng đó mà nhìn Hàn Diễm
Nàng cúi đầu nhìn chân mình, sau đó ánh mắt thẫn thờnhưng mang một chút mong mỏi ngẩng đầu nhìn hắn_"Vậy ngươi có biết... biết một căn nhà chỉ có một người ở bỗng một ngày trở nên thật náo nhiệt không?"
"...."
"Vậy ngươi có nhớ có biết có một người vì một người mà hứa sẽ đưa người đó đi mọi nơi, làm mọi việc không?"
"..."
Nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang đăt trên chân của mình, khẽ động đậy đầu ngón tay rồi bật cười thật nhẹ_"Ta thì vẫn nhớ. Bỗng nhiên ta nhớ rất rõ, nhớ tất cả..."_rồi lại nheo mắt lên nhìn hắn_"Ngươi có nhớ hay ít nhất biết gì về người đó không?"
Lần này, hắn hướng Hàn Diễm lắc nhẹ đầu. Nàng bất ngờ nhưng rồi lại mỉm cười như trẻ nhỏ, tiếp tục cúi đầu_"Nếu sau này ngươi có nhớ ra trong quá khứ từng gặp ai, hay biết ai như vậy, nhớ cho ta hay là ngươi có biết hoặc có nhớ. Bởi vì ta nợ người ấy rất nhiều. Hy vọng lúc ta trả, người ấy sẽ biết, nhớ ra ta là ai"
"..."
Những câu hỏi, những lời nói khi nói ra đều chỉ nhận lại sự im lặng đến đáng sợ. Hàn Diễm lại cười, cười thật nhẹ, thật nhạt_"Được rồi, ta hiểu rồi. Xem như Ly Bách ván cờ này thu lại được cả vốn lẫn lời, hắn không cần giở bất cứ chiêu trò, không cần bất cứ lý do gì nữa, ta sẽ làm mọi thứ"
"Chỉ cần là thứ ngươi muốn... chỉ cần là thứ ngươi muốn"_nàng cúi dầu, thẫn thờ lặp lại câu nói thật nhỏ_"Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều sẽ làm, như lúc trước"
Nàng biết mọi thứ nàng nói đều rất khó hiểu, đều không chỉ cụ thể ra là ai, là việc gì cho nên nàng cũng hiểu rõ, tên hộ vệ kia cũng sẽ không hiểu nàng đang nói đến việc gì. Nhưng rồi bởi vì cố chấp hay chấp niệm hoặc là vươn vấn mà Hàn Diễmrun rẩy đưa tay che lấy mặt_"Chỉ cần, để ta gọi ngươi là tiểu Bạch, như thế là đủ rồi"
Trút hết dũng khí để nói ra lời kia thật khiến Hàn Diễm mệt mỏi. Nàng buông thỏng cánh tay, lại đưa mắt nhìn qua quyển tập, vươn tay cầm lấy nó, ngẩng mặt đưa lên cho hắn_"Từ nay, chỉ viết vào trong đây, cũng không được xé bất cứ trang nào. Hết ta sẽ đưa ngươi quyển khác"
Hắn bước lên, cầm lấy quyển sách, chờ Hàn Diễm chậm chạp buông tay thì mới cất trở lại vào trong lòng ngực. Ngàng nhìn hắn, thở dài chuyển tầm nhìn sang nơi khác, đưa tay vuốt mặt_"Ta có công việc cho ngươi"
"..."
Nàng chuyển tư thế, cố gắng đứng lên_"Với bộ dang đầu ngỗ luôn lạnh lùng này của ngươi thì người thích không ít mà người ghét cũng rất nhiều. Được rồi, dù gì ngươi cũng là phản.. ừm, phản gì ta hiện tại không nghĩ ra. Việc của ngươi là điều tra ra tất cả những người dính líu đến việc sát hại gia đình ngươi, viết ra hết cho ta, cả tên của gia đình, con cái, thân quyến gần nhất của họ. Còn lại, ta tự có thể làm được"
Hàn Diễm nhấc chân bước tới thì hắn lại lùi một bước, nhưng vẫn đứng trước mặt nàng. Nữ nhân có chút bất ngờ, ngây ngô mà bật cười_"Không phải bảo muốn trả thù cho gia đình sao? Ngươi cho hơn bất cứ thứ gì ta cần, ta chỉ là đáp lại thứ ngươi muốn. Vả lại, việc ngươi làm chỉ là bước đầu, cũng là nền tảng cho ta bước đi. Việc chém giết, để Ly Bách làm!"
"Ngươi hiện tại có thể bắt đầu ngay việc tìm kiếm nếu ngươi muốn, thu thập hết tin tức. Nếu có chỗ tìm không ra hay khó hiểu thì đến nói với ta. Ngươi tìm đến đâu, ta sẽ giải quyết ngay đến đó. Đi đi, ta ngồi đây, đợi tiểu Thi"_nàng cúi đầu, quay người lại, đi đến bên ngoài hành lang, chậm chạp tự mình mang ghế đẩu ra dưới tàn cây phủ đầy tuyết, đặt nó xuống, rút từ trong ngực ra khăn tay nhỏ, chà lau mặt ghế, sau đó lại hướng về phía tên hộ vệ đi tới, cúi người nhặt lên ô đỏ, tự mình bung dù, thong thả đi đến ghế nhỏ, thật thận trọng ngồi xuống.
Hắn vẫn đứng yên đó, trong làn tuyết mỏng đang rơi, giữa bốn dãy nhà cũ kỉ đầy bụi cùng tuyết phủ, dưới tàn cây phủ đầy tuyết rộng lớn kia, có một nử tử trong bộ váy màu lam cùng tấm áo choàng lông màu trắng, tay cầm ô đỏ, mái tóc cột cao, đuôi mắt điểm huyết vân, lẳng lặng ngồi đó một mình, ngẩng đầu nhìn trời, lâu lâu lại cười nhạt một mình. Trông thật tinh nghịch, khỏe mạnh nhưng thực sự càng nhìn lâu lại càng cảm thấy thật mong manh yếu ớt.
Suy nghĩ đó khiến hắn chau mày vì khó chịu. Nữ tử đó thật khó hiểu. Nàng ta là bởi vì dung mạo này của hắn hay vì thứ gì đó mà hứa với hắn sẽ giúp hắn trả thù nhà. Bởi vì suy nghĩ khiến hắn khó chịu đến hắn dứt khoát bỏ mắc nó, quay lưng bước đi, để lại một nữ nhân ô đỏ đang chăm chú theo dõi từng bước chân của hắn lại phía sau
"Giờ Dậu là hạn chót ngươi phải xuất hiện trước mặt ta, nói cho ta biết hôm sau ngươi sẽ đi đâu"_Nàng mỉm cười, dùng chân hất nhẹ tuyết nhưng lại không thể, khẽ nhìn qua khóe mắt thì thấy bước chân kia đã dừng lại, nàng mỉm cười khi nghĩ rằng tiểu Bạch hắn dựa vào võ công cao liền có thể nghe được lời nàng lúc nãy với âm điệu lúc trò chuyện bình thường nên liền có được vui mừng nho nhỏ của riêng nàng, ngả đầu từa lưng vào thân cây, nhìn người kia cuối cùng cũng rời đi và biến mất.
"Người là tháng tư hoàn hảo, còn tôi là mùa hè bồng bột... Người là tháng sáu ngây ngô, tôi là mùa thu thờ ơ. Người là tháng mười ân cần, tôi lại là mùa đông lạnh lẽo.... Vậy khi người là mùa đông... băng giá tôi sẽ là tháng tư... tháng tư, tháng tư sao?"
"Tiểu thư!!"
Tiểu Thi vui vẻ chạy vào vừa thấy được chủ tử thì liền hô gọi lớn hướng về phía Hàn Diễm đang thẫn thờ khiến nàng thoát mình ra khỏi giấc mộng hồi tưởng_"A"
"Xem, cả gương mặt của người đều trắng bợt hết rồi kia"_đứa nhỏ vui vẻ lấy bánh nóng được gói kĩ trong vài lớp giấy thấm dầu áp vào hai bên má của Hàn Diễm, cười lên rất hồn nhiên vui vẻ
"Nó có lúc trở nên hồng hào sao?"_Hàn Diễm ngẩng mặt nhìn lên tiểu Thi, vươn tay lấy một gói bánh, vỗ vỗ chỗ ghế trống bên cạnh với tiểu Thi, chờ cho đứa nhỏ ngồi xuống thì đẩy dù qua, nhướn mày, hất nhẹ mặt yêu cầu đứa nhỏ giữ ô, bản thân kế đến chậm chạp dỡ ra từng mảnh
"...."
"Tiểu Thi"_Hàn Diễm tách ra vỏ bánh nóng, bỏ vào miệng, nhìn qua đứa nhỏ
"Vâng"
"Cùng ta chơi một trò chơi"
"Vâng?"
"Tiểu Thi"
"Vâng"
"Ngươi muốn vẫn như lúc này hay ngươi muốn trưởng thành?"
"Ý của người tiểu Thi không rõ"
"Cứ chọn"
"Như bây giờ ạ"
Hàn Diễm nhướn mày có chút bất ngờ nhìn đứa nhỏ, sau đó thì nhếch môi mỉm cười_"Hầu hết mọi người đều mong muốn bản thân sẽ trưởng thành, sẽ lớn và sau đó làm được thật nhiều việc, và tiểu Thi nhà ta chỉ muốn mãi như bây giờ. Dù nó thật sự khó nhưng được thôi, ta sẽ cố gắng"
"Cố gắng chuyện gì ạ?"
"Tiểu Thi "
"Vâng"
"Phường trang sức, sau khi nguyên tiêu kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu với nó, ngươi vẫn cứ xuất hiện ở bộ dạng này, nhớ che lại mặt"
"Vâng"
"Cho nên, lát nữa ta có thể tự về nhà, ngươi đến nói với họ, hai ngày sau dọn đến đây ở, bắt đầu công việc của họ ngay hôm đó"
"Tiểu thư quyết định mua nơi này?"_đứa nhỏ vui vẻ chờ cái gật đầu khẳng định từ Hàn Diễm, sau đó một lẫn nữa tròn xoe mắt nhìn quanh_"Nơi này thật tuyệt"
"Ừ"_nàng mỉm cười, cầm lấy dù tiểu Thi đưa qua_"Ta cũng thích nó"
"Tiểu Thi rất vui"
Nàng lại cúi đầu nhìn hai tay, một bên là bánh khoai ấm áp ngọt lịm cùng bàn tay được làm ấm, một bên lại là lạnh lẽo đến phát đau rồi lại nhìn đứa nhỏ vì cao hứng mà bắt đầu dạo vòng quanh xem xét mọi thứ bất chợt thở dài, nhắm mắt tựa đầu vào thân cây
"Tiểu thư, cánh cửa này là thông với nơi khác nha"_đứa nhỏ phát hiện ra điều thú vị, không ngần ngại vén lên váy, nhấc chân bước qua bậc cửa cao
Hàn Diễm bên này vẫn bộ dạng thong thả, nhắm mắt hòa mình cùng thiên nhiên, bình thản đáp lại_"Tiểu Thi, đừng có đi bậy, ngươi mà lọt hố là ta không cứu đâu"
"Không, bên đây trông rất bình thường nha. Ai nha, tiểu cô nương, cho biết đây là đâu đi!"
Hàn Diễm nghe câu này của tiểu Thi thì liền mở trừng mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói của đứa nhỏ nhà mình, đứng lên nhưng một bước chân cũng không đi tới gần, ở dưới tán cây nheo mắt mà nhìn động tĩnh
Một giọng nói thanh thúy, đáng yêu vang lên_"A, đây là Thuần Tiêu phường nha. Ngươi là a hoàn của tiểu thư nào, sao lại ở đây? Mà khoan, đây không phải là cửa cấm sao? Sao ngươi lại đứng ở đây, ngươi mở nó sao? Không sợ bị phạt nặng sao?"
Hàn Diễm đứng bên kia nghe, trán khẽ giật, môi khẽ nhếch, chân cũng lui lại vài bước_"Chạm trúng ổ rồi"
"Thuần Tiêu sao?? Là thanh lâu nổi danh tứ phương sao?? Sao lại có thể cách vách với một cửa tiệm vừa cũ lại vừa nhỏ như thế này?"
"Ngươi nói gì kì vậy, chẳng lẽ ngươi không phải người ở đây, ngươi đột nhập sao? Muốn bắt cóc vị tiểu thư nào hay là muốn dẫn vị phu nhân nào đi đánh ghen bằng đường bí mật?"
"Haha, cuộc trò chuyện của hai đứa ngốc"_Hàn Diễm vẫn tiếp tục lui bước, sau đó xoay người muốn bỏ đi, mặc kệ đứa nhỏ nhà mình đang dùng ngốc khẩu mà trò chuyện với một tiểu a hoàn, bước chân ngày một nhanh. Nhưng chỉ là vừa bước chân vào sảnh chính, tay vén nhẹ tấm màn lên thì đã thấy có gia đinh đứng chờ sẵn
Nàng thở dài, khẽ hạ lại tấm màn, nhấc nhẹ chân, xoay người trở vào sân trống, bắt đầu nhìn quanh tìm chỗ trốn. Nhưng không nghĩ tới, lúc vừa trở vào đã thấy tiểu Thi dẫn hẳn đứa nhỏ giọng nói đáng yêu kia qua và phía sau lại thêm vài gia đinh. Hàn Diễm đưa tay vuốt mặt, thở dài_"Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội là giun đất đầu thai"
Nàng bỗng nhiên nghĩ mình có thể hay không như trước kia, lúc tức giận với người mà bản thân cảm thấy an toàn thì liền đi đến, đánh nhẹ vào người họ và mắng_"Bị ngốc à"_nhưng mà hiện tại chân vừa nhấc lên, tay cũng đã giơ lên thì lại thu trở về, lẵng lặng thở dài. Trong đầu lúc này lại xuất hiện hình ảnh của Ly Bách nền rất thong thả đặt dù tựa vào vách nhà như lúc ban đầu, tay này nắm giữ tay kia, thở ra làn khói trắng mỏng, bình thản bước đến gần đứa nhỏ nhà mình vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện với tiểu cô nương đáng yêu vô cùng kia
Hàn Diễm mỉm cười, khẽ cúi người hướng tiểu cô nương_"Tiểu cô nương, ta cùng đứa nhỏ này là đến xem nơi này, vừa có ý quyết định mua, tiện thể thấy cánh cửa kia có chút lạ nên tò mò mà dở ra, vốn là không biết sẽ thông với nơi đâu, cũng không có ý định gì cả"
"Người biết cửa lạ, sao lại còn mở?"_đứa nhỏ với vẻ mặt ngây ngô, rất đáng yêu chớp chớp mắt, mày nhỏ cũng khẽ chau
Hàn Diễm nhướn mày có chút ngạc nhiên với đứa nhỏ, sau đó cười khì_"Con người thường rất tò mò, nên thấy thứ lạ, họ liền mở ra xem thứ mặc kệ cho kết cục có ra sao"
"Vậy người thì sao?"
"Ta đương nhiên không phải là người mở nó"
"Nhìn có vẻ người là người yêu cầu"
"Ừ, càng cấm càng làm mà"
"Sao người không chối?"
"Sao ta phải chối trong khi việc kia là do ta có chủ ý dù ta thật sự không biết cánh cửa kia sẽ dẫn tới đâu. Đây là sự thật. Vả lại ta là người lớn, là gương sáng, phải làm tốt để tiểu cô nương sao này học hỏi"
Đứa nhỏ nghe vậy liền vẩu môi, sau đó mân mê cằm nhỏ, cúi đầu suy nghĩ trông rất tích cực. Hàn Diễm cũng rất vui vẻ bên ngoài mà chờ đáp án của tiểu cô nương. Sau đó, không phụ kì vọng của nàng, đứa nhỏ nhìn lên nàng mỉm cười thật tươi_"Vừa hay lời người nói khớp với những gì Mạch thiếu nói, không uổng công ta đứng chờ ở cửa nãy giờ"
Hàn Diễm nghe xong liền ngữa mặt nhìn trời, nhắm mắt thở dài một hơi như giam lại cơn bạo phát của mình, sau đó vẫn vẫn tiếp tục duy trì nụ cười của mình, bước đến gần đứa nhỏ bị lãng quên kia, vỗ vai_"Ngươi hay lắm, thật sự rất hay"
"Cảm ơn tiểu thư"_tiểu Thi dĩ nhiên không hiểu dược kiểu nói móc thời đại mới nên liền nghĩ Hàn Diễm là khen nàng, rất vui vẻ, thật thà mỉm cười, gật đầu, cúi người cảm ơn
Thấy Hàn Diễm nhếch môi cứng nhắc cười, đứa nhỏ kia liền cuộn tròn nắm tay, cũng che miệng khúc khích cười_"Tiểu thư, mời theo tiểu Hoa ạ"
"Nếu ta không theo thì có được hay không?"_Hàn Diễm nàng liền bày ra bộ mặt có chút ủy khuất, lại có chút đáng thương mà đối đáp với đứa nhỏ kia
Tiểu Hoa liền ngón trỏ đụng cằm, chu môi, mắt cười suy nghĩ, sau đó mỉm cười lắc đầu nhìn Hàn Diễm_"Không được đâu, người đừng dùng biểu cảm đáng yêu này mà dọa ta"
Hàn Diễm nghe qua liền tròn xoe mắt_"Nào có thứ ngược đời như vậy??"
"Mạch thiếu cũng toàn cười, toàn tỏ vẻ đáng thương nhưng chỉ làm mấy chuyện khiến tiểu cô nương sợ đến khóc thét"
Hàn Diềm mắt trái bên dưới khẽ giật_"Hắn bắt gián còn nhúc nhích treo trước mặt ngươi sao?"
Tiểu cô nương liền chưng ra biểu cảm ngạc nhiên nhưng lại như hiểu rồi sau đó gật gù_"Mạch thiếu quả có mắt nhìn người nha, tiểu thư, nếu người đã rõ Mạch thiếu như vậy sao lại còn câu nệ làm gì, mau đi cùng ta đi"
"Bởi vì ta thông qua ngươi mà biết được trò chơi kinh tởm kia nên ta nghĩ không đi vẫn tốt hơn. Tiểu cô nương, thật có lỗi"
Đứa nhỏ kia nghe được như vậy bỗng nhiên bắt đầu mếu máo, chỉ là không khóc lớn mà bắt đầu chuyển sang hẳn giai đoạn nức nở, nấc liên tục đến nổi nói ra một chữ cũng cảm thấy là làm khó cho nàng. Chỉ là, tâm của ai kia có vẻ khác so với người bình thường chí ít là khác đi một chút.
Nàng càng nghe vào tiếng khóc thì lại càng chau mày, giờ đứa nhỏ này lại chuyển sang nấc, nếu chỉ cần đụng nhẹ là chắc chắn sẽ vỡ đê cản không nổi. Nàng thở dài, khoanh tay, đứng đó chờ
Đứa nhỏ thấy Hàn Diễm hành động lạ nên liền tò mò mà quên cách khóc dối, dừng lại tiếng nấc nức nở đáng thương của mình, mau lẹ quẹt nước mắt, sau đó lại ngây ngô như gà con mới nỡ mà nhìn nàng
"Tiểu Hoa cô nương, ta không có gì đáng để cô bận tâm đâu, có khi cô trông sai cửa đấy, mau trở ra cửa chính đi nha, còn ta, ta phải về nhà nữa, phụ mẫu ta sẽ lo lắng đó"
Đứa nhỏ nghe đến đây mặt lại tiếp tục mếu máo, Hàn Diễm lại thở dài, cũng không thèm dỗ, quay qua vỗ eo tiểu Thi, sau đó hất mặt về phía chiếc ghế lúc nãy nàng bê ra. Lần này tiểu nha đầu trông có vẻ đã lấy lại được trí thông minh ngày thường, lăn tăn chạy đến mang ghế đến cho tiểu cô nương.
Hàn Diễm mím môi, trừng mắt nhìn đứa nhỏ, thật muốn cảm giác lại đánh vào đầu người khác nhưng cuối cùng cũng chỉ là ý nghĩ. Ngay khi tiểu Hoa cô nương thấy tiểu Thi mang ghế đến có ý muốn mình ngồi thì lại quẹt nước mắt, nhoẻn miệng cười. Chỉ là, Hàn Diễm trước lúc tiểu Thi đặt ghế xuống trước mặt tiểu Hoa thì lại đi lên, lấy ghế ra từ tay của nha đầu nhà mình, chuyển đến ngay trước mặt tiểu Hoa cô nương mà ngồi xuống, khoanh tay, bắt chân này sang chân kia, hất mặt_"Tiêu cô nương, có thể khóc tiếp"
← Ch. 20 | Ch. 22 → |