← Ch.19 |
Editor: Quỳnh.
"Có thể chứ?" Đáy mắt Hàn Băng tràn đầy tình dục, dĩ nhiên hai tay cũng dễ dàng cởi bỏ áo của Ngưng Tuyết.
"Hàn Băng..." Nàng hiểu rõ dục vọng của Hàn Băng, trong mắt chỉ có một mình hắn. Trong lúc nhất thời, hai má của nàng ủng đỏ: "Có thể."
Tim Ngưng Tuyết đập rồn rập, nhu thuận gật đầu, đáy lòng nhớ đến bóng dáng mờ ảo của Long Quân Vĩ đã biến mất. Sau khi làm xong, Hàn Băng ôm Ngưng Tuyết vào ngực, để nàng dựa vào ngực mình.
Thịch... thịch... thịch...
Là tiếng tim Hàn Băng đập. Ngưng tuyết nghe tiếng tim đập của hắn, cùng với tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ, từ từ tiến vào mộng đẹp.
¤¤¤
Cho dù như thế nào, Hàn Băng cũng muốn chữa khỏi cho Ngưng Tuyết, ôm lòng tin kiên định, tận lực mất hai năm, mới có thể khiến Ngưng Tuyết hoàn toàn hồi phục.
Hiện giờ Ngưng Tuyết đã khỏe hẳn, có thể chạy nhảy không thành vấn đề.
Hàn Băng tuân thủ hứa hẹn, mang theo Ngưng Tuyết khỏe mạnh, hai người cùng đến Mi Sơn thôn.
Đã là cuối thu đầu hạ, thời tiết cuối xuân mát lạnh, thổi khẽ qua thôn nhỏ hoang vắng, toàn nhà này sụp đổ, bây giờ bị bao phủ bởi không ít cát bùn màu vàng, mấy chỗ vốn là động ruộng vườn rau xanh tươi, thành một nơi hoang vắng tiêu điều.
Gió thổi nhẹ, làm bay cát trên đất, lưu lại một vệt dài trên cỏ.
Thôn xóm trống trải, im ắng giống như không có người ở, ngay cả một thôn dân cũng không có.
"Đây... nói này là Mi Sơn thôn sao?"
Nhìn thôn xóm bị tàn phá nặng nề, Ngưng Tuyết có chút không tin, nơi này không giống gia hương trong trí nhớ của nàng.
"Nơi này thật sự là Mi Sơn Thông, chẳng qua là ba năm trước bị hồng thủy, mưa tọa thành thiên tai đáng sợ, Mi Sơn thôn bị hồng thủy cuồn cuộn bao phủ. Trong trận hồng thủy đó, chỉ còn lại năm người sống sót, tất cả đều đã dời đi nơi khác. Hiện giờ Mi Sơn thôn đã không có người ở."
"Xảy ra hồng thủy? Vậy mẫu thân của ta và các đệ đệ đâu? Bọn họ đi đâu rồi."
Tám năm, nàng đã rời nhà đi tám năm, không nghĩ tới tám năm này có thể thay đổi nhiều chuyện như vậy...
Vẻ mặt Hàn Băng có chút xấu hổ nói: "Thật ra, năm đó sau khi ta dẫn nàng rời đi, mùa đông ta liền cho mẫu thân của nàng một chút ngân lượng, xin họ rời xa Mi Sơn thôn. Mẫu thân của nàng liền theo yêu câu đã mang theo hai người đệ đệ rời khỏi Mi Sơn thôn, sau đó... không biết bọn họ ở đâu."
Vì việc này, trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy với Ngưng Tuyết.
"Ngưng Tuyết, nàng hận ta làm như vậy sao?"
"Không, không hận." Ngưng Tuyết lắc đầu, đôi mắt trong trẻo chứa đầy hoài niệm: "Nếu trước đó chàng không làm như vậy, có lẽ trong trận hồng thủy ba năm trước, mẫu thân và hai đệ đệ của ta đã chết trong trận hồng thủy đó. Hiện giờ tuy không có tin tức của bọn họ, nhưng ta tin, ta nhất định sẽ tìm được bọn họ."
"Vài năm nay, ta từng cho người tìm kiếm chỗ ở của bọn họ khắp nơi, cũng cho dán bố cáo, xem gia đình nào từng có nữ nhi tên là Tiểu Ngõa không. Nhưng mấy năm năm, vẫn chưa tìm thấy bọn họ."
"Không quan hệ, tất cả đều tùy duyên đi." Ngàn dặm xa xôi đi đến phương Bắc, lại không tìm được mẫu thân, Ngưng Tuyết cũng muốn buông bỏ, có lẽ duyên phận giữa nàng và mẫu thân vốn đạm bạc.
Ngưng Tuyết giấu khổ sở ở trong lòng, cười nói với Hàn Băng: "Ta muốn xem ngôi nhà trước kia, tuy rằng nói đó hoang phế, nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy một lần."
"Được."
Hàn Băng dẫn Ngưng Tuyết đi đến trạch viện đã hoang phế từ lâu, tường ở một căn phòng hoàn toàn bị đổ, ba mặt tường còn lại cũng chỉ còn cao bằng nửa người, cỏ dại xung quanh xem chừng còn cao hơn tường.
Ngưng Tuyết sầu não nhìn ngôi nhà đổ nát, sân hoang vắng xa lạ này, đã không còn là nơi quen thuộc trong trí nhớ.
"Đừng buồn." Hàn Băng ôm nhẹ đầu vai Ngưng Tuyết.
"Ừ, chúng ta rời khỏi đây thôi."
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi, một tấm ván gỗ đổ nắt, hấp dẫn sự chú ý của hai người. Trên tấm ván gỗ có mấy hàng chữ, viết - -
Tìm ái nữ Thuần Vu Oa.
Nếu như gặp xin hãy nói giúp
Đến Nam Mộc thôn phía đông ngoại thành Bắc.
Mẫu thân Thuần Vu thị.
Hàn Băng nhặt tấm ván gỗ lên, đưa cho Ngưng Tuyết xem, chỉ cần nhìn tấm ván gỗ loang lổ liền biết, tấm ván gỗ này đã được đặt ở đây nhiều năm.
"Đây là..." Trong lòng Ngưng Tuyết không tránh khỏi nghi vấn, trên tấm ván gỗ này viết "Thuần Vu Oa", đây chắc là tên của nàng, mẫu thân không gọi nàng là "Tiểu Ngõa", mà là "Tiểu Oa nhi"?
Nghĩ đến đây, Ngưng Tuyết không nhịn được rơi lệ.
Sinh nữ tử, đặt tên là Ngõa.
Những lời này là đau khổ nhiều năm qua của nàng, trước kia nàng vẫn cho là mẫu thân không thích mình, mới gọi mình là Tiểu Ngõa, không nghĩ tới thì ra là mình nghe nhầm, là nàng hiểu nhầm mẫu thân rồi.
"Hàn Băng, ta muốn đến Nam Mộc thôn nhìn một chút."
"Được, chúng ta đi."
※※※
Một mảnh đất vàng, một khối bia mộ, là đáp án cuối cùng mà Ngưng Tuyết nhận được.
Hoàng đại thẩm dẫn bọn họ tới nơi này nói: "Hai năm trước, trong thôn bị ôn dịch tàn sát, một nhà Thuần Vu thị bất hạnh nhiễm ôn dịch. Sau khi hai nam hài tử chết, Thuần Vu thị tự biết mình không còn nhiều thời gian nên muốn gặp mặt con gái một lần, vì thế mời người biết chữ trong thôn khắc một khối gỗ mang tới nhà trước đây ở Mi Sơn thôn, hi vọng nếu nữ nhi của nàng trở lại, sẽ dựa vào chữ viết trên khối gỗ này tìm nàng."
Không nghĩ tới, cuối cùng cũng không chờ được đến lúc nhìn thấy nữ nhi...
Nước mắt lã chã rơi, động trên cỏ hoàng trước mộ phần, như trân châu không ngừng rơi xuống vỡ nát...
"Mẫu thân, con rất nhớ người, Tiểu Oa nhi đã trở lại, Tiểu Oa nhi trở về gặp người rồi." Giữa trời giá lạnh, Ngưng Tuyết nằm sấp trước mộ phần khóc giống.
Hàn Băng ở bên cạnh Ngưng Tuyết, thấy nàng dùng giọng điệu nghẹn ngào phát tiết khiến trong lòng hắn cảm thấy khổ sở cùng áy náy.
"Đừng khóc, Ngưng Tuyết của ta."
Hàn Băng an ủi Ngưng Tuyết, hắn đưa tay nắm giữa tay nhỏ bé của nàng
"Không khóc." Ngưng Tuyết lau nước mắt đi, "Biết mẫu thân từng nhớ ta, vậy là đủ rồi."
"Đợi lát nữa còn muốn đi đến thành Bắc gặp Lạc nhi, sau khi nàng gả cho Nhị hoàng tử ta cũng chưa có cơ hội đi gặp nàng, lần này vất vả lắm chàng mới dẫn ta đi, ta muốn đi gặp mặt Lạc nhi một chút." Ngưng Tuyết cười ngọt ngào, nắm bàn tay to của Hàn Băng, lòng bàn tay ấm áp này, là thứ nàng lưu luyến nhất kiếp này.
"Chúng ta đi thôi."
※※※
Đến thành Bắc gặp Lạc nhi, vốn là Ngưng Tuyết muốn ở lại vài ngày, nhưng vừa nghe đến Bình Tây Vương Long Quân Vĩ muốn tới thành Bắc gặp nàng, nàng liền sợ tới mức la hét Hàn Băng mau dẫn nàng rời đi, không dám ở lại thành Bắc một phút đồng hồ nào nữa.
Hơn nữa cũng bởi vì Ngưng Tuyết không quen khí hậu lạnh giá của thành Bắc, lo lắng thân thể Ngưng Tuyết xảy ra vấn đề, Hàn Băng liền lập tức mang nàng, từ trung nguyên trở lại Hàn Băng đảo.
"Trong lòng ta còn có một nghi vấn, chàng nhất định phải trả lời ta."
Khó có thời gian thanh nhàn, Ngưng Tuyết dựa vào trong lòng Hàn Băng, nàng khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, trong bụng là một tiểu sinh mệnh do nàng và Hàn Băng chế tạo, một loại bản năng của người mẹ xuất hiện trên mặt nàng.
Gió xuân ấm áp khẽ thổi làm rối tóc nàng, Hàn Băng dùng ngón tay thay lược chải mái tóc bị gió thổi loạn cho nàng, mũi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào khiến hắn mê luyến.
"Nàng nói."
"Chàng... Vì sao lại yêu ta?" nàng hỏi Hàn Băng, có lẽ muốn biết suy nghĩ của Hàn Băng.
Vì sao? Chuyện này làm Hàn Băng nhớ lại nhiều năm trước, dưới đại thụ trong gió tuyết - -
Lúc hắn mới thấy Ngưng Tuyết, hắn chỉ liếc mắt một cái - -
Đã nói lên tất cả rồi.
Ngưng Tuyết mảnh mai bất lực run rẩy trong gió tuyết, thân hình nho nhỏ cuộn lại dưới tàng câu, đôi mắt to đẫm lệ, vô thần mờ mịt nhìn về phía trước. Chưa bao giờ có kẻ nào khiến hắn mềm lòng, đây là lần đầu tiên, trái tim băng lạnh như tảng đá của hắn lay động.
Lúc đó trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Nếu bây giờ không lập tức mang nàng đi, nàng sẽ chết lạnh dưới tàng cây này?
Ý nghĩ này khiến lòng hắn căng thẳng, hắn không muốn nhìn thấy nàng chết, hắn động tình, năm đó hắn hai mươi bốn tuổi, dù thế nào cũng không thể nghĩ được có người khiến mình động tình, hơn nữa lại là một tiểu cô nương chín tuổi.
Mang nàng đi thôi!
Ý nghĩ này lôi kéo hắn, khiến hắn liều lĩnh mang Ngưng Tuyết về Hàn Băng đảo.
Cái này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả Long Quân Diệp hắn cũng không nói, từ trước đến nay hắn sẽ không nói chuyện này với ai khác, nhưng bây giờ người ở bên cạnh hắn là Ngưng Tuyết, là người quan trọng nhất trong đời hắn.
Nhìn Ngưng Tuyết, Hàn Băng cực kỳ thâm tình nói: "Không vì sao, chỉ là vì ta yêu nàng thôi. Không chỉ hiện tại, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ở trong gió tuyết, ta cũng đã thích nàng, nhưng ta không nói cho nàng biết."
"Thật sao? Nhưng lúc đó ta mới chín tuổi thôi nha, làm sao chàng có thể thích ta được chứ?"
Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc, khi nàng gặp Hàn Băng, nàng chỉ là một tiểu cô nương chín tuổi, nhưng Hàn Băng lại là một nam nhân đã hai mươi bốn!
"Yêu một người, không phân biệt tuổi tác." Trả lời ngắn gọn, cũng là suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn.
Chỉ cần là Ngưng Tuyết, mặc kệ là chín tuổi, mười tuổi, hay là sáu mươi chín tuổi, kể cả đến lúc đầu bạc, cũng là Ngưng Tuyết hắn yêu nhất.
Đời này kiếp này - -
Tình này không đổi - -
----Hoàn----
← Ch. 19 |