Truyện:Hàn Băng Ngưng Tuyết - Chương 15

Hàn Băng Ngưng Tuyết
Trọn bộ 20 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Hàn Băng vạch miệng huyệt ra, nhìn chằm chằm vách hang co rút lại, "Trời ơi, thật chặt ——" nếu như mình chôn vào thật sâu, tư vị kia nhất định là vô cùng mất hồn, hắn đè nén phái nam kích động sưng phồng."Hiện tại ta sẽ không thỏa mãn nàng ngay, ta muốn nàng cầu xin ta...... Không ngừng cầu xin ta......"

"Đừng...... Như vậy...... A nha...... Chàng bỏ qua cho ta đi......" Ngưng Tuyết ưm, bởi vì Hàn Băng ngẩng đầu lên, bắt đầu dùng lưỡi 𝐥·ⓘế·𝐦 đôi gò bồng đầy đặn của nàng, hơn nữa khẽ gặm nụ hoa xinh xắn của nàng, hại nàng không nhịn được vui thích đến toàn thân 𝖗·ⓤ·𝓃 rẩ·🍸.

"Thoải mái sao?" Hắn dùng tay vẽ vòng tròn trên ngọc nhũ còn lại, tàn khốc muốn Ngưng Tuyết thừa nhận dụ-↪️ ✌️-ọ-𝖓-ɢ của mình.

"Ừ ——" Mặt Ngưng Tuyết ửng hồng, cảm thấy sỉ nhục thừa nhận.

"Có muốn hay không?"

Một khắc cũng không buông lỏng hành hạ, ngón tay hắn sờ hoa huy*t phía trước một chút, một cái nhanh, một cái chậm, khiến Ngưng Tuyết hoàn toàn không hề có lực chống đỡ.

"Ta...... Muốn......" Nàng thật không được.

Hàn Băng luôn có thể khiến cho cảm xúc của nàng sắp đạt đến đỉnh, lại thả chậm tốc độ ѵ⛎ố·✞ ✔️·ⓔ; sau đó lại tăng nhanh trêu chọc nàng, tâm tình của nàng một lát lỏng, một lát chặt, không cách nào phát tiết khó chịu, để cho nàng cuồng loạn không dứt.

"Muốn cái gì? Nàng không nói, làm sao ta biết?" Hắn 🍳.υ.ỷ quyệt mà cười hỏi.

Hừ! Kết quả việc dám lừa gạt hắn chính là như vậy, hắn muốn Ngưng Tuyết không dám tái phạm nữa!

※ ※ ※

Ngưng Tuyết nửa mở con mắt mờ mịt, cả người bị tình dục bao phủ muốn giãy dụa lại không thể động đậy.

"Ưmh...... Ta muốn ngươi......" Nàng hoàn toàn hỏng mất, khóc ra tiếng.

"Không cho khóc!" Hàn Băng ↪️ư●ỡ●ռ●🌀 ↪️𝖍●ế ra lệnh. Tuy là trừng phạt nàng, nhưng thấy nàng khóc thút thít, trong lòng hắn bỗng dưng căng thẳng.

Ngưng Tuyết 🌜-ắ-п mô-𝒾, không dám khóc. Hắn luôn chuyên chế như vậy, khi hắn muốn nàng làm cái gì, nàng tuyệt không thể cãi lời, bởi vì kết quả của việc cứng đầu cứng cổ, bình thường không phải nàng có thể thừa nhận.

"Như vậy mới ngoan, hiện tại ta lệnh cho nàng làm cho ta sung s●ướռ●🌀." Hắn sẽ không để cho Ngưng Tuyết thỏa mãn nhanh như vậy, bởi vì lửa nóng d*ụ*↪️ 𝐯*ọ𝓃*ⓖ của hắn, đang chờ nàng giải tỏa.

Hắn đã thuần phục Ngưng Tuyết bất khuất, mở huyệt đạo của nàng, móc ra nóng rực sưng phồng dựng đứng của mình."Ngậm nó." Hắn đứng lên, khàn khàn ra lệnh cho Ngưng Tuyết.

"Nhưng...... Nó thật to......"

Ngưng Tuyết nửa quỳ ở trước người Hàn Băng, chỉ là nhìn món đồ khổng lồ, nàng thật không biết mình có thể ngậm vào không.

"Chớ rầy rà." Lông mày anh tuấn của Hàn Băng nhăn lại, nhét lửa nóng phái nam của mình vào miệng Ngưng Tuyết.

"Mau di động lưỡi của nàng! Dùng miệng ɱ-ú-✞ nó!" K*𝖍𝐨*á*1 ↪️ả*𝖒 thoải mái đang lên toàn thân hắn, cái miệng nhỏ của Ngưng Tuyết ngậm thật chặt lửa nóng của hắn, đầu lưỡi không lưu loát mà b● 🦵ïế*m.

Ngưng Tuyết không quá thỏa mãn Hàn Băng, nàng chưa bao giờ ⓛ·❗ế·Ⓜ️ qua nơi đó của nam nhân, chỉ biết là Hàn Băng muốn nàng di động đầu lưỡi, nàng liền nghe lời di động trước sau, hơn nữa 👢·ℹ️·ế·𝖒 khắp lửa nóng của hắn. Nhưng nàng chỉ ⅼ_ïế_𝐦 hắn như vậy, u huyệt ngứa ngáy không tự chủ chảy ra chất mật, tưởng tượng hắn tiến vào......

"Đúng, cứ như vậy ——" Hàn Băng nhịn được 🅓_ụ_𝖈 𝖛ọⓝ_🌀, hưởng thụ môi lưỡi ấm áp của Ngưng Tuyết, khi hắn gần như ⅼ.ê.𝖓 đ.ỉ𝖓.ⓗ thì hắn nhanh chóng rút người ra, rời cái miệng nhỏ nhắn của Ngưng Tuyết.

Hắn không cần kết thúc nhanh như vậy, bởi vì trừng phạt của hắn với Ngưng Tuyết còn chưa xong. Hắn đè nàng xuống đất, lại kéo bắp đùi của nàng ra.

"Nàng thật ◗â●𝖒 đã●n●🌀 nha, lại chảy ra nhiều nước như vậy......" Hơi thở như lửa nóng của hắn phả lên cánh hoa của Ngưng Tuyết, ngón tay chợt đ_ư_𝐚 ✌️à_o hoa huy*t, đưa tới Ngưng Tuyết liên tiếp yêu kiều kêu thành tiếng.

"A...... A......" Nàng hưng phấn, hoa huy*t hấp thụ thật chặt ngón tay cắ●Ⓜ️ ✌️●à●ⓞ.

"Rất thoải mái đúng không!" Ngón tay Hàn Băng mạnh mẽ kéo ra đâ*𝖒 νà*𝖔, nhìn Ngưng Tuyết ở phía dưới hắn cuồng loạn đong đưa, ✞·𝐡â·ռ 𝐭ⓗ·ể trắng như tuyết bị tình dục nhuộm hồng.

"Ừ...... Ta muốn......" Ngưng Tuyết vứt bỏ tôn nghiêm cầu xin, "Van cầu ngươi......"

Ngưng Tuyết lạnh lùng kéo môi cười một tiếng, "Ngưng Tuyết bé nhỏ của ta, ta nói rồi, đây là trừng phạt đó."

"Không! Ta cầu xin ngươi.... . Cầu xin ngươi mau vào......" Nàng sắp bị ◗*ụ*c 𝖛ọ*𝓃*ℊ ép điên rồi, Hàn Băng vẫn còn trừng phạt nàng!

"Vậy nàng quỳ sấp trên mặt đất, nâng cao Ⓜ️●ôⓝ●ℊ của nàng, cầu xin ta yêu nàng."

Mắt đẹp của Ngưng Tuyết rưng rưng, hèn mọn làm theo lời Hàn Băng nói, nàng nằm trên mặt đất, nâng cao 𝐦●ôп●ℊ trắng tròn trịa, vừa nhu vừa thẹn cầu xin: "Cầu xin ngươi yêu ta......"

Hàn Băng nắm 𝖒*ô𝐧*ⓖ Ngưng Tuyết, hông mạnh mẽ có lực va chạm một cái, lửa nóng phái nam nhanh chóng đâ_m ⓥ_à_𝑜 hoa huy*t nâng cao của Ngưng Tuyết. hoa huy*t chặt đến cực hạn, không hề buông lỏng ⓚẹ·🅿️ 𝒸·♓ặ·🌴 nơi khổng lồ của hắn.

"Ông trời! Thật chặt!" Quả nhiên như tưởng tượng của hắn, tuy Ngưng Tuyết có một lần kinh nghiệm, thế nhưng u huyệt ấm áp vẫn bao chặt hắn hết sức, để cho hắn muốn di động cũng rất khó khăn.

"Hoàn hảo bên trong nàng đủ ướt ——" Hoa kính bám thật chặt vào phái nam của hắn, Hàn Băng nâng lên cái mô*ⓝ*ɢ, đâ*𝐦 mạnh vào huyệt, ái dịch ư.ớ.🌴 á.ⓣ theo động tác kéo ra đư_🔼 ⓥ_à_🅾️ của hắn không ngừng chảy ra......

"Ừ...... A......" Cái 𝐦ô𝓃_ɢ tròn của Ngưng Tuyết nâng cao, khiến Hàn Băng kéo ra đ●ư●🔼 ⓥ●à●ο càng thêm dễ dàng, mỗi lần đ.â.𝐦 νà.⭕, giống như là muốn chạm đến nơi sâu nhất của nàng, càng ngày càng sâu hơn, càng ngày càng hung ác.

"Thoải mái sao?" Hắn ♓𝖚ռ·ⓖ 𝖍·ă·ⓝ·ⓖ đ.â.𝖒 ✅.à.ⓞ trong huyệt, hơn nữa đưa tay dò tới tiểu hạch nhạy cảm trước huyệt, dùng hai ngón tay xoa nắn tiểu trân châu đáng yêu.

"A...... Thật thoải mái......" ԁ_ụ_𝖈 vọ_п_𝖌 đè nén được thỏa mãn, khiến cho nàng cảm nhận cao triều cuồng nhiệt, ⓡ*ц*𝐧 гẩ*y toàn thân, hoa huy*t mãnh liệt co rút, mật dịch cao triều thấm ướt cả phái nam ở trong huyệt của nàng......

Ngưng Tuyết thở hồng hộc, toàn thân hư mềm vô lực muốn nằm xuống, nhưng Hàn Băng vẫn cố định ⓜôn·𝐠 nàng, lửa nóng vẫn tiếp tục chống đỡ, không để cho âm đ*o của nàng có cơ hội nghỉ ngơi.

Một lần lại một lần cao triều, Ngưng Tuyết gần như mệt lả, khiến nàng muốn nghỉ ngơi.

"Hàn Băng...... Ta...... Không được...... A......" Ngưng Tuyết nói nhỏ, hắn thật sự quá lâu."Có thể dừng lại...... được không......"

"Không được, còn chưa có kết thúc đâu." Hắn không tha thứ sự lừa gạt của nàng, hắn muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất hành hạ nàng.

"Không cần...... Ta không muốn...... Cầu xin ngươi...... Bỏ qua cho ta......" Ngưng Tuyết nức nở nghẹn ngào khóc sụt sùi.

"Tiếp tục như vậy nữa...... Không nghỉ.... . Ta sẽ ⓒ·♓ế·✝️......" Nàng không hiểu sao tinh lực của Hàn Băng giống như dùng vô tận, có thể kéo dài lâu như vậy, một luồng sóng cao triều không ngừng cuốn lấy nàng, để cho nàng mệt mỏi không còn sức chống đỡ.

"Ta không muốn để nàng nghỉ ngơi nhanh như vậy, ta muốn nàng vĩnh viễn nhớ sự trừng phạt ta dành cho nàng——"

Hàn Băng không để ý Ngưng Tuyết khóc cầu xin, hắn mãnh liệt kéo dài luật động, chôn thật sâu lửa nóng 𝒹.ụ.🌜 ☑️.ọ.ⓝ.𝖌 không biết bao nhiêu lần vào chỗ sâu nhất của nàng......

Chương (1-20)