Truyện:Hàm Ngọc - Chương 77

Hàm Ngọc
Trọn bộ 90 chương
Chương 77
H
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Edit: Khả Khả

Lâm Ngọc muốn hắn, đương nhiên Lý Hạc Minh sẽ không từ chối. Thậm chí có thể nói, vừa rồi cho dù hắn nghẹn thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không đ_ú_† vào là vì đang chờ Lâm Ngọc mở miệng.

Cầu xin hắn cũng được, ra lệnh cho hắn cũng không sao, miễn là nàng chủ động.

Lý Hạc Minh đỡ lấy cẳng chân Lâm Ngọc choàng qua eo mình, nhích thân lại gần, bàn tay sờ vào khe thịt sớm đã ướt đẫm giữa chân nàng, nóng hổi trơn tuột, lúc đóng lúc mở, quả nhiên đã đói đến cùng cực.

Lý Hạc Minh ⅼ·𝐢·ế·𝖒 đôi môi khô khốc, cắm hai ngón tay vào, móc ra ít 𝒹â_𝖒 thuỷ bôi lên 𝒹.ư.ơ𝓃.🌀 ⓥ.ậ.† mình, sau đó, tách hai mép thịt, từ từ đâ·𝐦 ⓥ·à·ⓞ bên trong.

Lâm Ngọc nửa ngồi nửa nằm, không biết là do tư thế hay là vì lâu rồi không làm, mà huyệt đạo không chỉ có dịch thuỷ đầy đủ mà còn càng chặt đến lạ. Lý Hạc Minh quỳ gối trên trường kỷ, tuy hắn đang sưng cứng rất đau nhưng hắn lại lo lắng trong lúc hứng chí sẽ làm nàng bị thương, cho nên cắn răng đâ●𝖒 chầm chậm vào.

Đầu nấm to lớn từ từ căng huyệt đạo ra, gân xanh quấn quanh thân gậy bị ép chặt, vừa mới vào được phân nửa, Lâm Ngọc đã ăn không vô, nàng nhỏ giọng ⓡê●𝐧 r●ỉ: "Ưm...Nhị Ca...a.... căng quá..."

Mặc dù nàng гê·ռ 𝓇·ỉ nhưng ✞hâ·𝓃 t·𝖍·ể này Lý Hạc Minh đã hầu hạ qua, phía dưới kia đang cắn d●ươ●𝓃●𝐠 𝖛ậ●t của hắn rất hăng, nên hắn biết nàng đang cực kỳ thèm muốn hắn.

Lý Hạc Minh có thể cảm nhận cơ thể nóng rực của nàng, nhục huyệt gấp gáp cắn ⓜ.ú.t nghiệt căn của hắn không buông, giống như hận không thể ép ⓣ_ïⓝ_h ◗_ị_c_♓ của hắn ra được.

Hắn nghe nàng bảo căng, nên hít sâu một hơi kiềm chế dừng lại, nhìn chằm chằm vào cửa huyệt đang bị căng ra kia, kiên nhẫn hỏi: "Không 𝖘·ư·ớ·𝐧·ⓖ sao?"

Lâm Ngọc nhìn theo ánh mắt hắn liếc qua hạ thân, nàng không thể nhìn thấy huyệt thịt của mình, chỉ có thể thấy chiếc bụng rắn chắc của hắn, tiếp đó là một dải lông mao tươi tốt, và hơn nửa cây côn thịt dữ tợn lộ ra bên ngoài, thật sự to đến dọa người, không biết làm thế nào mà nàng có thể nuốt vào được.

Nàng ↪️ắ.ռ ɱ.ô.𝖎, thành thật nói: "Ưm.. 𝐬-ư-ớ-𝖓-g...muốn thêm nữa..."

Nghe nàng cảm thấy ş·ướ𝖓·𝐠, không biết vì sao Lý Hạc Minh lại hừ lạnh một tiếng. Hắn đè bắp đùi nàng để nàng dạng chân mở rộng tiểu huyệt ra hơn, đẩy một phát đưa quy đầu đi sâu chạm vào tử cung chật hẹp bên trong, sau đó thẳng lưng dùng sức đẩy ɱô𝐧.ɢ.

Hắn t-𝒽-ở 𝖍-ổ-𝐧 𝒽ể-п, nhưng miệng thì trách cứ nàng: "Mới vừa rồi không cho ta ⓗ·ôn·, không cho ta 👢*1*ế*〽️.... xít.... ư... còn bây giờ thì muốn ta làm cho thoải mái sao?"

Lâm Ngọc nghĩ hắn nói giận dỗi, nhưng tiểu huyệt trống rỗng từng đợt từng đợt bị côn thịt đ_â_ⓜ mạnh vào mang đến rất nhiều 🎋●♓𝐨á●𝒾 𝒸●ả●Ⓜ️ khiến đầu óc nàng mụ mị, những lời muốn nói đi qua miệng nàng đều biến thành âm thanh 𝐫ê●𝐧 г●ỉ đáng xấu hổ.

"Ư.... ư...ưm...."

Người nỗ lực thường không khiến người khác lạnh nhạt được, Lâm Ngọc giơ tay giữ gương mặt của người đang tỏ vẻ giận dỗi mình, lấy lòng hắn bằng một loạt cái hôⓝ●, giọng đứt quãng: "Cho...ư...cho chàng 𝒽ôп...."

Lý Hạc Minh rất thích điều này, hắn cúi đầu tiếp nhận đôi môi của nàng, đồng thời hai chân quỳ trên trường kỷ, giữ chặt Ⓜ️-ôռ-ⓖ nàng để eo nàng treo lơ lửng, chiếc đùi 𝐦_ề_𝐦 mạ_1 của nàng đặt lên đùi hắn, hắn thúc côn thịt vào càng lúc càng nhanh, tựa như để nửa người dưới của nàng bọc kín côn thịt mình.

Bụng dưới rắn chắc của hắn đập nhẹ lên bắp đùi trong của Lâm Ngọc, d-â-𝖒 dịch từ từ chảy ra từ khe hở theo mỗi lần nắc. Lâm Ngọc không chịu nổi κ𝒽.𝑜.á.ℹ️ ⓒả.〽️ mà hắn mang lại, bụng nhỏ run lên, đùi cũng run theo, nhục huyệt bóp siết 𝐝ươn.ɢ ✔️ậ.т hắn, nàng ⓡê*n г*ỉ đáng thương: "Nhị Ca...a.... ưm.... nhanh...nhanh quá...."

Nhưng tiếng "Nhị Ca" này không thể kéo sự dịu dàng của Lý Hạc Minh quay về, hắn không dừng động tác, ngón tay thon dài xoa bóp đôi ɱ●ô●𝓃●𝐠 phì nhiêu, hắn càng nắc càng hăng. Qua một lúc, Lâm Ngọc rên dồn dập, hốc mắt ướt hồng, trông như sắp khóc.

Cao trào đến, huyệt đạo kẹp rất chặt, giữa trán Lý Hạc Minh chảy mồ hôi, 🅓-ươп-ℊ 𝖛ậ-✞ bị nàng cắn cũng run lên, hắn vỗ Ⓜ️ô·𝖓·ɢ nàng: "Đừng siết ta...."

Làm sao Lâm Ngọc có thể kiểm soát được, huyệt nàng co rút cọ sát thứ đồ bên trong, nàng cũng chịu không nổi, liền oán trách: "Vậy chàng đừng.... a...a...đừng đâ*ⓜ 𝖛*à*𝑜 nhanh như vậy..."


Âm thanh "bạch bạch" của hai ✞ⓗ*â*ռ 𝖙*h*ể đánh vào không ngừng vang lên trong phòng, lúc đầu Lý Hạc Minh không nghe thấy, nhưng qua một lúc, tiếng rê·𝖓 𝓇·ỉ của Lâm Ngọc nhỏ dần, ánh mắt đ-ê 𝐦-ê, cuối cùng mới thả chậm tốc độ, hỏi nàng: "Lúc ta không ở nhà, chẳng phải có để đồ lại cho nàng 🌴.ự ❎.ử sao?"

Thứ hắn để lại cho Lâm Ngọc là một cây gậy ngọc, độ dày vừa phải, chiều dài thích hợp, có thể nói là lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng, không biết là nên nói hắn ân cần hay rộng lượng nữa.

Hầu hết mọi nam nhân đều không thể chịu được việc thê tử mình sử dụng vật 𝖉â_𝐦 uế này, như thể việc thê tử dùng đến nó sẽ gián tiếp chứng mình bọn họ tinh lực yếu kém, suy nhược cơ thể, lực bất tòng tâm chuyện giường chiếu. Chỉ có mỗi Lý Hạc Minh mới dám tự tin đến vậy, dám tặng thứ này cho Lâm Ngọc hết lần này đến lần khác.

Không biết là Lâm Ngọc dỗ dành hắn hay là thật lòng, nàng lắc đầu, dịu dàng nói: "Không có, ưm...nó không 𝐬*ư*ớ𝐧*🌀 như chàng..."

Lý Hạc Minh nghe được những lời này liền cong môi cười, hắn cúi người ♓.ô.п lên môi nàng, rồi trầm giọng hỏi: "Dùng thử vài lần mới phát hiện là không ⓢ·ướ·n·ⓖ bằng ta sao?"

Không ngờ Lâm Ngọc vẫn lắc đầu, nàng chu môi ngoan ngoãn đón nhận môi lưỡi của hắn, nói: "Không có..... ưm.... ta không thích cái kia..."

Ý là nàng chỉ thích hắn.

Cũng chỉ thích đồ vật của hắn.

------oOo------

Chương (1-90)