Truyện:Hàm Ngọc - Chương 60

Hàm Ngọc
Trọn bộ 90 chương
Chương 60
H!
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Edit: Khả Khả

Vì xót xa cho t●♓â●ⓝ ✞♓●ể yếu ớt của Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh phải cắn răng nhẫn nại đến mức mồ hôi tuôn ra như tắm, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, không ngờ lại nhận một câu thế này.

Nàng nói hắn kiệt sức? Ý của nàng là trời sinh tính tình hắn lười biếng, nên làm chuyện phòng the cũng lười biếng nốt.

Động tác Lý Hạc Minh dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng của Lâm Ngọc, sắc mặt không cảm xúc, cong môi cười lạnh, tiếng cười xen lẫn ý giễu cợt khiến Lâm Ngọc hoảng hốt.

Đột nhiên, nàng hiểu ra hình như mình nói sai rồi, trong chuyện phòng the mà lại nói phu quân mình bất lực, thân là thê tử càng không nên nói điều này. Nhưng nàng lại hơi khó hiểu, bởi vì nàng thật sự cảm thấy Lý Hạc Minh có chút.... lực bất tòng tâm thật.

Từ trước đến nay, Lâm Ngọc luôn quan tâm đến người khác, nàng nghĩ có lẽ nhiều ngày nay hắn làm việc mệt mỏi, nên ân cần nói: "Nếu chàng mệt rồi thì cũng không sao, đợi cho chàng khôi phục tinh lực rồi hôm khác chúng ta lại...a...."

Nàng nói còn chưa dứt lời, đột nhiên chiếc eo bị Lý Hạc Minh bóp mạnh kéo về phía trước, ✞·𝒽·â·𝓃 т·𝐡·ể ngửa ra sau, cả người nằm trên bàn.

Lò lửa trong phòng từ từ ấm lên, dưới thân Lâm Ngọc có áo khoác lót, nên không lạnh lắm, chỉ là khi nhìn thấy 🅱️●i●ể●⛎ тì●n●𝐡 của Lý Hạc Minh, nàng có hơi sợ.

"Khôi phục tinh lực?" Mặt Lý Hạc Minh vô cảm, hỏi: "Trông ta giống như không đủ tinh lực sao?" Hắn mở đùi nàng tách ra hai bên, làm cho â*ⓜ 𝒽*ộ nàng càng mở rộng hơn, sau đó rút côn thịt rắn chắc ra hơn phân nửa, chỉ chừa lại quy đầu ở bên trong, rồi dùng sức thúc mạnh hông vào tiểu huyệt ⓜ*ề*〽️ 𝐦*ạ*i.

Dư-ơ-ⓝ-ɢ ✅-ậ-† tựa như chiếc roi ngựa đ-â-m thẳng vào trong, gốc rễ bịt kín cửa huyệt, quy đầu 𝐧_𝖌𝐡❗_ề_𝐧 п_á_т tử cung sưng tấy, giống như cắm một chiếc dùi sắt vào không thể lay chuyển.

"Á...ư...." Làm sao Lâm Ngọc có thể chịu nổi, nàng lập tức cong lưng, cổ họng phát ra tiếng rên gần như nức nở.

Nước mắt tràn ra từ khóe mắt, chầm chậm chảy vào tóc mai đen nhánh. Lý Hạc Minh kiềm nén tiếng †𝖍_ở 𝐝ố_ⓒ, cúi người ↪️ắ_ռ Ⓜ️ô_ï nàng: "Lực như vậy đã đủ chưa?"

Lâm Ngọc đáng thương "ừm" một tiếng, cuối cùng cũng hiểu được lời nói kia của mình đã chọc giận hắn, nàng h.ô.𝓃 ở khóe miệng hắn lấy lòng, nói: "Nhị Ca...ta không, ưm.... ta không nói...."

"Không sao" Lý Hạc Minh ngồi dậy, nhìn huyệt thịt trắng bệch vì bị côn thịt mình căng ra, hắn rút dương ra một chút, sau đó lại thẳng eo dập mạnh vào: "Nếu Thê Thê thích mạnh, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn cho nàng!"

Lời nói hắn rất êm tai, nhưng lại không hề thương tiếc cho nàng, hắn giữ bắp đùi nàng, thúc vào bên trong thật mạnh.

Lâm Ngọc muốn hắn làm mạnh hơn một chút, nhưng lại không thể chịu được sức lực này của hắn, lúc hắn thọc vào 𝐫ú.ⓣ r.🅰️, cái bàn rung lắc dữ dội, nàng khép đôi mắt ướ●† á●✞ lại, đ_ê Ⓜ️_ê nhìn xà nhà đang đong đưa, muốn cầu xin hắn làm chậm một chút, nhưng lại không thể nói được câu hoàn chỉnh.

"Lý...ư...ưm.... Nhị.... a.... Nhị Ca...."

Lý Hạc Minh biết nàng muốn nói cái gì nhưng lại làm ngơ như không nghe thấy, cắn răng, tận lực nắc, hắn đ.â.𝖒 thật sâu, thật mạnh, Lâm Ngọc cảm thấy chỗ kia của mình dường như sắp bị hắn xuyên thủng.

Ⓚ.𝐡0.á.ı ⓒả.ⓜ mãnh liệt thổi bay mọi suy nghĩ của nàng, đôi môi hồng 𝒽-é Ⓜ️-ở, đầu lưỡi chạm vào răng, vô thức phát ra tiếng ⓡê-𝖓 𝐫-ỉ, bộ dạng vô cùng đáng thương, trông không giống như là đang â*п á*❗ với phu quân mình mà giống như bị thổ phỉ cưỡng gian hơn.

Qua nửa nén hương, Lâm Ngọc lại bị Lý Hạc Minh "chơi" một lần nữa, ✞●♓â●ⓝ ✞♓●ể 💰ư●ớ𝐧●ⓖ đến cùng cực, nàng cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, 𝖈*ắ*п 𝐦*ô*ℹ️ nức nở, vừa khóc vừa rên, không còn quan tâm đến việc hai người đang ở thư phòng nữa.

Nàng khóc sướt mướt, Lý Hạc Minh cũng không làm chậm lại, mà dường như còn muốn đ*â*〽️ cho nàng rơi nước mắt nhiều hơn, càng ngày càng mạnh.

Lâm Ngọc khóc không ngừng, bên dưới cũng "khóc" kinh khủng, tiểu huyệt mềm tràn đầy nước liên tục cắn 𝐦●ú●ⓣ côn dài to lớn, nhìn thì có vẻ như â_ɱ h_ộ nàng chịu không nổi nhưng thật ra huyệt đạo non mềm của nàng đã ăn hết cây côn thịt đầy gân guốc của hắn, thậm chí, dường như nó cảm thấy còn chưa đủ nên muốn cắn nuốt luôn hai viên tinh hoàn ở gốc.

🅓-ươⓝ-𝐠 ⓥ-ậ-✝️ to lớn chen vào, dâ_ɱ dịch ướt nhẹp không ngừng chảy ra từ chỗ 🌀.ⓘ@.0 𝖍.ợ.𝖕, Lý Hạc Minh đ_â_Ⓜ️ rất mạnh, ◗â.Ⓜ️ thủy bắn tung tóe khắp nơi, đùi nàng ướt, áo khoác dưới thân cũng ướt luôn.

Lý Hạc Minh bị nàng cắn đến mức muốn bắn ra, hắn không chịu nổi, đưa tay sờ đến chỗ hai người g_i_𝒶_o ♓_ợ_🅿️, thở dồn dập, rồi kéo tay Lâm Ngọc đặt trên đầu gối cong của nàng, nói: "Giữ..."

Lâm Ngọc sững sờ, nhưng vẫn giữ đùi mình, mở rộng huyệt cho hắn chơi, ngoài miệng lại rên: "Ư...sắp rách rồi..."


Lý Hạc Minh xoa xoa cửa huyệt đang bị căng chặt, giọng khàn đặc: "Không rách đâu, nàng có thể nuốt hết được!"

Hắn nâng ɱô𝐧*🌀 nàng lên, kéo ra ngoài mép bàn, bóp chặt ⓜô-n-g đ.â.𝐦 đến nơi sâu nhất rồi lại 𝓇ú*𝖙 г*🅰️, giống như một con sói đang thời kỳ động dục, liên tục đ·â·〽️ 𝐯à·🔴 cái động huyệt mềm mịn dưới thân.

Tinh hoàn no căng đánh lên 𝐦ô𝐧●🌀 thịt, tiếng "bạch...bạch" ◗â-m đ-ãn-🌀 quanh quẩn trong phòng và tiếng "nhèm nhẹp" dấp dính của nước cùng nhau vang lên. Ⓣh*â*ⓝ t𝖍*ể Lâm Ngọc ⓚí_ⓒ_♓ ✞𝖍_í_ⓒ_♓, hai mắt trắng dã, trong phút chốc tiểu huyệt liền 𝓇*ц*𝖓 𝓇ẩ*🍸 phun dịch.

Cao trào ập đến, nàng 𝓇.ê.n 𝐫.ỉ co rút huyệt đạo, sống lưng căng cứng, tay không còn sức bấu víu áo khoác dưới thân, nhưng lại r-𝐮-ռ 𝖗-ẩ-🍸 nắm lấy cánh tay hắn.

Nàng lắc đầu muốn nói gì đó với Lý Hạc Minh, nhưng khi há miệng ra, ngoài tiếng nức nở và tiếng 𝓇ê-𝓃 r-ỉ ra, nàng không thể nói được gì. Lý Hạc Minh nhận thấy điều đó, hắn đưa tay xoa xoa hạt châu đang cương cứng của nàng, cúi người hỏi: "Có phải đang rất mắc tiểu?"

Lâm Ngọc xấu hổ, nức nở "ừm" một tiếng, nhưng nào ngờ Lý Hạc Minh là tên xấu xa, sau khi nghe xong, không những hắn không dừng lại mà càng điên cuồng nắc mạnh, thậm chí còn duỗi tay đè bụng dưới của nàng.

Hắn cảm nhận được ԁ.ươ.ⓝ.𝐠 vậ.т mình không ngừng ra vào cơ thể nàng, sau đó cúi đầu 𝖍.ô.ռ giữa trán, bàn tay bên dưới tăng thêm lực, 𝒹·ụ ⓓ·ỗ nàng: "Nàng tiểu ra đi, tiểu lên người của ta!"

"Không.. ưm.... không..... aaaaaa" Lâm Ngọc khóc lóc kéo tay hắn ra, song, lại chẳng hề lay chuyển được đến hắn, thậm chí hắn còn đưa tay xoa xoa lỗ tiểu trước cửa huyệt.

Huyệt bị đ_â_𝖒, bụng dưới bị ép, đến cả lỗ tiểu cũng bị hắn 𝒸_ọ ✖️_á_𝖙, Lâm Ngọc không thể chịu đựng được nữa, tựa như dưới thân đã bị hắn c-h-ị↪️-𝒽 hỏng mất rồi, lỗ tiểu buông lỏng, phun ra dòng dịch giống như nước tiểu.

Lý Hạc Minh thấy cảnh này, côn thịt nhảy giật lên, hắn nhấp thêm mười mấy hồi nữa, đẩy 🅓-ươռ-g ✌️ậ-ⓣ đến nơi sâu nhất, tinh hoàn bịt kín miệng huyệt, trong tiếng nước tí tách rơi của nàng, hắn gầm lên bắn tất cả tı-ռ-ⓗ ԁị-↪️-𝒽 đã tích trữ mấy ngày qua vào đầy huyệt nàng.

------oOo------

Chương (1-90)