H!
← Ch.48 | Ch.50 → |
Edit: Khả Khả
Tuy phu thê tắm chung là chuyện riêng tư, nhưng dưới miệng đời không khó tránh khỏi câu "hoang ◗_â_𝖒". Đến hôm nay, Lý Hạc Minh mới nếm được tư vị hoang ⓓ·â·〽️, hắn cảm thấy bản thân mình có thể ⓒ-♓ế-✝️ trong tay Lâm Ngọc cũng không chừng.
Hắn sợ bản thân mình không kiềm được sức mạnh sẽ làm đau nàng, nhưng nàng không hề sợ hắn nghẹn 𝒸.♓.ế.t. Nàng ngậm ⓓ·ươռ·ℊ vậ·† hắn từ từ, mới nuốt nửa cây thì lại bảo "ăn không hết", không chịu ngồi xuống nữa. Nếu không phải vì tính tình nàng lương thiện, Lý Hạc Minh có thể nghĩ là nàng đang cố ý "dạy dỗ" hắn.
Tay hắn nắm eo nàng, nhịn không được thúc lên một cái, quy đầu khai thông đường đi nóng ướt, thẳng một phát đến tận tử cung. Lâm Ngọc cuộn chặt ngón chân, lắc đầu lia lịa: "Ư...chàng hứa không động đậy.... mà..."
Lý Hạc Minh mở đôi mắt đen nhánh ra nhìn nàng: "Nếu ta không động đậy, có phải nàng định chơi ta như vậy cả đêm không?"
Nghĩ đến đó, hắn thật sự nhịn không nổi nữa, dù sao, hắn cũng đã tố cái Lâm Ngọc đang muốn chơi hắn rồi. Dứt lời, hắn nhấc một bên đầu gối Lâm Ngọc lên, nhìn chằm chằm vào 𝒹*ư*ơ*ռ*🌀 ☑️ậ*𝐭 dữ tợn đang căng động huyệt nàng qua làn nước, bóp eo, bắt đầu hẩy hông lên.
Chân sau Lâm Ngọc không thể quỳ được, nàng đưa tay chống vào mép bồn tắm, một tay bám vào cánh tay rắn chắc của hắn, phản bác: "Không có...ư.. ưm...ta không có chơi chàng...chậm lại..."
Lý Hạc Minh không lên tiếng, một lần nữa cuốn vào trong nhục dục cùng Lâm Ngọc, hắn 💰ướп●🌀 đến độ không thể dừng lại. Huyệt nàng vừa chặt vừa nóng, nhưng chỉ mới giã vài cái tiểu huyệt kia đã bắt đầu cắn 〽️ú-✝️ hắn.
Khi 𝓇ú.† r.𝖆, nước ấm ào ạt đi vào, khi đâ-𝖒 ѵ-à-⭕, nước bên trong lại chảy ra từ khe hở, giống như chui vào một hang động không ngừng rỉ nước.
Âm mao châm chích vào tiểu huyệt, tinh hoàn đánh lên cửa huyệt mum múp, Lý Hạc Minh thúc vào rất mạnh, nước trong bồn sóng sánh vương vãi đầy đất. Lâm Ngọc liếc mắt nhìn xuống, nương theo ánh nến có thể nhìn thấy d*ươ𝓃*ɢ 𝐯*ậ*𝖙 to lớn kia đang thọc vào ⓡú.t ⓡ.𝖆 động huyệt mình như thế nào
Lâm Ngọc có chút sợ hãi, nàng nắm chặt cánh tay hắn, thầm nghĩ: Thứ đồ to lớn này rốt cuộc chui vào bên trong thế nào được...
Lý Hạc Minh thấy nàng nhìn chằm chằm chỗ hai người ℊ*❗*ⓐ*⭕ ♓*ợ*🅿️, hắn hỏi nàng: "Nhìn gì?"
Lâm Ngọc thành thật trả lời: "Ư...chàng to quá..."
Nam nhân nào cũng thích nghe những lời này, Lý Hạc Minh cúi đầu ♓ô_𝖓 lên trán mướt đầy mồ hôi, rồi đi xuống đôi môi no đủ của nàng: "To không tốt sao? Có khiến nàng sung s_ư_ớ𝖓_𝐠 không?"
Lâm Ngọc không nói được nó có tốt hay không, nàng xoa xoa chiếc bụng dưới nhô lên, đáng thương nói: "Căng quá, a... đến tận đây luôn này..."
Dáng vẻ không nói nên lời của nàng khiến người khác phát điên, Lý Hạc Minh thúc 𝐦ô●ռ●ɢ lên: "Nàng nuốt được hết!"
Nồng nàn â*n á*𝐢.
Nhưng, sau đó hắn lại nghe Lâm Ngọc nhỏ giọng nói: "Lúc trước chàng đến Giáo Phường Tư cũng làm các nàng như vậy sao?"
Lý Hạc Minh nghe câu hỏi này của nàng đột nhiên ngẩn ra, hắn còn cho rằng bản thân mình nghe lầm, từ từ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nàng hỏi lại: "Ở đâu?"
"Là chỗ chàng đi đó, ư.... chàng không nhớ sao..." Lâm Ngọc không phát hiện hắn bất thường, nói tiếp: "Sau này, chàng...ưm...a... chàng đừng đến những nơi đó nữa...á....."
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên Lý Hạc Minh dùng sức thúc mạnh, tiếng 𝖗_ê_𝐧 г_ỉ chuyển thành tiếng nức nở, Lâm Ngọc 🌜-ắ-ⓝ 〽️ô-𝐢, rơi xuống vài giọt nước mắt.
Đột nhiên Lý Hạc Minh ra tay tàn nhẫn như vậy khiến ✞ⓗâ●ⓝ ⓣ𝐡●ể nàng mềm nhũn ra, nàng còn tưởng là hắn đang bất mãn vì nàng xía vào chuyện của hắn, nên ấm ức nói: "Cùng lắm chỉ mới nói một câu, chàng đ·â·Ⓜ️ sâu như vậy làm gì... nếu...nếu chàng nhất quyết ra ngoài tìm hoan...hức... thì chàng cứ đi... tội gì phải trút giận lên người ta...."
Lời của nàng rất rõ ràng, nói xong liền ru.n гẩ.🍸 đẩy hắn ra: "Ta không muốn làm với chàng nữa...hức...chàng buông ra..."
Lý Hạc Minh vô duyên vô cớ bị nàng định tội oan, sao có thể để nàng rời đi, hắn buông chân nàng ra, ấn eo nàng thấp xuống, để nhục huyệt của nàng ăn toàn bộ 𝖉*ươ𝓃*🌀 ѵ*ậ*t hắn, không thể động đậy.
Hắn tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên thái dương, trầm giọng hỏi: "Ta ra ngoài tìm hoan khi nào?"
Hắn sầm mặt xuống nhìn Lâm Ngọc khiến nàng sợ hãi, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng Lý Hạc Minh phải làm cho ra lẽ, một mặt, hắn thẳng lưng thúc vào nàng, mặt khác hắn đưa tay nắm đấy cánh 𝐦.ôn.🌀 phì nhiêu, để thành vách bên trong cọ sát với d-ươ-𝐧-🌀 ☑️-ậ-ⓣ: "Nói chuyện đi!"
Lâm Ngọc bị hắn làm vài lần như vậy làm cho chân mềm eo run, nàng 𝐫_ê_n 𝓇_ỉ: "Lúc trước ở trên Linh Vân Tự chàng đã nói...ưm...chính chàng đã nói...á...nhẹ chút...nói là đã gặp các cô nương Giáo Phường Tư..."
Lý Hạc Minh tức giận muốn cắn nàng một cái: "Chính tai nàng đã nghe sao? Có từng hỏi ta chưa? Gia quy của Lý gia viết rất rõ, nghiêm cấm nam nhi bước vào Tam Giáo Cửu Lưu. Nàng vu cáo hãm hại ta như vậy, nếu cha ta dưới suối vàng biết được, không thể đi đầu thai thì sao?"
Lâm Ngọc nghe xong nàng liền hiểu trong đây có hiểu lầm gì đó, nàng ngửa đầu đối mặt với Lý Hạc Minh: "Ừm...vậy chàng có đến đó không..."
"Có, " Lý Hạc Minh nói, sau đó nhìn thấy sắc mặt Lâm Ngọc khẽ động, tựa như đang muốn nói gì, hắn liền bổ sung hai chữ: "Tra án!"
Lâm Ngọc nghe xong lập tức cảm thấy xấu hổ, nàng chớp chớp đôi mắt ướ-𝖙 á-т đỏ bừng, dứt khoát thừa nhận lỗi sai: "Ừm...ta, ta sai rồi..."
Lý Hạc Minh bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng thật sự biết lỗi, hắn cúi đầu ăn vú: "Sai ở đâu?"
Lâm Ngọc ngửa đầu, ôm đầu hắn, ⓡê*ⓝ 𝖗*ỉ: "Sai...aaa...sai vì tin lời gièm pha.... ư.... Nhị Ca, 𝒸ắ●𝖓 n𝒽●ẹ chút.... và...ưmm.... còn tự phỏng đoán lung tung...."
Lý Hạc Minh nghe được những lời này, hắn đ_â_ɱ ѵ_à_𝖔 huyệt càng thêm mạnh bạo, ◗ư-ơ-n-𝐠 ⓥậ-✞ cắm sâu trong â●〽️ 𝖍●ộ, tinh hoàn vỗ vào miệng huyệt, khiến toàn thân nàng 🎋*í*🌜*ⓗ ✝️*𝖍í*𝖈*h vô cùng.
Trong miệng hắn vẫn còn ngậm vú nàng chưa chịu buông, nàng không thể nào trốn tránh. Chiếc lưỡi ướ·† á·𝖙 lướt qua khe 𝓃g·ự·𝐜, sau đó 𝖒_ú_t đầu vú mềm. Ăn được một lúc, hắn cảm thấy như thiếu cái gì, ngẩng đầu nói với Lâm Ngọc: "Cầm!"
Lâm Ngọc hổ thẹn, đỏ mặt ngoan ngoãn cầm vú đưa đến miệng hắn. Lý Hạc Minh không dời đi chỗ khác, ở đó 👢𝒾ế-𝖒 Ⓜ️ú-t hai viên đá đỏ nhỏ, ướt đẫm, nhìn kiểu nào cũng thấy nàng bị hắn ăn sạch.
Lâm Ngọc nhìn vú mình bị đầu lưỡi hắn 👢ℹ️ế-ɱ 𝐦ú●𝖙, cổ cũng nóng lên vì xấu hổ, thân dưới của hắn vẫn không ngừng chuyển động, khiến tiểu huyệt nàng co rụt lại, 𝖙.♓.â.𝖓 ✝️𝖍.ể 𝖗⛎-𝓃 𝖗-ẩ-🍸, đến nỗi tay không thể cầm được vú, như muốn phun ra.
Cuối cùng, hắn nắc tàn bạo, Lâm Ngọc không còn sức lực, buông tay dựa lên người Lý Hạc Minh, để mặc hắn giữ hông nàng rồi thúc lên, nàng khóc lóc xin tha: "Nhị Ca...ư...chậm một chút...ư...a.... sắp hỏng rồi...."
Hơi thở Lý Hạc Minh nặng nhọc hỏi: "Gọi ta là gì?"
Lâm Ngọc ôm cổ hắn, vùi mặt dưới cổ thấp giọng nức nở: "Ư... Phu, phu quân......"
Lý Hạc Minh thoả mãn nhắm mắt lại, tách hai cánh 𝖒ô𝐧.ɢ nàng để côn thịt được vào toàn bộ, hắn nghiêng đầu ⓗô.ռ vành tai nàng, bụng dưới căng lên bắn toàn bộ 🌴ı𝐧·♓ 𝖉ị·𝖈·ⓗ vào đầy huyệt nàng.
------oOo------
← Ch. 48 | Ch. 50 → |