Thịt bò Kobe vs Đậu hủ thối
← Ch.44 | Ch.46 → |
Hà Đường ý thức được đại khái mình đã nói sai gì đó.
Nhân viên phục vụ cũng là người thật thà, sau khi nghe vấn đề của Hà Đường liền thành thật trả lời: "Thật xin lỗi cô, thịt bò Kobe này vốn là thịt sống, cô yên tâm, đồ ăn rất an toàn vệ sinh, sẽ gây đau bụng đâu."
Mặt Hà Đường nóng ran.
Lúc này, một bàn tay đưa qua trước mặt cô, đem dĩa thịt bò của cô qua, Hà Đường nghe Tần Lý nói: "Xin lỗi, là do anh không tốt, anh đã quên là em không ăn thịt sống được, để anh ăn cho, không cần lãng phí."
Nói xong, anh ngẩng đầu mỉm cười với nhân viên phục vụ: "Được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi, có nhu cầu chúng tôi sẽ gọi anh."
Nhân viên phục vụ gật đầu liền đi xuống, Hà Đường vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn mọi người.
Cô chỉ biết là cá hồi có thể ăn sống, còn có một vài loại hải sản, lần trước lúc đi xã giao cùng Vương Vũ Lâm cũng thấy bọn họ ăn tôm sống, cua sống, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không biết, thịt bò còn có thể ăn sống.
Cô tất nhiên là nghe được tiếng cười của Hoàng Trạch Nhạn, tiếng cười mang theo khinh thường không chút nào che giấu. Hà Đường biết mình thật là mất mặt, nhưng bị cười nhạo rõ ràng như vậy vẫn là khiến trong lòng cô khổ sở.
Tần Lý tiến đến bên người cô, nhẹ giọng gọi cô: "Đường Đường."
Hà Đường mất một lúc lâu để bình ổn tâm trạng, cuối cùng ngẩng đầu lên, cười với anh, nói: "Lần đầu tiên em mới biết thịt bò có thể ăn sống đó."
Tần Lý nói: "Thật ra anh cũng không thích ăn, em thấy anh bình thường cũng không ăn đồ ăn sống."
Thịnh Hồng Quân cũng có con gái trạc tuổi Hà Đường, lúc này thấy dáng vẻ khó chịu của cô không khỏi sinh lòng thương, bèn lên tiếng hoà giải: "Mấy món này cũng đều là hàng ngoại nhập, tôi cũng không thích ăn lắm, nếu là thịt, dù sao nấu chín mới đúng hương vị."
Hoàng Bân phụ họa vài câu, không nghĩ tới, Hoàng Trạch Nhạn lại nói: "Nhưng cháu lại cảm thấy thịt bò này ăn thật ngon, mặc dù là thịt sống, nhưng không hề có mùi tanh của thịt, ăn vào miệng là tan ngay. Bạn bè cùng tuổi với cháu vốn rất thích món này. Hơn nữa, đừng nhìn mấy miếng thịt nho nhỏ như vậy, nhưng giá rất là đắt đấy."
Tôn Kiến Quân nói: "Đúng vậy, tôi nhớ rõ đại khái là phải hơn hai ngàn/kg đó."
Hoàng Trạch Nhạn gật gật đầu, quay qua phía Hà Đường cười một tiếng, nói: "Cho nên cô Hà đây cũng nên tập ăn, món này được so sánh như là ăn vàng ấy, cho dù miệng không thích, trong lòng cảm giác cũng là rất tuyệt vời."
Hà Đường có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Trạch Nhạn, cô không hiểu vì sao cô gái xinh đẹp này đối với cô lại mang ác ý, nhưng cô vẫn không thể nào khống chế được tâm tình của mình, sắc mặt vốn đã khôi phục như thường lập tức lại đỏ lên.
Cô nhẹ giọng nói: "Tôi chưa bao giờ ăn đồ sống."
Hoàng Trạch Nhạn nói: "Vậy là không thể được nha, cùng một chỗ với Tần tổng, bữa tiệc như thế này có thể sẽ nhiều hơn, nếu như món này không ăn, món kia cũng không ăn, chẳng phải là sẽ bỏ qua rất nhiều mỹ vị sao."
Tần Lý nghe vậy liền buông đũa xuống, đưa tay trái qua nắm tay Hà Đường, không mặn không nhạt mở miệng: "Nói về chuyện ăn uống này, ai mà không có chút khẩu vị riêng của mình chứ. Với tôi mà nói, nếu đó là món tôi không thích, thì cho dù có là món đắt đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng lười chạm vào. Có lẽ quan niệm của cô Hoàng đối mỹ thực khác với chúng tôi, có vẻ cô rất quan tâm chất lượng món ăn, giá cả, xuất xứ, thậm chí là nơi ăn, cùng ăn với ai. Những điều này tôi không quan tâm đến, Hà Đường cũng giống tôi, chúng tôi đều cảm thấy thích ăn hay không thích ăn, chỉ cần đúng khẩu vị của mình là được."
Thịnh Hồng Quân liên tục gật đầu: "Nói không sai, hiện tại ở D thị, muốn ăn cái gì cũng có, nhưng món mà tôi nhớ nhất lại là món đậu hủ thối được bán trên phố lớn ở quê tôi. Rời quê hương nhiều năm như vậy, thật sự là rất nhớ."
Hoàng Trạch Nhạn nghe ra Tần Lý bảo vệ Hà Đường, hợp với Thịnh Hồng Quân cũng phụ họa, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không thoải mái, cô ta cười nói: "Tôi hiểu ý của Thịnh tổng và Tần tổng, chính là nói, mỹ thực sang quý ở đô thị rực rỡ muôn màu, có lẽ còn không sánh bằng một phần đậu hủ thối ở nông thôn."
Thịnh Hồng Quân thay đổi sắc mặt, Ngụy Kim Ngọc vỗ vỗ cánh tay Hoàng Trạch Nhạn, nhẹ giọng nói: "Trạch Nhạn, nói gì vậy."
Hoàng Trạch Nhạn hì hì cười một tiếng: "Tần tổng, tôi nói giỡn thôi, anh cũng đừng hiểu lầm."
Sắc mặt Tần Lý không hề thay đổi, anh vẫn duy trì nụ cười, nói với Hoàng Trạch Nhạn: "Cô Hoàng hiểu ví dụ của Thịnh tổng như vậy cũng không sai, tôi còn muốn bổ sung một chút, món ăn ngon ở thành phố lớn mặc dù nhìn rất hấp dẫn, hơn nữa giá cũng cao, nhưng ai biết bên trong có tăng thêm chất bảo quản hay không. Đậu hủ thối ở quê tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng là món ăn đơn giản chất phác tinh khiết tự nhiên, ăn xong không chỉ thỏa mãn vị giác mà còn có lợi cho sức khỏe, trong mắt tôi nếu so với món lòe loẹt gì đó còn chất lượng hơn rất nhiều."
Hoàng Trạch Nhạn mấp máy môi, vừa muốn mở miệng, Vương Vũ Lâm đột nhiên lên tiếng: "Tôi đồng ý với ý kiến của Tần tổng. Giống như dĩa thịt bò này, mặc dù được gọi là thịt bò Kobe, nhưng theo tôi được biết, Năm 2001, sau khi Nhật Bản xuất hiện dịch bệnh bò điên, Trung Quốc liền cấm nhập khẩu thịt bò Nhật Bản. Hiện tại, những nhà hàng ở Trung Quốc cung ứng thịt bò nếu nói là thịt bò Kobe thì tất cả đều là buôn lậu thậm chí là giả mạo. Cô Hoàng cảm thấy món này ăn ngon có lẽ cũng là do tác dụng tâm lý. Nói trắng ra, tôi đoán chừng ngay cả đầu bếp chắc cũng không xác định được thịt bò trong dĩa này đến tột cùng là từ đâu đến."
"Cái gì?" Tần Lý kinh ngạc kêu lên, "Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng tôi lại là lần đầu tiên nghe nói đấy, may mắn là bình thường tôi cũng không ăn. Thân thể tôi vốn không tốt, bây giờ xem ra là không có phúc để thưởng thức loại thịt bò giá vàng này rồi. A, cô Hoàng thích ăn phải không? Hay là dĩa này của tôi đưa cho cô, tôi chưa hề nếm qua, món ăn mắc như vậy lãng phí thật không nên."
Vương Vũ Lâm cười cười, tiếp lời: "Nếu chưa đủ, vậy dĩa này của tôi cũng đưa qua cho cô Hoàng luôn, nếu thích thì ăn nhiều một chút, không cần khách sáo."
Gương mặt Hoàng Trạch Nhạn thoạt đỏ thoạt trắng, còn muốn nói chuyện, bị Hoàng Bân kéo cánh tay lại.
Hà Đường nhìn hai người họ anh một câu tôi một câu, sắc mặt Hoàng Trạch Nhạn càng ngày càng kém, cô sợ tình cảnh huyên náo quá sẽ lúng túng, bàn tay ở dưới bàn lôi kéo vạt áo Tần Lý.
Tần Lý cảm giác được, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ấm áp, sau đó anh bình thản nói với Hoàng Trạch Nhạn: "Cô Hoàng bỏ qua cho, tôi với quản lí Vương cũng là đang nói đùa thôi. Nói thật ra, chẳng qua là mấy miếng thịt, thật cũng không cần thiết nói rộng ra nữa."
Hoàng Trạch Nhạn không để ý Hoàng Bân trấn an, quật cường nói: "Tần tổng nói đùa thật tốt, đem này đề tài mở rộng ra nữa, giống như không phải là nói tôi chứ? Tôi là có ý tốt mới khuyên cô Hà thôi."
"A, hóa ra là chúng ta đang nói hươu nói vượn. Để tôi nghĩ xem đã nói những thứ gì nha." Tần Lý nhíu mày, liệt kê từng cái, "Thịt bò Kobe này, bệnh trâu điên này, chất bảo quản, mỹ thực, còn có ở đậu hủ thối ở quê." (Tiểu Huyền: Em quỳ)
Vừa nói anh vừa nở nụ cười, nhìn những người chung quanh bàn, tiếp tục nói, "Thịt bò Kobe với đậu hủ thối, mọi người sẽ lựa chọn thế nào đây?"
Anh bưng dĩa thịt bò lên, nhìn một chút lại đặt xuống, tự mình trả lời trước: "Con người của tôi không học đại học, văn hóa không cao, càng không xuất ngoại du học, kiến thức cũng không rộng. Tôi từ nhỏ thân thể đã không tốt, trong nhà cũng không có bối cảnh để cho tôi dựa vào. Tôi đây, chính là dựa vào chút vận khí, mấy năm nay mới có chút ít thành tích, cho nên tầm mắt của tôi khẳng định là không thể sánh được với cô Hoàng đây. Đối với tôi mà nói, đậu hủ thối nếu so với cái này nhìn như thần bí cao quý, kì thực lai lịch không rõ thịt bò Kobe thì cảm thấy đậu hủ thối tốt hơn rất nhiều."
Vương Vũ Lâm lạnh nhạt tiếp lời: "Tôi cũng chọn đậu hủ thối."
Tần Miễn nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này lạnh lùng nói: "Đậu hủ thối, tôi sợ mắc phải bệnh trâu điên."
Thịnh Hồng Quân ôm cánh tay cười đến nghiền ngẫm, nói: "Đừng nói đến đậu hủ thối nữa, càng nói tôi càng muốn ăn."
Hốc mắt Hoàng Trạch Nhạn đều đỏ cả lên, không biết là bị tức giận hay là ủy khuất.
Tâm tình Hà Đường có thể nói là vi diệu.
Sắc mặt Hoàng Bân phức tạp, mở miệng nói: "Tần tổng..."
"Aiz, Hoàng tổng không vội." Tần Lý đột nhiên sang sảng cười rộ lên, anh giơ ly rượu lên, nói: "Được rồi, không nói đùa nữa. Hôm nay xem như ăn cơm tất niên sớm, tôi mời mọi người một ly, chúc mọi người năm sau làm ăn thịnh vượng, tài nguyên rộng tiến. Tôi cụng ly, các vị tùy ý."
Dứt lời, ly thủy tinh vừa phát ra âm thanh, Tần Lý ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang.
******
Tiệc rượu còn chưa tàn, gia đình Hoàng Bân đã vội vàng ra về.
Rất nhiều khách ở những bàn khác đến mời rượu Tần Lý, nói chuyện phiếm. Hà Đường ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nhìn anh mặt mỉm cười chạm cốc với người ta, hầu như ai đến cũng không cự tuyệt.
Tần Miễn khuyên anh mấy lần, Tần Lý thấp giọng nói: "Anh có chừng mực."
Hà Đường rất lo lắng, nhìn gương mặt anh càng ngày càng hồng, cũng đi khuyên anh: "A Lý, đừng uống nữa."
"Yên tâm, không có việc gì." Tần Lý nắm nắm tay cô, "Anh có thể uống một chút rượu."
"Nhưng mặt của anh đỏ lắm rồi."
"Như vậy ngược lại lại tốt hơn, kỳ thật uống không nhiều lắm, người khác lại cho là anh đã uống rất nhiều." Tần Lý cười cười, "Đường Đường, em ở đây chờ một lát, anh muốn cùng người khác trò chuyện một chút, xong rồi chúng ta về nhà."
"Vâng." Hà Đường cũng không vội trở về, cô chỉ là rất lo lắng cho anh.
Sau khi Thịnh Hồng Quân dạo qua bữa tiệc một vòng, trở lại bên cạnh bàn, thừa dịp Tôn Kiến Quân không ở đây, ông ta khom lưng thì thầm mấy câu với Tần Lý, sau đó đi ra ngoài.
Tần Lý nói với Hà Đường: "Đường Đường, em ở đây chờ anh một lát, anh đi rồi về ngay."
"Được."
Tần Miễn đẩy xe lăn Tần Lý ra cửa, Hà Đường một người ngồi tại bàn.
Đang nhàm chán chơi trò chơi trên di động, Vương Vũ Lâm ngồi xuống bên cạnh cô.
Hà Đường ngẩng đầu lên: "Vương sư huynh."
"Tần Lý đâu?" Anh không chút để ý hỏi.
Hà Đường chỉ chỉ bên ngoài: "Anh ấy đi ra ngoài rồi."
"À." Vương Vũ Lâm cười khẽ, nói: "Vừa rồi có phải mất hứng hay không?"
"Đừng nói nữa mà, mất mặt quá đi!" Hà Đường hận không thể mất trí nhớ, "Em thật sự không biết món thịt đó là ăn sống mà."
"Anh biết mà." Vương Vũ Lâm nói, "Hồi học đại học em có bao giờ ăn đồ sống đâu."
Hà Đường mặt lại đỏ, nghĩ đến vừa rồi Vương Vũ Lâm và Tần Lý cùng nhau giúp cô nói chuyện, nói đến Hoàng Trạch Nhạn đều muốn tức chết rồi, nhịn không được nói: "Vương sư huynh, vừa rồi cảm ơn anh, chỉ là... Như vậy thật sự không lo sao?"
Vương Vũ Lâm nói: "Có cái gì quan trọng chứ, anh lại không biết cô Hoàng đó."
"Tôn đổng hình như rất quen thuộc với Hoàng tổng, em vừa rồi thấy Tôn đổng vẻ mặt mất hứng đó."
"Vậy thì thế nào?" Vương Vũ Lâm đẩy nhẹ mắt kính, "Hay là nói, em chỉ cho phép Tần Lý giúp em nói chuyện, cũng không muốn người sư huynh là anh đây ra mặt?"
"Không phải, không phải vậy." Hà Đường ngượng ngùng cười một cái, "Chỉ là, hai người các anh như vậy giúp em nói chuyện, em thật sự có một chút ngoài ý muốn."
"Làm cái gì ngoài ý muốn chứ?" Vương Vũ Lâm nghiêm mặt nói, "Anh là đơn thuần là nghe không quen khẩu khí của cô Hoàng kia, cô ta thật đúng là cho mình là thịt bò Kobe ấy."
******
Lúc Tần Lý trở lạ đã là nửa giờ sau, Hà Đường rốt cuộc đi theo anh rời khỏi khách sạn.
Trên xe trở về, Hà Đường được an bài ngồi ở ghế lái phụ, Tần Lý cùng Tần Miễn ngồi ở ghế sau, hai người nâng tấm cách ly lên, chắc là có việc cần bàn bạc.
Sau khi ba người đến lầu 12 Cẩm Hoành quốc tế, Quách Kiến Vân đã đang đợi Tần Lý. Nhìn Tần Lý mặt ửng hồng, ông ấy lấy làm kinh hãi, cũng không cho anh đổi qua xe lăn chạy bằng điện mà trực tiếp đẩy anh vào phòng, Tần Miễn cũng vào theo.
Không có ai gọi Hà Đường đi qua, cô không dám tùy tiện quấy rầy, một mình ở lại phòng khách lớn.
Hơn nửa giờ sau, Tần Miễn đi ra nói với Hà Đường: "Hà Đường, cô đi vào giúp A Lý một chút đi, anh ấy không quá thoải mái."
Hà Đường trong lòng lo lắng, đáp ứng rồi vội vàng đi vào, cô chưa vào phòng ngủ Tần Lý lần nào, lúc này trong lòng có chút thấp thỏm.
Không khác biệt nhiều so với tưởng tượng của cô, diện tích phòng ngủ của Tần Lý rất lớn, đơn giản, thoáng đãng. So với phòng ngủ của anh ở Mộ Phương Lý, phong cách trang trí ở đây lại lộ vẻ thời thượng đơn giản, hơn nữa không có những thiết bị phục kiện nhìn thấy mà giật mình.
Chỉ là, vòng treo ở giường vẫn tồn tại.
Trong phòng rất nóng, Tần Lý đắp chăn mỏng nằm trên giường, xe lăn để ở bên giường. Quách Kiến Vân đang cầm khăn lông giúp anh lau mặt, thấy Hà Đường đi vào, lập tức nói: "Cô Hà, tôi đã giúp A Lý tắm, vừa rồi cậu ấy mơ mơ màng màng gọi tên cô. Cô ở đây với cậu ấy một lát đi, không cần làm gì cả, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một tiếng là tốt rồi."
Hà Đường gật gật đầu, đi đến bên giường Tần Lý, kéo cái ghế qua ngồi xuống.
Quách Kiến Vân lại quan sát một lúc, dặn dò Hà Đường chú ý sắc mặt Tần Lý biến hóa, có chuyện gì thì kêu ông ta, sau đó liền rời khỏi phòng.
Hà Đường một mình ở bên Tần Lý, cô nhìn Tần Lý trên giường, anh nhắm mắt lại tựa như đang ngủ say, mặc dù sắc mặt đỏ hết cả lên, nhưng khuôn mặt cũng coi như bình tĩnh. Tóc anh ẩm ướt, còn chưa kịp sấy khô đã nằm xuống, trên người mặc một chiếc áo phông ngắn tay cổ chữ V màu trắng, lộ ra cổ cùng xương quai xanh vô cùng hấp dẫn. Cánh tay phải của anh giấu trong chăn, tay trái để bên ngoài chăn, năm ngón tay hơi cong, lòng bàn tay hướng lên như đang chờ đợi cái gì.
Hà Đường đưa tay qua cầm tay trái anh, Tần Lý nhướn mày, ngón tay nhấc lên liền nắm tay Hà Đường.
Mắt anh khẽ chớp, Hà Đường nghĩ anh sắp tỉnh, nhẹ giọng gọi anh: "A Lý."
"Ừmm..." Anh hàm hồ phát ra một tiếng, nắm tay Hà Đường càng thêm chặt, lại nghiêng đầu ngủ.
Lòng bàn tay anh rất nóng, tất cả đều là mồ hôi, Hà Đường cúi gần hơn nhìn anh, phát hiện trán anh cũng toát mồ hôi.
Hà Đường nhìn xung quanh, thấy Quách Kiến Vân để một chậu nước ấm phía đầu giường của Tần Lý, cô vắt khăn, nhẹ nhàng giúp Tần Lý lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại lau cánh tay trái của anh.
Đây là lần đầu tiên Hà Đường thấy Tần Lý mặc áo tay ngắn, cánh tay trái anh khỏe mạnh, thon dài, nước da trắng nõn, cơ bắp cân xứng, ẩn hiện gân xanh, tuyệt đối thuộc loại một cánh tay hấp dẫn đẹp mắt.
Đúng lúc này, Tần Lý hừ một tiếng: "Nóng..."
"Hả?" Hà Đường nghe không rõ.
"Nóng quá." Anh khẽ híp híp mắt, nghiêng đầu sang tựa hồ thấy được Hà Đường, nói, "Đường Đường, nóng quá." (Tiểu Huyền" đọc khúc này mà ta bắt đầu sôi sục rồi các nàng ạ!!!!!)
"Anh đang đổ mồ hôi." Hà Đường lại vắt khăn lông, lại một lần nữa giúp anh lau mồ hôi, ôn nhu nói, "Ngủ một chút thì tốt rồi."
"Nóng quá." Anh vẫn càng nói không ngừng, sau một hồi lẩm bẩm, tay trái anh buông lỏng tay Hà Đường, tự mình vén chăn ra.
Hà Đường đè lại tay anh, sốt ruột nói: "Sẽ bị cảm mạo đấy, chăn đã mỏng lắm rồi."
"Nóng lắm." Trên mặt, trên cổ Tần Lý càng không ngừng đổ mồ hôi, "Đường Đường, nóng quá."
Bị Hà Đường đè tay trái lại, Tần Lý tựa hồ có chút bất mãn, nhưng anh không có cách nào, chỉ có thể nặng nề thở phì phò, Hà Đường thấy anh thật sự khó chịu, liền xốc chăn lên một chút, nghĩ đắp một chút trên bụng chắc được rồi.
Cô cho rằng khi ngủ anh sẽ mặc quần dài, dù sao, mỗi lần Hà Đường nhìn thấy Tần Lý tắm qua, anh đều mặc quần áo ngủ, nhưng lúc này đây, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, anh thế nhưng chỉ mặc quần lót!
Cô kinh hoảng mở to hai mắt, vừa định kéo chăn đắp lên, tay trái Tần Lý lại giãy khỏi tay cô, anh một phen xốc chăn lên, cả thân người hoàn toàn lộ ra trước mặt Hà Đường.
Hà Đường sợ tới mức muốn xoay người bỏ chạy, ngay lúc chân vừa nhấc lên, tay trái Tần Lý lại chuẩn xác giữ lại cổ tay cô, anh thấp giọng kêu: "Đường Đường, đừng đi..."
Hà Đường: "..."
Cô nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn anh.
Sau đó, cô liền cảm giác được, tay cô bị anh đưa đến một chỗ kỳ quái...
Mặc dù cách qua lớp vải, nhưng là cái xúc cảm kia... Trời ạ! Đầu của cô sắp xuất huyết rồi, mồ hôi lạnh toát ra, hoảng loạn muốn hất tay anh ra, miệng kêu: "Buông em ra, anh buông em ra đi! Tần Lý! Buông em ra! Buông em ra!"
Tần Lý dường như không nghe thấy, cánh tay trái anh dùng sức lôi kéo, Hà Đường mất thăng bằng, cả người liền ngã nhào vào anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ô mặt.
P/s: Vâng, có lẽ các đồng chí đã vẽ ra được bức tranh ấy rồi nhỉ, hí hí, edit mà cứ sôi sục cả lên, chương sau chắc ta mất máu mà chết.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |