Giáng Sinh không vui vẻ
← Ch.26 | Ch.28 → |
Hà Đường và Tần Lý ngồi gần nhau như vậy.
Chỉ cần Tần Lý nhích qua một chút, Hà Đường nghiêng qua một chút là mặt hai người có thể chạm nhau.
Ánh mắt Tần Lý ôn tồn lại thản nhiên, lưu chuyển trên mặt Hà Đường, Hà Đường lại cúi đầu thật sâu, hai tay càng không ngừng nắm chặt váy của mình.
Mọi người yên lặng chờ đợi, ngay cả đến Tần Miễn cũng có chút hứng thú nhìn hai người kia, yên lặng xem sự tình phát triển.
Tề Phi Phi rốt cuộc nhịn không được kêu lên: "Trời ơi, chị Hà Đường, chơi trò chơi thôi mà, không cần phải nhỏ mọn như vậy đâu."
Hà Đường không lên tiếng.
Ngô Tuệ Nghiêu bên cạnh đẩy đẩy cô, cô bất động.
Ngô Tuệ Nghiêu biết rõ tính tình Hà Đường, hoà giải nói: "Vừa rồi cũng không nói là hôn ở đâu đúng không, nếu vậy thì hôn mặt đi. Hà Đường, hôn mặt một cái là được rồi."
Hà Đường vẫn trầm mặc.
Tần Lý nhìn cô thật sâu, vẫn không nói gì.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Tề Phi Phi đột nhiên đứng lên, cầm lấy ly rượu uống vài ngụm lớn, nói: "Chơi trò chơi còn nhỏ mọn như vậy, chẳng phải là hôn một cái thôi có gì đặc biệt đâu."
Vừa dứt lời, cô thoắt xoay người, cúi xuống hôn ngay môi Tần Miễn. Tần Miễn cho dù có phản ứng nhanh hơn nữa cũng không kịp đẩy cô ra. Đầu lưỡi Tề Phi Phi đã tiến sau vào miệng anh, mang theo mùi vị rượu nồng đậm. (Ahaha, chị Phi Phi bạo dữ)
Tần Miễn ngây người ngồi trên sô pha, không ngờ bị một cô nhóc ôm đầu cưỡng hôn. Đợi đến khi cô ta còn chưa thỏa mãn buông ra, anh chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng đáng sợ.
Tề Phi Phi lại không thèm để ý, đứng thẳng người cười hì hì, xoay người nói với Hà Đường: "Chị coi, chính là như vậy đó, rất đơn giản. Hơn nữa... rất mỹ vị."
Thậm chí cô còn chép miệng, sắc mặt Tần Miễn càng trầm.
Những người chung quanh không ai dám thở mạnh. Người đầu tiên có phản ứng chính là Kiều Y Viện.
Cô ôm tay nghiêng chân tao nhã ngồi bên người Tần Miễn, nhìn màn ngọt ngào vừa diễn ra, cô cúi đầu cười lạnh một tiếng, đứng lên mặc áo khoác lông chồn, đeo túi xách lên, bước đi không quay đầu lại.
Tần Miễn cũng không đuổi theo.
Tề Phi Phi nhìn bóng dáng cô ta, nhún nhún vai bĩu môi: "Thật sự là chơi không nổi." Trong mắt lại lộ ra tâm tình vui sướng của người thắng cuộc.
Sau đó cô lại nhớ lại Hà Đường, lớn tiếng nói: "Chị Hà Đường chị mau mau đi, nếu chị không chịu thì sẽ phạt anh Tần Lý uống 3 ly rượu đó, 3 ly rượu đỏ đầy nha!"
Nghe nói thế, Hà Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này Tần Lý mở miệng nói: "Thôi đi."
Hà Đường nghiêng đầu nhìn anh.
Quầy rượu chỉ có ngọn đèn mờ mờ, Tần Lý ngồi trên xe lăn, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng ý cười trong mắt anh lại một chút cũng không thối lui.
Anh cười nói: "Phi Phi, không nên làm khó Hà Đường, anh nhận phạt."
Tề Phi Phi đang muốn phản bác, Tần Lý đã ngồi thẳng người, duỗi dài cánh tay trái lấy bình rượu đỏ trên bàn.
Tần Miễn đứng lên, còn chưa kịp đi lại ngăn cản anh, Hà Đường đã đoạt lấy bình rượu đỏ kia.
Cô im lặng không lên tiếng, hướng cái ly của mình rót đầy một ly rượu, ngửa cổ uống không chút do dự.
Rượu đỏ thật cay, Hà Đường căn bản không biết uống rượu, nước mắt chảy ra vì bị cay.
Ngô Tuệ Nghiêu bên cạnh hô nhỏ: "Hà mẹ!"
Hà Đường thật vất vả uống xong một ly rượu, đang lúc muốn rót ly thứ hai, một bàn tay đưa qua, giữ lại cổ tay cô.
Bàn tay này tái nhợt, tuyệt đẹp, nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Hà Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, trong mắt cô còn giữ một tầng hơi nước, nhìn bóng dáng người không được rõ ràng, cô chỉ nhìn thấy chàng trai kia chậm rãi giật giật đôi môi, thấp giọng nói: "Hà Đường, đủ rồi."
Hà Đường nói: "Không đủ, em giúp anh phạt rượu."
Tần Lý lặp lại: "Đủ rồi."
"Không đủ."
"Anh nói đủ rồi."
Tề Phi Phi đột nhiên xen vào: "Không đủ! Nói phạt 3 ly chính là 3... A!"
Cánh tay Tần Miễn vòng qua cổ của cô, liền bưng kín miệng cô, nửa túm nửa lôi, kéo Tề Phi Phi ra khỏi quầy rượu.
Tạ Vĩ Văn cùng Mã Hữu Kiệt nãy giờ đã không dám lên tiếng, hai người nhìn nhau, vội vàng đứng đi lên theo Tần Miễn ra ngoài.
Trước khi đi, Mã Hữu Kiệt còn lôi kéo Ngô Tuệ Nghiêu, Ngô Tuệ Nghiêu lập tức cầm túi xách cũng chạy trốn.
Vốn quầy rượu vô cùng náo nhiệt thoáng chốc chỉ còn lại Tần Lý cùng Hà Đường hai người.
Tần Lý rốt cuộc buông lỏng cổ tay Hà Đường, anh nhìn chung quanh, nói: "Bọn họ đều đi rồi, em thì sao? Anh sắp xếp mấy tài xế chờ ở lầu 10, họ có thể đưa hai người về."
Ngữ khí của anh thong thả ôn hòa, giống như chưa từng xảy ra việc gì.
Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, chung quanh không còn những người khác, cô cảm thấy hơi dễ chịu một chút, vốn là vừa rồi tinh thần rất căng thẳng, giờ đang dần dần được thả lỏng.
Cô có chút mệt mỏi nói: "Không cần, em với Tuệ Nghiêu đón taxi về là được rồi."
Tần Lý cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Hà Đường, thật xin lỗi."
"Anh không cần nói xin lỗi, thật mà." Hà Đường cong khóe miệng cười, "Phải là em nói xin lỗi mới đúng."
Tần Lý im lặng không lên tiếng.
Mấy giây sau, Hà Đường ngước mắt nhìn anh, hết sức nghiêm túc nói: "Tần Lý, thật xin lỗi."
Sau đó cô đứng lên, mặc áo khoác vào, quàng khăn cổ lên, cầm túi xách liền đi ra cửa.
Người thanh niên ngồi trên xe lăn kia không có một chút phản ứng, cũng không lên tiếng.
Hà Đường không dám quay đầu, cô căn bản không dám nhìn tới bóng dáng của anh, dù chỉ là liếc mắt.
Cô đi đến thang máy, Mã Hữu Kiệt, Tạ Vĩ Văn, và Ngô Tuệ Nghiêu đã ở đó chờ cô. Mã Hữu Kiệt ấn mật mã mở cửa thang máy, bốn người đi thang máy xuống lầu 10.
Khi đến lầu 10, Hà Đường và Ngô Tuệ Nghiêu chuẩn bị đi, Mã Hữu Kiệt ngỏ ý muốn đưa các cô, bị Tạ Vĩ Văn kéo lại.
Tạ Vĩ Văn nhìn Hà Đường bằng ánh mắt mang chút khinh ghét cùng coi thường, Mã Hữu Kiệt không còn cách nào, chỉ đành nói tạm biệt với hai cô.
******
Hà Đường cùng Ngô Tuệ Nghiêu đón taxi về Xuân Sơn Uyển, sau khi xuống xe hai người khoác tay đi vào khu chung cư.
Ngô Tuệ Nghiêu thấy Hà Đường vẫn rầu rĩ không vui, nhịn không được nói: "Hà mẹ, vừa rồi chỉ là chơi trò chơi thôi mà, cậu để cho người ta hôn mặt một chút mặt thì có sao đâu, cậu coi đó, cậu làm mọi người thật lúng túng."
Hà Đường buồn bực một lát, trả lời: "Mình không muốn để anh ấy hiểu lầm nữa."
Ngô Tuệ Nghiêu suy nghĩ lời Hà Đường nói một chút, gật đầu: "Mình hiểu, thân thể anh ta bết bát như vậy, cậu không đồng ý cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng Hà mẹ à, anh ta thật rất nhiều tiền rất nhiều tiền đó! Cậu không cảm thấy thật đáng tiếc sao?"
Hà Đường trừng mắt nhìn cô, Ngô Tuệ Nghiêu lập tức ngậm miệng.
Đi thêm một đoạn, Ngô Tuệ Nghiêu nói: "Hà Đường, cậu nói cho mình biết đi, có phải trong lòng cậu vẫn còn thích Vương Vũ Lâm?"
Hà Đường không trả lời.
Mấy năm sau đại học, Hà Đường dường như không gặp lại Vương Vũ Lâm. Anh ta ở D thị sinh sống công tác, trước đó đã chia tay bạn gái là nghiên cứu sinh cùng trường.
Hà Đường với anh vẫn duy trì liên lạc trên QQ, có đôi khi gặp phải một vài vấn đề trong học tập cô sẽ nhờ anh chỉ dạy.
Đại học năm thứ ba, Vương Vũ Lâm đi công tác ở S thị, đặc biệt tìm mấy người bạn học xưa cùng bạn cũ ở hội cờ vây đi ăn cơm, thuận tiện còn gọi luôn Hà Đường.
Hôm đó ăn cơm tuy rằng có 7, 8 người, nhưng Hà Đường lại cảm thấy Vương Vũ Lâm đối với mình đặc biệt chiếu cố, anh ân cần gắp thức ăn, đưa đồ uống cho cô, còn quan tâm hỏi Hà Đường có dự tính gì sau khi tốt nghiệp.
Hà Đường nói mình không định về quê, dự tính ở lại S thị tìm việc, Vương Vũ Lâm thuận miệng nói một câu: "Đến lúc đó em có thể cân nhắc đến D thị làm việc, đầu quân công ty của anh đang làm, công ty vô cùng trọng dụng những người trẻ."
Sau đó anh đưa cho Hà Đường một tấm danh thiếp, Hà Đường vội cẩn thân cất vào ví tiền.
Hai năm sau, sau tết Nguyên Đán, Hà Đường tới D thị, cô không nói với Vương Vũ Lâm, trên mạng tìm công việc thấy được công ty của anh đang tuyển người, nên lặng lẽ đến nộp hồ sơ.
Mấy ngày sau, cô liền nhận được thư mời phỏng vấn của kiến trúc Phú Dương.
Hà Đường còn nhớ rõ tình cảnh khi mình đi vào phòng phỏng vấn, Vương Vũ Lâm cùng vài người phỏng vấn khác ngồi sau cái bàn. Anh đang cúi đầu viết gì đó trên giấy, nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hà Đường, ánh mắt anh trong thoáng chốc liền sáng lên.
Sau đó anh đưa tay đẩy mắt kính, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hà Đường ngồi xuống ghế, Vương Vũ Lâm vừa nhìn hồ sơ của cô, vừa nói: "Hà Đường phải không? Trước tự giới thiệu một chút."
******
Tần Miễn kêu lên tài xế đưa Tề Phi Phi về nhà. Trên đường đi Tề Phi Phi rất sinh động, líu ríu nói không ngừng. Cô nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nghiêng người hưng phấn hỏi Tần Miễn: "Anh Tần Miễn này, anh nói xem, chị Hà Đường có phải là thẹn thùng hay không, chúng ta đều đi rồi, không có người làm bóng đèn (*), nói không chừng hai người họ sẽ hôn đúng không?"
(*) bóng đèn: nghĩa giống như kì đà cản mũi.
Tần Miễn cắn chặt hàm răng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tề Phi Phi còn không yên tĩnh, tiếp tục nói: "Em chỉ biết chủ ý của em nhất định dùng được, ha ha ha... Em làm bà mai kể cũng thật lợi hại, em quen biết được một người chị tốt chính là người em giới thiệu bạn trai cho chị ấy."
Tần Miễn quay đầu nhìn cô, hỏi: "Là chủ ý của cô?"
Tề Phi Phi vui vẻ: "Đúng vậy đúng vậy, em giúp anh Tần Lý nghĩ biện pháp nha, tại vì chị Hà Đường hướng nội quá đi."
Tần Miễn khó có thể tin: "Tề Phi Phi, trong đầu cô có phải bị nước vào hay không?!"
Đôi mắt Tề Phi Phi thoáng chốc trừng lớn, cô hét rầm lên: "Anh mắng em?! Anh lại dám mắng em! Ba mẹ em cũng không dám mắng em, anh rõ ràng mắng em!"
"Cô đừng kéo ba mẹ cô vào! Cô tùy hứng không hiểu chuyện như vậy là do họ quá nuông chiều! Cô cho rằng cô là ai hả? Cô cho là cả thế giới đều phải vây quanh cô a! Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua một người giống như cô, không dùng đầu óc mà suy nghĩ đã tùy hứng làm theo ý mình rồi."
Tần Miễn cực kỳ tức giận, chính anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Tóm lại đối với Tề Phi Phi, anh là từ đầu đến chân đều thấy không vừa mắt. Lúc nãy Tề Phi Phi cưỡng hôn anh, bây giờ cô còn nói những chiêu trò khi nãy đều là chủ ý của cô, Tần Miễn thật sự tức giận đến nỗi muốn bỏ cô lại.
Tề Phi Phi hiển nhiên ngây dại. Sau một lúc sửng sốt, cô nhảy dựng lên: "Em làm cái gì mà anh mắng em như vậy?! Trong đầu anh mới là nước vào đó! Anh dựa vào cái gì nói em tùy hứng làm bậy a! Em chọc giận anh chỗ nào chứ!"
Tần Miễn lạnh lùng nhìn cô, nói: "Cô nhìn bộ dáng của cô đi, cô mới 17 tuổi, còn chưa trưởng thành. Cô bình thường ở đây làm gì? Không chịu lo đi học cho đàng hoàng, uống rượu hút thuốc! Vào quán rượu sàn nhảy! Chơi bạn bè toàn là thứ gì đâu! Cô xem lỗ tai của cô kìa, bấm tới bao nhiêu lỗ rồi!"
Tề Phi Phi chọc tức: "Em bấm bao nhiêu lỗ tai cũng đâu cần anh lo a! Anh có phải lo chuyện bao đồng quá không? Ba em cũng không quản được em, anh cho mình là ai chứ!"
Tần Miễn không nhượng bộ chút nào, nói chuyện trên xe lúc này tựa hồ còn nhiều hơn so với cả một ngày anh nói: "Cô đừng đề cập đến ba cô! Ba cô vì có đứa con gái như cô mà suy nghĩ biết bao nhiêu! Cô một chút cũng không cảm kích, ngược lại năm lần bảy lượt gây chuyện khiến cho ông ấy khó chịu! Cô có làm được chuyện gì để cho ba cô có thể tự hào vì cô chưa? Không có! Chỉ lúc nào cô bị người ta khi dễ thì mới nhớ tới ba cô!"
"Ông ta đáng đời! Nếu không phải hồi đó ông ta ở trường học có tiểu tam, ông ấy và mẹ em có thể ly hôn sao?!" Tề Phi Phi mặc áo khoác vào, hô to, "Mấy người đều là bại hoại, trứng thối. Người nào cũng không nói đạo lý! Đều là bệnh thần kinh! Ba em cũng vậy! Anh cũng vậy! Biết vậy lúc đó em theo mẹ đi Mỹ cho xong! Dừng xe! Em muốn xuống xe!"
Cô liều mạng đập cửa xe, vì lo lắng an toàn, tài xế đành phải ngừng xe ven đường. Tay Tề Phi Phi run rẩy muốn mở cửa, nhưng không mở được. Tần Miễn ở phía sau cô lạnh lùng nói: "Đừng tưởng tôi không biết, căn bản không phải cô không muốn theo mẹ cô đi Mỹ, mà là cô rất tùy hứng, rất không nghe lời, rất không hiểu chuyện, nên mẹ cô cố ý không dẫn cô đi theo."
Tề Phi Phi quay ngoắt đầu lại, ánh mắt đã muốn đỏ: "Anh nói hươu nói vượn!"
Tần Miễn tiếp tục nói: "Ba cô chịu đón cô về, đã là phúc khí của cô rồi, cô lại báo đáp ông ấy thế nào? Nói không chừng bây giờ ông ấy đã hối hận vì đón cô về."
"Anh nói bậy! Nói bậy!! Mở cửa! Cho em xuống xe!! Mở cửa!" Tề Phi Phi đột nhiên hỏng mất, nước mắt ào ào chảy xuống, cô bắt đầu đập cửa giống như điên, nhưng vẫn mở không ra.
Tần Miễn nhìn tay cô đập đến ửng đỏ, liền duỗi cánh tay ra ôm cô lại.
Tề Phi Phi bị giam trong ngực anh, vẫn không ngừng giãy dụa. Tần Miễn cũng không quan tâm cô đánh anh, đạp anh thế nào, chỉ lạnh lùng nói với tài xế: "Lái xe."
Tề Phi Phi náo loạn thật lâu, cuối cùng kiệt sức. Tần Miễn ôm cô, nghe được cô vừa khóc thút thít, vừa nặng nề thở phì phò.
"Đừng làm rộn." Anh trầm giọng nói.
Đầu Tề Phi Phi buồn bực gục trong ngực anh, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, hung hăng kéo tay Tần Miễn cắn một cái.
Anh một mực không tránh. Cuối cùng Tề Phi Phi không dám dùng quá sức, chỉ là để lại trên tay anh một dấu răng thật sâu.
Thanh âm cô mang theo nồng đậm giọng mũi: "Không cho phép anh mắng em nữa."
"......."
"Ai cũng có thể mắng em, nhưng không cho phép anh!"
Tần Miễn yên lặng một lát, rốt cục thở dài, cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Trong bóng đêm dày đặc, xe hướng phía trước chạy tới.
******
Lúc Tần Miễn trở lại lầu 12 ở Cẩm Hoành quốc tế, trong phòng khách đã tối đen, anh đi đến cửa phòng Tần Lý gõ gõ cửa.
Trong cửa truyền đến âm thanh của Tần Lý: "Mời vào."
Tần Miễn mở cửa đi vào, thấy Tần Lý đã tắm xong, mặc áo ngủ bằng vải ngồi ở xe lăn điện cạnh cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn cảnh đêm.
Đêm Giáng Sinh, cả thành phố cũng hân hoan, đèn đuốc sáng bừng, thậm chí xa xa còn có pháo hoa bay lên trời, từng chum từng chùm nở rộ trong màn đêm tối đen.
Những đôi tình nhân ôm nhau ngẩng đầu nhìn pháo hoa, nhất định là rất vui vẻ.
Nhưng, lễ Giáng Sinh của Tần Lý lại không vui vẻ chút nào.
Tần Miễn đi đến bên người anh, vỗ vỗ vai anh, do dự hỏi: "Về sau... thế nào?"
Tần Lý ngẩng đầu nhìn Tần Miễn, nhẹ nhàng cười: "Cái gì thế nào?"
"Anh với Hà Đường..."
"Anh bị cô ấy cự tuyệt." Không đợi Tần Miễn nói xong, Tần Lý đã trả lời, "Thật ra... anh rất hiểu, dù sao thân thể anh như vậy."
"A Lý....."
"A! Anh không sao." Tần Lý híp mắt, đưa cánh tay trái lên duỗi cái lưng mỏi, "Ai có thể theo đuổi mà thành công ngày chứ, có phải không? Được rồi được rồi, khuya lắm rồi, anh muốn đi ngủ, em cũng trở về phòng đi."
Tần Miễn vẫn có chút không yên lòng: "Anh thật sự không sao?"
"Đương nhiên, nếu không em nghĩ anh phải thế nào đây?" Tần Lý điều khiển xe lăn lui ra phía sau, di chuyển chậm rãi đi vào phòng ngủ, "Yên tâm đi, anh không si tình như vậy. Có điều lúc nãy nhiều người như vậy, đúng là rất mất mặt."
Anh cười cười tự giễu, còn nói: "Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật Tư Viễn nói cũng có đạo lý, người không nên kết hôn thì không kết hôn, nếu như một người sống một mình vui vẻ, ngược lại hai người chung sống tạo nên áp lực thì kết hôn còn có ý nghĩa gì nữa."
← Ch. 26 | Ch. 28 → |