Vay nóng Homecredit

Truyện:Giao Dịch Hàng Tỷ – Tà Thiếu Xin Dùng Chậm - Chương 139

Giao Dịch Hàng Tỷ – Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Trọn bộ 222 chương
Chương 139
Kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-222)

Siêu sale Lazada


Ra lệnh giới nghiêm thành phố S, toàn bộ trạm kiểm soát đều có người canh gác kiểm tra, tất cả mọi người không thể tưởng được người bọn họ đang tìm lại đang ở bờ sông.

Một chiếc xe chạy hết tốc lực qua cầu vượt, đến bờ sông.

Tần Nghị Hằng che chở Nhạc Nhạc nằm trên băng ghế sau, hắn biết Tô Mộc Vũ điên rồi, điên đến mức lôi kéo bọn họ chết chung với cô ta. Mạng của hắn cũng chỉ còn lại không tới ba tháng, chết cùng cô ta cũng không quan trọng, nhưng Nhạc Nhạc chỉ mới hai tuổi, một sinh mạng đáng yêu như vậy, hắn không thể nhìn nó chết được.

Tần Nghị Hằng cắn chặt răng, ôm chặt Nhạc Nhạc vào trong ngực mình, dùng một chút sức lực đụng vào cửa bên phải của chiếc xe, xe nhất thời nghiêng về bên phải. Tô Mộc Tình vội bẻ ngoặt tay lái điều khiển cho xe chạy bình thường trở lại.

Tần Nghị Hằng lại đem hết toàn lực đụng về bên phải.

Tô Mộc Tình giẫm mạnh phanh, hắn mất đà nghiêng về trước rồi đập về lưng ghế. Cô ta nghiến chặt răng, trong mắt lửa giận hừng hực "Nghị Hằng, anh đừng ép em, anh biết là em không muốn tổn thương anh"

Tần Nghị Hằng quả thật muốn cười, không muốn tổn thương hắn? Thật sự là câu chuyện đùa, không muốn tổn thương hắn mà lại bức hắn đi tìm cái chết sao?

"Tô Mộc Tình, cô biết không, tôi hiện tại thà để cô giết chết tôi cũng không muốn chôn cùng một chỗ với cô"

Trước kia là hắn bị mù, tại sao lại nghĩ rằng ả đàn bà này lại tốt hơn Mộc Vũ đây? Mắt hắn thật sự là bị mù mà!

Tô Mộc Tình nắm chặt khẩu súng trong tay, đoạt lấy Nhạc Nhạc đang mê man trong lòng Tần Nghị Hằng. Cô ta cười, nói: "Nghị Hằng, anh an tâm, em sẽ không giết anh, một nhà ba người chúng ta còn phải cùng nhau có một cuộc sống thật hạnh phúc mà. Thế nhưng nếu anh còn dám phá đám, em sẽ không đảm bảo con trai chúng ta có thể đi trước chúng ta một bước hay không đâu nha"

"Cô...!!!" Trong mắt Tần Nghị Hằng phát hỏa, một chữ cũng nói không nên lời, bởi vì hắn biết, Tô Mộc Tình khi phát điên sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Phong Kính đứng trong phòng giám sát nhìn những camera kiểm soát trên đường, hắn vẫn nhìn, lẳng lặng nhìn, đôi mắt đầy tơ máu nhưng thủy chung vẫn không hạ xuống.

Hai mươi phút trước nhận được tin tức, có người phát hiện một đứa trẻ giống Nhạc Nhạc xuất hiện ở khu Lão Nhai, hơn nữa còn ném tiền giấy cầu cứu, sau đó một người giống "Tô Mộc Vũ" trèo lên một chiếc xe chạy đi. Cô ta sẽ đi đâu? Phong Kính vẫn đứng ở chỗ này quan sát, giành giật từng phút từng giây!

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe ngay tại camera trên cầu vượt, chỉ thấy một xe chiếc lạc tay lái, sau đó dừng lại một chút rồi ngay lập tức tiếp tục chạy đi.

Đôi mắt Phong Kính bỗng dưng nghiêm túc, lập tức hô: "Cừu Văn, cô ta ở đây! Gọi người đuổi theo cho tôi!" Một giây không ngừng lại, hắn dẫn Tô Mộc Vũ đuổi theo.

Bờ sông, rất vắng người, vùng ven sông khu này ít ai qua lại vì thế Tô Mộc Tình đã chọn nơi đây.

Cô ta đậu xe tại một nơi vắng vẻ, cẩn thận kéo Tần Nghị Hằng ra ngoài, sau đó là Nhạc Nhạc. Đưa bọn ra ra mép sông, cô ta tựa lên người Tần Nghị Hằng, trong lòng ôm Nhạc Nhạc, ba người cùng nhau nhìn về sông nước cuồn cuộn.

"Nghị Hằng, anh xem phong cảnh ở đây thật đẹp, nước thật trong. Chỉ một tiếng nữa là mặt trời lặn rồi, đến lúc đó vùng trời ở đây sẽ trãi dài một mảng màu cam ấm áp, trời và nước đều cùng một màu, nhất định sẽ đẹp lắm. Em đã muốn từ lâu rồi, khi chúng ta về già, nếu như có thể ngồi cùng một cái ghế ngắm trời chiều, sau đó cùng nhau nhắm mắt lại, có chết em cũng muốn nắm lấy tay anh cùng chết"

Trên mặt Tô Mộc Tình đều là hạnh phúc, giờ phút này giống như một cô gái đang yêu, nhưng lời nói của cô ta lại khiến lông tóc Tần Nghị Hằng dựng đứng.

Đôi mắt Tô Mộc Tình chợt nhắm lại, bỗng nhiên cười rộ lên: "Nhưng mà cũng còn kịp, chúng ta sẽ cùng nhau ở một chỗ như thế này, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ..."

Ba người ngồi van sông, nếu người không biết chuyện còn tưởng đây là một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ có người trong cuộc mời hiểu đây là một vở bi kịch đáng sợ như thế nào.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời chậm rãi ngã về tây, hướng tới mặt sông, tới gần, gần chút nữa.

Ánh mắt Tô Mộc Tình lộ ra thần sắc chờ mong: "Nghị Hằng, mặt trời gần lặn rồi"

"Mặt trời lặn" không chỉ tượng trưng ột loại phong cảnh, mà còn... một loại chết chóc.

Trán Tần Nghị Hằng đầy mồ hôi lạnh, toàn thân căng thẳng nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ, làm thế nào để cứu Nhạc Nhạc.

Trong nháy mắt mặt trời dần biến mất, lòng Tần Nghị Hằng tràn đầy tuyệt vọng, nhắm mắt lại, Tô Mộc Tình bên cạnh kích động hô: "Nghị Hằng, thật đẹp, mặt trời lặn thật đẹp nha... Như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi..."

Câu cuối cùng nói xong, khóe miệng cô ta lộ ra sự tươi cười, sau đó chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo của minh. Rồi cô ta đỡ Tần Nghị Hằng dậy, một tay ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, nói: "Nghị Hằng, chúng ta đi thôi..."

Ngay lúc cô ta muốn kéo Tần Nghị Hằng cùng Nhạc Nhạc nhảy xuống sông, một chiếc xe nhanh chóng phanh lại, Tô Mộc Vũ dường như không đợi xe dừng lại mà nhảy xuống, hét to:

"Tô Mộc Tình, cô dừng lại cho tôi!"

Theo tiếng hét của cô, bốn năm chiếc xe theo sát dừng lại, mười mấy vệ sĩ cùng cảnh sát tràn xuống xe vào vị trí, súng trong tay trực chỉ về hướng Tô Mộc Tình.

Cước bộ Tô Mộc Tình dừng lại, chậm rãi quay đầu lại: "Chị? Chị đến tiễn bọn tôi sao? Thật đúng là tình cảm chị em tốt nha, Nghị Hằng, anh nói phải không?"

Lời nói nhỏ nhẹ nhưng độc ác như nọc rắn quả thật khiến cả người Tần Nghị Hằng run rẩy.

Phong Kính trầm mặt, trong tròng mắt đen lộ rõ sát khí "Tô Mộc Tình, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, thả Nhạc Nhạc ra, nếu không tôi thề sẽ xẻ thịt cô ra thành trăm mảnh!"

Tô Mộc Tình một chút cũng không sợ, ngược lại cười rộ lên: "Xẻ thịt tôi thành trăm mảnh? Thế nhưng một chút tôi cũng không sợ thì làm sao bây giờ? Tôi vốn là muốn tìm cái chết, các người không biết sao? Uy hiếp tôi bằng cái này..." Tô Mộc Tình bóp chặt cổ Nhạc Nhạc.

"Đừng!" Đồng tử Tô Mộc Vũ đột ngột thu nhỏ lại, hét lớn: "Mộc Tình, chuyện chị em chúng ta thì để chúng ta cùng nhau giải quyết không tốt hơn sao?"

Tô Mộc Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đi gần đến, Phong Kính giữ chặt tay cô, cô đành quay lại dùng ánh mắt trấn an hắn. Mặc dù không muốn nhưng Phong Kính cũng đành thua dưới sự kiên trì của cô, phất phất tay để mọi người án binh bất động.

Tô Mộc Vũ chậm rãi nói: "Tô Mộc Tình, tại sao cô lại hận tôi như vậy? Chỉ vì chuyện đó sao?"

Tô Mộc Tình híp mắt, lông mày chau lại một chút, nói: "Cô biết rồi sao? Là mẹ nói cho cô sao?"

Tô Mộc Tũ tiếp tục tiến một bước "Đúng vậy, là mẹ nói cho tôi biết, nếu chẳng qua là bởi vì nguyên nhân này, mẹ đã có thể chấp nhận, tại sao cô còn không tỉnh ngộ?"

Đôi mắt Tô Mộc Tình đầy nghiêm túc, hét: "Lùi lại, nếu không tôi giết chết nó!" Tô Mộc Vũ không dám bước thêm một bước, đứng yêu tại chỗ.

*****

Biểu tình trên mặt Tô Mộc Tình trở nên có chút mê man "Lúc năm tuổi, tôi vô tình biết được bí mật này, lúc đó tôi nhìn thấy mẹ dây dưa với một người đàn ông xa lạ, ông ta nhìn thấy tôi, còn bảo tôi là con gái ông ta, muốn mang tôi đi"

Tô Mộc Vũ không nghĩ tới cô ta sẽ tự nhắc đến chuyện này.

"Cô có biết ngày đó tôi vượt qua như thế nào không? Mỗi ngày tôi đều nghĩ nếu cha biết tôi không phải con gái ông ấy, nếu cha biết tôi là đứa con do mẹ tằng tịu với đàn ông khác sinh ra, tôi sẽ làm gì bây giờ? Tôi có thể bị vứt bỏ hay không?"Đôi mắt Tô Mộc Tình tràn đầy sợ hãi.

"Cô biết không? Mỗi đêm mỗi đêm tôi đều sợ hãi, sợ đến không dám ngủ, không dám làm sai bất cứ chuyện gì, tôi cố gắng lấy lòng cha mẹ, lấy lòng tất cả mọi người, mà khi đó tôi mới có mấy tuổi thôi, còn cô thì sao? Cô sống thật tốt, không cần lo lắng có bị đuổi ra khỏi nhà hay không bởi vì trong cô đang chảy dòng máu thuần túy của cha mẹ!"

Giọng điệu của cô ta càng ngày càng tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát Tô Mộc Vũ ra "Tôi ghen tị, tôi hận, tại sao những chuyện tồi tệ luôn xảy ra với tôi mà không phải là cô? Cô rõ ràng không thông minh bằng tôi, không xinh đẹp như tôi nhưng lại có thể sống vui vẻ như vậy. Tôi hận, tôi hận ông trời tại sao lại bất công như vậy, vì sao cô đều có được những thứ tốt nhất mà tôi chỉ có thể đứng tại nơi âm u, phải vẩy đuôi như chó mừng chủ với tất cả mọi người? Khi đó tôi đã thề, tôi muốn cướp đi mọi thứ của cô, cướp đi tình thương của cha mẹ, cướp đi sự chú ý từ người khác, chỉ cần là cô có tôi đều phải cướp đi, bởi vì tất cả vốn phải thuộc về tôi! Chỉ có thể thuộc về tôi!"

Tô Mộc Vũ không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.

Cô chưa bao giờ biết, em gái của mình từ lúc vài tuổi đã biết hận cô, cái loại hận thù này quả thật khiến người ta sợ hãi.

"Em thật ra... có thể nói với chị... Chúng ta sẽ không ghét bỏ em, bất kể như thế nào thì... em đều là em gái của chị..."

Từ lúc lớn lên, cô đã biết mình có một đứa em gái tên gọi Tô Mộc Tình, cô nên bảo vệ nó, nên cùng nó đi du học, nên cùng nó kiếm việc làm thêm.

Cô không biết, lúc cô mong muốn những việc trên thì nó đã hận cô, hận đến muốn đoạt hết mọi thứ trong tay cô mới cam lòng!

Tô Mộc Tình như là nghe thấy chuyện cười, cười ha hả: "Em gái? Nếu tôi thật sự nói cho cô biết chuyện này, cô còn có thể xem tôi là em gái sao? Tô Mộc Vũ, cô có biết tôi ghét nhất điểm gì của cô không? Tôi ghét nhất chính là bộ dạng bi thương này của cô! Giống như toàn bộ thế giới đều là người xấu, chỉ có cô mới là người tốt, toàn bộ thế giới đều phải thương hại cô!"

Trong mắt Tô Mộc Tình đã tràn ngập thù hận.

Tô Mộc Vũ há miệng muốn nói cái gì lại bị Phong Kính vỗ vai, ý bảo cô không cần phải nói gì cả, Tô Mộc Tình đã không còn nghe lọt tai bất cứ thứ gì nữa rồi. Cô ta có thói quen đem mọi oán giận phát tiết lên người kẻ khác, không ngờ rất nhiều việc đều do chính tay cô ta tạo nên.

Rất nhiều người có thói quen đem toàn bộ tội ác phủ lên trên đầu người khác để tìm kiếm giải thoát cho chính mình.

Tô Mộc Vũ không biết nên nói cái gì cho phải "Mộc Tình, chị cam đoan với em, chị sẽ nói chuyện với cha, chị sẽ giải thích, tất cả những chuyện này không phải lỗi do em, được không? Em thả Nhạc Nhạc ra đi, chị cam đoan với em sẽ không ai trách cứ em"

Cô chậm rãi đi đến từng bước.

Trong mắt Tô Mộc Tình xuất hiện một tia mê man, dường như đang nghĩ về chuyện xưa, đột nhiên nhận thấy Tô Mộc Vũ tới gần vội rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu Nhạc Nhạc "Đừng tới đây! Tôi biết cô lại lừa tôi, tất cả các người đều đang lừa tôi!"

Trong lúc cô ta rút súng, mọi người đều ngừng thở, cứ như vậy nhìn một họng súng đáng sợ chĩa vào đầu một đứa nhỏ.

Nhạc Nhạc từ từ tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt nhìn thấy ma ma của mình đứng phía trước, vội vươn tay ra: "Ma ma mau cứu Nhạc Nhạc với!"

Trong phút chốc, tim Tô Mộc Vũ đều vỡ nát, cô dùng sức che miệng lại, sợ hãi chính mình sẽ để lộ tiếng nức nở khiến Nhạc Nhạc hoảng sợ."Nhạc Nhạc đừng sợ, ma ma ở đây, Nhạc Nhạc không sợ, được không?"

Nhạc Nhạc nhu thuận gật đầu: "Nhạc Nhạc không sợ, có ba ba với ma ma ở đây, một chút Nhạc Nhạc cũng không sợ, Nhạc Nhạc là nam tử hán!"

Một màn như vậy, cho dù lòng dạ sắt đá như Cừu Văn cũng không nhịn được chua xót.

Tô Mộc Tình cười lạnh, nói: "Thật đúng là "mẫu tử tình thâm" nha. Chị, cô muốn cứu con trai cô đúng không? Được, tôi cho cô một cơ hội"

"Nói đi!" Tô Mộc Vũ không chút nghĩ ngợi, nói.

Tô Mộc Tình cười to như đang xem một vở hài kịch "Muốn tôi tha cho cái mạng nhỏ của thằng nhóc này cũng không phải là không thể, nhưng mà..."

Họng súng của cô ta đổi hướng về phía Tô Mộc Vũ, nói tiếp: "Tôi muốn cô ngay trước mặt tôi... moi trái tim ra, tôi liền thả con trai cô ra!"

"Mộc Vũ, đừng nghe lời cô ta!" Sắc mặt Phong Kính lập tức tái nhợt, nắm chặt lấy tay Tô Mộc Vũ.

Tô Mộc Vũ gắt gao cắn môi dưới, nhìn đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu của mình.

Tô Mộc Tình vô cùng sảng khoái quan sát màn tình cảm gia đình ấm áp này, cười lạnh nói: "Như thế nào? Cô không phải là một người mẹ sao? Không phải mới vừa tỏ ra rất yêu thương con trai mình sao? Bây giờ lại không muốn à? Tôi cho cô ba giây, sau đó tôi sẽ giết chết thằng nhóc này ngay trước mặt cô!"

"Ba...!!!"Phong Kính vẫn gắt gao nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, rống: "Tô Mộc Tình cô cần một người chết phải không? Được, để tôi!"

Tô Mộc Tình liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, cũng không có để ý, tiếp tục đếm: "Hai...!!!"

"Một!!!"

Tô Mộc Vũ lớn tiếng nói: "Được rồi, tôi làm. Nhưng cô phải bảo đảm sẽ thả Nhạc Nhạc ra!"

Tô Mộc Tình cười rộ lên, cười đến đắc ý "Chị à, cô thật đúng là đơn giản nha, bây giờ còn đến phiên cô ra điều kiện sao? Được, dựa vào tình cảm chị em chúng ta bao nhiêu năm qua, tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô chết, tôi lập tức thả con trai cô ra!"

"Mộc Vũ, đừng!" Phong Kính gắt gao giữ chặt tay cô, đôi mắt đầy tơ máu nhưng vẫn không muốn cô làm chuyện điên rồ. Tô Mộc Tình này đã điên rồi, cô ta sẽ không giữ lời hứa!

Trong mắt Tô Mộc Vũ tràn đầy nước mắt, cô vốn biết nếu cô chết, Tô Mộc Tình nhất định cũng không thả Nhạc Nhạc ra, nhưng cô là một người làm mẹ, một người mẹ yêu thương con của mình, cho dù chỉ một cơ hội mỏng manh cô cũng muốn thử.

Phong Kính, thật xin lỗi, để em làm một chuyện ngu ngốc này nữa thôi.

Cô mạnh mẽ cầm lấy một khẩu súng trên tay vệ sĩ, nhắm ngay trái tim của mình. Nháy mắt, thời gian dường như đều dừng lại vào thời khắc này.

Trong mắt Phong Kính cũng đầy nước mắt trong khi Tô Mộc Tình lại đầy đắc ý, Tần Nghị Hằng cũng gấp gáp như mọi người, tiếng khóc của Nhạc Nhạc vây quanh cô, từng đợt từng đợt như dệt thành một cái lưới lớn.

Phong Kính, thật xin lỗi. Nhạc Nhạc, ma ma sẽ cứu con...

*****

Ngón tay trắng nõn tô đậm thêm bởi thanh súng màu đen lại chói mắt như vậy.

Bầu trời chiều xinh đẹp như chiếc áo cưới chùm lấy cả người cô, xinh đẹp như vậy, lại bi thương như vậy. Nước mắt như trân châu rơi dần xuống đáy biển.

Mắt Phong Kính đỏ ngầu, không ngừng lắc đầu "Tô Mộc Vũ, nếu em dám làm như vậy, anh thề vĩnh viễn cũng không tha thứ cho em!" Hắn rút súng, đồng thời cũng chĩa vào lồng ngực mình

"Em bắn đi, anh cho em biết, em dám bắn thì viên đạn này đồng thời cũng bắn thủng trái tim của anh!"

Nước mắt cứ chảy xuống, Tô Mộc Vũ cắn chặt môi, cô còn rất nhiều điều muốn nói.

Muốn nói: Phong Kính, anh đừng như vậy, Nhạc Nhạc còn phải đợi anh cứu, đợi anh nuôi nó lớn lên.

Muốn nói: Em cũng không tốt như vậy, trên đời này còn có rất nhiều cô gái tốt đẹp, họ có thể mang cho anh hạnh phúc...

Cô muốn nói rất nhiều rất nhiều, lại một chữ cũng nói không ra, giống như cuống họng đã bị chặn lại, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.

Ngay khoảnh khắc cô muốn bóp cò súng, Nhạc Nhạc hét lên: "Ma ma đừng mà! Nhạc Nhạc không cần ma ma cứu Nhạc Nhạc!"

Cậu nhóc khóc lớn, cắn mạnh một cái lên tay Tô Mộc Tình. Khẩu súng trong tay Tô Mộc Tình rơi xuống đất.

Nhạc Nhạc vội thừa cơ hội nhảy xuống, chạy về phía Tô Mộc Vũ "Ma ma! Ma ma!"

Tô Mộc Vũ vội ném súng trong tay, cũng chạy về phía cậu nhóc. Cô muốn ôm lấy nó, nhưng một giây sau, Tô Mộc Tình đã nhặt được khẩu súng, nhanh chóng chĩa vào sau lưng Nhạc Nhạc.

Nháy mắt, nhịp đập trái tim Tô Mộc Vũ như ngừng lại, cô gắt gao ôm lấy Nhạc Nhạc xoay người dùng thân thể của chính mình che chở cho Nhạc Nhạc.

Thời gian quả thật trôi chậm, trôi thật chậm.

Cô dường như có thể nghe thấy âm thanh viên đạn ma xát không khí bay đến, ngay lúc cô cho là mình sẽ bị bắn trúng, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô kéo qua.

Cô liền như vậy tận mắt nhìn thấy viên đạn kia bắn thủng cánh tay Phong Kính, từng giọt mau vẩy ra, bám lên mặt chính mình.

"Phong! Phong!" Cô dùng sức bắt lấy cánh tay đầy máu tươi của Phong Kính, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Phong Kính cắn răng nhịn cơn đau, dùng bàn tay nguyên vẹn vuốt ve nước mắt trên mặt cô, nói: "Không sao, anh không sao, Mộc Vũ, ngoan nào"

Vệ sĩ dường như lập tức bắn về phía Tô Mộc Tình. Tô Mộc Tình trúng đạn, cô ta nhìn ngực mình trào máu tươi, không hề cảm thấy đau.

Cô ta thét lớn: "Tô Mộc Vũ, muốn chạy sao? Có chết tôi cũng phải kéo cô cùng chết!"

Ngay lúc cô ta dùng sức nâng khẩu súng lên lần nữa, một bóng người đứng chắn ở trước mặt cô ta, đưa tay giữ thật chặt họng súng.

Tô Mộc Tình không kịp phản ứng, lại càng không kịp thay đổi đường đi của viên đạn, chỉ biết trơ mắt nhìn nó bay nhanh xuyên qua trái tim Tần Nghị Hằng, máu bắn tung tóe lên mặt mình.

Cô ta nhìn chằm chằm người trước mắt, cứ nhìn như toàn bộ tâm trí đều đông cứng lại ngay thời khắc này. Cô ta nói không nên lời "Nghị Hằng..." Khẩu súng trong tay rơi xuống, không còn sức nhặt lên nữa.

Tần Nghị Hằng không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một lần, chỉ khó khăn xoay người, bước đi, từng bước tiến về phía trước mà trên mặt đất cũng tràn ngập máu tươi.

Hắn cứ đi như thế, mang theo cả người đầy máu nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười nhợt nhạt. Hắn hướng về phía Tô Mộc Vũ, gọi: "Mộc... Vũ... Tiểu Vũ..."

Tô Mộc Vũ tuyệt đối không ngờ cuối cùng lại là Tần Nghị Hằng cam nguyện cản trở họng súng của Tô Mộc Tình "Nghị Hằng, anh..."

Tần Nghị Hằng từng bước một khó khăn tiến về phía trước, sau đó ngã nhào trên mặt đất.

Tô Mộc Vũ vội chạy qua nhưng hắn lại lắc đầu, nói: "Em... đừng động... để cho anh... lần này... đi về phía em..."

Nghe lời của hắn, cước bộ Tô Mộc Vũ ngừng lại, đôi mắt rưng rưng gắt gao che miệng của mình. Cô nhìn hắn trên mặt đất, từng chút từng chút lết về phía mình, không có sức lực nhưng hai tay vẫn không ngừng đẩy người về phía trước. Hắn chậm rãi lết, chậm rãi nhích, máu lại chảy ra như một cái ao đầy nước mà chính hắn lại như con thuyền không còn sức lực.

Cách Tô Mộc Vũ chỉ còn lại khoảng mười bước chân, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại. Hắn cười, cười một cách bi thương giống như cười nhạo chính mình vĩnh viễn cũng không đi đến trước mặt cô được.

Tô Mộc Vũ không thể khống chế chính mình, cô quỳ gối xuống trước mặt hắn. Tại sao lại như vậy? Tuy rằng cô không hề yêu người đàn ông này nhưng dù sao cũng đã có khoảng thời gian năm năm chung đụng dưới quan hệ vợ chồng. Cô làm sao cũng không nghĩ ra, hắn lại sẽ nguyện ý vì cô mà chết.

"Nghị Hằng, anh đừng như vậy, em sẽ mang anh đến bệnh viện, anh sẽ không có chuyện gì, mẹ anh còn đang chờ anh ở nhà đó, anh đừng từ bỏ..." Tô Mộc Vũ vội lấy điện thoại di động ra, bối rối muốn bấm số nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy từng con số trên bàn phím.

Tần Nghị Hằng ho hai tiếng, cười nói: "Tiểu Vũ, đừng tới đây... Để cho anh... cứ nhìn em như vậy... là tốt rồi... tốt rồi..."

Hắn vươn tay, dường như muốn lau đi nước mắt trên mặt Tô Mộc Vũ nhưng vẫn không vươn tơi, cuối cùng, cánh tay lại rơi xuống đất.

Khóe miệng hắn vẫn mang theo nụ cười nhẹ, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt, cứ như vậy là từ từ ra đi.

Tần Nghị Hằng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, đúng vậy, như vậy cũng rất tốt.

Hắn là người ích kỷ, dù sao cũng không thể sống được bao lâu nữa, chết trong lòng Mộc Vũ, để cô có thể nhớ kỹ hắn cả đời, thật cũng không phải là một lựa chọn tồi. Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi...

Trong khoảnh khắc mắt nhắm lại, không gian mở ra một khoảng sương trắng mênh mông giống như dẫn hắn trở về khoảng thời gian tám năm trước đây.

Ngày đó, nắng chiếu rọi khắp nơi, hắn lái ôtô không cẩn thận đụng ngã một cô gái đang ôm tranh vẽ.

Cô gái đó chỉ mới mười chín tuổi, ngã nhào trên mặt đất. Cô ấy nhìn bức tranh bị hư cả giận nói: "Cái anh này, anh có thể lái xe cẩn thận một chút được không? Bức tranh này trị giá một trăm đồng đó, anh mau đền tiền đi!" Cho dù tức giận như gương mặt cô lại xinh đẹp như hoa.

Hắn cười, vươn tay: "Anh lấy thân báo đáp được không?"

Ngày hôm đó, sáng rựa rỡ.

Tô Mộc Tình nhìn thi thể của Tần Nghị Hằng phát điên hét ầm lên. Cô ta xông đên lại vị vệ sĩ nổ súng ngăn cản, từng viên đạn lại xuyên qua ngực nhưng cô ta vẫn như một con rô bốt, không cảm thấy đau, dường như những viên đạn đó cắm vào thân thể vốn không phải của cô ta.

"Nghị Hằng! Nghị Hằng! Đừng bỏ em lại, đừng bỏ em lại mà..."

Tô Mộc Vũ muốn tiến lên lại bị Tô Mộc Tình hét to ngăn cản: "Không được chạm vào anh ấy, anh ấy là của tôi, anh ấy là của tôi!"

Cô ta điên cuồng ôm lấy Tần Nghị Hằng, khóc, thét chói tai, sau đó ôm lấy thi thể từng bước lết đến xe, mở cửa, cẩn thận đặt hắn vào, sau đó ngồi lên ghế lái.

"Mộc Tình!!!" Tô Mộc Vũ la lớn, đừng nghĩ Mộc Tình muốn..

Nhưng một chữ Tô Mộc Tình cũng đều không nghe thấy, cô ta cúi người hôn một cái lên trên mặt Tần Nghị Hằng, khẽ nói: "Anh đừng sợ, chúng ta cùng nhau về nhà... về nhà..."

Giẫm xuống chân ga, chiếc xe kia như chú chim nhỏ đầy tuyệt vọng lao về hướng mặt trời lặn, điên cuồng vọt xuống sông, một khắc này, chú chim bé nhỏ rốt cuộc cũng có thể bay lượn.

Chiếc xe chở Tô Mộc Tình, nụ cười chân thành tựa hồ như cô bé năm tuổi năm ấy, không có bất kỳ phiền não nào. Chiếc xe ấy cũng chở một Tần Nghị Hằng đang say giấc nồng. Chiếc xe ấy đưa cả hai về với giấc mộng hằng ao ước.

Một khắc này, ai cũng đều không thể ngăn cản.

Tô Mộc Vũ nhào vào trong lòng Phong Kính, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

*****

Lúc trục vớt xe, nó đã hoàn toàn biến dạng, thân xe méo mó gắt gao vây Tô Mộc Tình và Tần Nghị Hằng bên trong, hai người máu thịt lẫn lộn dường như không thấy rõ khuôn mặt. Cho dù chết, bàn tay Tô Mộc Tình vẫn nắm chặt tay Tần Nghị Hằng.

Tô Mộc Tình ôm hận thù hơn hai mươi năm, tranh đấu hơn hai mươi năm, mà cô ta cũng chỉ yêu duy nhất một người chính là anh rể mình – Tần Nghị Hằng, chẳng qua tranh đấu đến cuối cùng thì trong tâm trí Tần Nghị Hằng cũng chưa từng có bóng dáng cô ta.

Tô Mộc Vũ an táng họ kề bên nhau, coi như thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Tô Mộc Tình đi.

Ngày đưa tang, không có nhiều người, chỉ một vài người quen đến đưa tiễn bọn họ. Nhạc Nhạc mặc bộ âu phục nhỏ màu đen đặt một nhành hoa cúc trắng lên mộ Tần Nghị Hằng "Cha nuôi ngủ ở đây có lạnh hay không?"

Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: "Có Nhạc Nhạc đến thăm cha nuôi, cha nuôi cũng sẽ không cảm thấy lạnh"

Nhạc Nhạc gật đầu, đáp "Dạ được!"

Tô Mộc Vũ để Nhạc Nhạc nhận Tần Nghị Hằng làm cha nuôi, dù sao Tần Nghị Hằng cũng vì bảo vệ nó mà chết. Trong lòng Phong Kính mặc dù có chút chua chua nhưng cũng không phản đối.

Khúc Quế Âm và Tô Hào ly hôn, bà che giấu một bí mật hơn nửa đời người rốt cuộc cũng nói ra, ngược lại thoải mái rất nhiều.

Bà Tần thì chịu không nổi đả kích lớn như vậy, tinh thần rối loạn, cả ngày ôm một con búp bê vải gọi "Nghị Hằng". Tô Mộc Vũ đưa bà vào viện dưỡng lão, hi vọng một ngày nào đó bà sẽ chấp nhận sự thật.

Trong cuộc sống dù có bao nhiêu ân oán cũng không bù được chữ "chết".

Phong Kính nhẹ nhàng ôm Tô Mộc Vũ vào lòng. Tô Mộc Vũ cảm thấy biết ơn ông trời, đi con đường dài như vậy, cuối cùng cô cũng được ban cho cái kết hạnh phúc. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Nhạc Nhạc đang ngủ say trong lòng.

Đảo mắt, thời gian trôi qua thật mau.

Nhạc Nhạc cũng dần lớn lên, Tô Mộc Vũ cũng gần ba mươi tuổi. Mọi người nói, phụ nữ ba mươi là già rồi, Tô Mộc Vũ của chúng ta thật sẽ già sao?

Phong Kính muốn có thêm một đứa bé nữa, tốt nhất là con gái. Cái đề nghị này được Tiền Phong hưởng ứng hai tay hai chân, hắn còn nhớ rõ ước định năm đó, nếu Tô Mộc Vũ sinh con gái thì sẽ gả cho hắn làm vợ trẻ.

Chu Hiểu Đồng xách cái chảo ra, hung hăng đập vào gáy Tiền Phong, đánh cho đầu hắn ong ong lên.

Nói đến cũng lạ, cũng không biết chuyện phát sinh như thế nào mà Chu Hiểu Đồng lại tiến tới với Tiền Phong, hai người lại giống như oan gia của nhau.

( Trúc Lâm sơn trang)

Mục tiêu của Tiền Phong là cưới một người phụ nữ biết giặt giũ nấu cơm về nhà, tốt nhất là Tô Mộc Vũ, thế mà lại ngắm trúng Chu Hiểu Đồng trong khi cô ấy từng thề không phải Beckham không gả.

Hai người giống như nước với lửa, gặp nhau là tranh nhau thế nhưng lại không muốn cách xa nhau.

Tóm lại Tô Mộc Vũ đến bây giờ cũng không sinh ra một đứa con gái, đảo mắt cô đã ba mươi, bản thân tự mở một phòng triễn lãm ở thành phố S mà Kiều Na lại làm người đại diện cho cô vô cùng hả hê.

Thế nhưng điều Tô Mộc Vũ tiếc nuối duy nhất chính là cái bụng đến bây giờ vẫn không có động tĩnh, bác sĩ bảo phụ nữ ba mươi tuổi sẽ khó cấn bầu hơn lúc trẻ, cô rất thất vọng.

Nhạc Nhạc năm tuổi đã cao hơn một mét, cũng đứng đến eo Tô Mộc Vũ rồi. Thằng nhóc này càng ngày càng đáng yêu, quả thật là tay sát gái ở nhà trẻ, hoàn toàn là phong độ của Tiền Phong năm đó khiến hắn đắc ý vô cùng.

Thế nhưng Nhạc Nhạc đôi khi lại than thở: "Haizz...Ma ma à, Tây Tây và Lam Lam đều muốn con làm bạn trai của họ, ma ma nói rốt cuộc con nên chọn ai đây?"

Tô Mộc Vũ nhìn trời: Cô không nên để Nhạc Nhạc nhập bọn với Tiền Phong.

Tháng chín, cả nhà đến bái tế Lý Vân Hi.

Từng giàn hoa Lam nở rộ, chậm rãi khoe sắc giống như một mảng trời pha lẫn tím cùng xanh bao bọc lấy khu mộ của Lý Vân Hi, đẹp đến mức khiến người ta muốn hoa mắt.

Nhạc Nhạc há rộng miệng nhỏ giống như muốn tiếp lấy một đóa hoa từ trên trời rơi xuống, rồi ăn luôn.

Phong Kính nhìn thấy một bó hoa bách hợp màu trắng đặt trước bia mộ, vẫn còn tươi. Hắn nghĩ một chút cũng đại khái đoán ra là ai.

Nhiều năm trôi qua như vậy, người kia rốt cuộc cũng có dũng khí đến thăm mộ mẹ hắn. Có gió thổi qua, thổi bay một rừng hoa tím.

Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy trong ngực rờn rợn, muốn nôn nhưng không nôn ra.

Phong Kính xoa đầu cô, hỏi: "Sao vậy?"

Tô Mộc Vũ lắc đầu: "Em hơi mệt"

Tô Mộc Vũ không biết gần đây mình như thế nào, giống như ngủ bao nhiêu cũng không đủ, có đôi khi kể chuyện cho Nhạc Nhạc nghe, nó không ngủ nhưng mà cô lại ngủ trước.

Phong Kính muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, Tô Mộc Vũ bảo không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

Cuối cùng vẫn bị hắn dùng vũ lực, trực tiếp bế cô lên xe, một đường chạy đến bệnh viện. Một tiếng sau, bác sĩ mỉm cười nói: "Phong thiếu phu nhân, cô đã mang thai, xin chúc mừng"

A?

Tô Mộc Vũ há to miệng: "Thế nhưng trước kia tôi mang thai Nhạc Nhạc cũng không phải cảm giác như thế này nha".

Trước kia mang thai Nhạc Nhạc, một chút cũng không buồn ngủ, cũng không có cảm giác mệt mỏi.

Bác sĩ cười nói: "Triệu chứng mỗi lần mang thai đều không giống nhau, có người sẽ ốm nghén cho đến tận tháng thứ chín, có người lại cảm thấy buồn ngủ, mà có người lại bình thường"

Thẳng đến khi trở về nhà, Tô Mộc Vũ vẫn còn như đang lâng lâng trên mây. Cô lại mang thai? Là trai hay gái đây? Trong lòng cô là kinh ngạc, là kích động, ông trời lại ban cho cô củ khoai lang nóng hạnh phúc.

Tô Mộc Vũ kéo Nhạc Nhạc hỏi: "Nhạc Nhạc, nếu ma ma sinh cho con một đứa em trai hoặc một đứa em gái thì như thế nào?"

Nhạc Nhạc mở to mắt, dường như suy tư một chút sau đó bật người nhảy dựng lên nói: "Không được, con sẽ ném nó vào nhà tắm"

Tô Mộc Vũ hoảng sợ: "Tại sao?"

Nhạc Nhạc quệt mồm, không vui nói: "Có một người ba ba tranh ma ma với con đã đủ phiền rồi, con không cần lại thêm một người đến cạnh tranh nữa!"

Hừ, đừng tưởng rằng nó không biết, mỗi lần nó muốn ngủ cùng ma ma, nửa đêm ba ba lại bế nó về phòng mình, sau đó độc chiếm ma ma.

Tô Mộc Vũ bật cười, tính cách thằng nhóc này thật quá giống Tiền Phong "Nhạc Nhạc, con nên nghĩ như thế này, một đứa em trai hoặc em gái sẽ cùng chơi với Nhạc Nhạc, sẽ chia sẻ bí mật với Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc không phải luôn muốn làm anh hùng bảo vệ kẻ yếu sao? Sau này Nhạc Nhạc có thể bảo vệ em của mình nha"

Cái đầu nhỏ của Nhạc Nhạc nghiêng nghiêng: Này, có vẻ cũng không tệ lắm nha, chờ em trai hoặc em gái được sinh ra, nó sẽ liên minh với em trai hoặc em gái này đánh bại ba ba, cướp ma ma về tay!

Nghĩ tới điều này, cái đầu nhỏ của nó lập tức phát sáng, hưng phấn nói: "Được! Nhạc Nhạc muốn có em!"

Ngày sinh, Phong Kính vào phòng sinh cùng cô, suốt ba tiếng hắn luôn nắm chặt tay cô, cho dù Tô Mộc Vũ có đau đến nhịn không được mà cắn lên tay hắn, hắn cũng không mảy may than đau.

Là hắn khăng khăng đòi ở bên cạnh Tô Mộc Vũ bởi vì ngày Nhạc Nhạc được sinh ra là tiếc nuối của cả hai, bây giờ, hắn muốn sẽ cùng nắm tay cô đi đến tận cùng con đường.

Trong nháy mắt, đứa nhỏ khóc "Oa" một tiếng, sắc mặt Tô Mộc Vũ tái nhợt nhưng lại cười đến hạnh phúc.

"Chúc mừng Phong thiếu cùng Phong thiếu phu nhân, là một cô bé xinh xắn"

Tô Mộc Vũ tựa vào trong lòng Phong Kính, mặc kệ hắn không ngừng hôn lên mặt mình, thanh âm tựa hồ bởi vì kích động mà khàn khàn: "Cám ơn em, cám ơn em, vợ yêu..."

Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, vẫn mỉm cười.

Giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng chạm đến hạnh phúc thật sự...

_Hoàn chính văn_


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-222)