Cầu hôn tôi đi
← Ch.129 | Ch.131 → |
Nhiệm vụ thất bại, Phong Nghi cho cô ta một cái tát.
Tô Mộc Tình cùng đường, kéo một thân tổn thương chỉ có thể về nhà. Hai năm không bước vào cánh cửa này, Tô Mộc Tình do dự thật lâu, cuối cùng đành bấm chuông.
Khúc Quế Âm mở cửa, nhìn thấy Tô Mộc Tình, kinh ngạc kêu: "Mộc Vũ?"
Nét tươi cười trên mặt Tô Mộc Tình cứng đờ "Mẹ, con là Mộc Tình..."
Khúc Quế Âm cầm tay Tô Mộc Tình, nói: "Con nói ngốc cái gì vậy? Con rõ ràng là Mộc Vũ mà. Con ngoan, con rốt cuộc đã trở lại, mẹ biết sai rồi, cũng chỉ có con tốt nhất, mười vạn đồng lần trước con đưa ẹ, mẹ thật cám ơn con, chuyện quá khứ con hãy tha thứ ẹ nhé?"
Khúc Quế Âm càng nói như vậy, sắc mặt Tô Mộc Tình lại càng khó coi, cô ta dùng sức rút tay khỏi bà ta, nói: "Con là Mộc Tình! Mẹ, mẹ hãy nhớ con là Mộc Tình! Con đã phẫu thuật thành chị ta, chẳng lẽ mẹ rất thèm muốn Phong đại thiếu gia của chị ta sao? Con đây sẽ dùng khuôn mặt này để gả vào Phong gia, giành lại sĩ diện ẹ được không?"
Tô Mộc Tình nói xong, có lẽ đã áp chế không nổi sự điên cuồng, sắc mặt của cô ta khiến Khúc Quế Âm cảm thấy sợ hãi "Con... con thật sự là Mộc Tình? Trời ơi..."
Tô Mộc Tình lại đắm chìm trong tư tưởng của mình: "Mẹ đừng lo, chờ con làm dâu cả của Phong gia, con sẽ ẹ thật nhiều tiền, con ẹ tiền đi đầu tư cổ phiếu, ẹ sài thật thoải mái, chỉ cần con lên làm dâu cả Phong gia, cái gì cũng sẽ có! Con sẽ đi ngay bây giờ!"
Khúc Quế Âm nhìn con mình trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, sợ đến mức phải lui về phía sau: "Con là một... quái vật..."
Còn có người bởi vì trả thù mà đem mặt mình biến thành mặt người khác, còn là chị ruột của mình. Đứa con này... rốt cuộc đáng sợ như thế nào đây? Chính Khúc Quế Âm cũng không biết, bản thân bà làm sao lại có thể sinh ra đứa con gái như vậy.
Tô Mộc Tình nói: "Mẹ, sao mẹ lại lộ ra vẻ mặt như thế? Mẹ không phải là yêu tiền nhất sao? Chỉ cần con gả vào Phong gia, tiền của Phong Kính liền thành tiền của con. Bây giờ, chỉ cần mẹ có thể giúp con mà thôi"
Sắc mặt Khúc Quế Âm trắng bệch, không ngừng lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi ma nữa này: "Con điên rồi sao? Mẹ sẽ không đồng ý, mẹ sẽ không đồng ý!"
Tô Mộc Tình cười cười "Mẹ, chuyện này cũng không do mẹ quyết định nha" Biểu tình của cô ta giờ phút này dữ tợn như quỷ: "Mẹ, mẹ không thể cự tuyệt, nếu không, con sẽ nói bí mật kia cho cha"
____________________
Tô Mộc Vũ cảm thấy mình chính là siêu nhân, mà Phong Kính lại chính là con boss cuối cùng vĩnh viễn đánh cũng không chết, không ngừng tiến hóa nâng cấp
Thủ đoạn dày vò cô của Phong Kính bây giờ càng ngày càng nhiều.
Sáng hôm nay muốn ăn vịt quay, phải biết rằng cửa hàng vịt quay nơi hắn muốn ăn rất đông khách, phải xếp hàng từ sáng đến trưa mới may ra mua được, mà buổi trưa hắn lại đòi ăn canh cá, chẳng lẽ hắn thật nghĩ rằng cô có phép thuật, có thể biến ra những thứ hắn muốn?
Nửa tháng, Tô Mộc Vũ bị dày vò muốn chết nhưng lại vui mừng vô cùng. Trong nửa tháng đấu trí với so dũng khí với Phong Kính này, cô cảm thấy hắn như một đứa con nít già hay cáu kỉnh nhưng lại có chút... đáng yêu. Giống như cách mà những tên con trai hay dùng để gây sự chú ý với người chúng để ý.
Bởi vì lần trước bị Phong Nghi bắt cóc, buổi yến hội lúc đó phải hủy bỏ, không ít khách mời cảm thấy rất không hài lòng về cách làm việc của Tô Mộc Vũ, điều này đối với hình tượng của cô rất bị ảnh hưởng. Do đó Kiều Na luôn tìm cách tổ chức một buổi tiệc khác cùng với triển lãm tác phẩm, nhân cơ hội này lấy lại hình tượng cho Tô Mộc Vũ. Dù sao kế hoạch phát triển trong nước của cô sẽ dựa rất nhiều vào tiếng tăm cùng hình tượng này.
Kiều Na đề nghị, tốt nhất là mời một nhân vật có tiếng tăm trong giới nghệ nhân đến, điều này đối với buổi lễ là trăm cái lợi mà không có một cái hại nào.
Tô Mộc Vũ muốn mời Phong Kính, nhưng hắn vẫn ung dung ôm Nhạc Nhạc vào lòng ăn bỏng ngô xem tivi, miệng lười nhác đáp: "Bận"
Khăn lau bàn trong tay Tô Mộc vũ thiếu chút nữa là ném lên đầu hắn.
Buổi tiệc dự định tổ chức lúc tám giờ tối, sáu giờ chiều Tô Mộc Vũ đã bị Kiều Na lôi đi thử trang phục. Một chiếc váy dài đỏ tươi lộ lưng, vừa đúng cỡ ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, càng tô lên dáng người uyển chuyển, mà sắc đỏ tươi lại khiến làm da trắng nõn càng thêm nổi bật. Mái tóc dài uốn gọn rũ xuống sau thắt lưng cùng chiếc giày cao gót mười phân quả thật khiến bộ dáng cô xinh đẹp như ẩn như hiện.
Tô Mộc Vũ luôn theo phong cách dịu dàng, mà Kiều Na lại ưu thích vẻ quý phái của giới quý tộc Châu Âu.
Nhạc Nhạc nhìn thấy lại trợn mắt há hốc mồm: "Oa! Ma ma thật xinh đẹp! Ma ma phải nhớ không được nhìn bất cứ chú xinh đẹp nào hết, đương nhiên cũng không được ngắm những cục cưng đáng yêu khác, nếu không Nhạc Nhạc sẽ ăn dấm chua đó!"
Tô Mộc Vũ ôm lấy Nhạc Nhạc, đọ chóp mũi với nó đáp: "Được!"
Một bên, Phong Kính nhìn thấy kiểu ăn mặc này, sắc mặt lập tức đen thui, trào phúng nói: "Cô đang đi thi hoa hậu hay trình diễn thời trang vậy? Tuyển hoa hậu cô nhất định thua ngay lập tức, còn trình diễn thời trang thì đúng là bêu xấu"
Nói xong, hắn kéo áo khoác ném lên người Tô Mộc Vũ, đôi mắt lại như dao găm phóng thẳng đến tấm lưng trắng nõn lồ lộ ra ngoài của cô.
Sát khí dày đặc như vậy khiến Kiều Na ngày thường vẫn lanh mồm lanh miệng cũng đành phải im lặng.
Lúc Tô Mộc Vũ ra cửa, tấm lưng nóng bỏng khêu gợi lại bị phủ thêm một chiếc áo khoác.
Lên xe, Kiều Na rốt cuộc mới dám thở ra một hơi: "Người đàn ông này khí phách quả thật vô địch, tên hắn ta đáng lý phải được đặt là Khó Chịu". Ai cũng nhìn ra được, hắn rõ ràng không muốn người phụ nữ của mình bị kẻ khác chiêm ngưỡng, còn bày đặt khẩu thị tâm phi nói lời độc ác.
Tô Mộc Vũ chỉ cười cười.
Những cử chỉ kia của Phong Kính thật ngây thơ, lúc hắn nói ra thời hạn một tháng ngoài sân bay kia, cô thật ra biết hắn đã tha thứ rồi, chỉ là hắn muốn vờn mồi thì cô đương nhiên chấp nhận làm con mồi cho hắn vờn. Hơn nữa cô biết Phong Kính rất dễ mềm lòng, đừng tưởng rằng cô không biết lúc trời tối đợi cô ngủ, hắn liền cẩn thận ẳm cô lên giường, trời tờ mờ sáng lại cẩn thậm ẳm cô xuống đất. Thật không biết là dày vò cô hay đang dày vò chính hắn nữa.
Kiều Na liếc mắt, thầm nghĩ: Thật đúng là nồi nào vung nấy.
Tám giờ, khách quý của buổi tiệc đã có mặt gần như đầy đủ. Không ít nghệ nhân trong nước đều nể tình cô mà đến đây, bao gồm cả Tống lão tiên sinh. Tống lão tiên sinh là nhân vật được mọi người trong giới nghệ thuật của thành phố S này kính trọng, ông ấy vừa đến liền một số phóng viên cũng đua nhau kéo đến.
Tống lão tiên sinh mặt mũi hiền lành nắm tay Tô Mộc Vũ, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp. Ethan gọi điện thoại mời tôi đến để chiêm ngưỡng tác phẩm của cô"
Tô Mộc Vũ không nghĩ tới là do Phong Kính mời đến, hắn thật là... Tô Mộc Vũ cười cười, mời Tống lão tiên sinh vào bên trong: "Cám ơn Tống tiên sinh, mời vào"
Dựa theo kế hoạch của Kiều Na, buổi triển lãm hôm nay tạm thời không công bố ra ngoài, như vậy ngược lại có thể tạo cảm giác huyền bí, hơn nữa còn hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Mấy thứ này Tô Mộc Vũ cũng không quản, cô chỉ cần tập trung vào các tác phẩm của mình là được, những chuyện còn lại cứ để Kiều Na lo liệu, không thể không nói về phương diện này Kiều Na quả thật là thiên tài.
Chủ đề buổi triển lãm tác phẩm của Tô Mộc Vũ hôm nay là... "tình mẫu tử".
Tổng cộng mười hai tác phẩm, dùng hình dạng, sắc thái, hoa văn, vân tay để miêu tả tình yêu thương sâu sắc của người mẹ dành cho con mình.
Một tác phẩm cuối cùng chính là hình nộm búp bê mẹ con bị mài nhẵn theo năm tháng kia, đúng là nó, tuy rất đơn giản, tuy cũ kỹ, thậm chí là màu đã phai nhạt đi rất nhiều nhưng lại thể hiện ra phong cách cổ xưa thuần túy. Nếu cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn thấy từng dấu vân tay to cỡ trên đó, cũng chỉ có dấu vân tay của một người đàn ông mới có thể lớn như vậy. Những thứ đó dung hợp lại một chỗ, nó không chỉ thể hiệu tình thương của mẹ dành cho còn, mà có có tình yêu của nam với nữ.
Tác phẩm này không dùng máy móc tiên tiến tạo ra, thậm chí còn mang theo một chút khuyết điểm, nhưng lại chính nhờ vào những khuyết điểm đó mới chân chính biểu đạt cảm xúc thực tế, khiến cho hốc mắt người xem ướt át.
Khi Tô Mộc Vũ nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, nhìn thấy không ít những người đã làm mẹ còn chảy nước mắt phía dưới, cô biết... cô đã thành công, mà thành công này là nhờ vào Phong Kính.
Nhờ có hắn, cô mới có Nhạc Nhạc, cũng nhờ có hắn, cô mới có thể cảm nhận sức mạnh của chính bản thân mình. Tô Mộc Vũ cười, hốc mắt cũng hơi ướt át.
"Cám ơn sự có mặt của các vị, đêm nay còn có một vị khách quý đặc biệt đến tham dự, mọi người cùng cháo đón anh ấy nào!"
Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn Kiều Na, khách mời không phải đã đến hết rồi sao? Còn ai nữa?
Kiều Na đưa một ánh mắt trấn an cô, tiếp tục nói: "Xin mời... ngài Ethan Fong"
Nghe thấy cái tên đó, Tô Mộc Vũ kinh ngạc mở to hai mắt. Những vị khách ở đây cũng kinh ngạc không nhỏ, nghe đồn EthanFong đột nhiên biến mất hai năm trước, hai năm qua chưa từng xuất hiện trong giới nghệ thuật, thậm chí liên hoan nghệ thuật Châu Âu cũng không mời được hắn. Không nghĩ tới nhân vật truyền kỳ biến mất hai năm qua lại đột nhiên xuất hiện trong đêm nay, thật đúng là ánh sáng chiếu rạng rỡ vị tiểu thư Evelyn này.
Mọi người ở đây vẫn đang kinh ngạc, một thân ảnh tuấn dật xuyên qua đám người, chậm rãi đi đến chỗ Tô Mộc Vũ.
Chỉ thấy Phong Kính mặc một bộ âu phục đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, tóc được chải ngược về phía sau lộ ra cái trán trơn bóng lại giống như thân sĩ bước từng bước vững vàng tiến đến.
Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người trong khoảnh khắc đó đều tập trung trên người của hắn. Phong Kính lúc này như báu vật của thiên nhiên, đi đến chỗ nào liền thắp sáng chỗ đó.
Lúc này cô mới cảm thấy, qua hai năm, người đàn ông này quả thật đã thay đổi, trở nên sâu sắc mà nội liễm, toàn thân tản ra hơi thở thành thục. Nếu như nói hai năm trước hắn có thể khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, thì hiện tại hắn có thể khiến người khác cam nguyện sa vào.
Khóe miệng Phong Kính ẩn chứa một độ cong như ẩn như hiện, hướng tới Tô Mộc Vũ đang ngây người mà nói: "Tiểu thư Evelyn, ngưỡng mộ đã lâu"
Tô Mộc Vũ không biết hắn muốn làm gì, chỉ lúng ta lúng túng bắt tay với hắn, lại bị hắn cầm lấy tay, sau đó nhẹ nhàng hôn lêm mu bàn tay.
Khoảnh khắc đó, Phong Kính hơi nhíu mắt khiến cô cảm thấy cả người mình như nóng lên "Cám... cám ơn anh Ethan Fong, rất vui được gặp anh"
Không phải hắn nói là không đến sao? Tại sao lại dùng cách này để xuất hiện? Quả thật... quả thật khiến cô nói không ra lời.
Thanh âm của Kiều Na lại vang lên: "Triển lãm đêm nay đã kết thúc, bây giờ là lúc dành cho vũ hội, chúc các vị có một đêm thật vui vẻ"
Âm thanh Kiều Na vừa kết thúc cũng là lúc âm nhạc vang lên, ánh đèn nhanh chóng chiếu rọi một mảng hội trường, mà chính giữa, Phong Kính và Tô Mộc Vũ đứng đối diện nhau, giống như một cặp Kim Đồng Ngọc Nữ.
Ánh mắt Phong Kính liếc xung quanh một chút, khóe miệng rộ ra độ cong quyến rũ: "Tiểu thư Evelyn, không biết tôi có thể mời em một điệu nhảy hay không?"
Sắc mặt Tô Mộc Vũ đỏ bừng, ánh mắt rối loạn: "Được"
Phong Kính nắm tay Tô Mộc Vũ bước ra sân khấu đầu tiên.
Bọn họ cùng nhau nhảy, giống như thời gian quay ngược trở lại ba năm trước đây, khi đó không có hận, cũng không có đau, chỉ có tình yêu lặng lẽ nẩy mầm.
Đôi chân của cô theo sau hắn, gương mặt hắn thân mật tiếp xúc với cô. Đôi chân cô như một nàng thiên nga nhảy múa giữa hồ xuân. Đôi chân cô, như vượt qua thời gian và không gian, dường như chưa từng chia lìa, luôn luôn bên cạnh nhau cho đến tận bây giờ.
Khóe miệng giấu không được ý cười, đôi mắt lại hơi ướt át.
Phong Kính lại nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Muốn tôi tha thứ cho em, vậy thì trước mặt mọi người... cầu hôn tôi đi" Âm điệu của hắn rất nhẹ, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô.
Nghe rõ ràng, Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn.
Cầu hôn? Trước mặt mọi người?
Nháy mắt, Tô Mộc Vũ ngơ ngác, chuyện cầu hôn này hẳn là do nam giới làm mới đúng chứ?
Phong Kính nhíu mày, bàn chân xoay trượt thành một độ cong hoàn mỹ khiến Tô Mộc Vũ ngã nhào. Ngay lập tức, bàn tay của hắn vòng lấy eo kéo cô vào lồng ngực mình. Hắn nói nhỏ: "Không muốn thì đành coi như xong vậy" Biểu hiện trên mặt của hắn là thản nhiên, trong giọng nói lại có một loại ý nghĩ rằng: Em không làm, anh cũng không thấy lạ.
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, cắn chặt răng, lấy hết dũng khí. Quên đi, cũng chỉ mắc cỡ một chút thôi mà, may mắn phóng viên cũng không được mời, nếu không thì coi như mặt mũi cô cũng bị ném đi mất.
Tô Mộc Vũ quỳ một gối xuống trước mặt Phong Kính.
Bọn họ vốn là tiêu điểm đêm nay, động tĩnh lớn như vậy nhất thời ánh mắt mọi người đều hướng đến đây.
Nhìn thấy mình trong ánh mắt mọi người, Tô Mộc Vũ cảm thấy da đầu mình như run lên. Cô lấy hết dũng khí mở miệng: "Em..."
Lại không nghĩ đến, Phong Kính thản nhiên nói: "Ngốc nghếch, tôi có bảo là ở đây sao? Yêu cầu của tôi là, mọi người, toàn bộ thế giới này". Nếu chú ý, nhất định có thể nhìn thấy trong con ngươi lãnh khốc của hắn, có ý cười khó có thể che hết.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |