Hai người?
← Ch.116 | Ch.118 → |
Edit + Beta: Phi Phi
Nguồn: Trúc Lâm sơn trang
Đôi mắt 〽️_ô𝓃_ℊ lung của Phong Kính bị ngăn cách bởi một tầng sương mù. Hắn cố gắng quan sát người xuất hiện trước mắt, dường như là nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.
Cô ấy làm sao có thể ở đây? Cô ấy hết lần này đến lần khác quay lưng đi, làm sao còn có thể quan tâm đến hắn đây?
Phong Kính, mày thật đáng thương, đáng thương đến như vậy, quả thật là mơ mộng hão huyền, ha ha ha...
Hắn cười, cười không chút âm thanh, muốn cầm lấy chai rượu nhưng là cái tay kia vẫn không chịu nới lỏng. Phong Kính nhíu nhíu mày ngẩng đầu, lại nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống trước mặt hắn, nóng đến nỗi bàn tay hắn phải khẽ run lên.
Hắn hồ nghi vươn tay, thử ν-u-ố-t v-e gương mặt kia, dường như là muốn xác nhận xem cô có phải là thật hay không, hay vẫn chỉ là ảo tưởng của hắn.
"Mộc Vũ?"
Cô nhào vào trong lòng 𝐧ⓖự*ⓒ của hắn, nước mắt không khống chế được mà lăn dài, hâm nóng lòng hắn: "Phong Kính, em sai rồi, em thật sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"
Trong khoảnh khắc bị ôm lấy, đôi mắt Phong Kính chợt hốt hoảng, chỉ biết ngây dại ở đó.
"Em không nên đối xử với anh như vậy, em thật ngu xuẩn, ngu xuẩn đến rối tinh rối mù, đến tình cảm của bản thân cũng không dám nhìn thẳng vào. Phong Kính, tha thứ cho em được không? Cho em thêm một cơ hội được không? Để em chuộc lỗi với anh, em xin anh..." Nước mắt của cô, ⓝó_𝖓_g 𝐛ỏⓝ_🌀, giống như chảo dầu sôi đang dày vò người khác.
Ngón tay Phong Kính giật giật, trong mắt ⓜô𝖓*g lung như óng ánh chút nước. Muốn ôm lấy cô, nhưng hắn chần chừ một chút rồi đẩy mạnh cô ra.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu: "Tôi không quen cô, từ ngày hôm qua, tôi đã không còn quen biết cô!"
Đúng vậy, hắn hận cô, hận đến thấu xương, hận đến muốn cùng cô đồng quy vu tận. Tự tôn của hắn từ trước đến nay chỉ cúi đầu một lần, không phải là chó con mặc cho cô hô đến gọi đi. Bị giẫm đạp qua một lần, không còn bất cứ cơ hội nào khác.
Tâm người đều là một miếng thịt, cô dựa vào cái gì chỉ cần tự quay đầu một lần, hắn liền một lần phe phẩy cái đuôi cúi lạy dưới chân của cô? Người họ Phong chưa bao giờ rẻ mạt như vậy.
"Không, không phải. Em xin anh đừng như vậy..." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộc Vũ, nước mắt đầy ngập.
Nhưng Phong Kính lần này như hết hy vọng, không bao giờ muốn cho cô bất kỳ cơ hội nào nữa, đẩy cô ra liền bước ra ngoài.
Tô Mộc Vũ cuống quít ôm lấy cánh tay hắn, cô mạnh bạo kiễng chân, đôi tay ôm lấy cổ của hắn, đem môi của mình dâng lên.
Đôi môi m*ề*Ⓜ️ m*ạ*❗ dán chặt lên bờ môi lạnh như băng, giống như lửa cùng băng, một cái xoa dịu một cái.
Chưa bao giờ thấy qua một Tô Mộc Vũ quyết tuyệt như thế, chưa bao giờ thấy qua một Tô Mộc Vũ lớn mật như vậy, không để ý Phong Kính giãy dụa, liều mạng h●ô●𝖓 lấy.
Hắn 𝒽𝐮n●ɢ 𝒽●ăⓝ●🌀 ⓒ·ắ·ռ 𝐦·ô·ı cô, một mùi tanh của ɱ-á-ц tràn ngập khoang miệng cả hai. Hắn muốn cô đau, muốn cô đau gấp trăm ngàn lần nỗi đau của hắn. Tô Mộc Vũ cũng không hề trốn, chỉ dùng sức ôm lấy lưng Phong Kính, nước mắt hòa với mùi ɱá.⛎ tanh.
Phong Kính vốn trốn tránh cùng giãy dụa, rốt cuộc cũng bị sự quyết tuyệt của Tô Mộc Vũ đánh bay. Hắn chuyển từ bị động sang chủ động, 𝖍⛎●n●g ⓗă𝓃●🌀 ⓗô.ռ tới.
Nụ ⓗô_𝖓 của hắn mang theo m*á*ⓤ tươi, mang theo trừng phạt, mang theo trả thù, nhưng cũng mang theo triền miên khó có thể áp chế.
Hắn biết mình đã bị đánh bại.
Phong đại thiếu gia không xem ai ra gì lại bị đánh bại bởi một người phụ nữ. Cô là thiên kiếp của hắn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, liền sẽ bị т.𝖗.@ t.ấ.𝖓 hết ngày đó.
Tô Mộc Vũ không có giãy dụa, cũng không có rên la đau đớn, càng không có cự tuyệt, ngược lại chỉ dùng sức ôm lấy hắn, giống như muốn ép mình trở thành một thể trên người hắn.
Cô phát ra một tiếng thở, giống như mùi vị ma túy, d●ụ 𝒹●ỗ hắn chạm vào, ԁ_ụ 𝖉_ỗ hắn 𝖛_ц_ố_𝐭 ѵ_𝐞.
Tô Mộc Vũ cơ hồ là bị khiêng lên phòng trên lầu, sau đó cánh cửa bị đá mạnh, hoa mắt đã bị ném l●ê●ռ 𝐠●❗ư●ờ●ռ●𝖌.
Tô Mộc Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Phong Kính áp phía trên người mình, tay hắn nắm cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu, ý vị cảnh cáo: "Nếu có lần sau, anh sẽ ⓖ●i●ế●т em, anh nhất định sẽ 𝐠ⓘế-𝐭 em!"
Hắn không phải nói ngoa, hắn thật sự bị ép đến muốn điên rồi. Nếu lại có lần tiếp theo, hắn thật sự có thể sẽ g.𝒾.ế.† 𝒸_𝐡_ế_🌴 cô, sau đó sẽ đến tìm cô ở dưới địa ngục!
Hai người kia, giống như dây thừng quấn lấy nhau, dây dưa, giãy dụa lấy, chưa ⓒ♓_ế_𝐭 chưa buông.
Tô Mộc Vũ khóc nức nở, liều mạng lắc đầu: "Không đâu, sẽ không đâu, em thề, em không bao giờ như vậy nữa! Anh tin em đi!" Lời khẩn cầu ⓜề●〽️ m●ạ●i như vậy, đâ-ⓜ ✔️-à-o lòng người khiến từng tế bào cũng đều phát run. Giờ phút này, Tô Mộc Vũ không còn là chính mình, giống như hàng vạn người khác, Ⓜ️ề_m Ⓜ️_ạ_ï ôn nhu như nước, ♓-ô-𝖓 lên đôi môi hắn.
Phong Kính giơ tay lên, che mắt.
Hắn hận chính mình, tại sao lúc nãy không bóp 𝖈hế-t cô đi?
Tô Mộc Vũ cong người lên, ôm chặt lấy т♓â*𝓃 t*𝒽*ể hắn.
Những chuyện phát sinh kế tiếp, giống như thuận lý thành chương (Hợp lẽ thường).
Tay cô nhẹ nhàng như thợ may, cởi bỏ hết mỗi một cái cúc áo trên người hắn, từ trên xuống dưới, từng mảnh, từng mảnh cởi bỏ, đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm vào da thịt trước 𝓃ɢ●ự●🌜 hắn, khiến cô không thể không rụt rè phát ra tiếng than nhỏ.
Khuôn mặt trong suốt tú lệ rất ít khi được trang điểm, thế nhưng lại nhiễm lên một tầng diêm dúa lẳng lơ, tươi đẹp hơn rất nhiều.
Bị rượu ướp cả người, rốt cuộc trong một tiếng ngâm khẽ của cô làm п_ổ †_𝖚ⓝ_ℊ cả đại não, một đốm lửa nhỏ điên cuồng bốc lên, thiêu đỏ cả đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Đây là Tô Mộc Vũ, Mộc Vũ của hắn, là người phụ nữ dịu dàng lại quyết rũ của hắn. Đôi mắt Ⓜ️-ê ɱ-a-ng của cô, đôi môi 〽️_ề_m ɱạ_ℹ️ nhẹ mở, bộ 𝓃·ⓖ·ự·c phập phồng đều тⓗ*1*ê*𝖚 🌜♓á*𝓎 toàn bộ lý trí của hắn.
Yết hầu hắn phát ra tiếng, mạnh mẽ giữ lấy cổ tay mảnh khanh kia, cuồng bạo 𝖍ô.n lấy cô.
Quần áo không biết từ lúc nào đã bay tứ tung, bị ném trên mặt đất, Tô Mộc Vũ nằm bên người hắn, tùy ý hắn dùng sức ôm mình, 𝐡ô_𝐧 mình, giống như là muốn xay nhuyễn cô ra rồi nuốt vào bụng, có như vậy mới có thể thật sự trói cô lại bên mình.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vòng ôm lấy tấm lưng màu đồng của hắn, không tiếng động mời gọi.
Đang lúc bọn họ ôm 𝒽.ô.п nhau, cửa không biết lúc nào thì bị mở ra một đường nhỏ.
Một thân ảnh lẳng lặng đứng bên ngoài, gương mặt lạnh như băng nhưng lại tái nhợt tràn ngập khiếp sợ, gắt gao bịt chặt miệng mình.
Lại là một Tô Mộc Vũ?
Người đứng rành rành ngoài cửa, lại thật giống với người đang lăn lộn bên trong với Phong Kính.
Tại sao lại có thể có đến hai Tô Mộc Vũ?
← Ch. 116 | Ch. 118 → |