Chọn một
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, bởi vì như các bạn đã biết, ở miền Trung mưa bão ngập lụt mất điện nhiều này, và một điều quan trọng là hang ổ của Dực ở miền Trung bởi vì bão vào, mua lũ diễn ra ở khắp nơi nên nhà Dực cũng bị dính đạn, và bị lũ "cuốn" vài thứ quan trọng không thể để người khác nhìn thấy, lo lắng nhiều ngày cộng với thời tiết u ám thêm vào đó là mất điện hôm nay mới có lại, thế nên chốt lại một câu là hôm nay Dực mới post truyện được
Vô cùng biết ơn các bạn vì đã bỏ chút thời gian đọc vài dòng kể khổ của Dực
_______________________
Tác phẩm của Ran Mash nói: Không ai cứu được mình, không bằng tự cứu lấy chính mình. Cho nên, tự mình gieo quả đắng, chỉ có thể chính mình chịu đựng.
Tô Mộc Vũ, mày không có tư cách khóc, bởi vì con đường này là do chính mày chọn. Cho dù cuối cùng là ngã chết thì mày cũng phải tự mình gánh lấy.
Giống như Phương Thiệu Hoa đã nói, không có lý gì mày đã bán rồi mà còn treo giá.
Tô Mộc Vũ thản nhiên cười, kéo chặt chiếc áo trên người mình, vác thân mình ướt đẫm xuống núi. Đi quá nhanh, lau khô người cô cũng chưa kịp làm.
Dáng vẻ chật vật như vậy khiến người qua đường không khỏi ghé mắt nhìn.
Quả nhiên, hắn không có đuổi theo. Nơi có Vệ Nhu Y, cô thì được coi là cái gì?
Coi như cô từng làm chuyện ngu ngốc đỡ dùm hắn một viên đạn thì như thế nào? Tính từ mười một năm trước, kết quả đã sớm hình thành, nhất định, một góc cơ hội cô đều không có, vốn đã thua triệt để rồi.
Tô Mộc Vũ dừng bước lại, ngửa đầu nhìn bầu trời nặng trĩu. Cô muốn cười, trong mắt lại trào ra chua xót. Cô tựa lưng vào một gốc cây khô, khom người, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể mình.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen thắng "Sát!" Một tiếng trước mặt cô, Tô Mộc Vũ cơ hồ không kịp phản ứng, hai người đàn ông áo đen đeo kính râm dùng khăn tay bịt kín miệng cô.
"A a..." Tô Mộc Vũ hoảng loạn, hai chân dùng sức đá hai người kia, giãy dụa, trong đầu nháy mắt thoảng qua vô số hình ảnh.
Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ? Ai tới cứu cô? Phong Kính! Phong Kính!
Đạo Ba Nam bị đá một cước, tức giận, hắn dùng tay chặt ngay gáy cô. Tô Mộc Vũ hôn mê bất tỉnh.
Hai người đàn ông áo đen nhanh chóng kéo thân thể vô lực xụi lơ của Tô Mộc Vũ nhét vào xe, nhanh chóng lái đi, không lưu lại một chút dấu vết.
Cả quá trình không đầy ba mươi giây, đến lúc Tiền Phong đuổi đến nơi đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiền Phong một cước đá vào gốc cây, mất bình tĩnh nói: "Chết tiệt! Bé con đó chạy đi đâu vậy?"
Di động không mang theo, áo khoác cũng không mặc, trên người một cắc tiền lẻ cũng không có. Hắn nóng nẩy đánh tay lái đi tìm.
___________
Một ly nước đá hất trên mặt, cả người Tô Mộc Vũ giật mình, lông mi run rẫy, tỉnh táo lại.
"Tỉnh?" Thanh âm nhẹ nhàng nhưng đầy giễu cợt vang lên bên tai cô.
Tô Mộc Vũ mở choàng mắt, đối diện xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp mà nham hiểm. Phong Nghi mặc một bộ áo khoác đỏ tươi ẩn nấp dưới ánh sáng lập lòe, khuôn mặt như cạn máu, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, lại giống như rắn độc nơi tối tăm.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Tô Mộc Vũ thở hốc vì kinh ngạc, lui về sau, lại phát hiện hai tay mình bị trói chặt, không thể cử động.
"Anh muốn làm gì?" Tô Mộc Vũ cực lực cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hốt hoảng thật sự.
Một khắc cuối cùng trước khi ngất xỉu, cô vốn dĩ vẫn còn suy nghĩ. Cô là một người phụ nữ từng ly hôn, không tiền không thế, người nào lại có thể phí công tốn sức đi bắt cóc mình như vậy? Cô không nghĩ tới hóa ra lại chính là Phong Nghi, hơn nữa ánh mắt của hắn khiến cô ngăn không được sự khủng hoảng.
Cô bối rối nhìn quanh căn phòng đầy âm u trước mắt, giống một cái lô cốt, chỉ có một lối ra duy nhất lại bi khóa cẩn thận, có lẽ đằng sau cánh cửa còn có người canh gác, làm sao bây giờ? Bọn Phong Kính biết cô mất tích không? Cô làm sao để chạy trốn?
Bỗng nhiên, hai ngón tay dùng sức bóp chặt cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Lực quá mạnh khiến Tô Mộc Vũ phát ra tiếng.
"Định chạy trốn?" Thanh âm của Phong Nghi nhẹ nhàng vang lên, giống như lưỡi rắn la liếm trên mặt của cô "Biết không? Tôi ghét nhất kẻ nào trước mặt tôi nghĩ đến người khác. Muốn ai? Phong Kính? Làm sao bây giờ, loại cảm giác này khiến cho tôi... ôi chao... Cô nói tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây?"
"Anh muốn tôi làm gì? Tôi đối với anh mà nói, không có bất kỳ lợi ích nào" Tô Mộc Vũ ngước mắt lên, can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai tay bị trói chặt sau lưng, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay. Mạng là của chính mình, bình tĩnh, tiếp tục bình tĩnh!
Phong Nghi cười rộ lên, hắn kế thừa tướng mạo của người mẹ minh tinh điện ảnh, khi cười rộ lên rất xinh đẹp, lại mười phần âm tàn: "Lần trước cô kiêu ngạo như vậy, làm sao bây giờ cứ há mồm ra là lại hiểu chuyện thế? Vô dụng? Cô nói cũng đúng, nhưng mà cô nói xem, cái người anh trai có trách nhiệm kia của tôi có đến cứu cô hay không?" Hắn càn rỡ vuốt hai má Tô Mộc Vũ, như là đối đãi một món đồ, khóe miệng tươi cười giống như một con quỷ đầy máu tanh.
Tô Mộc Vũ bỗng dưng lạnh sóng lưng, dùng sức lắc đầu tránh khỏi bàn tay rắn độc kia, nếu có thể, cô hận không thể tát lên mặt hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt xem thường của Tô Mộc Vũ, Phong Nghi bỗng dưng nheo mắt lại, giữ chặt cằm cô, đem cô giống như con rối nằm dài trên ghế salon, đặt toàn thân hắn lên người cô: "Dám trừng tôi? Một ả đàn bà như cô mà dám có lá gan này sao?"
Tư thế như vậy, Tô Mộc Vũ quả thực giống như con gà con mặc người chém giết. Phong Nghi một tay giữ chặt vai cô, một tay bóp chặt cổ Tô Mộc Vũ, bắt cô khó chịu phải ngẩng đầu lên: "Anh muốn làm gì? Buông ra!"
Phong Nghi chế trụ hai chân Tô Mộc Vũ, cả người đặt ở trên người cô.
"Chậc chậc, tư sắc cũng chẳng có gì đặc biệt, tuổi cũng không còn nhỏ, thoạt nhìn chỉ có duy nhất dáng người là được một chút. Tôi điều tra qua, cô đã một lần ly hôn, cũng không biết anh trai kia của tôi làm sao lại nhìn trúng người như cô vậy? Chẳng lẽ đàn bà từng ly hôn có hương vị đặc biệt sao?" Ánh mắt Phong Nghi càn rỡ lướt nhìn cô từ trên xuống dưới, đích ngón tay lạnh lẻo một chút một chút lướt qua trên người Tô Mộc Vũ.
Tâm Tô Mộc Vũ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng hoảng, những nơi bị hắn đụng chạm qua, không ngừng nổi da gà.
Đầu lưỡi đỏ tươi của hắn nhẹ nhàng liếm trên mặt Tô Mộc Vũ: "Để tôi nếm thử, loại hàng giá một triệu này rốt cuộc ngon ra sao"
Tô Mộc Vũ thở hốc vì kinh ngạc.
Đôi mắt kia, như rắn, gắt gao chăm chú nhìn cả người cô, khiến trái tim cô, đình trệ!
_____________
Bảy giờ, đã trễ.
Một chiếc xe có rèm che phát ra thanh âm phanh xe bén nhọn, Phong Kính đen mặt từ trên xe bước xuống, hướng Tiền Phong hỏi: "Tô Mộc Vũ đâu?". Sau khi hắn đưa Vệ Nhu Y về viện điều dưỡng, lập tức lái xe về nhà, nhưng mà cũng không có như hắn nghĩ, trong nhà không nhìn thấy thân ảnh Tô Mộc Vũ.
Điện thoại di động của cô lại không có ai nghe, hắn thấp giọng nguyền rủa một tiếng "Chết tiệt!", cơ hồ là hắn lập tức lái xe đi tìm.
Tiền Phong cười lạnh, nói: "Sao? Đưa Vệ Nhu Y đi rồi thì cậu mới nhớ đến còn một người tên gọi Tô Mộc Vũ sao?" Tuy là ngữ khí trêu chọc, nhưng trong giọng nói không khó nhận ra sự sốt ruột của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không nói với Phong Kính như vậy.
Theo bản năng, Phong Kính cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra, hắn nheo mắt lại: "Cô ấy ở đâu?"
"Có thể ở đâu? Sau khi mình đuổi theo cô ấy đến bây giờ cũng không tìm được. Cậu lúc đó ở đâu chứ? Cô ấy bị Phương Thiệu Hoa sỉ nhục như thế, lúc đó cậu ở đâu? Cậu ở đó, ngay bên cạnh Vệ Nhu Y, lo lắng an ủi cô em gái điềm đạm đáng yêu của cậu. Cậu có để ý biểu tình trên mặt cô ấy lúc đó không? Không có, cậu từ đầu đến cuối đều chỉ quan tâm đến Vệ Nhu Y của cậu"
Tiền Phong càng cười càng sáng lạn "Như vậy cũng tốt, cô ấy đi mất rồi, cậu hài lòng chưa? Với cậu, cô ấy chỉ là một con thú cưng do cậu dùng tiền mua về. Mất rồi thì mua con khác cũng có sao đâu"
Nếu là bình thường, Tiền Phong sẽ không nói những lời này bởi vì Tô Mộc Vũ là người của Phong Kính, hắn căn bản không có quyền nói. Thế nhưng hắn lại nhịn không được! Từ lúc Tô Mộc Vũ mất tích đến bây giờ, hắn hầu như lật tung những nơi mà cô ấy có thể đến nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng.
Con ngươi Phong Kính, một tấc một tấc đầy băng giá, mặt hắn đen đến triệt để, toàn thân toàn thân một loại khí thế làm cho người ta sợ hãi, trầm giọng nói: "Phong Tử, chú ý chừng mực của cậu!"
Vẻ cười cợt trên mặt Tiền Phong biến mất, tựa hồ một khắc này không tìm ra một chút bộ dạng hoa hoa công tử trước kia "Cậu đã từng nói, nếu mình xem trọng cô ấy, cậu sẽ tặng cô ấy ình. Tốt lắm, vậy bây giờ cậu làm điều đó đi!"
Trong phút chốc, không khí trầm xuống đến cực điểm.
Một lời đã nói ra, Tiền Phong mới phát giác mình đã nói những lời kinh khủng với anh em tốt của mình, ngay hắn cũng giật mình một chút. Hắn hít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc vứt trên mặt đất, nghiền nát.
"Mình..." Tiền Phong há miệng, nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì cho phải, không dám trực tiếp nhìn vào mắt Phong Kính.
Lời kia vốn không nên nói ra, nó giống như bị phá tan phòng tuyến, cứ như vậy trào ra ngoài miệng, ngay cả hắn cũng không ngăn được chính mình. Đến khi nói xong, hắn mới chợt giật mình.
Phong Kính vỗ nhẹ bờ vai hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Câu nói đó mình sẽ làm như không nghe thấy, đừng nghĩ chúng ta là anh em đệ tốt thì muốn làm như thế nào thì làm". Hắn vào trong xe, đạp mạnh chân ga phóng đi.
Tiền Phong ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay không ngừng đấm lên nền đất cứng.
Con mẹ nó! Mày thật ngu ngốc!
"Cừu Văn, lập tức đưa mọi người tìm Tô Mộc Vũ cho tôi. Tìm không thấy, các người đừng quay về nữa! Còn có, lập tức điều tra cho tôi cô ấy từng đi đâu, gặp người nào, ngay lập tức". Phong Kính gọi điệm thoại mọi người lập tức hành động.
Mắt hắn nhìn chằm chằm cửa kính xe, màn đêm đen kịt, Phong Kính cắn chặt răng, gương mặt vạn năm lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện nếp nhăn giữa hai hàng chân mày.
Mà nguyên nhân, không ngờ lại là Tô Mộc Vũ. Loại tâm tình này khiến hắn phiền đến rối tinh rối mù.
Kính xe trong suốt, không ngừng hiện lên gương mặt tái nhợt cố gượng một nụ cười của cô, một lần lại một lần, càng ngày càng rõ ràng hơn. Trong lòng hắn, thậm chí có loại cảm giác gọi là thương xót.
Tô Mộc Vũ, chờ tôi tìm được em, tôi sẽ đem em nhốt chặt trong nhà, một bước cũng không cho em biến mất khỏi tầm mắt tôi!
_______________
Khoảnh khắc ngón tay xa lạ đụng chạm, cả người Tô Mộc Vũ run rẩy, hé miệng cắn chặt tay hắn, giống như là muốn cắn cho đứt cả một miếng thịt.
Phong Nghi "Hừ" một tiếng, dùng sức bóp chặt cổ Tô Mộc Vũ, bắt cô há miệng. Hắn nhìn màu đỏ trên mu bàn tay mình, chìa đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một chút, trên mặt chỉ mỉm cười đơn giản.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn nghiêm mặt dữ tợn, lật tay một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Tô Mộc Vũ.
"Nhà tôi từng nuôi một con chó, con chó kia có một ngày dám cắn tôi một cái, cô biết cuối cùng tôi đã xử lý nó như thế nào không?" Gương mặt xinh đẹp của Phong Nghi khiến cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn nhếch môi cười, trong nụ cười dường như có chút dư vị của hồi ức.
"Tôi sai người lấy một tô nước lạnh, bỏ con chó vào, sau đó chậm rãi nấu lên, chậm rãi nấu. Tiếng kêu của con chó bên trong nồi thật sự rất dễ nghe, rên rĩ đến tê tâm liệt phế. Ta sai ba người đè nó bên trong, sau đó, thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, không một tiếng động. Tôi mở nồi ra, nhìn thấy con chó kia đã chín. Tôi dùng dao nĩa, cắt lấy thịt của nó, từng miếng, từng miếng đưa vào miệng, ăn hết"
Nghe từng lời đáng sợ của Phong Nghi, toàn thân Tô Mộc Vũ ngăn không được phát run, mồ hôi lạnh trải rộng toàn thân. Cô sợ, thật sự sợ, loại người như vậy, hắn căn bản chính là kẻ điên!
"Sợ?" Phong Nghi trừng mắt, trong nháy mắt lại có dáng vẻ của một đứa con nít đơn thuần "Yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cô như thế, bởi vì, cô vốn còn rất có ích, haha..."
Tô Mộc Vũ lắc đầu, chậm rãi muốn chạy khỏi nơi đây. Cô không dám tiếp tục chờ đợi, nếu còn ở đây một giây phút nào, cô nhất định sẽ nôn mửa vì kinh tởm.
Nhưng mà cô chỉ mới chạy được một bước, Phong Nghi mạnh bạo nắm lấy tóc cô, đẩy cô lăn dài trên đất "Còn dám giở trò, có tin tôi nhất định cho cô có một đêm thật khó quên hay không?"
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng độc ác ghé vào trước mặt cô, cúi đầu, cắn lấy cổ trắng noãn.
"Không! Cút ngay!" Tô Mộc Vũ phát ra một tiếng thét chói tai, đem hết toàn lực đá hắn.
Phong Kính! Phong Kính mau đến cứu tôi!
Một khắc đó, cánh cửa "Phanh!" Một tiếng, bị một đạp từ bên ngoài phá tan, những mảnh gỗ li ti rơi đầy trên mặt đất.
Cửa, chỉ thấy Phong Kính trong tay nắm lấy một khẩu súng, chỉ lên huyệt thái dương của Đạo Ba Nam, cả người đầy sát khí như vị thần đang phẫn nộ. Mà phía sau hắn, Cừu Văn dẫn theo một nhóm người, lần lượt chế ngự chính thủ hạ của Phong Nghi.
Nhìn trên mặt đất, cảnh tượng Tô Mộc Vũ bị ép chặt, trong mắt hắn dường như có dao găm phóng ra.
Phong Nghi cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, nhàn nhã ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên, nói: "Anh hai, anh đến nhanh thật. Chậc chậc, một tiếng 45 phút, em còn chưa kịp ăn cơm nữa"
Hắn nói đến vô tội, nếu không phải trong hoàn cảnh như thế này, dường như khiến người khác khó mà tin được đây là chuyện do hắn làm.
Kiên nhẫn của Phong Kính sớm đã mất hết, cắn chặt răng, gầm nhẹ một tiếng: "Buông cô ấy ra!"
Phong Nghi nhẹ nhàng dịch chuyển một chút, cười rộ lên lộ ra hàm răng xinh đẹp: "Anh, không bằng chúng ta chơi một trò chơi nhỏ, Tô Mộc Vũ cùng Vệ Nhu Y, anh chọn một đi"
Mỗi một chữ hắn nói, sắc mặt Phong Kính càng thêm âm trầm, súng trong tay bị hắn siết chặt, cả người Đao Ba Nam mồ hôi rơi như tắm, hai chân đều phát run. Hắn quả thực nghi ngờ cái mạng nhỏ của mình có thể bị chôn vùi ở trong này hay không.
Phong Nghi liều lĩnh nói tiếp, tươi cười như rắn độc trong mắt càng ngày càng sâu, càng ngày càng tanh mùi máu "Hai người phụ nữ này, anh chỉ cần chọn một, người còn lại em tự xử lý được. Anh hai, lần này thấy em có nhân từ quá hay không?". Giống như đang bàn chuyện làm ăn, chỉ cần hai bên đồng ý, giao dịch lập tức thi hành.
Hắn quay đầu, nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Tô Mộc Vũ, nói: "Làm sao bây giờ? Anh hai tôi không chọn được đâu, nhìn dáng vẻ do dự đó, cô nói xem, nếu anh ấy không chọn cô, cô nên cao hứng hay là thương tâm đây, hả? Để em đoán nhé, sẽ không phải anh tìm cô ta chính là để che dấu Vệ Nhu Y chứ? Anh hai, anh thật thông minh, ngay cả em thiếu chút nữa cũng bị anh lừa rồi"
Trái tim Tô Mộc Vũ đập dữ dội, giống như một thanh dao hung hăng đâm vào, hoàn toàn rối loạn, luống cuống, trước mắt trống rỗng. Cô tựa hồ căn bản không nghe được chữ nào của Phong Nghi, gắt gao nhắm chặt mắt.
Phong Nghi là ma quỷ, hắn có thể dễ dàng nhìn thấu sự sợ hãi của cô, hơn nữa rất thành thạo lợi dụng nó trở thành công cụ tra tấn chính cô.
Không! Cô không nghe thấy! Thật không nghe thấy bất cứ điều gì!
Hắn đang nói bậy, thứ hắn muốn chính là sự hoảng loạn của mày, thứ hắn cần chính là sự mâu thuẫn giữa bọn mày. Tô Mộc Vũ! Đừng tin, cái gì cũng đừng tin!
Ánh mắt Phong Kính trầm xuống, một cước đá bay Đao Ba Nam. Hắn nhanh như gió, nắm lấy cổ áo Phong Nghi, nhấc báng súng hung hăng đập vào đầu.
Báng súng, một vết máu đỏ tươi trào ra, ánh mắt Phong Kính lạnh như hàn băng: "Phong Nghi, mày câm miệng! Đừng có chọc tao, đừng nghĩ rằng tao không dám giết mày, có thể cắt mất một bên tai của mày, cũng có thể chém rụng cái đầu của mày"
Phong Nghi bị đánh, cũng không ra tay đánh lại, tựa hồ đối với vết máu này không thèm để ý, ngược lại càng ngày càng muốn kích động trò chơi của hắn.
"Anh để ý Vệ Nhu Y hay Tô Mộc Vũ hả anh hai? Tại sao anh không trả lời? Nơi này còn có một người đang chờ câu trả lời của anh đó. Hai người chọn một, anh mau chọn đi" Trên mặt hắn mang theo vết máu nhưng lại không có một chút chật vật, ngược lại như là một con quỷ xinh đẹp bò lên từ địa ngục.
Toàn thân Phong Kính tản ra sát khí dày đặc, Đao Ba Nam vội vàng ôm lấy chân Phong Kính "Đại thiếu gia.... ngài đừng.... Thủ trưởng đã dặn...."
Phong Kính hừ lạnh một tiếng, buông Phong Nghi ra, xoay người ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực.
"Hai người phụ nữ này, mày dám động vào bất kỳ ai, trước tiên tao sẽ giết mẹ mày, sau đó trước mặt Phong Triệu, làm thịt mày!"
Phong Kính một cước dẫm lên ngực Phong Nghi, lực đạo kia, đủ để hắn phun ra một ngụm máu.
Đao Ba Nam ngượng ngùng khom người, tiễn Phong Kính đi ra ngoài.
Chuyển biến nháy mắt, một tiếng cười bén nhọn truyền đến.
Phong Nghi nằm trên mặt đất, cũng không lau đi vết máu trên mặt mình, cười đến như một người điên: "Ha ha ha, anh bị nắm nhược điểm rồi. Em còn tưởng rằng không gì uy hiếp được anh, không nghĩ tới anh cũng có nhược điểm, ha ha ha. Anh hai, nhất định phải nhớ bảo vệ tốt đồ chơi của anh nha, nếu không, sau này cũng không đơn thuần là một trò chơi nhỏ như vậy đâu!"
Tô Mộc Vũ bị tiếng cười điên cuồng của hắn làm cho cả người phát run.
Người này từ đầu đến cuối là một kẻ điên! Hôm nay căn bản chỉ là một bài kiểm tra của hắn, mục đích là tìm ra nhược điểm của Phong Kính.
Tô Mộc Vũ theo bản năng nắm chặt cánh tay Phong Kính, cả người đều sợ hãi đến run rẩy.
Bước chân Phong Kính dừng trong một giây, Đao Ba Nam nhanh chóng ngăn ở cửa, sợ đại thiếu gia tức giận giết chết nhị thiếu gia, như vậy trăm ngàn cái mạng của bọn họ cũng không đủ đền bù.
Cừu Văn tiến lên một bước, cúi đầu nói: "Đại thiếu gia". Bây giờ không phải là lúc trở mặt nhau, hành động hôm nay của đại thiếu gia đã rất không sáng suốt, tiếp tục làm, đừng nói bên La gia kia, tỉnh trưởng cũng không bỏ qua cho đại thiếu gia, đến lúc đó ngay cả lão tướng quân cũng khó mà tránh.
Tô Mộc Vũ cơ hồ có thể cảm giác được trên người Phong Kính dày đặc sát khí, cô dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, xin hắn đừng quá nóng giận.
Không thể, Phong Nghi là con quỷ bò ra từ địa ngục, nếu Phong Kính đại khai sát giới, như vậy cả đời hắn nhất định sẽ bị phá hủy!
Phong Kính cúi đầu nhìn cô một cái, nháy mắt toàn cơ thể đột nhiên siết chặt, nhanh chóng đi ra khỏi nơi này.
Tô Mộc Vũ dường như là bị ném vào trong xe.
Cừu Văn cho người vây xung quanh bọn họ, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Phong Kính đóng cửa xe "Phanh" một tiếng, nắm lấy cổ tay Tô Mộc Vũ, dùng sức nắm, ánh mắt trợn trừng tức giận: "Ai cho cô dây dưa với thằng điên đó hả? Cô không muốn sống nữa có phải hay không? Đừng ỷ vào tôi cưng chiều cô mà tự ình là đúng. Còn có lần sau, lập tức cút đi cho tôi!"
Hắn có cảm tưởng, nếu hắn đến chậm một bước, không biết hiện tại cô sẽ lâm vào tình huống như thế nào.
Chỉ là một ả đàn bà mà thôi, vì sao lại có thể bức hắn đến không thể khống chế được bản thân mình? Loại cảm giác hắn không nắm được trong tay này khiến hắn bực bội đến rối tinh rối mù!
Có trời mới biết, ngay giây phút hắn biết cô nằm trong tay Phong Nghi, hắn cơ hồ còn cảm thấy một chút sợ hãi. Không để ý Cừu Văn khuyên can, quyết định đi tìm Phong Nghi.
Tô Mộc Vũ bị đau hô nhỏ một tiếng, cổ tay cô bị trói khá lâu, da tay đều bị xước, lực nắm lớn như vậy khiến cô đau đến vả mồ hôi.
Phong Kính nhìn đến cổ tay bị thương, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Đại thiếu, chúng ta đến bệnh viện không?" Cừu Văn đợi nửa ngày, xoay người xin chỉ thị.
Phong Kính ném hai chữ: "Về nhà"
Phong Kính một đường lạnh lùng đem Tô Mộc Vũ đưa về nhà, ném trên ghế sa lon, lấy hộp thuốc giúp cô băng bó miệng vết thương, lau hai má sưng lên, Tô Mộc Vũ nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Phong Kính lập tức dừng lại: "Đau?"
Một chữ "đau" khiến Tô Mộc Vũ thiếu chút nữa khóc lên, cả ngày bị hành hạ khiến cô xém mất đi nửa cái mạng, trong lòng có vô số uất ức lại nói không nên lời, ngực trướng lên, trướng đến phát đau nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống.
"Đừng sợ... không sao đâu" Vẻ mặt kiên định của Phong Kính rốt cục cũng chậm rãi hòa tan, nhẹ nhàng ôm người phụ nữ luôn gây rắc rối ình vào lòng.
Đêm đó, hắn muốn cô.
Không có bất kỳ trí hoãn, mạnh mẽ xâm nhập, Tô Mộc Vũ đau đến nắm thật chặt khăn trãi giường.
Phong Kính hôn môi cô, nhẹ nhàng liếm sạch nước mắt: "Đau không? Tôi chính là muốn cho cô nhớ kỹ cơn đau này, nếu tiếp theo không biết tự lo ình, tôi sẽ nhốt cô lại, một bước cũng không cho phép rời khỏi tầm mắt tôi"
Thanh âm của hắn thực ôn nhu lại ẩn chứa bá đạo tham muốn giữ lấy, cơ hồ khiến cơ hồ khiến Tô Mộc Vũ nháy mắt sinh ra một loại ảo giác, có phải hay không hắn để ý mình?
Trái tim theo động tác của hắn, phiêu diêu.
Ngẩng lên chiếc cổ thon dài, lên đỉnh trong nháy mắt, cô dùng sức ôm người hắn, không để cho khóe mắt đầy nước mắt của mình bại lộ trước mặt của hắn.
Nếu quả thật phải chọn, hắn sẽ chọn ai đây?
Cô từng nghĩ đến, mình có thể hờ hững ở bên cạnh hắn, mãi cho đến cuối cùng mỗi người đi một ngả, nhưng là, hiện tại cô mới phát hiện, thật sự, thật sự rất khó.
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng cười, một đôi mắt ướt át yên lặng nhìn lên bầu trời, khóe miệng không tiếng động nhấp nháy ra ba chữ........"em yêu anh".
← Ch. 067 | Ch. 069 → |