Vay nóng Homecredit

Truyện:Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen - Chương 239

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Trọn bộ 244 chương
Chương 239
Đại Kết Cục: Nghĩ Cách Cứu Viện
0.00
(0 votes)


Chương (1-244)

Siêu sale Lazada


Ánh trăng thanh lạnh chiếu vào gương mặt Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt cô không còn sự sốt ruột như ban nãy nữa mà chỉ còn lại sự bình tĩnh. Cô mặc bộ trang phục của một đặc công, mái tóc dài được búi gọn lên. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô đến mật thất mà Phong đã chỉ định.

Hành lang dài không hề có bóng người, cô không dám khinh địch, nhẹ nhàng vặn chiếc đồng hồ trên cổ tay... Đây là thứ vũ khí trước khi chết Yaelle đưa cho cô, vừa hay phát huy công dụng đúng lúc này.

Sau khi xoay một vòng, một luồng ánh sáng màu lam nhẹ nhàng lóe lên, đảo một lượt khắp nơi, từng tia sáng màu đỏ được bố trí dần hiện lên – là tia hồng ngoại. Chỉ cần động vào một chút thôi là sẽ phát ra tiếng cảnh báo!

Thượng Quan Tuyền không biết mình có bị Phong theo dõi hay không. Cô nhanh chóng xoay người, tránh khỏi tia hồng ngoại rồi đi tới cửa mật thất.

Đúng lúc này, cánh cửa từ từ được mở ra...

Điều khiến Thượng Quan Tuyền kinh ngạc là cả căn mật thất rộng lớn như vậy thì chỉ có ba người, Lãnh Thiên Dục, Niếp Ngân và Phong!

Chẳng phải nơi này phải được canh gác cẩn mật lắm sao?

- Tuyền!

Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền chậm rãi bước vào mật thất, khuôn mặt anh tuấn hờ hững thoáng giật mình. Còn Niếp Ngân cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thẳng vào Phong rồi lên tiếng:

- Phong, đồ đê tiện!

Thì ra bọn họ bị trúng bẫy của Phong!

Phong cười haha rồi nói: "Thế này không phải tốt sao, cả ba người đều có mặt đông đủ cả rồi!". Ánh mắt hắn lại khôi phục lại trạng thái điên cuồng và mất lý trí mà Thượng Quan Tuyền từng thấy.

- Sao? Ba người có thích chỗ tôi chuẩn bị để làm mồ chôn cho mấy người không? Vì ngày hôm nay mà tôi phải nhọc lòng lắm đấy!

Thượng Quan Tuyền thấy Phong như vậy, thở dài lên tiếng: "Phong, anh dừng tay lại đi. Khi tôi tới đây cũng là lúc toàn bộ tổ chức Mafia phát lệnh truy sát anh, còn những người anh khống chế được trong tổ chức BABY-M cũng dần dần bỏ anh rồi. Anh muốn đơn độc đấu với chúng tôi sao? Anh nhìn xung quanh anh xem, anh còn có thứ gì nữa?

- Câm miệng! – Phong lạnh lùng quát – Tôi còn có quyền lợi, còn có người muốn bán mạng cho tôi!

- Những người đó đã bị tôi giải quyết hết rồi! – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nói một câu, đánh vỡ mộng tưởng của hắn.

- Cái gì? Không thể có chuyện đó! – Sắc mặt Phong cực kì kinh hãi.

Làm sao có thể?

Tuy rằng hắn không thể điều động toàn bộ thế lực của tổ chức nhưng tuyệt đối mấy người theo phe hắn không phải người đơn giản.

Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười nói: "Phong Nhẫn, anh quên rồi à, tôi cũng giống anh, có hình xăm của chủ thượng. Nhưng anh âm mưu phản bội tổ chức, sát thủ chủ thượng đương nhiệm, anh cho rằng còn có người đứng về phía anh sao?"

Phong sững sờ một lúc, mãi sau mới có phản ứng lại. Hắn điên cuồng cười to, sau đó nghiêm giọng nói: "Được, tốt lắm, tôi sẽ xem xem các người định rút lui như thế nào!"

Nói xong, hắn giơ khẩu súng lên...

- Tuyền, cẩn thận...

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng vang lên, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân động đậy người. Còn Thượng Quan Tuyền nhanh chóng vọt người đập vào chiếc thùng sắt trong mật thất. Viên đạn gặp chướng ngại vật, xuyên thủng chiếc thùng.

Thượng Quan Tuyền lại nghiêng người né tránh viên đạn tiếp theo. Cô nhanh chóng giơ vũ khí trong tay ra, một sợi dây mảnh xuyên qua không khí vọt ra, đâm thẳng về phía xà gỗ bên trên. Sau đó, cô bật người nhảy lên sợi dây, cả người lao đi trong không trung...

Phong thấy vậy liền giơ súng lên. Thượng Quan Tuyền cũng phát hiện ra, cô lấy Cỏ bốn lá trên cổ ra, phóng thẳng về phía họng súng của Phong...

Vút!

Bịch!

Hai âm thanh đồng thời vang lên, khẩu súng bị rơi xuống, Cỏ bốn lá đâm thủng khẩu súng khiến nó trở thành phế thải trong nháy mắt.

Phong cực kì tức giận, lại giơ tay ra, trong ống tay áo xuất hiện một thanh đao nhỏ. Hắn phóng vụt thanh đao về phía Thượng Quan Tuyền.

Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết vì sao Mạt Đức lại thành thạo thủ pháp phi đao như vậy. Thì ra không phải học Niếp Ngân mà là học Phong!

Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân căng thẳng nhưng trên người lại xích sắt trói chặt, không thể hỗ trợ cô.

- Tuyền, mau đi đi, đừng lo cho bọn anh! – Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt của Thượng Quan Tuyền tái nhợt, trái tim nhói lên.

- Lãnh Thiên Dục, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp. Nếu còn đánh nhau tiếp như vậy thì Tuyền chắc chắn không phải là đối thủ của Phong! Thân thủ của Phong vốn khá hơn cô ấy, hiện giờ cô ấy lại đang mang thai, tôi sợ cô ấy không chịu được lâu nữa đâu! – Niếp Ngân cố gắng để bản thân lý trí hơn.

Thanh đao vụt quá, dường như muốn đâm thủng cả bức tường...

Thượng Quan Tuyền bật lên tránh thanh đao. Nhưng lúc cô dẫm lên sợi dây mảnh thì sợi dây lại bị đứt, cô cảm thấy cả người đang bị rơi xuống. Cô lập tức giơ tay nắm chặt lấy chiếc xà gỗ bên trên rồi đu người xuống để tránh bản thân bị thương!

Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước để thu lại Cỏ bốn lá. Còn Phong cũng nhanh tay không kém, mạnh mẽ chụp lấy đầu vai Thượng Quan Tuyền, tay kia đánh xuống người cô.

Thượng Quan Tuyền lộn một vòng, Cỏ bốn lá đột nhiên phi về phía Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân...

Cô lại đứng thẳng người lên, bật người tránh đòn tấn công của phong, sau đó tay phải nhanh chóng vung xuống phản kích lại. Phong dùng một tay kìm trụ cô lại, sau đó đột nhiên kéo về phía trước...

Cả người Thượng Quan Tuyền bay ra ngoài...

- A... – Cô bị đập vào mấy thùng sắt, mồ hôi ướt đẫm trán...

Thật ra sau khi đánh nhau cùng Mạt Đức, thể lực của cô đã bị tiêu hao không ít, còn chưa được nghỉ ngơi đã lại đến đây. Hơn nữa cô còn đang mang thai, không thể dùng hết khả năng của mình được!

Dù sao Phong cũng cùng trình độ với Niếp Ngan, dù là thân thủ hay tinh lực đều vượt xa Thượng Quan Tuyền.

Phong dồn Thượng Quan Tuyền vào góc chết, vẻ mặt đầy hèn mọn, sau đó hắn rút ra một thanh đao trong tay...

- Thượng Quan Tuyền, chỉ bằng thân thủ của cô mà muốn cứu hai người họ ra ngoài à, đúng là vọng tưởng! Tốt nhất là lo cho tính mạng của mình trước đi!

*****

Lúc thanh đao chuẩn bị hạ xuống, đôi mắt Phong đầy khát máu, Thượng Quan Tuyền chỉ cảm thấy bụng mình nhâm nhẩm đau, cô không còn chút sức lực nào nữa...

Nhưng đúng lúc này, tiếng leng keng lại vang lên, thanh đao đã rơi xuống đất. Ngay sau đó, một đòn cực kì tàn nhẫn được tung ra, Phong không phòng bị nên bị đá bay ra ngoài.

Người ra tay chính là Niếp Ngân!

Còn Lãnh Thiên Dục chạy nhanh về phía trước, ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng!

Vừa rồi chính Cỏ bốn lá của Thượng Quan Tuyền đã khiến hai người họ có thể thoát thân, thứ vũ khí chém sắt như chém bùn ấy có thể dễ dàng cắt đứt sợi dây xích, còn Thượng Quan Tuyền và Phong mải đánh nhau nên không hề phát hiện ra.

Niếp Ngân phụ trách việc đánh nhau với Phong, còn Thượng Quan Tuyền giao cho Lãnh Thiên Dục.

- Tuyền, em sao rồi?

Hắn đau lòng ôm lấy cô, mồ hôi đầy trên trán, khuôn mặt tái nhợt của cô khiến tim hắn tan nát.

- Em... em không sao...

Thượng Quan Tuyền vô lực rúc vào trong ngực hắn. Cô đưa tay lên che bụng mình, cảm thấy không đau như trước nữa, cô liền nở nụ cười vô lực.

- Lãnh Thiên Dục, cậu mau đưa Tuyền đi! – Niếp Ngân vội vàng lên tiếng, chỉ một mình anh ta đối phó với Phong là đủ rồi.

- Chủ thượng!

Thượng Quan Tuyền bị Lãnh Thiên Dục đỡ đứng lên, cô lo lắng nhìn Niếp Ngân! Sau đó cô nói với Lãnh Thiên Dục: "Chúng ta không thể bỏ mặc anh ấy được!"

- Yên tâm, Niếp Ngân giỏi hơn Phong! – Lãnh Thiên Dục chỉ cần nhìn vài đòn ra tay là có thể nắm bắt được.

- Hai người mau đi mau đi! – Niếp Ngân lại lớn tiếng kêu, sau đó mạnh mẽ bổ nhào về phía Phong.

Phong thấy hai người đã thoát thân, sắc mặt trở nên ngày càng khó coi... Niếp Ngân rất khó đối phó, nếu Lãnh Thiên Dục còn hỗ trợ nữa thì...

Nghĩ đến đây, hắn né tránh đòn tấn công của Niếp Ngân. Khi thấy Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền ra đến cửa, hắn gào lên:

- Các người muốn đi à? Không có cửa đâu!

Nói xong, hắn nhanh chóng lấy một chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh trong người ra, bên trong là một thứ dung dịch nào đó.

Ánh mắt Phong dần trở nên điên cuồng, còn Niếp Ngân sau khi thấy chiếc bình đó thì lại cực kì hoảng hốt.

- Phong Nhẫn...

Tiếng hô của Niếp Ngân khiến Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục cảnh giác, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong uống thứ thuốc trong bình.

- Đi mau, hai người mau đi đi! – Niếp Ngân thấy Phong đã uống xong, đột nhiên hô lên với Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền

Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt phong dần thay đổi, đôi mắt vốn tối đen giờ trở vằn lên những tia máu đỏ, trông cực kì khát máu. Hắn giống như bị ma nhập vào người, đột nhiên đánh một quyền vào người Niếp Ngân. Niếp Ngân chưa kịp ra tay đã bị đẩy lùi về phía sau.

Khi anh ta đứng lên, khóe miệng đã rịn máu.

- Chủ thượng!

Thượng Quan Tuyền rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô thấy Niếp Ngân bị thương như vậy. Còn Lãnh Thiên Dục cũng bị lực ra tay của Phong làm cho bất ngờ.

Phong thấy Niếp Ngân bị thương liền bật cười, nụ cười không giống của người bình thường. Hắn bước nhanh lên phía trước, vừa định giơ tay lên đánh tiếp thì Lãnh Thiên Dục đã vọt người lên, ngay sau đó kéo được Niếp Ngân ra. Phong bất ngờ, vốn đòn ra tay định đánh vào Niếp Ngân nhưng giờ lại đâm trúng vào chiếc thùng sắt khiến chiếc thùng bị méo mó.

- Anh không sao chứ? – Lãnh Thiên Dục hỏi Niếp Ngân.

- Không chết được! – Niếp Ngân hung hăng lau vết máu trên khóe miệng đi rồi lại cảnh giác nhìn Phong.

- Sao lại thế này? – Lãnh Thiên Dục ôm lấy Thượng Quan Tuyền rồi hỏi Niếp Ngân.

Niếp Ngân nheo mắt lại: "Phong Nhẫn vừa uống thuốc cấm của tổ chức BABY-M. Loại thuốc này sẽ phá hủy tâm thần của một người chỉ trong nháy mắt. Cho nên tôi và cha nuôi đã cấm tuyệt đối không ai trong tổ chức được sử dụng loại thuốc này, không ngờ Phong Nhẫn lại lén giấu nó đi!"

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, cũng biết tổ chức BABY-M vốn luôn thần bí nên xuất hiện loại thuốc như thế này cũng là điều bình thường, nhưng...

- Loại thuốc này bao giờ thì phát huy tác dụng? – Hắn hỏi tiếp.

Lúc này Phong có sức lực cực kì mạnh, Lãnh Thiên Dục cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không nắm chắc phần thắng.

- Vài phút, cho nên chúng ta không thể để hắn ta có cơ hội uống thuốc tiếp nữa! – Niếp Ngân vừa nói xong thì Phong đột nhiên xông lên tấn công bọn họ.

Nhưng thanh phi đao như mưa bắn thẳng về phía ba người khiến người khác không rét mà run. Sau khi tránh được, phi đao đâm sâu vào bức tường trong mật thất, chỉ điều đó thôi cũng đủ thấy sức lực của Phong bây giờ lớn đến mức nào.

- Hôm nay tôi sẽ không tha cho ai hết, dù chỉ là một người, tôi và mấy người sẽ cùng chết với nhau! – Hắn trừng lớn hai mắt, nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn bật người lên, chỉ trong nháy mắt đã vung tay đấm thẳng về phía Niếp Ngân.

Niếp Ngân nghiêng người nhưng vẫn bị đòn này của hắn bị ép lùi về phía sau. Lãnh Thiên Dục thấy thế vội tiến lên hỗ trợ. Hắn vung tay lên chặn lại. Phong thấy không tránh được liền đón đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục, sau đó đột nhiên lướt chân một cái.

Lãnh Thiên Dục không tránh kịp, đồng thời bị sức lực cường hãn của hắn tấn công liên tiếp.

- Lãnh Thiên Dục, mau, cùng tôi chế trụ hắn ta, thuốc đang phát huy hiệu quả! – Niếp Ngân thấy trán Phong toát đầy mồ hôi liền lớn tiếng kêu lên.

Hai người đồng thời tiến lên...

- Dục, đón lấy!

Thượng Quan Tuyền tung Cỏ bốn lá về phía Lãnh Thiên Dục, hắn liền giơ tay bắt lấy. Còn Niếp Ngân cũng tiến nhanh về phía trước, chế trụ cánh tay Phong. Lãnh Thiên Dục đột nhiên bước lên, vung tay đập thẳng xuống, cỏ bốn lá đâm vào người Phong, máu tuôn ra như suối!

- A...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phong ôm lấy gáy, trừng to mắt rồi lùi về phía sau... máu tuôi xối xả khiến quần áo hắn ướt đẫm một màu đỏ.

Niếp Ngân, Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền đứng yên một chỗ, rốt cuộc họ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần bị Cỏ bốn lá đâm vào thì không một ai có thể may mắn thoát được, dù chỉ là một vết thương rất nhỏ cũng có thể khiến máu chảy không người, người bị đâm chắc chắn sẽ chết.

- Không ngờ tới cuối cùng hắn vẫn rơi vào kết cục như vậy!

Niếp Ngân nhìn Phong đang thoi thóp trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, dù sao hai người cũng đều được cha nuôi huấn luyện, không ngờ số mệnh hoàn toàn khác nhau.

Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền cũng hết sức ảm đạm.

- Niếp Ngân, tôi vẫn chưa làm rõ được trong chúng ta thì ai nợ ai nhiều hơn! – Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền, đột nhiên bật ra một câu như vậy.

Niếp Ngân nhún vai, thâm tình nhìn qua Thượng Quan Tuyền, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Dục:

- Có lẽ cả đời này cũng không làm rõ được!

- Chẳng còn cách nào khác, cứ thuận theo ý trời thôi!

Lãnh Thiên Dục cúi đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, đáy mắt đầy thương tiếc rồi nói: "Chúng ta đi thôi!"

Thượng Quan Tuyền gật đầu, vẻ mặt đầy hạnh phúc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-244)