Kìm Chế
← Ch.086 | Ch.088 → |
Thân người nhẹ như cành liễu của Thượng Quan Tuyền bị Lãnh Thiên Dục ôm rất chắc, không thể nhúc nhích được.
- Anh muốn thế nào thì mới bỏ qua cho cô nhi viện? – Cô đè nén cảm giác rung động trong lòng, cất giọng hỏi.
- Tôi đã nói yêu cầu của mình rồi, chẳng qua là cô không đồng ý đấy chứ!
Hắn lạnh nhạt trả lời, giọng nói nồng đậm như loại rượu ngon thượng hạng nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, như lời thì thầm của những đôi yêu nhau.
Thượng Quan Tuyền cố gánh tránh né hơi thở nóng bỏng này...
- Anh... tránh xa tôi ra một chút đi!
Cô dùng hết sức đẩy hắn ra, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn, hơi thở dần trở nên dồn dập.
- Anh không có trái tim à, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái gì mà người phụ nữ của anh đâu, lại càng không muốn đi tranh cướp tình cảm với những người phụ nữ khác. Thủ đoạn của anh ti tiện như vậy, cho dù đạt được mục đích đi chăng nữa nhưng rốt cuộc là có ý gì?
Lãnh Thiên Dục nheo mắt lại, vẻ mặt luôn thâm trầm giờ lại hiện rõ tia hứng thú: "Tôi làm việc chỉ xét đến kết quả, không quan tâm đến quá trình. Cho nên dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng chính là... đạt được mục đích".
Mấy chữ cuối cùng nặng như bàn thạch đè vào lòng Thượng Quan Tuyền.
Nụ cười châm chọc lạnh giá dần cong lên bên môi Thượng Quan Tuyền...
- Đúng vậy, tại sao tôi lại có thể quên mất anh là ma quỷ không có nhân tính chứ!
Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch đôi môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng không có bất cứ dấu hiệu nào của sự tức giận. Hắn chỉ càng ôm chặt Thượng Quan Tuyền vào lòng hơn, sau đó khẽ tì cằm lên đầu cô, hít mùi hương thơm ngát từ tóc cô, sau đó nhắm mắt lại.
- Lãnh Thiên Dục, anh...
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim càng đập mạnh hơn, cảm giác dịu dàng này cô chưa từng được trải qua khi ở bên Niếp Ngân, cảm giác này giống như là với người yêu.
Trời ơi!
Cô đang nghĩ cái gì thế?
Thượng Quan Tuyền kéo lý trí của mình trở về. Dịu dàng ư? Tại sao cô lại dùng từ này để hình dung người đàn ông này chứ?
Cô càng giãy giụa nhưng cũng không thể đọ lại cánh tay rắn chắc của người đàn ông. Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp khiến cô cảm thấy khổ sở hơn.
- Cô còn nhúc nhích trên đùi tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng cô đang quyến rũ tôi đấy! – Lãnh Thiên Dục nhắm hai mắt, không nhanh không chậm cất lời.
Thượng Quan Tuyền lập tức ngồi im, cô quá hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Lãnh Thiên Dục, hơn nữa cô cũng có thể cảm thấy rõ ràng thứ nóng bỏng ở bên dưới...
- Anh đúng là đồ chuyên làm những việc tàn nhẫn, ngay cả người của cảnh sát cũng không làm gì được anh, ông trời đúng là không có mắt mà! – Thượng Quan Tuyền không thể nhúc nhích nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn không buông tha hắn.
- Cho nên cô phải nhớ kỹ, hôm nay cô cũng biết những người đó không thể động đến tôi được! – Giọng điệu bình tĩnh của Lãnh Thiên Dục nghe vào tai Thượng Quan Tuyền như một hồi chuông cảnh báo trong lòng.
Lãnh Thiên Dục vốn đang nhắm mắt giờ lại chậm rãi mở ra, đôi mắt tản ra khí lạnh, bàn tay càng siết chặt Thượng Quan Tuyền hơn...
- Cảnh sát trưởng Charles có thể tìm ra phòng hội nghị của khách sạn nhanh đến thế, có lẽ phải kể đến công lao của cô.
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền hết sức cảnh giác, sau đó cô nở một nụ cười lạnh: "Đúng, chính tôi đã cung cấp thông tin, chẳng qua không nghĩ tới cảnh sát trưởng lại hèn nhát như vậy".
- Mục đích của cô chính là muốn trì hoãn thời gian của tôi, sau đó cướp đi con chip! – Lãnh Thiên Dục dễ dàng đoán được suy tính của cô.
- Xem ra mọi chuyện anh đều rõ như lòng bàn tay, từ lúc bắt đầu đã đặt sẵn bẫy, chỉ nhìn tôi từng bước đi vào thôi sao?
Thượng Quan Tuyền không chút gấp gáp và giận dữ, cô càng thêm bình tĩnh như thường.
Cô có lẽ đã quên mất, Lãnh Thiên Dục chính là một người am hiểu sâu sắc về chính trị và luật pháp, những ảnh hưởng của hắn ở bên ngoài khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, mà những cơ quan chấp pháp lại chỉ có thể đứng yên, không làm gì được. Đây cũng chính là người lãnh đạo tối cao của tổ chức Mafia.
Xem ra lần này cô thua rồi!
Lãnh Thiên Dục nhìn cô, thấy vẻ bình tĩnh khác thường đó liền lên tiếng: "Cô đã biết là bẫy mà vẫn còn bước vào?"
Thượng Quan Tuyền cười khổ: "Lần này nhiệm vụ của tôi chỉ là con chip, Lãnh Thiên Dục, tôi có thể nói cho anh biết, tôi sẽ công khai đi cướp con chip đó, đến lúc đó xem ai ra tay nhanh hơn".
Lãnh Thiên Dục nghe xong, đôi mắt thâm thúy bắn ra những tia sắc nhọn, không biết hắn đang nghĩ gì. Dần dần, đôi môi mỏng nhếch lên: "Nếu cô muốn một mình đấu với tôi, tôi có thể cho cô cơ hội này..."
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, cáu kỉnh chất vấn: "Lãnh Thiên Dục, anh đang đánh giá quá thấp năng lực của tôi hay là đánh giá quá cao năng lực của bản thân mình vậy?"
Lãnh Thiên Dục cũng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ cô sẽ không ngốc đến mức đối đầu trực tiếp với cả năm đại gia tộc, như vậy sẽ khiến tổ chức của cô gặp bất lợi".
- Gặp người tàn nhẫn như anh, tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi. Nhưng mà... cô nhi viện là chuyện khác, anh hãy rộng lòng giúp đỡ! – Thượng Quan Tuyền có thể đến đây thì đã nghĩ hết mọi cách, vì nhiệm vụ cô sẽ toàn lực ứng phó, vì cô nhi viện cô nhất định sẽ tạm nhân nhượng cầu xin hắn.
- Rộng lòng giúp đỡ? – Lãnh Thiên Dục cất giọng đầy hứng thú, giọng nói trầm thấp và quyến rũ khiến người ta phải run rẩy.
Thượng Quan Tuyền ngước mắt nhìn hắn...
Đôi mắt đen và trong suốt của cô khiến người ta nhìn vào như muốn tránh né, nhưng cũng rất hấp dẫn khiến người khác muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Dục khẽ vuốt ve gương mặt của Thượng Quan Tuyền, đáy mắt thâm trầm khiến người ta phải hoang mang.
- Tôi là thương nhân, vậy mà cô còn cố cò kè mặc cả với tôi... – Hắn dừng lại một chút, nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn nhìn thấu tâm tư của cô – Nếu cô có thể "bán" bản thân mình trong vòng bốn ngày, đổi lại cô nhi viện sẽ an toàn.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |