Người Làm Nhiệm Vụ
← Ch.016 | Ch.018 → |
Trên mặt Niếp Ngân tức giận không cần phải nói. Vậy mà Thượng Quan Tuyền giống như không sợ hãi chút nào, đôi con ngươi băng lãnh cứ nhìn thẳng vào hắn như vậy.
Sau một lúc lâu, cô cũng chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt mà nói:"Tôi sẽ theo lời của anh, tiếp nhận nhiệm vụ này!"
Niếp Ngân cắn chặt răng, bàn tay hắn hung hăng siết thành quyền:"Tuyền, em là do một tay tôi nuôi lớn, trong lòng em nghĩ gì tôi đều biết rõ, em hận tôi, đúng hay không?"
Thượng Quan Tuyền nâng con ngươi lạnh lùng lên, bên môi dần dần tạo nên một chút ý cười:"Tôi nói rồi, tôi sẽ không hận anh, nếu như không có anh, tôi đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này rồi!"
Niếp Ngân híp lại đôi ưng mâu (mắt tựa chim ưng), khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô. Cô vừa mới tắm rửa xong, giống như hoa sen mới nở, vô cùng mỹ lệ.
"Nhưng mà ---" Thượng Quan Tuyền nói tiếp, cô dừng một chút, có chút không tự nhiên nói:"Tôi muốn hai ngày nữa mới thực hiện nhiệm vụ này!"
Từ lúc cô chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cô dám cò kè mặc cả nhiệm vụ của Niếp Ngân.
Chân mày Niếp Ngân khẽ nhíu lên, hắn nhàn nhạt nói ra:"Tôi muốn biết lý do!"
Thượng Quan Tuyền dừng mắt lại nhìn Niếp Ngân, một lát sau, than nhẹ một tiếng nói:"Anh thật sự muốn biết sao?"
"Không tệ, em chưa bao giờ dám nói như vậy!" Trên gương mặt tuấn dật của Niếp Ngân thoáng qua nét lo lắng rất nhạt.
Thượng Quan Tuyền cười nhạt một cái, ngay sau đó gật đầu nói:"Muốn biết lý do sao? Vậy thì được thôi, anh tự mà xem!"
Lời của cô mang theo âm tiết cứng rắn, bàn tay nhỏ bé liền cởi nút trên áo ngủ ra, khi tới ngực thì dừng lại ---
"Tuyền, em ---" Niếp Ngân kinh ngạc nói.
Thương Quan Tuyền không nói gì, chỉ là từ từ kéo áo ngủ xuống, lộ ra cổ trắng mềm, xương quai xanh khêu gợi, nơi đầy đặn bị che giấu phân nửa đang phập phòng...
Vậy mà, ở trên tuyết, lại nở rộ ra nhiều đóa hoa mập mờ mà nóng bỏng --- đây là khi Lãnh Thiên Dục kích tình đã bá đạo lưu lại trên người cô từng dấu hôn!
Gương mặt Niếp Ngân vốn hòa hoãn đột nhiên trở nên cực kì lạnh lẽo, gân xanh trên trán cũng bởi vì lửa giận khổng lồ mà nhô lên.
Một cảm giác ghen tỵ chưa bao giờ có lại mãnh liệt nổ tung trong lồng ngực hắn --
Hắn hiểu được lý do vì sao cô muốn hoãn thời gian, bởi vì, tình trạng của cô như thế, căn bản là không thực hiện nhiệm vụ được!
Thượng Quan Tuyền nhìn thấy quanh quẩn trong đôi mắt Niếp Ngân là nỗi tức giận, lại lần nữa kéo áo ngủ lên, bên môi giơ lên nụ cười trào phúng lạnh lẽo:"Hài lòng rồi chứ?"
Niếp Ngân tựa như đóng băng khi nhìn vào Thượng Quan Tuyền, nhẹ nhàng nói :"Tuyền, ngàn vạn lần em không nên cố gắng chọc giận tôi!"
Thượng Quan Tuyền từng bước từng bước đi tới trước mặt Niếp Ngân, ngước đầu nhìn hắn:"Nếu tôi dám làm thật, anh sẽ làm gì tôi?"
"Em---" Thân thể to lớn cao ngạo của Niếp Ngân khẽ rùng mình, sau đó bàn tay đặt lên vai cô, hung hăn dùng lực kềm bả vai Thượng Quan Tuyền lại.
"Người đàn ông tối qua là ai?" Hắn lớn giọng hỏi.
Hắn thừa nhận, khi hắn thấy những vết hôn chói mắt kia thì ghen tỵ muốn nổi điên lên. Những vết hôn kia như muốn tuyên cáo tất cả những chuyện kịch liệt tối qua, hắn hận không thể lập tức tự tay giết chết kẻ kia.
Thượng Quan Tuyền hơi nhíu lông mày, cất giọng nói:"Tôi cũng không biết tên đó là ai, thậm chí ngay cả dáng vẻ cũng không nhìn thấy!"
"Em không giết hắn?" Niếp Ngân vừa nghe thì cơn giận trong lòng càng bừng bừng.
"Tôi sao phải giết hắn?"
Thượng Quan Tuyền giận quá hóa cười, hời hợt tự giễu cợt tâm tình mình.
Bàn tay Niếp Ngân di chuyển, ngón tay thon dài hung hăng nắm cằm Thượng Quan Tuyền nâng lên, trên gương mặt anh tuấn quen thuộc còn thêm nộ khí dữ dội:
"Tuyền, em đã thay đổi!"
Thượng Quan Tuyền bị buộc nhìn vào tròng mắt của hắn, đôi con ngươi mà cô đã đem đặt trong lòng, sau đó cô mở miệng nói lẩm bẩm:"Tôi thay đổi cũng bởi vì anh!"
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, lông mi thật dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng tựa như mời mọc Niếp Ngân thưởng thức.
Nhiều năm như vậy, cô đã thành thói quen trở thành người bên cạnh hắn, hắn làm sao có thể coi thường mình như vậy? Thậm chí vì nhiệm vụ mà còn đẩy mình vào trong ngực người đàn ông khác!
Niếp Ngân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền, giờ phút này cô có vẻ bất lực làm cho lòng hắn có chút hoảng hốt. Cô gái mình thích nhất đang đứng trước mặt, hắn làm sao có thể không động lòng.
"Tuyền... rất xin lỗi!"
Niếp Ngân nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cằm cô, đổi thành vuốt ve dịu dàng trên gương mặt cô. Giọng nói của hắn cũng lẩm bẩm, đáy mắt thoáng qua tia thương tiếc.
Thân thể Thượng Quan Tuyền khẽ run, môi cũng run rẩy, ngay cả tim cũng như thế.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đôi môi dịu dàng của cô. Sau một khắc, bàn tay hắn kéo thân thể của cô vào trong ngực. Cúi người, hắn vong tình hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một cái, trong nháy mắt trừng lớn đôi mắt ---
Niếp Ngân giống như mất đi khống chế mà ôm chặt cô vào ngực, lúc đầu chỉ là lướt qua như càng về sau lại giống như thăm dò thật sâu, nụ hôn càng ngày càng trở nên ươn ướt...
Hơi thở chi hương tự nhiên của hắn tự nhiên phả đầy trên người cô, trên mép môi nóng bỏng của cô, rơi vào trên vành tai nhạy cảm của cô....
"Ngân...." Toàn thân Thượng Quan Tuyền cứng nhắc, cô dần dần trở nên mê muội, môi đỏ mọng hé mở, hô tên của hắn.
Giọng nói của cô tựa như đang thì thầm, nhất thời Niếp Ngân thức tỉnh khỏi vong tình bên trong mình. Hắn chợt buông cô ra, đẩy cô ra xa, mà lồng ngực của hắn lại đang phập phồng!
Hắn đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của cô gái này đối với mình. Hắn cho là có thể khống chế tình cảm trong lòng, nhưng mà ---
Mới vừa rồi hắn đang làm cái gì?
Trên mặt Niếp Ngân lộ rõ ảo não và tức giận mất khống chế.
Thượng Quan Tuyền ngã nhào xuống đất, cô cũng biết, cũng biết nhất định sẽ là dáng vẻ như vậy!
Niếp Ngân đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên ngoài. Hắn thật ra là cố gắng điều chỉnh sự dục niệm bộc phát và tâm tình rối loạn của mình.
Trong phòng rất yên ắng, chỉ có thể nghe tiếng đồng hồ chạy tích tắc.
Qua một lúc lâu sau, Niếp Ngân mới xoay người, hắn lúc này đã khôi phục bình tĩnh và phong độ nhẹ nhàng như trước.
"Đây là thông tin về Đồ Thần Crow, hắn có một sở thích là muốn chinh phục phụ nữ. Cô gái này là Phỉ Tô, con gái của Kenny, lão đại của Mafia Ý. Hai ngày nữa chính là ngày sinh nhật của Phỉ Tô, lúc đó Crow cũng sẽ bay đến Ý. Vóc người của em và Phỉ Tô giông giống nhau, đến lúc đó sẽ giả danh làm cô ấy, giết chết hắn!"
Niếp Ngân nói xong, giao tư liệu được chuẩn bị từ sớm cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền hờ hững nhận lấy tài liệu, nhìn tấm hình trong tài liệu trước mặt một chút. Một người đàn ông Mĩ cường tráng, đôi mắt màu xanh dương trông rất thông minh.
Cô chưa bao giờ hỏi động cơ giết người của Niếp Ngân, đây là thói quen từ lúc nhỏ.
"Tuyền, chúc em có nhiều may mắn!" Bàn tay Niếp Ngân vuốt ve một sợi tóc mềm mại của cô, nói.
Sau đó, tầm mắt hắn cố ý không nhìn tới, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà trọ.
Đợi bóng dáng của Niếp Ngân biến mất tại cửa ra vào thì thân thể Thượng Quan Tuyền tựa như bị rút hết toàn bộ khí lực, chán nản ngã trên ghê sofa.
Mới vừa rồi Niếp Ngân hôn mình sao? Nhưng mà, Thượng Quan Tuyền lại nghĩ đến nụ hôn bá đạo của người đàn ông xa lạ ngày hôm qua...
← Ch. 016 | Ch. 018 → |