← Ch.42 | Ch.44 → |
Khác với làn da săn chắc của Bộ Thiên Hành, Thập Tam tuy cũng là kẻ tập võ mà da lại như... da mỹ nhân, trắng trẻo, mịn màng, khiến vết thương trông càng đáng sợ. Phá Nguyệt xử lý vết thương sạch sẽ cho hắn xong, lại lấy một ít Kim Sang dược, dùng ngón tay bôi lên. Làm thế này có lẽ rất đau nhưng Thập Tam không rên lấy một tiếng.
Xử lý xong xuôi, Phá Nguyệt hỏi:
– Mai huynh dùng nước nóng rửa lại, nếu không vết thương sẽ xấu đi đấy.
Thập Tam luôn quay mặt đi chỗ khác, lặng lẽ gật đầu. Phá Nguyệt thấy một bên tai hắn đỏ ửng lên, gương mặt nghiêng nghiêng cũng đỏ bừng, thấy hơi buồn cười nhưng không nói gì nhiều để hắn đỡ ngượng.
Khi Phá Nguyệt xé y phục, Đường Khanh đã mở mắt. Lặng lẽ nhìn sự thản nhiên của Phá Nguyệt và sự gượng gạo của đệ đệ mình, thở dài trong lòng.
Ngoài cửa động có gió lạnh thổi vào, hắn ho khẽ hai tiếng, rùng mình. Hai người Phá Nguyệt đồng thời quay lại.
Vì sợ truy binh đuổi tới nên không thể nhóm lửa, chỉ châm một ngọn đuốc nhỏ xíu để thắp sáng. Sơn động đêm đông đối với Đường Khanh mà nói, thật chẳng khác nào mười tám tâng địa ngục, lạnh lẽo khó chịu. Chỉ là sợ Thập Tam lo lắng nên hắn không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã dần dần tái xanh vì lạnh.
Thập Tam thấy sắc mặt hắn không bình thường bèn lập tức đứng lên, nắm lấy tay hắn để truyền chân khí. Phá Nguyệt lo lắng nhìn hai người. Quả nhiên chỉ lát sau, trán Thập Tam đã lấm tấm mồ hôi, nơi vết thương vừa băng lại đã lập tức ướt đẫm, có lẽ vết thương bị rách ra
– Để ta. – Phá Nguyệt lại gần, Đường Khanh hơi kinh ngạc, Thập Tam ngần ngừ giây lát, gật đầu, đưa tay Đường Khanh cho nàng.
Thế là lần đầu tiên Thập Tam nhìn thấy sự gượng gạo, khó xử trên mặt đại ca mình. Nhưng biểu cảm ấy chỉ thoáng qua rất nhanh, Đường Khanh bình thản:
– Làm phiền cô nương.
Phá Nguyệt lắc đầu:
– Chẳng đáng là gì, đừng khách sáo. – Ngón tay nàng đặt vào mạch môn hắn, chân khí rót vào. Tuy rằng Đường Khanh biết nàng là cao thủ võ lâm, nhưng không có khái niệm cụ thể rằng nàng cao cường đến đâu. Lúc này cảm nhận được luồng nhiệt khí mạnh mẽ từ cổ tay truyền tới, cả người ấm áp, dễ chịu vô cùng, còn hữu hiệu hơn cả sự hỗ trợ của Thập Tam. Hắn bất giác nhìn nàng thêm một cái. Thấy nàng vẫn điềm tĩnh, không hề tỏ ra xấu hổ, cũng như kiêu ngạo, tự đắc, đôi mắt chỉ ánh lên vẻ dịu dàng.
Đường Khanh thoáng chấn động, quay mặt đi. Lát sau, cơ thể đã ấm áp lại, hơi thở ổn định, hắn quay lại cười:
– Nhan Phá Nguyệt, hôm nay cô giúp ta, không sợ ta quay về lập tức tuyên chiến với Đại Tư sao?
Phá Nguyệt không ngờ hắn lại hỏi thẳng thắn như thế, đúng là thấy hơi khó xử. Lần này người đánh lén hắn tám phần là quân tướng Đại Tư, nàng giúp Đường Khanh như thế chẳng khác nào thả hổ về rừng.
– Ta không hối hận. Ta cứu ngài là hy vọng ngài biết rằng, Đại Tư có người hiếu chiến, cũng có người hy vọng hòa bình. Thế nên ta có một thỉnh cầu, nể tình ta cứu mạng ngài, sau khi ngài bình an quay về, có thể chờ đội thêm vài ngày nữa, chờ Hoàng đế Đại Tư có chỉ ý rồi mới xác định nên đánh hay hòa được không? Lần này ngài tới đây chỉ là tình cờ, Hoàng đế không biết việc này, chắc chắn là người bên dưới làm bậy. Có lẽ Hoàng đế cũng muốn đình chiến.
Đường Khanh nghe nàng nói nể "ơn cứu mạng" thì mỉm cười, gật đầu nói:
– Được. Ơn cứu mạng nặng tựa Thái Sơn, ta sẽ làm theo lời cô. Không giấu gì cô, ta vốn định sau khi quay về sẽ lập tức khai chiến, nhưng nể tình cô với Bộ Thiên Hành, ta sẽ chờ thêm vài ngày.
Phá Nguyệt thầm reo trong lòng, may quá, chuyến đi này của mình coi như là đúng đắn. Nghĩ thế, trong mắt nàng ánh lên vẻ mừng rỡ, không ngờ ngước lên nhìn, trong mắt Đường Khanh cũng ẩn hiện ý cười, dường như là đã nhìn thấu tâm tư nàng. Nàng bất giác nghĩ, người này trông có vẻ ôn hòa điềm tĩnh, thực ra còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.
Trời sáng, Phá Nguyệt mở mắt, cảm thấy trên tay có thứ gì đó mềm mại, mịn màng, định thần nhìn lại, là bàn tay của Đường Khanh vẫn bị mình nắm chặt.
Trong động yên tĩnh như tờ, Thập Tam và Đường Hy Văn đều đang ngủ. Còn Đường Khanh, đệ nhất danh tướng của Quân Hòa thì đang nằm bên cạnh mình, thân hình cao ráo gầy gò cuộn trong chiếc áo lông cáo, co thành một đống. Gương mặt thanh tú, nho nhã toát lên vẻ bình thản yên lành, hiền hòa như một vị huynh trưởng nhà bên.
Nàng nhẹ nhàng buông tay hắn ra, không ngờ cử động khẽ khàng ấy lại làm hắn thức giấc, đôi mắt đen mở bừng. Hắn nhìn nàng chăm chú, nở nụ cười rạng rỡ:
– Chào.
Phá Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu:
– Chào. – Nàng đứng lên, vươn vai. Đường Khanh nhìn nàng giây lát rồi lại khép mắt ngủ tiếp.
Khoảng giữa trưa, Đường Khanh đã ngồi trong xa giá của viện binh Quân Hòa.
Đường Hy Văn cưỡi ngựa bên ngoài, Thập Tam vẫn ngồi trên càng xe. Quân y đi cùng đã chữa trị cho vết thương của hai người. Còn Nhan Phá Nguyệt, sau khi viện binh tới nơi liền vội vã bỏ đi.
Đường Khanh nhắm mắt thiếp đi giây lát, đột nhiên mở mắt ra, gọi to:
– A Đồ.
Thập Tam vén rèm xe ngồi vào trong.
Đường Khanh nhìn hắn một cái:
– Phải lòng Nhan Phá Nguyệt à?
Thập Tam trầm mặc giây lát, lắc đầu.
Đường Khanh cười:
– Khi nào về Thừa Dương, ta sẽ tìm cho đệ một cô nương xinh đẹp, đáng yêu để cưới, được không?
Thập Tam lặng yên giây lát, ngẩng đầu lên nghi hoặc:
– Như thế?
Đường Khanh bật cười, không trêu hắn nữa, rút một món đồ trong ngực ra, đặt trước mặt Thập Tam.
Thập Tam rũ mắt xuống nhìn, hàng lông mày dài nhướng lên. Đó vốn là một cuốn sách cũ kỹ vàng úa, ngoài bìa có sáu chữ: "Dư Tâm tùy quân thủ ký". [1]
[1] Nhật ký hành quân của Dư Tâm. (ND)
Ngón tay Đường Khanh nhẹ nhàng vuốt lên mặt cuốn sách:
– Đây là ghi chép của Sở Dư Tâm, nguyên soái của Đại Tư, ta tình cờ có được. Hai mươi năm qua, mỗi lần đọc là ta lại có thêm thu hoạch, vô cùng hữu ích. – Hắn nhẹ nhàng mở một trang sách, lấy bức họa kẹp trong đó ra, đặt lên kỷ án. – Đây là bức họa Sở phu nhân vẽ cho Sở Dư Tâm năm xưa.
Mắt Thập Tam thoáng qua vẻ sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên nhìn Đường Khanh.
Đường Khanh gật đầu, giọng điềm nhiên:
– A Đồ, e rằng Hoàng đế Đại Tư sẽ không đồng ý nghị hòa với chúng ta. Ta đã quyết tốc chiến tốc thắng, đánh lui quân Đại Tư một cách triệt để, như thế mới không khiến Quân Hòa ta rơi vào... tình cảnh trước sau đối địch.
Thập Tam cầm bức họa lên, mặt lộ vẻ hoài nghi, như muốn hỏi, có liên quan gì tới cuốn thủ ký này?
Đường Khanh tiếp lời:
– Bộ Thiên Hành là cường địch của ta, muốn thắng Đại Tư thì phải trừ được người này. Ta cũng không muốn đệ khó xử. Vài ngày nữa, khi hai nước giao chiến, ta sẽ gửi cuốn thủ ký và bức họa này cho Bộ Thiên Hành. Hắn xem xong chắc chắn sẽ không còn lòng dạ đánh tiếp. Ta sẽ sử dụng một số thủ đoạn để hắn rời khỏi quân đội, lui khỏi sa trường.
Thập Tam trầm mặc rất lâu, gật đầu...
Đêm giao thừa, Phá Nguyệt ngồi bên bếp lửa, chỉ huy Bộ Thiên Hành gói sủi cảo.
Đệ nhất cao thủ của Đại Tư tuy rằng bản lĩnh cao cường nhưng gói sủi cảo cái nào cũng méo mó. Phá Nguyệt ngồi nhìn một lát, thở dài đứng lên:
– Để thiếp làm đi.
Bộ Thiên Hành không cho nàng lại gần:
– Nàng chỉ cần chăm lo tốt cho đứa nhỏ trong bụng là được, những việc khác cứ giao cho cha nó.
Phá Nguyệt thấy tim mình ngọt ngào.
Từ sau lần Bộ Thiên Hành "canh tác" một ngày ba bận, hai người không còn cơ hội thân mật với nhau nữa. Một tháng sau, nguyệt sự của nàng không thấy tới, cuối cùng, quân y báo tin Phá Nguyệt đã có thai.
Bộ Thiên Hành đương nhiên mừng rỡ vô cùng. Tin tức này lan ra, ngay cả Triệu Sơ Túc cũng vuốt râu nói:
– Điềm lành, điềm lành! Sắp có một tiểu tướng quân được sinh ra trong quân rồi!
Tiểu Dung nghe được tin này, nắm chặt lấy tay Bộ Thiên Hành, kích động nói:
– Tốt quá, tốt quá.
Có điều Phá Nguyệt lại nửa mừng nửa lo, mười ngày trước, sứ giả của Hoàng đế chính thức mang tin tới không đồng ý đình chiến. Quân tiên phong của hai nước bất chấp tháng Chạp lạnh giá, đã bắt đầu va chạm liên tục. Có lẽ qua năm mới sẽ xảy ra đại chiến. Bộ Thiên Hành tuy rất không tán đồng với hành động này, nhưng chẳng thể nào bỏ mặc các tướng sĩ vào lúc này, chỉ đành quay lại chiến trường. Thế nên Phá Nguyệt lại phải sống những ngày trong thấp thỏm lo âu.
Không lâu sau, hơn trăm cái "sủi cảo" méo mó đã hoàn thành. Phá Nguyệt lắc đầu:
– Gói thế này mà chàng cũng để cho Tiểu Dung ăn được sao?
Bộ Thiên Hành nói:
– Của ta gói, cho dù là độc dược thì Tiểu Dung cũng ăn.
Phá Nguyệt nổi gai ốc, vốc một nắm bột ném vào mặt Bộ Thiên Hành. Chàng không hề né tránh, mặt mũi trắng xóa, cười giảo hoạt lao tới, xoa bột lên mặt nàng.
Hai người đang trêu chọc nhau thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng người ho khẽ hai tiếng. Bộ Thiên Hành buông nàng ra, cười nói:
– Mau vào đây, bọn ta đang chờ đệ.
Cánh cửa bị đẩy ra, Mộ Dung Trạm mặc bộ y phục màu tía rất dày, tay xách vò rượu, trên tóc còn vương tuyết, gương mặt trắng trẻo thanh tú, cả người chàng như được điêu khắc từ băng tuyết.
Chàng thấy gương mặt bẩn thỉu như khỉ của hai người thì lắc đầu bật cười.
– Rượu ngon! – Bộ Thiên Hành lại gần, nhìn Mộ Dung Trạm, – Ơ, cái gì trên mặt đệ thế?
Mộ Dung Trạm ngơ ngác, chàng đưa tay lên, giả bộ định dùng tay áo lau mặt cho Mộ Dung Trạm. Bỗng dưng bàn tay vung ra, một đám bột trắng như tuyết tung lên. Mộ Dung Trạm bị sặc, ho lên mấy tiếng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã có mấy vệt trắng xóa rồi.
– Huynh đệ đồng tâm! – Bộ Thiên Hành bá vai, Mộ Dung Trạm bật cười, đấm Bộ Thiên Hành một cái. Bộ Thiên Hành sảng khoái bê sủi cảo lên, đi tới trước lò cho vào nồi.
Mộ Dung Trạm ngồi xuống trước bàn, ngẩng đầu nhìn Phá Nguyệt:
– Gần đây sức khỏe nàng tốt không?
Phá Nguyệt gật đầu:
– Khỏe lắm. Thực ra chẳng có cảm giác gì.
Ánh mắt Mộ Dung Trạm lướt nhanh lên vùng bụng vẫn phẳng lì của nàng, bê tách trà lên, mỉm cười:
– Ta đã sai người đưa ngự y tới đây. Mấy ngày nữa là tới.
Phá Nguyệt ngẩn ra:
– Giết gà dùng dao mổ trâu à?
Mộ Dung Trạm suýt thì sặc nước trà, mặt mũi đỏ ửng, ho mấy tiếng rồi cười nói:
– Dùng chứ. Huống hồ sau này nó còn là nghĩa tử của ta, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận rồi.
Lát sau, Bộ Thiên Hành đích thân bê sủi cảo lên. Phá Nguyệt chê bánh xấu nên chỉ gắp ít thức ăn khác mà nhà bếp mang tới. Mộ Dung Trạm thì ăn một bát to, luôn miệng khen:
– Vỏ ngoài tuy xấu nhưng bên trong ngon tuyệt.
Phá Nguyệt lập tức nói:
– Nhân ta làm từ mấy hôm trước đấy.
Đang ăn vui vẻ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ung dung thoải mái từ bên ngoài. Có người nói to:
– Bộ tướng quân có đây không?
Bộ Thiên Hành ra mở cửa:
– Chuyện gì?
Đó là một tiểu binh đội mũ bông dày, cúi đầu đứng trong tuyết, không nhìn rõ mặt mũi:
– Tướng quân, phía Đông có người sai tiểu nhân mang đồ tới. – Hai tay hắn dâng lên một cái gói, cung kính đặt dưới chân Bộ Thiên Hành, sau đó lui ra vài bước.
Mộ Dung Trạm và Phá Nguyệt cũng đi ra cửa, Bộ Thiên Hành nhìn cái gói một lát, đột nhiên hỏi:
– Thập Tam khỏe không?
Tiểu binh đó như mỉm cười, đáp:
– Tiểu thiếu gia vẫn khỏe.
Bộ Thiên Hành gật đầu, nhặt cái gói từ dưới đất lên, tên tiểu binh đã lắc mình đi ra khỏi viện.
Mộ Dung Trạm nhìn chàng:
– Đây là...
Bộ Thiên Hành nói khẽ:
– Tiểu Dung, chuyện này ta vẫn chưa kịp nói rõ với đệ. – Chàng bèn kể chuyện lần trước Đường Khanh theo đoàn sứ giả tới đây, vì Thập Tam nên hai người uống rượu với nhau một lần cho Mộ Dung Trạm nghe.
Mộ Dung Trạm cau mày:
– Đệ biết huynh kết bạn chỉ trọng ý hợp tâm đầu, khi đó hai nước nghị hòa, huynh với hắn gặp nhau cũng không có gì là lạ. Chỉ là hiện nay đã sắp khai chiến, chuyện huynh từng gặp hắn tốt nhất không nên nói cho người ngoài.
Bộ Thiên Hành gật đầu:
– Đệ nói chí phải. Ngày khác gặp nhau trên chiến trường, ta ắt sẽ không nương tay. Cuốn sách này có lẽ là hắn sai người đưa tới. Xem ra Đường gia có gian tế trong quân đội chúng ta. Ban nãy người này trực tiếp tới tìm ta, tức là không sợ ta điều tra. Ngày mai chúng ta báo cáo lên đại tướng quân, xin ngài điều tra thân phận binh sĩ trong quân đội.
Mộ Dung Trạm gật đầu.
Ba người lại ngồi xuống bàn, Bộ Thiên Hành thận trọng mở gói vải ra, trong đó là một cuốn sách, trên đó viết "Dư Tâm hành quân thủ ký".
Mộ Dung Trạm nhìn thấy mấy chữ rõ ràng trên bìa da, cả người như thể đông cứng lại, năm ngón tay lặng lẽ túm lấy vạt áo mình. Bộ Thiên Hành không phát hiện ra sự khác thường này, lật sách ra nói:
– Dư Tâm? Lẽ nào là ghi chép của nguyên soái Sở Dư Tâm? Sao lại rơi vào tay Đường Khanh?
– Đại ca... – Mộ Dung Trạm bỗng dưng đưa tay ngăn Bộ Thiên Hành lại, chậm rãi, – Cẩn thận vẫn hơn.
Bộ Thiên Hành bật cười sảng khoái:
– Đường Khanh lòng dạ chính trực, không làm chuyện hạ lưu đó đâu. – Nói xong bèn lật mấy trang, phát hiện bên trong kẹp một bức họa nhỏ, giơ trước ánh đèn nhìn kỹ, thoáng biến sắc.
Mộ Dung Trạm không ngờ rằng bên trong lại còn có bức họa này, muốn ngăn Bộ Thiên Hành lại cũng không còn kịp nữa. Chỉ thấy trên tờ giấy đã vàng ố ấy, lạc khoản viết: "Thiếp Thông Ngọc tặng chàng, ngày mùng Chín tháng Mười".
Phá Nguyệt ghé đầu vào nhìn, cũng khựng lại. Bộ Thiên Hành cười nói:
– Đây chẳng nhẽ là bức họa của Sở Dư Tâm? Hình như rất giống ta. Có điều so với người thông địch phản quốc này... ha ha, Bộ Thiên Hành ta là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. – Sau sự chấn động ban đầu, chàng tỏ ra không quan tâm mấy.
– Đại ca, đệ thấy hành động này của Đường Khanh có chút bất thường, chi bằng giao cho đệ, để đệ sai ám vệ đi điều tra..." Mộ Dung Trạm lại đưa tay lên ngăn lại, Bộ Thiên Hành ngạc nhiên nhìn chàng, nghiêng người tránh đi, tiện tay giở đến trang cuối cùng.
Chàng đọc được mười dòng, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng. Trên trang giấy đã cũ những nét bút mạnh mẽ, rõ ràng.
"... Ngọc Nhi mang thai mười tháng, cuối cùng cũng sinh ra Lân Nhi... còn nhớ khi đầy tháng, nàng nhận được một miếng ngọc, bèn làm thành ngọc bội để cầu mong con trai cả đời bình yên khỏe mạnh. Ta thấy trên miếng ngọc bội có hai chữ 'Thiên Hành' do Ngọc Nhi khắc, nét chữ đầy đặn, thanh tú, rất nữ tính, không thích lắm. Ngọc Nhi không nghe, đành thuận theo nàng... nay tính ra, con đã tròn tuổi, chỉ chờ san bằng Quân Hòa, vinh quang trở về, cùng thê nhi đoàn tụ..."
Bộ Thiên Hành ngẩng phắt đầu lên:
– Miếng ngọc bội ta tặng nàng đâu? – Phá Nguyệt ngơ ngác móc từ trong ngực ra, Bộ Thiên Hành đón lấy, rồi lại cầm bức họa nhỏ, trầm mặc giây lát, nói với Phá Nguyệt và Tiểu Dung:
– Chữ khắc trên ngọc bội và chữ khắc trên bức họa có giống nhau không?
Mộ Dung Trạm chỉ nhìn một cái, cúi đầu không nói. Phá Nguyệt nhìn kỹ, thoáng đổi sắc:
– Rất giống như một người viết. A Bộ, chuyện gì thế?
Bộ Thiên Hành không đáp, cau mày, tiếp tục cầm quyển sách lên đọc nhanh. Chỉ là những ngón tay trước nay luôn mạnh mẽ, kiên định nay thoáng run rẩy.
Mộ Dung Trạm đột ngột nắm lấy tay chàng, Bộ Thiên Hành chầm chậm ngẩng lên nhìn. Phá Nguyệt thấy biểu cảm của hai người, một dự cảm không lành ập lên.
– Đại ca, đệ có chuyện giấu giếm, xin lỗi huynh. – Mộ Dung Trạm đột nhiên quỳ xuống.
Bộ Thiên Hành túm lấy vai chàng, đỡ lên:
– Đệ làm thế là có ý gì?
Hơi thở của Mộ Dung Trạm như ngừng lại giây lát, rồi mới chậm rãi nói:
– Đại ca, huynh rất có khả năng là con trai của Sở Dư Tâm.
Sắc mặt Bộ Thiên Hành sầm xuống, Phá Nguyệt trợn tròn mắt.
– Đệ đang nói bậy bạ gì thế? – Bộ Thiên Hành hỏi.
Ban nãy thấy nét chữ giống nhau, trong đầu chàng thực ra đã lướt qua suy nghĩ này, nhưng vẫn không dám tin. Chàng nghĩ có thể đây là một cái bẫy mà Đường Khanh giăng ra, nhưng rồi nghĩ lại, sao Đường Khanh biết mình có miếng ngọc bội? Chàng lại càng rùng mình, rồi mới tiếp tục xem cuốn sách xem có tìm được manh mối nào không. Nay nghe Mộ Dung Trạm nói thẳng, trong lòng chàng như ầm ào nổi sóng, thầm nghĩ, Tiểu Dung hành sự thận trọng, đệ ấy nói như vậy thì chẳng nhẽ là đã được chứng thực. Nhưng ta là cô nhi, sao có thể là hậu nhân của tên loạn thần tặc tử Sở Dư Tâm?
Mộ Dung Trạm nhìn chàng chăm chú, cũng thấy lòng thật nặng nề. Chàng đã che giấu bí mật này nhiều ngày, luôn cảm thấy tâm thần bất an. Vị trí của Bộ Thiên Hành trong lòng chàng chẳng khác nào hoàng huynh. Còn chàng lựa chọn im lặng là có ý thiên vị hoàng huynh. Nhưng chàng chỉ có thể đưa ra lựa chọn ấy. Hoàng huynh cần mẫn trị quốc, trên vai còn gánh giang sơn xã tắc. Lựa chọn của chàng là vì lợi ích quốc gia, cũng là vì tốt cho Bộ Thiên Hành.
Tuy rằng an ủi mình như thế nhưng vẫn thấy hổ thẹn trong lòng. Nay giấy đã không gói được lửa, chàng biết nếu còn tiếp tục giấu giếm thì ngày nào đó huynh đệ tất sẽ trở mặt, nên chỉ đành nói thật.
Mộ Dung Trạm bèn thành thật kể lại cho Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt nghe những lời mà Triệu lão tướng quân nói hôm đó.
Phá Nguyệt ngồi nghe mà giật mình thon thót. Kếp hợp hai việc lại với nhau, nàng có thể đoán ra, mười phần chắc chín rằng Bộ Thiên Hành là hậu nhân của Sở Dư Tâm, năm xưa e rằng đã được lén đưa ra ngoài, thoát khỏi thảm án diệt môn.
Nhưng nàng thà mong Bộ Thiên Hành không biết sự thực này còn hơn: Che giấu thân thế cố nhiên tàn nhẫn, nhưng nay khiến chàng biết sự thực, phụ thân không phải kẻ phản quốc mà chết trong cuộc tranh đấu hoàng quyền, sau này Bộ Thiên Hành biết làm thế nào? Sao có thể tiếp tục là huynh đệ với Mộ Dung Trạm?
Nàng thấy Bộ Thiên Hành đờ đẫn, đôi mắt đen như phủ một màn sương, đăm đăm nhìn Mộ Dung Trạm chăm chú, khàn giọng hỏi:
– Đệ đã sớm biết rồi mà hôm nay mới nói với ta ư?
Mộ Dung Trạm ngẩn người, đáp:
– Vâng.
– Đệ sợ ta đi tìm Hoàng đế, cũng sợ ta gây họa cho chính mình? – Bộ Thiên Hành rung giọng hỏi.
– Vâng.
– Bữa yến tiệc trong cung hôm đó, đệ giả say, đánh ta bị thương là để Hoàng đế không nhìn thấy ta?
– ... Vâng.
Bộ Thiên Hành gật đầu:
– Ta không trách đệ. Nếu... nếu ta là đệ, ta cũng sẽ giấu. – Chàng hít sâu một hơi, nói tiếp, – Chờ trận Bắc phạt này kết thúc, ta sẽ đi hỏi Hoàng đế cho rõ ràng! Hỏi ông ta có phải vì hoàng vị mà thảm sát đại tướng của một nước hay không? Nếu thực sự là thế, cha ruột của ta một lòng một dạ tận trung với quốc gia, cuối cùng lại gặp phải họa diệt môn, sao ta có thể tha cho ông ta? – Ngữ khí của chàng bỗng trở nên lạnh lùng.
Mộ Dung Trạm ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng:
– Đại ca, xin đừng đi tìm hoàng huynh!
Bộ Thiên Hành lắc đầu:
– Không thể.
Mộ Dung Trạm vô cùng kiên định:
– Đệ sẽ không để bất kỳ ai hại người. Đại ca, nếu huynh muốn báo thù thì không cần phải chờ tới khi Bắc phạt kết thúc. Đệ là đệ đệ của người, món nợ máu mà người nợ huynh, đệ thay người gánh vác. Huynh giết đệ đi.
Mắt Bộ Thiên Hành như bốc hỏa:
– Liên can gì tới đệ?
Đôi mắt dài của Mộ Dung Trạm cũng lạnh lẽo, giọng nói như giếng khô:
– Huynh muốn động tới người thì trừ phi đệ chết.
Bộ Thiên Hành quay đầu đi, Mộ Dung Trạm mặt mày tái nhợt. Trong phòng tĩnh lặng như chết, Phá Nguyệt nhìn hai người, xót xa, dịu giọng khuyên nhủ:
– Hai người đừng quá kích động, đừng đòi sống đòi chết. A Bộ, Đường Khanh phái người mang cuốn ghi chép này tới là vì muốn chàng hại Hoàng thượng, chàng đừng trúng kế.
Bộ Thiên Hành còn chưa đáp lời, Mộ Dung Trạm đã rút nhanh thanh kiếm, chĩa thẳng vào tim mình:
– Đệ thay hoàng huynh trả huynh một mạng. – Phá Nguyệt vốn biết chàng ngu ngốc nên luôn để tâm sợ chàng làm việc dại dột, thấy vậy vội tung chưởng vào cổ tay chàng.
Không nhờ có người còn nhanh hơn nàng! Bộ Thiên Hành đã giằng lấy thanh kiếm trong tay Mộ Dung Trạm, giận dữ quát:
– Đệ làm gì thế hả?
Mộ Dung Trạm buồn bã đáp:
– Đại ca, tiểu đệ chưa từng cầu xin huynh điều gì. Hôm nay chỉ xin huynh một điều, xin huynh đừng đi tìm hoàng huynh báo thù.
Thần sắc Bộ Thiên Hành lạnh lẽo, ném thanh kiếm đi rồi rảo nhanh bước chân ra ngoài. Phá Nguyệt đứng lên định đuổi theo, chàng không quay đầu lại, nói:
– Nàng trông chừng đệ ấy. – Chớp mắt chàng đã biến mất.
Hai người ở lại trong phòng, đều lặng thinh. Phá Nguyệt thấy khó xử thay Bộ Thiên Hành. Sở Dư Tâm chết thật oan uổng và thảm thiết, thù sâu như bể không báo thì ngay cả nàng cũng thấy bất bình thay. Nhưng người đó là Hoàng đế! Nếu bước lên con đường này thì cả đời sẽ không quay đầu được!
Trái lại với Tiểu Dung, với tính cách của chàng thì e rằng cũng vô cùng khó xử.
– Huynh đừng buồn. – Phá Nguyệt dịu dàng khuyên nhủ. – Sẽ có cách giải quyết thôi. Nhưng nếu huynh tìm đến cái chết thì ta đảm bảo cho dù Bộ Thiên Hành không đi giết Hoàng đế thì ta cũng sẽ đi.
Mộ Dung Trạm ngẩng phắt lên nhìn nàng, thấy nàng rất bình tĩnh, không hề có vẻ gì là đùa cợt.
Hai người ngồi chờ rất lâu, cuối cùng cũng thấy Bộ Thiên Hành đẩy cửa bước về.
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, cả người chàng đều là tuyết trắng, tấm lưng màu đen hơi ướt, lặng lẽ đứng ở cửa, ánh mắt như một hồ nước chết, u ám nhìn Mộ Dung Trạm.
Mộ Dung Trạm cũng lặng lẽ nhìn chàng, ánh mắt kiên định, ẩn nhẫn, thống khổ.
Phá Nguyệt dự cảm được điều gì đó, đưa tay che miệng.
Hai người này, phút trước còn kề vai bá cổ. Bộ Thiên Hành còn nói mấy lời sến sẩm, sủi cảo chàng làm Tiểu Dung chắc chắn sẽ ăn; Tiểu Dung còn nói, làm cha nuôi của đứa trẻ... mặt hai người thậm chí còn dính cả bột mì, thoạt nhìn rất buồn cười. Nhưng lúc này, thần sắc của họ đều như bị đóng băng, không một nụ cười.
– Ta hỏi lại đệ, nếu ta đi tìm Hoàng đế, đệ nhất định dùng cái chết để ngăn cản?
– ... Vâng.
– Tướng quân chết thảm nơi hoang mạc, cửu tộc vô tội bị tru di, cõng trên mình tội danh thiên cổ... thù này không đội trời chung, Bộ Thiên Hành ta kiếp này không thể báo thù. Ta hổ thẹn vì là con trai của người, lại chẳng còn mặt mũi nào... đệ đi đi.
Sau khi Mộ Dung Trạm đi, Bộ Thiên Hành bèn ngồi xuống mặt đất phủ tuyết trong đình viện, bất động. Phá Nguyệt muốn khuyên chàng, chàng lại nói bên ngoài trời lạnh, nàng cứ đi ngủ trước.
Phá Nguyệt bèn đứng trong phòng, qua khung cửa sổ dán giấy trắng, nhìn cái bóng cô độc của chàng. Trời đêm u ám, không trăng. Chàng ngồi dưới một gốc cây đã rụng lá, tuyết phủ kín trên đầu.
Rất lâu sau chàng mới vào phòng, lắc mình phủi đi những bông tuyết bám trên người, cởi áo ngoài ra, ôm Phá Nguyệt vào lòng. Phá Nguyệt nằm trong lòng chàng, nghe tiếng tim đập ấm áp mà lặng lẽ của chàng, đau lòng nghĩ, chàng chỉ còn mình nàng thôi.
Sau đó Bộ Thiên Hành ngủ thiếp đi. Ngủ rất say, trong mơ, hàng lông mày của chàng cau chặt, gương mặt anh tuấn thoạt trông khiến người ta thật xót xa. Phá Nguyệt bò dậy, rón rén đi ra ngoài.
Trong quân doanh lặng lẽ như tờ, mặt tuyết hiện lên một màu xám u ám, bàn chân dẫm lên, phát ra những tiếng lạo xạo. Đất trời chỉ có một ân thanh ấy, con người như đi trong hoang mạc.
Mộ Dung Trạm ở giữa quân doanh, đèn trong phòng vẫn sáng, giữa màn đêm tăm tối, trông chàng cô độc và yếu ớt. Phá Nguyệt đứng ở cửa sổ, vạch một lỗ trên đó nhìn vào, chỉ thấy bóng hình gầy gò ngồi trước đèn.
Nàng đẩy cửa bước vào. Mộ Dung Trạm nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại. Phá Nguyệt đi tới sau lưng chàng, bàn tay đặt lên vai chàng. Cả người cháng thoáng run rẩy.
– Phá Nguyệt. Nàng đang mang thai, không nên muộn rồi mà còn... – Giọng chàng thực trầm thấp.
– Ta chưa từng gặp... – Phá Nguyệt nói bằng ngữ điệu dịu dàng. – Những người như huynh và Bộ Thiên Hành, sống chết có nhau. Huynh đừng buồn. Ta tin hai người sẽ lại bình thường.
Mộ Dung Trạm im lặng.
– Còn nhớ lần Bộ Thiên Hành bị giam ở thành Bà Việt, huynh đưa ta chạy chết mấy con ngựa tới cứu huynh ấy không? Huynh nói, giết Bộ Thiên Hành cũng như giết bổn vương! Trên đời này, chỉ có Mộ Dung Trạm huynh là khiến Bộ Thiên Hành có thể từ bỏ huyết hải thâm thù. Thực ra ta muốn cảm tạ huynh, nếu không phải vì huynh thì huynh ấy sẽ bước trên con đường không có lối về, sau này ta và con phải làm thế nào? Thế nên không phải huynh đang ép huynh ấy mà là đang giúp huynh ấy. Đúng không? Miệng huynh ấy nói là đuổi huynh đi, nhưng ta dám cược rằng nếu huynh có việc gì, huynh ấy sẽ vứt bỏ mọi thứ, bỏ ta và con để xả thân tương cứu, huynh tin không? Tới cuối cùng, hai người vẫn là huynh đệ tốt, chỉ thiệt thòi cho ta thôi!
Mộ Dung Trạm quay đầu, đôi mắt phượng đẹp ôn hòa nhìn nàng. Chàng bật cười bởi giọng điệu ủ ê của nàng, tuy rằng đó chỉ là nụ cười gượng gạo.
– Giờ quan trong nhất là mau đánh bại Quân Hòa, kết thúc trận chiến này. Ta có thể an tâm về sinh con, hai người tốt nhất là hoạn nạn thấy chân tình, huynh đệ đồng tâm, đồng lòng. Tóm lại là đừng buồn nữa, sau này sẽ xảy ra việc gì chẳng ai nói chắc được. Hai người như vậy, ông trời không nhẫn tâm chia cắt đâu.
Sau Giao thừa, toàn quân nghỉ ngơi năm ngày. Bộ Thiên Hành không đến nỗi buồn rầu ủ rũ quá, nhưng cũng không còn phóng khoáng và hài hước như trước. Đêm khuya thanh tĩnh, Phá Nguyệt ngủ say, chàng thường ngồi uống rượu một mình trước cửa sổ. Có lúc nàng ngủ rồi, tỉnh dậy phát hiện trước bàn không có người, lát sau mới thấy chàng quay về. Nàng biết chắc chắn là chàng lén đi thăm Tiểu Dung, nhưng không nói ra, chỉ dịu dàng hơn gấp bội với chàng, cả ngày chỉ nói về đứa con trai đáng yêu. Chiêu này đương nhiên hữu dụng, chẳng bao lâu sau, trên gương mặt Bộ Thiên Hành đã lộ vẻ tươi vui. Có điều buổi tối chàng vẫn ngồi một mình, lặng thinh và cô độc.
Lại mấy hôm nữa trôi qua, tiền tuyến bắt đầu có những chiến dịch quy mô nhỏ. Lúc này có tin gửi tới, Thanh Luân vương xin được dẫn quân, tới chiến tuyến xa nhất. Khi nghe được tin này, Bộ Thiên Hành không nói gì, Phá Nguyệt vỗ đùi:
– Hay lắm! Nam nhi chí ở bốn phương! – Bộ Thiên Hành phì cười, xoa đầu nàng:
– Nương tử ngốc, sau này nửa đêm đừng có chạy ra ngoài nữa. Coi chừng đứa con trong bụng nàng cho ta.
Sau đó Bộ Thiên Hành chờ rất nhiều ngày mà Triệu Sơ Túc vẫn không triệu kiến. Các đội ngũ khác đều đánh rất hăng hái, đội quân của chàng thì vẫn ở yên một chỗ. Bộ Thiên Hành nghi hoặc, bèn đi tìm Triệu Sơ Túc. Triệu Sơ Túc lại nói với chàng: Giữ chàng lại là vì có nhiệm vụ bí mật.
Đánh tới hết tháng Giêng, Phá Nguyệt đã mang thai được ba tháng, một hôm ánh nắng rực rỡ, Bộ Thiên Hành được gọi tới.
– Thiên Hành, ngươi dẫn một nghìn người tới sơn cốc này mai phục. – Triệu Sơ Túc chỉ lên bản đồ. – Ta nhận được tin, vương thất Quân Hòa sẽ tới tiền tuyến khao quân, đi qua nơi này. Nơi này địa hình rất hẹp, đem theo nhiều người cũng vô ích. Ngươi làm tốt nhiệm vụ này sẽ lập được đại công.
Hôm sau, Bộ Thiên Hành chọn ra một nghìn cao thủ, xuất phát tới Thanh Phong cốc. Tuy rằng đã tìm hiểu rõ hộ vệ của vương thất Quân Hòa có ba nghìn người, nhưng chàng thực sự không để vào mắt. Cánh quân một nghìn người này có thể chống lại năm nghìn, một vạn binh mã, thực sự đơn giản.
Lúc mặt trời lặn, đội ngũ tới cửa cốc. Bộ Thiên Hành quan sát địa hình, sắp xếp cách bố phòng. Bởi sợ bại lộ hành tung nên không nhóm lửa nấu cơm, ra lệnh cho mọi người ăn một ít lương khô rồi nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ đợi hai ngày sau, vương thất Quân Hòa đi qua.
Thân binh mang lương khô tới rồi đi. Bộ Thiên Hành cầm lên định ăn, bỗng nhớ ra trong tay nải còn đồ ăn của Phá Nguyệt. Chàng lấy ra xem, giật mình: Hóa ra là một cái hộp sắt được bọc kỹ bằng ba lớp vải. Tầng dưới bỏ trống, bên trong còn có ánh lửa than, tầng trên là cơm nóng và thịt bò chín, đi cả ngày trời mà vẫn còn nóng hôi hổi.
– Nha đầu này biết làm những món đồ tinh xảo như thế từ khi nào nhỉ? – Chàng bật cười. – Chẳng trách nặng trịch, nàng không thương ta hành quân mệt nhọc sao. – Tuy nói vậy nhưng tiết trời lạnh lẽo mà được ăn cơm nóng, đương nhiên là rất ngon lành. Chàng không thích lãng phí, ăn hết món cơm tình yêu của Phá Nguyệt bèn ăn thêm ít lương khô, thực sự không ăn nổi nữa mới nhét quá nửa số lương khô còn thừa vào tay nải.
Đợi đến nửa đêm, cả quân doanh đều ngủ say. Bộ Thiên Hành cũng ôm chiếc hộp sắt hai tầng, coi nó như cái bếp lò. Không biết ngủ được bao lâu thì bỗng cảm thấy bụng mình đau nhói, cảm giác buồn nôn dâng lên. Chàng hiểu ra mình đã trúng độc. Cố nén nỗi nghi hoặc trong lòng, điều tức vận hí, không lâu sau dùng Ngọc Liên Thần Long công để ép hết độc tố ra ngoài.
Đang định ra khỏi lều bỗng nghe thấy bên ngoài có tiêng bước chân vọng tới, hai bóng người mờ mờ dưới ánh trăng in lên vải lều.
Bộ Thiên Hành giật mình, những người chàng đưa tới lần này đều là thân tín, còn có hơn chục người võ công thâm hậu nhất canh gác bên ngoài. Hiện giờ hai người nửa đêm mò tới mà đám thân binh không chút động tĩnh, chẳng nhẽ đã bị giết hết rồi? Nhưng cũng không thể nào không một tiếng động, chẳng nhẽ đều đã trúng độc?
Chàng rùng mình, giả bộ ngủ say bất động. Hai người đó hoàn toàn không còn cố kỵ, đi thẳng tới trước giường chàng, một kẻ hỏi:
– Hắn chết chưa?
Kẻ kia đáp:
– Đương nhiên là chết rồi. Lương khô của người khác chỉ cho thuốc ngủ, còn của hắn thì cho kịch độc.
Bộ Thiên Hành nghe tới đây thì hiểu ra, chỉ e rằng lúc này một nghìn người đều đã bị đánh thuốc mê. Chàng nghĩ hai kẻ trước mắt chắc chắn là gian tế Quân Hòa, tiếc rằng chàng có thần công, bách độc bất xâm nên kế hoạch của chúng thất bại!
Một kẻ nói:
– Bồi thêm một đao. Giết hắn đi, đại tướng quân tất có thưởng.
Kẻ khác nói:
– Dạng loạn thần tặc tử này, người người đều muốn giết!
Bộ Thiên Hành giật mình, nheo mắt nhìn, đao quang của một tên đã giáng xuống. Chàng lăn sang một bên, cầm đao bổ thẳng xuống vai hắn. Hắn "á" một tiếng, bị chàng chặt đứt một cánh tay, đau đớn ngã phịch xuống đất, lăn lộn kêu la. Kẻ còn lại thấy tình thế bất lợi, co giò định chạy. Bộ Thiên Hành phi đao qua, trúng tim hắn.
Bộ Thiên Hành xách kẻ nằm dưới đất lên, điểm vào mấy huyệt đạo trên người hắn, khiến hắn không thể cựa quậy, chỉ biết nhẫn nhịn cơn đau do đứt cánh tay. Bộ Thiên Hành lạnh lùng quát:
– Kẻ nào phái ngươi tới?
Kẻ đó thấy hành tung đã bại lộ, cũng không sợ chết, giận dữ quát:
– Bộ Thiên Hành, ngươi có giỏi thì giết ta đi! Ngươi là nghiệt chủng của tên đại phản tặc Sở Dư Tâm, lén lút qua lại với Quân Hòa, còn mặt mũi làm người Đại Tư sao?
Bộ Thiên Hành chấn động, quát to:
– Ngươi nghe tin đồn ấy từ đâu?
Tên đó đau đớn toát mồ hôi, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
– Chẳng nhẽ ngươi không phải sao?
Bộ Thiên Hành cảm giác như có một quả chùy nện xuống tim mình:
– Có phải đại tướng quân sai ngươi tới giết ta không? Một nghìn người ngoài kia cũng là các ngươi bỏ thuốc mê? Cái gọi là vương thất Quân Hòa chỉ là một cái bẫy?
Kẻ đó thở dốc:
– Thế thì đã sao? Nếu ngươi thực sự là một hán tử thì lập tức tự kết liễu đi. Ngươi tưởng rằng mình có thể thoát được sao? Ồ, đúng rồi, ngươi có thể chạy tới Quân Hòa! Ngươi với Đường Khanh đã sớm câu kết với nhau rồi! Đồ bại hoại! – Nói tới đây, đôi mắt hắn trợn trừng lên, ngất đi.
Bộ Thiên Hành nhìn một kẻ chết, một kẻ bị thương trước mặt, tim chùng xuống. Ý nghĩ đầu tiên là, chẳng lẽ chúng là gian tế do Quân Hòa phái tới, giá họa cho mình, thấy sự việc thất bại nên giở trò ly gián? Dù sao thì Đường Khanh cũng biết rõ thân thế của mình!
Tuy rằng nghĩ thế nhưng liên tưởng tới phản ứng của Triệu Sơ Túc với mình gần đây, chàng lại cảm thấy không đúng. Muốn hạ độc vào lương khô của một nghìn người thì e rằng gian tế Quân Hòa cũng không có bản lĩnh đó.
Lòng chàng như có cơn sóng ngầm dữ dội, nghĩ tới Phá Nguyệt một mình ở trong doanh trại, cảm thấy bất thường. Nghĩ ngợi giây lát, chàng ra khỏi lều, quả nhiên thấy chúng binh sĩ đang ngủ ngon lành. Chàng lấy nước sạch, hắt lên mặt các thân binh.
Chàng để lại chín trăm người canh gác miệng cốc, dẫn theo một trăm người nhân trời đêm, quay trở lại đại doanh. Số quân đóng quân tại đó đã lên tới hơn mười vạn, ngộ nhỡ sinh biến, chàng đưa theo nhiều người lại càng làm hỏng việc.
Cách quân doanh chừng vài dặm, Bộ Thiên Hành sai một người giỏi dịch dung vào quân doanh. Sau một tuần hương, người đó quay lại, kéo Bộ Thiên Hành sang một bên, thần sắc nặng nề:
– Tướng quân, việc lớn không hay. Toàn bộ thân tín của ngài trong quân đội trưa nay bị đại tướng quân phái người tới bắt rồi. Trong quân canh phòng nghiêm ngặt, rõ ràng là có biến. Thuộc hạ tới doanh phòng của ngài kiểm tra, đại tướng quân cũng phái người đưa phu nhân đi rồi. Nói là đại quân sắp xuất phát, phu nhân ở tiền tuyến bất tiện nên phái một nghìn người đưa phu nhân về Đế Kinh.
Bộ Thiên Hành nghe thấy ba chữ "một nghìn người" thì mồ hôi đầm đìa.
Chàng lập tức đưa một trăm người này tiến lên phía Nam tìm kiếm. Nhưng tuyết trắng mênh mông, đối phương lại đi sớm một ngày, họ tìm từ khi trời sáng tới khi trời tối mà không có thu hoạch gì. Tới tận lúc vầng trăng treo lơ lửng trên trời, Bộ Thiên Hành cưỡi ngựa lao điên cuồng trên cánh đồng hoang, bỗng nghe thấy tiếng còi trong sơn cốc phía trước. Chàng mừng thầm, biết là thủ hạ của mình phát hiện ra hành tung của Phá Nguyệt, lập tức cưỡi ngựa lao vào sơn cốc.
Trăng lạnh sao thưa, máu tươi nhuộm tuyết trắng thành một mảng đen thẫm. Từ đằng xa chỉ thấy ánh đao, ánh lửa và bóng người quyện vào nhau, xem ra phải có tới hàng trăm người.
Bộ Thiên Hành hận tới nỗi tim chàng đau nhói, chắc chắn là Triệu tướng quân ra lệnh cho người động thủ tại sơn cốc này, che giấu tai mắt của kẻ khác. Chàng quát lên một tiếng, vung đao bay vào vòng chiến, chớp mắt đã chém chết nhiều người. Chúng nhân thấy chàng khí thế hung hãn thì đều giật mình. Chàng đưa mắt nhìn lên, trước mặt có người bị chúng nhân giáp công, chẳng phải là Phá Nguyệt thì ai?
– Ai dám làm nương tử ta bị thương? – Đao của chàng như tuyết bay rợp trời, quả tuyết giáng xuống. Nơi lưỡi đao đi qua, chỉ nghe thấy tiếng rên la thảm thiết, đầu rơi máu chảy.
– Bộ Thiên Hành! Là Bộ Thiên Hành! – Có kẻ hét lên. Đám người đang vây đánh Phá Nguyệt tỏ ra hốt hoảng.
Bộ Thiên Hành ngắm chuẩn thời cơ, tung người bay vọt lên, vượt qua rừng đao, dừng lại sau lưng Phá Nguyệt. Thấy nàng một tay cầm đao, tay còn lại ôm bụng, sắc mặt xám ngoét. Khắp đầu, khắp mặt nàng toàn máu, không phân biết nổi là của nàng hay người khác.
– Thiên Hành! – Nàng quay đầu lại nhìn thấy chàng, giọng gần như nghẹn ngào. Vốn dĩ trưa nay, đại tướng quân đột nhiên phái người tới đưa nàng đi, nàng đã cảm thấy không bình thường. Khi đội ngũ đi được vài dặm, dừng lại nghỉ ngơi, nàng bèn giở kế, tranh thủ thời cơ, lén chạy đi. Nếu không, một mình nàng sao có thể địch nổi ngàn người? Chỉ e sớm đã trở thành hồn ma dưới loạn đao.
Vì lo lắng cho thai nhi trong bụng nên không thể dùng toàn lực, vẫn bị một phân đội hơn trăm người đuổi theo. Nàng đã một mình chống cự hơn nửa canh giờ, sắp rơi vào thế bại trận. Lúc này Bộ Thiên Hành từ trên trời giáng xuống, vừa mừng vừa lo, mừng vì chàng vẫn bình an vô sự, lo là hai người làm thế nào để thoát thân?
Bộ Thiên Hành ôm nàng vào lòng, cảm nhận được cơ thể mềm mại, ấm áp của nàng, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực lúc này mới hạ xuống.
Chúng nhân thấy Bộ Thiên Hành, nhất thời đều không tiến lên. Sát ý của Bộ Thiên Hành đã nổi, lúc này dưới ánh lửa sáng ngời, chàng nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, bất giác tâm lạnh như tro tàn, không thể hạ thủ. Chàng ngẩng phắt đầu lên, hú dài một tiếng, đề khí ôm Phá Nguyệt, giẫm lên đầu chúng nhân, chớp mắt đã vọt xa nhiều trượng.
Chúng nhân không kịp đề phòng, chỉ thấy hai người khuất bóng sau màn đêm, một giọng nói thê thiết vọng tới:
– Bộ Thiên Hành ta vì Đại Tư mà vào sinh ra tử bao nhiêu lần? Nay các ngươi ngay cả thê nhi ta cũng không chịu tha! Hôm nay ta không giết các ngươi, quay về nói với Triệu Sơ Túc, nói với lão Hoàng đế, Bộ Thiên Hành ta đầu đội trời chân đạp đất, không thẹn với lòng, các ngươi nghi kỵ ta thì sau này ta sẽ không còn là thuộc hạ của Triệu Sơ Túc nữa, không còn là thần tử của Mộ Dung thị nữa.
Năm ngày sau, một con tuấn mã dừng lại ngoài lều của quân Tư. Triệu Sơ Túc vừa đứng lên nghênh tiếp thì đã bị Mộ Dung Trạm đá lăn quay ra đất.
– Ngươi dám động thủ với phu thê Bộ Thiên Hành? – Mộ Dung Trạm xách cổ áo ông ta lên, rút kiếm ở thắt lưng, kề lên cổ ông ta.
Triệu Sơ Túc không hề tỏ ra hoang mang, chỉ thở dài:
– Vương gia, đây là... chỉ ý của Hoàng thượng.
Cả người Mộ Dung Trạm như bị đóng đinh trong phút chốc, trầm mặc giây lát, ném ông ta ra đất, cưỡi ngựa lao tới doanh phòng của Bộ Thiên Hành. Thấy cửa mở toang, trong phòng hỗn độn. Bếp lò Phá Nguyệt thường nấu cơm bị đạp đổ xuống đất, đầu giường còn bộ y phục của trẻ con được gấp cẩn thận. Chàng lại gần cầm bộ y phục đó lên, nhét vào lòng. Đi ra ngoài đình viện, chỉ thấy một trận tuyết lớn ập tới, khắp nơi hỗn loạn, lạnh lẽo vô tình...
← Ch. 42 | Ch. 44 → |