Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 37

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trận chiền ròng rã từ đêm đến sáng, rồi lại từ sáng tới đêm.

Quân hộ vệ trong thành rất thông minh, không hề có chiêu trò, cũng chẳng để lộ sơ hở nào, chỉ cắm đầu vào tử thủ, muốn ép Bộ Thiên Hành chỉ có thể tấn công. Nhưng Bộ Thiên Hành đâu phải là người dễ đối phó? Chàng là người gan to bằng trời, năm ngày trước đã đích thân thống lĩnh một nghìn binh sĩ, đi vòng qua sau núi, xâm nhập vào thành Thanh Luân, không chỉ phóng hỏa đốt cháy kho lương mà còn dùng lại chiêu cũ, đẩy đá từ trên đỉnh núi xuống đồn binh Thanh Luân, khiến năm nghìn binh sĩ đang say ngủ hồn phi phách tán.

Đó chính là chỗ khác biệt của Bộ Thiên Hành với tất cả. Ai cũng biết nhiều tháng trước Triệu Phách cũng dùng kế này, lén tấn công thành Thanh Luân, làm Mộ Dung Trạm bịthương nặng; ai cũng cảm thấy, bất cứ tướng lĩnh nào cũng sẽ không dùng lại chiêu cũ. Nhưng Bộ Thiên Hành vẫn tiến hành hiểm chiêu, đoán chắc Triệu Phách và các thuộc hạ tưởng rằng Đại Tư không dám tới nữa. Chàng bèn đốt luôn kho lương. Nhất thời người trong thành hoang mang, nghe thấy đại danh "Bộ Diêm La" của chàng lại càng mất mật.

Triệu Sơ Túc vốn tưởng rằng thành Thanh Luân phải cần hơn hai tháng mới công hạ được, hôm nay là ngày thứ tám Bộ Thiên Hành vây thành. Khoảng chiều tối, cổng thành phía Nam bị phá.

Cho dù Bộ Thiên Hành lão luyện trầm ổn, thấy quân kỳ của Đại Tư cắm lên thành lầu, nghe hàng vạn tướng sĩ hô to "Phá! Phá! Phá!", lòng chàng cũng sục sôi. Chàng chỉ huy chiến dịch, tới khi đại cục đã định, luôn luôn lao vào chiến trường đánh một vòng, đánh tới mồ hôi dầm đìa. Hôm nay cũng vậy, chẳng hề chậm trễ, chàng nói với một phó tướng:

– Ngươi ở lại nơi này chỉ huy. – Rồi xách Minh Hồng lên, thúc ngựa đánh giết tới chân thành.

Thân thủ của chàng đã đạt tới mức tông sư, gia nhập vào cuộc chiến đương nhiên uy phong lẫm liệt; lập tức, xung quanh chàng, xác người đổ như ngả rạ. Các binh sĩ công thành nhìn thấy đại tướng xông lên đi đầu, đương nhiên càng thêm hưng phấn. Bộ Thiên Hành càng đánh càng hăng, cầm đao nhảy cổng thành, tung hoành ngang dọc, nhất thời toát lên uy dũng của một võ phu giết địch.

Đang tự do tung hoành như chốn không người, bỗng sau lưng vang lên tiếng hô kinh hãi của một binh sĩ:

– Tướng quân coi chừng! – Bộ Thiên Hành không ngẩng đầu lên, cảm thấy vô số âm thanh xé gió lao tới! Chàng cười khẩy trong lòng, vung đao phạt ngang."Cạch, cạch", hàng loạt tên sắt rơi xuống đất. Bộ Thiên Hành ngước lên, thấy trên nóc nhà bên cánh trái, phục binh nhô đầu lên, chàng bật cười vung người bay lên, một đao chém đứt đầu hắn, đang định nhảy xuống thì bỗng cảm thấy sau lưng nhói đau, một lưỡi dao nhọn đã đâm vào chàng.

– Đừng hòng làm tướng quân bị thương! – Bên cạnh có một người hét to, sau lưng tiếng binh khí chạm nhau. Bộ Thiên Hành quay người lại, thấy thân binh của mình đã lao vào chém giết với quân Thanh Luân, hóa ra ban nãy có lính Thanh Luân từ sau lưng đánh lén.

Bộ Thiên Hành ném thân binh sang một bên, một đao chặt đứt đôi hắn. Tuy rằng không có nguy hiểm gì nhưng Bộ Thiên Hành cũng toát mồ hôi.

Chàng bỗng nhớ tới Nhan Phá Nguyệt.

Ban nãy bị địch đánh lén một đao, nếu không có thân binh ngăn cản, chàng không chết cũng bị trọng thương. Chàng luôn tự thị mình võ nghệ tuyệt thế, nhưng như Phá Nguyệt nói, trên chiến trường đao kiếm vô tình. Cao thủ tuyệt thế cũng có thể bị tiểu tốt vô danh giết chết.

Chàng không đánh nữa, thu đao đứng trên nóc nhà.

Trong lòng chàng bỗng dấy lên xúc cảm lạ lẫm, xúc cảm ấy liên quan tới Phá Nguyệt. Trước nay chàng chẳng có gì lưu luyến, cứ lên chiến trường là mang theo suy nghĩ đại trượng phu xá nào sinh tử. Cho dù đã yêu thương Phá Nguyệt từ lâu, một khi đánh trận là chàng lại quên mất nàng. Nhưng hôm nay suýt bị trúng phục kích, chàng bỗng nhớ tới nàng. Chàng cảm nhận một cách chân thực rằng, mình không nỡ chết. Nếu ngày nào đó chàng chết đi, thì Phá Nguyệt sẽ cô đơn một mình trên đời, còn có ai yêu thương nàng không?

Khi đại quân vào thành, chúng binh sĩ nhìn thấy tướng quân lặng lẽ ngồi bên vệ con đường dài trong thành thì đều bất ngờ. Còn Bộ Thiên Hành trước nay trên sa trường tiến lui chẳng hề do dự, không biết mệt mỏi lại nói câu đầu tiên rằng:

– Sắp Tết rồi, chúng ta thủ tại Thanh Luân, ăn Tết vui vẻ, năm sau lại đánh. – Lệnh này truyền ra khiến toàn quân vang lên tiếng hoan hô rung động còn hơn cả khi phá được thành.

Bộ Thiên Hành ra mệnh lệnh này chẳng chút áp lực. Nhiệm vụ mà Triệu Sơ Túc giao cho chàng là công hạ thành Thanh Luân trước tháng Hai, chàng đã hoàn thành trước hai tháng. Hôm nay bận rộn tới tận nửa đêm, chỉnh đốn xong xuôi việc phòng ngự trong thành, rồi lại kiểm tra điểm lại ba nghìn tàn quân một lượt, sau đó chàng mới quay về sở chỉ huy trưng dụng tạm thời.

Phá Nguyệt đã sớm theo đội hậu cần vào thành, chờ trong phòng ngủ của tướng quân ở sở chỉ huy. Bộ Thiên Hành vừa bước vào đã thấy thần sắc nàng có vẻ sốt ruột, chàng xúc động, bị nàng ôm chặt.

– Hôm nay thuận lợi chứ? – Phá Nguyệt vùi đầu vào ngực chàng, giọng buồn buồn, – Thiếp thấy ngoài thành chết nhiều người quá. Có bị thương không? – Nàng kéo cổ áo của chàng ra, nhìn từ đằng trước ra sau lưng.

Hành động nhỏ của nàng đâu thoát được đôi mắt của Bộ Thiên Hành, mắt chàng thoáng tối đi:

– Nàng lại ra chiến trường à?

Phá Nguyệt lè lưỡi không đáp. Đứng là ban ngày nàng đã đóng giả làm binh sĩ, đi một vòng xung quanh lều của Bộ Thiên Hành, thi thoảng giết một vài địch nhân, thực ra đa phần là muốn âm thầm bảo vệ chàng. Sau đó thấy Bộ Thiên Hành nhập thành, từ đằng xa thấy chàng bị người ta đánh lén khiến nàng sợ chết khiếp, lo lắng bồn chồn.

Bộ Thiên Hành bế nàng lên, ngồi xuống trước bàn, trầm mặc giây lát rồi nói:

– Nguyệt Nhi, hôm nay lúc phá thành, đột nhiên ta nhớ tới nàng.

– Hử?

– Chúng ta thành thân nhé?

– Hả?

– Sao hả? Không bằng lòng à? – Bộ Thiên Hành cắn nhẹ lên khóe môi nàng, – Không được không bằng lòng. Hơn nữa nàng luôn sống trong lều của ta, các binh sĩ lúc nào cũng bàn ra tán vào. Thành thân rồi mới danh chính ngôn thuận.

Phá Nguyệt nhìn chàng, nghĩ bụng, chàng là một nam nhân rất lãng mạn, sao cầu hôn lại quy củ thế nhỉ? Nhưng lời này làm sao nói ra khỏi miệng được, chỉ ấp úng đáp một câu được rồi. Bộ Thiên Hành giãn mày ra, lập tức đứng lên, đi ra ngoài dặn dò thân binh chuẩn bị các việc cần thiết.

Nửa tháng sau khi chiếm thành Thanh Luân, Phá Nguyệt xuất giá.

Đây là lần thứ ba thành thân ở kiếp này rồi, nàng cảm thán đầy bất lực. Hai lần trước đều chấn động thiên hạ, lần này, ở vùng đất phía Bắc cực hàn, không có khách quý, không có Hoàng đế ban hôn, cũng không có của hồi mônchất đống như núi, chỉ có hơn một vạn thân binh mặt mũi đen sì nhọ nhem, uống tới say mềm, cả thành Thanh Luân bị họ náo loạn cả đêm không ngủ.

Nghi thức cũng rất đơn giản, Phá Nguyệt đội khăn lên đầu, ngồi lên kiệu, từ sở chỉ huy đi tới một căn nhà rất lớn bị trưng dụng tạm thời ở trong thành, coi như là xong việc.

Trong quân có một vị tướng quân lớn tuổi được Bộ Thiên Hành kéo tới làm người chứng hôn, hai người bái thiên địa, trong tiếng hoan hô vang trời, nàng chỉ nhìn thấy đôi chân thẳng tắp và đôi giày đen của Bộ Thiên Hành. Sau đó nàng được chàng vác lên vai, nghe thấy tiếng cười trầm đục trong cổ họng chàng.

Đương nhiên, chàng chỉ đưa nàng vào phòng còn chưa kịp vén khăn trùm đầu lên đã bị đám binh sĩ kéo đi uống rượu.

Tới nửa đêm, chàng mới quay về trong tình trạng say túy lúy. Phá Nguyệt cố nhịn để không vén khăn lên, muốn cùng chàng có một đêm động phòng tình nồng ý thắm, dù sao hai lần động phòng của nàng một lần thì kinh hãi, một lần thì lạnh lẽo.

Nhưng nàng nghe thấy tiếng bước chân của chàng, còn chưa kịp nghĩ gì đã bị thân hình đầy mùi rượu của chàng ôm vào lòng.

Khăn trùm đầu được vén lên, nàng nhìn thấy dưới hàng lông mày đen sẫm là đôi mắt sáng ngời như vì sao, hệt như lần đầu tiên gặp gỡ, đôi mắt ấy đang lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Điều khác biệt là, khi đó trong mắt chàng chỉ có sự tò mò và quan tâm, ngoài ra còn có cả sự xa cách và mặc nhiên; lần này lại chất chứa tình yêu nồng thắm.

– Nương tử... ta thực sự thích... – Chàng bế nàng lên giường, Phá Nguyệt cũng cảm thấy kích động vì tình yêu của chàng, đang định nói mấy lời đại loại như thề non hẹn biển, bỗng nghe thấy hơi thở đều đều của chàng, hóa ra chàng đã nằm trên người nàng mà ngủ mất.

Chàng rất ít khi bị say, lần này thì đúng là say thật, đại khái như chàng nói, là vì quá vui. Phá Nguyệt ngắm nhìn gương mặt say ngủ của chàng, lắc đầu bật cười, giúp chàng cởi tất, rồi đẩy cả người chàng lên giường. Sau đó cởi hỷ phục, nhẹ nhàng ôm lấy chàng từ phía sau. Tuy chàng đã say mèm nhưng vẫn cảm nhận được sự đụng chạm của nàng, lập tức trở mình, ôm cả người nàng vào lòng, cúi đầu hôn lung tung một hồi rồi mới mơ màng ngủ đi.

Có lẽ là vì gần Tết, mọi người đều đã đánh trận quá mệt mỏi, người Thanh Luân không còn động tĩnh gì nữa, Triệu tướng quân và Đại điện hạ cũng ra lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, sau Tết lại đánh tiếp.

Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành được nghỉ khá dài. Tuy rằng thành Thanh Luân đất trời lạnh lẽo, vật tư thiếu thốn, nhưng hai người vẫn sống rất vui vẻ. Mộ Dung Trạm được Hoàng đế triệu về gấp, nghe nói là long thể bất an, chàng không kịp tham gia hôn lễ của họ, đã sớm quay về Kinh đô. Nhiều ngày sau, có sứ giả được cử tới, mang theo mười vò rượu ngon, còn có vô số đồ ăn tinh xảo. Người đó nói quà mừng chính thức sẽ được chàng đích thân mang tới sau khi quay về.

Ba mươi Tết, Bộ Thiên Hành giao hết rượu và đồ ăn cho nhà bếp, dặn dò họ phải cho các binh sĩ được đón một cái Tết vui vẻ, đầm ấm. Phá Nguyệt nghe chàng truyền lệnh, cười nói:

– Sao thiếp cảm thấy chàng vừa thành thân đã trở nên có tình người hơn nhỉ, ngày trước lúc nào chàng cũng độc chiếm rượu ngon.

Bộ Thiên Hành ngẩng đầu lên, nói bằng giọng sến sẩm:

– Ta có nương tử là đủ rồi. – Chàng quay đầu nhìn tuyết bay ngập trời, mây mù nặng nề, lòng thoáng động, ôm Phá Nguyệt vào lòng:

– Muốn nghịch tuyết không?

Phá Nguyệt chưa bao giờ thấy tuyết rơi lớn như vậy, đương nhiên là rất hưng phấn. Nàng theo chàng ra đình viện trong sân, vốc một nắm tuyết mới rơi còn tinh khôi, bắt đầu nặn người tuyết. Phá Nguyệt vừa nặn được một lúc, quay lại đã thấy trước mặt Bộ Thiên Hành là một người tuyết cao bằng nửa người, tò mò lại gần nhìn, trên đó còn có mũi có mắt, rất ra dáng. Bộ Thiên Hành ôm nàng vào lòng một tay vung lên, tiếp tục gọt giũa lại gương mặt của người tuyết đó.

Phá Nguyệt giật mình, tuy rằng chẳng giống mình chút nào, nhưng từ người tuyết đó lại toát lên thần thái mà chỉ có thể lĩnh hội chứ không biết làm thế nào để nói ra, khiến nàng bất giác nghĩ rằng nó thật giống mình.

– Cái này không phải là thiếp đấy chứ?

Bộ Thiên Hành gật dầu:

– Là nàng.

– Chẳng giống chút nào.

– Trong lòng ta nghĩ thế nào thì nặn như thế.

– Nhìn chàng có vẻ thuần thục quá.

– Ừm. Ha, hồi học nghệ trên núi một năm, tuyết cũng rơi rất lớn, bởi vậy ta nặn rất nhiều nàng. – Chàng cười khẽ. – Hôm đó sư phụ còn... xin ta một con.

– Có thể vì ông cảm thấy trông giống mẹ. – Phá Nguyệt dịu giọng nói, – Nặn cho thiếp con nhỏ.

Bộ Thiên Hành nhanh chóng nặn xong một con, con nhỏ đương nhiên là lại càng không giống. Phá Nguyệt thận trọng nâng niu trong lòng bàn tay, cúi xuống hôn nhẹ vào mũi người tuyết đó. Bộ Thiên Hành bỗng không làm nữa:

– Muốn hôn cũng phải hôn ta chứ? Ta nặn vất vả biết bao.

Phá Nguyệt bật cười, vốc một nắm tuyết úp vào mặt chàng. Bộ Thiên Hành cúi đầu xuống, làm những bông tuyết dính trên mặt rơi hết vào mặt nàng. Phá Nguyệt rùng mình, chàng lại thấy xót xa, bế thốc nàng lên, phi thân lên nóc nhà. Hai người ôm nhau, nhìn bầu trời mờ mịt, nhìn cả tòa thành trì như một con thú đang ngủ đông trong tuyết trắng mênh mông.

Từ đằng xa vọng tới tiếng hoan hô của các binh sĩ, đêm tuyết lạnh giá, từ trong thành tới ngoài thành, nơi đóng quân, vẫn thấy đèn đuốc sáng trưng.

– Tướng công, chúc mừng năm mới! – Phá Nguyệt dúi đầu vào cằm chàng. – Chỉ nguyện năm nào cũng như hôm nay.

– Nương tử... – Bộ Thiên Hành nghe mà động chân tình, giọng nói trầm xuống, cúi đầu bịt lấy môi nàng, hơi thở ấm nóng, vô cùng quấn quýt.

Phá Nguyệt bị chàng hôn triền miên không dứt, chàng dùng áo choàng bọc lấy nàng, bàn tay chu du bên dưới chiếc áo. Phá Nguyệt bị chàng chọc cho cười ngặt nghẽo, vùi đầu trên vai chàng, bất ngờ nhìn thấy một vầng trăng non như mới được gột rửa ló ra từ sau lớp mây dày, chiếu sáng lên mặt tuyết vô bờ.

Khung cảnh yên tĩnh ấy đẹp tới mê hồn. Phá Nguyệt say sưa ngắm nhìn, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại mấy từ: Năm tháng tĩnh lặng, chết chẳng chia lìa.

Giữa khoảng không gian rộng lớn này, mọi tiếng huyên náo ở phía xa như thể tới từ một thế giới khác. Duy chỉ có chàng đang thực sự ôm nàng trong tay, như cá vờn trong nước, hơi thở hổn hển, ý loạn tình mê.

Chẳng ai ngờ được rằng quân chủ lực của Triệu Phách lại quay đầu vào ngày mùng Năm tháng Giêng, lao thẳng tới thành Thanh Luân.

Quân đội Đại Tư đang tạm thời nghỉ ngơi không ngờ tới, thậm chí ngay cả Bộ Thiên Hành cũng không ngờ. Bởi vì điều động binh lực tấn công một thành trấn không phù hợp với chiến lược tổng thể bảo toàn lực lượng, kéo dài chiến tranh, tiêu hao quân địch của Triệu Phách.

Trừ phi vì một mục đích khác.

Ví như đoạt lấy Thanh Luân, một lần nữa cổ vũ sĩ khí.

Ví như bắt sống ngôi sao mới nổi mạnh mẽ nhất, chói mắt nhất trong quân đội Đại Tư – Bộ Thiên Hành.

Giờ tý ngày mùng Năm, ở tận đầu cánh đồng đóng băng cách nơi hơn năm vạn đại quân đóng quân hàng trăm dặm, các lính trinh sát mà Bộ Thiên Hành bố trí vòng ngoài đã tử thương gần hết mới mang được tin đại quân tới tấn công quay về.

– Bao nhiêu quân? – Bộ Thiên Hành khoác quân bào, ngồi ở chính sảnh của sở chỉ huy. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Phá Nguyệt đứng bên cạnh, lòng thấy nặng nề.

– Rất nhiều ạ. – Lính trinh sát khàn giọng nói, – Ít nhất phải hơn bốn vạn. Nhanh nhất thì ngày kia sẽ tới Thanh Luân.

Chúng tướng có mặt ở đó nghe vậy đều thất kinh, đưa mắt nhìn nhau.

– Tướng quân, làm thế nào? – Lưu Đoạt Khôi nay đã là cánh tay phải của Bộ Thiên Hành.

– Lập tức phái người rời khỏi thành thông báo cho Triệu tướng quân. – Bộ Thiên Hành trầm giọng nói. – Điểm danh ba quân, tối nay bắt đầu, tăng cường phòng ngự, sớm ngày kia nghênh địch.

Từ đêm hôm đó, Bộ Thiên Hành không về phòng nữa. Lần nào Phá Nguyệt lên thành lầu cũng thấy các quân sĩ đang đào hào, bố trí phòng vệ, bận tối tăm mặt mũi. Đêm trước ngày đại chiến, Bộ Thiên Hành bớt chút thời gian về nhà, bảo nàng thu dọn hành trang, cùng lên thành lầu.

Phá Nguyệt thấy chàng mặt mũi phong trần, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt vẫn sáng ngời như sao, bất giác vừa xót xa, vừa thương yêu. Nàng dịu dàng nói:

– Thiếp bằng lòng ở bên cạnh chàng, để chàng có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nhưng thiếp muốn bảo vệ chàng, cũng như chàng muốn bảo vệ thiếp.

Bộ Thiên Hành vốn đang nghĩ cách phòng vệ đến xuất thần, vừa nghe thấy câu nói này, cả người đã khựng lại. Phá Nguyệt cười cười đi về phía trước, chàng ngẩn ngơ giây lát rồi vội vàng đuổi theo.

– Lời của nương tử... – Giọng chàng nhỏ tới nỗi nghe như gió thoảng bên tai, mang theo chút hơi ấm. – Phu quân không dám không theo.

Phá Nguyệt giơ tay ấn lên trán chàng:

– Mồm mép tép nhảy.

Chàng ngạc nhiên nói:

– Đâu có, nàng thử mà xem. – Chàng cúi đầu giả bộ như định hôn. Phá Nguyệt giật mình thấy các binh sĩ đằng xa đang nhìn về phía này, vội vàng đẩy chàng ra.

Hai người cười cười nói nói đi tới thành lầu. Tâm trạng căng thẳng mấy hôm nay của Bộ Thiên Hành vì có Phá Nguyệt mà thoải mái hơn đôi chút, lập tức cảm thấy buồn ngủ. Phá Nguyệt cùng chàng đi ngủ, khi chàng đã ngủ say rồi, nàng mới ngồi dậy đi tới ụ tường. Trên cánh đồng băng tuyết ở thành ngoại đã đào vô số hào sâu tối tăm; trên thành lầu, máy bắn đá, dầu hỏa được bày kín. Cánh đồng tịnh không một ngọn gió, phải rất chăm chú mới nghe được tiếng vó ngựa đang vọng tới từ một nơi rất xa.

Phá Nguyệt bay vọt lên, ngồi trên một ụ tường đã cũ. Một tay rút Bách Phá đao ra, lưỡi đao sáng loáng như nước dưới ánh trăng cũng lặng lẽ như chủ nhân của nó lúc này.

Chẳng có gì đáng sợ cả. Nàng nghĩ, chàng bảo vệ tòa thành này. Nàng bảo vệ chàng.

Trời vừa mới sáng, tiếng còi truyền tin thổi tới, đại quân đã tới mười dặm bên ngoài. Bộ Thiên Hành chắp tay đứng giữa thành lầu, hàng lông mày như được điêu khắc toát lên ngạo khí ngút trời:

– Tướng sĩ toàn thành nghe đây: Phản quân không biết điều, ngày Tết còn tới làm phiền. Chúng ta cũng không được nương tay. Hãy đánh cho chúng tơi bời, để chúng nhớ rằng, thành Thanh Luân do Mãnh Hổ Doanh trấn thủ không phải là sào huyệt của chúng nữa, mà là điện Diêm La có đi không có về!

Nội lực của chàng sung mãn, âm thanh trầm hùng hầu như vang vọng tới một nửa thành trì. Các binh sĩ thấy chủ tướng thần dũng như vậy thì tinh thần cũng được kích thích. Lại nghe lời lẽ của chàng hài hước nên đều cười ha hả, đồng thanh hô vang:

– Bộ Diêm La! Bộ Diêm La!

Cơn sóng âm thanh gần như muốn hất đổ cả thành lầu, Phá Nguyệt lặng thinh đứng trong một góc lầu, qua khung cửa sổ nhỏ, nhìn chăm chú vào thân hình cao lớn của chàng.

Một canh giờ sau.

Đại quân màu xanh như những ngọn măng mọc sau mưa, kéo dài dằng dặc. Khác với các cánh quân Thanh Luân mà họ gặp trước đó, quân trang của chúng đều mới và thống nhất, chiến tuyến mà chúng tạo nên trật tự tiến về phía trước, hiển thị tác phong hành quân trầm ổn, nghiêm minh.

Khi có ít nhất năm nghìn quân Thanh Luân đã bước chân vào bình nguyên ở ngoại thành, lá cờ lớn màu xanh đen, trên đó thêu thần thú một sừng phần phật trước gió, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

– Vương kỳ của Thanh Luân! – Lưu Đoạt Khôi khẽ thốt lên.

Chúng tướng đều ngỡ ngàng, Bộ Thiên Hành lặng lẽ siết chặt cán đao. Vương kỳ xuất hiện, có nghĩa là Triệu Phách ở ngay trong đội quân công thành. Quả nhiên, không lâu sau, mười cỗ chiến xa nhanh nhẹn từ phía sau lao tới. Trên chiếc chiến xa ở chính giữa, một người mặc giáp sáng ngời, cao to uy vũ, chắp tay đứng yên. Gần như chắc chắn đó là Triệu Phách.

– Nghe cho rõ đây, kẻ nào bắt sống Triệu Phách, lập tức được thăng năm cấp ngay tại chỗ! Kẻ nào giết chết Triệu Phách, lập tức thăng ba cấp! – Bộ Thiên Hành bỗng cười to, giọng nói chấn động tầng không, – Các tướng sĩ của Mãnh Hổ Doanh, đây là cơ hội thăng quan phát tài mà ông trời ban cho chúng ta, giết được Triệu Phách, dâng lên Hoàng thượng và Đế Kinh làm quà mừng năm mới!

Vương kỳ xuất hiện khiến các tướng sĩ trên thành lầu khó tránh khỏi cảm giác bất an, nhưng nghe Bộ Thiên Hành nói vậy, nỗi khiếp nhược nhanh chóng biến thành hào khí, tiếng hô vang "bắt sống Triệu Phách" trập trùng như sóng dậy.

Khi xa giá của Triệu Phách dừng lại cách thành lầu ba trăm bộ, hắn nghe thấy những tiếng chửi bới loáng thoáng, không hề khách khí. Trong lòng hắn dâng lên nộ khí, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Hắn nhìn sang phó tướng bên cạnh, gã gật đầu, đưa tay ra hiệu, hàng chục binh sĩ sau lưng ngoác miệng hô to:

– Bộ Thiên Hành! Ngô vương năm xưa cùng ngươi kết nghĩa kim lang, ngày đêm thương nhớ. Lại quý mến tài năng của ngươi, không nỡ tấn công vào thành, khiến sinh linh đồ thán. Hoàng đế hôn quân ngu ngốc, hiếu chiến tham tàn, không phải minh chủ. Chỉ cần nguơi dẫn quân đầu hàng, Ngô vương sẵn sàng cùng ngươi chung hưởng giang sơn!

Các tướng sĩ trên thành lầu nghe thấy rất rõ ràng, ai nấy sửng sốt. Vốn dĩ Triệu Phách khuyên giải chỉ khiến mọi người cười mũi khinh bí. Nhưng họ nghe nói Bộ Thiên Hành là huynh đệ kết nghĩa của hắn thì tất cả đều giật mình, quay sang nhìn Bộ Thiên Hành.

Phá Nguyệt thầm chửi Triệu Phách là đồ khốn, lại còn huynh đệ kết nghĩa? Rõ ràng là muốn đưa Bộ Thiên Hành vào chỗ chết! Đồ chó vong ơn phụ nghĩa!

Đám Thanh Luân đó lại hô vang:

– Ngô vương biết Bộ tướng quân một lòng trung thành, nhưng đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất chẳng phải chỉ mong có một sự nghiệp lừng lẫy sao? Bộ tướng quân, Ngô vương bằng lòng lui binh trăm dặm, cho ngài một ngày cân nhắc. Hy vọng ngài không phụ nghĩa huynh, bỏ chỗ tối về chỗ sáng!

– Không cần. – Một giọng nói như lướt qua tai nhưng lại rõ ràng đủ để hàng vạn binh sĩ trên dưới thành lầu nghe rõ. So với tiếng hô như muốn rách họng của mười mấy binh sĩ Thanh Luân thì không biết còn khỏe khoắn hơn bao nhiêu lần. Ngay cả Triệu Phách nghe mà cũng giật mình.

Dưới ánh nắng, bộ giáp của Bộ Thiên Hành như được dát một lớp vàng chói lọi, chàng chắp tay đứng thẳng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Triệu Phách, bình thản nói:

– Triệu Phách, năm xưa ta coi ngươi là nô lệ yếu đuối, không nỡ nhìn ngươi bị quan sai sỉ nhục nên mới ra tay tương trợ, lại cùng người ý hợp tâm đầu, kết làm huynh đệ. Nhưng nay ngươi phản bội Đại Tư, tự lập mình làm vương, Bộ Thiên Hành ta không có huynh đệ nào như ngươi. Một ngày? Không cần, ngay bây giờ ta sẽ cùng ngươi xé bào đoạn nghĩa, từ nay gặp nhau trên sa trường, không phải ngươi chết, thì ta vong!

Ánh đao sáng loáng trên thành lầu, một nửa y bào chầm chậm bay xuống. Các quân sĩ thủ thành sau thoáng trầm mặc thì đều rộ lên những tiếng hoan hô vang trời.

Hai tay Triệu Phách siết chặt vào thành xe, quát to:

– Công thành!

– Công thành! – Hàng vạn quân Thanh Luân đồng thanh hô lên, khiến thành trì chấn động.

– Khoan đã! – Một giọng nói rõ ràng xuyên mây phá gió, không hề kém thanh thế của cả vạn người. Tam quân im bặt còn chưa nghe thấy vế sau, bỗng nghe thấy tiếng còi lanh lảnh xé rách tầng không, một mũi tên như sao sa từ trên thành lầu lao vút xuống, xuyên qua hàng trăm bộ, cắm phập vào xa giá của Triệu Phách!

– Vương!

– Vương!

Đám người bên canh xa giá kinh hãi thốt lên, Triệu Phách thấy một luồng sáng màu bạc ập tới mặt mình, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh, nghiêng người, "phập" một tiếng, mũi tên đó cắm thẳng vào cột cờ to lớn sau lưng.

– Kẻ phản bội Đại Tư, giết không tha! Bộ Thiên Hành quát lên. Ba quân Thanh Luân tất cả đều biến sắc, quân sĩ Đại Tư hoan hô như sấm rền.

Màn đêm dần dần buông, một vầng trăng non cong cong như lưỡi liềm.

Sau hai ngày một đêm liên tục tấn công, cuối cùng người Thanh Luân cũng mệt mỏi, cắm trại tại chỗ. Dưới thành lầu, thi thể chất cao như núi, hệt địa ngục trần gian, không ai muốn nhìn vào đó. Mấy hôm trước, ụ thành còn mới nay đã bị tàn phá quá nửa.

Giờ tý, cho dù là quân Đại Tư hay Thanh Luân, tất cả đều yên lặng như tờ. Tranh thủ thời gian hiếm hoi để nghỉ ngơi, chờ đón một trận chiến mới vào ngày mai.

Bộ Thiên Hành ngồi trên một ụ tường không người, Phá Nguyệt ngồi trong lòng chàng.

– Nàng thường khuyên ta bỏ đi. Giờ muốn đi cũng không đi nổi nữa. – Bộ Thiên Hành nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa bóp các khớp xương nhỏ nhắn. Chỉ ở trước mặt nàng, chàng mới nói ra những lời như vậy.

– Khác nhau mà. – Phá Nguyệt dịu dàng nói. – Ngày đó tướng lĩnh nhiều như lá mùa thu, không thiếu một người như chàng, đương nhiên thiếp phải khuyên chàng rút lui. Nay chàng đã trở thành rường cột của tướng sĩ toàn thành, là cái gai trong mắt Triệu Phách, cũng là tượng trưng cho quân đội Đại Tư, sao có thể đi được! Chúng ta phải đánh cho gã Triệu Phách đó răng rơi đầy đất!

Lời của nàng thật khéo léo, Bộ Thiên Hành nghe mà hào khí dâng tràn, ôm nàng thật chặt, nói khẽ:

– Ta sẽ không để nương tử thất vọng đâu.

– Chàng đã phái sứ giả đưa tin, khi nào viện quân mới tới? – Phá Nguyệt hỏi.

– Chậm thì bảy, tám ngày, nhanh thì bốn, năm ngày. – Bộ Thiên Hành cười khẽ, – Thủ mười ngày nửa tháng có gì là khó? Người người đều nói Triệu Phách là danh tướng đương thời, ta muốn xem xem hắn có thể đoạt được thành Thanh Luân từ tay ta không!

– Vậy... hiện tại trời đổ tuyết lớn, ngộ nhỡ viện quân tới muộn thì làm thế nào? – Phá Nguyệt lo lắng.

Bộ Thiên Hành liếc nhìn thần sắc căng thẳng của nàng, bèn áp mặt vào mặt nàng, liếm môi nàng, khàn giọng nói:

– Nguyệt Nhi, nếu thực sự có ngày thành bị phá, ta sẽ bất chấp tất cả, chỉ mang theo nàng đi trốn...

Lời này mà để ai khác nghe được chắc chắn sẽ chửi Bộ Thiên Hành là đồ khốn nạn tham sống sợ chết. Nhưng Phá Nguyệt là thê tử của chàng, thứ nàng cần chính là đáp án này, thở dài gật đầu, Bộ Thiên Hành ngậm chặt lấy môi nàng.

Năm ngày sau, Triệu Phách không ngừng điều binh khiển tướng, phái quân chủ lực ra công thành. Mãnh Hổ Doanh mà Bộ Thiên Hành thống lĩnh tổng cộng có một vạn bảy nghìn người, bị chết mất sáu nghìn; công cụ thủ thành đã tiêu hao quá nửa, thành trì vẫn kiên cố nằm trong tay của quân đội Đại Tư.

Đêm ngày thứ sáu, Bộ Thiên Hành đột ngột thay đổi sách lược nghiêm phòng tử thủ, phái một nghìn tử sĩ xuất thành, giết chết hơn hai nghìn quân địch. Triệu Phách nổi trận lôi đình, sau khi trời sáng lại tăng gấp đôi binh lực công thành. Ai ngờ các tử sĩ của Bộ Thiên Hành hôm qua chỉ là nghi binh, thực chất đã vận chuyển vô số vò dầu hỏa vào các hào rãnh ở ngoại thành, dùng nến bịt chặt không cho mùi dầu bay ra ngoài, sau đó phái công binh giả làm xác chết mai phục bên trong. Hôm sau quân Thanh Luân công thành, quân Đại Tư ở trên thành lầu ném đá lứa xuống, lập tức ngọn lửa bùng lên, hàng nghìn binh sĩ Thanh Luân rơi vào địa ngục trần gian, thương vong vô số.

Liên tiếp nhiều ngày tổn thất, năm vạn quân mà Triệu Phách thống lĩnh đã bị thiệt hại mất hơn một vạn năm nghìn người. Điều này hiển nhiên là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp cầm quân của hắn. Hôm sau, hắn ra lệnh cho đại quân lui về năm mươi dặm. Năm ngày tiếp theo, binh sĩ Thanh Luân không có chút động tĩnh gì.

Quân sĩ trong thành nhiệt huyết bừng bừng, ai cũng biết qua chiến dịch này, Mãnh Hổ Doanh và Bộ Thiên Hành sẽ vang danh khắp thiên hạ. Bộ Thiên Hành tuy tham gia vào tiệc chúc mừng do các binh sĩ tự phát tổ chức, nhưng đám mây đen đầy nghi vấn vẫn che kín tim chàng, không thể nói với ai.

– Vì sao viện quân vẫn chưa tới? – Buổi tối khi đi nghỉ, Phá Nguyệt hỏi chàng.

Chàng lắc đâu:

– Không biết. Dọc đường bị lỡ một hai ngày cũng không phải là không thể.

Phá Nguyệt thở dài:

– May mà chàng lợi hại, đánh cho Triệu Phách phải lui quân. Nếu là người khác, có lẽ giờ này thành đã bị phá rồi.

Bộ Thiên Hành cười cười, ôm nàng vào lòng. Điều chàng không nói ra là Triệu Phách lui quân có điều gì đó bất thường. Nếu muốn bỏ thành này thì vì sao lại đóng quân bất động? Nếu muốn công thành thì vì sao không tranh thủ? Nên nhớ rằng viện binh mà tới thì hắn sẽ không còn ưu thế nào nữa.

Nhưng Triệu Phách không phải kẻ hành động ngông cuồng. Hắn vẫn có thể bình tâm tĩnh khí vây thành suốt nhiều ngày qua, chỉ có thể chứng minh một điều.

Cho dù viện quân có tới thì hắn vẫn nắm chắc phần thắng.

Hôm sau, trời vừa sáng, bốn vạn quân của Triệu Phách lại tiếp tục bao vây thành Thanh Luân kín kẽ, không một khe hở. Binh lính Đại Tư thủ thành đã sớm coi thường đám bại tướng này, xoa tay xoa chân muốn lặp lại chiến thắng lúc trước.

Bộ Thiên Hành rũ mắt nhìn thế trận đối phương, chàng phát hiện đối thủ rất yên tĩnh, không hề tỏ ra gấp gáp như nhiều ngày trước.

Vì sao?

Quả nhiên là chúng không vội công thành. Tám lính Thanh Luân làm một nhóm, đẩy mười chiếc chiến xa, đi tới nơi cách thành lầu chừng ba trăm bộ thì dừng lại. Điều kỳ lạ là, trên những chiếc chiến xa đó phủ đầy vải trắng.

Phá Nguyệt vốn ở trong góc lầu cúi xuống quan sát động tĩnh bên dưới, thấy thế lập tức lao ra, đứng bên canh Bộ Thiên Hành.

– Đây là? – Phá Nguyệt bỗng có một dự cảm không lành, nắm chặt tay Bộ Thiên Hành, Bộ Thiên Hành đứng thẳng tắp, lông mày xoăn tít lại, bất động.

Các binh sĩ khác trên thành lầu cũng nhìn thấy hành động khác của địch nhân. Mọi người vội vã bỏ binh khí trong tay xuống, nhìn xuống dưới.

Các binh sĩ đứng bên cạnh chiến xa đồng loạt giơ tay lên, giật tấm vải phủ bên trên.

Bộ Thiên Hành, Phá Nguyệt, tất cả mọi người trên thành lầu đều trợn tròn mắt.

Bộ Thiên Hành buông tay Phá Nguyệt ra, sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu đưa ra các mệnh lệnh liên tiếp. Còn Phá Nguyệt nhìn theo cái bóng thẳng tắp của chàng, nỗi tuyệt vọng như sợi dây leo chầm chậm len lỏi vào tim, thành này e rằng không giữ được nữa rồi!

Mùng Mười tháng Giêng, Bắc Lộ quân ở thành Lân Thạch vẫn chìm trong bầu không khí ấm áp và hòa bình của năm mới.

Lửa than đỏ rực, cả căn phòng vô cùng ấm áp. Trấn Bắc đại tướng quân, Đại hoàng tử Mộ Dung Lan ngồi dựa trên chiếc sập phủ da hồ ly, đọc bức thư khẩn gửi từ Thanh Luân thành tới.

– Điện hạ, có nên gửi viện quân tới hay không? – Một trợ tá tâm phúc hỏi khẽ.

Mộ Dung Lan ngước lên nhìn hắn:

– Thanh Luân là trọng địa ở Bắc bộ, nếu mất Thanh Luân thì ai có thể gánh vác được, viện quân đương nhiên là phải phái tới, có điều...

Lời của hắn thật nhiều ý nghĩa, một phụ tá khác ăn mặc như thư sinh nói.

– Mong điện hạ nghĩ kỹ rồi hãy làm! Thanh Luân mất rồi, dù sao cũng vẫn đoạt về được. Mà Bộ Thiên Hành thì lại là tâm phúc của Thành Vương.

Thần sắc Mộ Dung Lan lạnh lẽo, lặng yên không nói. Gã đó lại tiếp:

– Lần này Hoàng thượng long thể bất an, chỉ triệu Thành Vương hồi kinh, hầu hạ bên cạnh. Biến cố ở Đế Kinh cũng là Thành Vương và Nhan Phá Nguyệt hộ giá có công. Điện hạ, tuy Hoàng thượng chỉ có hai hoàng tử thành niên là ngài và Nhị điện hạ, nhưng khó có thể đảm bảo Hoàng thượng không bị sự trung hậu của Thành Vương mê hoặc...

Mộ Dung Lan chậm rãi gật đầu:

– Sự sủng ái của Phụ hoàng với Thập thất thúc đúng là hơi quá. Thúc ấy chẳng qua chỉ là một Vương gia nhàn nhã, muốn tòng quân, Phụ hoàng bèn phái ám vệ theo bảo vệ, dung túng tới mức như vậy; thúc ấy với Nhan Phá Nguyệt thành thân chưa tới một năm đã ly hôn, rồi lại dây dưa không rõ với Bộ Thiên Hành, gây ra chuyện tày trời mà Phụ hoàng vẫn không hỏi han đến. Thực sự là... bổn vương làm trưởng tử mà còn cảm thấy mất mặt.

Một tâm phúc khác nói:

– Triệu Phách kia cũng là kẻ vô dụng. Nhị điện hạ trúng kế, điều gần hết binh lực ở xung quanh Đế Kinh; các tàn binh khác, ngài cũng âm thầm giúp hắn quét dọn sạch sẽ. Nhưng hàng nghìn nô lệ Thanh Luân của hắn xâm nhập vào kinh sư mà vẫn không thể đắc thủ...

Thần sắc Mộ Dung Lan đanh lại, ánh mắt thâm trầm nhìn viên tâm phúc, gã thư sinh trước đó mới phản ứng lại, giận dữ quát:

– Mộ Kiều, ngươi nói vớ vẩn gì thế!

Gã tâm phúc tên Mộ Kiều lúc này mới giật mình, vội vàng quỳ lạy, đầu vã mồ hôi:

– Thuộc hạ lỡ lời, thuộc hạ lỡ lời!

Thư sinh lại nói:

– Chỉ là điện hạ, Nhị điện hạ gây ra sai lầm, sau này đương nhiên không thể cùng ngài phân tranh. Nhưng Thành Vương vẫn không thể không phòng! Nếu mượn tay Triệu Phách mà trừ được Bộ Thiên Hành thì tức là đã chặt đứt cánh tay của Thành Vương!

Mộ Dung Lan hừ một tiếng, lúc này mới nói với chúng nhân:

– Truyền lệnh xuống dưới, phái hai vạn viện binh tới thành Thanh Luân. Nhưng nay đường bị băng tuyết bao phủ... – Thư sinh đó hiểu ý, nói tiếp:

– Ông trời không chiều lòng người, viện binh tới chậm, đương nhiên không thể trách được ai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)