Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 19

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cận Đoạn Hồng hỏi một vòng, thấy mọi người không ai có dị nghị gì, bèn nói với dưới đài:

– Nói thế thì sẽ dùng võ nghệ để phân cao thấp. Sau khi chọn được người dẫn đầu, liên quan tới việc hỗ trợ quân đội, Bắc phạt sẽ đều nghe theo hiệu lệnh của người dẫn đầu, các vị thấy được không?

– Được.

– Cận minh chủ nói chí phải.

Chúng nhân hoan hô.

Thanh Ngộ thoáng cau mày:

– Không ổn, không ổn!

Lời này vừa thốt ra, dưới đài lại có vài người nghĩ ra những vấn đề khác, phụ họa theo:

– Đúng thế! Ngộ nhỡ người có quyết định sai lầm thì chẳng phải mọi người sẽ chịu vạ lây?

Cận Đoạn Hồng cười nói:

– Phương trượng nói thế là không đúng. Mấy ngàn hảo hán Đại Tư chúng ta chỉ một lòng muốn báo quốc, nhưng vì sao vẫn chưa có hiệu quả? Đó là vì chúng ta thường tự tác chiến, mỗi người có một suy nghĩ riêng, không thể thành đại sự. Lần này chúng ta cần kết lại một mối như sợi dây thừng, như trong quân đội, làm việc theo lệnh, làm những điều thực tế, mọi người nói đúng không? Hơn nữa người đứng đầu là do mọi người cùng chọn ra, chẳng nhẽ mọi người lại chọn phường bất trung bất nghĩa? Hay nói cách khác, nếu người đứng đầu có hành vi sai trái hay quyết sách sai lầm thì mấy vị tiền bối võ lâm có thể liên thủ để bắt hắn lại.

Lời của ông ta vô cùng có sức lay động, dưới đài vang lên tiếng hoan hô như sấm rền, Thanh Ngộ cũng không nói gì nữa.

Phá Nguyệt cảm thấy, tuy rằng theo lệnh của một người thì không thỏa đáng lắm, nhưng nếu để nàng chọn, nàng cũng sẽ làm như vậy. Có những lúc, mệnh lệnh còn hữu hiệu hơn là dân chủ. Nhất là khi đối diện với đám giang hồ hiệp khách này.

Lúc này bèn có tiếng người cười lớn:

– Thực ra ta thấy không cần chọn nữa, Cận minh chủ đã lãnh đạo mọi người nhiều năm nay, ai mà không phục, chi bằng Cận minh chủ hãy làm người đứng đầu luôn đi!

Chúng nhân lại đồng thanh khen phải, Phá Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Đinh Trọng Dũng xoay nhẹ chiếc nhẫn to bản trên ngón tay cái, mỉm cười không nói gì.

Quả nhiên, trong đám người lại có người nói:

– Cận minh chủ cố nhiên là anh hào thực sự, nhưng lão nhân gia còn phải thống lĩnh Xích Đao môn, gánh vác trên vai sản nghiệp lớn, nếu còn làm người dẫn đầu nữa thì vất vả quá.

Một người khác lập tức tiếp lời:

– Đúng thế, ta đề nghị Đinh Đang gia, Khoái Kiếm Thập Tam đều có thể làm người dẫn đầu mà.

Phá Nguyệt phì cười trong bụng, Đường Thập Tam, huynh cũng phải làm đệm lưng cho người khác à?

Nhưng làm gì có chuyện Đường Thập Tam chịu làm đệm lưng cho người khác.

Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo vang vọng khắp đỉnh núi:

– Không hứng thú.

Cả đỉnh núi lập tức im lặng như tờ.

Cuối cùng vẫn là Cận minh chủ lên tiếng trước, mỉm cười:

– Thế này đi, xin mọi người hãy nói ra tên những người mà mình tiến cử. Cận mỗ bất tài, tuy rằng tuổi đã cao nhưng cũng xin to gan tự ứng cử.

Dưới đài tiếng vỗ tay vang rền.

Thời gian một tuần hương, chúng nhân đua nhau nói. Nhưng vì Cận minh chủ và Đinh Trọng Dũng là hai ngọn thái sơn đều ngồi ở đây, còn Phổ Đà tự và Hình đường thì không có ý định tham chiến nên những người thực sự có thể địch với họ chỉ có lác đác vài người.

Cuối cùng, mọi người chọn ra hai đệ tử đứng đầu của hai môn phái. Nhưng ai nhìn cũng biết chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường.

Phá Nguyệt hỏi khẽ Đường Thập Tam:

– Bọn họ lợi hại lắm hả?

– Kém.

Phá Nguyệt lập tức hiểu ra, đám thiếu hiệp này có lẽ chỉ muốn mượn đại hội võ lâm để nâng cao tên tuổi mà thôi. Bất giác nàng nghĩ tới Bộ Thiên Hành, nghe ngữ khí của Đường Thập Tam thì Bộ Thiên Hành của nàng là người xuất sắc nhất trong hàng trẻ tuổi?

Nàng lại thấy tim mình ngọt ngào.

Cận minh chủ mời Đinh Trọng Dũng và vị thiếu hiệp đó lên đài, đám đông ngưng thần nín thở để chờ cuộc tỷ võ bắt đầu. Đột nhiên dưới đài vang lên một âm thanh lanh lảnh vui tai:

– Ta tiến cử một người.

Chúng nhân đều không ngờ lúc này lại có người xen ngang, bất giác đưa mắt nhìn theo.

Mọi người đều kinh ngạc.

Chính giữa đám người là ba kẻ áo trắng, thân hình yểu điệu. Tuy rằng họ mặc nam trang, người nào tướng mạo cũng tuấn mỹ khó che giấu được tư thái kiều mị của nữ nhi. Chỉ vì lúc trước họ đều đội nón lá nên không thu hút sự chú ý của mọi người.

Người tinh mắt có ai là không nhận ra thân phận của họ? Cận minh chủ cau mày, giọng nói không hề khách sáo:

– Hôm nay đại hội võ lâm, những người được mời đều là anh hào kiệt trong thiên hạ. Tà ma ngoại đạo không mời mà tới, còn không mau xuống núi?

Nữ tử trẻ tuổi ở giữa bước lên trước một bước. Cô ta là người đẹp nhất trong ba người, gương mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt đen láy, mũi cao môi mỏng. Cô ta nhếch môi cười, giọng mềm như nước:

– Lão minh chủ, ông đừng có hiếp người quá đáng, để ta nói xong, ta đề cử giáo chủ Thanh Tâm giáo Ân Tự Tuyết đảm nhận vai trò người dẫn đầu, thống lĩnh các nam nhi nhiệt huyết trong thiên hạ!

Lời còn chưa dứt, rất nhiều anh hùng hào kiệt đã phun ngụm rượu trong miệng ra.

Trong chớp mắt, chúng anh hùng cười váng lên, tiếng cười còn quanh quẩn trên đỉnh núi rất lâu. Cũng có không ít nam tử nhân cơ hội đó nhìn trộm ba người.

Bên trái nữ tử trẻ tuổi đó là một nữ tử cao ráo, ước khoảng hai bảy, hai tám, trán cao, mũi sâu, mắt to môi dày, gương mặt trông như nữ tử Tây Cương, đẹp tới mức khiến người ta nín thở.

Bên phải là một mỹ phụ trẻ tuổi, trông chỉ chừng ngoài ba mươi. Nhưng ngũ quan thanh tú, môi đào hơi mím lại, mắt phượng cụp xuống, trông thanh nhã, đáng yêu như một quý phụ danh môn.

Rất nhiều người đều không ngăn được suy nghĩ, Thanh Tâm giáo tuy rằng là tà môn ngoại đạo, nhưng đúng là có rất nhiều mỹ nhân.

Khi chúng nhân cười xong, nữ tử trẻ tuổi đó mỉm cười ngọt ngào:

– Thiên hạ hưng vong, bách tính bình dân cũng phải có trách nhiệm. Bao nhiêu năm qua, chẳng nhẽ số quân giặc mà Thanh Tâm giáo bọn ta giết còn ít sao? Chư vị anh hùng rốt cuộc đang cười cái gì?

Ngữ khí của cô ta hàm chứa ý cười, ngôn từ sắc bén, trong nháy mắt khiến cả ngọn núi trở nên yên tĩnh.

Thì ra Thanh Tâm giáo này tuy làm tổn hại võ lâm nhưng lại vô cùng nghiêm túc trong việc chống giặc. Lần này Đại Tư Đông chinh, đã có không ít quân địch tướng lĩnh bị nữ tử Thanh Tâm giáo giết chết. Đương nhiên, địa điểm thích sát đa số là ở trên giường. Thế nên các nhân sĩ chính đạo ưa thể diện rất ít khi đề cập tới sự "anh dũng" của họ mà ngược lại chỉ có phường trộm gà trộm chó là sùng bái họ.

Tất thảy chúng nhân đều im lặng, một giọng nói già nua vang lên:

– A di đà Phật, Thanh Tâm giáo về đạo nghĩa dân tộc đúng là cân quắc chẳng thua tu mi.

Thì ra là phương trượng của Phổ Đà tự, Thanh Ngộ.

Phá Nguyệt thấy Đinh Trọng Dũng gần như lập tức cau mày, còn Cận Đoạn Hồng thì vẫn không bộc lộ thái độ.

Nữ tử trẻ tuổi đó thấy lời nói của Thanh Ngộ có ý tán đồng thì mắt môi nở nụ cười, yểu điệu nói:

– Lão hòa thượng, ngài đúng là có hiểu biết. Chỉ tiếc ngài là hòa thượng, lại quá già rồi, haiz...

Quần hùng đang im lặng ngẩn người ra, rồi cười phá lên thành tiếng. Phá Nguyệt cảm thấy cô nương này rất có khiếu hài hước, bất giác sinh hảo cảm.

Trong tiếng cười vui của chúng nhân, Thanh Ngộ không cười, cũng không nổi giận, vẫn điềm nhiên như không. Nhìn ông như một pho tượng tôn nghiêm, quần hùng cũng không khỏi thu liễm lại, rất nhanh liền trở nên yên tĩnh trở lại.

Lúc này Đinh Trọng Dũng đột ngột lên tiếng:

– Tiểu nha đầu, giáo chủ của các ngươi đâu? Tại hạ võ nghệ kém cỏi, nhưng sẵn lòng luận bàn võ nghệ với Ân giáo chủ một phen!

Quần hùng rúng động, nhiều người nghển cổ lên chờ đợi, muốn được nhìn thấy nữ chưởng môn tà giáo nghe đồn vừa yêu mị vừa cao cường kia.

Nữ tử trẻ tuổi đó cười nói với Đinh Trọng Dũng:

– Không được, không được, Thánh giáo chủ của chúng tôi bận trăm công ngàn việc, hôm nay không tới.

Quần hùng ngỡ ngàng, Cận Đoạn Hồng nghiêm mặt nói:

– Nếu Ân giáo chủ không thể đích thân tới thì tỷ võ thế nào?

Nữ tử trẻ tuổi đó bụm miệng cười:

– Thế nên Thánh giáo chủ mới phái ba đệ tử chúng tôi tới đây. Đinh Đang gia, xin đừng sốt ruột, để tôi nói với ngài, tên tôi là Triệu Quân Mặc, đây là đại sư tỷ, nhị sư tỷ của tôi...

Lời còn chưa dứt, chúng nhân đã nhất tề "ồ" lên, nghĩ bụng thì ra là những đồ đệ hàng đầu của Ân Tự Tuyết, lập tức không dám coi thường nữa.

Triệu Quân Mặc tiếp tục nói:

– ... Trước tiên tôi nói về một đạo lý, mọi người xem có đúng hay không. Người dẫn đầu tuy rằng phải có võ nghệ siêu quần, nhưng đơn đả độc đấu và cầm quân đánh trận hoàn toàn khác nhau. Không chỉ bản thân phải lợi hại mà còn phải dạy ra những đệ tử lợi hại, tương lai của võ lâm Đại Tư chẳng phải đang đặt trong tay lớp hậu bối như chúng ta sao...

Triệu Quân Mặc nói tới đây, Đinh Trọng Dũng đã thầm kêu một tiếng không xong rồi.

Sắc mặt Cận Đoạn Hồng vẫn nghiêm túc không xúc cảm.

Thanh Ngộ thì gật đầu liên tục.

Đường Thập Tam hầu như không thèm nghe, Phá Nguyệt nghe thấy ngáy khe khẽ, cúi đầu nhìn xuống, hắn đã ngủ rồi.

– Thế nên mấy vị tiền bối không cần phải tỉ thí với nhau. Cứ phái đồ nhi của mình ra đấu, đồ nhi ai lợi hại nhất thì người đó là người dẫn đầu!

Cô ta luôn tươi cười, lời không nhanh không chậm, quần hùng luôn miệng gật đầu khen phải, không phải vì cô ta nói có lý mà vì nó hợp với tâm lý của đại đa số mọi người. Ai mà chẳng muốn Trường Giang lớp lớp sóng sau xô sóng trước, được ra mặt ở võ lâm đại hội lần này?

Lúc này đột nhiên ba bóng áo trắng lướt đi rất nhanh, họ bay vút lên, thân nhẹ nhàng đảo một vòng trên không trung, rồi dừng lại trên đài cao. Dưới đài, chúng nhân đều không nén được một tiếng hoan hô.

Triệu Quân Mặc bèn ôm quyền nói với chúng nhân dưới đài:

– Thanh Tâm giáo phái ba người chúng ta ứng chiến. Các môn phái khác nếu muốn tranh chức người dẫn đầu thì đấu ba trận hai thắng. Nếu chúng ta bại, lập tức xuống núi, quyết không nuốt lời.

Quần hùng bị những lời họ nói kích thích, nóng lòng muốn tỉ thí. Phá Nguyệt lại nghĩ tới một vấn đề khác, Thanh Tâm giáo tranh cái chức người dẫn đầu này làm gì? Rốt cuộc là có âm mưu gì? Chẳng nhẽ họ thực sự muốn dẫn dắt đám nam nhi tràn đầy nhiệt huyết đi đối địch? Nhưng bao nhiêu năm nay, họ còn bận với sự nghiệp nam sắc, đâu giống như một môn phái cầu tiến!

Lúc này, Đinh Trọng Dũng và Cận Đoạn Hồng đưa mắt nhìn, đều đọc được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Thì ra hai người này tuy chưa từng giao thủ với Ân Tự Tuyết, nhưng nhiều năm trước đã nghe nói, võ nghệ của bà ta đã tới mức xuất thần nhập hóa, cao thâm khó lường. Ba đại đệ tử của bà ta cùng xuất hiện, Cận Đoạn Hồng không dám chắc mình sẽ nắm phần thắng, Đinh Trọng Dũng cũng chung mối lo.

Bởi thủ hạ dưới trướng Lục Lâm Minh toàn là phường trộm gà trộm chó, nói rằng có ba vạn tám nghìn môn hạ, đấy là đã tính cả hai vạn lưu manh, đầu đường xó chợ. Đệ tử thực sự có thể đưa ra chỉ vài người.

Nhưng tâm tư của Đinh Trọng Dũng xoay chuyển rất nhanh, lên tiếng nói:

– Không ổn, không ổn! Hôm nay lên núi, các chưởng môn chỉ mang theo vài đệ tử, như Lục Lâm Minh chúng ta, ba vạn tám nghìn môn nhân, rất nhiều đệ tử đắc lực đều ở nhà để chủ trì sự vụ. Còn Thanh Tâm giáo các người chuẩn bị rồi mới tới, phái ra ba đại đệ tử mạnh nhất, đương nhiên là không công bằng. Ta thấy thế này, sau này mọi người cùng kháng địch, không nên có thành kiến phân biệt môn phái. Các ngươi phái ba người tham chiến, các môn phái còn lại chọn ra ba người. Nếu các ngươi thắng, sau này mọi người sẽ nghe theo hiệu lệnh của Ân giáo chủ, nếu thất bại, các môn phái khác sẽ làm theo cách đã thỏa thuận từ trước, chọn ra một người dẫn đầu.

Lời của gã vừa dứt, quần hùng còn chưa hiểu thì Triệu Quân Mặc đã sưng sỉa mặt mày:

– Đinh Đang gia ỷ đông hiếp yếu, thật chẳng anh hùng!

Thanh Ngộ lại nói:

– Đinh Đang gia nói đúng, đầu quân báo quốc vốn không nên có thành kiến môn phái.

Cận Đoạn Hồng cũng cười:

– Đinh Đang gia đã đề nghị như thế thì Cận mỗ cũng chẳng có dị nghị gì.

Chúng nhân dưới đài tuy rằng gây sự ồn ào, nhưng trong lòng không thực sự muốn Thanh Tâm giáo lãnh đạo hào kiệt thiên hạ, mất mặt quá đi! Giờ nghe thấy Cận minh chủ cũng tán đồng, bèn gật đầu khen phải.

Không ngờ ba nữ tử kia rất thoải mái, cúi đầu bàn bạc một lát, Triệu Quân Mặc cười nói:

– Được, dám hỏi chư vị anh hùng, phái ba vị đệ tử nào ứng chiến? Đinh Đang gia, tôi thấy ngài mang tới hơn trăm người, hay là chọn cả ba người từ chỗ ngài!

Đinh Trọng Dũng tuy rằng huênh hoang nhưng cũng không dám làm càn, Cận Đoạn Hồng lúc này đã thì thầm vài câu với Thanh Ngộ, quay đầu cười nói:

– Cận mỗ và phương trượng đề nghị, sẽ chọn từ Lục Lâm Minh, Xích Đao môn và Hình đường mỗi phái một người ra ứng chiến, chư vị thấy thế nào?

Lời còn chưa dứt, dưới đài đã vang lên tiếng hoan hô như sấm. Đinh Trọng Dũng vô cùng hoan hỉ, lập tức gọi đệ tử đắc ý nhất của mình tới gần, lên giọng dặn dò.

Lát sau, đệ tử đó đi tới giữa đài, vang giọng nói:

– Ta là Mặc Diệm, dám hỏi ai là người ứng chiến?

Chúng nhân thấy hắn vai rộng, người cao, uy vũ phi phàm, mắt lóe tinh quang thì thầm khen ngợi trong lòng.

Trong ba nữ tử, vị nhị sư tỷ cao ráo, xinh đẹp nhất, thần sắc lạnh lùng bước ra:

– Thanh Tâm giáo Tiết Cẩm Tú, mời.

Một tuần hương sau.

Trên đài dưới đài yên lặng như tờ.

Tiết Cẩm Tú vung cánh tay thon dài, thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói:

– Đa tạ.

Mặc Diệm bò từ dưới đất lên, vai chảy máu như suối, mặt mũi xám ngoét, vội vã xuống đài.

Nếu trước đó vẫn còn có người tỏ ra coi thường, khinh miệt bọn họ thì giờ đây tất cả đều toát mồ hôi hột, á khẩu không thốt nên lời. Đinh Trọng Dũng cũng cảm thấy mất mặt, chỉ ngồi bên cạnh không lên tiếng.

Triệu Quân Mặc cười to:

– Cận minh chủ, bên ngài phái ai ra ứng chiến?

Cận minh chủ không hề tỏ ra khó chịu, dường như đã lường trước được kết cục này, nghiêng mắt nhìn Đường Thập Tam, nói:

– Mời Hình đường phái ra một người đi.

Đường Thập Tam bị Phá Nguyệt huých một cái vào vai, lúc này mới như tỉnh dậy, lặng lẽ đứng lên.

Dưới đài tĩnh lặng trong giây lát, rồi tiếng hoan hô vang dội.

Phá Nguyệt cũng thấy kích động.

Lần này, trong ba người của đối phương, nữ tử có vẻ điềm tĩnh nhất, lớn tuổi nhất thong thả bước ra. Khí thế hoàn toàn khác với hai đồng môn, cô ta tỏ ra là người văn nhã, đôi mắt đẹp liếc nhìn xung quanh, khi nhìn rõ dung mạo của Đường Thập Tam, hai mắt sáng lên, thẹn thùng nói:

– Thanh Tâm giáo Thủy Nhu Nhi, dám hỏi đại gia là ai?

Phá Nguyệt thực sự không nhịn được, phì cười thành tiếng. Dưới đài cũng vang lên tiếng cười rộ.

Đường Thập Tam khinh miệt cau mày:

– Nhiều lời. Mau đánh.

Hai tuần hương sau.

Đường Thập Tam thu kiếm vào vỏ, đi thẳng về chỗ ngồi.

Thủy Nhu Nhi đó thẫn thờ bò trên đất, gương mặt xinh đẹp còn vương hàng lệ, trường kiếm gãy làm đôi. Triệu Quân Mặc thần sắc nghiêm nghị, Tiết Cẩm Tú quan sát tỉ mỉ vết thương của Thủy Nhu Nhi, đột ngột ngẩng phắt lên, nhìn chòng chọc vào lưng Đường Thập Tam.

Chúng nhân dưới đài dường như đã thần hồn điên đảo, quên cả vỗ tay.

Thì ra kiếm pháp của Thủy Nhu Nhi còn tinh diệu hơn Tiết Cẩm Tú rất nhiều, nhưng Khoái Kiếm Đường Thập Tam lại càng xuất thần nhập hóa. Hai bên giao đấu hơn hai trăm hiệp, mũi kiếm của Đường Thập Tam mới chĩa được vào cổ của Thủy Nhu Nhi.

Nhưng điều khiến mọi người càng kinh ngạc hơn không phải là võ nghệ của Đường Thập Tam mà là sự thô lỗ của hắn đối với nữ nhân.

– Đại gia... – Khi đó Thủy Nhu Nhi bại trận, lập tức lệ tuôn như mưa, cúi xuống, ôm lấy chân mình. Người tinh mắt có thể nhận ra, cô ta đang định đánh lén.

Nhưng Đường Thập Tam ghét nhất là nữ nhân khóc lóc, chẳng nghĩ ngợi gì lập tức đá lên người cô ta, khiến cô ta lăn hai vòng trên đất, mặt mũi lấm lem cát bụi. Chúng nhân thực sự không ngờ được rằng Đường Thập Tam lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.

Phá Nguyệt nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đường Thập Tam, gò má cũng ửng hồng, bèn cười khẽ:

– Chúc mừng huynh chiến thắng!

Hắn ngước lên nhìn Phá Nguyệt một cái, khẽ "ừ" một tiếng coi như đã nghe thấy, rồi quay người định ngồi xuống.

Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên trong không trung:

– Ngươi chính là Đường Thập Tam?

Đó là giọng của Tiết Cẩm Tú!

Lời nói chưa dứt, ba bóng áo trắng đã như quỷ mị lướt về phía Đường Thập Tam!

Diễn biến quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì ba người đó đã tới trước mặt Đường Thập Tam và Phá Nguyệt, chiếm giữ ba phương vị, trường kiếm rút ra nhất tề tấn công Đường Thập Tam!

Hàng mi dài của Đường Thập Tam cau lại, đưa tay rút kiếm, chặn đứng sự tấn công của Thủy Nhu Nhi!

Tuy kiếm pháp Đường Thập Tam siêu quần nhưng trận chiến ban nãy với Thủy Nhu Nhi đã khiến hắn mệt mỏi, lúc này chặn được kiếm của Thủy Nhu Nhi lại bị Tiết Cẩm Tú đâm một kiếm xuyên qua vai phải, lực thấu vào huyệt đạo, lập tức khiến nửa người tê liệt, thanh kiếm trong tay không thể thu về!

Triệu Quân Mặc đứng bên phải hắn quát to:

– Chính ngươi ở Nam Cương đã giết hại tính mạng của hơn ba mươi tỷ muội ta! Nạp mạng đây! – Cô ta lao lên đâm vào tim Đường Thập Tam!

Dưới đài quần hùng vừa nghe thấy, tất cả đều thất sắc. Nên biết rằng tuy mọi người coi thường Thanh Tâm giáo, nhưng dù sao họ cũng là nữ tử, một khi giao thủ đều không tiện ra tay tàn độc. Có người đánh nhau với Thanh Tâm giáo, còn đánh lên tận giường.

Ai ngờ Đường Thập Tam này chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc. Trước đây hắn từng làm việc ở Nam Cương, thấy Thanh Tâm giáo bắt cóc thanh niên khỏe mạnh ở địa phương bèn xách kiếm đuổi theo. Vì Thanh Tâm giáo ra tay tàn độc, thường khiến người ta bị tàn tật, hắn lại là người nóng tính, thấy mấy thôn dân vô tội bị sát hại, bèn giết sạch hơn ba mươi nữ tử xinh đẹp.

Nhưng Đường Thập Tam hôm nay đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Nếu là bình thường, Thủy Nhu Nhi và Tiết Cẩm Tú hai người liên thủ, hắn cũng có thể đánh hòa. Nhưng đối phương tấn công đột ngột, hắn trúng một kiếm, huyệt đạo bị khống chế. Cho nên đệ nhất khoái kiếm trong thiên hạ bây giờ đành chỉ biết giương mắt lên nhìn kiếm quang của Triệu Quân Mặc vun vút lao tới!

Nói thì chậm, tình hình khi đó diễn biến rất nhanh, trên đài, rất nhiều người đồng loạt bay lên, hét to:

– Không được! – Họ tranh nhau tiến về phía trước, định chộp lấy lưng Triệu Quân Mặc.

Ở mọi góc dưới đài, rất nhiều đệ tử Hình đường ẩn thân đều nhất tề bay lên, quát to:

– Không được đả thương Thập Tam!

Vậy mà vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, gang tấc trước mặt lại như xa tận chân trời!

Cận Đoạn Hồng là nhanh nhất, bàn tay định túm lấy lưng Triệu Quân Mặc của ông ta còn cách nửa trượng thì kiếm của cô ta đã chỉ còn cách tim Đường Thập Tam có vài tấc!

Không kịp nữa rồi.

Cho dù hơn mười cao thủ số một giang hồ đồng thời tấn công cũng không kịp cứu Đường Thập Tam nữa rồi!

Ánh đao loang loáng như tuyết.

Lặng lẽ từ một góc chém xuống, cảnh tượng huyễn hoặc, rực rỡ, vào phút ngàn cân treo sợi tóc, ép lui được chiêu kiếm đoạt mệnh của Triệu Quân Mặc!

Tất cả mọi người đều khựng lại.

Họ thấy tì nữ che mặt vẫn lặng lẽ đứng sau lưng Đường Thập Tam nhảy ra, tay cầm chặt thanh đao, bờ vai run rẩy, vẻ như vô cùng sợ hãi, nhưng lại cứng rắn bảo vệ trước mặt Đường Thập Tam, không lui nửa bước.

Là Nhan Phá Nguyệt.

Ban nãy nàng chỉ nghĩ không thể để Thập Tam chết ở đây, vô tình bèn sử dụng một chiêu đao pháp mà hai ngày qua đã luyện khá nhuần nhuyễn!

Bởi vì chiêu này của Đường Thập Tam sáng tạo ra vì Bộ Thiên Hành, ban nãy khi đánh với Thủy Nhu Nhi chưa từng dùng tới. Nên tuy rằng kiếm pháp của Phá Nguyệt chậm hơn Đường Thập Tam rất nhiều, nhưng chiêu này cũng có thể được coi là tinh diệu tuyệt luân. Nhất thời khiến Triệu Quân Mặc không tìm được sơ hở, khiếp sợ, thoái lui hai bước, bị Cận Đoạn Hồng tóm được, không thể cử động!

Tiết Cẩm Tú bên cạnh có kinh nghiệm đối địch phong phú hơn Triệu Quân Mặc rất nhiều, lập tức nhận ra cước bộ của Phá Nguyệt không vững, thần sắc căng thẳng. Cô ta quát lên một tiếng, vỗ một chưởng vào lưng Phá Nguyệt:

– Tiểu tiện nhân!

Đường Thập Tam kinh hãi quát lên:

– Không được!

Tiết Cẩm Tú lại càng giận dữ, chưởng lực mạnh mẽ hơn, tiếng gió nghe vun vút.

Phá Nguyệt đờ đẫn quay đầu, chỉ nhìn thấy vẻ phẫn nộ chưa từng có trên mặt Đường Thập Tam.

– Bụp!

Trên đài dưới đài đều bị bao phủ bởi bầu không khí tĩnh mịch.

Thời gian như đã ngừng trôi ở khoảnh khắc đó.

Dưới con mắt trợn tròn của chúng nhân, một chưởng của Tiết Cẩm Tú vỗ mạnh lên lưng Phá Nguyệt. Phá Nguyệt như một miếng giẻ rách, bay ra sau mấy trượng, đụng thẳng vào vách đá.

Nón lá rơi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng trẻo hiện ra, thổ một ngụm máu tươi, vạt áo lấm tấm vết máu, nằm trên đất, bờ vai run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

Tiết Cẩm Tú đó mỉm cười đắc ý, đang định lên tiếng thì khuôn mặt bỗng trở nên đờ đẫn, thân hình lảo đảo, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, ngã xuống đất bất động.

– Sư tỷ! – Hai nữ tử kia thất sắc, bất chấp Đường Thập Tam, Triệu Quân Mặc gạt tay Cận Đoạn Hồng ra, cùng Thủy Nhu Nhi đồng thời lao tới trước mặt Tiết Cẩm Tú, thấy hai mắt cô ta nhắm nghiền, hơi thở đã tắt, tứ chi mềm nhũn vô lực, đã chết rồi.

– Nguyệt Nhi!

Trong không trung vang lên một tiếng hét, một bóng người ở dưới đài lao vút về phía Đường Thập Tam, rồi đột ngột chuyển hướng trong không trung, một chân điểm lên đài, thân hình cao lớn như con hắc ưng đáp xuống, vững vàng đứng lại bên cạnh Phá Nguyệt.

Người đó mặc bộ áo vải, mặt đầy râu ria, nhìn qua thì giống một tên nông dân. Nhưng mày lưỡi mác mắt sáng như sao, trông rất có thần. Khi nhìn rõ thảm trạng của Phá Nguyệt, đôi mắt đen lập tức ánh lên vẻ đau đớn, thận trọng ôm Phá Nguyệt vào lòng.

– A... Bộ... – Phá Nguyệt nhận ra đôi mắt đó, vừa mừng rỡ, vừa buồn bã. Lúc này lồng ngực nàng như bị hàng vạn lưỡi đao khuấy đảo, đau không tả xiết, chỉ biết lắp bắp nói, – Ta không đánh lại... ta không có cách...

Người đó chính là Bộ Thiên Hành.

Chàng nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu của Phá Nguyệt, cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Mấy hôm trước chàng nhận được thư của Đường Thập Tam, lại nghe nói Lăng cô cô của Hình đường bị hại, bất giác càng thêm lo lắng. Thế là xin nghỉ phép, rồi giả dạng đi tới đỉnh Vô Cưu.

Bởi vì đi muộn nên sáng sớm hôm nay chàng mới tới được đỉnh, trà trộn trong đám người, từ đằng xa nhìn thấy một nữ đệ tử sau lưng Đường Thập Tam, đoán chắc đó là Phá Nguyệt, trong lòng hoan hỉ dị thường. Chỉ chờ đại hội giải tán, chàng sẽ đột ngột xuất hiện, dành cho nàng một sự bất ngờ lớn.

Không ngờ biến cố nảy sinh, chàng trở tay không kịp.

Nhìn nàng yếu ớt trong lòng mình, Bộ Thiên Hành ôm chặt nàng vào lòng, nắm lấy bàn tay nàng, truyền chân khí, hy vọng nàng có thể thoát được kiếp nạn này!

Trong mắt Bộ Thiên Hành chỉ có Phá Nguyệt, không hề nhìn thấy Tiết Cẩm Tú bị đánh chết. Những người khác thì lại thấy rất rõ ràng, ai cũng nghển cổ lên thật cao, định nhìn cho rõ nàng Phá Nguyệt thần bí. Tiêu điểm của toàn trường giờ tập trung vào hai người, tịnh không tiếng động.

Thủy Nhu Nhi và Triệu Quân Mặc tình như tỷ muội với Tiết Cẩm Tú, lúc này không hề chần chừ, đưa mắt nhìn nhau rồi xách trường kiếm lên.

Triệu Quân Mặc hằn học nói:

– Tiểu tiện nhân này giết sư tỷ của ta, Thanh Tâm giáo thề không đội trời chung. Giờ không còn là tỷ thí nữa, mà là tư thù. Ai ra tay giúp ả sẽ trở thành kẻ địch của Thanh Tâm giáo, từ trên xuống dưới, diệt cỏ tận gốc! Không chừa chó gà!

Quần hùng tất thảy đều thất kinh, trong khoảnh khắc, chẳng ai dám nói lời nào.

Đường Thập Tam vốn được vị sư huynh nhảy lên cao đài giải huyệt, đỡ xuống trị thương. Lúc này nghe thấy câu nói của Triệu Quân Mặc, mặt hắn lạnh như băng, đẩy người bên cạnh ra, rút kiếm định đứng lên. Vị sư huynh kia nhanh tay, lập tức giữ hắn lại.

Thanh Ngộ phương trượng như không nghe thấy gì, bay tới cạnh Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành, móc lọ thuốc màu trắng trong ngực ra, bảo Bộ Thiên Hành cho Phá Nguyệt uống trị thương, rồi nói:

– Để lão nạp kiểm tra nội thương cho nữ thí chủ.

Thanh Ngộ ra tay tương trợ, hai người Triệu Quân Mặc do dự chưa dám tiến lên.

Bộ Thiên Hành hoàn toàn không để ý gì tới họ, thấy hai tay Thanh Ngộ chắp lại đặt lên lưng Phá Nguyệt, nhiệt khí bốc lên, sắc mặt nàng dần dần hồng hào trở lại. Tuy rằng nội thương rất nặng, nhưng cũng qua được tử kiếp, bất giác âm thầm an tâm.

Tuy rằng có ngọn núi lớn Thanh Ngộ đứng trước mặt nhưng hai người Triệu Quân Mặc vẫn không chịu buông tay. Hai người bay vọt lên, rút kiếm đang định tấn công thì đột nhiên Thủy Nhu Nhi đó "á" một tiếng, túm lấy cán kiếm của Triệu Quân Mặc, thoái lui hai bước.

– Ả ta là ai? – Thủy Nhu Nhi nhìn Phá Nguyệt nằm trên mặt đất, run giọng hỏi, – Ả... ả tên là gì?

Triệu Quân Mặc ban đầu còn không hiểu gì, đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Thủy Nhu Nhi, thần sắc lập tức thay đổi:

– Sư tỷ, ả... ả...

Bộ Thiên Hành vốn dồn hết tâm tư vào Phá Nguyệt, nghe thấy âm thanh này mới quay người nhìn hai người họ. Thấy Phá Nguyệt đã không còn nguy hiểm, chàng cố nén lửa giận đang thiêu đốt trái tim, Minh Hồng đao thoát khỏi vỏ, kình phong nổi lên, chấn động khắp chốn.

– Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối không biết võ công mà các ngươi lại hạ sát thủ với nàng sao?

Bộ Thiên Hành xách đao đứng lên, sắc mặt thâm trầm, đôi mắt đen láy đã ngập tràn sát ý, người đứng cạnh nhìn thấy cũng phải phát run.

Chàng vốn là một tướng quân đã quen giết người, tuy rằng bình thường không đánh nữ nhân, nhưng lúc này nào còn nghĩ tới chuyện thương hoa tiếc ngọc? Đao quang như tuyết lạnh lẽo lướt ra, khiến hai người kia kinh hãi thoái lui một bước, chàng đã cầm đao nhảy vọt lên, chém xuống!

Minh Hồng đao như con giao long hung mãnh chém về phía Thủy Nhu Nhi. Công lực của Thủy Nhu Nhi thâm hậu nhất trong số ba tỷ muội, giơ kiếm lên cản! Không ngờ binh khí vừa chạm vào nhau, cô ta cảm thấy thanh đao trong tay Bộ Thiên Hành nặng tựa ngàn cân mà nhanh như điện xẹt, kêu "á" một tiếng...

Tiếng "á" ấy cũng được người dưới đài đồng loạt phát ra, bởi đao của Bộ Thiên Hành không hề giảm lực, thế như chẻ tre, chặt gãy trường kiếm của Thủy Nhu Nhi, rồi lại chặt đứt đôi người nữ nhân xinh đẹp, yểu điệu ấy!

Chúng nhân bàng hoàng, không ai ngờ được rằng một nam tử đột nhiên xuất hiện lại xuất thủ tàn nhẫn nhường ấy! Đường Thập Tam phải mất hai tuần hương mới đánh bại được Thủy Nhu Nhi, chàng chỉ trong một đao đã phân thây ả.

Thực ra không phải vì Bộ Thiên Hành giỏi hơn Đường Thập Tam, chàng là quân nhân, trên chiến trường đâu có cố kỵ chiêu thức gì, lúc nào cũng ra sát chiêu để giết địch. Lúc này chàng lại đang phẫn nộ tột đỉnh, ra tay càng tàn nhẫn, thế nên mới một đao chém chết Thủy Nhu Nhi.

Triệu Quân Mặc đờ đẫn cả người, cầm kiếm quên cả phòng thủ. Tuy rằng dung mạo của cô ta như hoa thì lúc này trong mắt Bộ Thiên Hành cũng chỉ như cây cỏ. Hàn ý tích tụ trong mắt, chàng múa đao chém xuống đầu cô ta.

Thấy một nữ tử xinh đẹp sắp táng mạng, chúng nhân đồng thanh thở dài. Đột ngột một bóng người lao lên, nắm lấy bàn tay cầm đao của Bộ Thiên Hành:

– Thiên Hành, không được!

Người đó là Cận Đoạn Hồng!

Hành động ấy khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Đinh Trọng Dũng âm thầm giật mình. Nên biết rằng đao này của Bộ Thiên Hành chém ra, rất nhiều người có mặt ở đó đều tự vấn mình không thể chặn lại được, nhưng Cận Đoạn Hồng chỉ nắm nhẹ một cái đã ngăn được thế công của chàng, có thể thấy nội lực thâm hậu nhường nào. Thậm chí Đinh Trọng Dũng còn lập tức từ bỏ ý định tranh chức người dẫn đầu với Cận Đoạn Hồng.

Bộ Thiên Hành vốn đã nổi sát ý, quay phắt sang thì thấy Cận Đoạn Hồng, liền khựng lại, giọng nói nhỏ như không nghe thấy:

– Sư phụ, con...

Cận Đoạn Hồng nói với chàng bằng giọng nói mà chỉ hai người mới nghe được:

– Không được để cả ba đại đệ tử của Thanh Tâm giáo táng mạng ở đây!

Bộ Thiên Hành như bừng tỉnh, đứng thẳng lên, thu đao vào vỏ, nói nhỏ:

– Mọi việc nghe theo sự sắp xếp của sư phụ.

Ngay sau đó chàng lại bay tới bên Phá Nguyệt, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, ôm nàng vào lòng, hoàn toàn không đếm xỉa tới đám anh hào còn đang mắt tròn mắt dẹt.

Dưới đài, chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, sự tình đã tới nước này, chẳng ai biết nên giải quyết thế nào.

Cận Đoạn Hồng nói to với Triệu Quân Mặc:

– Hôm nay các ngươi chết hai người, bọn ta cũng bị thương hai người. Sự việc này là bất đắc dĩ, ngươi xuống núi đi. Mong ngươi chuyển lời tới quý giáo chủ, hy vọng bà có thể coi đại nghiệp thống nhất Đại Tư làm trọng, đừng làm tổn thương hòa khí. Hôm khác ta sẽ viết một phong thư để trình bày rõ nguồn cơn với giáo chủ.

Triệu Quân Mặc tuy rằng rất hận Bộ Thiên Hành, nhưng cũng biết hôm nay đã không còn hy vọng. Cô ta quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái rất vang, mặt đầy nước mắt:

– Nơi này cách Phọc Dục sơn quá xa, xin Cận minh chủ thay tôi an táng hai vị sư tỷ.

Chúng nhân thấy cô ta khóc thật đáng thương, lại nghĩ bọn họ đã chết mất hai người, bất giác thấy thương hại.

Phá Nguyệt sau khi được Thanh Ngộ đại sư điều tức thì đã tỉnh lại. Chỉ là ngực và bụng vẫn đau nhói, đứng không vững, được Bộ Thiên Hành ôm trong lòng, ngồi trên đất. Lúc này nàng mới biết Tiết Cẩm Tú chết rồi, vô cùng kinh ngạc, túm chặt lấy tay chàng, giọng nói yếu ớt như không thể nghe thấy:

– Cô ta... làm sao mà chết?

Bộ Thiên Hành cũng lấy làm ngạc nhiên, nhưng thấy thần sắc nàng hoang mang, sợ nàng nghĩ lung tung, bèn trầm giọng, cười nói:

– Ai mà biết được? Người của tà giáo cổ quái lắm, kệ ả.

Triệu Quân Mặc đã đứng lên định đi, từ đằng xa thấy Bộ Thiên Hành ôm hung thủ, lại còn tỏ ra thân mật. Từ nhỏ cô ta chưa từng chịu nỗi nhục nhã nào như thế, bất giác lửa giận cuộn lên. Sau mấy lần điểm chân xuống đất, cô ta đã lướt khỏi đám đông, giọng nói từ đằng xa vọng lại:

– Gian tặc! Ta không giết ngươi, sau này thề không làm người!

Tuy rằng cô ta buông lời độc ác nhưng lúc này đã đi rất xa.

Bộ Thiên Hành hoàn toàn không đếm xỉa gì tới cô ta, một lòng một dạ ôm lấy Phá Nguyệt, lui sang một bên. Xung quanh rất nhiều người đã nhìn rõ dung mạo của Phá Nguyệt, mắt ai nấy đều sáng lên, nhưng thấy Bộ Thiên Hành uy vũ, nên chỉ dám từ xa đứng nhìn.

Bởi vì biến cố đột ngột này, chúng nhân đều bối rối, không biết nên làm thế nào. Cận Đoạn Hồng thấy hai người Bộ Thiên Hành đã không còn nguy hiểm, bèn bước lên trước đài, sang sảng nói:

– Hôm này có thương vong, thực sự là ngoài ý muốn. Nhưng người dẫn đầu thì vẫn phải chọn, nay Thanh Tâm giáo đã đi, vậy thì cứ căn cứ theo đề nghị của Đinh Đang gia lúc trước, chọn lại một vị dẫn đầu đi!

Chúng nhân gật đầu khen phải. Nhưng có một số hiệp khách lại nhìn chòng chọc vào Bộ Thiên Hành, cất tiếng:

– Thiếu hiệp!

– Thiếu hiệp!

– Vị thiếu hiệp đó thuộc môn phái nào?

Cận Đoạn Hồng mỉm cười, vẫy tay với Bộ Thiên Hành.

Bộ Thiên Hành ôm Phá Nguyệt, không nỡ buông tay. Nhưng sư phụ có lệnh, chỉ đành giao Phá Nguyệt cho Thập Tam và vị sư huynh ở Hình đường, đi lên đài, bái lạy Cận Đoạn Hồng:

– Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ đệ một lạy.

Chàng quỳ xuống dập đầu, đám người dưới đài ban đầu còn kinh ngạc, sau đó thì tiếng hoan hô như sấm rền.

– Thì ra là cao đồ của Cận minh chủ, chẳng trách đao pháp lại xuất thần nhập hóa!

– Hay lắm, hay lắm! Ngôi vị người dẫn đầu này, ngoài Cận minh chủ thì còn ai có thể đảm đương nổi!

Lần này, ngay cả Đinh Trọng Dũng cũng không lên tiếng.

Cận Đoạn Hồng cười nói:

– Đây là quan môn đệ tử của tại hạ, Bộ Thiên Hành, bởi hắn đã đầu quân nên không còn hành tẩu trên giang hồ.

Vừa nghe thấy cái tên ấy, chúng nhân đều thất kinh. Họ đều đã nghe nói ở thành Mặc Quan, Bộ Thiên Hành tướng quân dùng năm ngàn quân để đánh lui sáu vạn quân địch, bất giác nỗi mừng tăng thêm, nhất loạt quỳ bái:

– Thì ra là Bộ Diêm La tướng quân!

Bộ Thiên Hành chỉ một lòng nghĩ tới Phá Nguyệt, còn tâm tư nào mà hàn huyên với mọi người, ôm quyền hành lễ rồi lui ra. Chàng vừa quay người đã thấy Thập Tam ôm Phá Nguyệt trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn lên gương mặt trắng trẻo của nàng. Còn nàng thì đang cụp mắt, sắc mặt ửng hồng.

Bộ Thiên Hành chưa từng thấy biểu hiện ấy trên mặt Thập Tam, trong lòng bỗng có cảm giác dị thường, cước bộ nhanh thêm mấy phần. Chàng thận trọng đón lấy Phá Nguyệt từ tay Thập Tam, nói một tiếng:

– Cảm ơn.

– Xin lỗi. – Thập Tam buồn rầu nói với chàng.

Bộ Thiên Hành biết hắn muốn nói về chuyện bảo vệ Phá Nguyệt, không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, tỏ ý an ủi, rồi ôm Phá Nguyệt ngồi xuống một góc. Cảm giác dị thường ban nãy xuất hiện trong lòng giờ đã bỏ ra sau đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

– Sao huynh... lại tới? – Khóe môi Phá Nguyệt mấp máy.

– Nhớ nàng.

Chàng đáp rất thản nhiên, vẫn mang vẻ biếng nhác vốn có. Phá Nguyệt bất giác thấy rúng động trong lòng, bất chấp cơ thể yếu ớt, mỉm cười ngọt ngào:

– Mới hơn một tháng...

Bộ Thiên Hành nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói:

– Mới hơn một tháng? Nàng không nhớ nhầm chứ?

Phá Nguyệt bị chàng chọc cho phì cười, Bộ Thiên Hành ngẩng đầu lên, thấy mọi người xung quanh đều nhìn Cận Đoạn Hồng, vội vàng cúi xuống, lén hôn lên trán nàng một cái.

Phá Nguyệt dựa vào lòng chàng, tuy rằng cơ thể vẫn còn rất đau, nhưng đây là thời khắc nàng vui vẻ nhất trong suốt một tháng qua. Nàng buột miệng nói:

– Đừng để ta đi...

Bộ Thiên Hành vốn đang ở kho lương, ngày đêm nhung nhớ nụ cười, dung nhan của nàng, nỗi nhớ đã thấm cả vào xương tủy. Hôm nay được gặp nàng, thấy thật hối hận sao khi đó lại giao nàng cho Hình đường.

Chàng ghé sát vào tai nàng, khàn giọng nói:

– Nguyệt Nhi, ta đâu có nỡ! Sau này chúng ta sẽ ngày đêm ở bên nhau, không chia ly một khắc nào nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-51)