Truyện:Giang Nam Tiếu Nương Tử - Chương 09

Giang Nam Tiếu Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cửa hiệu Tô Châu.

"Chậc, chậc! Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng cực kỳnôn nóng của Từ trang chủ như thế nha!" Một vị ngũ quan rõ ràng, có tính tình thô lỗ, tuổi vẫn còn trẻ đang uống trà, giọng điệu mang vẻ châm chọc.

"Âu Dương Liệt! Nếu không phải cùng ngươi bàn bạc chuyện hợp tác đường thủy ngoài biển chết tiệt gì đó, bây giờ ta cũng sẽ không ở chỗ này! Ngươi không phải yên ổn ở An Huy sao? Chạy tới Tô Châu làm cái gì?" Từ Bộ Vân liếc mắt nhìn Âu Dương Liệt mộ cái, căm giận nói.

"Đừng nói như vậy chứ! Bộ Vân huynh, huynh biết rõ là ta từ hạ lưu Trường Giang nam tiến du ngoạn giải sầu mà, vốn định từ Tô Châu qua Gia Hưng đến Hàng Châu chỗ huynh chơi, ai biết huynh lại chạy đến đây...... Tại sao lại hấp tấp vội vàng như vậy? Có phải lâu rồi không gặp ta nên nhớ ta không?" Giọng nói Âu Dương Liệt mang ý chế giễu.

"Nếu ngươi muốn đến Gia Hưng rồi đến Hàng Châu,tại sao bây giờ vẫn còn ở Tô Châu? Theo lý thì ba ngày trước ngươi phải đến Gia Hưng." Từ Bộ Vân càng thêm nổi nóng, bởi vì hắn ở Gia Hưng đợi không được người, mà đúng lúc này Phạm Tử Đình lại chạy trốn!

"À...... Đó là bởi vì...... Dù sao ta thích lưu lại ở Tô Châu thêm một thời gian, như vậy cũng không có gì là không tốt." Trên mặt của Âu Dương Liệt rõ ràng hiện ra nét chột dạ.

"Đều do ngươi phá hủy chuyện tốt của ta!" Từ Bộ Vân mắng một tiếng, hớp một ngụm trà. "Phá hủy chuyện tốt gì của ngươi hả?" Âu Dương Liệt bắt đầu bỡn cợt.

"Không liên quan đến chuyện của ngươi!" Lần này Từ Bộ Vân lạnh lùng đáp.

"Quên đi, không hỏi thì không hỏi. Nhưng mà cómột việc ta cũng thật sự rất muốn hỏi ngươi." Từ Bộ Vân nhướng mày nhìn về phía Âu Dương Liệt chờ hắn mở miệng.

"Bên trong thành Tô Châu lưu truyền một lời đồn,nói trang chủ Từ gia trang yêu thích nam sắc, ngay cả con gái của Lại bộ thượng thư cũng bị hắn vứt như giày cũ, chẳng thèm ngó tới." Mắt Âu Dương Liệt mang ý cười, xảo quyệt nói.

"Ta yêu thích nam sắc?" Từ Bộ Vân hoài nghi.

"Đúng! Còn miêu tả rất sinh động, khiến người ta bán tín bán nghi." Âu Dương Liệt muốn trực tiếp lấy tin tức từ trên người Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân nhìn thấy Âu Dương Liệt đang vô cùng thích thú, một bộ dáng thích dò xét chuyện riêng tư của người khác, mắt nhíu lại, cười lạnh nói:

"Thế nào? Từ Bộ Vân ta không thể nuôi dưỡng luyến đồng, không thể gần nam sắc sao?" Việc này nhất định là từ phủ Lại bộ thượng thư truyền ra. Vương Ngọc Diệp chết tiệt!

"Đó là sự thật ư?" Âu Dương Liệt vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi. Từ Bộ Vân không hề để ý đến hắn, quay đầu bước vào hướng nội sảnh.

Chuyện Phạm Tử Đình khiến cho hắn phiền lòng, bực bội nóng nảy, bây giờ lại còn thêm một tên Âu Dương Liệt đến phá rối, làm cho tâm tình của hắn càng thêm tồi tệ. Hôm nay hắn vừa đến Tô Châu, lập tức triệu tập nhân thủ ở Tô Châu đi tìm Phạm Tử Đình, đến chạng vạng mới biết được có một gã thư sinh với vẻ ngoài giống Phạm Tử Đình đến cửa hiệu hỏi thăm tin tức Thu Nguyệt, khi gọi hắn đến cửa hiệu thì người đó đã đi rồi......

Hắn ôm một bụng bực dọc không có chỗ phát tiết, không nghĩ tới ở Gia Hưng chờ thật lâu cũng không thấy Âu Dương Liệt, thì ra hắn vẫn ở tại Tô Châu, hơn nữa hắn còn ngụ tại cửa hiệu Tô Châu của Từ gia trang. Trong lòng Từ Bộ Vân đều là chuyện của Phạm Tử Đình, tuy rằng buồn bực rất nhiều, cũng không khỏi âm thầm bội phục dũng khí và nghị lực của nàng.

Hắn tự mình đi đến hướng cửa Chính Khí hiên, đi qua Hồng Phúc cư, bên trong truyền ra thanh âm nam nữ hoan ái, trong lòng Từ Bộ Vân thầm mắng một tiếng: Lão đệ thối, lần này ngươi hại ta thảm rồi, hại Tử Nhi của ta chạy đến Tô Châu! Thanh âm dâm lãng trong phòng càng lúc càng lớn,Từ Bộ Vân chỉ biết lắc đầu, tiếp tục theo lối mòn đi đến Chính Khí hiên của mình, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng đối với Phạm Tử Đình.

Hôm sau, Phạm Tử Đình ở cửa sau cửa hiệu Tô Châu ngó ra ngó vào, muốn tìm quản sự hỏi hành tung của Thu Nguyệt, nàng không nghĩ tới nhất cử nhất động của nàng đã sớm bị Từ Bộ Vân ở trên tàng cây ôm cây đợi thỏ nhìn thấy thật rõ ràng.

"Ơ? Tại sao không thấy ai hết vậy?" Phạm Tử Đình lầm bầm lầu bầu. "Cô nương, cô đang tìm ta sao?" Tiếng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng Phạm Tử Đình.

"A? Ngươi...... Ngươi......" Phạm Tử Đình quá mức kinh ngạc, há cái miệng nhỏ nhắn, dùng ngón tay chỉ vào Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân vươn bàn tay to ra nắm lấy ngón tay ngọc thon dài của mỹ nhân,

"Thế nào? Tử Nhi, không nhận ra phu quân tương lai của nàng sao?" Phạm Tử Đình còn chưa kịp phản ứng liền bị ôm ngang hông, chẳng bao lâu sau nàng đã ở bên trong Chính Khí hiên. Vừa vào trong phòng, Từ Bộ Vân liền ôm nàng đặt trên giường, cởi bỏ quần áo của nàng, muốn giải trừ nỗi khổ tương tư trong nhiều ngày qua.

"Ngươi...... Ngươi làm gì vậy?" Phạm Tử Đình vội siết chặt vạt áo kháng nghị. "Ta đã mấy ngày không gặp nàng, muốn xem thử thân thể của nàng có khỏe không, cần phải kiểm tra một chút!" Vừa nói dứt lời thì thanh sam trên người Phạm Tử Đình cũng rơi xuống, thân thể trắng như sứ nằm trên giường lớn mềm mại.

"A, ngươi đừng làm như vậy, ta rất khỏe, ngươi......Ngươi không cần sờ loạn..." Mặc kệ Phạm Tử Đình kháng cự thế nào, Từ Bộ Vân vẫn làm theo ý định của mình, thoải mái rong ruổi trong cơ thể Phạm Tử Đình. Thật vất vả lắm mời gặp lại được người mà mình yêu mến, Từ Bộ Vân tất nhiên không dễ dàng thỏa mãn, hai người ởngay trong hiên triền miên cả buổi sáng, bởi vì hưng phấn cực độ mà Phạm Tử Đình đã ngất đi. Chạng vạng khi Phạm Tử Đình tỉnh lại, Từ Bộ Vân đã không còn ở trên giường, do trên gối vẫn còn lại hơi ấm nên nàng biết hắn vừa mới rời đi.

Đột nhiên, ngoài sân của Chính Khí hiên vang lên tiếng ca thánh thót uyển chuyển ——- "Tùy lang thập lý đáo trường đình, biệt liễu tình ca tiện chuyển thân, khinh di bộ bộ, hồn ám kinh, kim triêu biệt khứ, hà nhật kiến quân..."

Tiếng hát này...... Là Thu Nguyệt?! Phạm Tử Đình lập tức bò dậy, luống cuống phủ thanh sam lên người, hài cũng còn chưa mang liền xông ra ngoài, lại đụng phải một bức tường thịt.

"Đau quá!" Phạm Tử Đình than khóc một tiếng.

"Tử Nhi. Nàng muốn đi đâu?" Từ Bộ Vân vươn tay túm lấy Phạm Tử Đình, cảnh giác hỏi, sợ nàng lại muốn chạy trốn.

"Thu Nguyệt! Là Thu Nguyệt! Cô ấy đang ở đây!"Phạm Tử Đình lớn tiếng kêu lên. "Tử Nhi, nàng bình tĩnh chút, ta ôm nàng ra ngoài đó xem thử." Từ Bộ Vân ôm lấy Phạm Tử Đình bước ra đình viện.

"Nàng xem, không có ai nha! Nhất định là nàng rất nhớ Thu Nguyệt cho nên mới nghe thấy tiếng của cô ấy."

"Ta không tin!" Phạm Tử Đình giãy khỏi vòng ôm của Từ Bộ Vân, chân trần đi tìm kiếm khắp nơi trong đình viện. Không có ai? Không thể nào nha, vừa rồi nàng rõ ràng nghe được tiếng hát của Thu Nguyệt......

"Tử Nhi, chân của nàng dính đầy bùn đất rồi, mau vào đi, ta giúp nàng rửa sạch." Phạm Tử Đình đứng sửng sờ trong đình viện, ngoan ngoãn để Từ Bộ Vân ôm vào phòng, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện nàng rõ ràng nghe được thanh âm của Thu Nguyệt.... ....

Từ Bộ Vân sai người bưng nước ấm tới, để Phạm Tử Đình ngồi trên ghế tròn nhỏ, cẩn thận vén thanh sam lên, lộ ra chân ngọc. Trong lòng Phạm Tử Đình tràn đầy nghi hoặc, nhìnthấy Từ Bộ Vân tự mình rửa chân, lại bất giác sững sờ.

Hắn...... Hắn đang giúp nàng rửa chân! Hắn chính là trang chủ ăn trên ngồi trước nha!

"À... Ta tự làm là được rồi." Phạm Tử Đình muốn cướp gáo nước trong tay Từ Bộ Vân. "Ngồi im!" Mệnh lệnh nghiêm túc khiến Phạm Tử Đình ngoan ngoan nghe lời ngồi im, lẳng lặng nhìn hắn rửa sạch sẽ bùn đất trên chân mình.

"Nơi này không thể so với Tinh Nguyệt hiên, nàng chịu khó một chút."

"Ồ, như vậy là tốt lắm rồi." Phạm Tử Đình vội nói. Nàng lừa hắn muốn bái đường thành thân, nhưng sau khi hắn xuất môn lại lập tức một mình rời trang tìm Thu Nguyệt, hắn biết rõ chẳng những không tức giận nàng, còn tức khắc đến Tô Châu tìm nàng......

Phạm Tử Đình càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không nên làm như vậy.

"Vân, ta xin lỗi!" Phạm Tử Đình cúi đầu, đỏ mặt hối hận.

"Tại sao?" Từ Bộ Vân vẫn hết sức bình thản, cầm lấy khăn nhẹ lau chân ngọc của Phạm Tử Đình.

"Ta... Ta một mình ra trang, còn gây ra không ít chuyện phiền toái..."

"Nàng là vì tìm bằng hữu mà đến đây, ta không trách nàng, quan trọng nhất là nàng bình an vô sự. Chờ ta xử lý chuyện này xong là chúng ta có thể về Hàng Châu thành thân."

"Không... Vân, ta tới Tô Châu ngoại trừ tìm Thu Nguyệt ra, còn là vì... vì..." Không muốn thành thân với ngươi! Nhưng những lời sau nàng không nói ra miệng.

"Nàng tới Tô Châu là vì tìm Thu Nguyệt, những lý do khác ta không thích nghe. Ngày mai nàng hãy cùng ta về Hàng Châu, chiếu theo kế hoạch bái đường thành thân đã định sẵn mà làm!" Trong tròng mắt đen của Từ Bộ Vân lóe ra tia nhìn kiên định.

Phạm Tử Đình nhìn hắn, á khẩu không nói được lời nào. Hắn biết?! Hắn biết nàng không muốn cùng hắn thành thân, nhưng hắn không muốn thừa nhận......

Đường đường là trang chủ của thiên hạ đệ nhất hiệu buôn Từ gia trang, luận tiền tài quyền thế hay luận tướng mạo, đều là sự lựa chọn tốt nhất, thế nhưng lại bị vị hôn thê đào hôn, quả thực là chuyện khó có thề chịu nổi!

Nàng đã làm tổn thương hắn nặng nề rồi... Phạm Tử Đình trầm mặc, vậy nếu như nói sự thật đối với hắn sẽ đả kích nhiều hơn nữa, ngồi im để hắn lau chân rồi mang hài vào.

"Đói không?" Từ Bộ Vân hỏi. Phạm Tử Đình chậm chạp gật đầu, Từ Bộ Vân truyền mang bữa tối vào, thức ăn ngon lành đều là thứ nàng thích. Hắn tỉ mỉ chu đáo như thế, đối với nàng tốt như thế, sao nàng lại nhẫn tâm để cho hắnbị nỗi nhục đào hôn? Trong đầu Phạm Tử Đình có hối hận thật nhiều.

Đêm đó Phạm Tử Đình hiền thục chấp nhận sự an bài của Từ Bộ Vân, Từ Bộ Vân cũng sai người đến khách điếm nàng ở lấy hành lý về, sáng sớm ngày mai xuất phát về Hàng Châu.

Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, Phạm Tử Đình mệt mỏi đi ngủ sớm, Từ Bộ Vân còn có chuyện khác phải xử lý, căn dặn Phạm Tử Đình ở trong phòng chờ đợi, sau khi hắn xử ký xong chuyện sẽ lập tức trở về. Một mình Phạm Tử Đình nằm trên giường lớn mềm mại, trong đầu lại quanh quẩn lúc hoàng hôn nghe được bản tình ca 'Hôm nay ly biệt, ngày nào gặp lại' là câu hát, đó là câu hát mà Thu Nguyệt thích nhất, cô ấy cho rằng giữa hai người đó hẳn là luyến tiếc tình duyên, bởi vì một khi phân ly thì sẽ chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Ngẫm lại nàng và Thu Nguyệt tách ra cũng được một khoảng thời gian, thật không biết tới lúc nào mới có thể gặp lại? Nàng rất muốn tin tưởng lời hứa hẹn của Từ Bộ Vân lúc trước: 'Ngày vui, Thu Nguyệt nhất định sẽ đến.'

Nhưng nàng lại không dám ôm hy vọng quá lớn, bởi vì hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều! Tâm tư hỗn loạn khiến cho Phạm Tử Đình buồn bực, hoang mang liền tiện tay choàng một chiếc áo khoác, đẩy cửa đi ra đình viện một lát.

Đêm lạnh như nước, hoa cỏ trong đình viện tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Nàng bước từng bước, đivào một đường mòn, chỉ còn cách một hàng cây thấp bé. Có thể nhìn thấy bên kia có tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, bởi vì nảy sinh lòng hiếu kỳ nên nàng liền đi dạo về hướng nơi ấy. Tòa nhà kia được xây dựng rất to rất rộng, xà nhà, cửa sổ đều to lớn hùng vĩ hơn Chính Khí hiên, hơi giống Tinh Nguyệt hiên ở Hàng Châu, nhưng lại không lớn bằng.

Nhờ đèn đuốc dưới mái hiên, Phạm Tử Đình phải cố gắng lắm mời nhìn ra ba chữ "Hồng Phúc cư", tiếp tục đi lên phía trước, khi càng đến gần một chút thì nghe được thanh âm của nam nữ hoan ái. Mặt nàng đỏ lên muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy: "Không... Không thể tiếp tục như vậy nữa... A..."

Là giọng nói của Thu Nguyệt?! Phạm Tử Đình bước nhanh về phía trước, đến bên cửa sổ, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy trên giường lớn là một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, nam nhân ngồi xổm giữa hai chân cô gái, bàn tay nâng chân của nàng lên cao, phân thân nam tính dưới thân đang mãnh liệt xâm nhập cô gái đang nằm trên giường, mỗi một lần động thân đều khiến cho cô gái kêu lên như chim hoàng oanh.

"Không... Van xin ngươi, buông ra!" Nữ nhân bị đặt dưới thân lên tiếng cầu xin.

"Nàng đừng bao giờ muốn rời khỏi ta! Nàng là của ta, nơi nào cũng không được đi!"Nam nhân trêngiường bá đạo nói, buông chân nữ nhân ra, cúi đầu xuống dùng lưỡi xâm phạm nơi riêng tư nữ tính. Sau đó, Phạm Tử Đình thấy được khuôn mặt cô gái trên giường.

Là Thu Nguyệt! Nam nhân kia là ai? Là ai dám đối với Thu Nguyệt như vậy? Tên sắc lang chết tiệt này! Nhất định phải kêu Vân đánh hắn một trận! Lúc này lại nghe Thu Nguyệt quát to: "Vân... Ta không được! A..."

Phạm Tử Đình vừa nghe, máu toàn thân chảy ngược, cứng ngắc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như trăng lạnh đêm nay, chỉ cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, một mảnh trống không, hai mắt không dám tin nhìn chằm chằm nam nhân trên giường.

Là Từ Bộ Vân?! Tiếp theo nàng hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh bên ngoài nào nữa. Sau đó nàng làm thế nào để trở lại Chính Khí hiên ngay cả chính nàng cũng không biết, chỉ giống như cái xác không hồn, ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế khắc hoa, nhìn giường lớn trống rỗng, mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt.

Khó trách ngươi lại không nói Thu Nguyệt đang ở đâu! Khó trách ngươi hết lần này đến lần khác lừa gạt ta! Khó trách ta không tìm thấy cô ấy, bởi vì ngươi đã đem giấu cô ấy rồi! Khó trách bây giờ ngươi không có ở đây —Từ Bộ Vân, ngươi là cầm thú! Sao ngươi có thể làm như vậy? Ngươi phản bội ta, còn luôn miệng muốn ta thành thân với ngươi... Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Ngươi dám dụ dỗ bằng hữu tốt nhất của ta, sau đó ở trước mặt ta giả vờ như không có chuyện gì...... Đó là bằng hữu tốt nhất của ta nha! Ngươi cùng lúcđùa bỡn hai người chúng ta, ngươi làm vậy là có ý gì? Cầm thú! Kẻ lừa đảo! Đồ lừa gạt! Phạm Tử Đình đứng lên, trong lòng tràn ngập cảm giác bị phản bội, bị thương tổn, bị lừa gạt.

Nàng tuyệt đối không muốn gả cho tên cầm thú mất hết nhân tính đó! Hung hăng viết lên tường hai chữ "cầm thú", nàng lau khô nước mắt, cầm hành lý đơn giản của mình, suốt đêm rời khỏi cửa hiệu Tô Châu.

Sau khi Phạm Tử Đình rời khỏi, cửa hiệu Tô Châu lập tức rơi vào tình trạng cuồng phong bạo vũ.

"Các ngươi tìm cả đêm vẫn không thấy người?! Tô Châu có bao nhiêu lớn, một cô gái có thể đi được bao xa? Tất cả tiếp tục đi tìm cho ta, tìm không thấy thì các ngươi cũng đừng trở về!" Từ Bộ Vân ở chính sảnh gầm lên, quản sự, gia đinh nghe vậy liền sợ hãi lui ra.

"Đại ca, làm gì khẩn trương quá vậy, ngồi xuồng uống trà đi, hạ nhân nhất định sẽ tìm được nàng." Tiếng nói phát ra từ nam tử đang ngồi cạnh bên, hắn ngũ quan thanh tú, lộ ra làn da nâu khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là con cháu gia đình phú quý, chỉ là trên mi phải hắn có một vết sẹo, phá hủy khuôn mặt tuấn tú. Hắn chính là đệ đệ ruột của Từ Bộ Vân - Từ Thanh Vân.

"Còn không phải do đệ! Trước đó vài ngày ta đã phái người tới đón nha đầu kia trở về, đệ kiên trì không thả người, hại ta thất tín với nàng, kết quả lànàng tự mình chạy tới Tô Châu... Ta thật vất vả lắm mới tìm được nàng, bây giờ lại không thấy nàng! Nàng không có chuyện gì là tốt rồi, nếu có chuyện, ta nhất định nhất định không tha cho đệ!" Từ Bộ Vân hung ác trừng mắt Từ Thanh Vân, lời từ miệng hắn thốt ra đều là Phạm Tử Đình.

"Thu Nguyệt ta muốn là chắc chắn rồi, ta sẽ không thả nàng đi. Về phần vị tiểu nương tử kia của huynh, là do chính huynh không xem trọng cô ấy, đừng có đổ hết lên đầu ta." Từ Thanh Vân bày ra bộ dạng không liên quan đến mình.

"Lại nhìn trên tường Chính Khí hiên có viết hai chữ cầm thú, nghĩ cũng biết là cô ấy oán huynh! Có thể là đại ca huynh ở trên giường giống như cầm thú, con gái người ta thân thể yếu đuối, chịu không nổi nên đã bỏ đi... Ta nói đại ca, huynh tốt nhất nên tự kiểm điểm lại bản thân mới đúng!"Từ Thanh Vân nói xong còn gật gật đầu tự nhận là nói rất có lý.

"Đệ..." Từ Bộ Vân càng lúc càng tức.

"Ai, ta phải đi xem mỹ nhân Thu Nguyệt của ta đã tỉnh ngủ chưa. Xin lỗi, không tiếp huynh được." Nói xong, hắn xoay người đi về hướng Hồng Phúc cư.

Ánh mắt âm lãnh của Từ Bộ Vân trừng theo bóng lưng đệ đệ mình, hận không thể chặt nó ra thành tám khúc.

Toàn bộ mọi chuyện đều do nó mà ra, bây giờ Tử Nhi lại không thấy...Hắn cau mày nhìn chằm chằm hai chữ trên tường. Ngày hôm sau, chiếc bình hoa cổ thời nhà Tống nằm trên bàn trà bị người ta đập vỡ, thêm những thứ trang trí khác như con ngựa tam thể của Đường triều, bức thư pháp do Hoàng đế Tống triều đích thân đề bút, từ cái bát bằng vàng do Hoàng đế đương triều ngự ban, cho đến san hô cửu xích (chín thước ( 1 thước Trung Quốc = 1/3 mét) của Quảng Châu đều bị Từ Bộ Vân đập vỡ tan tành, tôi tớ bưng đồ ăn tới cũng bị hất rơi xuống đất, giống hệt như thảm họa vừa quét qua.

"Nếu vẫn tìm không thấy, ta sẽ đóng cửa cửa hiệu Tô Châu! Tất cả đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm cho ta, coi như lật tung cả Tô Châu này lên, cũng phải tìm cho bằng được Phạm Tử Đình!" Từ Bộ Vân một ngày một đêm chưa ăn chưa uống, lúc này vẻ mặt càng lạnh lùng, nghiêm khắc, quỷ quái. Rống giận rít gào qua đi, Từ Bộ Vân cưỡi ngựa, quyết định tự mình đi tìm. Hắn có một dự cảm, hình như sẽ mất đi nàng.... Tử Nhi! Đừng rời khỏi ta —

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)