Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 07

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Phu nhân, uống thuốc đi." Thủ Nhi cẩn thận nâng Liễu Nhữ Nhã dậy, đem từng thìa thuốc trong chén đút vào miệng nàng.

Một thìa nhỏ đút đến trong miệng nàng, nhưng hơn phân nửa chảy xuống quần áo tuyết trắng, nước thuốc đen rơi trên quần áo trắng nõn trông cực kỳ chói mắt. Thủ Nhi kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, uống thuốc đi, thân thể mới có thể bình phục như cũ a.Van xin người, mở miệng lớn chút, uống hết chén thuốc này đi."

Ánh mắt Liễu Nhữ Nhã mờ mịt, đối với thanh âm gì của bên ngoài cũng đều không có phản ứng. Mấy ngày nay nha hoàn thân cận ra sức dỗ dành nàng há miệng, muốn nàng uống xong chén thuốc, thế nhưng lại không có biện pháp nào, cho dù có cố gắng đem chén thuốc đổ vào, thì toàn bộ cũng theo khóe miệng chảy ra, dính đầy trên thân thể nàng.

Sau khi nàng cắn lưỡi ở phòng ăn, những danh y nổi tiếng ở phủ Thiệu Hưng đều bị triệu đến để chữa trị cho nàng, ngay cả ngự y cũng được mời đến Tướng quân phủ để xem bệnh cho Liễu Nhữ Nhã, cuối cùng mạng của nàng đã nhặt được trở lại, nhưng tinh thần chịu đả kích lớn, cả người trở nên hốt hoảng, suốt ngày trầm mặc không nói, ánh mắt mông lung.

Vốn nàng còn có thể nhận thức, nhưng lần trước Hàn Hướng Dương quát nàng uống thuốc mà nàng không chịu, hắn nổi điên lên, kiên quyết rót hết vào miệng nàng, kết quả nàng đã trở nên hoàn toàn không nhận biết người chung quanh mình.

Thủ Nhi nhịn không được lại rơi lệ. Đáng tiếc a! Một tài nữ đang sống yên lành, lại bị tướng quân chà đạp thành như vậy......

Lúc này Hàn Hướng Dương bước vào trong phòng, phía sau còn có phó tướng Bạt Nguyên đi theo.

"Lui ra!" Hắn lạnh lùng lên tiếng.

Thủ Nhi không dám nhìn hắn, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ xông lên bóp cổ hắn. Xảo Nhi đã bị nhốt trong ngục, nếu mình lại xúc động, thì sợ không còn ai có thể chăm sóc phu nhân.

Nàng tò mò nhìn thoáng qua nam tử ở phía sau phó tướng Bạt Nguyên, bộ dạng hắn dường như là nữ nhân nha, trông thật thuần khiết, trên người còn tản ra vị thuốc đông y, xem ra chắc chỉ hơn mười tuổi, thật sự còn quá trẻ.

"Triệu đại phu, đây là tướng quân phu nhân, làm phiền ngươi." Bạt Nguyên cung kính nói.

Triệu Vô Ngôn đây là do hắn vận dụng tất cả các mối quan hệ mời đến. Triệu Vô Ngôn là nữ nhân có biệt danh thần y Hoa Đà ở Giang Nam, vì thuận tiện cho việc hành tầu giang hỗ, cho nên đa số mặc nam trang, nàng cũng có một danh hiệu khác là thiếu niên thần y nhân nghĩa.

Thiếu niên thần y Triệu Vô Ngôn gật gật đầu, phất tay ý bảo mọi người rời khỏi phòng. Bạt Nguyên kéo Hàn Hướng Dương rời đi.

Ngồi trong căn phòng ấm áp ở Dật Cảnh viên, Triệu Vô Ngôn hớp một ngụm trà, Hàn Hướng Dương chờ ở một bên đã sớm không còn tính nhẫn nại, gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay to đánh xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, nổi giận quát: "Nói mau!"

Triệu Vô Ngôn chậm rãi buông chén trà Thanh Hoa Bạch xuống, chậm rãi nói: "Ngài đều đối đãi nàng như vậy sao?"

Khuôn mặt tuần tú của Hàn Hướng Dương phút chốc đỏ lên, "Ta đối đã nàng thế nào không liên quan tới ngươi. Ngươi chỉ cần chữa hết bệnh cho nàng, còn những chuyện khác không cần ngươi phải quản."

"Ừ, muốn chữa hết bệnh cho thân thể của nàng cũng không khó............"

"Vậy chữa hết cho nàng!" Hàn Hướng Dương mệnh lệnh.

"Này! Hàn đại tướng quân, nên sửa lại giọng điệu nói chuyện của ngài đi. Nếu ngài cứ nói như vậy, chỉ sợ là ngay cả ta cũng không phản ứng với ngài. Thật đúng là đáng tiếc, phu nhân là một nữ nhân thanh tú tao nhã như vậy, làm sao có thể chịu được ngài!"

Hàn Hướng Dương nhớ tới trước kia Liễu Nhữ Nhã từng ám chỉ với hắn, nàng không hy vọng hắn luôn dùng khẩu khí phục tùng mệnh lệnh khi nói chuyện với nàng........ Nhưng hắn không để người ngoài nói trước mặt mình, lập tức dùng giọng nói kiên định nói với Triệu Vô Ngôn: "Ngươi chỉ cần quan tâm đến việc chữa hết bệnh cho nàng, muốn bao nhiêu tiền thưởng cũng không thành vấn đề."

Triệu Vô Ngôn liếếc mắt nhìn hắn một cái, "Tướng quân, cái gọi là chữa hết bệnh là có ý gì"

"Chính là muốn nàng giống như trước kia, có thể nói chuyện, có thể bước đi!" Hàn Hướng Dương phát hỏa. Triệu Vô Ngôn này là đại phu, lại còn dám hỏi hắn chữa hết bệnh là có ý gì? ! Bạt Nguyên sao lại có thể tìm đến tên đại phu Mông Cổ hữu danh vô thực này, đáng chết].

"Chuyện này không thành vấn để." Triệu Vô Ngôn nở nụ cười sâu xa khó hiểu, lại cầm lấy chén trà hớp một ngụm.

Tên nam nhân này không dạy cho hắn một bài học, hắn sẽ không sửa đổi tính tình...

Quả nhiên, dưới y thuật cao minh của Triệu Vô Ngôn, thân thể suy yếu của Liễu Nhữ Nhã đã được điều trị khá lên rất nhiều, tuy rằng ánh mắt nàng vẫn còn mông lung, nhưng ít ra nàng có thể nói được một ít chữ, khi nha hoàn đến đỡ nàng, nàng cũng có thể miễn cưỡng đi vài bước.

Nhưng nàng vẫn tựa như con búp bê, không khóc không cười, vẫn không nhận ra người khác.

"Triệu Vô Ngôn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! Ngươi không phải nói nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng sao?" Tuy rằng tình trạng của Liễu Nhữ Nhã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng Hàn Hướng Dương vẫn không hài lòng.

"Tướng quân, đây chính là do ngài nói, chữa hết bệnh tức là có thể nói chuyện, có thể bước đi. Ngài xeml! Tôn phu nhân hiện tại không phải là có thể nói, có thể đi sao?" Triệu Vô Ngôn lạnh lùng nói.

"Ngươi...... " Hàn Hướng Dương ước gì bóp chết nàng. Nàng rõ ràng biết ý tứ của hắn, nhưng lại cố ý xuyên tạc.

"Được rồi, tướng quân, ta cáo từ trước, ta muốn xin hai túi hoàng kim làm tiền thưởng —— đây là chính ngài đã hứa với ta." Triệu Vô Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười.

Hàn Hướng Dương cực kỳ tức giận, quát phó tướng Bạt Nguyên: "Đưa cho nàng! Tiễn khách!"

Triệu Vô Ngôn mỉm cười nhìn hắn, nam nhân ngu ngốc, còn không nhìn ra bệnh của phu nhân mình sao? Hắn chỉ cần thay đổi suy nghĩ và tính cách, nàng sẽ nhanh chóng khỏe trở lại, nhưng nếu hắn chết cũng không thay đổi tính tình, e là kiếp này nàng chỉ có thể như vậy.

Khi nàng lưu lại ở Tướng quân phủ, ngoại trừ giúp Liễu Nhữ Nhã điều dưỡng thân thể, còn øọi tổng quản nha hoàn bên trong phủ, hỏi về tình trạng chung sống của phu thê tướng quân, thậm chí ngay cả phó tướng Bạt Nguyên nàng cũng hỏi. Thấy Tiến đại thẩm xấu hổ không thôi, Thủ Nhi nước mắt nước mũi tèm lem, Bạt Nguyên đỏ mặt lúng túng ngập ngừng, nàng đã biết vấn để xảy ra ở trước mắt đều là do vị tướng quân cao lớn anh tuần, luôn tự cho mình là đúng này gây ra.

Triệu Vô Ngôn ra tới cửa rồi còn căn dặn Bạt Nguyên, nàng sẽ ở khách điếm Nghiệp Phong bên trong thành, nếu xảy ra chuyện, có thể đến. chỗ đó tìm nàng. :

"Nhữ Nhã, đừng như vậy....... Nhìn ta đi, ta chính là Hàn Hướng Dương al"

Hàn Hướng Dương thống khổ nhìn Liễu Nhữ Nhã nằm ở trên giường, ánh mắt của nàng vẫn trồng rỗng như cũ, sắc mặt tái nhợt, lời nói của hắn không lọt được vào tai của nàng, nàng vẫn khép kín trong thế giới của mình.

"Nhữ Nhã, là ta không đúng, ta không nên hiểu lầm nàng. Ta nghĩ tên Lữ Thiệu Đình cứ tìm đủ mọi lý do cùng nàng thư lui thư tới, nhưng tháng trước hắn thật sự đã cưới vợ...... Nhữ Nhã, ta không nên hiểu lầm nàng, nàng mau khỏe lại địt

Lữ công tử thanh tao nho nhã, đọc đủ thứ thi thư đã thành thân? Thê tử của hắn là người như thế nào nhỉ? Hy vọng hai người bọn họ có thể bạch đầu giai lão, trọn đời ân ái.

"Nhữ Nhã, mau tỉnh lại! Ta sẽ đối đãi nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người khác làm như vậy. Tỉnh lại đi...... l

Thật vậy sao? Tướng quân, ta còn có thể tin tưởng lời nói của ngươi sao? Không! Ta tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình xem ra là an toàn nhất, ít nhất ngươi sẽ không đòi hỏi ta vô tận, sẽ không trước mặt người khác, hay ở bên ngoài làm cho ta khó xử.

Hàn Hướng Dương nhìn thê tử của mình, ánh mắt nàng vẫn mờ mịt, vẻ mặt ngây dại, không hề có bất kỳ phản ứng nào với lời nói của hắn. Hắn cực kỳ đau lòng, ôm chặt nàng trên giường, nhẹ vỗ về nàng, bàn tay truyền đến hơi ấm lên lưng nàng, giống như đêm động phòng hôm ấy.

Nếu hắn có thể vẫn như vậy thì thật tốt! Dịu dàng săn sóc, mà không phải cuồng vọng đoạt lÂY.... -- Liễu Nhữ Nhã bị ôm ấp trong lồng ngực cường tráng rộng lớn của hắn, hai tròng mắt vô hồn lặng lẽ dao động một chút.

Nếu có thể như vậy, thật tốt!

Nàng nhắm mắt lại......

Trong lúc Liễu Nhữ Nhã ốm đau trên giường, Hàn Hướng Dương đều không có chạm vào nàng, chỉ là ôm nàng vào trong ngực cùng ngủ, mà thân thể của nàng cũng từ cứng ngắc bắt đầu chuyển sang mềm mại, nàng đã quen thuộc với vòng ôm của hắn, mà không phải là hắn cứng rắn tiến vào.

Vào thời điểm mùa đông, phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên thật ấm áp, Hàn Hướng Dương ôm thê tử xinh đẹp mảnh mai nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, tính chờ xuân về hoa nở, hắn nhất định phải mang theo nàng ra ngoài du ngoạn, đi ra bên ngoài có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho bệnh tình của nàng.

Hàn Hướng Dương ngồi xếp bằng, Liễu Nhữ Nhã tựa ở trên người hắn, thân thể bị hắn ôm vào trong ngực. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé yêu ớt không có xương của nàng, đem bàn tay nhỏ bé đặt ở miệng, các ngón tay khẽ lồng vào nhau. Nàng thơm quá, tay thật mềm mại, da thịt trắng mịn thơm mát thật khiến cho người ta ước gì có thể cắn nàng một cái...... Liếm ngón tay nhỏ bé tái xanh của nàng, hạ thân hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng, vừa nhiệt lại vừa cứng.

Nhưng hắn biết lần trước xảy ra chuyện ở phòng ăn đã tạo cho nàng đả kích quá lớn, cho nên hắn không dám nóng nảy tiến công. Tuy rằng mấy ngày này hắn muốn nàng, muốn đến điên rồi, nhưng hắn vẫn không thể làm. Cho nên hắn thường hay đột nhiên ôm chặt nàng, điều chỉnh hơi thở Š Š, kiềm chế dục vọng vừa điên cuồng vừa mãnh liệt của mình.

"Nhữ Nhã, bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút." Hàn Hướng Dương có ý đồ dời đi sự chú ý của mình, nếu không, hắn thật sự sẽ ở nơi này cưỡng bức nàng.

Vừa nghe đến hai chữ "bên ngoài", Liễu Nhữ Nhã lập tức giãy dụa. Nàng không muốn ra bên ngoài, người khác nhất định cho rằng nàng là dâm phụ, không cần!

"Không!" Nàng phát ra một tiếng duy nhất.

Nàng rút bàn tay nhỏ bé ở trong tay Hàn Hướng Dương về , dùng khí lực toàn thân giãy dụa, đúng lúc cọ sát trong ngực hắn, chạm đến vật giữa hai chân hắn, Hàn Hướng Dương thở dốc vì kinh ngạc, vốn dĩ vật nam tính đã phản ứng nay lại càng cứng rắn hơn. Hắn bắt được bàn tay nhỏ bé vung loạn xạ của nàng, ghé miệng vào lỗ tai nàng, thấp giọng mệnh lệnh nói: "Nhữ Nhã, đừng động đậy nữa!"

Nàng thanh âm biết này, đây là thanh âm trầm thấp tràn ngập dục vọng.

Mỗi khi hắn muốn nàng , hắn nhất định dùng loại thanh âm trầm thấp ma mị này, ra lệnh cho

Ngay cả khi nàng sinh bệnh hắn cũng không buông tha nàng? Trời ạ! Hắn còn là người sao?

Liễu Nhữ Nhã vặn vẹo thân hình, dùng hết sức lực toàn thân, muốn giãy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.

Dường như kỳ tích xuất hiện, nàng có thể thành công thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, hắn buông nàng ra!

Hơi thở Liễu Nhữ Nhã còn chưa ổn định, trốn ở phía sau mặt bàn, tựa vào cạnh bàn thở dốc, vẻ mặt hoảng hốt nhìn hắn.

Hàn Hướng Dương còn đang ở bên cửa sổ, khuôn mặt nghiêm túc, con ngươi đen lóe ra ngọn lửa khi nhìn thấy con cừu nhỏ giãy dụa.

"Nàng nhận ra ta." Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không hề mông lung.

Trong lòng Liễu Nhữ Nhã hoảng hốt. Nàng đúng là có khỏe một chút, nhưng về phương diện tinh thần nàng vẫn còn sợ hãi, lùi bước. Tên nam nhân này có thể cho rằng nàng đang giả bệnh hay không?

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt kinh hãi, Hàn Hướng Dương cho rằng điều này đã chứng minh suy đoán trong lòng hắn.

Nàng giả bệnh!

Chết tiệt! Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng lại dám giả bệnh ! Vì không thể chạm vào nàng, hắn vẫn phải tiếp tục chịu đựng, mỗi khi đêm dài nhân tĩnh, khi dục vọng dâng trào vọt ra bên ngoài sự khống chế của chính mình ! Vì nàng, hắn tìm kiếm danh y khắp nơi! Vì nàng, hắn không thể nuốt trôi thứ gì! Vì nàng, hắn không biết tự trách bản thân bao nhiêu lần! Hy sinh nhiều như vậy, thống khổ nhiều như vậy mà nàng không hề đặt ở trong mắt, còn dám cô ý giả bệnh?

Hắn đứng dậy, mắt nổi lửa giận, khuôn mặt tuần tú lạnh như băng tiến tới gần nàng.

Mỗi khi hắn tiến thêm một bước, nàng liền lui một bước, phe phẩy đầu, giọng nói run rẩy vỡ vụn."Không! Không phải...... Chàng hiểu lầm

"Liễu, Nhữ, Nhã!" Miệng hắn gần mạnh ba chữ này, sau đó phong ba sóng lớn thổi quét qua thân hình nhỏ xinh run rẩy.

Năm nay mùa đông ở Thiệu Hưng đặc biệt lạnh, tuyết rơi rất sớm, mặt hồ ở Dật Cảnh viên đã kết một tầng băng mỏng.

Ánh trăng chiều trên mặt hồ, tạo nên thế giới của những bông hoa tuyết. Bên hồ có một thân ảnh nho nhỏ, mặc quần áo mỏng manh, đi lại không xong, nhẹ nhàng đi đến ven hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút máu là Liễu Nhữ NhãiI

Qua mấy ngày bị giam cầm đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cửa phòng. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đi lại tập tễnh, bởi vì từ sau khi Hàn Hướng Dương biết thân thể nàng đã khôi phục, lại cưỡng bức nàng, hơn nữa, so với trước kia càng thêm kịch liệt, ép buộc nàng khuất phục.

Có điều lần này hắn khôn ra, dùng mảnh vải quấn chặt miệng nàng, không cho nàng có cơ hội cắn lưỡi.

Đêm nay là bởi vì Tĩnh Hải đại tướng quân mang quân hàm đến, Hàn Hướng Dương phải rời khỏi phòng ngủ chủ, nàng mới có cơ hội đi ra ngoài.

Nàng thật sự không muốn như vậy! Nhưng nàng không có khả năng giả bệnh cả đời , cũng không thể vĩnh viễn thỏa mãn hắn như thế, chỉ bằng ra một quyết định chấm dứt, vĩnh viễn giải quyết vấn đề này.

Tay phải Liễu Nhữ Nhã cầm một con dao nhỏ sắc bén, dưới sự chiều rọi của ánh trăng, nó phát ra tia sáng lạnh lùng.

Gió đêm thổi bay vạt áo mỏng manh của nàng, có thể nhìn thâychất lỏng màu trắng từ trên đùi chảy xuống bắp về, gió cũng thổi bay mái tóc dài đen nhánh của nàng, làm lộ ra vệt đỏ trên cổ do vừa rồi hoan ái Hàn Hướng Dương đã lưu lại. Những dấu vết mà người đời cho rằng được sủng ái, nàng đều có, nhưng nàng không hề muốn chút nào, thứ nàng muốn chính là tôn trọng, nhưng hắn không làm được, hắn chỉ biết cướp đoạt!

Liễu Nhữ Nhã giơ cổ tay trái lên, không chút do dự dùng con dao nhỏ cắt một đường dài lên cổ tay gầy yêu của mình, từ miệng vết thương, máu tươi tràn ra. Nhìn thấy từng giọt máu đỏ tươi rơi trên nền tuyết trắng, nàng nở nụ cười thê lương, nụ cười tái nhợt tiểu tụy trong đêm cô tịch càng lộ vẻ bí hiểm.

Nàng đi về phía hồ, máu tươi như những ngôi sao màu đỏ, chạy một đường uốn lượn đến bên mặt hồ. Bốn phía thật im lặng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng máu rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Rốp! Tiếng miếng băng mỏng vỡ tan thay thế cho tiếng máu rơi, khe hở trên mặt hồ càng lúc càng lớn, nhưng Liễu Nhữ Nhã vẫn đang tiếp tục đi tới giữa hồ..

Rào —— một tiếng vỡ vụn thật lớn vang lên, cắn nuốt tất cả thanh âm, cũng cắn nuốt thân ảnh nhỏ xinh đang đi về phía miếng băng mỏng

Tất cả trở về yên tĩnh.

Ánh trăng sáng ngời như trước ——

Vài ngày sau, Tướng quân phủ treo đèn lồng màu trắng, sắc mặt của bọn người hầu đau thương buồn bã bọn họ mất đi một vị phu nhân đoan trang hiển thục.

Cuối cùng Liễu Nhữ Nhã cũng thoát khỏi đòi hỏi vô độ của tướng quân, chỉ là, phải trả giá quá đắt!

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)